Ba người Trần Hạo bị dồn đến tuyệt cảnh, cùng lúc đó, Diệp Vỹ rốt cuộc cũng mang theo Khỉ Còi đến được trước bảy trụ đồng trong mộ phần công chúa kia, cũng đã kể cho hắn biết về cố sự của bảy quỷ cùng tộc mẫu Tương tộc.
Diệp Vỹ trầy trật muốn khởi động thân thể: “Hiện giờ chúng ta phải tiến vào mộ thất chân chính, nơi đó mới là đích đến cuối cùng của chúng ta. Khụ khụ, tôi vốn tưởng rằng có thể ở chỗ này chặn đứng Phùng Lão Cửu, nhưng cậu ta hoàn toàn không thấy cơ quan bẫy rập của nơi này, thậm chí không đập bể những lọ gốm này liền trực tiếp tiến vào xem ra còn có một đường tắt khác. Hiện giờ chúng ta cũng chỉ đành dựa vào vận khí.”
Khỉ Còi cau mày nói: “Vậy con mèo kia rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Vỹ đẩy tay Khỉ Còi ra, nói: “Con mèo nọ là lão thái thái của chúng tôi nuôi . . . . . .”
Khỉ Còi nhìn chằm chằm Diệp Vỹ, Diệp Vỹ lại cúi đầu, Khỉ Còi chậc một tiếng, nói: “Được rồi, không muốn nói thì thôi, vậy chúng ta làm sao đây? Bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
Diệp Vỹ kinh ngạc ngẩng đầu, gã vốn tưởng rằng Khỉ Còi sẽ tiếp tục hỏi tới cùng, nhưng không ngờ cho tới hoàn cảnh này rồi, Khỉ Còi cư nhiên đã lựa chọn tin tưởng mình. Khỉ Còi rụt cổ, phe phẩy tay nói: “Anh đừng cho rằng tôi tin tưởng anh, tôi chỉ không muốn thêm phiền toái thôi.”
Diệp Vỹ cười cười, khôi phục giọng điệu nhàn nhạt trước đây, gã nhìn bảy cây cột nói: “Đã như vậy chúng ta đi nhanh thôi. Khi Lão Cửu chạy tới có lẽ cậu ta còn có một đường sống sót. Mà dự đoán tệ nhất chính là bỏ lại cậu ta. . . . .”
Khỉ Còi muốn phản bác, nhưng hắn nghĩ đến tình trạng của Lão Cửu, chẳng biết tại sao, hắn cư nhiên cũng cùng nhận thức với Diệp Vỹ.
Thông đạo trở về sau dưới sự hướng dẫn của Diệp Vỹ đi vô cùng thuận lợi, chưa từng xuất hiện cơ quan hoặc trận pháp gì nữa. Khỉ Còi buồn bực nói: “Lão Cửu nói, cậu ấy tiến vào nơi này phải đi qua rất nhiều chặng đường oan uổng.”
Diệp Vỹ điều chỉnh đèn pin một chút, gã vừa tiến vào trong đã bắt đầu không yên lòng, gã nói: “Đó là vì tôi đã phá tan mô hình trận pháp ban đầu của nó, giải thích thế nào nhỉ? So sánh giống như tôi rút phích cắm điện của một cái máy vậy, sau đó cái máy này sẽ tê liệt. Đạo lý kia vô cùng tương tự. Nhưng mà, tôi chung quy cảm thấy Lão Cửu vẫn luôn nói dối, hơn nữa vô cùng cao minh.”
Khỉ Còi cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên ngừng lại, Diệp Vỹ hỏi hắn làm sao vậy.
Khỉ Còi chỉ vào phía trước nói: “Nhìn kìa! Có ký hiệu của Trần Như Lan.”
Lúc này Khỉ Còi phát hiện, ở cuối thông đạo là một cái động thật lớn, xem hình dáng là bị người miễn cưỡng nổ tung, bên mép tường đổ có một chữ dùng bút đánh dấu viết.
Khỉ Còi dùng tay áo chùi chùi: “Nghi lễ thất bại, thi giả hẳn phải chết.”
Chữ “Chết” cuối cùng kia còn chưa viết xong, hắn đoán ra đó là chữ gì. Hắn quay đầu lại nhìn Diệp Vỹ, ánh mắt Diệp Vỹ vô cùng cổ quái. Gã nhìn mấy chữ này, không ngừng mấp máy môi, còn mắng một câu “súc sinh”, nhưng Khỉ Còi nghe không được phần sau gã nói gì, chẳng qua từ trong mắt gã thấy được một loại thống khổ sâu sắc. Gã nhắm mắt lại: “Như Lan vô tội. . . . . . “
Diệp Vỹ đi ngang qua người Khỉ Còi, tiếp tục tiến về phía trước. Khỉ Còi nhìn chữ nọ một chút, lại nhìn Diệp Vỹ, nói: “Đây là ý gì?”
Diệp Vỹ nói: “Chân tướng, không cần tốn tâm tư hỏi nhiều nữa, chỉ cần đi vào sẽ rõ.”
Gã hơi khựng lại, như tự nói cho chính mình, thì thầm nói: “Tôi là vì sửa chữa sai lầm của Diệp gia mới đến đây.”
Đi chưa được mấy bước, họ lại nghe được tiếng kêu cực kỳ chói tai, thậm chí Khỉ Còi không cách nào phân biệt được thanh âm này rốt cuộc có phải Lão Cửu hay không. Mà ngay sau khi tiếng gào tê tâm liệt phế kia, từ sâu bên trong mộ đạo truyền đến tiếng mèo kêu vô cùng cổ quái, thanh âm cực kỳ yếu ớt, nhưng mỗi một lần vang lên, Khỉ Còi liền cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Sắc mặt Diệp Vỹ trở nên cực kỳ âm trầm, dường như mấy chữ kia đã đả kích gã cực lớn. Gã yên lặng nói: “Tiếp tục chạy về phía trước, nơi này còn có một thông đạo khác hướng sâu bên trong, họ đã chạm phải cơ quan, thời gian chúng ta không còn nhiều nữa . . . . . “
Diệp Vỹ cũng cảm nhận được phản ứng của con mèo kia, gã thống khổ từ trong túi móc ra một túi gấm, đưa cho Khỉ Còi. Khỉ Còi chẳng hiểu ra sao, Diệp Vỹ thấp giọng nói vào tai hắn hai chữ: “Bảo mệnh.”
Khỉ Còi khó hiểu nhìn gã, Diệp Vỹ lại không trả lời thêm gì nữa, che mắt. Khỉ Còi cảm giác được mấy thứ phía sau kia lại tới, kéo Diệp Vỹ tiếp tục chạy vào trong.
Đoạn cuối cùng kia căn bản không phải mộ thất gì, càng chạy vào trong, họ càng cảm thấy càng cổ quái, chung quanh đều là đá tảng, phảng phất như nơi này là một sơn động thiên nhiên, không hề có chút dấu vết của con người tạo nên. Khỉ Còi buồn bực phía sau sự tráng lệ này cư nhiên là sơn động nguyên thủy như vậy, công chúa này là vượn người Thái Sơn, sao lại đặt tại nơi thế này?
Trong sơn động nguyên thủy này, chung quanh có có các loại cỏ không biết tên mọc hết sức tươi tốt.
Diệp Vỹ nói: “Loại cỏ này gọi là Tác Quỷ Hỏa Đăng. Đừng đến gần chúng.”
Khỉ Còi hỏi: “Tại sao? Có quỷ?”
Diệp Vỹ khó xử ho khan một tiếng: “Không, có độc . . . . .”
Con đường này đi tới cùng, cơ hồ có thể dùng bít đường để hình dung. Bốn phía đều là cây Quỷ Đăng dạng hồ lô, cây này phảng phất như có sự sống vậy, chỉ cần vừa ngửi được mùi con người, chúng nó giống như không ngừng khép mở, bên trong lộ ra nhụy hoa màu đỏ vô cùng yêu dị. Bốn phía tràn ngập một loại mùi hương khiến người ta cực kỳ khó chịu, loại mùi này rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi tử vong, tựa như hỗn hợp mùi của nhang đèn và hoa tươi dùng trong tang lễ vậy.
Khỉ Còi nắm đấm tay đi theo Diệp Vỹ tiếp tục hướng vào trong, nhưng càng chạy hắn lại càng sợ hãi. Hắn phát hiện, loại dục vọng muốn sống cùng với cảm giác sợ hãi tử vong này đan xen trong lòng hắn, hắn quả thực không cách nào bước đi bình thường, mặc dù hắn biết khả năng sống sót vô cùng xa vời, nhưng sau khi đến nơi này, hắn bắt đầu chân chính sinh ra sợ hãi với tử vong, đó là một loại sợ hãi từ sâu trong nội tâm chui ra. Ý niệm không muốn chết cùng sống sót mong manh trong đầu, tựa như dao nhỏ không ngừng cứa trong óc hắn.
Tiếng hít thở của Khỉ Còi vô cùng dồn dập, Diệp Vỹ cũng chú ý tới dị trạng của hắn, song chỉ nhàn nhạt nói: “Trở về hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cậu chỉ có thể mạnh tay đọ sức một phen. Tôi nói rồi, mệnh cách của cậu cực minh, cho nên tôi mới để cậu lựa chọn nơi này. Nếu đổi lại là Chu Quyết, cậu ta không thể chịu đựng được tang khí của cỏ Quỷ Đăng này.”
Khỉ Còi nhìn gã, mặt Diệp Vỹ vô cùng tái nhợt, thêm vệt máu càng khiến gã nhìn qua rất khủng bố. Ánh mắt của gã đã không phân được rõ ràng rốt cuộc là con ngươi hay là tròng trắng, toàn bộ đều là huyết hồng. Khỉ Còi nắm túi gấm trong tay, cắn răng nói: “Tôi biết, tôi sẽ không làm vướng chân anh.”
Diệp Vỹ phá lệ vỗ vai hắn, nhu hòa nói: “Không sao cả.”
Khỉ Còi nhắm mắt lại, hung hăng gật đầu, đối kháng với phần sợ hãi trong nội tâm kia.
Diệp Vỹ khựng lại một chút, nhưng gã vẫn không dừng bước. Lúc này từ bên trong động truyền ra tiếng cười vô cùng thê lệ, thanh âm kia là phát ra từ một người phụ nữ.
Khỉ Còi cảm thấy thanh âm này rất xa lạ, nhìn Diệp Vỹ nói: “Chẳng lẽ thật sự có người tiến vào sớm hơn chúng ta?”
Diệp Vỹ cười lạnh nói: “Chính xác, đã sớm năm năm.” Lúc này ngoại trừ tiếng nước từng giọt rơi xuống, còn lại là tiếng mèo kêu bén nhọn chói tai.
Khỉ Còi thật sự nhịn không nổi nữa, một bước dài vọt qua đó, phía sau Diệp Vỹ không ngăn cản hắn. Thình lình từ bên trong nhảy ra một thứ, Khỉ Còi vừa tập trung nhìn, cư nhiên là con hắc miêu nọ. Con mèo kia thịt trên người đã rơi gần hết, chỉ có đầu mèo kia hoàn hảo vẫn không hao tổn gì. Miệng mèo há cực lớn, lộ ra răng nanh tràn đầy máu đen, con mắt đều sung huyết, nó hung tợn nhìn chằm chằm Khỉ Còi, Khỉ Còi còn có thể cảm giác được nhiệt khí của nó. Con mèo kia chợt phát hiện Diệp Vỹ, nức nở di chuyển về hướng gã, đôi mắt đã mất đi vẻ hung ác vừa rồi, trở nên vô cùng thê lương khổ sở.
Lúc này Diệp Vỹ làm ra một động tác khiến kẻ khác không sao giải thích được, gã một tay nắm đầu mèo, nhấc nó lên. Gã nắm cực kỳ chặt, máu mèo bị gã bóp đầy tay, tựa như huyết đằng mà lan tràn. Con mèo kia ngay từ đầu còn giãy giụa, nhưng chưa được vài giây sau, đầu lệch sang bên liền tắt thở. Kế tiếp Diệp Vỹ lại làm ra một chuyện khiến Khỉ Còi nằm mơ cũng không ngờ đến, gã ngửa đầu vắt máu của đầu mèo vào trong miệng mình, tham lam uống máu mèo.
Đồng thời, phía sau tiếng chuông và huyết khí cổ quái kia lại một lần nữa cuộn tới, bảy quái vật kia rốt cuộc vẫn theo sang đây, chúng tựa như động vật mà bò đến, trên người còn dính rất nhiều máu thịt đỏ tươi, mới nhìn vào còn tưởng rằng là cây bông vải màu đỏ, mà thịt này lại như có sinh mệnh không ngừng mấp máy.
11:10 Mộ Quách Phác
Ngay khi Khỉ Còi cùng Diệp Vỹ chân chính tiến vào sâu bên trong mộ phần công chúa, Tam Béo chạy trước nhất rốt cuộc la lớn: “Nhìn kìa!”
Chu Quyết và Trần Hạo vừa đi về phía trước nhìn, phát hiện phía trước dày đặc rất nhiều bia đá thẳng đứng. Bia đá rậm rạp đến mức cơ hồ không có đường để họ đi, trừ phi họ thật sự là võ lâm cao thủ, có thể đạp lên những tấm bia này chạy về phía trước. Nhưng những tảng đá này đã được mài vô cùng sắc bén, tựa đường mũi đao làm bằng đá vậy.
Chu Quyết quay đầu nhìn lại, tiếng chuông nọ đã biến mất. Cậu không rõ ràng lắm, vừa xoay đầu, bóng người màu đen kia cơ hồ xuất hiện ngay trước mắt cậu, Chu Quyết suýt nữa đã bị huyết khí nọ làm cho ngạt chết. Cậu liên tục lui về được Trần Hạo kéo được, đám người màu đen kia cứ thế đứng trước mặt họ, mà họ đã không còn đường lui nữa. Chu Quyết trong nháy mắt tiếp xúc tới đám quái nhân màu đen kia, cảm giác được mình sẽ tan ra. Cậu ôm lấy cánh tay mình, hoảng sợ phát hiện da trên tay cư nhiên đã rớt xuống một miếng lớn. Cậu bụm cánh tay, sắc mặt trắng bệch. Chu Quyết nói: “Chúng ta . . . . . Chúng ta sẽ bị chúng hút đi. Chúng sẽ hút hết máu thịt trên người chúng ta.”
Lúc này, Tam Béo bỗng dưng hô: “Có đường! Có đường! Các cậu nhìn bên đó xem!”
Tam Béo chỉ vào một khe hở cực kỳ khó để mắt đến trong những thạch bích này. Chu Quyết suýt nữa bị tức chết, nói: “Mẹ nó, ngay cả tớ cũng chen không vào được, đem băm cậu nhét vào đó sao?”
Nhưng tình cảnh này đã không cho phép họ tiếp tục suy nghĩ nữa, còn do dự tiếp chỉ có chờ chết. Trần Hạo là người đầu tiên nhảy xuống, lúc hai người tưởng rằng anh sẽ nện lên tảng đá kia bị chém chết, anh cư nhiên yên ổn đứng ở chính giữa tấm bia đá, anh nói: “Mau nhảy, nhảy về hướng anh.”
Tam Béo và Chu Quyết liếc mắt nhìn nhau, phía sau đã không cho phép họ do dự nữa, Tam Béo cũng cảm giác được loại lực hút cổ quái này, hắn cảm thấy thân thể của mình đau đớn tựa như muốn tách rời. Hai người nhắm chặt mắt nhảy xuống theo, sau đó họ phát hiện, nơi nhảy xuống vừa vặn là một khối đất trống, mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng đủ cho họ đứng thẳng. Nơi vừa rời khỏi lần lượt thay đổi đan xen nhau, bốn phía thạch bích còn vô cùng thiếu đạo đức mà mài bén ngót, nếu nhảy không tốt một chút, xương sọ lập tức vỡ vụn như trứng gà vậy.
Mà Tam Béo chính là cái vận khí hơi thiếu chút nữa kia, mu bàn tay trái của hắn bị mép bia đá quẹt vào cắt vô cùng sâu, ngay cả thịt cũng lồi ra.
Tam Béo đau đến phát khóc. Chu Quyết nhìn cảnh tượng thạch đao bốn phía dày đặc như rừng rậm, căn bản là từ một tuyệt cảnh này nhảy vào một tuyệt cảnh kia.
Tam Béo hoảng sợ ngẩng đầu nhìn phía trên, nói: “Chúng ta làm sao qua được? Thúy Nương họ làm sao thành công được?”
Trần Hạo nhìn thạch bích, nói: “Chúng ta phải tìm được đường chính xác, nếu không sẽ bị nhốt chết ở chỗ này.”
Tam Béo nói: “Đá nơi này quả thực sắc bén tựa lưỡi dao, chúng ta làm sao mới có thể ra ngoài hả? Chẳng lẽ thật sự đem mình làm khoai tây mà gọt?”
Lúc này, Chu Quyết lại một lần nữa cảm nhận được cỗ huyết khí áp bách nọ, khi bảy quái vật kia tiếp cận mình, cậu liền cảm thấy vô cùng đau đớn. Trong lúc bối rối, đèn pin trong tay cậu không cẩn thận đập phải thạch bích, thạch bích phát ra một tiếng vang vô cùng thanh thúy.
Trần Hạo đột nhiên ngẩng đầu, thì thào nói: “Chẳng lẽ. . . . . .”
Nói xong anh cũng cầm đèn pin gõ thạch bích, thạch bích phát ra thanh âm bất đồng, anh cả kinh nói: “Đây là bàn thạch!”
Trần Hạo lại vội vàng gõ thạch bích bốn phía, quả nhiên truyền ra đủ loại thanh âm bất đồng, như chuông nhạc cổ đại vậy. Trần Hạo nói: “《Sơn Hải Kinh – Tây Sơn Kinh 》có viết: ‘Tiểu hoa chi sơn. . . . . . .Mỗi tảng đá một âm thanh.’ Quách Phác từng ghi: ‘Có thể làm nhạc thạch.’ Cho nên nói, đá nơi này có thể diễn tấu những thanh âm bất đồng.”
Chu Quyết nói: “Thế thì sao?”
Trần Hạo nhìn bốn phía, lại gõ vài cái, nói: “Đây là trận pháp, dùng âm dương ngũ hành làm nguyên tắc, ngũ hành diễn hóa thành ngũ âm, thì ra là: Bàn Thạch Ngũ Âm trận.”
(Tiêu: Ngũ Âm bao gồm âm hầu, âm nha, âm thiệt, âm xỉ và âm thần)
Trần Hạo nhanh chóng gõ thạch bích, thanh âm của thạch bích tựa như chuông nhạc phát ra tiếng vang, thanh âm của thạch bích tựa như chuông nhạc phát ra, mà thanh âm tiếng vang quanh quẩn trong không gian này vô cùng xa xăm.
Chu Quyết nói: “Chúng ta làm thế nào dựa vào những thứ này tìm được đường ra?”
Trần Hạo cau mày nói: “Ngũ âm phân biệt là cung, thương, giác, trưng, vũ, đại biểu cho ngũ hành ----- Thổ, thủy, hỏa, kim, mộc, mà trong đó cung là ngũ âm chi quân, thương là ngũ âm chi thần, quan hệ giữa hai thứ đó như âm dương, hỗ trợ lẫn nhau. Chúng ta chỉ cần phân biệt được mối quan hệ giữa những âm luật là được, đi theo anh.”
Trần Hạo mang theo hai người Chu Quyết quẹo trái quẹo phải vòng vo bên trong thạch bích này, nói đến cũng lạ, cư nhiên thật sự khiến cho họ đi ra một con đường hẹp quanh co. Trần Hạo thỉnh thoảng gõ thạch bích, nhưng số lần anh gõ cực kỳ có hạn, đi thật lâu cũng chỉ một chỗ mà thôi.
Tam Béo nói: “Chúng ta dứt khoát một đường gõ qua đi thôi.”
Trần Hạo liếc mắt nhìn hắn, chỉ vào thạch bích nói: “Âm vực của tảng đá kia ngoại trừ đại biểu ngũ hành, còn đại biểu ngũ tạng trong cơ thể người, nếu sử dụng quá độ, sẽ tạo thành thương tổn cho nội tạng.”
Tam Béo vội vàng bụm ngực, mà vào thời khắc này, Trần Hạo bởi vì cùng Tam Béo nói chuyện mà rẽ sai, ba lô anh bị bàn thạch bén nhọn cắt một cái miệng. Khiến kẻ khác không thể tin được chính là, chỗ sâu nhất của ba lô Trần Hạo cư nhiên lộ ra một khuôn mặt người, khuôn mặt người lộ ra một loại nụ cười hết sức âm trầm.
Chu Quyết không ngờ tới sẽ thấy một màn như vậy, sợ đến kêu lên. Mà Trần Hạo cũng biết bí mật bị phát hiện, thoáng cái sắc mặt trắng bệch. Lúc này, từ lỗ hổng của ba lô bên trong kéo dài ra rất nhiều tóc. Trần Hạo nhắm mắt lại, biết sự tình giấu giếm không nổi nữa. Tam Béo sợ đến vội vàng từ bên cạnh Trần Hạo nhảy ra, chỉ vào Trần Hạo nói: “Anh . . . . . Anh . . . . . .”
Trần Hạo yên lặng buông ba lô, anh vẫn luôn cúi đầu, cho nên không nhìn được vẻ mặt anh. Chu Quyết cảm giác giờ phút này Trần Hạo so với thứ quỷ mị phía sau này càng làm cậu rùng mình, anh mang theo đầu lâu kia từ khi nào?
Động tác của Trần Hạo vô cùng thong thả, tựa như một kẻ bị chướng ngại hành động vậy. Anh không dám ngẩng đầu nhìn bất cứ ai, từ trong ba lô móc ra đầu lâu của một người phụ nữ. Đầu lâu đã khô, da nhăn nhúm căn bản nhìn không ra tuổi, nếu không phải từ mái tóc dài để nhận biết, hai người Chu Quyết căn bản nhìn không ra đầu kia rốt cuộc là nam hay nữ.
Trần Hạo vô cùng cẩn thận cầm lấy đầu lâu này, thận trọng gạt mái tóc đen nhánh qua hai bên, khuôn mặt của người này liền hướng Chu Quyết và Tam Béo. Anh ngẩng đầu nhìn hai người: “Nàng, chính là Thúy Nương.”
Trần Hạo vừa dứt lời, thạch bích liền phát ra thanh âm vô cùng bất an, thạch bích xa xa bắt đầu nổ tung, tựa như có chất thuốc nổ ở đó vậy, mà huyết khí nọ cũng hướng về phía họ lan tràn đến, trong huyết khí còn truyền đến một tiếng cười khiến người ta vô cùng thoải mái.
“Hóa ra ngươi đã tìm được thi thể của nàng rồi à . . . . .”
11:35 Mộ phần công chúa.
Khỉ Còi hít ngược một hơi, Diệp Vỹ một ngụm uống cạn máu đầu mèo, mà đầu mèo cũng bị Diệp Vỹ bóp đến biến dạng. Khỉ Còi sợ hãi nhìn nhất cử nhất động của gã, mất tự nhiên lui về sau. Diệp Vỹ liếc mắt nhìn hắn, một phen kéo hắn đến bên cạnh, nhếch miệng cười cười với hắn, trên răng đều là máu mèo. Một khắc kia gã cùng con mèo nọ phảng phất như chồng lên nhau vậy, Khỉ Còi cảm thấy ánh mắt của gã cực kỳ giống con mèo nọ. Diệp Vỹ cầm đầu thịt xương hình mèo kia ném sang bên.
Gã quỷ dị nói: “Đừng sợ, hắn chỉ là muốn để tôi nói lâu thêm chút nữa thôi.”
Khỉ Còi trắng bệch mặt, cơ hồ giọng nói đều thay đổi: “Hắn là ai?”
Diệp Vỹ lộ ra một nụ cười cực kỳ cổ quái, kéo Khỉ Còi đi về phía trước. Khỉ Còi phát hiện sức lực của Diệp Vỹ đã lớn hơn nhiều so với trước kia, hoàn toàn đã không còn loại cảm giác suy yếu như trước đó nữa, phảng phất như máu mèo này đã tăng thêm sức mạnh của gã. Hắn nhanh chóng phát hiện, đầu cuối của cỏ Quỷ Đăng là một cái hồ vô cùng cổ quái, hồ là do một khối ngọc thạch cực lớn tạo thành, bên trong còn có nước. Bốn phía nước tất cả đều là cỏ Quỷ Đăng mọc rậm rạp, vừa có người tới gần, chúng nó liền phun ra khói màu đen, thứ này cùng thứ trước đó ngược lại có chút không giống.
Lão Cửu lúc này đầu ghé vào hướng bên cạnh hồ, nhìn không ra rốt cuộc là sống hay chết. Khỉ Còi muốn chạy tới xem đến cùng, bị Diệp Vỹ kéo lại, gã chỉ vào chung quanh nói: "Cậu tùy tiện đi vào, kết quả sẽ giống như cậu ta."
Ngay khi Khỉ Còi muốn lên tiếng, hắn nghe được bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng bước chân vô cùng quỷ dị, từ sâu bên trong thông đạo phía sau, bước tới một bóng người.
Trong tích tắc khi Khỉ Còi nhìn thấy người nọ, cho rằng mình đã thấy quỷ. Người tới gầy cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương, căn bản nhìn không ra hình người, hơn nữa còn lộ ra nụ cười cổ quái giống Diệp Vỹ như đúc, trong mắt không hề có sinh khí, bộ dáng của y càng giống như một quỷ hồn. Tóc y cơ hồ đều bong ra, chỉ còn lác đác vài cọng vắt trước tráng. Y không có trang bị gì, mặc một thân quần áo màu đen, từ đầu đến chân, chỉ có khuôn mặt trắng bệch tựa sáp ong. Trong tay của y không có đèn pin cũng không có đuốc, phảng phất như vẫn luôn ở nơi này vậy, chỉ là thấy có người tới, đẩy cửa bước ra mà thôi.
Người nọ bước đi vô cùng thong thả, Khỉ Còi cảm thấy phương thức y bước đi ẻo lả như đàn bà. Người nọ đi tới trước mặt họ, mở miệng nói: "Anh rốt cuộc cũng tới, em đã đợi anh rất lâu rồi."
Diệp Vỹ nói: "Anh tới sửa chữa sai lầm của em, xem ra anh vẫn tới chậm một bước."
Người nọ khanh khách nở nụ cười: "Anh chỉ chính là quỷ phách sao? Haha, thứ kia đã bị người nọ ném vào hồ rồi, mèo không thể ngăn cản hắn."
Y tiếp tục nói: "Đồng bích chân chính ngay phía dưới hồ này."
Khỉ Còi nghi hoặc nhìn hai người, tay Diệp Vỹ vẫn cầm lấy cánh tay hắn, không cho hắn rời đi nửa bước. Người nọ hướng đến gần họ hơn, Khỉ Còi phát hiện y bước chậm, là vì chân của y rất nhỏ, tựa như phụ nữ cổ đại bó chân vậy, hơn nữa còn mang một đôi thọ hài. Nhìn gần Khỉ Còi mới phát hiện y thật sự chỉ còn lại da và xương, cánh tay so với cây gậy trúc còn mảnh hơn, dùng xương khô di động để hình dung y không gì thích hợp hơn.
"Bộ xương" nói: "Làm một quỷ đồng của Diệp gia, anh rất xứng với chức vụ."
Diệp Vỹ từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng cười châm biếm, nhưng cũng không đáp lời. Người nọ tiếp tục nói: "Thế nào? Cuối cùng em đã hoàn thành hứa hẹn, giết chết con mèo kia. Anh bây giờ đã tự do, đại ca, đến lượt anh hoàn thành hứa hẹn rồi, hay là anh muốn anh bạn nhỏ bên cạnh anh thay thế anh? Tựa như em để Trần Như Lan thay thế em vậy."
Khỉ Còi mở to hai mắt: "Anh là Diệp Đĩnh đã chết kia?"
Người nọ lần đầu nhìn Khỉ Còi, song ánh mắt tràn đầy khinh miệt, y nói: "Chúng ta chẳng phải từng gặp mặt một lần rồi sao, sao cậu lại quên rồi?"
Đại não Khỉ Còi vụt qua tình tiết trên xe lửa lần đó, người nọ nhìn thấy vẻ mặt hắn haha nở nụ cười. Người nọ nói: "Trần Như Lan là một cô gái ngu xuẩn thông minh, dùng từ này hình dung cô ta không gì thích hợp hơn. Nhưng mà Diệp Vỹ à Diệp Vỹ, anh cũng giống vậy là một tên ngu ngốc nha."
Diệp Vỹ cũng cười nói: "Chỉ cần bảy quỷ hồn phía sau còn đó, em cũng nguy hiểm giống bọn anh thôi, có gì hay mà đắc ý? Em cho rằng em đem hồn phách bám vào trên người con mèo nọ, là có thể tránh thoát một lần tử kiếp nữa sao? Đừng quên, hiện giờ nơi này không có huyền miêu cho em dời hồn nữa, em cho rằng em còn có thể tiếp tục đợi ở nơi này bao lâu nữa? Em cũng chỉ là một người gần chết mà thôi."
Diệp Đĩnh hít sâu một hơi, hình như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng y cười nói: "Anh biết Trần Như Lan cuối cùng chết như thế nào không?"
Diệp Vỹ nói: "Anh biết."
Diệp Đĩnh âm u cười nói: "Chữ trên tường nọ đúng không? Hừ, ông già họ Ân nhiều nhất cũng chỉ an táng Trần Như Lan, trốn trong xó nhà sống không được chết không xong, hiện giờ phỏng chừng đã hoàn toàn xong đời rồi. Mà em lại là tìm được đường sống từ trong chỗ chết."
Diệp Vỹ nhìn Diệp Đĩnh nói: "Em cũng không khá hơn chút nào đâu, một người mà giống như một cái xác trốn chỗ này, lợi dụng con mèo kia để khống chế hết thảy. Nếu không phải anh trông chừng con mèo kia đến bây giờ, em đã sớm chết rồi, không có con mèo đó, em cùng thi thể chẳng khác gì nhau."
Diệp Đĩnh cười ha hả, nói: "Không bằng nói không cách nào thoát khỏi đi. Làm quỷ đồng của Diệp gia, anh không có cách nào giết chết bất cứ ai trong Diệp gia, cho dù con mèo kia chỉ có hồn phách của em, anh cũng không có cách nào động đến nó, trừ phi hồn phách trở về trên người em."
Khỉ Còi nhìn Diệp Đĩnh, ý thức được người này cư nhiên biến thái đến mức trốn trong phần mộ này năm năm! Năm năm đó, y không ăn không uống? Vậy bây giờ, y rốt cuộc là người sống hay là người chết? Khỉ Còi đã không cách nào giải thích được hai anh em này rốt cuộc là tồn tại ở dạng gì nữa.
Diệp Vỹ trái lại vẻ mặt không hề gì, chỉ cực kỳ chú ý biến hóa bốn phía, chỉ vào Lão Cửu nói: "Người kia làm sao đây?"
Diệp Đĩnh a một tiếng, nói: "Một người không quan trọng. Không đúng, phải nói là hai người không quan trọng." Nói xong cực kỳ tà ác liếc mắt nhìn Khỉ Còi.
Diệp Vỹ nói: "Cậu ta nhất định phải ra ngoài."
Diệp Đĩnh lại cười, nói: "Ra ngoài? Haha, vậy anh thay thế cậu ta sao?"
Khỉ Còi căn bản nghe không hiểu họ rốt cuộc đang nói gì, không nhịn được hỏi: "Các anh tới cùng con mẹ nó đang nói cái quái gì, các anh nói cho tôi biết, Lão Cửu tới cùng làm sao vậy?"
Diệp Vỹ sốt ruột đi một bước về phía Khỉ Còi, nhưng Khỉ Còi lập tức cảnh giác lui về phía sau, thình lình hắn cảm giác bả vai vô cùng đau nhức. Khỉ Còi nhìn về phía sau, phát hiện một người màu đen trong đó cư nhiên khoát một tay lên vai mình. Hắn ngay cả sức lực để gọi cũng không có.
Mà vốn nằm soài bên cạnh hồ Lão Cửu bắt đầu run lên, ba người nhìn về phía Phùng Lão Cửu, lúc này từ trong miệng Phùng Lão Cửu phát ra tiếng cười của phụ nữ, loại tiếng cười này tựa như một loại kêu gào âm lãnh.
11:40 Mộ Quách Phác
Ngay khi Khỉ Còi đang trên ranh giới sinh tử, khối đầu lâu trong tay Trần Hạo kia cũng làm cho Chu Quyết và Tam Béo thất kinh. Tam Béo kéo Chu Quyết, Chu Quyết thì càng không ngừng lui về sau. Lúc này, từ bên trong những tảng đá lại bước ra một người, người này cư nhiên là Lâm Húc đã rơi xuống vách đá.
Lâm Húc chắp tay sau lưng, nhìn Trần Hạo, mà đầu người trong tay Trần Hạo cũng thình lình mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Húc. Lâm Húc lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái, nói: “Chúng ta lại gặp mặt, ba vị.”
Trần Hạo nhìn Lâm Húc, nói: “Kỳ thật Thúy Nương cuối cùng không có thi thể, nàng chỉ còn lại có linh hồn trong khối đầu lâu này vẫn luôn chờ ngươi.”
Lâm Húc nói: “Tao đoán được rồi, bởi vì ông già kia mà thêm chuyện, làm cho thi thể Thúy Nương bị thi thể Trần Như Lan hoán đổi. Đây là một phiền toái lớn nha.”
Chu Quyết hỏi: “Ông chẳng phải đã té xuống rồi sao?”
Lâm Húc cười cười, nói: “Thằng nhóc Trần Hạo này quá khôn khéo, không như vậy, bọn mày dọc đường gặp những chuyện này, tao nhất định phải giải đáp, có một sai lầm sẽ bị bọn mày sớm phát hiện chân tướng, đây đối với tao bất lợi à.”
Lâm Húc mặc dù vẫn luôn nói cười, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi đầu lâu kia.
Trần Hạo nói: “Thông qua ngũ âm trận, hẳn là ra đến trung tâm mộ Quách Phác rồi phải không? Chúng ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, vừa qua ngọ, tất cả chúng ta đều phải chết.”
Lâm Húc lắc đầu, nói: “Không, chết chỉ có bọn mày, tao còn phải tiếp tục sống sót, sau đó đem quyển sách kia tiếp tục truyền xuống, để cho một nhóm gọi là bảy người đến, tựa như ta vứt bỏ nhóm người Trần Như Lan kia vậy.”
Lâm Húc đi về hướng ba người họ: “Bọn mày muốn lãng phí thời gian chờ tao kể ra chân tướng cho bọn mày, hay là nắm chắc thời gian tranh thủ cơ hội sống sót cho mình?”
Trần Hạo nhìn thoáng qua đầu người trong tay, nói: “Ông cho rằng ông đã nắm giữ hết thảy?”
Lâm Húc nheo mắt lại nhìn đầu lâu, như có điều băn khoăn nói: “Tao chỉ là muốn hoàn thành nghi lễ cuối cùng mà thôi, cùng mục đích của bọn mày giống nhau thôi.”
Trần Hạo cười lạnh nói: “Giống nhau? Không giống đâu. Ông mỗi lần đều để cho người vô tội bị cuốn vào, thay thế ông rút thẻ sinh tử này. Ông cảm thấy ông như vậy có không biết xấu hổ quá không, Lâm đại gia, hoặc nên gọi ông là Hổ Tử? Hay là, truyền nhân của Kiều Tam Thất?”
Chu Quyết hoàn toàn bị làm cho mù mờ, Tam Béo nghe đến nửa bên mặt càng không ngừng co quắp, họ hoàn toàn không thể hiểu nổi. Lâm Húc cười đến mức bả vai đều run rẩy, ông ta nói: “Giỏi giỏi, thằng này giỏi! Vậy, cậu hiện tại lựa chọn cái gì? Lãng phí thời gian, hay là nắm chắc cơ hội?”
Trần Hạo nhìn thoáng qua Chu Quyết, nói: “Mục đích của chúng tôi là sống sót ra ngoài, nếu ông đã tới, vậy cũng không cần chúng tôi mạo hiểm thí nghiệm nữa, dẫn đường đi, cao nhân.”
Lâm Húc cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Chu Quyết cách ông ta gần nhất. Chu Quyết nhìn thấy ánh mắt ông ta chợt ác liệt, giây tiếp theo cũng cảm giác có một thanh gì đó bén nhọn kề cổ mình, mà tay mình cũng bị gắt gao bẻ quặt sau lưng.
Trần Hạo cau mày, nói: “Ông muốn thế nào?”
Lâm Húc vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ, nhưng vẻ mặt của ông ta cực kỳ hiểm ác, ông ta nói: “Tao nói rồi, tao muốn hoàn thành nghi lễ này, cái đầu lâu trong tay mày kia với tao mà nói là một sự uy hiếp. Chỉ cần nghi lễ chấm dứt, tử cục vốn có sẽ một lần nữa được tẩy sạch, hơn nữa thông qua nghiên cứu, tao đã biết phương pháp chính xác khiến Tương trùng sống lại. Chỉ cần bảy quỷ hồn nọ biến mất, tao có thể một lần nữa tạo ra nghi lễ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không thất bại nữa. Hiện giờ hủy cái đầu cho tao!”
Trần Hạo âm lãnh nói: “Ông cũng là người của Tương tộc.”
Lâm Húc nghe câu này, liền cười lên, nói: “Không, tao chỉ muốn khống chế sinh tử thôi, vô luận là bản thân hay người khác!”
Tam Béo mặt trắng bệch nói với Trần Hạo: “Gã này điên rồi, hắn điên rồi!”
Trần Hạo nói: “Ông ta từ mấy mươi năm trước đã điên rồi.”
Lâm Húc mặc dù luôn miệng nói đã không còn kiêng kỵ gì đầu lâu này, nhưng ông ta thủy chung gắt gao nhìn chằm chằm khối đầu lâu nọ. Lâm Húc nheo mắt lại, thả thấp giọng nói: “Mau, hủy cái đầu lâu kia, nếu không tao sẽ giết nó.”
Trần Hạo thong thả giơ đầu lâu Thúy Nương lên, thình lình phía sau huyết khí quỷ mị nọ lại lan tràn, mà ngay trong nháy mắt Lâm Húc đặt lực chú ý ở phía sau, khuỷu tay Chu Quyết đánh mạnh về phía bụng Lâm Húc, Lâm Húc không ngờ tới Chu Quyết sẽ dùng đến chiêu này. Tam Béo thừa cơ ném cây đuốc trong tay vào chân Lâm húc. Chu quyết muốn giãy thoát, nhưng Lâm Húc vẫn như cũ vững vàng bắt được cậu, dao găm bén nhọn đã quẹt cổ Chu Quyết cắt toạc một đường. Trần Hạo mắt thấy Lâm Húc sẽ ra tay hạ sát Chu Quyết, phi thân một cái hướng Lâm Húc đánh tới. Lâm Húc căn bản nhìn không ra đã tiến vào tuổi thất tuần, linh hoạt nghiêng người, Trần Hạo liền nhào vào khoảng không, nhưng việc này lại giúp Chu Quyết tranh thủ thời gian. Chu Quyết thừa cơ vội vàng cong thắt lưng từ trong tay Lâm Húc giãy thoát ra, chạy lại gần Tam Béo. Lâm Húc còn muốn bắt Chu Quyết, lại bị Trần Hạo ngăn cản.
Lâm Húc nhìn thấy đầu lâu trong ngực Trần Hạo, những sợi tóc này như rắn đánh về phía ông ta, ông ta không tùy tiện tới gần, tròng mắt chợt lóe nói: “Được, thằng này được, mày không chịu hủy đầu của cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện tồi tệ. Bây giờ không phải lúc nội chiến, mấy thứ kia đã bất an cực độ rồi, chúng muốn máu và thịt.”
Trần Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, mở miệng nói: “Ông đi trước.”
Tam Béo nhìn thoáng qua loại ánh mắt ác độc rõ ràng này của Lâm Húc, bất an nhìn Chu Quyết nói: “Trói cả tay ông già kia lại, nếu không chẳng biết ông ta còn có thể giở trò với ai nữa.”
11:40 Mộ Công Chúa
Khỉ Còi cảm giác bả vai mình như bị rìu bổ vào đau đớn, tay quái vật kia nhập vào bả vai hắn, máu trong nháy mắt trào ra, máu chảy ra nhanh chóng bị hắc y nhân hấp thu.
Khỉ Còi không kịp giãy thoát, hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, cho rằng mình sẽ chết đến nơi rồi. Nhưng thân thể Phùng Lão Cửu đột ngột run lên, từ trong miệng của hắn truyền ra một ngữ điệu vô cùng cổ quái, sau đó thân thể thong thả hướng vào trong hồ trượt xuống, tựa như đáy ao có thứ gì đó từng chút một kéo hắn xuống vậy. Lúc này, con mắt Diệp Vỹ đổ lượng lớn máu, nhưng gã căn bản không quan tâm đến việc này, quay về hướng Khỉ Còi hô to: “Túi gấm! Mau! Mở nó ra!”
Khỉ Còi nhớ đến thò vào trong túi, vội vàng mở túi ra. Ngay trong một giây này, Khỉ Còi cảm giác như qua mấy phút, hắn cảm thấy đau đớn tựa hồ biến mất, thay vào đó chính là một loại cảm giác chết lặng, cơ thể trong nháy mắt bị đông lạnh. Hắn không cách nào đứng thẳng, té về phía sau, Diệp Vỹ vội vàng đỡ lấy hắn. Đồng thời, cả người Phùng Lão Cửu tõm một tiếng, rơi vào trong hồ.
Thứ dẫn đầu trong đám quái vật áo đen này như bị mất phương hướng vậy, không ngừng đảo quanh, trong miệng cũng niệm những từ giống Phùng Lão Cửu, các quái vật khác cũng không cách nào đi tới. Vừa lúc đó, Khỉ Còi nhìn thấy khuôn mặt của đám quái vật phía sau miếng vải đen này. Chúng căn bản không có ngũ quan, ngay mặt cũng không thể tính là mặt được, chỉ là một đống thịt thối, thịt thối này không ngừng mấp máy, bên trong còn có rất nhiều trùng. Hắn không biết quái vật này là dựa vào cái gì để phát ra âm thanh, nhưng hắn biết, nếu phải dung hợp cùng đám quái vật này, hắn thà rằng tự thiêu chết.
Diệp Đĩnh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh trong hồ, dường như Phùng Lão Cửu té xuống thế này, sẽ phát sinh chuyện gì đó. Diệp Vỹ liền thừa thời cơ này, cố gắng kéo dài khoảng cách với đám quái vật áo đen kia. Khỉ Còi cảm thấy cả người giống như đã bị đóng băng vậy, hắn không rõ bột phấn kia rốt cuộc là gì, vẫy lung tung vào đám quái vật kia. Diệp Vỹ nhàn nhạt nói: “Đó là tro cốt của tổ tiên Diệp gia. Trong bảy quỷ có một tên là tổ tông của Diệp gia, thứ này đối với hắn vẫn có chút tác dụng.”
Khỉ Còi lúc này mới hiểu được dụng ý của Diệp Vỹ, phỏng chừng thứ kia chỉ có một cái, nếu không Diệp Vỹ sẽ không đợi đến giờ mới lấy ra. Khỉ Còi nhìn Diệp Vỹ, Diệp Vỹ chỉ cười khổ nói: “Quả thật chỉ có một phần này.”
Bấy giờ, vẫn sống tại nơi này Diệp Đĩnh như cũ khí định thần nhàn nhìn họ, nhưng Diệp Vỹ vẫn có thể từ trong ánh mắt của y cảm nhận được một tia lo lắng, phảng phất như y đang sợ hãi cái gì đó. Sự xuất hiện của Phùng Lão Cửu với y mà nói là một biến số.
Diệp Vỹ bỗng dưng hiểu ra gì đó, lộ ra vẻ tự giễu điều chỉnh vị trí của mình, hơn nữa từng giây từng phút chú ý động tĩnh của quái vật áo đen. Đám quái vật áo đen này sau khi tiếp xúc đến tro cốt, động tác càng ngày càng thong thả, cuối cùng dứt khoát hoàn toàn đình chỉ động tác, tựa như bảy pho tượng quái gở vậy.
Diệp Đĩnh cũng chú ý tới quái vật áo đen không có động tác gì nữa, gã nhìn về phía hồ vài giây nói: “Đối với chúng ta mà nói, sống và chết không có gì khác biệt, chỉ cần có thể có mục đích tiếp tục tồn tại, cho dù là một đống thịt thối cũng có thể sống tiếp. Năm năm nay, em vẫn luôn ở tại nơi này, nhưng hết thảy những việc các người làm bên ngoài em cũng biết.”
Diệp Vỹ cười lạnh nói: “Quả thực hết thảy đều rất tốt, anh chỉ vô cùng ghê tởm việc em lợi dụng một cô gái để hoàn thành nghi lễ như vậy, hơn nữa em còn thất bại, mặt mũi của Diệp gia đều bị em làm mất hết.”
Diệp Đĩnh trừng mắt liếc gã, song không nói tiếp. Khỉ Còi lúc này cũng đã hơi hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn hồ, đầu lưỡi còn chút tê dại, nói không hoàn chỉnh.
Diệp Vỹ không để Khỉ Còi tới gần hồ, nói với Diệp Đĩnh: “Lúc đầu em muốn hoàn thành nghi lễ này, phải đợi đến bước cuối cùng, cho nên chủ động tham dự bảy người, cực lực giựt dây Trần Như Lan mạo hiểm như vậy, nhưng em vẫn thất bại. Bây giờ chúng ta phải âm dương đồng thời tiến hành, nếu thất bại nữa, em không có năm năm thứ hai nữa để chờ. Đến lúc đó, em cùng con mèo kia đều sẽ được gặp tổ tiên Diệp gia. Thế nào, là em đánh cược không nổi, hay là anh cược không nổi?”
Diệp Đĩnh nắm chặc đấm tay, hung tợn nói: “Vậy, anh dự định thế nào? Đừng quên lời nguyền kia, chỉ cần khởi động nghi lễ, nếu thất bại sẽ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội biến thành thi quỷ cũng không có. Anh vẫn muốn tự mình làm, hay để thằng nhóc bên cạnh anh kia làm?”
Khỉ Còi nhìn y, Diệp Đĩnh vặn vẹo mặt, cười to: “Đây là cái gọi là bí mật cuối cùng của vòng bảy người đó, hiểu chưa, nhóc con? Kỳ thật hết thảy tất cả ngọn nguồn đều từ nghi lễ không thể xác định thành hay bại này, thất bại liền hoàn toàn xong đời, mà người sống thì có thể tiếp tục thử. Anh có dũng khí đánh cược không?”
Diệp Vỹ nói: “Anh cược.”
Khỉ Còi nhìn gã, Diệp Vỹ nói: “Tôi đã đáp ứng Trần Hạo, tôi sẽ phụ trách tới cùng.”
Diệp Đĩnh thấp giọng cười nói: “Thất bại thì sao? Nếu thất bại, quỷ đồng hoàn mỹ nhất này của anh cũng xong đời. Mấy ông già của Diệp gia sẽ tổn thất to lắm đây!”
Diệp Vỹ nhìn thoáng qua Diệp Đĩnh, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Em thật đáng thương, Trần Như Lan tin tưởng em như vậy, em cư nhiên luôn lợi dụng cô ấy, người như em cùng cầm thú có gì khác biệt?”
Diệp Đĩnh cười nói: “Việc này không còn cách nào, kỳ thật Trần Như Lan cái gì cũng đã đoán đúng, nhưng chỗ mấu chốt nhất cô ta đã phạm sai lầm. Cô ta tin sai người rồi, không chỉ em, mà còn một người nữa cảm thấy hứng thú với nơi này, hắn so với em càng mất nhiều tâm sức hơn, bố trí càng thâm.”
Khỉ Còi hỏi: “Ai?”
Diệp Đĩnh cười lạnh nói: “Thầy của Trần Như Lan, ông già họ Mã kia. Ông ta đã cung cấp đủ loại tài liệu sẵn có, kể cả hướng đi của bản bùn, nhưng ông ta không nói về cố hồn phách, cho nên bọn này chỉ có thể đi tới mộ công chúa, cũng dự định ở chỗ này hoàn thành nghi lễ. Mà ông ta không trực tiếp đến tham dự, vẫn đều là bọn này mạo hiểm, kẻ này so với em còn hiểm rõ ràng hơn!
Diệp Vỹ cau mày nói: “Nhưng ông già này đã chết.”
Diệp Đĩnh thoáng sửng sốt, nhớ lại tình cảnh năm năm trước: “Không. . . . . . Sẽ không đơn giản như vậy, ông già này vô cùng giảo hoạt, ông ta rất biết lợi dụng lòng người, ông ta đã lợi dụng Trần Như Lan, còn cả em nữa. Bên cạnh đó, ông ta biết càng nhiều về chuyện về vòng bảy người, ông ta đã cung cấp rất nhiều thông tin, so với đạo hạnh của Diệp gia chúng ta còn thâm hơn, ông ta sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Khỉ Còi hỏi: “Vậy mộ Quách Phác thì sao?”
Diệp Đĩnh dừng lại thật lâu, như có điều suy nghĩ nói: “Ông ta đề cập tới, nhưng mà . . . . .Khi bọn này thật sự tới Nam Kinh rồi, ông ta đã không thấy tăm hơi, cho nên về sau phán đoán của bọn này xảy ra sai lầm lớn. Bọn này đều cho rằng những người trong vòng bảy người lúc đầu không thành công, là vì họ bị đám sương mù mộ Quách Phác quấy nhiễu, nghi lễ chân chính hẳn chính là trở lại khởi điểm, ở mộ công chúa khai triển. Nhưng mãi đến sau khi tôi vào mới phát hiện, hết thảy đều bị người ta tính kế, thông tin ông ta cho chúng tôi có sai lệch, mà mục đích của ông ta là vây chết tôi. Cho nên tôi che giấu chuyện này, nhìn Trần Như Lan đi chịu chết, sau đó liền giả chết ở lại đây, thông qua con mèo đen kia phát tin tức ra bên ngoài.”
Diệp Vỹ nói: “Nói cách khác, khi ông già kia phát hiện em cũng nhập hội rồi, ông ta liền cho rằng nhóm các em không đủ lý tưởng, do đó ông ta vứt bỏ mấy đứa lại, dự tính nói cho mấy đứa biết tất cả đầu mối?”
Diệp Đĩnh gật đầu, thình lình sắc mặt đại biến. Phùng Lão Cửu vốn ở trong nước chẳng biết khi nào cư nhiên đã bò lên, mà ánh mắt hắn cũng không nhìn y, mà gắt gao nhìn chằm chằm quái vật như bảy cây khô nọ.
Diệp Đĩnh cũng không dám sơ suất khinh thường, nhưng đám quái vật áo đen phía sau này bắt đầu xôn xao. Chúng nó phát ra tiếng trầm thấp, sau đó thân thể bắt đầu thối rữa, từ bên trong trào ra rất nhiều máu thịt, máu thịt hướng về phía hồ lan tràn.
Diệp Vỹ kéo Khỉ Còi, kề sát bên tai hắn nói: “Nếu vạn nhất có việc gì, nhớ kỹ chạy về hướng bắc.” Nói xong gã lại đưa cho hắn một túi gấm. Gã nắm tay Khỉ Còi nói: “Nhớ kỹ, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, vạn lần đừng mở ra, nếu không sẽ không có cơ hội lần hai nữa.”
Khỉ Còi nói: “Không phải hết rồi sao?”
Diệp Vỹ cười cười, không nói gì. Khỉ Còi nắn cái túi, phát hiện không phải bột phấn, mà là thứ gì đó mềm. Hắn phát hiện cánh tay Diệp Vỹ cư nhiên xuất hiện một cái lỗ rất sâu, máu không ngừng chảy ra. Hắn nhìn vết máu bên miệng túi, lại nhìn cánh tay gã, muốn nói gì đó, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.
Diệp Vỹ cười liếc mắt nhìn Khỉ Còi, không nói gì thêm, gã chậm rãi đi về hướng Phùng Lão Cửu. Khỉ Còi muốn kéo gã, nhưng làm thế nào cũng không có chút sức.
Diệp Vỹ đối mặt Phùng Lão Cửu, lúc này Phùng Lão Cửu đã hoàn toàn mất đi ý thức. Diệp Đĩnh ở bên cạnh nói: “Hắn bây giờ đã hoàn toàn mất đi ý thức, lúc em khống chế huyền miêu, hắn liền nhìn thấy chạy đến. Em vốn tưởng rằng hắn đến đuổi theo Cố Hồn Phách, nhưng em phát hiện, hắn biết tất cả cơ quan và vị trí của nơi này, hắn . . . . . . .”
Diệp Đĩnh còn chưa nói hết, từ phía sau Phùng Lão Cửu đột nhiên vươn một cánh tay, đó là một cánh tay của phụ nữ. Trong tay người phụ nữ gắt gao nắm khối Cố Hồn Phách nọ, bảy quái vật kia phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế.
11:40 Mộ Quách Phác
Tam Béo và Chu Quyết trói tay Lâm Húc sau lưng, Lâm Húc không giãy giụa, chỉ lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian, bước tiếp theo, ai trong bọn mày đến hoàn thành nghi lễ?”
Trần Hạo nhìn Chu Quyết và Tam Béo, không nói lời nào đi tới bên cạnh Chu Quyết, quay về hướng Lâm Húc nói: “Tôi muốn xác nhận mấy vấn đề. Đầu tiên quyển sách kia là ông viết, bên trong quả thực có tóc Thúy Nương, nhưng căn bản không phải để tưởng niệm nàng, ông cũng không bị khống chế, mà là lợi dụng tinh phách của trùng mẹ để quyển sách này trở thành đạo cụ mở ra nghi lễ của thi nhân Tương tộc. Nếu tôi đoán đúng, bảy người ban đầu cũng biết bí mật này, chẳng qua các người cần một người ngoài, để mạo hiểm làm vật thí nghiệm, khởi động nghi lễ cuối cùng. Cho nên Lâm Húc chân chính trong thực tế đã chết, mà ông thay mận đổi đào, tiếp tục âm mưu này, dùng Thúy Nương, không, là tóc tộc mẫu Tương tộc làm chất dẫn, bố trí trong sách, chế tạo một quyển sách quỷ, dựa vào nó để không ngừng thu hút người vô tội, để hoàn thành cái mà ông gọi là nghi lễ. Đây là mục đích của ông.”
“Lâm Húc” nhìn hai người, nói: “Đúng vậy, ban đầu tao dẫn chúng vào mộ công chúa chính là để hoàn thành nghi lễ cuối cùng, nhưng không ngờ đã thất bại. Người đầu tiên chết chính là lang trung Dát Tử, cái chết của hắn đã khiến bọn tao tỉnh ngộ, thất bại sẽ chết người, do đó, bọn tao còn cần một người ngoài, người này phải không hề biết gì, hơn nữa phải thay bọn tao hoàn thành hết thảy những việc này, Lâm Húc chính là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, nếu thành công, tao cũng sẽ nghĩ cách giết hắn, cho nên hắn nhất định phải chết.”
“Ông quá ích kỷ!”
“Lâm Húc” lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Quyết nói: “Kiều Tam Thất bởi vì trong lúc vô tình chiếm được Cố Hồn Phách cùng với bí mật của Tương tộc, đem tâm huyết nửa đời dùng trên nó, hắn chính là vì bí mật này mà sống, tao cũng vậy, chỉ cần biết phương thức cuối cùng của nghi lễ, thành công rồi, tao đây chính là một thế hệ Tương tộc mới, cũng là đại tông chủ duy nhất, cũng giống như thành tựu của Quách Phác!”
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Ông cho rằng ông ai hả? Được rồi, bước tiếp theo nếu tôi đoán đúng, tất cả mọi người tiến vào cổ mộ đồng ý phương thức tìm một người làm vật thí nghiệm này, kể cả Khất Nhi, kể cả Phùng Lộc Hỉ. Họ hoặc nghĩ như vậy là đúng đắn, hoặc bị buộc bất đắc dĩ, tóm lại họ quả thực vẫn luôn che giấu bí mật này, hơn nữa phối hợp với ông hoàn thành lời dối trá này. Song. . . . . . Trên đường quả thực gặp chút phiền toái, Lưu Phi nhiều lần muốn nói ra chân tướng, cho nên các người quyết đoán cuối cùng vứt bỏ cậu ta, nhốt cậu ta trong mộ thất, mà cơ quan cùng với Tương trùng bên trong mộ thất khiến cho cậu ta chết giả, mãi đến vừa rồi ông mới kết thúc tính mạng của cậu ta. Đương nhiên, ngoài ý muốn lớn nhất hẳn là Thúy Nương, nàng cư nhiên sau khi tắt thở lại sống dậy, cho nên ông chỉ có thể lựa chọn giả chết, sau đó cùng ở phía sau Thúy Nương và Lâm Húc, giám thị hành động của họ. Khôi Lục Gia họ thì đã sớm xuất phát, cho Thúy Nương an bài trao đổi âm dương thi khí, kiểm tra bên trong cơ thể nàng có trùng mẹ hay không, đồng thời lợi dụng Thúy Nương mang theo Lâm Húc bọn họ tìm được thi thể của Kiều Tam Thất cùng với Cố Hồn Phách mà hắn có. Thúy Nương bởi vì đã bị ảnh hưởng của trùng mẹ, một lòng muốn hoàn thành nghi lễ, giải phóng tất cả oán linh Tương tộc, các người cũng đang lợi dụng điểm này của nàng. Nhưng không ngờ nghi lễ vẫn thất bại, chẳng những kẻ làm phép là Lâm Húc chết bất đắc kỳ tử, các người cũng chặt bỏ đầu Thúy Nương, niêm phong nàng trong từ đường, hạ thuật kỳ môn độn giáp. Mãi đến năm năm trước, chú Ân nâng thi thể của Như Lan ra, khi chú ấy đến từ đường, đã bị Thúy Nương khống chế, đặt Như Lan vào trong quan tài, mà đầu lâu kia được ông ấy thu xếp ở trong âm dương đạo, cuối cùng được tôi phát hiện, mới có thể phát sinh loại tình huống hiện tại này.”
Hổ Tử dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trần Hạo, nói: “Những chuyện này là do mày đoán ra?”
Trần Hạo nhìn về hướng ông ta, Hổ Tử thoáng sửng sốt, phảng phất như đã phát hiện gì đó, lần đầu tiên đối với Trần Hạo lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Trần Hạo lại cười lạnh nói: “Còn vài việc nữa, tôi vẫn chưa hiểu được.”
Hổ Tử nói: “Việc gì?”
Trần Hạo nói: “Ông và Mã giáo sư rốt cuộc là lúc nào thì thông đồng với nhau? Mã giáo sư đã biết bao nhiêu bí mật về phương diện này?”
Hổ Tử khựng lại vài giây, đột nhên cười ha hả nói: “Mã giáo sư? Không có Mã giáo sư nào cả, Lâm Húc - Hổ Tử - Mã giáo sư kỳ thật đều là cùng một người! Đó chính là tao!”
Trần Hạo híp mắt, Hổ Tử quỷ dị cười, cư nhiên dùng thanh âm của Mã giáo sư nói: “Tiểu Hạo, kim thạch học chính là một môn học vấn nghiêm cẩn.”
Trần Hạo giật mình, Chu Quyết và Tam Béo hoàn toàn trợn tròn mắt. Tam Béo vội vàng nói: “Chúng ta từng chứng kiến thi thể của Mã giáo sư mà!”
Hổ Tử cười ha hả nói: “Trò bịp thay mận đổi đào thôi! Chút tài mọn loại này với tao mà nói còn chưa phải việc khó. Năm đó tao cũng giả chết lừa gạt được thằng ngốc Lâm Húc đó thôi, mà nay muốn tìm một bộ thi thể thay thế tao rất đơn giản. Vốn dĩ, nếu Như Lan không mang gã kia đến. . . . . . . Tao sẽ nói cho cô ta phương thức chính xác, để cô ta hoàn thành nghi lễ.”
Trần Hạo xanh mặt, hạ giọng nói: “Cũng bởi vì lý do này, ngươi liền lừa Như Lan để chị ấy đi tìm chết?”
Hổ Tử hung tợn nói: “Tao không thể để cho tâm huyết cả đời của tao đây vào lúc mấu chốt bị người khác cướp đi. Khi tao nhìn thấy thằng nhóc tên Diệp Đĩnh kia, tao đã biết, Trần Như Lan nhất định phải bị vứt bỏ!
Trần Hạo nắm chặt đấm tay, tóc trong tay giống như dây thép siết chặt cánh tay anh. Tam Béo chen ngang nói: “Nhưng hiện giờ, ngươi chẳng phải vẫn để Diệp Vỹ tiến vào! Hắn cũng là người nhà họ Diệp mà.”
Hổ Tử Khinh thường nhìn Chu Quyết nói: “Gã đó? Hắn căn bản không phải người sống, nhiều nhất chỉ là một quỷ đồng mà thôi, căn bản không đủ gây uy hiếp cho tao, tao có hơn mười loại phương thức có thể cho tên kia biến trở lại người chết.”
Hổ Tử hướng không khí ngửi ngửi: “Đi mau, mấy thứ kia lại tới nữa rồi, chúng nó thông qua sinh khí của con người cùng với khí ngầm của Tương trùng để theo dõi.”
11:50 Mộ Công Chúa
Phía sau Phùng Lão Cửu vươn ra một đôi tay, hắn đảo trắng mắt, nhìn qua như bị thứ gì đó nhập vào người, hắn đột nhiên cả người quỳ mọp, phía sau cư nhiên có một người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ này rũ hai tay, cúi đầu, tóc thổi bồng bềnh trong hồ nước, tựa như vô số con rắn nước.
Mà họ nhìn không rõ khuôn mặt người phụ nữ, bởi vì cô ta mang một mặt nạ vô cùng cổ quái, hình dáng mặt nạ giống như một loại trùng miệng cực kỳ bén nhọn.
Máu thịt từ trên người đám quái vật này tan ra như nổi điên tràn về hướng hồ. Diệp Vỹ không còn cách nào tiến về phía trước, Diệp Đĩnh lúc này cũng vô cùng lo lắng, nói: “Hóa ra hắn theo vào mục đích chính là như vậy. Lần đầu hắn tiến vào, đã bị trùng mẹ khống chế.”
Khỉ Còi nói: “Không đúng, trùng mẹ không phải đã di chuyển đến trên người Thúy Nương sao? Vậy nơi này hẳn chỉ là một khối thi thể chứ.”
Diệp Vỹ và Diệp Đĩnh hơi ngẩn ra, họ bỗng dưng ý thức được gì đó, nhìn về hướng Khỉ Còi, Khỉ Còi cũng trừng mắt nhìn lại họ.
Diệp Vỹ nói: “Tổ phụ của Lão Cửu năm đó ném Cố Hồn Phách trở lại mộ công chúa!”
Diệp Đĩnh cũng khiếp sợ nói: “Đúng vậy, nếu như nói Thúy Nương đã chết, hoặc thi thể không hoàn chỉnh, vậy trùng mẹ khẳng định sẽ nóng lòng trở lại trong Cố Hồn Phách!”
Diệp Vỹ đổ mồ hôi lạnh nói: “Nhưng không khởi động nghi lễ, cho dù có Cố Hồn Phách tộc mẫu cũng sẽ không sống lại.” Gã nhìn Diệp Đĩnh nói, “Mà lần đó mọi người thực hiện nghi lễ thất bại mặc dù không giải quyết vòng bảy người, nhưng đánh bậy đánh bạ lại khiến cho trùng mẹ cùng tộc mẫu chiếm được bước đầu đồng bộ. Do đó khi Lão Cửu lại mộ lần nữa tiến vào, hắn gặp tộc mẫu đã hoàn thành một nửa nghi lễ.”
Còn chưa nói xong, đám máu thịt này liền vây quanh bên cạnh người phụ nữ, hình thành một thứ gì đó tựa như đóa sen thịt vậy. Người phụ nữ vẫn như cũ không nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
Diệp Đĩnh nói: “Lão Cửu sớm đã bị tộc mẫu này khống chế. . . . . Hắn từng nói, hắn là vì một người phụ nữ mà đến . . . . . . “
Khỉ Còi há hốc miệng nhìn hết thảy trước mắt. Diệp Vỹ chợt phát hiện ra gì đó, nói: “Nhưng cô ta không có cách nào rời khỏi hồ này!”
Khỉ Còi đầu đầy mồ hôi nói: “Đám thịt này tại sao phải tụ tập qua đó?”
Diệp Đĩnh nói: “Bảy tông chủ tôn thờ tộc mẫu, tộc mẫu có thứ họ tha thiết ước mơ, cũng chính là trùng mẹ. Nếu họ dung hợp, chúng ta cho dù lợi dụng âm dương phong hồn pháp của Quách Phác chưa chắc đã thành công thoát hiểm. Nói cách khác . . . . . .”
Diệp Vỹ một bước dài bước qua đó, nhưng thịt này lập tức tựa như có cảm ứng vậy, chặn đứng đường của gã.
11:50 Mộ Quách Phác
Ngay lúc đó, ba người Chu Quyết cùng Hổ Tử bị trói quặt hai tay rốt cuộc đi tới mộ thất chính của mộ Quách Phác. Cả mộ thất bị xây thành kết cấu trời tròn đất vuông, đỉnh mộ thất có thất tinh cửu diệu, mà bốn phía thì lại vẽ những rặng núi.
Tam Béo nói: “Trâu bò vậy? Vẽ núi Himalaya?”
Trần Hạo nói: “Đây là dãy núi Côn Lôn.”
Hổ Tử cười lạnh nói: “Quách Phác là phong thủy đại gia, mà núi Côn Lôn lại là căn nguyên của hết thảy long mạch. Ông ta không cách nào chôn cất mình ở thần sơn Côn Lôn, hiển nhiên sẽ vẽ ở mộ thất của mình dãy núi Côn Lôn.”
Chu Quyết đi lại bên trong, khó tin mà chứng kiến một loại sinh khí cuồn cuộn không ngừng, còn cảm giác được nơi này cư nhiên có một luồng gió vô cùng hòa dịu, cũng không biết là hình thành thế nào. Mà trừ thứ đó ra, bên trong mộ thất cư nhiên không chôn theo vật phẩm gì. Trung tâm là một bát quái cực lớn, mặt đất tựa như lát loại sàn giống Mosaic, bị phân cách thành hình vuông nhỏ cỡ khoảng bàn tay người, mà bên trong mỗi một ô vuông đều có một đoạn văn tự, có khi là một đoạn ký hiệu xem không hiểu.
Trần Hạo nhìn ký hiệu trên sàn nhà, kinh thán nói: “Mỗi một ký hiệu này đại biểu cho một đơn nguyên trong vạn vật thế gian, kết nối lại đó là một chỉnh thể, nhất hóa khai thiên, nhị sinh tứ, tứ sinh bát, bát quái thành, thiên hạ đồng. Mặt đất nơi này chính là bát quái dịch kinh.”
Họ cẩn thận đi tới trung tâm mộ Quách Phác, nơi đó đặt một cỗ quan tài đồng cực lớn, quả thực chính là cấp bậc lăng của hoàng đế. Bốn phía quan tài có rất nhiều vòng tròn, Chu Quyết đếm một chút, tổng cộng có hai mươi lăm vòng.
Trần Hạo giải thích: “25 vòng này lần lượt là: Thiên trì tầng trong cùng, tiên thiên bát quái, hậu thiên bát quái, địa chi thập nhị vị, tọa gia cửu tinh, nhị thập tứ tinh danh, địa bàn, tứ thì tiết khí, xuyên sơn thất thập nhị long, ngũ gia ngũ hành, thấu địa lục thập long, chia đều lục thập phân kim cát hung, chính kế bách nhị thập phân kim, nhân bàn, thiên kỉ doanh túc long, thiên bàn, phùng châm bách nhị thập phân kim, đích duyến quy tàng, nhị thập bát túc giới hạn, thiên nguyên liên sơn, nhân nguyên chu dịch, hồn thiên tinh độ ngũ hành, hồn thiên tinh độ cát hung, thập nhị cung thứ tịnh phân dã, li tinh giới vị. Đây là 25 tầng Thái Cực tương ứng.”
Tam Béo nhìn bốn phía, rồi lại không dám lộn xộn, nói: “Thất tinh đồng trụ kia đâu? Chúng ta không phải đến chiêm ngưỡng dung nhan của lão tiên sinh đấy chứ?”
Hổ Tử làm như thật nói: “Đương nhiên, chỉ có điều Quách Phác đem thất tinh đồng trụ mấu chốt nhất này thiết lập trên chính quan tài của mình.”
Ba người Chu Quyết nhìn nhau, họ vốn tưởng rằng thất tinh đồng trụ sẽ đặt bên cạnh mộ thất, hoặc trong một gian phòng thờ nào đó. Không ngờ tới, cư nhiên sẽ ở trên quan tài của Quách Phác.
Hổ Từ nhìn quan tài nói: “Đây là chỗ hơn người của Quách Phác, ông ta đem nghi lễ của thất tinh đồng trụ trực tiếp nối liền cùng mệnh mạch phong thủy của cả phần mộ. Mà nơi này khống chế tất cả vận động ổ xoay của 25 thái cực, chỉ cần nơi này vừa động, 25 ổ xoay chung quanh quan tài cũng sẽ di chuyển, đối với âm dương đạo và mộ phần công chúa bên ngoài đều sinh ra ảnh hưởng. Một bước sai, cả bước sai. Ngũ hành ngũ thường, thất tinh vận sinh, thất tinh vận tử! Nơi này chính là điểm cuối.”
Ngay khi Trần Hạo đưa tay từ trong ba lô lấy ra bốn bản bùn nọ, hô hấp của anh càng ngày càng dồn dập, Chu Quyết còn chưa kịp đưa tay khoát lên vai anh, anh liền ngã quỵ trên mặt đất. Từ trong cánh tay anh vươn ra rất nhiều tóc, anh đau đớn vặn vẹo tứ chi, ba lô bị anh quẳng trên mặt đất, đầu lâu cùng quyển 《 Vòng Bảy Người 》cũng rơi ra. Tóc này tựa như rắn nước quấn quanh trên đầu lâu, bao bọc đầu lâu chặt chẽ, từ trong quyển sách kia cũng lan tràn tóc màu đen.
Trần Hạo từ từ nhắm hai mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, anh lẩm bẩm nói: “Kiên trì chút nữa. . . . . . Kiên trì thêm chút nữa. . . . . . .”
Nhưng không lâu sau anh đã không còn nói nữa, giống như đã ngất lịm vậy. Tam Béo kéo Chu Quyết nói: “Trần Hạo làm sao vậy? Vào thời điểm mấu chốt này anh ta sẽ không xảy ra chuyện chứ. . . . .Đã đến cuối cùng rồi!”
Chu Quyết run rẩy đưa tay dò mạch đập của anh, Trần Hạo lại thình lình cười một tiếng. Trần Hạo chậm rãi mở mắt, hướng Hổ Tử cười lạnh nói: “Anh Hổ Tử, chào anh nha. . . . . “
Hổ Tử cảnh giác thụt lùi. Tóc này càng không ngừng chui vào trong thất khổng của đầu lâu, đầu lâu vốn đã khô lúc này lại hiện ra một màu tro đen, da mặt bắt đầu bốc hơi nước, đầu lâu bắt đầu hư thối cực nhanh, tựa như thi thể của Kiều Tam Thất trong sách vậy, mà mấu nối của quyển 《 Vòng Bảy Người 》nọ cũng bởi vì tóc đen tan hết, tản ra, nơi này lại có gió, trang sách bị thổi bay khắp nơi. Bốn bản bùn thì lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Ánh mắt Trần Hạo cực kỳ âm lãnh, trong lòng Chu Quyết mặc dù lo lắng, nhưng cũng vô lực để làm, cậu không biết Trần Hạo sao lại biến thành thế này.
Hổ Tử càng không ngừng thụt lùi về phía sau, nhìn qua mặc dù trấn định, nhưng ánh mắt có vẻ vô cùng sợ hãi. Ông ta thấp giọng hỏi: “Thúy Nương . . . . . .”
Trần Hạo hì hì cười, nói: “Thúy Nương đã chết, trùng mẹ cũng trở về bên cạnh công chúa Kính Đức, tôi là một oan hồn muốn lấy lại công đạo mà thôi.”
Ánh mắt Hổ Tử có chút khổ sở: “Là vì Lâm Húc?”
Ánh mắt Trần Hạo lộ ra hận ý sâu sắc: “Vì tất cả những người bị ngươi hại chết.”
Trong mắt Hổ Tử toát ra một loại thần sắc không nói rõ được, hừ lạnh nói: “Đừng quên, ban đầu cô cũng đồng ý tìm một người xa lạ đảm đương kẻ chết thay, lúc ấy sao cô không phản đối?”
Trần Hạo thống khổ quay đầu chỗ khác.
Hổ Tử lắc đầu nói: “Thúy Nương, tôi không muốn để cô mạo hiểm, cho nên khi cô ngăn cản chúng tôi để Lâm Húc khởi động nghi lễ, tôi mới lỡ tay giết cô, nhưng tôi vẫn như cũ bảo tồn thủ cấp của cô, xây dựng phần mộ cho cô, vẽ bức họa cho cô . . . . . Tôi . . . . . .” Ánh mắt Hổ Tử chợt lạnh, hai vai run lên, dây thừng liền lỏng lẽo. Ông ta vọt mạnh về hướng Trần Hạo, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm một thanh dao găm.
Tam Béo sợ đến đông cứng, Chu Quyết mắt thấy Hổ Tử sẽ đâm về phía Trần Hạo, nhào mạnh qua, dao găm Hổ Tử trực tiếp đâm vào cơ thể Chu Quyết. Trần Hạo mở to hai mắt hô: “Chu Quyết!”
Hổ Tử rút dao găm ra đang muốn đâm về phía Trần Hạo, Trần Hạo thấy Chu Quyết ngã xuống, như nổi điên vọt về hướng Hổ Tử, hai người xoay vào đánh nhau. Tam Béo ôm thân thể Chu Quyết, từ trong túi móc ra tất cả băng gạc đè lại vết thương, nhưng máu vẫn như cũ không ngừng trào ra.
Tam Béo phát hiện máu của Chu Quyết cư nhiên không ngừng chảy về hướng cửa, hắn vừa quay đầu nhìn, bảy quái vật đã theo tới đây rồi . . . . . .
11:55 Mộ công chúa
Khỉ Còi hướng Diệp Vỹ hô: “Còn 5 phút! Phải nghĩ biện pháp!”
Diệp Vỹ xụ mặt, đưa tay cầm ba bản bùn nói: “Vậy cậu tới?”
Khỉ Còi vội vã nói: “Tôi cũng không qua được mà!”
Diệp Đĩnh nói: “Tộc mẫu vẫn không thể rời khỏi hồ, mấy thứ kia muốn hấp thu nàng!”
Diệp Vỹ nhìn chằm chằm nữ thi, lắc đầu nói: “Không, họ làm không được, bởi vì Lão Cửu đã ném Cố Hồn Phách vào hồ, họ không cách nào tới gần, cục diện bế tắc rồi!”
Diệp Đĩnh cắn răng, liều mạng nhìn chằm chằm bốn phía hồ, thình lình nói: “Đáng ghét, cứ nhằm ngay lúc này xảy ra loại chuyện như thế!”
Diệp Vỹ từng bước tới gần hồ, gã từ bên hông lấy ra một con dao găm, cắt lòng bàn tay mình. Diệp Đĩnh thấy động tác của gã, hô: “Anh muốn làm gì?”
Diệp Vỹ nhìn y, nói: “Phá trận.”
Diệp Đĩnh cười to nói: “Dùng máu của mình? Đại ca ngốc, anh không dự định còn sống sót ra ngoài à?”
Diệp Vỹ dừng bước, lặp lại lời Diệp Đĩnh: “Còn sống ra ngoài?”
Khỉ Còi không biết Diệp Vỹ và Diệp Đĩnh nói lời này rốt cuộc là có ý gì, nhưng hắn cảm thấy Diệp Vỹ lúc này đây là ôm quyết tâm phải chết đi về phía trước, ánh mắt của gã và Lão Cửu giống nhau như đúc, đó là một loại giải thoát.
Khỉ Còi xông lên nói: “Diệp Vỹ, mặc dù thời gian chúng ta ở cùng không nhiều lắm, tôi cũng không biết anh rốt cuộc là người thế nào? Nhưng việc này cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi đã xem anh như huynh đệ, tôi hy vọng anh có thể sống sót ra ngoài. Con mẹ nó đừng làm Đổng Tồn Thụy!”
(Tiêu: Đổng Tồn Thụy là một người anh hùng của Trung Quốc dùng thân gài mình phá hủy boong ke địch.)
Máu trong tay Diệp Vỹ càng không ngừng nhỏ xuống, còn chưa rơi đến mặt đất, lập tức đã bị sen thịt bên trong hồ hút đi mất. Diệp Vỹ một phen đẩy hắn ra, tiếp tục đi về phía trước. Diệp Đĩnh đứng phía sau nói: “Nếu cậu cảm thấy lòng bất an, cậu có thể thay thế anh ấy.”
Diệp Vỹ dừng bước lại, nói: “Câm miệng.”
Diệp Vỹ nhìn tộc mẫu trong hồ, mặt nạ của nàng bỗng dưng rơi xuống nước, tóc che khuôn mặt nàng. Diệp Vỹ phát hiện, da nàng vô cùng trơn bóng, chẳng có chút dấu hiệu lão hóa nào.
Diệp Vỹ nhắm mắt lại, nhấc chân bước vào hồ. Vốn đã chìm vào dưới hồ Phùng Lão Cửu thình lình nhảy nước mà ra.
Phùng Lão Cửu một nửa thân thể đã bị biến thành sen thịt, nửa bên mặt chỉ còn lại xương, hắn dùng một con mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đưa mắt đặt trên người Khỉ Còi. Thịt trên mặt hắn càng không ngừng rơi xuống, hắn giật giật miệng, nhưng dây thanh đới đã hỏng, nói không thành tiếng.
Khỉ Còi nhìn thấy hắn như vậy, cơ hồ muốn một bước vọt đến, lại bị Diệp Vỹ ngăn cản. Phùng Lão Cửu gian nan vươn cánh tay phải chỉ còn trơ xương, chỉ về hướng Diệp Vỹ.
Trong ánh mắt của Diệp Vỹ không còn loại ý cười châm chọc chế giễu kia nữa, lần đầu gã dùng một ánh mắt gần như là sùng kính nhìn Lão Cửu. Gã hướng sen thịt chậm rãi bước đến, chỉ cần đóa sen thịt kia có động tác, Lão Cửu liền như nổi điên nhào tới, ngăn đám thịt này.
Khỉ Còi nhịn không được lớn tiếng khóc ròng hô: “Lão Cửu!”
Diệp Vỹ không vì động tác của Lão Cửu mà dừng bước, Lão Cửu thay gã chắn ra một đường hở, cũng chỉ chỉ phía dưới. Phùng Lão Cửu gọi không thành tiếng, nhưng Diệp Vỹ hiểu được ý của hắn, hắn bảo mình mau lên, bởi vì hắn cũng chống đỡ không được bao lâu nữa . . . . . .
11:55 Mộ Quách Phác
Trần Hạo cùng Hổ Tử đánh thành một đoàn, Hổ Tử dù sao cũng là người từng trải, ông ta lợi dụng Trần Hạo vừa mới khôi phục ý thức, tay chân không linh hoạt, chiếm thế thượng phong, mắt thấy Trần Hạo sẽ bị Hổ Tử giết chết. Chu Quyết bụm bụng mình, chỉ vào xẻng bên cạnh nói: “Đi. . . . . . đi hỗ trợ, mặc kệ tớ!”
Tam Béo nhìn bảy quái vật đã theo tới, lại nhìn máu Chu Quyết như sợi dây kéo bị bảy quái vật hút đi, nói: “Không được, mặc kệ cậu, cậu sẽ bị mấy thứ quỷ này nuốt chửng!”
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, dùng hết toàn lực đẩy Tam Béo, nói: “Đi giúp anh ấy mau . . . . . “
Tam Béo bị cậu đẩy, trực tiếp ngã ra ngoài. Hắn ai một tiếng, nhấc xẻng bên cạnh liền nhằm phía Hổ Tử.
Chu Quyết muốn bò về hướng Trần Hạo, song thương thế của cậu quá nặng, nếu không phải dựa vào ý chí chống đỡ đến giờ, cậu đã sớm hôn mê rồi.
Tam Béo hướng Hổ Tử nhấc xẻng đánh xuống, nhưng độ nhạy của Hổ Tử chẳng chút nào yếu bớt nửa phần bởi tuổi tác, ông ta nghiêng người một cái vọt sang bên cạnh, bảo trì tư thế phòng thủ, nhìn Trần Hạo và Tam Béo. Tam Béo nắm chặt xẻng, nói với Trần Hạo: “Lão Nhị, thương thế của cậu ấy rất nặng đó!”
Trần Hạo nhìn sang bên cạnh, quái vật áo đen kia sẽ đến chỗ Chu Quyết ngay thôi, mà cậu thì đã ngất lịm rồi, máu trên người toàn bộ bị đám quái vật phía sau này hút lấy. Đồng thời, tóc trên đầu lâu Thúy Nương lại xông ra, cũng hướng Chu Quyết tràn tới.
Tam Béo thấy thế hoảng hốt, lại vọt tới, cố sức kéo Chu Quyết về phía trước, tận lực tạo khoảng cách với mấy thứ kia. Nhưng Tam Béo quá bối rối, hắn căn bản không làm ra thêm chút sức nào. Trần Hạo cũng muốn tiến lên, lại bị Hổ Tử ngăn cản.
Trần Hạo nhìn Chu Quyết và Tam Béo nói: “Không phải tất cả mọi người đều ích kỷ như ông.”
Trần Hạo nói xong đẩy Hổ Tử ra, vọt tới bên cạnh Chu Quyết, tùy tiện gạt đám tóc ra. Hai người họ cố sức kéo Chu Quyết dài tới bên cạnh quan tài, Trần Hạo đồng thời nhanh chóng nhấc bốn khối bản bùn nọ, quay đầu nhìn Hổ Tử. Anh chỉ vào ông già kia nói: “Nếu ông còn giở mánh khóe gì nữa, tôi sẽ giết ông ngay.”
Chu Quyết gian nan mở mắt, nhưng cậu nhìn cái gì cũng mơ hồ, phân không rõ ba người trước mắt này là ai với ai, chỉ cảm giác được một đôi tay sờ sờ mặt cậu, sau đó liền rút ra.
Chu Quyết rõ ràng cảm giác được có một bó tóc đã duỗi vào trong vết thương của cậu, tựa như con rắn trơn tuột. Nhưng cậu nói không nên lời, chỉ cảm thấy có gì đó đã xâm nhập thân thể mình.
Trong đầu cậu quanh quẩn một ít hình ảnh xa lạ, ánh mắt thống khổ của người đàn ông, dao phay vung vẫy. . . . . .
Ở đầu kia mộ công chúa, Lão Cửu cố sức chống đỡ cả khối sen thịt, trên người Diệp Vỹ cũng đã xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng gã chẳng chút để ý, rất nhanh chìm vào trong nước. Gã phát hiện vị trí đứng của nữ thi chính là trung tâm của thất tinh đồng trụ nọ. Nàng yên lặng đứng thẳng, trên người có một sợi xích vô cùng thô, đoạn giữa của sợi xích này đi ngang qua trái tim nàng, một đầu hợp với trung tâm của vách đồng, đầu khác lại không biết nối liền đến nơi nào.
Diệp Vỹ ngồi xổm người xuống, quả nhiên, gã đã đoán đúng, khối thịt này không có cách nào chìm vào trong nước, phảng phất như nước này hình thành một tầng cách thiên nhiên. Cả đáy hồ hình tròn chính là vách đồng cực lớn nọ, bốn phía là 25 vòng thái cực tương sinh; trung gian là từng tầng vòng tròn nối tiếp nhau, mỗi một vòng tròn đều tương ứng với một ký hiệu, bao gồm căn bản của thời gian vạn vật; giữa đó là thiên trì âm dương lưỡng cực.
Diệp Vỹ nín thở một hơi, bắt đầu động tác trên tay.
Đồng thời, Trần Hạo cũng đã chuyển động tầng thứ nhất. Họ đem bản bùn trong tay dựa theo trình tự để vào trong rãnh lõm, mà những rãnh lõm khác biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là đồ án và đường vân ban đầu. Ngay khoảnh khắc làm như vậy, họ đồng thời cảm giác được cảnh tượng lướt qua.
Hơn 60 năm trước, một người trẻ tuổi dưới tình huống bị bức bách đã chuyển động cơ quan này. Y quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ kia lần cuối, người phụ nữ khóc gào bảo y buông tay, cuối cùng y hướng nàng cười cười . . . . .
Năm năm trước, Trần Như Lan dưới sự lựa chọn sống hay chết, phát hiện mình đã sai. Cô tuyệt vọng nhìn nữ thi nằm ở trung tâm, nhắm mắt lại chuyển động sai lầm đã ngã ngũ. . . .
Mà ngay khi Trần hạo chuyển động cơ quan, bảy quái vật nọ cùng với sen thịt điên cuồng giãy giụa như máy móc mất đi dầu nhờn mà đình chỉ động tác, tim mọi người đều nhấc đến cổ họng.
Tam béo nhìn thoáng qua đồng hồ: 11:59, còn kém 50 giây nữa.
Nhưng hiện giờ không có cách nào thúc giục, ai cũng không biết, ở một đầu khác của âm dương đạo, Khỉ Còi bọn họ tới cùng có bắt đầu nghi lễ hay không, cho nên hết thảy đều là ẩn số. Ít nhất trong 50 giây này, hết thảy đều là không biết.
50 giây, Trần Hạo nhắm mắt lại trong đầu hiện lên khuôn mặt của rất nhiều người, Trần Như Lan, Thúy Nương, mọi người, còn có Chu Quyết. Anh hít một hơi, cảm thụ được tâm trạng của Lâm Húc năm đó, loại sợ hãi vô cớ cùng đau khổ không muốn này, hôm nay anh cũng có thể cảm thụ được rồi.
48 giây, họ đồng thời đem tất cả vị trí dấu hiệu nhớ một lượt, trong đầu so sánh ghi chép với thạch bích của từ đường. Thạch bích này đã tích lũy sinh mệnh và sự hy sinh của quá nhiều người.
45 giây, Diệp Vỹ dựa theo trình tự của bản bùn đem tất cả ký hiệu chỉnh sửa lại đến vị trí thích hợp. Mà lúc này, thình lình từ phía trên rơi xuống thứ gì đó, Diệp Vỹ phát hiện là một đầu lâu, Phùng Lão Cửu đã dùng hết một tia khí lực cuối cùng, thay gã chống chọi với sự ăn mòn của sen thịt.
40 giây, đầu tiên là thiên can địa chi đối ứng, sau đó là phục hồi bảy ký hiệu trong bảy bản bùn. Trần Hạo thì thầm: “Vị trí thứ nhất, tham lang về vị trí cũ.”
35 giây, Diệp Vỹ thì thầm: “Vị trí thứ hai, cự môn về vị trí cũ.”
25 giây, Trần Hạo thì thầm: “Vị trí thứ ba, lộc tồn về vị trí cũ.”
15 giây, Diệp Vỹ thì thầm: “Vị trí thứ tư, văn khúc về vị trí cũ.”
10 giây, Trần Hạo thì thầm: “Vị trí thứ năm, liêm trinh về vị trí cũ.”
5 giây, Diệp Vỹ thì thầm: “Vị trí thứ sáu, võ khúc về vị trí cũ.”
1 giây, Trần Hạo thì thầm: “Vị trí thứ bảy, phá quân về vị trí cũ!”
Mọi người vào giờ khắc này đều ngừng thở, tóc bên trong đầu lâu Thúy Nương như đột ngột bị kích thích cực độ, phát điên mà tràn ra, cũng hướng Hổ Tử vọt tới. Hổ Tử vội vàng lùi về sau, trong tay của ông ta cầm bùa có vẻ có thể khắc chế được tóc, cho nên mấy thứ kia chưa từng có cách nào tới gần được. Nhưng Hổ Tử thật không ngờ chính là, Chu Quyết phía sau thình lình đẩy Tam Béo ra, từ trong tay Tam Béo đoạt qua thanh dao găm, đâm vào người ông ta.
Hổ Tử không tin nổi quay đầu. Chu Quyết ngẩng đầu, cư nhiên đang cười, cười đến mức thê lương khổ sở vạn phần, chảy nước mắt nói: “Anh Hổ Tử, anh chạy không thoát. . . . .”
Hổ Tử té về phía sau, lập tức bị tóc kia nuốt trọn. Chu Quyết vứt bỏ dao găm, nhìn bốn phía lần cuối cùng, sau đó lại ngất lịm. Một bó tóc từ bên trong cánh tay cậu tản ra, Tam Béo vội vàng ôm lấy Chu Quyết, nói với Trần Hạo: “Anh Trần! Kết thúc rồi, chúng ta mau rời khỏi đây!”
Nhưng Trần Hạo vẫn không nhúc nhích, cười khổ lắc đầu: “Tôi không đi được, nếu tôi di chuyển, nơi này sẽ sụp đổ. Đây là một vòng khẩu quyết cuối cùng . . . . . .”
Lúc này Diệp Vỹ cũng hiểu ra điểm ấy. Gã ngẩng đầu nhìn mặt nước, có thể rõ ràng nhìn thấy từ trên cằm của nữ thi rơi xuống một giọt lệ.
Diệp Vỹ cười cười: “Cô đang thương tâm cho chúng tôi sao? Cho tôi, hay là cho Lão Cửu? Hay là vì người phụ nữ năm năm trước kia?”
Khỉ Còi thấy thế nói: “Họ đã thành công rồi, mau cứu anh ấy ra thôi.”
Nhưng Diệp Đĩnh bên cạnh âm lãnh cười nói: “Cứu? Haha! Xem chừng, anh ấy không có khả năng ra được rồi. Khởi động nghi lễ này thất bại quả thực sẽ khiến người ta chết ngay, nhưng sau khi thành công, anh ấy là một trong những cơ quan đó, di chuyển sẽ thất bại. Hiểu chưa? Diệp Vỹ là thay cậu đi chịu chết, vô luận là thành công hay không thành công đều phải chết!”
Khỉ Còi không nhịn được thụt lùi về phía sau, Diệp Đĩnh nhìn hắn cười haha, sau đó cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài. Khỉ Còi nhìn hồ, lúc này thân thể của Lão Cửu đã hoàn toàn biến mất, mà Diệp Vỹ cũng trước sau không hề ló mặt, mặt hồ nổi bập bềnh thịt khối. Khỉ Còi hướng hồ gọi: “Diệp Vỹ!”
Diệp Vỹ không đáp lại, nhưng Khỉ Còi nghe được bên ngoài Diệp Đĩnh hét thảm một tiếng. Hắn đột nhiên quay đầu, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ nghe bên ngoài huyệt động bắt đầu không ngừng rơi xuống đá tảng, bên trong sơn động cũng bắt đầu đổ sụp, đỉnh bắt đầu rơi xuống rất nhiều tảng đá.
Lúc này, trong miệng nữ thi bắt đầu không ngừng thì thầm: “Suy cho cùng, ngũ hành không điểm cùng, bảy quỷ cùng chết . . . . . .Bảy hồn cùng chết. . . . . . .”
Ở mộ Quách Phác, Trần Hạo cũng không cách nào nhúc nhích. Mà bảy quái vật kia dần dần biến thành máu loãng, theo vết nứt trên mặt đất biến mất không thấy đâu, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.
Sau khi bảy quỷ tiêu tán, quan tài của Quách Phác cũng bắt đầu không ngừng chìm xuống. Trần Hạo không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể cùng nhau rơi xuống. Cuối cùng anh nhìn thoáng qua Chu Quyết nói: “Đi mau!”
Chu Quyết ôm bụng, lắc đầu nói: “Không còn kịp rồi. . . . . .”
Trần Hạo nhìn vết thương của Chu Quyết, nhắm hai mắt lại. Bên ngoài sóng nước ngợp trời, nơi này rất nhanh sẽ bị nước của hồ Huyền Phủ bao phủ. Trần Hạo mở mắt ra, quay về hướng Tam Béo hô: “Tam Béo, mang cậu ấy đi! Mang theo cậu ấy! Đừng để cậu ấy chết!”
Chu Quyết không có sức lực phản kháng, cậu vô lực đẩy Tam Béo ra, vươn tay về hướng Trần Hạo. Tam Béo ôm cậu qua tay hắn, vứt tất cả hành lý, chỉ cõng mỗi Chu Quyết, nhìn thoáng qua hướng Trần Hạo, liền không quay đầu lại nữa. Chu Quyết ở sau lưng Tam Béo bắt đầu khóc, cậu im lặng mà nức nở, như kháng cự, như bất đắc dĩ, nhưng cậu không còn sức lực để làm . . . . .
Tam Béo nén nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lão Nhị, tớ mang cậu ra ngoài nha. Cậu chịu đựng chút, cậu phải chịu đựng nha, không thể. . . . . . Không thể chết nha . . . . .”
Chu Quyết nhắm mắt lại, cậu không hề nghe, không hề nghĩ nữa, cậu mệt chết được đã khóc đến bất động rồi.
Khỉ Còi một bên né tránh đá, một bên liều mạng dời đá, nhưng vô luận dời thế nào cũng không làm nên được trò trống gì, mà vai trái của hắn lại bị đá nện đến căn bản không cách nào dùng sức. Hắn nằm bên đống đá, dùng hết khí lực cuối cùng hướng bên trong hô: “Diệp Vỹ!”
Mà bên trong khe hở của tảng đá, không còn thanh âm gì nữa. Khỉ Còi siết chặt túi gấm trong túi, cắn răng bò lên. Hắn hướng đống đá nhìn thoáng qua lần cuối, sau đó hướng về phía lối ra tập tễnh bước đi. Hắn phát hiện dọc đường đi đều là đá cuội, Diệp Đĩnh cư nhiên bị tảng đá đè chết. Cổ quái nhất chính là con hắc miêu vốn đã chết kia gắt gao cắn chân y. Tảng đá điên cuồng rơi xuống, Diệp Vỹ, Diệp Đĩnh đều đã bị đá chôn vùi.
Bên tai Khỉ Còi lại vang lên lời cuối cùng Diệp Vỹ nói với hắn: “Chạy về hướng bắc. . . . .”
Khỉ Còi liều mạng chạy, căn bản không nhìn đến đá tảng rào rào rơi xuống. Cho dù bị đè chết, hắn cũng chấp nhận, như vậy có thể cùng con người dùng mạng bảo vệ mình kia vĩnh viễn cùng một chỗ. Mà hắn ra ngoài, cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên một người tên là Diệp Vỹ, người dùng mạng của mình để cứu hắn, dù cho người đó căn bản không màng đến sinh tử của chính mình.
Nhưng mà, hắn càng ước ao người sống thật sự.
Khỉ Còi nhìn đồng hồ một chút, cơ hồ kêu lên: “Chỉ còn 5 phút nữa!”
Nhưng trong phạm vi nửa thước tại đóa “Sen Thịt” này, chỉ cần họ tới gần một chút, máu thịt sẽ lập tức công kích, chỉ dựa vào hai anh em Diệp Vỹ, Diệp Đĩnh có bản lĩnh mấy cũng hết cách. Khỉ Còi cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ mỗi lúc nhích một lần, trái tim hắn sẽ đột ngột ngừng một lần.