Cực kỳ vội vàng offline, Tiểu Bắc biết mình thật rùa, nhưng mà đã phát hiện vấn đề cần giải quyết.
*rùa: rùa rụt cổ? ở ngữ cảnh này mình cũng ko hiểu lắm
Tháng 10 Bắc Kinh trời đã thật lạnh.
Cố Tiểu Bắc vẫn cho rằng thành phố này chỉ là nơi xa nhà một thời gian thôi, đối với nỗi cô đơn đã rất quen thuộc rồi. Đó là một loại cảm giác tịch mịch thấu cả tủy cốt, thành phố xa lạ, những con người xa lạ, mỗi người đều đang cười, nhưng không phải cười với cậu. Cho dù ngồi trong phòng học mà náo nhiệt, cũng khiến cho cậu bối rối chân tay luống cuống.
Lúc này cậu lại nhớ chính mình khi đó, cậu không có cách nào nhận định được đây là cái loại tình cảm gì, tâm động? Không có khả năng, mới nhận thức vài ngày!
Đúng vậy, nhất định là do Thiên Hạ đối với cậu quá quan tâm, cậu chưa hề gặp người nào đối tốt với mình, nhất là tại thành phố phương Bắc xa lạ này, bất luận cái gì chỉ cần có một người quan tâm cậu một chút là có thể khiến cậu vô cùng cảm động. Giống như bọn Tiêu Ca đối tốt với cậu vậy, đúng vậy, chắc là như vậy.
Tiểu Bắc an tâm.
Doãn Thiên Tề đứng ở tầng cao nhất của tòa cao ốc này quan sát thành phố, Bắc Kinh, nói đẹp thì đã quá không chân thực, ngã tư đường ngựa xe như nước, thành phố về đêm xa hoa trụy lạc, quá mức phồn hoa.
*ngựa xe như nước: câu thành ngữ TQ, mang nghĩa đông nghịt; xa hoa trụy lạc ( 灯红酒绿)
Trên thương trường đấu đá nhau, giới quan lại a dua nịnh hót, anh bắt đầu chán ghét loại cuộc sống này, những trò chơi hư ảo ít nhất so với nơi này còn sạch sẽ hơn chút.
Bởi vì Doãn thị là một gia tộc lớn, từ nhỏ anh đã phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt, Doãn Nhậm từng nói với anh, ở thế giới này, con không có bạn bè, chỉ có kẻ địch, đừng TM nói chuyện tình cảm với ta, mấy cái việc không có giá trị lợi dụng đó, thì dù chỉ là một cái liếc mắt ta cũng sẽ không nhìn.
A, đây chính là cha mình, lợi dụng, đúng vậy, bất luận cái gì không có giá trị gì đó đều sẽ không để vào mắt, trong đó có cả vợ con của mình. Có lẽ Doãn Thiên Tề cũng không phát hiện, ánh mắt của anh đã lạnh nhạt không còn giống vị đại thần cuồng nhiệt Khuynh Tẫn Thiên Hạ trong game kia.
Xuyên qua cửa sổ lớn sát nền trong văn phòng, tâm thoáng cái bị một thứ gì đó tác động.
Đêm nay ánh trăng cũng không bị lớp nghê hồng chói mắt che mất, ấm áp, giống như chảy vào trong lòng.
*nghê hồng: nghê – mây ngũ sắc của ráng chiều, hồng – cầu vồng, anh ý đang ở buổi chiều nhé
Doãn Thiên Tề nhớ tới Tiểu Bạch ngốc kia đi đường cũng lắc la lắc lư di chuyển, gần đây quá để tâm, anh không thích loại cảm giác tâm bị tác động này, chỉ là đã có chút không thể kiểm soát được, có lẽ điều anh muốn chính là một người như vậy, ngốc ngốc, ấm áp, người được mình bảo vệ.
Cực kỳ vội vàng offline, Tiểu Bắc biết mình thật rùa, nhưng mà đã phát hiện vấn đề cần giải quyết.
rùa: rùa rụt cổ? ở ngữ cảnh này mình cũng ko hiểu lắm
Tháng Bắc Kinh trời đã thật lạnh.
Cố Tiểu Bắc vẫn cho rằng thành phố này chỉ là nơi xa nhà một thời gian thôi, đối với nỗi cô đơn đã rất quen thuộc rồi. Đó là một loại cảm giác tịch mịch thấu cả tủy cốt, thành phố xa lạ, những con người xa lạ, mỗi người đều đang cười, nhưng không phải cười với cậu. Cho dù ngồi trong phòng học mà náo nhiệt, cũng khiến cho cậu bối rối chân tay luống cuống.
Lúc này cậu lại nhớ chính mình khi đó, cậu không có cách nào nhận định được đây là cái loại tình cảm gì, tâm động? Không có khả năng, mới nhận thức vài ngày!
Đúng vậy, nhất định là do Thiên Hạ đối với cậu quá quan tâm, cậu chưa hề gặp người nào đối tốt với mình, nhất là tại thành phố phương Bắc xa lạ này, bất luận cái gì chỉ cần có một người quan tâm cậu một chút là có thể khiến cậu vô cùng cảm động. Giống như bọn Tiêu Ca đối tốt với cậu vậy, đúng vậy, chắc là như vậy.
Tiểu Bắc an tâm.
Doãn Thiên Tề đứng ở tầng cao nhất của tòa cao ốc này quan sát thành phố, Bắc Kinh, nói đẹp thì đã quá không chân thực, ngã tư đường ngựa xe như nước, thành phố về đêm xa hoa trụy lạc, quá mức phồn hoa.
ngựa xe như nước: câu thành ngữ TQ, mang nghĩa đông nghịt; xa hoa trụy lạc ( 灯红酒绿)
Trên thương trường đấu đá nhau, giới quan lại a dua nịnh hót, anh bắt đầu chán ghét loại cuộc sống này, những trò chơi hư ảo ít nhất so với nơi này còn sạch sẽ hơn chút.
Bởi vì Doãn thị là một gia tộc lớn, từ nhỏ anh đã phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt, Doãn Nhậm từng nói với anh, ở thế giới này, con không có bạn bè, chỉ có kẻ địch, đừng TM nói chuyện tình cảm với ta, mấy cái việc không có giá trị lợi dụng đó, thì dù chỉ là một cái liếc mắt ta cũng sẽ không nhìn.
A, đây chính là cha mình, lợi dụng, đúng vậy, bất luận cái gì không có giá trị gì đó đều sẽ không để vào mắt, trong đó có cả vợ con của mình. Có lẽ Doãn Thiên Tề cũng không phát hiện, ánh mắt của anh đã lạnh nhạt không còn giống vị đại thần cuồng nhiệt Khuynh Tẫn Thiên Hạ trong game kia.
Xuyên qua cửa sổ lớn sát nền trong văn phòng, tâm thoáng cái bị một thứ gì đó tác động.
Đêm nay ánh trăng cũng không bị lớp nghê hồng chói mắt che mất, ấm áp, giống như chảy vào trong lòng.
nghê hồng: nghê – mây ngũ sắc của ráng chiều, hồng – cầu vồng, anh ý đang ở buổi chiều nhé
Doãn Thiên Tề nhớ tới Tiểu Bạch ngốc kia đi đường cũng lắc la lắc lư di chuyển, gần đây quá để tâm, anh không thích loại cảm giác tâm bị tác động này, chỉ là đã có chút không thể kiểm soát được, có lẽ điều anh muốn chính là một người như vậy, ngốc ngốc, ấm áp, người được mình bảo vệ.