Những giọt sương vào buổi sớm mai không vì ánh mặt trời đang dần nhô lên mà biến mất , cùng lúc đó ở trên một băng ghế dài trong vườn trường có một thanh niên đang đùa nghịch những giọt sương còn đọng lại trên phiến lá , cậu bứt từng chiếc từng chiếc rồi nhu nó thành một cục rồi lại bứt cái khác xếp thành cái bánh chẻo . Không quá một lúc , trên mặt cậu lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn , cầm chiếc lá trong tay quăng xuống đất rồi dùng chân chà chà đạp đạp
Lúc Giang Niên đến thì nhìn thấy cảnh tượng kia , hắn trong lòng run rẩy , cảm thấy mình giống như chiếc lá đó. Hắn làm bộ quay đi chỗ khác coi như không thấy , sau đó tự thôi miên chính mình . Mình tuyệt đối không phải chiếc lá đáng thương kia
“Giang Niên , tới rồi sao ? ” – Thanh niên ngồi cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn
“Khụ” – Từ lúc học sơ trung tới giờ đối phương đã lâu lắm rồi không kêu hắn là ‘Giang Niên’ , này tuyệt đối không phải điều tốt
“Vũ Trạch “
“Ngồi đi ” – Vương Vũ Trạch vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh
Lúc này đây hắn còn mơ hồ nhìn thoáng qua thấy tay đối phương còn lưu lại xác lá cây , cậu rốt cuộc là đã giẫm nát bao nhiêu chiếc lá rồi !! Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện này , Giang Niên dằn lòng xuống , cất bước đi về phía cậu
“Uống không ? “- Đối phương đưa qua một lọ đồ uống màu trắng ngà
“Không uống ” – Nước dinh dưỡng ? Sau đó hắn mới phát hiện kế bên Vương Vũ Trạch có 1 túi giấy plastic , bên trong còn đựng ít nhất 5-6 lọ . Người này mang nhiều nước dinh dưỡng ra làm gì chứ ? Quả nhiên là có điểm không bình thường
“Có muốn uống cũng không cho cậu ” – Vương Vũ Trạch bóp bóp cái chai trong tay , nhớ tới lúc La Tường cầm một bịch đi lên là thấy mắc cười , đúng là hình mẫu lý tưởng của người vợ đảm đang nha
“…” – Tuy rằng lúc nãy có nhiều điều rất muốn nói với cậu ta nhưng đến khi đối mặt rồi lại không biết bắt đầu nói từ đâu
“Cậu cùng … Hà Nguyệt vẫn tốt chứ ?” – Đang suy nghĩ bỗng dưng thốt ra như vô tình hỏi
Giang Niên đột nhiên có chút tay chân cứng ngắc , lưng tựa vào ghế rồi nói ” Ừ cũng được ”
“Ò . Cậu tới đây làm gì ? “
“Về chuyện ngày hôm qua tôi muốn cùng cậu giải thích ” – Nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái chai , Giang Niên nói ” Tôi thật sự có chút đê tiện , đem cậu đẩy ra ngoài chịu trận nhưng tôi không hối hận vì chuyện đó , vì dưới tình huống này chỉ có thể làm như vậy “
“Ừm , tôi hiểu được . Hiện tại công hội thế nào ? “- Nói không quan tâm là giả
“Tạm thời cứ để như vậy , từ từ rồi tôi sẽ tìm cách giải quyết ”
Cậu thở dài , vẫn là mềm lòng nói ” Cậu cứ nói là mình hoàn toàn không biết gì đi ”
“Cám ơn … ” – Hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu , sau đó liền nhớ lại , tên này từ nhỏ đến lớn vẫn là mạnh miệng nhưng lại mềm lòng
“Con khỉ ” – Cậu trở mình xem thường ” Cám ơn cái mông , tôi không nói thì chắc cậu cũng phủi bỏ mọi quan hệ của chúng ta rồi chứ gì ”
“…”
“Nếu là tới giải thích ” – Cậu dừng một chút , sau đó cười sáng lạng ” Cậu không quên hôm qua tôi nói gì chứ hả ? Lết đến đây để cho tôi chà đạp sau đó từ từ mà giải thích ”
Người nào đó trên mặt run rẩy ” Bỏ …bỏ đi …. Ở dưới đất dơ lắm … ”
“+12 32A 3 kiện tật phong bộ”
“Tật phong bộ ? Cậu cần trang bị của Thần Tiễn để làm gì ? “
” Cậu quản cái rắm !!! Có đưa không thì bảo ? “
“Được được được . Cậu là ông nội của tôi mà ”
“Đương nhiên ” – Ai kia bĩu môi vừa lòng ” Đi , mau mời tôi đi ăn điểm tâm , đói chết rồi ”
“…”- Vì cái gì tôi phải ở trên địa bàn cậu mà mời cậu ăn cơm chứ … Haizz , quên đi ….
———————————————————–Phong ca————————————————————-
“Cậu là cố ý …” – Nhìn thấy người trước mặt ăn như lang thôn hổ yết , Giang Niên bất đắc dĩ nói ” Bị bỏ đói mấy bữa rồi ?”
“Ngô… Tôi vẫn … là …ăn nhiều như vậy ” – Trong miệng vẫn còn một đống thức ăn , nói chuyện cũng không được lưu loát ” Đợi lát nữa người vắng một chút , cơm trưa cơm chiều vẫn là do cậu mời ”
“Haizz , ăn đi ăn đi ăn đi ” – Đối với người này thật không có biện pháp ” Hôm nay cậu muốn ăn gì ăn bao nhiêu tôi đều mời ”
“Ừ”
Sau một trận gió cuốn mây đi , người nào đó đánh một cái ợ , sờ sờ cái bụng đã to lên một vòng . Vương Vũ Trạch tuy rằng thỏa mãn nhưng mà trong lòng vẫn còn có vướng mắc “Cậu đối với tôi thật tốt , cho nên đã câu dẫn tôi thích cậu . Đương nhiên lần này là ngoại lệ ”
“Câu dẫn …?? – Ngất xỉu – ” Bạn học Vương Vũ Trạch xin hãy chú ý cách dùng từ “
Giang Niên tiếp tục nói – ” Cậu vẫn thích tôi sao ? Là bởi vì do tôi đối tốt với cậu ? “
“Làm sao tôi biết !” – Vương Vũ Trạch trong mắt hiện lên chút mê mang ” Dù sao lúc cậu đối xử tốt với Hà Nguyệt , tôi đều không được vui “
Sờ sờ đầu người đối diện , Giang Niên nghiêm mặt nói ” Từ nhỏ tôi với Tử Siêu đều đối tốt với cậu , đặc biệt là tôi , bởi vì cậu nhỏ hơn cho nên lúc nào tôi cũng cưng chiều cậu . Nhưng mà dạng đó không phải là tình yêu , có lẽ cậu cũng bị kẹt ngay khúc này . Cậu ghen tỵ với Hà Nguyệt chỉ là vì sợ tôi sẽ không cưng chiều yêu thương cậu nữa “
“Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa ” – Cậu hạ tầm mắt dừng lại ở một nơi xa ” Nếu tôi lấy tiêu chuẩn yêu một người vì người đó đối xử tốt với tôi thì tôi phát hiện ngoại trừ cậu vẫn còn có người khác rất tốt với tôi “
“Nguyên lai không phải là buông tha tôi mà là có mới nới cũ sao ~ ” – Nếu như đã xác định là bạn bè tốt thì Giang Niên cũng thả lỏng được phần nào
“Tôi không biết có phải gọi đó là thích hay không , nhưng mà cảm giác bây giờ cũng không tồi , hơn nữa … đường vẫn còn rất dài ” – Trong đầu hiện lên hình ảnh quá mức mơ hồ , diện mạo , thân phận , địa vị , tựa hồ cái gì mình cũng không rõ
“Haizzz ~ ” – Giang Niên cố ý thở dài ” Nhìn bộ dạng không tự thoát ra của cậu như thế nào mà làm cho lòng tôi trở nên ê ẩm như vậy chứ ”
“Biến , đừng câu dẫn lão tử ! ” – Cậu trừng mắt liếc đối phương ” Nguyên tắc của tôi là nếu người ta đối xử tốt với tôi thì tôi cũng sẽ đối xử thật tốt với người đó . Mà cậu ….đã bị tôi xóa tên rồi , về sau chuyện cậu đối xử tốt với tôi là điều tất nhiên , cho nên đừng có mà mơ tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu nữa !!!”
“Biết rồi , ông nội của tôi ơi …. “ – Giang Niên đứng dậy cười nói ” Sự tình đã được giải quyết rồi , bây giờ tôi dẫn cậu đi shoping có chịu không ? ”
“Ừ ” – Nghĩ nghĩ một chút , Vương Vũ Trạch nói ” Giang Niên , chúng ta đi siêu thị shoping đi , siêu thị gần trường có nhiều thứ để chơi còn có nhiều đồ ăn ngon nữa ”
“Biến !” – GIang Niên đã biết trước rằng hôm nay ví tiền của mình sẽ không thoát khỏi số phận mà
Đi ra không xa , cư nhiên cậu thấy đối diện có thân ảnh quan thuộc đang đi tới , này không phải là … hắc y sư huynh sao ? Họ gì ý nhỉ ? Hứa ? Hay là Sở ?
Đại khái là thấy được ánh mắt của mình dừng trên người đối phương quá lâu nên khiến cho hắn chú ý ,làm cho sư huynh hướng hắn gật đầu… cho nên cậu đành kiên trì chào hảo
“Chào sư huynh ”
“Ừ ” – Đối phương liếc mắt nhìn cậu một cái rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Giang Niên
Muốn hỏi thì cứ hỏi a , nhìn thì được cái gì , mắt cũng đâu có biết nói chuyện . Nhưng mà Vương Vũ Trạch của chúng ta vẫn là người rất am hiểu ý người khác ” Đây là bạn của em, sinh viên trường khác ”
“Ò”
Biết được đáp án rồi hẳn là nên đi không phải sao , đứng như vậy thật là xấu hổ a , lại không có ý kiến gì …
“Ách…” – Sư đệ thân thủ mau lẹ đưa ra một túi nước dinh dưỡng ” Sư huynh , anh uống không ? “
“Ừ , cám ơn ” – Đối phương ảm đạm cười , tiếp nhận cái cái túi to trong tay cậu .
Đúng vậy !!!!!! Là một cái túi to đùng
“Đi đi , tạm biệt ” – Rồi sau đó thong thả bước đi
…Đi đi…
Con mịe nó !! Tôi chỉ cho anh có một chai thôi , không phải cho toàn bộ !! Tuyệt đối là trả thù trả thù mà ! Không phải chỉ là dính chút nước miếng thôi sao ? Này có thể đủ cho tôi uống mấy ngày luôn đó ! Tức chết tôi mà !!!
“A a a , không còn nữa …. ” – Âm thanh đầy oán niệm
Nghe được tiếng lẩm bẩm của tiểu sư đệ đáng yêu ở phía sau . Đại sư huynh đưa lưng về phía bọn họ vừa đi vừa lộ ra nụ cười trên mặt . Ha ha , biểu tình cứng đờ của người nọ thật sự rất thú vị
“Quên đi , tôi mua lại cho cậu ”
Người đó là bạn của cậu sao ?
“Không phải vấn đề về chai nước dinh dưỡng mà là trong lòng tôi khó chịu !!!!!!”
“Được rồi , cho cậu nguyên bộ tật phong với vòng tai luôn có chịu không ? “
“Chịu…”
Câu tiếp theo bởi vì đi quá xa nên không nghe rõ , nhưng mà … Tật phong ? Long Chi Cốc ? Tuy rằng vẫn là chưa hiểu rõ về trò chơi này nhưng mà làm Thần Tiễn bấy lâu nay nên tật phong sáo trang chuyên dụng hẵn vẫn là biết đến
Những giọt sương vào buổi sớm mai không vì ánh mặt trời đang dần nhô lên mà biến mất , cùng lúc đó ở trên một băng ghế dài trong vườn trường có một thanh niên đang đùa nghịch những giọt sương còn đọng lại trên phiến lá , cậu bứt từng chiếc từng chiếc rồi nhu nó thành một cục rồi lại bứt cái khác xếp thành cái bánh chẻo . Không quá một lúc , trên mặt cậu lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn , cầm chiếc lá trong tay quăng xuống đất rồi dùng chân chà chà đạp đạp
Lúc Giang Niên đến thì nhìn thấy cảnh tượng kia , hắn trong lòng run rẩy , cảm thấy mình giống như chiếc lá đó. Hắn làm bộ quay đi chỗ khác coi như không thấy , sau đó tự thôi miên chính mình . Mình tuyệt đối không phải chiếc lá đáng thương kia
“Giang Niên , tới rồi sao ? ” – Thanh niên ngồi cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn
“Khụ” – Từ lúc học sơ trung tới giờ đối phương đã lâu lắm rồi không kêu hắn là ‘Giang Niên’ , này tuyệt đối không phải điều tốt
“Vũ Trạch “
“Ngồi đi ” – Vương Vũ Trạch vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh
Lúc này đây hắn còn mơ hồ nhìn thoáng qua thấy tay đối phương còn lưu lại xác lá cây , cậu rốt cuộc là đã giẫm nát bao nhiêu chiếc lá rồi !! Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện này , Giang Niên dằn lòng xuống , cất bước đi về phía cậu
“Uống không ? “- Đối phương đưa qua một lọ đồ uống màu trắng ngà
“Không uống ” – Nước dinh dưỡng ? Sau đó hắn mới phát hiện kế bên Vương Vũ Trạch có túi giấy plastic , bên trong còn đựng ít nhất - lọ . Người này mang nhiều nước dinh dưỡng ra làm gì chứ ? Quả nhiên là có điểm không bình thường
“Có muốn uống cũng không cho cậu ” – Vương Vũ Trạch bóp bóp cái chai trong tay , nhớ tới lúc La Tường cầm một bịch đi lên là thấy mắc cười , đúng là hình mẫu lý tưởng của người vợ đảm đang nha
“…” – Tuy rằng lúc nãy có nhiều điều rất muốn nói với cậu ta nhưng đến khi đối mặt rồi lại không biết bắt đầu nói từ đâu
“Cậu cùng … Hà Nguyệt vẫn tốt chứ ?” – Đang suy nghĩ bỗng dưng thốt ra như vô tình hỏi
Giang Niên đột nhiên có chút tay chân cứng ngắc , lưng tựa vào ghế rồi nói ” Ừ cũng được ”
“Ò . Cậu tới đây làm gì ? “
“Về chuyện ngày hôm qua tôi muốn cùng cậu giải thích ” – Nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái chai , Giang Niên nói ” Tôi thật sự có chút đê tiện , đem cậu đẩy ra ngoài chịu trận nhưng tôi không hối hận vì chuyện đó , vì dưới tình huống này chỉ có thể làm như vậy “
“Ừm , tôi hiểu được . Hiện tại công hội thế nào ? “- Nói không quan tâm là giả
“Tạm thời cứ để như vậy , từ từ rồi tôi sẽ tìm cách giải quyết ”
Cậu thở dài , vẫn là mềm lòng nói ” Cậu cứ nói là mình hoàn toàn không biết gì đi ”
“Cám ơn … ” – Hắn có chút kinh ngạc nhìn cậu , sau đó liền nhớ lại , tên này từ nhỏ đến lớn vẫn là mạnh miệng nhưng lại mềm lòng
“Con khỉ ” – Cậu trở mình xem thường ” Cám ơn cái mông , tôi không nói thì chắc cậu cũng phủi bỏ mọi quan hệ của chúng ta rồi chứ gì ”
“…”
“Nếu là tới giải thích ” – Cậu dừng một chút , sau đó cười sáng lạng ” Cậu không quên hôm qua tôi nói gì chứ hả ? Lết đến đây để cho tôi chà đạp sau đó từ từ mà giải thích ”
Người nào đó trên mặt run rẩy ” Bỏ …bỏ đi …. Ở dưới đất dơ lắm … ”
“+ A kiện tật phong bộ”
“Tật phong bộ ? Cậu cần trang bị của Thần Tiễn để làm gì ? “
” Cậu quản cái rắm !!! Có đưa không thì bảo ? “
“Được được được . Cậu là ông nội của tôi mà ”
“Đương nhiên ” – Ai kia bĩu môi vừa lòng ” Đi , mau mời tôi đi ăn điểm tâm , đói chết rồi ”
“…”- Vì cái gì tôi phải ở trên địa bàn cậu mà mời cậu ăn cơm chứ … Haizz , quên đi ….
———————————————————–Phong ca————————————————————-
“Cậu là cố ý …” – Nhìn thấy người trước mặt ăn như lang thôn hổ yết , Giang Niên bất đắc dĩ nói ” Bị bỏ đói mấy bữa rồi ?”
“Ngô… Tôi vẫn … là …ăn nhiều như vậy ” – Trong miệng vẫn còn một đống thức ăn , nói chuyện cũng không được lưu loát ” Đợi lát nữa người vắng một chút , cơm trưa cơm chiều vẫn là do cậu mời ”
“Haizz , ăn đi ăn đi ăn đi ” – Đối với người này thật không có biện pháp ” Hôm nay cậu muốn ăn gì ăn bao nhiêu tôi đều mời ”
“Ừ”
Sau một trận gió cuốn mây đi , người nào đó đánh một cái ợ , sờ sờ cái bụng đã to lên một vòng . Vương Vũ Trạch tuy rằng thỏa mãn nhưng mà trong lòng vẫn còn có vướng mắc “Cậu đối với tôi thật tốt , cho nên đã câu dẫn tôi thích cậu . Đương nhiên lần này là ngoại lệ ”
“Câu dẫn …?? – Ngất xỉu – ” Bạn học Vương Vũ Trạch xin hãy chú ý cách dùng từ “
Giang Niên tiếp tục nói – ” Cậu vẫn thích tôi sao ? Là bởi vì do tôi đối tốt với cậu ? “
“Làm sao tôi biết !” – Vương Vũ Trạch trong mắt hiện lên chút mê mang ” Dù sao lúc cậu đối xử tốt với Hà Nguyệt , tôi đều không được vui “
Sờ sờ đầu người đối diện , Giang Niên nghiêm mặt nói ” Từ nhỏ tôi với Tử Siêu đều đối tốt với cậu , đặc biệt là tôi , bởi vì cậu nhỏ hơn cho nên lúc nào tôi cũng cưng chiều cậu . Nhưng mà dạng đó không phải là tình yêu , có lẽ cậu cũng bị kẹt ngay khúc này . Cậu ghen tỵ với Hà Nguyệt chỉ là vì sợ tôi sẽ không cưng chiều yêu thương cậu nữa “
“Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa ” – Cậu hạ tầm mắt dừng lại ở một nơi xa ” Nếu tôi lấy tiêu chuẩn yêu một người vì người đó đối xử tốt với tôi thì tôi phát hiện ngoại trừ cậu vẫn còn có người khác rất tốt với tôi “
“Nguyên lai không phải là buông tha tôi mà là có mới nới cũ sao ~ ” – Nếu như đã xác định là bạn bè tốt thì Giang Niên cũng thả lỏng được phần nào
“Tôi không biết có phải gọi đó là thích hay không , nhưng mà cảm giác bây giờ cũng không tồi , hơn nữa … đường vẫn còn rất dài ” – Trong đầu hiện lên hình ảnh quá mức mơ hồ , diện mạo , thân phận , địa vị , tựa hồ cái gì mình cũng không rõ
“Haizzz ~ ” – Giang Niên cố ý thở dài ” Nhìn bộ dạng không tự thoát ra của cậu như thế nào mà làm cho lòng tôi trở nên ê ẩm như vậy chứ ”
“Biến , đừng câu dẫn lão tử ! ” – Cậu trừng mắt liếc đối phương ” Nguyên tắc của tôi là nếu người ta đối xử tốt với tôi thì tôi cũng sẽ đối xử thật tốt với người đó . Mà cậu ….đã bị tôi xóa tên rồi , về sau chuyện cậu đối xử tốt với tôi là điều tất nhiên , cho nên đừng có mà mơ tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu nữa !!!”
“Biết rồi , ông nội của tôi ơi …. “ – Giang Niên đứng dậy cười nói ” Sự tình đã được giải quyết rồi , bây giờ tôi dẫn cậu đi shoping có chịu không ? ”
“Ừ ” – Nghĩ nghĩ một chút , Vương Vũ Trạch nói ” Giang Niên , chúng ta đi siêu thị shoping đi , siêu thị gần trường có nhiều thứ để chơi còn có nhiều đồ ăn ngon nữa ”
“Biến !” – GIang Niên đã biết trước rằng hôm nay ví tiền của mình sẽ không thoát khỏi số phận mà
Đi ra không xa , cư nhiên cậu thấy đối diện có thân ảnh quan thuộc đang đi tới , này không phải là … hắc y sư huynh sao ? Họ gì ý nhỉ ? Hứa ? Hay là Sở ?
Đại khái là thấy được ánh mắt của mình dừng trên người đối phương quá lâu nên khiến cho hắn chú ý ,làm cho sư huynh hướng hắn gật đầu… cho nên cậu đành kiên trì chào hảo
“Chào sư huynh ”
“Ừ ” – Đối phương liếc mắt nhìn cậu một cái rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Giang Niên
Muốn hỏi thì cứ hỏi a , nhìn thì được cái gì , mắt cũng đâu có biết nói chuyện . Nhưng mà Vương Vũ Trạch của chúng ta vẫn là người rất am hiểu ý người khác ” Đây là bạn của em, sinh viên trường khác ”
“Ò”
Biết được đáp án rồi hẳn là nên đi không phải sao , đứng như vậy thật là xấu hổ a , lại không có ý kiến gì …
“Ách…” – Sư đệ thân thủ mau lẹ đưa ra một túi nước dinh dưỡng ” Sư huynh , anh uống không ? “
“Ừ , cám ơn ” – Đối phương ảm đạm cười , tiếp nhận cái cái túi to trong tay cậu .
Đúng vậy !!!!!! Là một cái túi to đùng
“Đi đi , tạm biệt ” – Rồi sau đó thong thả bước đi
…Đi đi…
Con mịe nó !! Tôi chỉ cho anh có một chai thôi , không phải cho toàn bộ !! Tuyệt đối là trả thù trả thù mà ! Không phải chỉ là dính chút nước miếng thôi sao ? Này có thể đủ cho tôi uống mấy ngày luôn đó ! Tức chết tôi mà !!!
“A a a , không còn nữa …. ” – Âm thanh đầy oán niệm
Nghe được tiếng lẩm bẩm của tiểu sư đệ đáng yêu ở phía sau . Đại sư huynh đưa lưng về phía bọn họ vừa đi vừa lộ ra nụ cười trên mặt . Ha ha , biểu tình cứng đờ của người nọ thật sự rất thú vị
“Quên đi , tôi mua lại cho cậu ”
Người đó là bạn của cậu sao ?
“Không phải vấn đề về chai nước dinh dưỡng mà là trong lòng tôi khó chịu !!!!!!”
“Được rồi , cho cậu nguyên bộ tật phong với vòng tai luôn có chịu không ? “
“Chịu…”
Câu tiếp theo bởi vì đi quá xa nên không nghe rõ , nhưng mà … Tật phong ? Long Chi Cốc ? Tuy rằng vẫn là chưa hiểu rõ về trò chơi này nhưng mà làm Thần Tiễn bấy lâu nay nên tật phong sáo trang chuyên dụng hẵn vẫn là biết đến