Đông Dã mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, nhận kéo, xoẹt một tiếng cắt một nhúm tóc trên đầu Khổng Tây.
—— Tóc vừa rồi bị máy sấy cuốn đã hoàn toàn rối thành cục, bện vào nhau như bánh quai chèo, đành phải dùng bạo lực kéo để giải quyết.
Tùy tiện cất kéo vào ngăn tủ, Đông Dã chăm chú nhìn nhúm tóc của người nào đó trong lòng bàn tay, rồi mới cẩn thận đặt đè dưới kéo.
Khổng Tây vẫn như cũ mắt sáng lấp lánh, ngẩng khuôn mặt đáng yêu theo dõi anh.
Đông Dã mấp máy môi, giơ tay lên, muốn xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu, nhưng nghĩ đến xúc cảm lần trước, không hạ tay xuống được, vì vậy cứ thế cứng đơ ngay trên đỉnh đầu.
Đang lo lắng có nên vờ như không có gì rút tay về không, lòng bàn tay đột nhiên cảm nhận một mảnh mềm mại.
Đông Dã kinh ngạc nhìn Khổng Tây đang đỏ mặt đưa đầu đến dưới tay anh dụi dụi, hơi lúng túng nghiêng đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng từ cậu. Nếu anh không nhìn nhầm, ý tứ trong mắt tên này đại khái là “Rờ đi, cứ rờ đi mà không sao đâu”…
Thô lỗ tùy tiện xoa vài cái, rồi chụp trán đẩy ngã cậu xuống giường, giọng cứng ngắc nói: “Ngủ.”
Khổng Tây nhận được mệnh lệnh hạnh phúc nhúc nhích từ cuối giường đến đầu giường, nghiêng người làm dáng như quý phi chờ lâm hạnh, tiếp tục mắt long lanh nhìn Đông Dã.
Khóe miệng Đông Dã run run, nếu anh vẫn như cũ không nhìn nhầm, ý tứ trong mắt tên này chắc chắn là “Anh yêu à, mau tới đây~ mau tới đè người ta xuống đi~~”
…
Chỉ mới qua một chút, tên này đã hoàn toàn thả lòng, lại còn lên cơn điên.
…
…
Câm lặng nhìn người đang lấy tư thế kỳ quái rúc trong chăn, Đông Dã bắt đầu cởi quần áo.
… Cởi áo, mặt Khổng Tây đỏ.
… Cởi quần, tai cũng đỏ.
Đông Dã không chút cảm xúc quét mắt nhìn cậu, ngón tay không rõ mục đích vẽ vẽ trên quần lót. Khổng Tây đã đem hơn phân nửa khuôn mặt rúc trong chăn, chỉ để lại cặp mắt sáng lấp lánh theo dõi anh.
Cong cong khóe miệng, tụt quần lót. Khổng Tây “Oa ——” một tiếng lui toàn bộ vào chăn, ở bên trong nhúc nhích một trận.
Đông Dã rõ ràng bị động tác nhỏ của cậu lấy lòng, tâm tình cực tốt vén mở một góc chăn cuối giường, chui vào.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là hai khúc chân nhỏ gầy trắng nõn, Đông Dã thuận tay kéo, từ cẳng chân sờ soạng đi lên.
Thân thể có chút cứng ngắc, song không ảnh hưởng xúc cảm.
Hướng lên trên nhìn đến vòng eo không cẩn thận để lộ.
Vừa rồi lúc ôm đã cảm thấy nhỏ, giờ nhìn lại mới phát hiện…
Thật sự quá nhỏ = =#
Sau này phải chăm kỹ.
Tiếp tục sờ…
Cơ thể Khổng Tây càng thêm cứng ngắc, còn khẽ run nhẹ.
Một tay kéo mở lớp chăn mỏng, Đông Dã xem như đã sờ thoả thích từ phía trên nhìn xuống Khổng Tây.
Người trong ngực mặt đỏ khó tả, cả cổ cũng thành màu hồng phấn, mắt ngập nước, có phần sợ hãi nhìn anh.
Thoạt nhìn khá là ngon miệng…
Đầu Đông Dã nóng lên, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó nghiêng người nằm một bên, bình tĩnh nói: “Ngủ.”
Hiện tại là rạng sáng không biết mấy giờ, đại khái nhất định đã là lúc rất tối rất khuya.
Hô hấp của người đàn ông bên cạnh đều đều, ngủ rất sâu cũng rất yên ổn.
Khổng Tây lại trở mình, mất ngủ.
Chân người kia còn đang đè trên đùi mình, cậu đành phải để yên cái đùi đó, cẩn thận xoay người.
Ngủ không được là ngủ không được là ngủ không được…
Ngủ không được thì phải làm sao? Khổng Tây phiền muộn trừng mắt nhìn trần nhà, ngơ ngơ nghĩ.
1. Tưởng tượng ra một đồng cỏ rộng lớn, cắm một đống hàng rào dài dài, để Chim Lợn đủ loại màu sắc đủ loại kiểu dáng đủ loại mẫu mã nhảy nhảy rồi lại nhảy qua.
2. Nuốt thuốc ngủ! Thiệt nhiều nhiều nhiều thuốc ngủ! Nuốt xong trực tiếp đi gặp Thượng Đế, về sau không cần phiền não chuyện mất ngủ nữa.
3. Cùng đối tượng lăn giường lăn giường lăn lăn giường lăn liên tục lăn cả đêm lăn đến kiệt sức ngất đi.
Vậy…
Người không có đối tượng thì phải làm sao?
Đối tượng không muốn lăn giường với bạn thì phải làm sao?
Nếu đã như thế thì!
Tự xử đi!!
Khổng Tây vẫn không ngủ được lại trở mình, đối diện với Đông Dã đang nằm yên, điều chỉnh sắc mặt nghiêm túc lại, tay từ từ mò về phía dây lưng quần, run lẩy bẩy tháo ra.
Sau đó…
Quần đùi từ từ tụt xuống…
Quần đùi cùng quần lót từ từ tụt xuống…
Quần đùi cùng quần lót cẩn thận không đụng tới Đông Dã từ từ tụt xuống…
Trong phòng cực kỳ im ắng, trừ tiếng hít thở đều đều của Đông Dã, cũng chỉ còn lại âm thanh Khổng Tây nín thở nhích tới nhích lui trong chăn.
Đột nhiên, trong chăn thò ra một cái móng vuốt trắng nõn, lôi theo quần đùi cùng quần lót, vung một cái, quần bị ném bay.
Không bao lâu, móng vuốt lại thò ra, vung một cái, T-shirt bay bay.
Hô…
Khổng Tây thoải mái nhỏ giọng rên, ở trong chăn cuộn cuộn lăn lăn.
Quả nhiên do mặc quá nhiều nên không ngủ được.
Khổng Tây thoải mái lăn lăn trên giường, trái ba vòng phải ba vòng, đảo tung ra giường.
Dường như đã chịu đủ động tác gây ảnh hưởng trên diện rộng của cậu, từ khoảng không đột nhiên vươn ra một cánh tay, cố định thân thể đang xoay trở lung tung của cậu.
Khổng Tây nháy mắt cừng đờ.
Người kia vẫn đang ngủ, mơ mơ màng màng ôm chặt lấy cậu, cả người đều ép qua, cái chân dài gác trọn lên đùi Khổng Tây, đè cứng ngắc.
Hai cơ thể trần truồng nhất thời kề sát nhau.
Khổng Tây càng thêm cứng ngắc, mặt lập tức biến đỏ.
Nếu cậu không cảm giác nhầm…
Thứ hiện đang dán ở bắp đùi cậu…
Mềm mềm… dài dài… Bất kể hình dạng hay vị trí, đều rất giống thứ cậu thèm thuồng đã lâu…
Tiểu Đông Dã!
Á á á, Khổng Tây nổ tung, hoàn toàn mất ngủ.
Hôm sau, khi Khổng Tây còn đang ngủ, Đông Dã đã tỉnh dậy.
Anh kỳ quái nhìn quầng thâm đen mờ mờ dưới mắt người nọ, chẳng lẽ ngủ không ngon?
Vô thức sờ sống lưng cậu, Đông Dã kinh hãi phát hiện người trong ***g ngực thế nào đã hoàn toàn trần trụi.
Không phải là anh nhân lúc ngủ lột sạch Khổng Tây thuận tiện ăn luôn chứ…
Đông Dã đầu đầy hắc tuyến dịch dịch qua bên cạnh, buông người trong ngực ra. Kết quả Khổng Tây rất tự giác cũng dịch dịch theo anh, dùng cả tay chân tiếp tục bám víu, còn dụi dụi vào ngực Đông Dã.
Có lẽ chỉ mới lột quần áo, chưa làm gì khác. Nếu không tên này sao có thể thoải mái như vậy.
Tẩy sạch tội danh cưỡng hiếp của mình xong, Đông Dã lần nữa sờ lên sống lưng Khổng Tây, vẽ một đường thẳng lưu loát xuống dưới.
Làn da trơn nhẵn mà ấm áp, thật khiến người ta lưu luyến quên đường về…
Tiếp tục đi xuống, chạm tới cái mông có xúc cảm rất tốt.
Sờ sờ… bóp bóp…
…
…
Đông Dã bối rối thu tay về, giơ lên trước mắt nhìn.
Sờ xuống nữa anh tuyệt đối sẽ khống chế không được.
Để tránh mình khống chế không được ăn người ta mất, Đông Dã quyết định chỉ nhìn đơn thuần thì tốt hơn, vì thế liền chống đầu nằm nghiêng một bên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt ngủ yên khó có được của Khổng Tây.
Muốn tiếp tục ôm cậu ta ngủ, hay rời giường, hoặc cứ làm thêm chút gì đó…
Không đợi anh cân nhắc xong, Khổng Tây vốn đang ngủ rất ngon nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, mắt từ từ mở, đầu tiên là mở một chút, chớp chơp, rồi híp mắt lại, lấy tay dụi dụi, tỉnh tỉnh mơ mơ nói: “… Đông Dã, chào buổi sáng.”
Đông Dã bị động tác đáng yêu của cậu giật chết, tiến tới hôn lên, nói: “Chào buổi sáng.”
Người trong ***g ngực lại hướng anh chớp mắt đáng yêu mấy cái, sau đó đột nhiên trừng lớn, như không thể tin nhìn anh.
Đông Dã: “???”
Khổng Tây: “!!!”
Đông Dã: “…”
Khổng Tây: “???”
Trên đây, chính là biểu tình hai người trao đổi với nhau…
Khổng Tây luống cuống tay chân kéo chăn bọc kỹ mình, lắp bắp: “Em em em, anh anh anh, kia kia, em em… em về.”
“Ừ.” Thuận tay với lấy khăn tắm ở đầu giường quấn quanh vị trí quan trọng, Đông Dã thờ ơ trả lời, rồi vòng đến bên cửa sổ, nhặt T-shirt của Khổng Tây, quần cùng…
… Một cái quần lót nho nhỏ màu trắng.
Khổng Tây: “!!!”
Đông Dã giơ quần lót lên trước mặt, dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chằm chằm một hồi, lại đưa mắt nhìn nhìn vị trí nào đó dưới chăn của Khổng Tây.
Ánh mắt kia, rất giống như đang nói “Nhỏ vậy à, thế thì làm sao bao hết được…”
Khổng Tây khóc, càng kéo chăn lên cao, mặt đỏ hồng, khó chịu, thẹn quá thành giận nhỏ giọng quát: “Anh anh anh, đừng nhìn lung tung, nhanh đưa em!” Nói xong thò vuốt khỏi chăn, năm móng cong cong cào cào giữa không trung, đòi quần lót từ Đông Dã.
Đông Dã hợp tác thả quần lót vào móng vuốt.
Vì thế…
Dưới tình huống Đông Dã vây xem toàn bộ quá trình, Khổng Tây muốn ngất đi rúc dưới chăn lần mò mặc quần áo. Lại lề mề xuống giường, tiến đến trước người Đông Dã, không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bàn chân trần nhỏ giọng thì thầm: “Vậy, em em về trước, tối… tối nay gặp… ừm, tối gặp.”
“Ừ.”
Vẫn giọng điệu lạnh nhạt đó…
Khổng Tây buồn bực, lấy chân trái chà chà chân phải, đánh bạo sáp tới, vòng tay quanh người Đông Dã, rồi lập tức buông ra, vọt tới ban công trở mình qua lan can trèo xuống, động tác liên tục không hề dừng lại.
Đông Dã: “…”
Tên này không thể nghiêm chỉnh bước qua cửa chính sao? = =#
Đông Dã lo lắng đi theo tới ban công, nhìn Khổng Tây thuận lợi chạm đất, vểnh mông trong bụi cỏ kéo chân chữ nhân, bay qua hàng rào, trèo giàn hoa lên lầu…
Đông Dã câm lặng, may tên ngốc này mảnh mai yếu đuối…
Đợi Khổng Tây trèo về phòng mình, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, mở máy lên mạng, đã là chuyện 1 tiếng sau đó.
Lantis vẫn không online, chắc đang bận.
Hự… kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhân vật ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không có chuyện gì thú vị làm, thế là chuyển qua kênh bang hội.
[Bang] Trà Sữa Cacao: Các anh chị em, hoạt động trên trang chủ đã xem chưa?
[Bang]Khói Hồng: Cái chi cái chi?
[Bang]Minoo: Ngốc, Trà Sữa đang nói hoạt động cosplay phải không
[Bang]Trà Sữa Cacao: Ừ, tớ nghĩ muốn tập họp vài đồng bọn, đánh cướp tiền thưởng! Có ai muốn tham gia không?
[Bang]Khói Hồng: Tớ tớ tớ, tớ sẽ chụp hình và chỉnh sửa PS
[Bang]Minoo: Tớ muốn cos thuật sĩ
[Bang]Dốc Bầu Tâm Sự: Tôi muốn cos dược sư
[Bang] Tiểu Tây: (⊙o⊙) trong bang có thứ kỳ quái chui vào
[Bang]Khói Hồng: Tiểu Tây~~~ dụi một cái~~~
[Bang]Trà Sữa Cacao: Thứ kỳ quái… nói Dốc Bầu Tâm Sự à?
[Bang]Minoo: Yo~ hi Tiểu Tây~~
[Bang]Dốc Bầu Tâm Sự: Lại là cô!
[Bang] Tiểu Tây: Lời này thật ra nên để tôi nói với cô =_= đừng cướp lời kịch của tôi
[Bang]Khói Hồng: Quen nhau sao?
[Bang] Tiểu Tây: Tớ là chị dâu nhỏ ^^
[Bang]Dốc Bầu Tâm Sự: Cô còn nói lung tung! Tôi diệt cô!
[Bang] Tiểu Tây: Được thôi, tôi không nói nữa
[Bang]Khói Hồng: Cậu có thể thật sự không nói nữa sao!
[Bang] Tiểu Tây: Thực tế tớ trước giờ vẫn là một người hướng nội… *đỏ mặt*
[Bang]Khói Hồng: Tớ đây có thể nói cậu trước giờ vẫn là một người mắc bệnh tự sướng không…
[Bang] Tiểu Tây: Cậu có thể! Pí ẹt , tớ cũng muốn cos
[Bang]Trà Sữa Cacao: Tiểu Tây muốn cos gì?
[Bang] Tiểu Tây: Dược sư cường tráng!
[Bang]Trà Sữa Cacao: Cậu có thể không cần thêm tính từ phía sau
[Bang] Tiểu Tây: Nhưng quan trọng chính ở từ hình dung hùng hồn đầy sức sống đó
[Bang]Trà Sữa Cacao: Tớ chỉ có thể nói, lý tưởng rất vĩ đại
[Bang]Trà Sữa Cacao: Ai muốn tham gia cosplay pm tớ, nhớ send ảnh qua
[Bang] Tiểu Tây: Muốn kiểu dáng gì? Lõa nửa người trên? Lõa nửa người dưới? Lõa hết?
[Bang]Trà Sữa Cacao: Xin send tớ hình có quần áo =_=
[Bang] Tiểu Tây: Vậy muốn tư thế nào? Uốn éo? Trồng chuối? Trèo cây?
[Bang]Trà Sữa Cacao: Cho tớ hình đứng nghiêm túc!
[Bang] Tiểu Tây: Vấn đề cuối cùng, muốn độ tuổi nào? Sơ sinh? Thiếu niên? Cụ già?
[Bang]Trà Sữa Cacao: Cho tớ hình gần đây nhất !!
[Bang] Tiểu Tây: Thế thì nói sớm đi, hình kiểu này tớ có một đống
[Bang]Trà Sữa Cacao: Rốt cuộc tớ đã có thể hiểu được tâm tình của 0932 〒▽〒
Khổng Tây thêm QQ của Trà Sữa, send cô một tấm ảnh chụp mặc quần áo đứng nghiêm túc gần đây nhất.
Trà Sữa Cacao: Cậu đưa tớ hình tốt nghiệp là muốn làm trò gì đây! Hất cái bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chè Trân Châu: Mặc quần áo! Đứng nghiêm túc! Gần đây nhất! Hoàn toàn phù hợp yêu cầu mà, tớ là người thứ 28 hàng thứ 3 nha~~
Trà Sữa bị đè ép mà đầu hàng, cam chịu số phận ngồi đếm số.
Chè Trân Châu: Quên mất, là 28 bên trái qua. Phải qua là một tên mập ù, tớ đây mảnh mai yếu đuối, đừng nhìn nhầm
Trà Sữa Cacao: 〒▽〒
…
… Cô thật sự đếm từphải qua!