Khi Trầm Mặc đã ăn phát ngán bánh bao, chuẩn bị chào tạm biệt Lý Bá, thì Lý Bá bỗng tủm tỉm cười nói: “Muốn học làm bánh bao không?”
Trầm Mặc suy nghĩ một lúc: “Học làm?” Thế có nghĩa là mình chẳng cần phải đi mua cũng được ăn, lại có thể tiết kiệm tiền nữa.
“Ta muốn.” Trầm Mặc gật đầu.
Đinh, người chơi Trầm Mặc bái Lý Bá làm thầy, học tập cách làm bánh bao.
“Trước tiên, ngươi phải đi thu thập cân bột mì.” Lý Bá cười tủm tỉm nói.
Gì? Bột mì phải thu thập mới có? Không phải làm từ lúa mạch sao?! Trầm Mặc trợn tròn mắt.
Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ: Đánh quái vật đất bùn, thu thập cân bột mì. Tiến độ: /.
Hả? Đánh quái vật đất bùn?!
Trầm Mặc nhìn một đám bọt trong suốt phun phì phì ra từ miện đám quái vật mà câm nín, đừng nói bánh bao hắn ăn là làm từ bột mì rớt ra từ trong bụng đám đó nha, làm sao bây giờ, hắn có chút muốn ói rồi.
Giơ cái đao nhỏ rỉ sét lao về phía đám quái vật, Trầm Mặc bi thảm phát hiện đâm không tới.
Đám quái vật vây quanh Trầm Mặc, một đám hướng Trầm Mặc mà áp lên người hắn, một phát chết tươi.
Tại điểm hồi sinh, Trầm Mặc nhìn tiền trong túi, quyết định không mua bánh bao nữa, mà tới cửa hàng vũ khí, mua một cái đao sắc bén hơn.
Ngắm chuẩn một con quái vật đất bùn đứng một mình, Trầm Mặc đâm xuống một cái, qua vài nhát, con quái vật đã không thấy đâu, trên mặt đất có một vật trắng trắng hình kim tự tháp, Trầm Mặc lấy tay chạm vào, vật thể liền biến mất, tiến độ nhiệm vụ biến thành /.
…Ra đây là bột mì. Hắn còn tưởng phải mổ phanh bụng quái vật ra mới lấy được chứ.
Trầm Mặc dùng biện pháp đồng dạng, thu thập được kha khá bột mì, lv cũng thăng lên một bậc.
Quẹt quẹt mồ hôi, lâu lắm hắn không vận động như vậy rồi, mệt mỏi quá a.
Hắn thở phì phò trả nhiệm vụ chỗ Lý Bá.
Lý Bá cười tủm tỉm nói, “Còn cần cân thịt nữa.”
Hả?
Trầm Mặc nhìn nhiệm vụ mới: Tiêu diệt bầy sói, thịt tươi /.
Yên lặng đứng lên… Đói quá, đi ăn cái gì đã.
“Phi phi.” Trầm Mặc ăn đồ hắn mua từ khách , thật khó ăn quá, so với bánh bao còn khó ăn hơn, quả nhiên vẫn nên học để tự mình làm thì hơn.
Vì thế, Trầm Mặc vô cùng vinh hạnh hiểu được đồ ăn trong khách cực kì khó nuốt, rất nhiều người chơi đều uống HP và Mana để sống qua ngày, hương vị lại có rất nhiều, có thể tùy tiện lựa chọn. Còn đồ ăn ngon hả, đương nhiên là có, một ít đồ ăn ngon lành đẹp đẽ kia, cũng phải là người chơi đại gia tiền kêu đầy túi mới dùng nổi.
“Ngao ô!” Đây không phải là sói tru, mà là Trầm Mặc bị cắn đến kêu ầm lên.
Toàn thân đổ mồ hôi, Trầm mặc tựa như mới vớt từ trong nước lên mà đi trả nhiệm vụ, có bột mì có thịt, chắc là được rồi đây.
Lý Bá cười cười, “Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh. Giờ ngươi phải học cách điều chỉnh lửa.”
Trầm Mặc vẻ mặt đen kìn kịt ngồi đốt củi.
“Nhào bột đến khi đều thì thôi.”
Dùng sức nhào nhào, dùng sức nhào nhào, mồ hôi đổ đầy mặt.
“Làm cái bánh bao.”
Bởi vì hắn ăn nhiều như vậy, cho nên phải làm nhiều chứ sao, giờ có muốn nhổ ra cũng không thể được nữa rồi!
Trầm Mặc nhìn tiến độ chầm chậm bò đến mức /.
Ô ô ô~
Chắc có thể bỏ ngang nhiệm vụ này nhỉ, Trầm Mặc chân trước chân sau chuồn ra khỏi tâm thủ thôn, nào ngờ vừa mới ra khỏi đó, hắn đã phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, hệ thống báo: Vẫn chưa xong nhiệm vụ, không thể rời khỏi tân thủ thôn, nếu không sẽ bị trừng phạt.
“GM!” Trầm Mặc bỗng nhớ tới có chuyện thì phải tìm GM mà hỏi.
“GM xin phục vụ, xin hỏi ngài có vấn đề gì vậy?” Một cô gái ăn mặc thật hoa lệ hiện ra.
“Vì sao ta không thể ra khỏi tân thủ thôn.”
“Bởi vì ngài vẫn chưa làm xong nhiệm vụ.”
“Vậy ta hủy bỏ nhiệm vụ thì sao?”
“Thật có lỗi, không thể.” Phụt, nhìn cái bản mặt béo tròn đen kịt đang thộn ra kìa, làm cô gái dùng cây quạt che mặt mà cười.
Trầm Mặc trừng mắt nhìn chằm chằm GM.
“Khụ.” GM thu lại nụ cười, “Cám ơn ngài đã tiếp tục chơi trò chơi, nếu còn có vấn đề gì, hoan nghênh ngài lại gọi.”
Nói xong, lúc chuẩn bị biến mất, GM còn chêm thêm một câu: “Ngươi thật đáng yêu, giống như cái bánh bao thịt lăn tròn tròn trên đất, ha ha ha ~ “
“GM ngươi là đồ hỗn đản!” Trầm Mặc nổi giận gào lên.
Ầm ầm, sét bổ giữa đầu.
Hệ thống thông báo: Mắng GM cũng bị trừng phạt.
Tóc dựng ngược lên, toàn thân đen sì bốc khói, Trầm Mặc không muốn chơi tiếp tẹo nào, chỉ là nghĩ đến còn rất nhiều đồ ăn ngon hắn vẫn chưa được nếm thử, nên đành tiếp tục chơi tiếp.