Không biết có phải là vì thấy một đống ảnh kia hay không, lúc Tiếu Trác Hy nhìn thấy Vưu Khinh Vũ thì, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.
Bản thân lúc nãy còn ở thư phòng thì không cảm giác rõ lắm, nhưng sau khi bị Công Tôn Duệ kêu đi ra thì, vừa bắt gặp Vưu Khinh Vũ - đại khái là vì nấu cơm, gặp nhiệt quá nóng cho nên gương mặt có chút ửng hồng lên, trong đầu không biết tại sao lại đột nhiên toát ra cái tên được đặt cho folder của đống ảnh kia.
Tiếp theo, trong não liền bổ ra một cái hình ảnh, tên Cá Mực nào đó, mặt mày đỏ bừng, ngồi trước máy tính mà "tự mình động thủ, cơm no áo ấm", khiến cho tim Tiếu Trác Hy đột ngột giật mạnh một cái.
Hỗn đản, tại sao trong đầu lại tự dưng nhảy ra cái ý niệm mạc danh kỳ diệu như vậy chứ?
Nhưng mà, cái loại ý niệm mạc danh kỳ diệu này một khi đã xâm nhập rồi lại thành hình bám trụ ở trong đầu thì, cũng tựa như ở trong đầu bỗng mọc một cái rễ, càng muốn nhổ bỏ, nó lại càng thêm vững chắc hơn, khiến Tiếu Trác Hy không dám nhìn về phía nhà bếp.
Đều tại cái tên biến thái kia, tại sao có thể để mấy thứ phim người lớn đó đặt ở chỗ dễ thấy như vậy chứ!
Tiếu Trác Hy năm nay cũng đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mấy loại phim người lớn như vậy cũng không phải chưa từng xem qua, nhưng từ trước tới giờ cậu vốn thuộc dạng vô tâm vô phế, tuy không thể đạt tới cảnh giới thanh tâm quả dục, nhưng sau khi thời kỳ dậy thì qua đi rồi thì, nhu cầu về phương diện kia thật đúng là không mãnh liệt cho lắm, thế nên mấy tháng liên tục số lượt tự mình giải quyết cũng không nhiều lắm
Thế nên, tình huống của cậu bây giờ, đại khái là... bị châm lửa đi?
Bất quá, cũng may việc trong phòng bếp cũng không cần đến hai tên ngốc việc nhà như cậu và Công Tôn Duệ nhúng tay vào, cho nên không nhìn tới được Vưu Khinh Vũ, trong lòng cũng có thể lãnh tĩnh được đôi chút.
Thiệt tình, hồi lúc trước còn cùng Tiền Mặc xem phim người lớn quá mấy lần cũng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này... quả nhiên là càng lớn tuổi da mặt càng mỏng hơn.
"Sư nương, đang phát ngốc cái gì vậy? Mặt lại đỏ đến thế, có phải là trước lúc tôi đến, hai người đã xảy ra chuyện gì? Công Tôn Duệ thực sự không chịu nổi Tiếu Trác Hy cứ ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, liền thò tay qua quơ quơ trước mặt Tiếu Trác Hy.
Đương nhiên, Công Tôn công tử cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, nhưng lại ngoài dự kiến chính là, gương mặt đỏ ửng của Tiếu Trác Hy nháy mắt lan ra toàn gương mặt, tới tận vành tai "Cái gì nha! Ông nói bậy gì vậy!"
Nhìn người nào đó phản ứng cái kiểu giấu đầu hở đuôi như vậy, Công Tôn Duệ cũng chỉ đành gượng cười "Mới nãy tôi nói bừa thôi... nhưng mà hiện tại, đột nhiên lại cảm thấy không phải..."
Tiếu Trác Hy nghẹn lời, nhưng vốn dĩ trong lòng có quỷ, chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Công Tôn Duệ bát quái mà huých huých vai cậu "Sao vậy? Sư nương, thực sự đã xảy ra gì đó sao?"
"Đã nói không rồi mà!" Tiếu Trác Hy phủ định ngay tắp lự "Còn nữa, tui là họ Tiếu chứ không phải họ Sư! Làm ơn gọi tui là Trác Hy dùm đi!"
Công Tôn Duệ hiển nhiên là da mặt không dày bằng Vưu Khinh Vũ, bị cậu nói như vậy, có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu "Cái đó... tại tôi quen miệng gọi như thế a, cậu không thích thì thôi vậy..."
Những lời này, nghe vào tai, cỡ nào chất phác thật thà a...
Bất quá, câu tiếp theo vừa thốt ra, khiến Tiếu Trác Hy không khỏi một phen hậm hực "Vậy, hai người rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiếu Trác Hy còn chưa trả lời, đã nghe thấy thanh âm của Vưu Khinh Vũ ở sau truyền đến "Cái gì mà có chuyện gì? Đang nói chuyện gì đó?"
Nghe thấy thanh âm của anh, Tiếu Trác Hy vốn đang định cùng Công Tôn Duệ tranh luận một phen nhất thời chấn động cả người, thoáng nhìn qua phía Vưu Khinh Vũ rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Mấy thứ loạn xà ngầu trong óc, không có việc gì nhào ra làm cái khỉ a!!!
"Đang thảo luận tại sao mặt Trác Hy lại đỏ lên... ha ha, thơm ghê, thịt sợi tương Bắc Kinh a! Đúng là hiểu lòng anh em nha!" Công Tôn Duệ nói mới được một nửa, lực chú ý đã bị đĩa thức ăn trên tay Vưu Khinh Vũ lôi kéo đi, lập tức tiến lên, khoa trương ngửi mấy cái, rất là tự giác lại chỗ bàn ăn ngồi xuống ngay ngắn.
"Đợi lát!" Vưu Khinh Vũ gọi Công Tôn lại, đem cái đĩa thức ăn còn lại trên tay đưa qua "Làm ơn a, có bưng cũng bưng cho trót hết hai đĩa dùm được không? Trong bếp còn canh, cậu vào múc ra đi!"
Tiếu Trác Hy nghe bọn họ nói chuyện với nhau, tâm tình vốn đang bối rối đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Ở cùng với hai người bọn họ, bản thân hệt như một cái người ngoài cuộc dư thừa ra vậy, tên cá chết có làm thức ăn cũng làm món mà hoa đào thích, hai người họ, cùng nhau ăn cơm giống như vậy, không biết đã bao nhiêu lần rồi...
Bản thân đã không biết gì mà lại tuỳ tiện chạy đến nhà người ta, quả thực không có chút cảm giác hài hoà nào.
Nói cho cùng, ở chung với tên bánh mì kia còn vui hơn.
Bất quá, bản thân tới đây cũng chỉ vì mớ ảnh chụp thôi... loại chuyện này, đâu có gì đâu mà công bằng hay không chứ...
Chung quy, sau này cũng đâu tất yếu phải tới đây nữa đâu...
Tiếu Trác Hy nghĩ như vậy, lại bỗng dưng chợt nhớ đến chuyện mình phát hiện lúc lục lọi máy tính, phẫn nộ liền lập tức thay thế ngượng ngùng, ngẩng đầu lên vừa định chất vấn, đã bị gương mặt của Vưu Khinh Vũ áp sát vào khiến cho hoảng sợ "A! Ngươi... Ngươi dựa gần lại đây như vậy làm gì!"
Cuống quít đẩy đẩy đầu Vưu Khinh Vũ sang một bên, nhưng tức giận vừa mới tích luỹ dâng lên được một chút lại lập tức xìu đi phân nửa, cả gương mặt lại đỏ bừng lên.
Vưu Khinh Vũ cười cười, nhéo nhéo mặt cậu "Thật đúng là đỏ bừng nha, hai người đã thảo luận ra kết quả chưa? Mặt tại sao lại đỏ tới như vậy?"
"Đi chết di! Mặt lão tử đỏ chỗ nào chứ?" rõ như ban ngày cũng có thể trợn mắt nói dối...
Vưu Khinh Vũ gật gù "Được rồi, không có đỏ, chỉ là xém đỏ thôi."
"Ể?" Tiếu Trác Hy nghi hoặc mà nhìn người nào đó.
Vưu Khinh Vũ thò tay qua, đè lại vai của cậu, gương mặt nhích dần nhích dần mà áp sát lại.
Tiếu Trác Hy bị động tác này của Vưu Khinh Vũ biến thành mê mang, trơ mắt mà nhìn gương mặt của ai đó ngày càng gần với mặt mình, cuối cùng "chụt" một cái, ở ngay khoé miệng hun lên một cái.
Giả như mà lệch đi một chút nữa, bảo đảm sẽ trúng ngay "hồng tâm"!
Bị đùa giỡn xong rồi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ lăng lăng mà nhìn gương mặt của Vưu Khinh Vũ dần dần cách xa...
Qua vài giây, mới ý thức được giữa hai người mới vừa xảy ra chuyện gì, nhất thời kinh hô một tiếng, bắt đầu xô đẩy Vưu Khinh Vũ, nghiêng ngả lảo đảo nhích sang bên cạnh.
Tiếp theo--
"A!"
"Aaa---"
"Vợ!"
-- loảng xoảng...
Cả ba người đều kinh hô lên, tô canh Công Tôn Duệ bưng trong tay rớt trên mặt đất, bởi vì lúc Tiếu Trác Hy nhích sang bên cạnh tránh né thì, tay không cẩn thận thụt ra đằng sau, cho nên nước canh nóng hổi trong tô, cơ hồ như toàn bộ đều tạt lên tay cậu, làn da bị lộ ra bên ngoài trong nháy mắt ửng đỏ sưng lên từng mảng lớn.
Hô la đau xong rồi, Tiếu Trác Hy lập tức co lại tay, dụi dụi chỗ bị ửng đỏ lên quần áo.
"Vợ, đừng nhúc nhích!" Vưu Khinh Vũ trước tiên bước qua, ôm lấy Tiếu Trác Hy rồi lập tức chạy vào phòng bếp, mở vòi nước lạnh, ấn tay cậu xuống dòng nước.
Tô thịt chần kia là món làm xong cuối cùng, vừa mới múc ra khỏi nồi chưa bao lâu, trên mặt lại có đọng một tầng dầu mỏng, cho nên nó nóng tới mức nào rất rõ ràng.
Cho dù đã xối nước lạnh lên rồi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn thấy đau đến hốc mắt cũng ửng đỏ lên.
"Còn đứng đó thất thần nữa? Mau lấy dấm chua lại đây!" Vưu Khinh Vũ một mặt xối nước lạnh cho cậu, một mặt nhìn Công Tôn Duệ luống cuống tay chân đứng tại chỗ quát một tiếng.
Công Tôn Duệ lúc này mới giật mình, chạy nhanh đến chỗ đặt gia vị tìm kiếm "Ở đâu? Dấm chua để đâu?"
Càng bối rối càng tìm không thấy.
Vưu Khinh Vũ cau mày, buông lấy tay đang ôm Tiếu Trác Hy "Ngoan, tự mình rửa một chút đi."
Tiếp theo lại bước về phía Công Tôn Duệ, cầm lấy chai dấm chua bước trở về bên này, đóng vòi nước lạnh lại, sau đó dùng dấm chua tưới lên tay của Tiếu Trác Hy.
Nhưng cho dù làm đến nước này rồi, chỗ bị Tiếu Trác Hy chà sát đến nhăn nhúm cả da lúc mới bị bỏng vẫn là nổi lên hai cái bọc nước nhìn mà rợn cả người.
"Vợ, có đau không?" Vưu Khinh Vũ thật cẩn thận nâng tay của cậu lên.
Tiếu Trác Hy nước mắt lưng tròng, trừng mắt nhìn anh "Vô nghĩa! Tự mình thử xem!"
Vưu Khinh Vũ cúi đầu, thổi thổi tay cậu mấy cái, sau lại đỡ Tiếu Trác Hy dậy, bước ra ngoài "Đi, chúng ta đi bệnh viện. Tiểu Duệ, giúp tôi lấy ví cùng chìa khoá xe."
Ngày hè nóng bức, lại bị phỏng, quả thực giống như cái cực hình.
"A, a, được!" Công Tôn Duệ chạy nhanh trở về phòng khách, quơ lấy chìa khoá cùng ví của Vưu Khinh Vũ rồi nhắm mắt đuổi theo sát hai người họ.
Tiếu Trác Hy vặn vặn vẹo vẹo cánh tay muốn rút tay mình ra khỏi tay Vưu Khinh Vũ, hờn dỗi mà nói "Ngươi còn nói nữa! Không phải tại ngươi cả sao, ngươi --" nghĩ đến động tác mới nãy của ai đó, mặt Tiếu Trác Hy lại lần nữa đỏ bừng không kém gì hốc mắt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.
Lúc nãy Vưu Khinh Vũ hôn... không biết là Công Tôn Duệ có bắt gặp được hay không, việc này lại không dám mở miệng hỏi Công Tôn, chỉ có thể phiền muộn lái sang chuyện khác "Không phải tại ngươi sao, trời nóng bức như vậy lại chạy đi nấu thịt chần làm cái gì chứ, trời nóng vậy..."
Vưu Khinh Vũ không để ý tới cậu đang giãy dụa, vẫn như cũ giữ chặt bả vai của cậu "Chồng xin lỗi mà, chồng biết vợ thích ăn cái đó nên mới làm thôi..."
Vưu Khinh Vũ còn chưa dứt lời, bỗng dưng ngừng lại đột ngột giữa câu, nhưng Tiếu Trác Hy cũng đã nghe ra được rõ ràng ý của anh "Ngươi, làm sao biết ta thích?"
Vưu Khinh Vũ trấn định, nói một cách hết sức tự nhiên "Đoán thôi... bởi vì chồng cũng thích ăn, người ta không phải thường bảo vợ chồng đồng tâm sao?"
"Đi chết đi!" cánh tay vẫn còn đau muốn chết, nên Tiếu Trác Hy cũng không thèm đếm xỉa tới lời của ai đó là thật hay giả, chuyên tâm bước đi.
Bạn nhỏ Công Tôn Duệ dưới sự thúc giục của Vưu Khinh Vũ, chạy xe một đường bão táp.
Đến bệnh viện rồi, chạy trước chạy sau đăng ký trả tiền, cũng là Công Tôn.
Cho nên, nếu như xem nhẹ bối cảnh y tá cùng người bệnh cứ đi tới đi lui trước mặt thì, sau nụ hôn bất ngờ kia, hai người xem như lần đầu tiên một mình ở chung. Tiếu Trác Hy cảm thấy rất đau, suy nghĩ lại không nhịn được mà nhớ đến nụ hôn lúc đó.
Tay còn lại không bị thương bất giác nâng lên xoa xoa khoé miệng, lại nghĩ đến xúc giác của nụ hôn vang dội lúc đó, tim cũng nhịn không được mà đập nhanh hơn một trận.
Cái tên kia rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Nếu như chỉ là đùa giỡn, loại chuyện như hôn nhau kia, cũng hết sức quá đáng đi...
Suýt chút xíu nữa là đã...
"Còn đau lắm hả? Tại sao mặt vẫn còn đỏ như thế?" Vưu Khinh Vũ dùng tay sờ sờ lên mặt cậu, nhịn không được lại nhíu mày "Còn rất nóng nữa, bị phỏng mà cũng có thể phát sốt sao?"
Câu nói cuối cùng kia, giống như chỉ là lẩm bẩm nói thầm, nhưng mặt Tiếu Trác Hy bất giác lại càng đỏ hơn "Không, không có..."
Công Tôn Duệ đúng lúc trở lại, Tiếu Trác Hy nhịn không được, nặng nề thở hắt ra.
Cậu đâu thể nào nói là, mặt mình đỏ, là bởi vì nghĩ tới hắn hôn mình chứ...
Tên cá chết này, thiệt không hiểu nổi trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa...
Tại sao có thể mạc danh kỳ diệu như vậy mà hôn mình chứ?
____________
Thuỵ mỹ nhân : Sleeping Beauty, người đẹp say ngủ hay người đẹp ngủ trong rừng (VN dịch)
Không biết có phải là vì thấy một đống ảnh kia hay không, lúc Tiếu Trác Hy nhìn thấy Vưu Khinh Vũ thì, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.
Bản thân lúc nãy còn ở thư phòng thì không cảm giác rõ lắm, nhưng sau khi bị Công Tôn Duệ kêu đi ra thì, vừa bắt gặp Vưu Khinh Vũ - đại khái là vì nấu cơm, gặp nhiệt quá nóng cho nên gương mặt có chút ửng hồng lên, trong đầu không biết tại sao lại đột nhiên toát ra cái tên được đặt cho folder của đống ảnh kia.
Tiếp theo, trong não liền bổ ra một cái hình ảnh, tên Cá Mực nào đó, mặt mày đỏ bừng, ngồi trước máy tính mà "tự mình động thủ, cơm no áo ấm", khiến cho tim Tiếu Trác Hy đột ngột giật mạnh một cái.
Hỗn đản, tại sao trong đầu lại tự dưng nhảy ra cái ý niệm mạc danh kỳ diệu như vậy chứ?
Nhưng mà, cái loại ý niệm mạc danh kỳ diệu này một khi đã xâm nhập rồi lại thành hình bám trụ ở trong đầu thì, cũng tựa như ở trong đầu bỗng mọc một cái rễ, càng muốn nhổ bỏ, nó lại càng thêm vững chắc hơn, khiến Tiếu Trác Hy không dám nhìn về phía nhà bếp.
Đều tại cái tên biến thái kia, tại sao có thể để mấy thứ phim người lớn đó đặt ở chỗ dễ thấy như vậy chứ!
Tiếu Trác Hy năm nay cũng đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mấy loại phim người lớn như vậy cũng không phải chưa từng xem qua, nhưng từ trước tới giờ cậu vốn thuộc dạng vô tâm vô phế, tuy không thể đạt tới cảnh giới thanh tâm quả dục, nhưng sau khi thời kỳ dậy thì qua đi rồi thì, nhu cầu về phương diện kia thật đúng là không mãnh liệt cho lắm, thế nên mấy tháng liên tục số lượt tự mình giải quyết cũng không nhiều lắm
Thế nên, tình huống của cậu bây giờ, đại khái là... bị châm lửa đi?
Bất quá, cũng may việc trong phòng bếp cũng không cần đến hai tên ngốc việc nhà như cậu và Công Tôn Duệ nhúng tay vào, cho nên không nhìn tới được Vưu Khinh Vũ, trong lòng cũng có thể lãnh tĩnh được đôi chút.
Thiệt tình, hồi lúc trước còn cùng Tiền Mặc xem phim người lớn quá mấy lần cũng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này... quả nhiên là càng lớn tuổi da mặt càng mỏng hơn.
"Sư nương, đang phát ngốc cái gì vậy? Mặt lại đỏ đến thế, có phải là trước lúc tôi đến, hai người đã xảy ra chuyện gì? Công Tôn Duệ thực sự không chịu nổi Tiếu Trác Hy cứ ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, liền thò tay qua quơ quơ trước mặt Tiếu Trác Hy.
Đương nhiên, Công Tôn công tử cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, nhưng lại ngoài dự kiến chính là, gương mặt đỏ ửng của Tiếu Trác Hy nháy mắt lan ra toàn gương mặt, tới tận vành tai "Cái gì nha! Ông nói bậy gì vậy!"
Nhìn người nào đó phản ứng cái kiểu giấu đầu hở đuôi như vậy, Công Tôn Duệ cũng chỉ đành gượng cười "Mới nãy tôi nói bừa thôi... nhưng mà hiện tại, đột nhiên lại cảm thấy không phải..."
Tiếu Trác Hy nghẹn lời, nhưng vốn dĩ trong lòng có quỷ, chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Công Tôn Duệ bát quái mà huých huých vai cậu "Sao vậy? Sư nương, thực sự đã xảy ra gì đó sao?"
"Đã nói không rồi mà!" Tiếu Trác Hy phủ định ngay tắp lự "Còn nữa, tui là họ Tiếu chứ không phải họ Sư! Làm ơn gọi tui là Trác Hy dùm đi!"
Công Tôn Duệ hiển nhiên là da mặt không dày bằng Vưu Khinh Vũ, bị cậu nói như vậy, có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu "Cái đó... tại tôi quen miệng gọi như thế a, cậu không thích thì thôi vậy..."
Những lời này, nghe vào tai, cỡ nào chất phác thật thà a...
Bất quá, câu tiếp theo vừa thốt ra, khiến Tiếu Trác Hy không khỏi một phen hậm hực "Vậy, hai người rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiếu Trác Hy còn chưa trả lời, đã nghe thấy thanh âm của Vưu Khinh Vũ ở sau truyền đến "Cái gì mà có chuyện gì? Đang nói chuyện gì đó?"
Nghe thấy thanh âm của anh, Tiếu Trác Hy vốn đang định cùng Công Tôn Duệ tranh luận một phen nhất thời chấn động cả người, thoáng nhìn qua phía Vưu Khinh Vũ rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Mấy thứ loạn xà ngầu trong óc, không có việc gì nhào ra làm cái khỉ a!!!
"Đang thảo luận tại sao mặt Trác Hy lại đỏ lên... ha ha, thơm ghê, thịt sợi tương Bắc Kinh a! Đúng là hiểu lòng anh em nha!" Công Tôn Duệ nói mới được một nửa, lực chú ý đã bị đĩa thức ăn trên tay Vưu Khinh Vũ lôi kéo đi, lập tức tiến lên, khoa trương ngửi mấy cái, rất là tự giác lại chỗ bàn ăn ngồi xuống ngay ngắn.
"Đợi lát!" Vưu Khinh Vũ gọi Công Tôn lại, đem cái đĩa thức ăn còn lại trên tay đưa qua "Làm ơn a, có bưng cũng bưng cho trót hết hai đĩa dùm được không? Trong bếp còn canh, cậu vào múc ra đi!"
Tiếu Trác Hy nghe bọn họ nói chuyện với nhau, tâm tình vốn đang bối rối đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Ở cùng với hai người bọn họ, bản thân hệt như một cái người ngoài cuộc dư thừa ra vậy, tên cá chết có làm thức ăn cũng làm món mà hoa đào thích, hai người họ, cùng nhau ăn cơm giống như vậy, không biết đã bao nhiêu lần rồi...
Bản thân đã không biết gì mà lại tuỳ tiện chạy đến nhà người ta, quả thực không có chút cảm giác hài hoà nào.
Nói cho cùng, ở chung với tên bánh mì kia còn vui hơn.
Bất quá, bản thân tới đây cũng chỉ vì mớ ảnh chụp thôi... loại chuyện này, đâu có gì đâu mà công bằng hay không chứ...
Chung quy, sau này cũng đâu tất yếu phải tới đây nữa đâu...
Tiếu Trác Hy nghĩ như vậy, lại bỗng dưng chợt nhớ đến chuyện mình phát hiện lúc lục lọi máy tính, phẫn nộ liền lập tức thay thế ngượng ngùng, ngẩng đầu lên vừa định chất vấn, đã bị gương mặt của Vưu Khinh Vũ áp sát vào khiến cho hoảng sợ "A! Ngươi... Ngươi dựa gần lại đây như vậy làm gì!"
Cuống quít đẩy đẩy đầu Vưu Khinh Vũ sang một bên, nhưng tức giận vừa mới tích luỹ dâng lên được một chút lại lập tức xìu đi phân nửa, cả gương mặt lại đỏ bừng lên.
Vưu Khinh Vũ cười cười, nhéo nhéo mặt cậu "Thật đúng là đỏ bừng nha, hai người đã thảo luận ra kết quả chưa? Mặt tại sao lại đỏ tới như vậy?"
"Đi chết di! Mặt lão tử đỏ chỗ nào chứ?" rõ như ban ngày cũng có thể trợn mắt nói dối...
Vưu Khinh Vũ gật gù "Được rồi, không có đỏ, chỉ là xém đỏ thôi."
"Ể?" Tiếu Trác Hy nghi hoặc mà nhìn người nào đó.
Vưu Khinh Vũ thò tay qua, đè lại vai của cậu, gương mặt nhích dần nhích dần mà áp sát lại.
Tiếu Trác Hy bị động tác này của Vưu Khinh Vũ biến thành mê mang, trơ mắt mà nhìn gương mặt của ai đó ngày càng gần với mặt mình, cuối cùng "chụt" một cái, ở ngay khoé miệng hun lên một cái.
Giả như mà lệch đi một chút nữa, bảo đảm sẽ trúng ngay "hồng tâm"!
Bị đùa giỡn xong rồi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ lăng lăng mà nhìn gương mặt của Vưu Khinh Vũ dần dần cách xa...
Qua vài giây, mới ý thức được giữa hai người mới vừa xảy ra chuyện gì, nhất thời kinh hô một tiếng, bắt đầu xô đẩy Vưu Khinh Vũ, nghiêng ngả lảo đảo nhích sang bên cạnh.
Tiếp theo--
"A!"
"Aaa---"
"Vợ!"
-- loảng xoảng...
Cả ba người đều kinh hô lên, tô canh Công Tôn Duệ bưng trong tay rớt trên mặt đất, bởi vì lúc Tiếu Trác Hy nhích sang bên cạnh tránh né thì, tay không cẩn thận thụt ra đằng sau, cho nên nước canh nóng hổi trong tô, cơ hồ như toàn bộ đều tạt lên tay cậu, làn da bị lộ ra bên ngoài trong nháy mắt ửng đỏ sưng lên từng mảng lớn.
Hô la đau xong rồi, Tiếu Trác Hy lập tức co lại tay, dụi dụi chỗ bị ửng đỏ lên quần áo.
"Vợ, đừng nhúc nhích!" Vưu Khinh Vũ trước tiên bước qua, ôm lấy Tiếu Trác Hy rồi lập tức chạy vào phòng bếp, mở vòi nước lạnh, ấn tay cậu xuống dòng nước.
Tô thịt chần kia là món làm xong cuối cùng, vừa mới múc ra khỏi nồi chưa bao lâu, trên mặt lại có đọng một tầng dầu mỏng, cho nên nó nóng tới mức nào rất rõ ràng.
Cho dù đã xối nước lạnh lên rồi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn thấy đau đến hốc mắt cũng ửng đỏ lên.
"Còn đứng đó thất thần nữa? Mau lấy dấm chua lại đây!" Vưu Khinh Vũ một mặt xối nước lạnh cho cậu, một mặt nhìn Công Tôn Duệ luống cuống tay chân đứng tại chỗ quát một tiếng.
Công Tôn Duệ lúc này mới giật mình, chạy nhanh đến chỗ đặt gia vị tìm kiếm "Ở đâu? Dấm chua để đâu?"
Càng bối rối càng tìm không thấy.
Vưu Khinh Vũ cau mày, buông lấy tay đang ôm Tiếu Trác Hy "Ngoan, tự mình rửa một chút đi."
Tiếp theo lại bước về phía Công Tôn Duệ, cầm lấy chai dấm chua bước trở về bên này, đóng vòi nước lạnh lại, sau đó dùng dấm chua tưới lên tay của Tiếu Trác Hy.
Nhưng cho dù làm đến nước này rồi, chỗ bị Tiếu Trác Hy chà sát đến nhăn nhúm cả da lúc mới bị bỏng vẫn là nổi lên hai cái bọc nước nhìn mà rợn cả người.
"Vợ, có đau không?" Vưu Khinh Vũ thật cẩn thận nâng tay của cậu lên.
Tiếu Trác Hy nước mắt lưng tròng, trừng mắt nhìn anh "Vô nghĩa! Tự mình thử xem!"
Vưu Khinh Vũ cúi đầu, thổi thổi tay cậu mấy cái, sau lại đỡ Tiếu Trác Hy dậy, bước ra ngoài "Đi, chúng ta đi bệnh viện. Tiểu Duệ, giúp tôi lấy ví cùng chìa khoá xe."
Ngày hè nóng bức, lại bị phỏng, quả thực giống như cái cực hình.
"A, a, được!" Công Tôn Duệ chạy nhanh trở về phòng khách, quơ lấy chìa khoá cùng ví của Vưu Khinh Vũ rồi nhắm mắt đuổi theo sát hai người họ.
Tiếu Trác Hy vặn vặn vẹo vẹo cánh tay muốn rút tay mình ra khỏi tay Vưu Khinh Vũ, hờn dỗi mà nói "Ngươi còn nói nữa! Không phải tại ngươi cả sao, ngươi --" nghĩ đến động tác mới nãy của ai đó, mặt Tiếu Trác Hy lại lần nữa đỏ bừng không kém gì hốc mắt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.
Lúc nãy Vưu Khinh Vũ hôn... không biết là Công Tôn Duệ có bắt gặp được hay không, việc này lại không dám mở miệng hỏi Công Tôn, chỉ có thể phiền muộn lái sang chuyện khác "Không phải tại ngươi sao, trời nóng bức như vậy lại chạy đi nấu thịt chần làm cái gì chứ, trời nóng vậy..."
Vưu Khinh Vũ không để ý tới cậu đang giãy dụa, vẫn như cũ giữ chặt bả vai của cậu "Chồng xin lỗi mà, chồng biết vợ thích ăn cái đó nên mới làm thôi..."
Vưu Khinh Vũ còn chưa dứt lời, bỗng dưng ngừng lại đột ngột giữa câu, nhưng Tiếu Trác Hy cũng đã nghe ra được rõ ràng ý của anh "Ngươi, làm sao biết ta thích?"
Vưu Khinh Vũ trấn định, nói một cách hết sức tự nhiên "Đoán thôi... bởi vì chồng cũng thích ăn, người ta không phải thường bảo vợ chồng đồng tâm sao?"
"Đi chết đi!" cánh tay vẫn còn đau muốn chết, nên Tiếu Trác Hy cũng không thèm đếm xỉa tới lời của ai đó là thật hay giả, chuyên tâm bước đi.
Bạn nhỏ Công Tôn Duệ dưới sự thúc giục của Vưu Khinh Vũ, chạy xe một đường bão táp.
Đến bệnh viện rồi, chạy trước chạy sau đăng ký trả tiền, cũng là Công Tôn.
Cho nên, nếu như xem nhẹ bối cảnh y tá cùng người bệnh cứ đi tới đi lui trước mặt thì, sau nụ hôn bất ngờ kia, hai người xem như lần đầu tiên một mình ở chung. Tiếu Trác Hy cảm thấy rất đau, suy nghĩ lại không nhịn được mà nhớ đến nụ hôn lúc đó.
Tay còn lại không bị thương bất giác nâng lên xoa xoa khoé miệng, lại nghĩ đến xúc giác của nụ hôn vang dội lúc đó, tim cũng nhịn không được mà đập nhanh hơn một trận.
Cái tên kia rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Nếu như chỉ là đùa giỡn, loại chuyện như hôn nhau kia, cũng hết sức quá đáng đi...
Suýt chút xíu nữa là đã...
"Còn đau lắm hả? Tại sao mặt vẫn còn đỏ như thế?" Vưu Khinh Vũ dùng tay sờ sờ lên mặt cậu, nhịn không được lại nhíu mày "Còn rất nóng nữa, bị phỏng mà cũng có thể phát sốt sao?"
Câu nói cuối cùng kia, giống như chỉ là lẩm bẩm nói thầm, nhưng mặt Tiếu Trác Hy bất giác lại càng đỏ hơn "Không, không có..."
Công Tôn Duệ đúng lúc trở lại, Tiếu Trác Hy nhịn không được, nặng nề thở hắt ra.
Cậu đâu thể nào nói là, mặt mình đỏ, là bởi vì nghĩ tới hắn hôn mình chứ...
Tên cá chết này, thiệt không hiểu nổi trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa...
Tại sao có thể mạc danh kỳ diệu như vậy mà hôn mình chứ?
____________
Thuỵ mỹ nhân : Sleeping Beauty, người đẹp say ngủ hay người đẹp ngủ trong rừng (VN dịch)