Cuộc sống gần đây của Trầm Mặc trôi qua giống y hệt một con heo, ăn ngủ, ngủ ăn, bị mỹ nhân ôm nhìn Thước Sa và Lam Văn đánh quái, nhìn cột kinh nghiệm nho nhỏ đang không ngừng đầy lên, nhưng hắn vẫn chưa tìm được phương pháp biến lại thành người.
Gấu mèo nhỏ Trầm Mặc thực buồn bực, chính vì thế, tinh thần cũng không tốt tí nào, càng ngày hắn lại càng có xu thế béo quay lên.
Vũ Bạch sờ sờ cái đầu đầy mao nhung, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trầm Mặc rầu rĩ trả lời, “Ta phải làm sao mới có thể biến trở về thành người đây?”
Vũ Bạch: “Vì sao?”
Trầm Mặc kỳ quái liếc mắt nhìn Vũ Bạch: “Biến trở lại thành người không tốt à?”
Vũ Bạch trực tiếp lắc đầu, “Không tốt.”
Trầm Mặc như bị sét đánh: “Hả?”
Vũ Bạch thản nhiên nói, “Gấu mèo so với người, ôm sướng hơn.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Tuy rằng cái bụng tròn để làm gối ôm không có.”
“Hả! Công năng của ta chỉ để làm gối ôm cho ngươi thôi sao?!”
Thực không may, Vũ Bạch không hề nghĩ ngợi trả lời, “Phải.”
Làm gấu mèo bị ôm, làm người cũng bị ôm, cái gì cũng giống nhau cả, Trầm Mặc ức chế thây kệ, bị ôm thì ôm chứ sao, dù sao đây cũng là trò chơi, chẳng mất mát gì, hừ.
Khi đám người Vũ Bạch đi tới đường cái, có người đối với ba tên đẹp trai g lộn kia ngẩn người, còn có kẻ muốn tiến đến gần để mua gấu mèo nữa…
“Gấu mèo của ngươi bán bao nhiêu tiền?”
Vũ Bạch tâm tình không tốt tẹo nào, trực tiếp coi như không khí mà đi qua.
Cũng chẳng phải lần nào cũng như thế, tối thiểu có kẻ ở trước mắt y lớn gan một chút, Vũ Bạch sẽ rút cung tên ra đập, Trầm Mặc gắt gao giữ chặt cung, Vũ Bạch nhìn gấu mèo một chút, lại nhìn kẻ dở hơi trước mắt mình, thu hồi cung lại.
“Hảo, thật đáng yêu.” Hắn rất muốn mua mà, Mạch Thanh đứng giữa đám người bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm con gấu mèo nhỏ mập mạp.
“Ca ca, ngươi nói cái gì?” Mạt Mạt, cũng chính là cô bé đã mua thiên sứ kia, cười gian hướng nam tử kia nói.
“Hả? ta, ta cái gì cũng chưa nói.” Mạch Thanh cắn môi nói, muội muội cười đến thật đáng sợ.
“Hứ.” Mạt Mạt khinh bỉ nhìn ca ca nhà mình, rõ ràng bộ dạng vô cùng tráng kiện, nhưng lại rất nhát gan, đột nhiên hai mắt sáng lên, đẩy đẩy Mạch Thanh, “Đây không phải là người lần trước mua thiên sứ của ta sao?”
Mạch Thanh ừ hừ gật đầu, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm gấu mèo, a, chui vào trong ngực rồi, thật đáng yêu a, muốn ôm quá.
Có tên qua đường mặt dày muốn mua gấu mèo rồi lại muốn ghẹo mỹ nhân cứ dây dưa mãi không đi, Vũ Bạch cau mày, kêu lên, “Con dơi.”
Lam Văn phản xạ có điều kiện trả lời, “Cái gì?”
Vũ Bạch, “Cắn hắn.”
Lam Văn: “…” Hắn là con dơi, không phải cẩu, tuy rằng hắn cũng hút máu, nhưng hiện tại hắn không thiếu a, có dược thủy rồi cơ mà.
Thước Sa cười ha ha vỗ vai Lam Văn đang hóa đá, “Để ta đi.” Nói xong, pháp trượng vừa rút ra, một tá người qua đường bị đá bay, thành cả chùm sao bay tít phía chân trời.
Trầm Mặc nhăn nhó: “Ngươi thật sự là buff sao?”
Thước Sa cười tủm tỉm nói, “Ta là thiên sứ.”
Thiên sứ? Ta thấy ác ma còn đúng hơn. Trầm Mặc âm thầm khinh bỉ.
Không ai dám to gan xán lại gần nữa, Vũ Bạch ôm Trầm Mặc đi tiếp, đột nhiên, Trầm Mặc hai mắt bỗng sáng rực lên, phía trước có một sạp bán đồ này nọ, là bánh bao a.
“Vũ Bạch, Vũ Bạch, ta muốn bánh bao!” Trầm Mặc hưng phấn kéo áo Vũ Bạch.
“Hảo.” Vũ Bạch trực tiếp mua một cái.
Ta ăn, ta cắn ta cắn, ta cũng không tin ta không biến lại thành người được.
Vì thế, mọi người được xem miễn phí một cảnh tượng hiếm thấy, một con gấu mèo nhỏ cao cỡ nửa người đang cố sống cố chết gặm bánh bao, mỹ nhân bên cạnh ôn nhu nhìn gấu mèo, thỉnh thoảng đưa chén nước lên, một đầu tóc vàng cười đến không bình thường châm trà cho mỹ nhân, còn nam tử tóc lam thì nhìn gấu mèo ăn mà thèm nhỏ dãi, cũng thò tay định cướp một cái, kết quả bị gấu mèo đánh, nam tử tóc lam vuốt vuốt bàn tay đỏ ửng đáng thương hề hề. Cuối cùng, gấu mèo cũng ăn đến no căng rốn, thế nhưng tại sao vẻ mặt lại vẫn thất vọng?
Trầm Mặc rất là buồn bực, tại sao hắn ăn bánh bao rồi mà vẫn không biến trở lại được.
Hắn nhớ rõ cái bánh bao hắn ăn lúc trước có chút khác biệt, hình như là còn có mấy dấu ngón tay bẩn bẩn nữa thì phải? Trầm Mặc trước mắt sáng ngời, chui tọt xuống đất, hai cái chân ngắn ngủn mập mạp lũn tũn chạy ra ngoài, một nhát cướp bánh bao trong bát tiểu khất cái mà cắn một miếng rõ to.
Vũ Bạch không kịp ngăn cản Trầm Mặc ăn cái bánh bao bẩn thủy đó, kết quả Trầm Mặc đã biến trở lại thành người, vẻ mặt vô cùng cảm động, hắn rốt cục biến trở về rồi a.
Vũ Bạch hơi hơi nhíu mày, nhanh như tia chớp cầm lấy bánh bao, nhét vào cái miệng đang ngoác ra cười của Trầm Mặc.
“Ực.” Trầm Mặc bất ngờ nuốt cả cái bánh xuống, chuyện tình bi kịch đã xảy ra, hắn lại biến trở thành gấu mèo.
Gấu mèo nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Vũ Bạch, “Tại sao?”
Vũ Bạch một chút cũng không xấu hổ nói, “Gấu mèo ôm thích hơn.”
Gấu mèo đáng thương hề hề ủy khuất cúi đầu, nhìn tên khất cái đang sống chết ôm lấy cái bát, trong mắt bỗng hiện lên ngọn lửa không tên, hắn hướng tên khất cái vung tay một phát, lần này cũng thông minh hơn, mà cướp nốt hai cái bánh bao nhét vào trong túi.
Vũ Bạch ôm lấy Trầm Mặc, mặc kệ tên khất cái đang đau lòng muốn chết, “Bẩn, nếu cần thì cứ để ta.”
Gấu mèo nhỏ Trầm Mặc đang vui tươi hớn hở vì lấy được bánh bao, không chú ý tới Vũ Bạch nói cái gì, quay lưng về phía Vũ Bạch, cọ cọ y một cái, sau đó rất nhanh nhét một cái bánh bao vào trong miệng.
Vũ Bạch nhìn gấu mèo nhỏ trong lòng thoáng chốc không thấy, chỉ có cái bụng của ai đó đầy thịt là thịt, thuận tay nhéo nhéo, “Gối ôm hình người cũng khá tốt.”
Cái gì?!
Trầm Mặc ngơ ngác tùy ý để Vũ Bạch ôm.
Chỉ đáng thương cho tên khất cái, tỉnh dậy đã chả thấy gấu mèo nơi đâu, chỉ còn lại cái bát trống trơn, “Ăn cướp a!”
“Cái gì thế này, ngay cả khất cái cũng bị cướp?”
“Thời buổi bây giờ thật không an toàn a.”