“Không sao, chờ bọn họ, anh cũng không đói bụng.” Lại là một nụ cười đẹp đến chết người.
Tiểu Bắc khẩn trương lấy điện thoại ra bấm số.
“Tiêu Ca, tới căn tin ăn cơm đi, ừm, tớ mời.”
“A, tiểu tử, sao bỗng nhiên hào phóng vậy.”
“Nói cái gì đó, tới hay không, có nhân vật thần bí vật …, mau lên.”
“Được, đến ngay.”
“À, đúng rồi, Bàn Tử có đó không?”
“Không có, sáng sớm nó đã về nhà rồi.”
“A… A…, vậy cậu cùng Tinh Tinh tới nhanh, tớ chờ.” Tiểu Bắc nhất thời mặt mày hớn hở, lần này đã bảo vệ được ví tiền. Cậu không phát hiện, tất cả biểu tình trên mặt Tiểu Bắc đều được thu hết vào trong mắt đại thần. ( đây không phải do tôi sinh, tôi không biết nó)
Thật ra Tiểu Bắc không biết gọi món ăn, có thể là do khẩu vị của người phương bắc quá nặng, cậu lại không ăn cay, cho nên bình thường ăn nhiều nhất vẫn lại là mì phở.
Tiêu Ca với Tinh Tinh từ xa đã nhìn thấy Tiểu Bắc ngồi với một nam nhân có bộ dáng đẹp đến yêu mị. Cố Tiểu Bắc đang rất chăm chú nhìn thực đơn, cho nên không biết người đối diện đang nhìn chăm chú mình. Tinh Tinh có chút đăm chiêu, Tiêu tử hơi hơi nhíu mày.
“Này. Tới nhanh.” Cố Tiểu Bạch, cưng có thể bạch hơn nữa không, căn tin lớn như vậy, bọn anh đây là người mù sao?
“Không cần tớ giới thiệu đâu, Thiên Hạ đại thần cũng vậy đúng không.”
Bọn Tiêu tử với đại thần chào hỏi nhau, trêu chọc vài câu cũng không có gì nói. Dù sao Doãn Thiên Tề là một nhân vật cao cao tại thượng như vậy, là thương nhân nổi danh nơi này, coi như không thể hô phong hoán vũ, một câu của anh cũng có thể khiến thị trường chứng khoáng Bắc Kinh xoay đến chóng mặt.
Cố Tiểu Bạch không ăn được cay dẫn đến kết quả là, hai mắt ngập ứa nước, cái miệng kiều diễm ướt át khi đóng khi mở, MD sao lại khiến người ta muốn trêu chọc đến vậy?
Trải qua bữa cơm này, Doãn Thiên Tề liền rút ra một đạo lý, không thể để cho Cố Tiểu Bắc ăn cay ở ngoài, muốn ăn cũng phải ăn trước mặt mình.
Tiễn Doãn Thiên Tề về xong, Cố Tiểu Bắc bỗng nhiên phát hiện mình thoải mái hơn rất nhiều. Kỳ thật cũng không có gì cả, thì ra đại thần cũng là người rất bình thường, lại còn cùng bọn cậu ăn cơm ở căn tin, ăn xong lại vui vẻ như vậy. ( nhìn con ngốc nghếch ăn cơm, má má cũng vui vẻ (*^__^*))
Doãn Thiên Tề lái chiếc xe thể thao mới nhất của anh về tới nhà cũng đã khá muộn, trường Cố Tiểu Bắc ở vùng ngoại thành, cách nội thành rất xa, bất quá hôm nay thu hoạch không ít, ít nhất là Doãn Thiên Tề đã càng thêm xác định tâm mình