Phi Dương cùng Bàn tính bác gái ở nhà ga đợi bọn Tiểu Thiên, Tiểu Mộng và các bằng hữu khác trong bang. Đến lúc giữa trưa, vừa nhìn thấy Tiểu Thiên, bác gái nhịn không được liền nở ra nụ cười …
Tiểu Thiên xấu hổ mặt đỏ ửng, cũng biết rằng mặc áo liền quần thì … có chút khoa trương. Kéo kéo cái khăn choàng cổ thật dày choàng chặt lên cổ, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị bao lại, ánh mắt chứa đựng hai viên thủy linh rạng rỡ sáng ngời, trên đầu còn đội cái mũ lông nhung mềm mại, quần áo mặc trên người kín kẽ, đảm bảo cởi ra hết đem cân cũng cở khoảng chục kí lô.
Bàn tính bác gái tiến lên, gỡ mũ của Tiểu Thiên ra, thò tay vò rối cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: “Sợ lạnh vậy sao? Thân thể chắc là rất yếu ớt.”
Tiểu Thiên mặt càng nóng , “Bác gái, nếu còn xoa đầu tôi, tôi sẽ nguyền rủa anh bị bất lực! Hơn nữa bất lực vĩnh viễn đều trị không hết!”
Bác gái vung tay chặt một cái lên ót của Tiểu Thiên, “Nguyền rủa tôi bất lực, để tiểu tử cậu dễ dàng hồng hành xuất tường phải không?”
“Ôi ôi, sao lại đánh yêu mắng thương ở nơi công cộng thế này”. Tiểu Mộng giả vờ trưng ra một khuôn mặt thẹn thùng, che hai mắt lại giả vờ ngây thơ “ Hai người các anh chú ý khung cảnh, chú ý khung cảnh a~”
“Được rồi Bàn tính, lão đại chắc đang ở khách sạn chờ chúng ta.” Phi Dương ngăn cản bọn họ đùa giỡn, đi ra trước mở cửa xe ngồi vào ghế lái, sau đó hạ kính xe vẫy tay với bọn họ, ý bảo lên đây.
Lúc đoàn người A Dương đi vào khách sạn Hải Giác, bọn Lăng Quân Diệu đã đợi được chừng 40′, cạnh bên đó ba người phục vụ anh tuấn đứng chờ. Nhìn thấy khách tới, cung kính cúi đầu, đưa khăn sạch lên cho bọn họ lau, tiếp theo kéo ghế cho bọn họ, nhường bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tiểu Hồng! ! Ta là Tiểu Mộng!” Tiểu Mộng vừa trông thấy Tô Bắc Bằng thì vui vẻ muốn chạy tới ôm lấy, Tô Bắc Bằng cũng rất hân hoan mà dang rộng hai tay, Lăng Quân Diệu không dám nhìn thẳng, trong lòng không ngừng niệm: bọn họ là hảo tỷ muội … bọn họ là hảo tỷ muội … không cần để ý … không cần ghen tỵ.
“Lão đại, chị dâu, đây là Tọa ủng thiên hạ, Tiểu Thiên.” Bác gái thấy Tiểu Thiên không chút nào khách sáo mà ngồi xuống trước, ánh mắt Bác gái mang theo sủng nịch tùy ý, đành đứng ra giới thiệu giùm.
“Tôi là Chỉ yêu cơm chiên trứng!” Bạo tạc đầu!
“Tôi là Nhan tịch, Tiểu Mộng, Cơm chiên, Tiểu Thiên, xin chào.” Nhan tịch mỉm cười hướng bọn họ ngoắc ngoắc.
“Ta là Cầu ái, đây là Cầu bạo! Máu của tôi dần dần bắt đầu sôi trào , chỉ còn thiếu bọn Không cần sờ ta thôi!”
“Bọn họ cũng tới rồi đây.” Người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng trước. Tô Bắc Bằng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó thì nhìn thấy Sô-đa bính mang theo một đám lục đục đi vào.
Đầu tiên là một nam sinh nhỏ nhắn xinh xắn, da rất trắng, cách ăn mặc tựa như một học sinh trung học, hình như… còn có chút thẹn thùng? Thế nhưng khi cậu ta nhìn thấy Tô Bắc Bằng, hai mắt mở to bắn ra tia sáng xanh, “A! ! yin lay động Nhẹ cười sama! Rốt cục đã gặp mặt , cậu quả nhiên y như những gì mà tôi đã tưởng tượng tràn đầy yêu sắc, tràn đầy dung tục, thật làm tôi rất yêu thích a!”
…
Không khí đang sôi nổi bỗng dưng im phăng phắc lạnh xuống, nhất là không khí xung quanh Lăng Quân Diệu… cả khuôn mặt anh, càng lúc càng có xu thế đen dần. Từ khi nào người yêu của anh lại có thể để cho người khác xoi mói? Hơn nữa … còn khó nghe đến như vậy …
Tô Bắc Bằng hận không thể nhấc bàn, cho nên dùng sức đập một cái rầm lên bàn, gầm lên giận dữ, “Cậu đang nói ai? Hửm, hửm? Cậu có tin hay không, tôi đứng dậy đánh cho JJ của cậu vỡ nát? TMD, cậu thật là cái tên thiếu đánh mà”.
“Ô ô ô ô… Quả nhiên là có lão đại làm chỗ dựa thì thay đổi ngay, tiểu nhân oan ức lắm!” Không cần sờ ta thật sự rớt ra giọt nước mắt đáng thương mà ngồi bẹp xuống ghế.
Người ở phía sau một người tiếp một người đi vào ngồi xuống, “Tôi là Ta có một con thảo nê mã, đây là Chưa bao giờ thảo nó. Mọi người đợi lâu.” Hai vị nữ sinh diện mạo ngọt ngào nhìn thấy bàn của Tô Bắc Bằng đã ngồi đầy liền đi qua một bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Tôi là Mộc tử mộc! !”
“Hoa phi phong!”
“Phong phi hoa!”
“Mộ Dung y tích!”
Sau khi lần lượt giới thiệu xong, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, hai vị phục vụ tiến tới châm trà, một vị khác còn lại thì đem thực đơn đưa lên cho bọn họ lựa chọn.
Ba người sau cùng này Tô Bắc Bằng cũng không có quen biết, nhưng họ lại là thành viên trong bang, là cái lúc cậu cáu kỉnh không them online thì họ vào bang, nghe nói trang bị cũng bình thường, nhưng tài năng quản lý thì thật không tồi. Có vẻ như Hoa phi phong cùng Phong phi hoa cũng là một đôi nhân yêu! Chắc là vì bang của bọn cậu là ngôi nhà ấm áp nên họ mới tiến vào?
Ngay lúc mọi người đang ồn ào sôi nổi bàn luận xem nên ăn món gì thì … “Phanh!” một tiếng, hình như là… cửa bị đá văng ra ?
Lãnh Phỉ Hạnh khuôn mặt lạnh băng, liếc một ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Quân Diệu, “Ngươi muốn chết?”
Dù là Lăng Quân Diệu, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra ào ạt. Rõ ràng không phải là mình làm sai mà, là Bằng tử quên không nói cho tỷ tỷ biết … Tô Bắc Bằng cảm thấy đuối lý, mỉm cười gật đầu với Lãnh Phỉ Hạnh xong, chột dạ nhìn đi nơi khác. Sô-đa bính tự giác đứng lên, nhường Lãnh Phỉ Hạnh ngồi bên cạnh Tô Bắc Bằng.
“Khụ… Đệ phu biết sai rồi, tỷ tỷ xin hãy bớt giận mà.” Lăng Quân Diệu thật ra muốn trách cứ lão bà của mình một chút, rồi lại sợ tên kia tạc mao không thể vuốt được, cáu kỉnh tiếp nữa, cho nên tự mình gánh vác vậy.
Lãnh Phỉ Hạnh trực tiếp mà xem thường, “Đem mười món đắc nhất của nhà hàng bọn ngươi đem lên đây.” Người phục vụ ngẩn ra, đại khái 5 giây sau mới kịp phản ứng, cúi đầu khom lưng đáp vâng, rồi lui xuống.
Biết tỷ tỷ không giỏi biểu đạt suy nghĩ trong lòng, Tô Bắc Bằng giúp cô nói, “Giữa trưa thì không nên uống rượu trước, ăn no bụng rồi tính, buổi tối hãy uống rượu quậy phá sau. Ăn cơm xong thì nghỉ trưa một chút đi.”
“Được!” Mọi người đồng loạt đáp ứng.
“Phi Băng tỷ sao? Xin chào, tôi là Nhan tịch.”
“Mộc tử mộc.”
“Cầu ái, đây là Cầu bạo “
…
Sau khi giới thiệu xong xuôi, mọi người lại trò chuyện một ít chủ đề này nọ, thời gian không lâu lắm thì đồ ăn hương thơm lan tỏa cũng được bưng lên.
Bữa cơm vui vẻ này, chỉ có Lăng Quân Diệu ăn không được vui, những người khác đều hận không thể ăn luôn cả đầu lưỡi của mình. Không hổ là khách sạn sáu sao sang trọng bật nhất a. Chỉ có Tô Bắc Bằng chú ý tới Quân Diệu ăn uống không vô, trộm ghé vào tai Phỉ Hạnh tỷ, bảo cô không cần tỏ ra uy áp như vậy , sau đó anh mới ăn được khá hơn.
※
Buổi tối có thể sẽ điên loạn một phen, Tô Bắc Bằng cùng Lăng Quân Diệu bèn đem Tô Tô đưa về nhà chính cho Nhị ca giữ. Tô Tô tiểu gia hỏa này nhanh tay gọi cho đồng bọn của bé tới chơi cùng, là ai … mọi người đều biết rồi chứ? Thì chỉ có tiểu quỷ Phương Dục già trước tuổi chứ ai.
Tới chạng vạng sáu giờ, mọi người ở đường lớn Tinh Quang – phố mỹ thực ập họp. Nơi này hội tụ các loại món ăn bình dân nổi tiếng nhất Trung Quốc, còn chưa kịp đi vào, nhóm mỹ nữ xinh đẹp kia đã bắt đầu mãnh liệt nuốt nước miếng. Cái mùi mê người này, kích thích dục vọng ham ăn trong lòng người ta nha.
Đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, cho nên Lăng Quân Diệu không có mang mọi người đi ăn cơm chiều, trực tiếp mang tới nơi này. Đi đến quán nào thì ăn quán đó.
Ở trong này có một quán nhỏ mà Tô Bắc Bằng phải đi —— Bát ca toan lạt phấn! ! Kỳ thật cậu không phải thích ăn Toan lạt phấn, mà là mua chân vịt cùng cánh vịt hấp tiêu bí truyền của quán. Mỗi lần ăn đều ngon y như khi ăn lần đầu tiên, cái chân vịt cắn vào xương thì tràn nước ra, có mùi thuốc bắc tràn đầy trong miệng. Còn cánh vịt thì ăn vào có vị ngọt thản nhiên, hương vị rất là độc đáo, làm cho đầu lưỡi của cậu phi thường thõa mãn.
Mà đám Nhan tịch thì lại hướng về phía Ma lạt năng Tứ Xuyên nóng hâm hấp, vừa ngồi xuống đã không ngừng thét to, “Ai ăn ma lạt năng thì lại đây! ! Ma lạt năng ăn vào làm bạn vui vẻ đây, lựa chọn tốt nhất đây!”
Một đám ăn hàng cứ thế mà đi, từ ma lạt năng đến thịt nướng, ngay cả trà trưa cũng không buông tha. Không cần sờ ta rất là thích ăn sầu riêng, trước là bánh crêpes sầu riêng, rồi đến sầu riêng rô, rồi đến sầu riêng cao … Không bỏ qua món sầu riêng nào. Cái mùi nồng nồng kia thật quá mức, cho nên cuối cùng bỏ lại một mình cậu ta ở đó ăn sầu riêng.
Cầu ái cùng Cầu bạo hai người này tính cách có chút tương đồng, nhưng món ăn ưa thích thì hoàn toàn tương phản. Một người thích nhẹ nhàng, một người thì thích đậm đà.
Tuy rằng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vóc dáng thân hình, đây là vấn đề to lớn cần xem xét, nhưng mà Nhẹ cười sama nói , đi chơi thì phải tận hứng, nếu bởi vì vấn đề nhỏ này mà không high được thì thật là lãng phí. Cho nên, cái gì cũng đừng băn khoăn!
Vì thế giới ăn hàng của cả nhóm …
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân nhóm, ngày hội khoái hoạt. Đã lâu .
Phi Dương cùng Bàn tính bác gái ở nhà ga đợi bọn Tiểu Thiên, Tiểu Mộng và các bằng hữu khác trong bang. Đến lúc giữa trưa, vừa nhìn thấy Tiểu Thiên, bác gái nhịn không được liền nở ra nụ cười …
Tiểu Thiên xấu hổ mặt đỏ ửng, cũng biết rằng mặc áo liền quần thì … có chút khoa trương. Kéo kéo cái khăn choàng cổ thật dày choàng chặt lên cổ, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị bao lại, ánh mắt chứa đựng hai viên thủy linh rạng rỡ sáng ngời, trên đầu còn đội cái mũ lông nhung mềm mại, quần áo mặc trên người kín kẽ, đảm bảo cởi ra hết đem cân cũng cở khoảng chục kí lô.
Bàn tính bác gái tiến lên, gỡ mũ của Tiểu Thiên ra, thò tay vò rối cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: “Sợ lạnh vậy sao? Thân thể chắc là rất yếu ớt.”
Tiểu Thiên mặt càng nóng , “Bác gái, nếu còn xoa đầu tôi, tôi sẽ nguyền rủa anh bị bất lực! Hơn nữa bất lực vĩnh viễn đều trị không hết!”
Bác gái vung tay chặt một cái lên ót của Tiểu Thiên, “Nguyền rủa tôi bất lực, để tiểu tử cậu dễ dàng hồng hành xuất tường phải không?”
“Ôi ôi, sao lại đánh yêu mắng thương ở nơi công cộng thế này”. Tiểu Mộng giả vờ trưng ra một khuôn mặt thẹn thùng, che hai mắt lại giả vờ ngây thơ “ Hai người các anh chú ý khung cảnh, chú ý khung cảnh a~”
“Được rồi Bàn tính, lão đại chắc đang ở khách sạn chờ chúng ta.” Phi Dương ngăn cản bọn họ đùa giỡn, đi ra trước mở cửa xe ngồi vào ghế lái, sau đó hạ kính xe vẫy tay với bọn họ, ý bảo lên đây.
Lúc đoàn người A Dương đi vào khách sạn Hải Giác, bọn Lăng Quân Diệu đã đợi được chừng ′, cạnh bên đó ba người phục vụ anh tuấn đứng chờ. Nhìn thấy khách tới, cung kính cúi đầu, đưa khăn sạch lên cho bọn họ lau, tiếp theo kéo ghế cho bọn họ, nhường bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tiểu Hồng! ! Ta là Tiểu Mộng!” Tiểu Mộng vừa trông thấy Tô Bắc Bằng thì vui vẻ muốn chạy tới ôm lấy, Tô Bắc Bằng cũng rất hân hoan mà dang rộng hai tay, Lăng Quân Diệu không dám nhìn thẳng, trong lòng không ngừng niệm: bọn họ là hảo tỷ muội … bọn họ là hảo tỷ muội … không cần để ý … không cần ghen tỵ.
“Lão đại, chị dâu, đây là Tọa ủng thiên hạ, Tiểu Thiên.” Bác gái thấy Tiểu Thiên không chút nào khách sáo mà ngồi xuống trước, ánh mắt Bác gái mang theo sủng nịch tùy ý, đành đứng ra giới thiệu giùm.
“Tôi là Chỉ yêu cơm chiên trứng!” Bạo tạc đầu!
“Tôi là Nhan tịch, Tiểu Mộng, Cơm chiên, Tiểu Thiên, xin chào.” Nhan tịch mỉm cười hướng bọn họ ngoắc ngoắc.
“Ta là Cầu ái, đây là Cầu bạo! Máu của tôi dần dần bắt đầu sôi trào , chỉ còn thiếu bọn Không cần sờ ta thôi!”
“Bọn họ cũng tới rồi đây.” Người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng trước. Tô Bắc Bằng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó thì nhìn thấy Sô-đa bính mang theo một đám lục đục đi vào.
Đầu tiên là một nam sinh nhỏ nhắn xinh xắn, da rất trắng, cách ăn mặc tựa như một học sinh trung học, hình như… còn có chút thẹn thùng? Thế nhưng khi cậu ta nhìn thấy Tô Bắc Bằng, hai mắt mở to bắn ra tia sáng xanh, “A! ! yin lay động Nhẹ cười sama! Rốt cục đã gặp mặt , cậu quả nhiên y như những gì mà tôi đã tưởng tượng tràn đầy yêu sắc, tràn đầy dung tục, thật làm tôi rất yêu thích a!”
…
Không khí đang sôi nổi bỗng dưng im phăng phắc lạnh xuống, nhất là không khí xung quanh Lăng Quân Diệu… cả khuôn mặt anh, càng lúc càng có xu thế đen dần. Từ khi nào người yêu của anh lại có thể để cho người khác xoi mói? Hơn nữa … còn khó nghe đến như vậy …
Tô Bắc Bằng hận không thể nhấc bàn, cho nên dùng sức đập một cái rầm lên bàn, gầm lên giận dữ, “Cậu đang nói ai? Hửm, hửm? Cậu có tin hay không, tôi đứng dậy đánh cho JJ của cậu vỡ nát? TMD, cậu thật là cái tên thiếu đánh mà”.
“Ô ô ô ô… Quả nhiên là có lão đại làm chỗ dựa thì thay đổi ngay, tiểu nhân oan ức lắm!” Không cần sờ ta thật sự rớt ra giọt nước mắt đáng thương mà ngồi bẹp xuống ghế.
Người ở phía sau một người tiếp một người đi vào ngồi xuống, “Tôi là Ta có một con thảo nê mã, đây là Chưa bao giờ thảo nó. Mọi người đợi lâu.” Hai vị nữ sinh diện mạo ngọt ngào nhìn thấy bàn của Tô Bắc Bằng đã ngồi đầy liền đi qua một bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Tôi là Mộc tử mộc! !”
“Hoa phi phong!”
“Phong phi hoa!”
“Mộ Dung y tích!”
Sau khi lần lượt giới thiệu xong, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, hai vị phục vụ tiến tới châm trà, một vị khác còn lại thì đem thực đơn đưa lên cho bọn họ lựa chọn.
Ba người sau cùng này Tô Bắc Bằng cũng không có quen biết, nhưng họ lại là thành viên trong bang, là cái lúc cậu cáu kỉnh không them online thì họ vào bang, nghe nói trang bị cũng bình thường, nhưng tài năng quản lý thì thật không tồi. Có vẻ như Hoa phi phong cùng Phong phi hoa cũng là một đôi nhân yêu! Chắc là vì bang của bọn cậu là ngôi nhà ấm áp nên họ mới tiến vào?
Ngay lúc mọi người đang ồn ào sôi nổi bàn luận xem nên ăn món gì thì … “Phanh!” một tiếng, hình như là… cửa bị đá văng ra ?
Lãnh Phỉ Hạnh khuôn mặt lạnh băng, liếc một ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Quân Diệu, “Ngươi muốn chết?”
Dù là Lăng Quân Diệu, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra ào ạt. Rõ ràng không phải là mình làm sai mà, là Bằng tử quên không nói cho tỷ tỷ biết … Tô Bắc Bằng cảm thấy đuối lý, mỉm cười gật đầu với Lãnh Phỉ Hạnh xong, chột dạ nhìn đi nơi khác. Sô-đa bính tự giác đứng lên, nhường Lãnh Phỉ Hạnh ngồi bên cạnh Tô Bắc Bằng.
“Khụ… Đệ phu biết sai rồi, tỷ tỷ xin hãy bớt giận mà.” Lăng Quân Diệu thật ra muốn trách cứ lão bà của mình một chút, rồi lại sợ tên kia tạc mao không thể vuốt được, cáu kỉnh tiếp nữa, cho nên tự mình gánh vác vậy.
Lãnh Phỉ Hạnh trực tiếp mà xem thường, “Đem mười món đắc nhất của nhà hàng bọn ngươi đem lên đây.” Người phục vụ ngẩn ra, đại khái giây sau mới kịp phản ứng, cúi đầu khom lưng đáp vâng, rồi lui xuống.
Biết tỷ tỷ không giỏi biểu đạt suy nghĩ trong lòng, Tô Bắc Bằng giúp cô nói, “Giữa trưa thì không nên uống rượu trước, ăn no bụng rồi tính, buổi tối hãy uống rượu quậy phá sau. Ăn cơm xong thì nghỉ trưa một chút đi.”
“Được!” Mọi người đồng loạt đáp ứng.
“Phi Băng tỷ sao? Xin chào, tôi là Nhan tịch.”
“Mộc tử mộc.”
“Cầu ái, đây là Cầu bạo “
…
Sau khi giới thiệu xong xuôi, mọi người lại trò chuyện một ít chủ đề này nọ, thời gian không lâu lắm thì đồ ăn hương thơm lan tỏa cũng được bưng lên.
Bữa cơm vui vẻ này, chỉ có Lăng Quân Diệu ăn không được vui, những người khác đều hận không thể ăn luôn cả đầu lưỡi của mình. Không hổ là khách sạn sáu sao sang trọng bật nhất a. Chỉ có Tô Bắc Bằng chú ý tới Quân Diệu ăn uống không vô, trộm ghé vào tai Phỉ Hạnh tỷ, bảo cô không cần tỏ ra uy áp như vậy , sau đó anh mới ăn được khá hơn.
※
Buổi tối có thể sẽ điên loạn một phen, Tô Bắc Bằng cùng Lăng Quân Diệu bèn đem Tô Tô đưa về nhà chính cho Nhị ca giữ. Tô Tô tiểu gia hỏa này nhanh tay gọi cho đồng bọn của bé tới chơi cùng, là ai … mọi người đều biết rồi chứ? Thì chỉ có tiểu quỷ Phương Dục già trước tuổi chứ ai.
Tới chạng vạng sáu giờ, mọi người ở đường lớn Tinh Quang – phố mỹ thực ập họp. Nơi này hội tụ các loại món ăn bình dân nổi tiếng nhất Trung Quốc, còn chưa kịp đi vào, nhóm mỹ nữ xinh đẹp kia đã bắt đầu mãnh liệt nuốt nước miếng. Cái mùi mê người này, kích thích dục vọng ham ăn trong lòng người ta nha.
Đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, cho nên Lăng Quân Diệu không có mang mọi người đi ăn cơm chiều, trực tiếp mang tới nơi này. Đi đến quán nào thì ăn quán đó.
Ở trong này có một quán nhỏ mà Tô Bắc Bằng phải đi —— Bát ca toan lạt phấn! ! Kỳ thật cậu không phải thích ăn Toan lạt phấn, mà là mua chân vịt cùng cánh vịt hấp tiêu bí truyền của quán. Mỗi lần ăn đều ngon y như khi ăn lần đầu tiên, cái chân vịt cắn vào xương thì tràn nước ra, có mùi thuốc bắc tràn đầy trong miệng. Còn cánh vịt thì ăn vào có vị ngọt thản nhiên, hương vị rất là độc đáo, làm cho đầu lưỡi của cậu phi thường thõa mãn.
Mà đám Nhan tịch thì lại hướng về phía Ma lạt năng Tứ Xuyên nóng hâm hấp, vừa ngồi xuống đã không ngừng thét to, “Ai ăn ma lạt năng thì lại đây! ! Ma lạt năng ăn vào làm bạn vui vẻ đây, lựa chọn tốt nhất đây!”
Một đám ăn hàng cứ thế mà đi, từ ma lạt năng đến thịt nướng, ngay cả trà trưa cũng không buông tha. Không cần sờ ta rất là thích ăn sầu riêng, trước là bánh crêpes sầu riêng, rồi đến sầu riêng rô, rồi đến sầu riêng cao … Không bỏ qua món sầu riêng nào. Cái mùi nồng nồng kia thật quá mức, cho nên cuối cùng bỏ lại một mình cậu ta ở đó ăn sầu riêng.
Cầu ái cùng Cầu bạo hai người này tính cách có chút tương đồng, nhưng món ăn ưa thích thì hoàn toàn tương phản. Một người thích nhẹ nhàng, một người thì thích đậm đà.
Tuy rằng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vóc dáng thân hình, đây là vấn đề to lớn cần xem xét, nhưng mà Nhẹ cười sama nói , đi chơi thì phải tận hứng, nếu bởi vì vấn đề nhỏ này mà không high được thì thật là lãng phí. Cho nên, cái gì cũng đừng băn khoăn!
Vì thế giới ăn hàng của cả nhóm …
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân nhóm, ngày hội khoái hoạt. Đã lâu .