Vẻ mặt ông cụ quá mức nghiêm túc, trái lại làm cho mọi người vốn muốn hỏi lại đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ ràng tình huống. Trần Hạo cảnh giác hỏi: "Con không rõ ý của thầy."
Lúc này ông cụ trái lại có chút nghẹn giọng, ông suy nghĩ chốc lát, tựa như đang sắp xếp lại lời nói, nhưng mày càng cau càng chặt, giống như hạ quyết tâm thật lớn mà thở dài một hơi nói: "Thu tay lại đi, tiếp tục nữa không phải phạm vi mà các con có thể tiếp xúc."
Chu Quyết hỏi: "Tương tộc?"
Ông cụ lại ngừng thời gian dài, ông lắc đầu nói: "Không phải. . . . . ."
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói: "Nghiên cứu cuối cùng phải hoàn thành hẳn là Quách Phác."
Ông cụ Mã ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, ông nói: "Con người sống rất không dễ dàng, cho nên người ta càng hy vọng có thể bình thản sống hết quãng đời này hơn. Ý nghĩ như vậy hợp tình hợp lý, nhưng nếu có cơ hội để con có thể thật sự tiếp xúc đến khả năng thực hiện kia, con sẽ làm thế nào?"
Trần Hạo nhìn ông cụ Mã, chưa trả lời, vẻ mặt ông cụ Mã có chút phức tạp, ông nói: "Sẽ cố gắng thực hiện nó chứ gì. . . . . . . Đây là động lực Tương tộc dựa vào để truyền thừa. Tương tộc không có cái khái niệm gọi là dòng họ, chỉ cần hết thảy những ai muốn tiếp tục nghiên cứu của bọn họ thì sẽ là người trong họ của bọn họ. Bọn họ dựa vào ý niệm này truyền thừa đời sau."
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Thế nhưng lại chế tạo quái vật. . . . . ."
Ông cụ Mã gật đầu nói: "Đúng vậy, quái vật, kết quả cuối cùng nhất định càng tiếp cận khả năng kia, lại càng như là quái vật. Có lẽ đối với một người mà nói, đột phá sinh tử cũng đã là một quái vật hoàn toàn rồi."
Nói xong câu đó ông cụ Mã đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Cho nên Tương tộc cho tới nay cũng chỉ đang nghiên cứu làm thế nào biến người thành quái vật mà thôi, bản thân của một người không ra người quỷ không ra quỷ như thế chính là một sai lầm."
Ông cụ Mã đưa mắt lưu lại trên người Trần Hạo, tiếp tục nói: "Mặc kệ các con vì nguyên nhân gì, nhưng ta muốn nói cho các con biết từ cổ chí kim bất luận người nào cố gắng đào bới bí mật của Tương tộc, cuối cùng đều không có kết quả, mà nối gót theo sau thế nào cũng là một ít chuyện quỷ dị. Cái loại tang khí nồng nặc này. . . . . ."
Ông cụ Mã nhắm mắt lại như đang cực kỳ sợ hãi mím chặt môi, Chu Quyết còn chưa hết hy vọng, cậu tránh nặng tìm nhẹ hỏi han: "Giáo sư Mã, vậy Quách Phác đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngài lại gọi chúng tôi đến hỏi chuyện của Quách Phác?"
Trần Hạo lạnh lùng liếc nhìn Quách Mai, Quách Mai lập tức tránh tầm mắt.
Cụ Mã khoát tay nói: "Cac con không nên trách Quách Mai, nếu không phải con bé nói cho ta biết, các con có lẽ sẽ càng lún càng sâu."
Trần Hạo nói: "Người cho rằng chúng con cũng là vì thuật bất tử mới tới sao?"
Ông cụ Mã dừng một chút, ông nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Năm năm trước Trần Như Lan chính là vì việc này mà đến."
Chu Quyết phát hiện giải thích của bọn họ và cụ Mã có nhầm lẫn, khả năng cụ Mã đã hiểu lầm. Cho rằng bọn họ tìm hiểu về truyền nhân Tương tộc, là vì muốn pháp thuật trong mộ Quách Phác mới đi. Cậu thoáng nhìn cụ Mã, lại thoáng nhìn Trần Hạo, cậu khó khăn nói: "Không phải, có thể đã hiểu lầm, chúng tôi. . . . . ."
Trần Hạo cắt ngang giải thích của Chu Quyết, anh nói: "Năm năm trước Như Lan rốt cuộc đã nói gì với người? Chị ấy biến mất đã năm năm, được rồi, kỳ thật chị ấy đã chết, con biết chị ấy đã chết. . . . . .Nhưng con còn sống ở đây, con cùng những người này còn ở đây. Xin ngài nhất định phải nói cho con biết, bằng không kế tiếp có lẽ chính là bọn con biến mất năm năm. . . . . ."
Ông cụ Mã nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Trần Hạo giống như muốn từ trong ánh mắt của Trần Hạo nhìn ra được gì đó, cuối cùng ông mê mang lắc đầu nói: "Chị gái con muốn những tài liệu lịch sử có liên quan đến mộ Quách Phác, lúc này ta cũng không biết có sự tồn tại của Tương tộc, cũng là trong năm năm này ta thông qua đủ loại tư liệu và suy đoán, cho ra kết luận đó. Mà cuối cùng ta trong nhánh gia phả của Quách Phác phát hiện Quách Phác cũng từng gia nhập Tương tộc, nhưng cuối cùng thành cũng Cảnh Thuần, bại cũng Cảnh Thuần. Trong tài liệu lịch sử nói ông ta đã phát hiện trên cống phẩm dâng cho Tấn Nguyên Đế có một khối thần vật, nghe nói cùng loại với Phản Hồn Hương xuất hiện thời Hán Vũ Đế trước đó. Thông qua vật ấy Quách Phác đã hoàn thành pháp thuật cực kỳ phức tạp kia của Tương tộc, trong đó có sử dụng âm dương trao đổi, lợi dụng dương sát trên nam thi và âm sát trên nữ thi làm khởi trận, cuối cùng khiến cho người chết sống lại. Cả quá trình cực kỳ rầy rà, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, nếu có chút sai sót, sẽ vạn kiếp bất phục, ngoài việc kẻ làm phép vĩnh viễn bị giam cầm ra, người sống lại kia cũng không cách nào nhắm mắt. Quách Phác là người duy nhất hiểu được bí thuật liền đem phương pháp cốt yếu trong đó báo cho con cháu, sau này có lẽ đời sau vô pháp xuất hiện phương sĩ nào thần thông được như Quách Phác nữa, cuối cùng pháp thuật này cũng bị chôn vùi theo lịch sử, tiếp đó là khởi nghĩa Nghĩa Hòa Đoàn cuối thời Thanh, thần vật kia phảng phất như báo trước thiên hạ sẽ xáo trộn, cư nhiên lại xuất hiện trên thế gian lần nữa. Bất đắc dĩ lại là một phen tinh phong huyết vũ, rồi sau đó tất cả mọi người từng tiếp xúc với nó không một ai có kết cục tốt. Chết thì đã chết, mất tích thì đã mất tích, cho dù người may mắn còn sống sót cũng điên điên khùng khùng, cực kỳ thê lương."
Nói xong cụ Mã dừng lại thật lâu, giữa chừng không ai chen ngang, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, tất cả mọi người biết lời cụ Mã nói đều là sự thật, hơn nữa cùng đầu mối bọn họ nắm giữ hiện tại hoàn toàn trùng khớp.
Ông cụ Mã nhìn bọn họ cũng không nói chuyện, như suy nghĩ mà cuối đầu. Thở dài một hơi nói: "Sở dĩ lúc đầu ta không ngăn cản Như Lan, bởi vì ta không biết việc này nguyên lai đáng sợ như vậy, mặc dù con hỏi chuyện Trần Như Lan, nhưng ta nghĩ con nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra một chút, dựa vào năng lực của con hẳn là chưa đến mức tiếp xúc được thứ cơ mật như thế, Tương tộc đây không phải là người bình thường có thể tra được, mà cho dù tra được Tương tộc chưa chắc có thể tra được Quách Phác. Cho nên ta cũng không muốn nói nhiều, ta sợ con ngược lại rơi vào. Nhưng không ngờ tới con cư nhiên vẫn tra được, không dễ dàng a. . . . . .Con làm sao mà biết được. . . . . ."
Ông cụ Mã nói thế nhưng thật ra như là đang khen ngợi năng lực học thuật chuyên nghiệp của Trần Hạo, Trần Hạo thở phào một hơi, ông nhìn thoáng qua Chu Quyết, sau đó nói: "Thầy, bọn con tuyệt đối không phải hậu duệ Tương tộc gì, bọn con đối với việc chết mà sống lại không có hứng thú, chỉ muốn sống tốt qua hết cuộc đời này thôi. Bọn con hiện tại điều tra việc này đều là vì chị Như Lan. Chi ít. . . . . . .Là em trai của chị con không muốn để chị cứ như vậy mà bốc hơi khỏi nhân gian một cách không rõ ràng."
Ông cụ Mã thấy Trần Hạo cam đoan như thế, cũng không còn cách nào tiếp tục nói nữa, chỉ là mãi nhắc rõ Tương tộc đã vạn phần nguy ngập, nhưng tiếp xúc đến thuật Tương tộc Quách Phác được truyền lại càng thêm quỷ dị, chỉ cần mọi người tiếp xúc với nó đều không có kết cục tốt. Trần Hạo khiêm tốn gật đầu, anh nói: "Đã như vậy, bọn con đi trước đây. Thầy yên tâm, bọn con thật không nghĩ tới việc kế thừa y bát Tương tộc gì đó đâu, bọn con chỉ là vì Như Lan mà đến."
Ông cụ Mã còn muốn nói nữa, nhưng mấy người Trần Hạo và Chu Quyết đã đi hướng ngoài phòng, Trần Hạo trước khi đi lại nhìn thoáng qua Quách Mai, Quách Mai xấu hổ cười cười với anh. Mặt Trần Hạo lại không chút thay đổi mà nghiêng đầu.
Đột nhiên ông cụ Mã kêu một tiếng tên Trần Hạo, Trần Hạo quay đầu lại, ánh mắt ông cụ Mã thống khổ nhìn anh, phảng phất như không đành lòng để anh rời đi, Trần Hạo cung kính cúi đầu rồi rời khỏi phòng ông cụ Mã.
Ra khỏi phòng, Tam Béo liền nói: "Lão Nhị mày thiếu chút nữa đã đem nội tình của chúng ta phun ra rồi. Hoàn hảo anh Trần khôn khéo đó."
Chu Quyết liếc hắn một cái nói: "Là tao sơ suất, nhưng tao nghĩ giáo sư Mã thật sự không có ác ý."
Phùng Lão Cửu lạnh lùng nói: "Ai biết được, đầu năm nay mỗi người đều đeo lên một cái mặt nạ, chân tâm thật ý dưới mặt nạ có lẽ ngay cả chính mình cũng không rõ ràng.
Chu Quyết than khẽ nói: "Aiz, chí ít chúng ta từ một mặt khác biết được đầu mối chúng ta giữ đây đều đúng, đi đúng đường chính là một mở đầu tốt."
Khỉ Còi lại lo âu buồn bã nói: "Nhưng chúng ta vẫn chưa biết địa điểm mộ Quách Phác, chúng ta chưa có đầu mối trong tay. Theo tình hình này của giáo sư Mã khẳng định sẽ không nói cho chúng ta biết."
Trần Hạo châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi nói: "Tài liệu lịch sử của mộ Quách Phác ghi lại vô cùng hỗn độn, nhưng có thể khẳng định mộ chôn quần áo và di vật trên đảo Vân Căn chính là của Quách Phác, nhưng không có thi thể. Mà sử liệu ghi lại hiện có, Quách Phác bị Vương Đôn giết hại tại Vũ Xương Nam Cương, cũng có cách nói ông được táng ở Trấn Giang. Bất quá nói thật ra, ông ta làm đại sư phong thủy, thuật điểm huyệt đã là đứng đầu trong đứng đầu, tìm mộ phần cho người khác đều phải thận trọng, tìm cho mình phỏng chừng càng thêm khoa trương. Tôi nghĩ chỉ có chúng ta không nghĩ ra, không có chuyện ông ta không làm được."
Tam Béo thở dài nói: "Chỉ còn cách cầu ông cụ Mã lần nữa sao? Nghe khẩu khí ông ấy giống như biết chút đầu mối? Chung quy cảm thấy ông già này muốn nói lại thôi a."
Trần Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì ông ấy là chuyên gia nghiên cứu kim thạch hàng đầu cả nước, rất nhiều văn kiện cơ mật ông ấy đều có thể xem, ngoài ra còn có thể tiếp xúc được rất nhiều văn tự và đầu mối chưa được tiết lộ. Giải mã mấy thứ này thời gian dài nhất có thể kéo đến một trăm năm, thế chẳng khác nào cả đời này của cậu đều chỉ có thể ngậm miệng."
Thình lình Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua khu nhà, Chu Quyết hỏi anh làm sao vậy, anh lắc đầu nói: "Tôi hình như lại nghe được ông cụ gọi tôi. . . . . ."
Đi ở cuối cùng Khỉ Còi nói: "Không có đâu, tôi không nghe thấy. Trần Ca anh mệt rồi."
Trần Hạo đỡ trán gật đầu, Chu Quyết vỗ vỗ vai anh nói: "Không sao, đi về trước thôi. Ngày mai chúng ta xin lần nữa xem, nói không chừng có thể xoay chuyển."
Trần Hạo vỗ vỗ tay Chu Quyết, gật đầu cười cười đi trước. Chu Quyết nhìn bộ dáng của Trần Hạo, nghĩ lại vẻ mặt anh trước đó nói Trần Như Lan đã chết, cậu nghĩ tình cảm của người này quá kiềm nén, anh luôn đem tất cả chuyện tình đều chôn trong tim mình, thẳng đến khi chuyện đó khiến cho tim tạng anh đều vỡ tan. Cánh tay vỗ vai Trần Hạo của Chu Quyết âm thầm nắm chặt, cậu cảm thấy có lẽ anh chàng này đã đến cực hạn. Mà thứ anh cần nhất chính là toàn bộ tín nhiệm của Chu Quyết. Thế nhưng Chu Quyết để tay lên ngực tự hỏi cậu cho được sao? Cậu phát hiện cậu cư nhiên không có cách nào trả lời.
Chu Quyết nghĩ Trần Hạo sở dĩ liều mạng như vậy, lý do duy nhất có thể giải thích chính là Trần Như Lan, cậu bắt đầu lấy mình và Trần Như Lan ra so sánh, cậu dừng một chút, đột nhiên bắt đầu bất an, tại sao cậu lại nghĩ thế? Làm như vậy quá ngu ngốc. Cậu mặt không chút thay đổi theo sát phía sau Trần Hạo, nhưng khi cậu nhìn bóng lưng Trần Hạo, trong lòng lại bắt đầu dần dần bực dọc.
Lúc này cậu chợt phát hiện Diệp Vỹ vẫn luôn hứng thú theo dõi cậu, Chu Quyết nhất thời có chút quẫn bách, Diệp Vỹ thì vẫn như cũ lạnh nhạt mỉm cười, nhưng gã cực kỳ nhẹ giọng nói: "Có ý tứ, tang khí. . . . . ."
Chu Quyết nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
Nhưng Diệp Vỹ không nói nữa, mà vượt qua Chu Quyết đi về phía trước. Khỉ Còi chán ghét nhìn phía sau lưng Diệp Vỹ, hắn nói: "Người này quả thực chính là một cương thi, thế nào cũng cảm thấy không giống người sống."
Chu Quyết gật gật đầu, trong lòng cậu cũng cảm thấy vậy. Từ khi có thần côn này, ngay cả Phùng Lão Cửu làm người ta chết khiếp cũng còn giống người bình thường hơn. Cậu vừa nói xong câu này, liền phát hiện Phùng Lão Cửu âm âm u u từ bên cạnh cậu lướt qua, từ trên người hắn luôn mơ hồ truyền ra một cỗ mùi tanh hôi, Chu Quyết và Khỉ Còi liếc mắt nhìn một cái, khó xử ho khan, rồi tăng nhanh cước bộ.
Lại một lần nữa trở về khách sạn, sắc trời đã có chút bạc màu. Tiếp qua hơn một giờ nữa trời sẽ sáng hẳn. Mọi người không hề buồn ngủ, Chu Quyết đem hết thảy những thứ trong não mình sàng lọc một lượt, mỗi một lần đều sẽ làm cậu cảm thấy vô lực và cáu kỉnh. Nhưng muốn đọc tiếp 《 Vòng Bảy Người 》lại không có khí lực. Lão Cửu là người đầu tiên tỏ ý hắn muốn về phòng.
Tiếp theo Diệp Vỹ cười cười nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, tôi cũng đi ngủ đây."
Trần Hạo nói: "Hiện tại tất cả mọi người đều mệt mỏi, thừa dịp trời còn chưa sáng, mọi người nghỉ ngơi chút đi. Để tôi cũng có thời gian suy nghĩ làm thế nào nói với cụ Mã."
Tam Béo nhìn đồng hồ. Nói: "Xong, tôi cũng thật sự ăn không tiêu nữa, gây sức ép như vậy tôi phỏng chừng cuối cùng không phải bị dọa điên cũng bị ép điên."
Khỉ Còi liếc mắt nhìn hắn, cắt ngang lời phàn nàn của hắn nói: "Hiện tại nói mấy lời này cũng vô ích, mày càng nói càng mệt, còn không bằng đừng nghĩ gì nữa, dù sao qua một ngày cũng là qua, hai ngày nữa cũng là qua."
Chu Quyết gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hiện tại mấu chốt nhất chính là bảo trì thanh tỉnh và thể lực, càng hỗn loạn chúng ta lại càng phải tỉnh táo."
Nói xong Tam Béo và Khỉ Còi không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài, ai cũng biết lời này nói thì đơn giản, tất cả mọi người là người thường, cũng không phải lính đặc chủng lấy đâu ra tố chất tâm lý tốt như vậy. Vì thế mọi người phờ phạc trở về phòng mình, Chu Quyết đi theo Trần Hạo vừa muốn vào phòng, thình lình cậu cảm giác hình như gian phòng sâu nhất trong khách sạn mở cửa. Nhưng bên trong cũng không có người đi ra, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, phảng phất như trong lúc hốt nhiên tự động mở ra vậy.
Chu Quyết bưng trán rất nhanh đi vào phòng đóng cửa. Trần Hạo hỏi cậu sao vậy, cậu lắc đầu nói: "Không sao, thần kinh tôi hình như cũng bắt đầu nhạy cảm quá rồi."
Trần Hạo ấn huyệt thái dương nói: "Đám người chúng ta gặp phải chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, tôi hiện tại rốt cuộc cũng hiểu tại sao Như Lan trước đó lại bất an như thế. Chị một mình gánh tất cả bất an và hoài nghi."
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, từ ban sáng sau khi anh nói ra cho ông cụ Mã biết Trần Như Lan đã chết, anh liền trở nên có chút cực kỳ thất bại. Có lẽ từ ý nghĩa nào đó mà nói trần Hạo vẫn chưa cách nào tiếp nhận sự thật Trần Như Lan đã chết, anh hy vọng những chuyện này đều là giả, là ảo tưởng của anh.
Mà Chu Quyết không phải chưa từng nghĩ như vậy, có lẽ sáng ngày thứ hai cậu tỉnh lại phát hiện cậu còn đang trong phòng ký túc xá, Lão Cửu đang học thuộc lòng kinh tế học của hắn, Tam Béo còn đang vù vù ngủ say, Khỉ Còi nằm sấp trên mặt đất tập 125 cái chống đẩy. Cậu có thể chùi mồ hôi trên trán cười với bọn họ nói cậu vừa mơ một cơn ác mộng rất chân thật, trong mộng có một quyển sách vô cùng quỷ dị. Bọn họ có thể cười nhạo cậu, hết thảy việc này đều là hư ảo trong truyện cười.
Thế nhưng, sau mỗi một lần nửa tỉnh nửa mê, Chu Quyết đều thất vọng phát hiện bọn họ vẫn như cũ ở trong cơn ác mộng, cậu vẫn chưa thoát khỏi. Mà nhóm bạn của cậu cũng đều ở trong cơn ác mộng tranh đấu. Tới cùng đâu mới là thật, đâu mới là ảo giác đây?
Đáng sợ nhất không phải cơn ác mộng, mà là cơn ác mộng không cách nào tỉnh dậy. Khiến cho người ta vĩnh viễn không cách nào tỉnh dậy, vĩnh viễn thở hơi tàn bên bờ cơn ác mộng.
Trần Hạo vẫn ngồi bên bệ cửa sổ hút thuốc, Chu Quyết trở mình muốn ngủ một lát, cơn buồn ngủ lại không cách nào lấn át được ngàn vạn suy nghĩ trong đầu này. Trần Hạo dúi tắt đầu lọc muốn rút một điếu nữa, nhưng phát hiện cư nhiên không còn thuốc.
Anh trở lại bên giường phát hiện Chu Quyết rốt cuộc đã không chịu được mệt mỏi đã ngủ say, anh ngồi bên giường mình ngây ngốc nhìn mặt Chu Quyết. Anh nhìn đôi mày Chu Quyết vẫn chưa giãn ra, tựa như cho dù đang trong mộng cậu vẫn chịu sự dây dưa quỷ dị này. Anh hơi thấp giọng nói: "Đừng sợ. . . . . ."
Dần dần Chu Quyết như nghe được tiếng thì thầm của Trần Hạo, mày đã giãn ra, hô hấp cũng bắt đầu đều đều. Trần Hạo im lặng nở nụ cười, anh đưa tay vén lên sợi tóc che trên trán Chu Quyết, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Chu Quyết Trần Hạo cảm thấy trong lòng phảng phất như có sức mạnh gì đó đem tình tự hỗn loạn của anh kéo lại. Anh chậm rãi khom người xuống nhẹ nhàng phủ môi lên môi Chu Quyết, chỉ trong tích tắc Trần Hạo liền lập tức rời đi. Anh có chút khẩn trương không biết Chu Quyết có thể tỉnh dậy hay không, thế nhưng Chu Quyết chỉ hơi run rẩy hàng mi lại tiếp tục ngủ say.
Trần Hạo ý thức được mình có bao nhiêu mất mặt, anh gãi đầu ngã xuống giường, như một đứa trẻ vừa gây họa chột dạ. Mãi đến khi anh xác định Chu Quyết vẫn ngủ say, không phát giác động tác của anh trước đó, anh mới chính thức nhắm mắt lại.
Mà lúc này Chu Quyết mới chậm rãi mở mắt, cậu không dám xoay người, rất sợ Trần Hạo phát hiện kỳ thật cậu đã tỉnh dậy. Cậu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì gọi là tim đập như hươu chạy. Mà những tâm tư trăn trở phức tạp trước đó đều đã bị ba chữ che lấp. Hiện tại trong đầu hỗn loạn của cậu chỉ có ba chữ chạy qua như biển quảng cáo không ngừng phát "Bị hôn rồi. . . . . Bị hôn rồi. . . . . .Bị hôn rồi. . . . . ."
Mãi đến khi tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang dòng phụ đề chuyển động, Trần Hạo xoay người một cái xuống giường mở cửa, Chu Quyết sợ đến một thân mồ hôi lạnh, may mà mình giả bộ ngủ, còn anh ấy nửa điểm cũng không ngủ, bằng không hai người thật sự chẳng biết làm thế nào mở miệng chào hỏi.
Vừa nhìn cánh cửa phát hiện cư nhiên là phục vụ của khách sạn cùng hai cảnh sát đội mũ kêpi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn không ra lý do đến. Chu Quyết cũng vội vàng theo. Trong đó một cảnh sát lớn tuổi hơn liếc mắt nhìn hai người hỏi: "Các cậu có biết Mã Trù Kiến không?"
Trần Hạo nói: "Biết, ông ấy là thầy của tôi."
Cảnh sát lại quét mắt sang Chu Quyết bên cạnh nói: "Có quần chúng nhìn thấy các người từ trong nhà của Mã Trù Kiến đi ra. Các người đến nhà ông ấy làm gì?"
Trần Hạo hồi đáp: "Là giáo sư Mã bảo mấy người chúng tôi đến, để hỏi một vài vấn đề đáng ngờ về mộ Quách Phác. Mấy người chúng tôi đang nghiên cứu."
Cảnh sát hoài nghi hỏi: "Nghiên cứu?"
Trần Hạo lấy ra giấy tờ chứng nhận của mình nói: "Tôi là thầy giáo dân tộc học, đây là học sinh của tôi, tôi mang theo bọn họ đến Nam Kinh khảo sát thực địa phong tục thời Kiến An ở cố đô Lục triều. Cho nên hôm qua đặc biệt đến chào hỏi ân sư của tôi, thuận tiện đưa ra một vài vấn đề dân tộc và lịch sử."
Cảnh sát nhìn giấy chứng nhận, lại nhìn hai người Trần Hạo một chút, ông ta gật đầu nói: "Mã Trù Kiến đã chết. Chúng tôi hy vọng các người theo tôi về cục cảnh sát điều tra."
Trần Hạo đột nhiên trừng cảnh sát, cảnh sát vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nói: "Trước khi ông ấy chết để lại một phần di thư, phía trên có tên của cậu và một người tên là Trần Như Lan."
Trần Hạo hé miệng nhìn cảnh sát, cuối cùng anh mở miệng nói: "Thầy. . . . . . Chết thế nào?"
Cảnh sát nói: "Theo suy đoán sơ bộ là tự sát. Ông ta treo cổ chết trên cột cửa nhà mình, mà theo máy theo dõi tiểu khu quay được các người là nhóm người tới thăm cuối cùng từng gặp Mã Trù Kiến."
Trần Hạo nắm đấm tay, cố nén tình tự phiên giang đảo hải tiếp tục hỏi: "Vậy phần di thư đâu?"
Cảnh sát lộ vẻ khó xử nói: "Trước mắt phần di thư này được cảnh sát chúng tôi bảo vể ổn thỏa, quả thật trong phần di thư này nhắc tới cậu và Trần Như Lan đều có quyền xem, nhưng chúng tôi không cách nào hiểu được hàm nghĩ của văn tự này. Di thư này viết vô cùng kỳ quái."
Chu Quyết liếc mắt nhìn Trần Hạo, mặt Trần Hạo vẫn tái nhợt như cũ, anh nói: "Vậy tôi có thể xem một chút không?"
Hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người cảnh sát già hơn suy tư trong chốc lát nói: "Có thể. Xin mời theo chúng tôi quay về cảnh cục. Chúng tôi còn một vài vấn đề cũng muốn hỏi cậu."
Sau khi đi ra, Chu Quyết mới phát hiện nguyên lai Tam Béo và Khỉ Còi bọn họ cũng đều được hỏi qua, phỏng chừng tất cả mọi người đều hiểu ngầm đều một mực nói Trần Hạo mang đội ngũ đến học tập, cho nên không bị lộ. Hơn nữa theo cảnh sát trẻ tuổi nói báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy thời gian tử vong trong khoảng 1 tiếng sau khi bọn họ trở lại khách sạn. Bọn họ có chứng cứ vắng mặt đầy đủ. Cho nên mặc dù bọn họ khả nghi, nhưng một đám người phong trần mệt mỏi từ Thượng Hải đến Nam Kinh, chỉ để mưu sát một ông già, việc này cũng có chút quá sáng ý rồi.
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến gì đó quay đầu hỏi vị cảnh sát lớn tuổi kia: "Vậy ngoại trừ chúng tôi ra còn có những người khác đã tới sao?"
Cảnh sát dừng một chút, ông nói: "Không có, căn cứ tình huống máy quay tiểu khu thu được, các cậu là người duy nhất đêm qua tới nhà Mã Trù Kiến. Tối hôm qua trừ các cậu ra chưa từng có ai ra vào."
Trong lòng Chu Quyết thoáng lộp bộp, như lại có từng khối băng nện vào ngực, nếu dựa theo tin tức cảnh sát cung cấp, vậy đêm đó Quách Mai bên cạnh giáo sư Mã giải thích thế nào. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, Chu Quyết chỉ liếc nhìn Trần Hạo, bất quá một cử động rất nhỏ này cũng bị cảnh sát lớn tuổi bắt được. Ông ta hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Trần Hạo nói: "Lúc ấy ở đó còn có một học trò của thầy, tên là Quách Mai."
Cảnh sát trẻ tuổi mở sổ ghi chép lại đầu mối này, sau đó nói: "Tốt, nếu các cậu còn có đầu mối gì nhớ lại xin lập tức nói cho tôi biết. Có lẽ sẽ giúp giải đáp cái chết của giáo sư Mã."
Sáu người bị mang vào cảnh cục, Trần Hạo yêu cầu được nhìn di thể của giáo sư Mã, cảnh sát cho phép. Bất quá số người được vào không nhiều, do đó sau khi mọi người thương lượng quyết định Trần Hạo và Chu Quyết hai người cùng cảnh sát nhìn di thể, những người còn lại chờ trong phòng khách cảnh cục.
Tâm tình Chu Quyết có chút vi diệu, dù sao nhìn thi thể người không thân thiết lắm luôn khiến người ta cảm thấy có chút hàn ý, hơn nữa người này còn là một người chết không rõ ràng.
Chu Quyết nhiều lần điều chỉnh tâm tình, lúc này vị cảnh sát trẻ tuổi kia đã mang bọn họ vào thang máy, đi xuống tầng ngầm, ngoài tưởng tượng của Chu Quyết, thông đạo nơi này được chiếu rọi vô cùng sáng sủa, hành lang vô cùng sạch sẽ, vách tường trắng tinh cùng sàn đá cẩm thạch màu sữa cũng được ngọn đèn trắng chiếu đến sáng ngời, cảm giác cả thông đạo đều sáng bừng lên vậy.
Cảnh sát trẻ đối với việc này không mảy may khó chịu, gã mang theo hai người đi thẳng vào chỗ ghi danh của nhà xác. Nơi đó có một cửa sổ nhỏ, bên trong ngồi một ông già vẻ mặt có chút u ám, ông ta nhìn cảnh sát trẻ gật đầu, sau đó cảnh sát trẻ để Chu Quyết và Trần Hạo lần lượt ký tên. Ông già lúc này mới thong thả đứng lên mang hai người đi tới trước một cánh cửa sắt, cánh cửa lá sắt này có vẻ cũ hơn hành lang phía trước, mặt trên còn có gỉ sét màu vàng. Ông già sau khi giựt cửa sắt ra mang theo ba người tiến vào. Bước vào, Chu Quyết liền cảm giác một luồng hàn khí rét thấu xương từ phía trước cậu ập đến, phảng phất như nơi này cự tuyệt người lạ tiến vào.
Ông già cầm sổ đăng ký nhìn một loạt ngăn tủ sát vách tường, trong thẻ mắc phía trên mỗi ngăn có viết tên người chết, ông ta ừm một tiếng mở ra một ngăn trong đó, nhất thời di thể giáo sư Mã liền hiện ra trước mắt Chu Quyết và Trần Hạo, thi thể trải qua đông lạnh đã tái nhợt cơ hồ như giấy trắng. Màu trắng của hơi lạnh mơ hồ vờn quanh bốn phía thi thể. Chỗ cổ của giáo sư Mã có một đường vết dây rất sâu. Trên thi thể phủ một miếng vải trắng, che phủ cả thân thể của giáo sư Mã. Lúc này giáo sư giống như một người giả mô hình, một chút cảm giác chân thật cũng không có.
Trần Hạo vẫn mãi nhìn di thể của giáo sư Mã, anh không dời tầm mắt, chỉ nói với cảnh sát: "Có thể cho tôi xem bộ phận thân thể không?"
Ông già nói: "Có thể." Nói xong ông ta xốc vải trắng lên, trên bụng di thể có một vết dao vô cùng đáng sợ, ông già giải thích: "Bởi vì cái chết của người này kỳ quặc, cho nên tôi đã giải phẫu ông ta, nhìn xem có dấu hiệu bị hạ dược hay không."
Chu Quyết thở một hơi, trên sự thật đây là một thi thể vô cùng bình thường, đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh, Trần Hạo yên lặng nhìn chằm chằm thi thể của giáo sư, sau đó anh nói: "Được rồi, chúng tôi có thể nhìn di thư chưa?"
Cảnh sát trẻ nói: "Có thể, cũng hy vọng các cậu có thể cung cấp đầu mối."
Đột nhiên ông già mở miệng nói: "Nạn nhân từng dùng loại thuốc an thần dài hạn, hẳn là có mắc chút bệnh tâm thần gây ra ảo giác."
Trần Hạo dừng bước, anh hỏi: "Ảo giác?"
Ông già nói: "Đúng vậy, ông ta trước khi chết dùng lượng lớn thuốc an thần, liều lượng lớn thật sự có chút khoa trương."
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, Trần Hạo mấp máy môi, nhưng không nghe được anh đang nói gì, ông già có chút khó nhịn thúc giục hai người rời đi. Cảnh sát trẻ nói: "Vậy tôi mang hai người đi nhìn di thư kia trước, có lẽ hai người có thể đọc hiểu được gì đó."
Ngay sau khi bọn họ ra khỏi cửa, ông già đột nhiên a một tiếng, ông tự nhủ: "Kỳ quái, ghi chú trên chân thi thể chạy đi đâu rồi? Thằng ranh kia không cẩn thận như vậy, vạn nhất lầm thi thể thì làm sao hướng cấp trên giao phó đây?"
Cảnh sát trẻ lấy lòng nói: "Ôi chao, ngài ở đây làm sao có ai dám làm càn, có thể khi đẩy vào không cẩn thận làm rơi rồi."
Ông già liếc mắt nhìn gã nói: "Bảng hiệu là tôi treo, thi thể là tôi đẩy vào. Cậu nói xem?"
Cảnh sát trẻ khó xử ngậm miệng, gã quay đầu nói với hai người Chu Quyết: "Đi trước đi, đến chỗ lão Trần lấy di thư."
Ba người rời khỏi nhà xác đi về hướng thang máy, trong lúc mơ hồ Chu Quyết nghe được ông già kia một mình trong nhà xác lẩm bẩm: "Bảng hiệu sao lại rơi chứ? Sợi dây nọ có tác dụng trừ tà đó nha. . . . . . .Làm thế nào mà rơi được chứ?"
Chu Quyết đột ngột quay đầu lại, ông già cũng đã sớm theo bọn họ cùng đi ra.
Vẻ mặt ông cụ quá mức nghiêm túc, trái lại làm cho mọi người vốn muốn hỏi lại đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ ràng tình huống. Trần Hạo cảnh giác hỏi: "Con không rõ ý của thầy."
Lúc này ông cụ trái lại có chút nghẹn giọng, ông suy nghĩ chốc lát, tựa như đang sắp xếp lại lời nói, nhưng mày càng cau càng chặt, giống như hạ quyết tâm thật lớn mà thở dài một hơi nói: "Thu tay lại đi, tiếp tục nữa không phải phạm vi mà các con có thể tiếp xúc."
Chu Quyết hỏi: "Tương tộc?"
Ông cụ lại ngừng thời gian dài, ông lắc đầu nói: "Không phải. . . . . ."
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói: "Nghiên cứu cuối cùng phải hoàn thành hẳn là Quách Phác."
Ông cụ Mã ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, ông nói: "Con người sống rất không dễ dàng, cho nên người ta càng hy vọng có thể bình thản sống hết quãng đời này hơn. Ý nghĩ như vậy hợp tình hợp lý, nhưng nếu có cơ hội để con có thể thật sự tiếp xúc đến khả năng thực hiện kia, con sẽ làm thế nào?"
Trần Hạo nhìn ông cụ Mã, chưa trả lời, vẻ mặt ông cụ Mã có chút phức tạp, ông nói: "Sẽ cố gắng thực hiện nó chứ gì. . . . . . . Đây là động lực Tương tộc dựa vào để truyền thừa. Tương tộc không có cái khái niệm gọi là dòng họ, chỉ cần hết thảy những ai muốn tiếp tục nghiên cứu của bọn họ thì sẽ là người trong họ của bọn họ. Bọn họ dựa vào ý niệm này truyền thừa đời sau."
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Thế nhưng lại chế tạo quái vật. . . . . ."
Ông cụ Mã gật đầu nói: "Đúng vậy, quái vật, kết quả cuối cùng nhất định càng tiếp cận khả năng kia, lại càng như là quái vật. Có lẽ đối với một người mà nói, đột phá sinh tử cũng đã là một quái vật hoàn toàn rồi."
Nói xong câu đó ông cụ Mã đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Cho nên Tương tộc cho tới nay cũng chỉ đang nghiên cứu làm thế nào biến người thành quái vật mà thôi, bản thân của một người không ra người quỷ không ra quỷ như thế chính là một sai lầm."
Ông cụ Mã đưa mắt lưu lại trên người Trần Hạo, tiếp tục nói: "Mặc kệ các con vì nguyên nhân gì, nhưng ta muốn nói cho các con biết từ cổ chí kim bất luận người nào cố gắng đào bới bí mật của Tương tộc, cuối cùng đều không có kết quả, mà nối gót theo sau thế nào cũng là một ít chuyện quỷ dị. Cái loại tang khí nồng nặc này. . . . . ."
Ông cụ Mã nhắm mắt lại như đang cực kỳ sợ hãi mím chặt môi, Chu Quyết còn chưa hết hy vọng, cậu tránh nặng tìm nhẹ hỏi han: "Giáo sư Mã, vậy Quách Phác đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngài lại gọi chúng tôi đến hỏi chuyện của Quách Phác?"
Trần Hạo lạnh lùng liếc nhìn Quách Mai, Quách Mai lập tức tránh tầm mắt.
Cụ Mã khoát tay nói: "Cac con không nên trách Quách Mai, nếu không phải con bé nói cho ta biết, các con có lẽ sẽ càng lún càng sâu."
Trần Hạo nói: "Người cho rằng chúng con cũng là vì thuật bất tử mới tới sao?"
Ông cụ Mã dừng một chút, ông nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Năm năm trước Trần Như Lan chính là vì việc này mà đến."
Chu Quyết phát hiện giải thích của bọn họ và cụ Mã có nhầm lẫn, khả năng cụ Mã đã hiểu lầm. Cho rằng bọn họ tìm hiểu về truyền nhân Tương tộc, là vì muốn pháp thuật trong mộ Quách Phác mới đi. Cậu thoáng nhìn cụ Mã, lại thoáng nhìn Trần Hạo, cậu khó khăn nói: "Không phải, có thể đã hiểu lầm, chúng tôi. . . . . ."
Trần Hạo cắt ngang giải thích của Chu Quyết, anh nói: "Năm năm trước Như Lan rốt cuộc đã nói gì với người? Chị ấy biến mất đã năm năm, được rồi, kỳ thật chị ấy đã chết, con biết chị ấy đã chết. . . . . .Nhưng con còn sống ở đây, con cùng những người này còn ở đây. Xin ngài nhất định phải nói cho con biết, bằng không kế tiếp có lẽ chính là bọn con biến mất năm năm. . . . . ."
Ông cụ Mã nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Trần Hạo giống như muốn từ trong ánh mắt của Trần Hạo nhìn ra được gì đó, cuối cùng ông mê mang lắc đầu nói: "Chị gái con muốn những tài liệu lịch sử có liên quan đến mộ Quách Phác, lúc này ta cũng không biết có sự tồn tại của Tương tộc, cũng là trong năm năm này ta thông qua đủ loại tư liệu và suy đoán, cho ra kết luận đó. Mà cuối cùng ta trong nhánh gia phả của Quách Phác phát hiện Quách Phác cũng từng gia nhập Tương tộc, nhưng cuối cùng thành cũng Cảnh Thuần, bại cũng Cảnh Thuần. Trong tài liệu lịch sử nói ông ta đã phát hiện trên cống phẩm dâng cho Tấn Nguyên Đế có một khối thần vật, nghe nói cùng loại với Phản Hồn Hương xuất hiện thời Hán Vũ Đế trước đó. Thông qua vật ấy Quách Phác đã hoàn thành pháp thuật cực kỳ phức tạp kia của Tương tộc, trong đó có sử dụng âm dương trao đổi, lợi dụng dương sát trên nam thi và âm sát trên nữ thi làm khởi trận, cuối cùng khiến cho người chết sống lại. Cả quá trình cực kỳ rầy rà, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, nếu có chút sai sót, sẽ vạn kiếp bất phục, ngoài việc kẻ làm phép vĩnh viễn bị giam cầm ra, người sống lại kia cũng không cách nào nhắm mắt. Quách Phác là người duy nhất hiểu được bí thuật liền đem phương pháp cốt yếu trong đó báo cho con cháu, sau này có lẽ đời sau vô pháp xuất hiện phương sĩ nào thần thông được như Quách Phác nữa, cuối cùng pháp thuật này cũng bị chôn vùi theo lịch sử, tiếp đó là khởi nghĩa Nghĩa Hòa Đoàn cuối thời Thanh, thần vật kia phảng phất như báo trước thiên hạ sẽ xáo trộn, cư nhiên lại xuất hiện trên thế gian lần nữa. Bất đắc dĩ lại là một phen tinh phong huyết vũ, rồi sau đó tất cả mọi người từng tiếp xúc với nó không một ai có kết cục tốt. Chết thì đã chết, mất tích thì đã mất tích, cho dù người may mắn còn sống sót cũng điên điên khùng khùng, cực kỳ thê lương."
Nói xong cụ Mã dừng lại thật lâu, giữa chừng không ai chen ngang, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, tất cả mọi người biết lời cụ Mã nói đều là sự thật, hơn nữa cùng đầu mối bọn họ nắm giữ hiện tại hoàn toàn trùng khớp.
Ông cụ Mã nhìn bọn họ cũng không nói chuyện, như suy nghĩ mà cuối đầu. Thở dài một hơi nói: "Sở dĩ lúc đầu ta không ngăn cản Như Lan, bởi vì ta không biết việc này nguyên lai đáng sợ như vậy, mặc dù con hỏi chuyện Trần Như Lan, nhưng ta nghĩ con nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra một chút, dựa vào năng lực của con hẳn là chưa đến mức tiếp xúc được thứ cơ mật như thế, Tương tộc đây không phải là người bình thường có thể tra được, mà cho dù tra được Tương tộc chưa chắc có thể tra được Quách Phác. Cho nên ta cũng không muốn nói nhiều, ta sợ con ngược lại rơi vào. Nhưng không ngờ tới con cư nhiên vẫn tra được, không dễ dàng a. . . . . .Con làm sao mà biết được. . . . . ."
Ông cụ Mã nói thế nhưng thật ra như là đang khen ngợi năng lực học thuật chuyên nghiệp của Trần Hạo, Trần Hạo thở phào một hơi, ông nhìn thoáng qua Chu Quyết, sau đó nói: "Thầy, bọn con tuyệt đối không phải hậu duệ Tương tộc gì, bọn con đối với việc chết mà sống lại không có hứng thú, chỉ muốn sống tốt qua hết cuộc đời này thôi. Bọn con hiện tại điều tra việc này đều là vì chị Như Lan. Chi ít. . . . . . .Là em trai của chị con không muốn để chị cứ như vậy mà bốc hơi khỏi nhân gian một cách không rõ ràng."
Ông cụ Mã thấy Trần Hạo cam đoan như thế, cũng không còn cách nào tiếp tục nói nữa, chỉ là mãi nhắc rõ Tương tộc đã vạn phần nguy ngập, nhưng tiếp xúc đến thuật Tương tộc Quách Phác được truyền lại càng thêm quỷ dị, chỉ cần mọi người tiếp xúc với nó đều không có kết cục tốt. Trần Hạo khiêm tốn gật đầu, anh nói: "Đã như vậy, bọn con đi trước đây. Thầy yên tâm, bọn con thật không nghĩ tới việc kế thừa y bát Tương tộc gì đó đâu, bọn con chỉ là vì Như Lan mà đến."
Ông cụ Mã còn muốn nói nữa, nhưng mấy người Trần Hạo và Chu Quyết đã đi hướng ngoài phòng, Trần Hạo trước khi đi lại nhìn thoáng qua Quách Mai, Quách Mai xấu hổ cười cười với anh. Mặt Trần Hạo lại không chút thay đổi mà nghiêng đầu.
Đột nhiên ông cụ Mã kêu một tiếng tên Trần Hạo, Trần Hạo quay đầu lại, ánh mắt ông cụ Mã thống khổ nhìn anh, phảng phất như không đành lòng để anh rời đi, Trần Hạo cung kính cúi đầu rồi rời khỏi phòng ông cụ Mã.
Ra khỏi phòng, Tam Béo liền nói: "Lão Nhị mày thiếu chút nữa đã đem nội tình của chúng ta phun ra rồi. Hoàn hảo anh Trần khôn khéo đó."
Chu Quyết liếc hắn một cái nói: "Là tao sơ suất, nhưng tao nghĩ giáo sư Mã thật sự không có ác ý."
Phùng Lão Cửu lạnh lùng nói: "Ai biết được, đầu năm nay mỗi người đều đeo lên một cái mặt nạ, chân tâm thật ý dưới mặt nạ có lẽ ngay cả chính mình cũng không rõ ràng.
Chu Quyết than khẽ nói: "Aiz, chí ít chúng ta từ một mặt khác biết được đầu mối chúng ta giữ đây đều đúng, đi đúng đường chính là một mở đầu tốt."
Khỉ Còi lại lo âu buồn bã nói: "Nhưng chúng ta vẫn chưa biết địa điểm mộ Quách Phác, chúng ta chưa có đầu mối trong tay. Theo tình hình này của giáo sư Mã khẳng định sẽ không nói cho chúng ta biết."
Trần Hạo châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi nói: "Tài liệu lịch sử của mộ Quách Phác ghi lại vô cùng hỗn độn, nhưng có thể khẳng định mộ chôn quần áo và di vật trên đảo Vân Căn chính là của Quách Phác, nhưng không có thi thể. Mà sử liệu ghi lại hiện có, Quách Phác bị Vương Đôn giết hại tại Vũ Xương Nam Cương, cũng có cách nói ông được táng ở Trấn Giang. Bất quá nói thật ra, ông ta làm đại sư phong thủy, thuật điểm huyệt đã là đứng đầu trong đứng đầu, tìm mộ phần cho người khác đều phải thận trọng, tìm cho mình phỏng chừng càng thêm khoa trương. Tôi nghĩ chỉ có chúng ta không nghĩ ra, không có chuyện ông ta không làm được."
Tam Béo thở dài nói: "Chỉ còn cách cầu ông cụ Mã lần nữa sao? Nghe khẩu khí ông ấy giống như biết chút đầu mối? Chung quy cảm thấy ông già này muốn nói lại thôi a."
Trần Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì ông ấy là chuyên gia nghiên cứu kim thạch hàng đầu cả nước, rất nhiều văn kiện cơ mật ông ấy đều có thể xem, ngoài ra còn có thể tiếp xúc được rất nhiều văn tự và đầu mối chưa được tiết lộ. Giải mã mấy thứ này thời gian dài nhất có thể kéo đến một trăm năm, thế chẳng khác nào cả đời này của cậu đều chỉ có thể ngậm miệng."
Thình lình Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua khu nhà, Chu Quyết hỏi anh làm sao vậy, anh lắc đầu nói: "Tôi hình như lại nghe được ông cụ gọi tôi. . . . . ."
Đi ở cuối cùng Khỉ Còi nói: "Không có đâu, tôi không nghe thấy. Trần Ca anh mệt rồi."
Trần Hạo đỡ trán gật đầu, Chu Quyết vỗ vỗ vai anh nói: "Không sao, đi về trước thôi. Ngày mai chúng ta xin lần nữa xem, nói không chừng có thể xoay chuyển."
Trần Hạo vỗ vỗ tay Chu Quyết, gật đầu cười cười đi trước. Chu Quyết nhìn bộ dáng của Trần Hạo, nghĩ lại vẻ mặt anh trước đó nói Trần Như Lan đã chết, cậu nghĩ tình cảm của người này quá kiềm nén, anh luôn đem tất cả chuyện tình đều chôn trong tim mình, thẳng đến khi chuyện đó khiến cho tim tạng anh đều vỡ tan. Cánh tay vỗ vai Trần Hạo của Chu Quyết âm thầm nắm chặt, cậu cảm thấy có lẽ anh chàng này đã đến cực hạn. Mà thứ anh cần nhất chính là toàn bộ tín nhiệm của Chu Quyết. Thế nhưng Chu Quyết để tay lên ngực tự hỏi cậu cho được sao? Cậu phát hiện cậu cư nhiên không có cách nào trả lời.
Chu Quyết nghĩ Trần Hạo sở dĩ liều mạng như vậy, lý do duy nhất có thể giải thích chính là Trần Như Lan, cậu bắt đầu lấy mình và Trần Như Lan ra so sánh, cậu dừng một chút, đột nhiên bắt đầu bất an, tại sao cậu lại nghĩ thế? Làm như vậy quá ngu ngốc. Cậu mặt không chút thay đổi theo sát phía sau Trần Hạo, nhưng khi cậu nhìn bóng lưng Trần Hạo, trong lòng lại bắt đầu dần dần bực dọc.
Lúc này cậu chợt phát hiện Diệp Vỹ vẫn luôn hứng thú theo dõi cậu, Chu Quyết nhất thời có chút quẫn bách, Diệp Vỹ thì vẫn như cũ lạnh nhạt mỉm cười, nhưng gã cực kỳ nhẹ giọng nói: "Có ý tứ, tang khí. . . . . ."
Chu Quyết nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
Nhưng Diệp Vỹ không nói nữa, mà vượt qua Chu Quyết đi về phía trước. Khỉ Còi chán ghét nhìn phía sau lưng Diệp Vỹ, hắn nói: "Người này quả thực chính là một cương thi, thế nào cũng cảm thấy không giống người sống."
Chu Quyết gật gật đầu, trong lòng cậu cũng cảm thấy vậy. Từ khi có thần côn này, ngay cả Phùng Lão Cửu làm người ta chết khiếp cũng còn giống người bình thường hơn. Cậu vừa nói xong câu này, liền phát hiện Phùng Lão Cửu âm âm u u từ bên cạnh cậu lướt qua, từ trên người hắn luôn mơ hồ truyền ra một cỗ mùi tanh hôi, Chu Quyết và Khỉ Còi liếc mắt nhìn một cái, khó xử ho khan, rồi tăng nhanh cước bộ.
Lại một lần nữa trở về khách sạn, sắc trời đã có chút bạc màu. Tiếp qua hơn một giờ nữa trời sẽ sáng hẳn. Mọi người không hề buồn ngủ, Chu Quyết đem hết thảy những thứ trong não mình sàng lọc một lượt, mỗi một lần đều sẽ làm cậu cảm thấy vô lực và cáu kỉnh. Nhưng muốn đọc tiếp 《 Vòng Bảy Người 》lại không có khí lực. Lão Cửu là người đầu tiên tỏ ý hắn muốn về phòng.
Tiếp theo Diệp Vỹ cười cười nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, tôi cũng đi ngủ đây."
Trần Hạo nói: "Hiện tại tất cả mọi người đều mệt mỏi, thừa dịp trời còn chưa sáng, mọi người nghỉ ngơi chút đi. Để tôi cũng có thời gian suy nghĩ làm thế nào nói với cụ Mã."
Tam Béo nhìn đồng hồ. Nói: "Xong, tôi cũng thật sự ăn không tiêu nữa, gây sức ép như vậy tôi phỏng chừng cuối cùng không phải bị dọa điên cũng bị ép điên."
Khỉ Còi liếc mắt nhìn hắn, cắt ngang lời phàn nàn của hắn nói: "Hiện tại nói mấy lời này cũng vô ích, mày càng nói càng mệt, còn không bằng đừng nghĩ gì nữa, dù sao qua một ngày cũng là qua, hai ngày nữa cũng là qua."
Chu Quyết gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hiện tại mấu chốt nhất chính là bảo trì thanh tỉnh và thể lực, càng hỗn loạn chúng ta lại càng phải tỉnh táo."
Nói xong Tam Béo và Khỉ Còi không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài, ai cũng biết lời này nói thì đơn giản, tất cả mọi người là người thường, cũng không phải lính đặc chủng lấy đâu ra tố chất tâm lý tốt như vậy. Vì thế mọi người phờ phạc trở về phòng mình, Chu Quyết đi theo Trần Hạo vừa muốn vào phòng, thình lình cậu cảm giác hình như gian phòng sâu nhất trong khách sạn mở cửa. Nhưng bên trong cũng không có người đi ra, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, phảng phất như trong lúc hốt nhiên tự động mở ra vậy.
Chu Quyết bưng trán rất nhanh đi vào phòng đóng cửa. Trần Hạo hỏi cậu sao vậy, cậu lắc đầu nói: "Không sao, thần kinh tôi hình như cũng bắt đầu nhạy cảm quá rồi."
Trần Hạo ấn huyệt thái dương nói: "Đám người chúng ta gặp phải chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, tôi hiện tại rốt cuộc cũng hiểu tại sao Như Lan trước đó lại bất an như thế. Chị một mình gánh tất cả bất an và hoài nghi."
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, từ ban sáng sau khi anh nói ra cho ông cụ Mã biết Trần Như Lan đã chết, anh liền trở nên có chút cực kỳ thất bại. Có lẽ từ ý nghĩa nào đó mà nói trần Hạo vẫn chưa cách nào tiếp nhận sự thật Trần Như Lan đã chết, anh hy vọng những chuyện này đều là giả, là ảo tưởng của anh.
Mà Chu Quyết không phải chưa từng nghĩ như vậy, có lẽ sáng ngày thứ hai cậu tỉnh lại phát hiện cậu còn đang trong phòng ký túc xá, Lão Cửu đang học thuộc lòng kinh tế học của hắn, Tam Béo còn đang vù vù ngủ say, Khỉ Còi nằm sấp trên mặt đất tập cái chống đẩy. Cậu có thể chùi mồ hôi trên trán cười với bọn họ nói cậu vừa mơ một cơn ác mộng rất chân thật, trong mộng có một quyển sách vô cùng quỷ dị. Bọn họ có thể cười nhạo cậu, hết thảy việc này đều là hư ảo trong truyện cười.
Thế nhưng, sau mỗi một lần nửa tỉnh nửa mê, Chu Quyết đều thất vọng phát hiện bọn họ vẫn như cũ ở trong cơn ác mộng, cậu vẫn chưa thoát khỏi. Mà nhóm bạn của cậu cũng đều ở trong cơn ác mộng tranh đấu. Tới cùng đâu mới là thật, đâu mới là ảo giác đây?
Đáng sợ nhất không phải cơn ác mộng, mà là cơn ác mộng không cách nào tỉnh dậy. Khiến cho người ta vĩnh viễn không cách nào tỉnh dậy, vĩnh viễn thở hơi tàn bên bờ cơn ác mộng.
Trần Hạo vẫn ngồi bên bệ cửa sổ hút thuốc, Chu Quyết trở mình muốn ngủ một lát, cơn buồn ngủ lại không cách nào lấn át được ngàn vạn suy nghĩ trong đầu này. Trần Hạo dúi tắt đầu lọc muốn rút một điếu nữa, nhưng phát hiện cư nhiên không còn thuốc.
Anh trở lại bên giường phát hiện Chu Quyết rốt cuộc đã không chịu được mệt mỏi đã ngủ say, anh ngồi bên giường mình ngây ngốc nhìn mặt Chu Quyết. Anh nhìn đôi mày Chu Quyết vẫn chưa giãn ra, tựa như cho dù đang trong mộng cậu vẫn chịu sự dây dưa quỷ dị này. Anh hơi thấp giọng nói: "Đừng sợ. . . . . ."
Dần dần Chu Quyết như nghe được tiếng thì thầm của Trần Hạo, mày đã giãn ra, hô hấp cũng bắt đầu đều đều. Trần Hạo im lặng nở nụ cười, anh đưa tay vén lên sợi tóc che trên trán Chu Quyết, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Chu Quyết Trần Hạo cảm thấy trong lòng phảng phất như có sức mạnh gì đó đem tình tự hỗn loạn của anh kéo lại. Anh chậm rãi khom người xuống nhẹ nhàng phủ môi lên môi Chu Quyết, chỉ trong tích tắc Trần Hạo liền lập tức rời đi. Anh có chút khẩn trương không biết Chu Quyết có thể tỉnh dậy hay không, thế nhưng Chu Quyết chỉ hơi run rẩy hàng mi lại tiếp tục ngủ say.
Trần Hạo ý thức được mình có bao nhiêu mất mặt, anh gãi đầu ngã xuống giường, như một đứa trẻ vừa gây họa chột dạ. Mãi đến khi anh xác định Chu Quyết vẫn ngủ say, không phát giác động tác của anh trước đó, anh mới chính thức nhắm mắt lại.
Mà lúc này Chu Quyết mới chậm rãi mở mắt, cậu không dám xoay người, rất sợ Trần Hạo phát hiện kỳ thật cậu đã tỉnh dậy. Cậu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì gọi là tim đập như hươu chạy. Mà những tâm tư trăn trở phức tạp trước đó đều đã bị ba chữ che lấp. Hiện tại trong đầu hỗn loạn của cậu chỉ có ba chữ chạy qua như biển quảng cáo không ngừng phát "Bị hôn rồi. . . . . Bị hôn rồi. . . . . .Bị hôn rồi. . . . . ."
Mãi đến khi tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang dòng phụ đề chuyển động, Trần Hạo xoay người một cái xuống giường mở cửa, Chu Quyết sợ đến một thân mồ hôi lạnh, may mà mình giả bộ ngủ, còn anh ấy nửa điểm cũng không ngủ, bằng không hai người thật sự chẳng biết làm thế nào mở miệng chào hỏi.
Vừa nhìn cánh cửa phát hiện cư nhiên là phục vụ của khách sạn cùng hai cảnh sát đội mũ kêpi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn không ra lý do đến. Chu Quyết cũng vội vàng theo. Trong đó một cảnh sát lớn tuổi hơn liếc mắt nhìn hai người hỏi: "Các cậu có biết Mã Trù Kiến không?"
Trần Hạo nói: "Biết, ông ấy là thầy của tôi."
Cảnh sát lại quét mắt sang Chu Quyết bên cạnh nói: "Có quần chúng nhìn thấy các người từ trong nhà của Mã Trù Kiến đi ra. Các người đến nhà ông ấy làm gì?"
Trần Hạo hồi đáp: "Là giáo sư Mã bảo mấy người chúng tôi đến, để hỏi một vài vấn đề đáng ngờ về mộ Quách Phác. Mấy người chúng tôi đang nghiên cứu."
Cảnh sát hoài nghi hỏi: "Nghiên cứu?"
Trần Hạo lấy ra giấy tờ chứng nhận của mình nói: "Tôi là thầy giáo dân tộc học, đây là học sinh của tôi, tôi mang theo bọn họ đến Nam Kinh khảo sát thực địa phong tục thời Kiến An ở cố đô Lục triều. Cho nên hôm qua đặc biệt đến chào hỏi ân sư của tôi, thuận tiện đưa ra một vài vấn đề dân tộc và lịch sử."
Cảnh sát nhìn giấy chứng nhận, lại nhìn hai người Trần Hạo một chút, ông ta gật đầu nói: "Mã Trù Kiến đã chết. Chúng tôi hy vọng các người theo tôi về cục cảnh sát điều tra."
Trần Hạo đột nhiên trừng cảnh sát, cảnh sát vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nói: "Trước khi ông ấy chết để lại một phần di thư, phía trên có tên của cậu và một người tên là Trần Như Lan."
Trần Hạo hé miệng nhìn cảnh sát, cuối cùng anh mở miệng nói: "Thầy. . . . . . Chết thế nào?"
Cảnh sát nói: "Theo suy đoán sơ bộ là tự sát. Ông ta treo cổ chết trên cột cửa nhà mình, mà theo máy theo dõi tiểu khu quay được các người là nhóm người tới thăm cuối cùng từng gặp Mã Trù Kiến."
Trần Hạo nắm đấm tay, cố nén tình tự phiên giang đảo hải tiếp tục hỏi: "Vậy phần di thư đâu?"
Cảnh sát lộ vẻ khó xử nói: "Trước mắt phần di thư này được cảnh sát chúng tôi bảo vể ổn thỏa, quả thật trong phần di thư này nhắc tới cậu và Trần Như Lan đều có quyền xem, nhưng chúng tôi không cách nào hiểu được hàm nghĩ của văn tự này. Di thư này viết vô cùng kỳ quái."
Chu Quyết liếc mắt nhìn Trần Hạo, mặt Trần Hạo vẫn tái nhợt như cũ, anh nói: "Vậy tôi có thể xem một chút không?"
Hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người cảnh sát già hơn suy tư trong chốc lát nói: "Có thể. Xin mời theo chúng tôi quay về cảnh cục. Chúng tôi còn một vài vấn đề cũng muốn hỏi cậu."
Sau khi đi ra, Chu Quyết mới phát hiện nguyên lai Tam Béo và Khỉ Còi bọn họ cũng đều được hỏi qua, phỏng chừng tất cả mọi người đều hiểu ngầm đều một mực nói Trần Hạo mang đội ngũ đến học tập, cho nên không bị lộ. Hơn nữa theo cảnh sát trẻ tuổi nói báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy thời gian tử vong trong khoảng tiếng sau khi bọn họ trở lại khách sạn. Bọn họ có chứng cứ vắng mặt đầy đủ. Cho nên mặc dù bọn họ khả nghi, nhưng một đám người phong trần mệt mỏi từ Thượng Hải đến Nam Kinh, chỉ để mưu sát một ông già, việc này cũng có chút quá sáng ý rồi.
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến gì đó quay đầu hỏi vị cảnh sát lớn tuổi kia: "Vậy ngoại trừ chúng tôi ra còn có những người khác đã tới sao?"
Cảnh sát dừng một chút, ông nói: "Không có, căn cứ tình huống máy quay tiểu khu thu được, các cậu là người duy nhất đêm qua tới nhà Mã Trù Kiến. Tối hôm qua trừ các cậu ra chưa từng có ai ra vào."
Trong lòng Chu Quyết thoáng lộp bộp, như lại có từng khối băng nện vào ngực, nếu dựa theo tin tức cảnh sát cung cấp, vậy đêm đó Quách Mai bên cạnh giáo sư Mã giải thích thế nào. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, Chu Quyết chỉ liếc nhìn Trần Hạo, bất quá một cử động rất nhỏ này cũng bị cảnh sát lớn tuổi bắt được. Ông ta hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Trần Hạo nói: "Lúc ấy ở đó còn có một học trò của thầy, tên là Quách Mai."
Cảnh sát trẻ tuổi mở sổ ghi chép lại đầu mối này, sau đó nói: "Tốt, nếu các cậu còn có đầu mối gì nhớ lại xin lập tức nói cho tôi biết. Có lẽ sẽ giúp giải đáp cái chết của giáo sư Mã."
Sáu người bị mang vào cảnh cục, Trần Hạo yêu cầu được nhìn di thể của giáo sư Mã, cảnh sát cho phép. Bất quá số người được vào không nhiều, do đó sau khi mọi người thương lượng quyết định Trần Hạo và Chu Quyết hai người cùng cảnh sát nhìn di thể, những người còn lại chờ trong phòng khách cảnh cục.
Tâm tình Chu Quyết có chút vi diệu, dù sao nhìn thi thể người không thân thiết lắm luôn khiến người ta cảm thấy có chút hàn ý, hơn nữa người này còn là một người chết không rõ ràng.
Chu Quyết nhiều lần điều chỉnh tâm tình, lúc này vị cảnh sát trẻ tuổi kia đã mang bọn họ vào thang máy, đi xuống tầng ngầm, ngoài tưởng tượng của Chu Quyết, thông đạo nơi này được chiếu rọi vô cùng sáng sủa, hành lang vô cùng sạch sẽ, vách tường trắng tinh cùng sàn đá cẩm thạch màu sữa cũng được ngọn đèn trắng chiếu đến sáng ngời, cảm giác cả thông đạo đều sáng bừng lên vậy.
Cảnh sát trẻ đối với việc này không mảy may khó chịu, gã mang theo hai người đi thẳng vào chỗ ghi danh của nhà xác. Nơi đó có một cửa sổ nhỏ, bên trong ngồi một ông già vẻ mặt có chút u ám, ông ta nhìn cảnh sát trẻ gật đầu, sau đó cảnh sát trẻ để Chu Quyết và Trần Hạo lần lượt ký tên. Ông già lúc này mới thong thả đứng lên mang hai người đi tới trước một cánh cửa sắt, cánh cửa lá sắt này có vẻ cũ hơn hành lang phía trước, mặt trên còn có gỉ sét màu vàng. Ông già sau khi giựt cửa sắt ra mang theo ba người tiến vào. Bước vào, Chu Quyết liền cảm giác một luồng hàn khí rét thấu xương từ phía trước cậu ập đến, phảng phất như nơi này cự tuyệt người lạ tiến vào.
Ông già cầm sổ đăng ký nhìn một loạt ngăn tủ sát vách tường, trong thẻ mắc phía trên mỗi ngăn có viết tên người chết, ông ta ừm một tiếng mở ra một ngăn trong đó, nhất thời di thể giáo sư Mã liền hiện ra trước mắt Chu Quyết và Trần Hạo, thi thể trải qua đông lạnh đã tái nhợt cơ hồ như giấy trắng. Màu trắng của hơi lạnh mơ hồ vờn quanh bốn phía thi thể. Chỗ cổ của giáo sư Mã có một đường vết dây rất sâu. Trên thi thể phủ một miếng vải trắng, che phủ cả thân thể của giáo sư Mã. Lúc này giáo sư giống như một người giả mô hình, một chút cảm giác chân thật cũng không có.
Trần Hạo vẫn mãi nhìn di thể của giáo sư Mã, anh không dời tầm mắt, chỉ nói với cảnh sát: "Có thể cho tôi xem bộ phận thân thể không?"
Ông già nói: "Có thể." Nói xong ông ta xốc vải trắng lên, trên bụng di thể có một vết dao vô cùng đáng sợ, ông già giải thích: "Bởi vì cái chết của người này kỳ quặc, cho nên tôi đã giải phẫu ông ta, nhìn xem có dấu hiệu bị hạ dược hay không."
Chu Quyết thở một hơi, trên sự thật đây là một thi thể vô cùng bình thường, đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh, Trần Hạo yên lặng nhìn chằm chằm thi thể của giáo sư, sau đó anh nói: "Được rồi, chúng tôi có thể nhìn di thư chưa?"
Cảnh sát trẻ nói: "Có thể, cũng hy vọng các cậu có thể cung cấp đầu mối."
Đột nhiên ông già mở miệng nói: "Nạn nhân từng dùng loại thuốc an thần dài hạn, hẳn là có mắc chút bệnh tâm thần gây ra ảo giác."
Trần Hạo dừng bước, anh hỏi: "Ảo giác?"
Ông già nói: "Đúng vậy, ông ta trước khi chết dùng lượng lớn thuốc an thần, liều lượng lớn thật sự có chút khoa trương."
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, Trần Hạo mấp máy môi, nhưng không nghe được anh đang nói gì, ông già có chút khó nhịn thúc giục hai người rời đi. Cảnh sát trẻ nói: "Vậy tôi mang hai người đi nhìn di thư kia trước, có lẽ hai người có thể đọc hiểu được gì đó."
Ngay sau khi bọn họ ra khỏi cửa, ông già đột nhiên a một tiếng, ông tự nhủ: "Kỳ quái, ghi chú trên chân thi thể chạy đi đâu rồi? Thằng ranh kia không cẩn thận như vậy, vạn nhất lầm thi thể thì làm sao hướng cấp trên giao phó đây?"
Cảnh sát trẻ lấy lòng nói: "Ôi chao, ngài ở đây làm sao có ai dám làm càn, có thể khi đẩy vào không cẩn thận làm rơi rồi."
Ông già liếc mắt nhìn gã nói: "Bảng hiệu là tôi treo, thi thể là tôi đẩy vào. Cậu nói xem?"
Cảnh sát trẻ khó xử ngậm miệng, gã quay đầu nói với hai người Chu Quyết: "Đi trước đi, đến chỗ lão Trần lấy di thư."
Ba người rời khỏi nhà xác đi về hướng thang máy, trong lúc mơ hồ Chu Quyết nghe được ông già kia một mình trong nhà xác lẩm bẩm: "Bảng hiệu sao lại rơi chứ? Sợi dây nọ có tác dụng trừ tà đó nha. . . . . . .Làm thế nào mà rơi được chứ?"
Chu Quyết đột ngột quay đầu lại, ông già cũng đã sớm theo bọn họ cùng đi ra.