Đồ ăn hắn tồn trữ bất tri bất giác cũng đã hết, Trần Mặc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới màn hình, : , ân, hắn cũng hơi đói bụng, đành gọi đồ ăn ngoài.
Mới mở điện thoại ra, Trần Mặc đã bị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ ở trên màn hình điện thoại dọa cho sợ khiếp, bởi vì chúng đều là của cùng một người —— Lục Văn.
Xong rồi. Đây là suy nghĩ trong đầu Trần Mặc, nhưng dù sao giờ y chắc chưa về đâu, hắn còn lâu mới sợ, ha ha.
Trần Mặc xóa hết những cuộc gọi nhỡ, rồi gọi cho nhà hàng thức ăn nhanh, điện thoại kết nối , đầu dây bên kia có một giọng nam thật dễ nghe, “Alô?”
Trần Mặc nhìn máy tính nói: “Xin chào, cho tôi một phần vịt quay, đưa đến XXXXXX.”
Đầu dây điện thoại biên kia im lặng một lúc: “Vâng.”
Kỳ quái, vì sao thanh âm kia nghe rất quen thuộc nhỉ.
Lúc cửa phòng mở ra, Trần Mặc vẫn còn đang xem phim trên máy tính.
Trần Mặc gọi với ra hỏi, “Ai đó?”
Than âm dễ nghe ngoài cửa vang lên: “Đưa đồ ăn nhanh đây.”
Trần Mặc lon ton chạy ra mở cửa, nhưng bên ngoài không có món ăn nào, chỉ có duy nhất Lục Văn mặc tây trang nhìn đẹp trai g lộn.
Trần Mặc trợn tròn mắt: “Món vịt đâu?”
Lục Văn lắc lắc di động: “Ngươi gọi đi đâu để gọi món thế?”
Trần Mặc lấy điện thoại di động ra xem cuộc vừa gọi, mới thấy cuộc gọi mới nhất là Lục Văn. Hắn nhớ rõ hắn bấm chính là số điện thoại cửa hàng thức ăn mà, chẳng lẽ hắn hoa mắt, bấm nhầm số Lục Văn, a, đừng có trêu ngươi như vậy chứ.
Lục Văn đi vào, đóng cửa lại, nhìn máy tính, mặt đen sì, y bật đèn lên, nhìn cái núi loạn thất bát tao gì đó cùng cả đống rác rưởi bên cạnh, y nở nụ cười, được lắm.
Trần Mặc nhìn Lục Văn cười đến thật đáng sợ, vội vàng tắt máy tính, rồi lắp bắp nói: “Ta… ta chỉ quay về xem thử thôi…”
“Hử?”
“Thật sự, ta chỉ là quay về xem thử, ngươi chẳng phải cũng không ở nhà sao?”
“Ta gọi điện sao không nghe?”
“…Ta không nghe thấy chuông.” Cúi đầu, Trần Mặc khoanh tay ngoan ngoãn.
Lục Văn ngắm nghía xung quanh: “Máy tính bật loa quá lớn, cho nên không có nghe thấy?”
Trần Mặc cúi thấp hơn, đầu gật nhẹ một cái.
Lục Văn buồn cười nói tiếp, “Vậy ngươi có đáng bị phạt hay không?”
Trần Mặc bụm mông nói: “Nên phạt, nhưng mà ta chưa tắm rửa, chưa rửa mặt, chưa đánh răng, ngươi xem vành mắt ta đen sì thế này rồi, chúng ta để hôm khác nhé.”
Lục Văn vẫn như cũ ngồi ở bên giường: “Ngươi đi tắm rửa đánh răng là được rồi.”
Trần Mặc phát ra rên rỉ, “Ôi…..?”
Trần Mặc tóc ướt sũng mặc quần cộc đi ra , Lục Văn ánh mắt tối sầm lại, cái kiểu mặc ít quần áo dâng tới tận miệng thế này không giống hắn chút nào, “Tại sao không mặc quần áo?”
Trần Mặc dùng khăn lau tóc nói: “Không phải tại ngươi bắt ta tắm sao, chỗ này của ta chỉ còn một bộ quần áo sạch sẽ, còn phải để mặc đi về nhà ngươi nữa chứ.”
Tâm tình Lục Văn trở nên tối cực kì, vẫy vẫy Trần Mặc: “Lại đây.”
Trần Mặc tới ngồi bên cạnh, Lục Văn liền cầm lấy khăn mặt lau tóc giùm cho hắn, lúc tóc hắn đã gần khô, Trần Mặc ngoan ngoãn hôn Lục Văn. Lục Văn tâm tình vui vẻ, đem Trần Mặc đẩy xuống giường.
Hai người lăn qua lộn lại trên chiếc giường yếu ớt, tiếng cọt cà cọt kẹt vang lên không ngừng.
Trần Mặc lo lắng nói: “Giường có thể bị sập không nhỉ?”
Lục Văn đang ăn Trần Mặc đến lúc quan trọng, chỉ mơ hồ nói: “Sẽ không đâu…”
Nhưng mà theo từng đợt vận động kịch liệt, giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, rốt cục một tiếng “Răng rắc “, cái giường bất hạnh đã anh dũng hi sinh. Một chân giường gãy nát, khiến đầu Trần Mặc đập vào thành giường, Lục Văn cũng trượt xuống theo, càng thêm xâm nhập vào trong hắn.
Trần Mặc kêu “A” một tiếng, đầu bị đụng mạnh mà lâm vào hôn mê.
Trần Mặc sau khi tỉnh lại, ôm khư khư cái giường, khóc lóc: “Ô ô ô, giường của ta, ta thật vất vả mới kiếm được tiền mua giường a.”
Lục Văn ôm Trần Mặc, an ủi: “Ngoan, chúng ta về nhà đi, ta sẽ mua cho ngươi một cái giường thật to thật lớn.”
Trần Mặc nước mắt lưng tròng nhìn Lục Văn: “Thật chứ?”
Lục Văn gật đầu, “Thật.” Thỉnh thoảng đổi chỗ “làm việc” cũng rất thoải mái nha.
Không biết ý tưởng đen tối của Lục Văn , heo nhỏ ngây thơ Trần Mặc nở nụ cười.