Tôi không phải là người không giữ lời! Không phải chỉ là cơm chiều sao! Tôi làm! Lập tức làm!!
Tình huống nào để người ta hoảng sợ không ngừng? Đáp án là khi bạn nhìn thấy cái gì đó mà bạn kinh sợ nhất đứng ngay sau lưng. Tiểu Ngư hiện tại đang ở tình huống này. Cậu vội vàng quay đầu lại, liền thấy sau cái cây kia có một tia sáng trắng bay ra. Thật hù chết người. Vốn không thấy Kiều Lân đâu, Tiểu Ngư đã hơi hơi căng thẳng, cộng thêm Mạc Bản Như Lai nói trong chốn rừng âm u này lại có người, không, là NPC treo cổ tự sát, cậu không thét lên bỏ chạy mất dạng là đã không làm quần chúng thất vọng rồi.
Cái gì? Bạn nói hành vi như vậy rất không nam tính? Kháo! Bạn cấm người khác sợ quỷ sao?
“Tiểu Hỉ Tử, anh ở đâu vậy!!!”
Kỳ thật so với gặp quỷ, cậu không cẩn thận hô lên biệt hiệu tự đặt cho Kiều Lân, điều này so ra còn thập phần hung hiểm hơn …
Kiều Lân nghe thấy, nhịn không được ngón tay run lên hai cái. Con cá tham tiền lười biếng ngốc nghếch này, cư nhiên dám đặt ngoại hiệu cho trẫm như vậy! Hừ hừ! Nếu không khiến cậu ta mỗi ngày ba lần hô vạn tuế, sau này làm sao dạy dỗ được! Vì thế anh vận dụng khinh công, một phát nhảy lên cây, sau đó phiêu hai đoạn trên không trung, đáp xuống sau lưng Tiểu Ngư đồng học, nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, cậu gọi ai?”
Mọi người phải biết rằng, Tiểu Ngư cậu hiện tại chưa biết trong trò chơi có kỹ năng khinh công, hôm ấy leo núi ở tân thủ thôn, Kiều Lân luôn đi bộ, cho nên, Tiểu Ngư sao có khả năng thấy chuyện đột nhiên có người nào đó xuất hiện sau lưng mình là chuyện bình thường? Cậu tất nhiên phát hoảng, sợ tới mức nhào về phía trước. Lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là Kiều Lân, tựa như gặp con dân gặp chúa cứu thế, cậu lập tức “bay” trở về, theo bản năng bắt được tay áo hoàng đế bệ hạ. Bộ bố y của anh dưới vuốt cá bị túm lại không còn hình dáng.
Vốn chỉ muốn dọa Tiểu Ngư một chút, phát hiện ra nhóc con này dường như sợ quỷ thật. Anh không tự giác mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Ngư: “Đừng sợ. Tôi ở chỗ này, yêu ma quỷ quái gì đó đều không đụng được tới cậu.”
Tiểu Ngư ngộ ra, mình lúc nãy quên mất đây là trò chơi, bất giác cậu cảm thấy trò chơi có phương thức phòng ngừa ham mê quá độ rất hữu dụng. “Sợ quỷ cũng không phải là chuyện mất mặt gì! Tôi nói cho anh biết, tôi từ nhỏ đến giờ chưa coi truyện ma quỷ bao giờ, đừng nói tới phim kinh dị!”
Kiều Lân nở nụ cười: “Nhóc con thực thật thà, đúng là không có gì mất mặt. Tôi hồi đó còn gặp được một ông lão bị mèo dọa đến mức nhảy dựng. Cậu rất khá, chỉ nhảy lên một bước.” Sau đó móng sói vuốt ve xoa xoa tóc Tiểu Ngư, uhm, tuy chỉ là xúc cảm trò chơi, nhưng cảm giác thật không tồi.
Không phải Kiều Lân không muốn hỏi ‘Tiểu Hỉ Tử’ ý là gì, cũng không phải Tiểu Ngư không định hỏi sao Tiểu Hỉ Tử đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, mà do NPC Mạc Như đại nhân không cho bọn họ cơ hội trao đổi.
“Hình như ta đã gặp vị đại hiệp này ở đâu rồi.” Mạc Như nhìn Kiều Lân từ trên xuống dưới, bộ dáng “ta có ấn tượng với cậu”.
Kiều Lân gật đầu: “Tôi đã giúp ngài giết nữ yêu.”
Mạc Như hiểu ra: “Thì ra là thế, cảm tạ đại hiệp ngày đó tương trợ. Có điều, hôm nay tại hạ lại gặp nạn, không thể không tìm người cứu giúp.”
Kiều Lân bóp trán: “Được rồi, ngài không cần lừa cậu ta. Ngài chắc không phải muốn nói lão sư phụ ngài lại yêu cầu làm cái gì đó đi. Chúng tôi đang vội vào thành, nếu ngài không dự định thưởng nhiều nhiều thì nên đi tìm người khác.”
Mạc Như ngậm miệng, bộ dáng thống khổ vừa rồi biến mất đậu không thấy. Chỉ còn ba phần ngây thơ, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần vô lại. “Ầy, cậu nói thế thì ta cũng không giả vờ nữa. Vị tiểu huynh đệ này, ta là đệ tử thứ mười chín của Chính Dương môn Môn chủ, lần này xuống núi phụng sư mệnh bắt một con hắc xà tinh. Nhưng ta bình thường không hứng thú với võ công, tiên thuật cũng không học được bao nhiêu, cho nên không giết được yêu quái lợi hại đến vậy a, đành phải tìm người chơi đi ngang qua hỗ trợ. Cậu xem có thể giúp ta không?”
Tiểu Ngư nhíu mày. Xà tinh a ta phi! Xà bình thường lão tử còn sợ, xà tinh chẳng lẽ không? Không đúng, nếu đã thành tinh, chắc đã hóa hình người rồi? Dù chỉ có hình người phía trên là được nha! Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được hỏi: “Xà tinh kia nhìn như thế nào? Còn có, sao ngài không nhờ anh ta giúp đỡ?” Cậu chỉa chỉa Trẫm Tâm Thậm Hỉ cạnh bên.
Mạc Như nhún vai: “Nhiệm vụ trong tay ta có hơn hàng ngàn dữ liệu, nhưng mỗi ngoạn gia chỉ nhận được một lần, anh ta đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi, không thể nhận lần thứ hai. Bất quá, cậu tổ đội với anh ta nên việc đánh quái giúp không thành vấn đề. Đúng rồi, bộ dáng xà tinh a… Quả là mỹ nữ hiếm thấy. A nghiệp chướng nghiệp chướng, sư phụ nói không thể gần nữ sắc, không thể không thể!”(NPC động kinh)=))
Tiểu Ngư một đầu hắc tuyến. Nhưng nếu là mỹ nữ thì cậu không sợ đâu.
“Được rồi, nhiệm vụ này tôi nhận! Ngài thưởng cho tôi cái gì?”
Mạc Như vừa nghe Tiểu Ngư nhận nhiệm vụ, lập tức trả lời: “Đồ xà tinh rớt xuống đều thuộc về cậu, da rắn, mật rắn, thịt rắn linh tinh gì đó ta không cần, ta cần nội đan của nàng. Cậu biết đấy, nội đan tuy không hiếm thấy nhưng rất đáng giá. Đương nhiên ta trả thù lao cho cậu là 500 đồng. Ây dô, nếu nhiều hơn thì tiểu đạo sĩ ta không có tiền trả đâu. Trong tay ta còn 5 cuốn hồi thành, có thể cho cậu.”
Tiểu Ngư quay đầu hỏi Kiều Lân: “Nhiệm vụ này còn được gì nữa không?”
Kiều Lân chọn mi: “Cậu có thể bắt chẹt thêm một chút.”
“Oh” Tiểu Ngư thập phần nghe lời.
Sau đó chuyển hướng sang Mạc Như, “Kỳ thật tôi cũng thấy tiền có phần hơi ít, đó là xà tinh nha, sao có thể xem như BOSS bình thường được. Tôi là tân thủ 15 cấp không có môn phái, mạo hiểm sinh mệnh giúp đỡ ngài, ngài nhẫn tâm cho tôi nhiêu đó? Hơn nữa, da rắn mật rắn linh tinh cũng không phải từ trên người ngài rơi xuống, sao lại tính vào thù lao? Còn có, 5 cuốn hồi thành có phải ít quá không? Chúng tôi phải vào thành trước khi trời tối.”
Mạc Như hung hăng trừng mắt nhìn Trẫm Tâm Thậm Hỉ, trong lòng nguyền rủa tên này cả đời không cưới được phụ nữ! Mấy người hỏi vì sao NPC có thể nguyền rủa người? Bọn họ trí năng cao a, cao thì sao? Thì phải suy nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều tự nhiên sẽ hiểu được nguyền rủa là gì. Chính là như vậy.
Nói đi nói lại, nguyền rủa của tiểu đạo sĩ rất hữu dụng, nhưng chuyện đó để sau hẵng nói. “Ta chỉ có thể trả cậu thêm 1 bạc, 5 cuốn hồi thành thêm 5 cuốn bí cảnh, kinh nghiệm do hệ thống cố định, ta không thể cho thêm. Dù sao, đánh chết hắc xà tinh cậu cũng không thể thăng liền lên 3 cấp.”
Tiểu Ngư tiếp nhận nhiệm vụ “Tiêu diệt hắc xà tinh, thu hồi nội đan” xong, Mạc Như liền vỗ mông rời đi. Hơn nữa nói cho bọn họ biết, y hiện ngụ tại Duyệt Lai khách *** tại chủ thành, chờ bọn họ đến giao nhiệm vụ.
Người ta là NPC di động a! Muốn đi đâu đều là tùy tâm sở dục, hiện tại cho bọn họ địa điểm chính xác là quá tốt rồi. Ít ra Kiều Lân bảo Tiểu Ngư: “Nói cho bạn cậu, NPC di động Mạc Như hôm nay sẽ ở chủ thành Yến Kinh, Duyệt Lai khách ***, để bọn họ tới đó nhận nhiệm vụ.” Sau đó bản thân tại kênh bang hội thông báo tin tức đồng dạng.
Hoàng đế bệ hạ là loại người nào? Là người có thù tất báo! Mi tên tiểu đạo sĩ thối cư nhiên dám trừng ta! Xem ta hôm nay làm sao để mi ngủ cũng phải gặp quỷ! Hừ hừ hừ!
Thích ý nghe mấy đứa nhỏ trong bang kêu “Lão đại uy vũ”!! Lại nhìn Tiểu Ngư Nhi đang che mặt khẩn trương nhìn xung quanh, Kiều Lân tâm động, sao tự nhiên cậu ta nhìn đáng yêu đến vậy?
Hắc xà tinh là BOSS dã ngoại đúng giờ xuất hiện, nếu chưa ra, sốt ruột cũng không có biện pháp. Nhìn nhìn sắc trời, trời đang dần lặn về phía tây, Kiều Lân nhíu mày.
“Tiểu Ngư Nhi, bây giờ có phải nên ăn cơm chiều?”
Tiểu Ngư hiện tại vô cùng khẩn trương cẩn thận nhìn mọi phía. Bởi vì cậu đang chờ một hắc xà tinh xuất hiện! Không phải là ở tiệm cơm chờ giết cá chình đen! Đó là bản chất, không, là khác nhau một trời một vực!
“Ăn cơm chiều? Anh không mang đồ ăn ăn liền sao?”
Kiều Lân sờ sờ cằm: “Có vài cái, nhưng đều là buff, ăn thì phí. Hơn nữa, hiệp định của chúng ta là gì? Tôi giúp cậu thăng cấp làm nhiệm vụ, cậu nấu cho tôi ăn. Tiền thế chân 55 kim cũng đã đưa rồi! Cậu đổi ý? Được, cậu trả tiền lại đây, tôi đi.
“Cái gì? Không được! Tôi không phải là người không giữ lời! Không phải chỉ là cơm chiều sao! Tôi làm! Lập tức làm!!”Tiểu Ngư vừa nghe đến đòi tiền, lập tức nóng nảy.
Kiều Lân nhịn không được bật cười. Đứa nhỏ này quả là một kẻ dở hơi đặc biệt. “Cũng còn kha khá củi gỗ, cậu nướng gà cho tôi là được.”
“Hừm! Anh kêu tôi làm nhưng tôi không có tài liệu a! Nà, tôi nói trước, gia vị không đủ có lẽ sẽ rất khó ăn!” Nói xong Tiểu Ngư lại bổ sung một câu: “Anh tự xử lý gà.”
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười: “Tôi bây giờ đi tìm một con suối nhỏ đi xử lý gà?”
Tiểu Ngư vội hô lên: “Không được, làm tại chỗ! Tôi biết túi trữ vật của anh có nước! Rất nhiều nước!!” Muốn để lão tử một mình ở đây? Không có cửa đâu! ! !
Kiều Lân thực vui vẻ, bởi vì anh ngửi thấy được vị gà nướng. Anh rất bội phục Ngư Tiểu Ngư, chỉ sử dụng vài gia vị đơn giản mà có thể làm một con gà nướng ngon như vậy. Được rồi, tuy chưa ăn nhưng anh tự nhận cảm giác lỗ mũi mình không kém gì lưỡi.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Ngư một bên chăm chú nướng gà, một bên dùng hai cây gỗ nhỏ dính mỡ gà vẽ loạn lên. “Hở? Oh, đến tháng 12 thì tròn 21. Anh hỏi để làm gì?”
Kiều Lân hơi hoài nghi nhìn thoáng qua Tiểu Ngư: “Cậu 20? Tôi tưởng cậu mới 16, còn đang tự hỏi tiệm cơm nhà ai lại thuê mướn lao động trẻ em.”
Tiểu Ngư liếc mắt nhìn hắn: “Hừ! Mười sáu cũng trưởng thành rồi, lao động trẻ em cái gì! Đồ vô văn hóa! Còn nữa, tôi không có làm công cho người khác, tôi tự mình mở tiệm cơm!”
Kiều Lân ánh mắt lập tức sáng lên: “U? Không nghĩ tới cậu là ông chủ, giai cấp tư bản có tiền nha!”
Tiểu Ngư đắc ý:“Tất nhiên! Anh hỏi tôi, tôi cũng không ngượng ngùng hỏi anh a. Anh bao nhiêu? Làm gì?”
Kiều Lân lấy ra một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Thuận tiện nói một chút, chén trà này là vật phẩm buff. Nói cách khác, anh hoàn toàn không quan tâm tới việc lãng phí buff mà muốn ăn đồ ăn Tiểu Ngư thôi, ngoài ra còn muốn Tiểu Ngư bớt khẩn trương đi. Xem ra, hiệu quả thực rõ rệt, con cá nhỏ khi làm thức ăn rất có bộ dáng vong ngã (ý là quên đi chính bản thân mình, tập trung vào công việc đang làm), bản thân quên mất cái gì gọi là hắc xà tinh rồi.
“Tôi a, năm nay 25, không có tiền đồ gì, chỉ có vài mẫu ruộng sống tạm qua ngày.”
Tiểu Ngư lập tức quay đầu nhìn Kiều Lân: “Anh, anh, anh nói anh có vài mẫu ruộng?”
Kiều Lân mỉm cười gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi là một nông phu, sao có thể sánh với lão bản nội thành cậu.”
Tiểu Ngư lập tức lắc đầu: “Anh sao lại nghĩ như vậy? Bây giờ ai không hâm mộ nông dân chứ! ! Tôi luôn nằm mơ có một khối đất để trồng thứ gì đó mình thích, nuôi động vật mình muốn! Anh thật hạnh phúc!”
“Ừ. Tôi cũng biết bản thân thực hạnh phúc, có thể ăn đồ ăn cậu làm.” Nói xong lại xuất ra một ly nước trái cây đưa cho Tiểu Ngư, “Nếm thử, bang hội đặc chế, nước Bàn Đào.”
Nhận lấy nước trái cây, Tiểu Ngư liền ngửi ngửi. Quả thật là hương vị đào. Uống thử một ngụm, ngọt vừa phải, hương đào nồng đậm. “Nước đào thật ngon nha! Bang hội đặc chế là cái gì?”
“Mỗi bang hội đều có lãnh địa riêng. Bang chúng có thể vào đó nghỉ ngơi, nhận một ít nhiệm vụ bang hội. Trong bang hội có một ít ruộng và đồi núi. Có thể nuôi dưỡng và trồng trọt. Chúng tôi trồng một núi Bàn Đào, hương vị tuyệt nhất Sơn Hà. Một lọ bán 200 đồng. Tuy không tăng BUFF, chỉ có thể hồi phục một chút giá trị khát nước, nhưng rất được nhóm mỹ nữ ưa thích.”
Tiểu Ngư mở miệng: “Anh nói vào bang hội thì có đất trồng?”
Kiều Lân gật đầu. “Muốn vào bang hội của tôi sao? Có chỗ cho cậu trồng nha ~”
Tiểu ngư lập tức giơ tay: “Tôi vào! Tôi muốn có!!”
Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên đã nói rõ, cố sự thời kì này, ruộng đất rất quý giá, trên cơ bản, nhà Kiều Lân là chủ nông trường, không khác gì với đại phú quý. Cùng với Tiểu Ngư tiểu tài chủ thật môn đăng hộ đối.
Mặt khác chính là… Tiểu Ngư lại tự bán mình đi…
Tôi không phải là người không giữ lời! Không phải chỉ là cơm chiều sao! Tôi làm! Lập tức làm!!
Tình huống nào để người ta hoảng sợ không ngừng? Đáp án là khi bạn nhìn thấy cái gì đó mà bạn kinh sợ nhất đứng ngay sau lưng. Tiểu Ngư hiện tại đang ở tình huống này. Cậu vội vàng quay đầu lại, liền thấy sau cái cây kia có một tia sáng trắng bay ra. Thật hù chết người. Vốn không thấy Kiều Lân đâu, Tiểu Ngư đã hơi hơi căng thẳng, cộng thêm Mạc Bản Như Lai nói trong chốn rừng âm u này lại có người, không, là NPC treo cổ tự sát, cậu không thét lên bỏ chạy mất dạng là đã không làm quần chúng thất vọng rồi.
Cái gì? Bạn nói hành vi như vậy rất không nam tính? Kháo! Bạn cấm người khác sợ quỷ sao?
“Tiểu Hỉ Tử, anh ở đâu vậy!!!”
Kỳ thật so với gặp quỷ, cậu không cẩn thận hô lên biệt hiệu tự đặt cho Kiều Lân, điều này so ra còn thập phần hung hiểm hơn …
Kiều Lân nghe thấy, nhịn không được ngón tay run lên hai cái. Con cá tham tiền lười biếng ngốc nghếch này, cư nhiên dám đặt ngoại hiệu cho trẫm như vậy! Hừ hừ! Nếu không khiến cậu ta mỗi ngày ba lần hô vạn tuế, sau này làm sao dạy dỗ được! Vì thế anh vận dụng khinh công, một phát nhảy lên cây, sau đó phiêu hai đoạn trên không trung, đáp xuống sau lưng Tiểu Ngư đồng học, nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, cậu gọi ai?”
Mọi người phải biết rằng, Tiểu Ngư cậu hiện tại chưa biết trong trò chơi có kỹ năng khinh công, hôm ấy leo núi ở tân thủ thôn, Kiều Lân luôn đi bộ, cho nên, Tiểu Ngư sao có khả năng thấy chuyện đột nhiên có người nào đó xuất hiện sau lưng mình là chuyện bình thường? Cậu tất nhiên phát hoảng, sợ tới mức nhào về phía trước. Lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là Kiều Lân, tựa như gặp con dân gặp chúa cứu thế, cậu lập tức “bay” trở về, theo bản năng bắt được tay áo hoàng đế bệ hạ. Bộ bố y của anh dưới vuốt cá bị túm lại không còn hình dáng.
Vốn chỉ muốn dọa Tiểu Ngư một chút, phát hiện ra nhóc con này dường như sợ quỷ thật. Anh không tự giác mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Ngư: “Đừng sợ. Tôi ở chỗ này, yêu ma quỷ quái gì đó đều không đụng được tới cậu.”
Tiểu Ngư ngộ ra, mình lúc nãy quên mất đây là trò chơi, bất giác cậu cảm thấy trò chơi có phương thức phòng ngừa ham mê quá độ rất hữu dụng. “Sợ quỷ cũng không phải là chuyện mất mặt gì! Tôi nói cho anh biết, tôi từ nhỏ đến giờ chưa coi truyện ma quỷ bao giờ, đừng nói tới phim kinh dị!”
Kiều Lân nở nụ cười: “Nhóc con thực thật thà, đúng là không có gì mất mặt. Tôi hồi đó còn gặp được một ông lão bị mèo dọa đến mức nhảy dựng. Cậu rất khá, chỉ nhảy lên một bước.” Sau đó móng sói vuốt ve xoa xoa tóc Tiểu Ngư, uhm, tuy chỉ là xúc cảm trò chơi, nhưng cảm giác thật không tồi.
Không phải Kiều Lân không muốn hỏi ‘Tiểu Hỉ Tử’ ý là gì, cũng không phải Tiểu Ngư không định hỏi sao Tiểu Hỉ Tử đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, mà do NPC Mạc Như đại nhân không cho bọn họ cơ hội trao đổi.
“Hình như ta đã gặp vị đại hiệp này ở đâu rồi.” Mạc Như nhìn Kiều Lân từ trên xuống dưới, bộ dáng “ta có ấn tượng với cậu”.
Kiều Lân gật đầu: “Tôi đã giúp ngài giết nữ yêu.”
Mạc Như hiểu ra: “Thì ra là thế, cảm tạ đại hiệp ngày đó tương trợ. Có điều, hôm nay tại hạ lại gặp nạn, không thể không tìm người cứu giúp.”
Kiều Lân bóp trán: “Được rồi, ngài không cần lừa cậu ta. Ngài chắc không phải muốn nói lão sư phụ ngài lại yêu cầu làm cái gì đó đi. Chúng tôi đang vội vào thành, nếu ngài không dự định thưởng nhiều nhiều thì nên đi tìm người khác.”
Mạc Như ngậm miệng, bộ dáng thống khổ vừa rồi biến mất đậu không thấy. Chỉ còn ba phần ngây thơ, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần vô lại. “Ầy, cậu nói thế thì ta cũng không giả vờ nữa. Vị tiểu huynh đệ này, ta là đệ tử thứ mười chín của Chính Dương môn Môn chủ, lần này xuống núi phụng sư mệnh bắt một con hắc xà tinh. Nhưng ta bình thường không hứng thú với võ công, tiên thuật cũng không học được bao nhiêu, cho nên không giết được yêu quái lợi hại đến vậy a, đành phải tìm người chơi đi ngang qua hỗ trợ. Cậu xem có thể giúp ta không?”
Tiểu Ngư nhíu mày. Xà tinh a ta phi! Xà bình thường lão tử còn sợ, xà tinh chẳng lẽ không? Không đúng, nếu đã thành tinh, chắc đã hóa hình người rồi? Dù chỉ có hình người phía trên là được nha! Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được hỏi: “Xà tinh kia nhìn như thế nào? Còn có, sao ngài không nhờ anh ta giúp đỡ?” Cậu chỉa chỉa Trẫm Tâm Thậm Hỉ cạnh bên.
Mạc Như nhún vai: “Nhiệm vụ trong tay ta có hơn hàng ngàn dữ liệu, nhưng mỗi ngoạn gia chỉ nhận được một lần, anh ta đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi, không thể nhận lần thứ hai. Bất quá, cậu tổ đội với anh ta nên việc đánh quái giúp không thành vấn đề. Đúng rồi, bộ dáng xà tinh a… Quả là mỹ nữ hiếm thấy. A nghiệp chướng nghiệp chướng, sư phụ nói không thể gần nữ sắc, không thể không thể!”(NPC động kinh)=))
Tiểu Ngư một đầu hắc tuyến. Nhưng nếu là mỹ nữ thì cậu không sợ đâu.
“Được rồi, nhiệm vụ này tôi nhận! Ngài thưởng cho tôi cái gì?”
Mạc Như vừa nghe Tiểu Ngư nhận nhiệm vụ, lập tức trả lời: “Đồ xà tinh rớt xuống đều thuộc về cậu, da rắn, mật rắn, thịt rắn linh tinh gì đó ta không cần, ta cần nội đan của nàng. Cậu biết đấy, nội đan tuy không hiếm thấy nhưng rất đáng giá. Đương nhiên ta trả thù lao cho cậu là đồng. Ây dô, nếu nhiều hơn thì tiểu đạo sĩ ta không có tiền trả đâu. Trong tay ta còn cuốn hồi thành, có thể cho cậu.”
Tiểu Ngư quay đầu hỏi Kiều Lân: “Nhiệm vụ này còn được gì nữa không?”
Kiều Lân chọn mi: “Cậu có thể bắt chẹt thêm một chút.”
“Oh” Tiểu Ngư thập phần nghe lời.
Sau đó chuyển hướng sang Mạc Như, “Kỳ thật tôi cũng thấy tiền có phần hơi ít, đó là xà tinh nha, sao có thể xem như BOSS bình thường được. Tôi là tân thủ cấp không có môn phái, mạo hiểm sinh mệnh giúp đỡ ngài, ngài nhẫn tâm cho tôi nhiêu đó? Hơn nữa, da rắn mật rắn linh tinh cũng không phải từ trên người ngài rơi xuống, sao lại tính vào thù lao? Còn có, cuốn hồi thành có phải ít quá không? Chúng tôi phải vào thành trước khi trời tối.”
Mạc Như hung hăng trừng mắt nhìn Trẫm Tâm Thậm Hỉ, trong lòng nguyền rủa tên này cả đời không cưới được phụ nữ! Mấy người hỏi vì sao NPC có thể nguyền rủa người? Bọn họ trí năng cao a, cao thì sao? Thì phải suy nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều tự nhiên sẽ hiểu được nguyền rủa là gì. Chính là như vậy.
Nói đi nói lại, nguyền rủa của tiểu đạo sĩ rất hữu dụng, nhưng chuyện đó để sau hẵng nói. “Ta chỉ có thể trả cậu thêm bạc, cuốn hồi thành thêm cuốn bí cảnh, kinh nghiệm do hệ thống cố định, ta không thể cho thêm. Dù sao, đánh chết hắc xà tinh cậu cũng không thể thăng liền lên cấp.”
Tiểu Ngư tiếp nhận nhiệm vụ “Tiêu diệt hắc xà tinh, thu hồi nội đan” xong, Mạc Như liền vỗ mông rời đi. Hơn nữa nói cho bọn họ biết, y hiện ngụ tại Duyệt Lai khách tại chủ thành, chờ bọn họ đến giao nhiệm vụ.
Người ta là NPC di động a! Muốn đi đâu đều là tùy tâm sở dục, hiện tại cho bọn họ địa điểm chính xác là quá tốt rồi. Ít ra Kiều Lân bảo Tiểu Ngư: “Nói cho bạn cậu, NPC di động Mạc Như hôm nay sẽ ở chủ thành Yến Kinh, Duyệt Lai khách , để bọn họ tới đó nhận nhiệm vụ.” Sau đó bản thân tại kênh bang hội thông báo tin tức đồng dạng.
Hoàng đế bệ hạ là loại người nào? Là người có thù tất báo! Mi tên tiểu đạo sĩ thối cư nhiên dám trừng ta! Xem ta hôm nay làm sao để mi ngủ cũng phải gặp quỷ! Hừ hừ hừ!
Thích ý nghe mấy đứa nhỏ trong bang kêu “Lão đại uy vũ”!! Lại nhìn Tiểu Ngư Nhi đang che mặt khẩn trương nhìn xung quanh, Kiều Lân tâm động, sao tự nhiên cậu ta nhìn đáng yêu đến vậy?
Hắc xà tinh là BOSS dã ngoại đúng giờ xuất hiện, nếu chưa ra, sốt ruột cũng không có biện pháp. Nhìn nhìn sắc trời, trời đang dần lặn về phía tây, Kiều Lân nhíu mày.
“Tiểu Ngư Nhi, bây giờ có phải nên ăn cơm chiều?”
Tiểu Ngư hiện tại vô cùng khẩn trương cẩn thận nhìn mọi phía. Bởi vì cậu đang chờ một hắc xà tinh xuất hiện! Không phải là ở tiệm cơm chờ giết cá chình đen! Đó là bản chất, không, là khác nhau một trời một vực!
“Ăn cơm chiều? Anh không mang đồ ăn ăn liền sao?”
Kiều Lân sờ sờ cằm: “Có vài cái, nhưng đều là buff, ăn thì phí. Hơn nữa, hiệp định của chúng ta là gì? Tôi giúp cậu thăng cấp làm nhiệm vụ, cậu nấu cho tôi ăn. Tiền thế chân kim cũng đã đưa rồi! Cậu đổi ý? Được, cậu trả tiền lại đây, tôi đi.
“Cái gì? Không được! Tôi không phải là người không giữ lời! Không phải chỉ là cơm chiều sao! Tôi làm! Lập tức làm!!”Tiểu Ngư vừa nghe đến đòi tiền, lập tức nóng nảy.
Kiều Lân nhịn không được bật cười. Đứa nhỏ này quả là một kẻ dở hơi đặc biệt. “Cũng còn kha khá củi gỗ, cậu nướng gà cho tôi là được.”
“Hừm! Anh kêu tôi làm nhưng tôi không có tài liệu a! Nà, tôi nói trước, gia vị không đủ có lẽ sẽ rất khó ăn!” Nói xong Tiểu Ngư lại bổ sung một câu: “Anh tự xử lý gà.”
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười: “Tôi bây giờ đi tìm một con suối nhỏ đi xử lý gà?”
Tiểu Ngư vội hô lên: “Không được, làm tại chỗ! Tôi biết túi trữ vật của anh có nước! Rất nhiều nước!!” Muốn để lão tử một mình ở đây? Không có cửa đâu! ! !
Kiều Lân thực vui vẻ, bởi vì anh ngửi thấy được vị gà nướng. Anh rất bội phục Ngư Tiểu Ngư, chỉ sử dụng vài gia vị đơn giản mà có thể làm một con gà nướng ngon như vậy. Được rồi, tuy chưa ăn nhưng anh tự nhận cảm giác lỗ mũi mình không kém gì lưỡi.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Ngư một bên chăm chú nướng gà, một bên dùng hai cây gỗ nhỏ dính mỡ gà vẽ loạn lên. “Hở? Oh, đến tháng thì tròn . Anh hỏi để làm gì?”
Kiều Lân hơi hoài nghi nhìn thoáng qua Tiểu Ngư: “Cậu ? Tôi tưởng cậu mới , còn đang tự hỏi tiệm cơm nhà ai lại thuê mướn lao động trẻ em.”
Tiểu Ngư liếc mắt nhìn hắn: “Hừ! Mười sáu cũng trưởng thành rồi, lao động trẻ em cái gì! Đồ vô văn hóa! Còn nữa, tôi không có làm công cho người khác, tôi tự mình mở tiệm cơm!”
Kiều Lân ánh mắt lập tức sáng lên: “U? Không nghĩ tới cậu là ông chủ, giai cấp tư bản có tiền nha!”
Tiểu Ngư đắc ý:“Tất nhiên! Anh hỏi tôi, tôi cũng không ngượng ngùng hỏi anh a. Anh bao nhiêu? Làm gì?”
Kiều Lân lấy ra một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Thuận tiện nói một chút, chén trà này là vật phẩm buff. Nói cách khác, anh hoàn toàn không quan tâm tới việc lãng phí buff mà muốn ăn đồ ăn Tiểu Ngư thôi, ngoài ra còn muốn Tiểu Ngư bớt khẩn trương đi. Xem ra, hiệu quả thực rõ rệt, con cá nhỏ khi làm thức ăn rất có bộ dáng vong ngã (ý là quên đi chính bản thân mình, tập trung vào công việc đang làm), bản thân quên mất cái gì gọi là hắc xà tinh rồi.
“Tôi a, năm nay , không có tiền đồ gì, chỉ có vài mẫu ruộng sống tạm qua ngày.”
Tiểu Ngư lập tức quay đầu nhìn Kiều Lân: “Anh, anh, anh nói anh có vài mẫu ruộng?”
Kiều Lân mỉm cười gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi là một nông phu, sao có thể sánh với lão bản nội thành cậu.”
Tiểu Ngư lập tức lắc đầu: “Anh sao lại nghĩ như vậy? Bây giờ ai không hâm mộ nông dân chứ! ! Tôi luôn nằm mơ có một khối đất để trồng thứ gì đó mình thích, nuôi động vật mình muốn! Anh thật hạnh phúc!”
“Ừ. Tôi cũng biết bản thân thực hạnh phúc, có thể ăn đồ ăn cậu làm.” Nói xong lại xuất ra một ly nước trái cây đưa cho Tiểu Ngư, “Nếm thử, bang hội đặc chế, nước Bàn Đào.”
Nhận lấy nước trái cây, Tiểu Ngư liền ngửi ngửi. Quả thật là hương vị đào. Uống thử một ngụm, ngọt vừa phải, hương đào nồng đậm. “Nước đào thật ngon nha! Bang hội đặc chế là cái gì?”
“Mỗi bang hội đều có lãnh địa riêng. Bang chúng có thể vào đó nghỉ ngơi, nhận một ít nhiệm vụ bang hội. Trong bang hội có một ít ruộng và đồi núi. Có thể nuôi dưỡng và trồng trọt. Chúng tôi trồng một núi Bàn Đào, hương vị tuyệt nhất Sơn Hà. Một lọ bán đồng. Tuy không tăng BUFF, chỉ có thể hồi phục một chút giá trị khát nước, nhưng rất được nhóm mỹ nữ ưa thích.”
Tiểu Ngư mở miệng: “Anh nói vào bang hội thì có đất trồng?”
Kiều Lân gật đầu. “Muốn vào bang hội của tôi sao? Có chỗ cho cậu trồng nha ~”
Tiểu ngư lập tức giơ tay: “Tôi vào! Tôi muốn có!!”
Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên đã nói rõ, cố sự thời kì này, ruộng đất rất quý giá, trên cơ bản, nhà Kiều Lân là chủ nông trường, không khác gì với đại phú quý. Cùng với Tiểu Ngư tiểu tài chủ thật môn đăng hộ đối.
Mặt khác chính là… Tiểu Ngư lại tự bán mình đi…