Chu Nhan làm sao không nhìn ra Xích Vũ Hoàng tử này cố ý không giúp đỡ, cố ý làm khó dễ nàng; một cước đá văng mấy tên hắc y nhân phía sau, xoay người lại tiến lên bắt lấy bả vai hắc y nhân sắp đến gần Xích Vũ Hoàng tử, tiếp đó tay chân dùng sức, cứng rắn nâng tráng hán cao lớn thô kệch kia lên, sau đó nặng nề rơi thật xa.
Nhưng lúc nàng đang chuyên tâm đối phó đám hắc y nhân kia, chợt thấy phía sau hơi lạnh, theo sát sau, một dòng máu đỏ tươi liền trào ra từ nơi bả vai của nàng!
Tiếp theo, chân sau nàng mềm nhũn, 'phịch' một tiếng quỳ một gối xuống, một bàn tay chịu đau che đi vết thương nơi bả vai, chỉ cảm thấy máu chảy đầm đìa, nơi bả vai trướng đau cảm giác hai mắt choáng váng; trong ánh trăng mờ, nàng quay đầu lại nhìn về phía Xích Vũ Hoàng tử và Tiết Ưng một mực được nàng bảo hộ ở phía sau người; Xích Vũ Hoàng tử sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm túc giống như chim ưng trong mắt lóe lên chút hưng phấn, mà Tiết Ưng đứng bên cạnh hắn, cũng đồng dạng dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, trong tay phải còn đang cầm một thanh đoản đao nhỏ máu; huyết châu tươi đẹp, một giọt một giọt giọt rơi trên mặt đất, theo cơ từ trong cơ thể nàng chảy xuống màu sắc giống nhau như đúc.
Mà trong lúc nàng giật mình như hiểu ra cái gì đó, lúc hắc y nhân xông vào trong phòng đang hung ác đánh tới phía nàng, Chu Nhan chịu đựng đau nhức đứng lên, gắng gượng ổn định lại thân mình lung lay sắp đổ, cánh tay trái gần như bị tháo xuống tùy thời có thể rơi xuống từ trên người nàng, đã không còn cảm giác gì; mãnh liệt sát ý và chấp niệm trong lòng khiến nàng không cho phép chính mình ngã xuống vào lúc này, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, liền liều chết đánh đi qua chỗ đám hắc y nhân trước mặt.
Tiết Ưng cười lạnh thu hồi đoản đao, cùng Xích Vũ Hoàng tử bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cười một tiếng; nhìn Chu Nhan phía trước vẫn 'Bảo hộ' bọn họ ở bên trong, trong tươi cười lại càng mang theo mãnh liệt châm chọc.
Mà trong lúc chủ tớ hai người nhìn nhau cười hết sức, ngoài cửa sổ phát ra một tiếng chói tai, lại có một đám hắc y nhân từ ngoài cửa sổ phá cửa sổ mà vào, theo sát sau, mấy cây phi tiêu cùng nhau bắn về phía Xích Vũ Hoàng tử; Chu Nhan chỉ cảm thấy khóe mắt một đạo hàn quang, mà nhãn lực cực nhanh làm cho nàng lập tức nhận ra phi tiêu kia và cái mà đám người tập kích nửa đêm hôm trước sử dụng giống nhau như đúc thì nhất thời kinh hãi ra tiếng; đưa thân mình ra chắn trước người Xích Vũ Hoàng tử; cứng rắn chỉ dùng thân thể của chính mình để ngăn cản một kích khí thế mãnh liệt kia.
Xích Vũ Hoàng tử nhìn thấy hắc y nhân xuất hiện, cũng là kinh hãi; cuối cùng rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra tương địch; nhưng làm cho hắn không ngờ chính là đám hắc y nhân này lại dùng tới ám khí, lúc hắn sửng sốt nhìn Chu Nhan gần như huyết nhân lao tới chắn trước người của hắn, sau đó thay hắn đỡ một kích chết người này.
Chu Nhan nặng nề ngã xuống đất, lưng và chỗ lồng ngực đã bị tổn thương huyết nhục mơ hồ; màu đỏ tươi trong ánh mắt mang theo thật lớn không cam lòng cùng phẫn nộ, muốn chống đỡ thân mình dựng thẳng người đứng lên cùng đám ranh con đâm sau lưng này liều mạng, nhưng sức lực toàn thân như bị rút cạn, đau đớn kịch liệt, tê tâm liệt phế!
Ý thức, bắt đầu càng ngày càng mơ hồ! Đau đớn, cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng!
Ở lúc mí mắt nàng càng ngày càng nặng trĩu, dường như thấy nhị ca mang theo rất nhiều cấm vệ quân lao đến; tiếp theo, chính mình thật giống như bị người kia ôm lấy, sau đó truyền đến một hồi đau đớn gần như xé rách, từ trong miệng phun ra một búng máu, tiếp theo liền ngất đi!
...
Hoa Dung Nguyệt đang ở trong phủ nghe lời chờ Chu Nhan quay về nhà, đã nhìn thấy Phú Đậu khóc lóc chạy từ bên ngoài vào; mà đồng thời theo lúc hắn đứng lên, rèm vải bị vén lên, cả người nhị ca toàn là máu đang ôm Chu Nhan gần như biến thành huyết nhân chạy từ bên ngoài vào .
Hoa Dung Nguyệt thấy một màn này, ngây dại!
Trong tay cầm điểm tâm, 'ba' một tiếng rơi xuống đất! Tiếp theo, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất!
Không biết Phượng Khuynh Thành xuất hiện từ lúc nào vẻ mặt ngưng trọng bảo Chu Dũng đặt Chu Nhan lên trên giường, nhìn thấy bộ quần áo của nàng giống như bị ngâm trong máu loãng, hơn nữa cả cánh tay trái tựa như bị lợi khí chém đứt, chỉ còn lại có xương trắng như tuyết cùng vài sợi gân nối tiếp; da thịt trắng dã dữ tợn ngâm trong máu loãng, đã không phân biệt rõ nàng còn sống hay không.
"Ngự y, tại sao ngự y còn chưa tới!" Chu Dũng đặt Chu Nhan xuống, nhìn cả người Tam đệ chảy máu đau lòng gần như sắp nổi điên, chạy về phía cửa lớn tiếng quát.
Phượng Khuynh Thành tiến lên cho Chu Dũng đang phát điên một đấm, hai mắt lãnh tịnh mở to, trách mắng: "Ồn ào cái gì? Không cần ngự y, Phú Đậu, mau lấy kim sang dược tốt nhất trong phủ; còn có, chuẩn bị nước ấm và khăn, đưa tới đây cho ta!"
Chu Dũng đã trúng một đấm của Phượng Khuynh Thành, cả người đều có chút ngây ngốc: "Ngươi là ai? Ngươi có bản lãnh cải tử hồi sinh sao? Đệ đệ của ta sắp chết, ngươi nhìn hắn sắp chết!"
Trong mắt hổ của Chu Dũng hàm chứa lệ quay về phía Phượng Khuynh Thành hô to, nhưng Phượng Khuynh Thành trước sau vẫn không để ý tới hắn, trực tiếp sai người đưa hắn đi ra ngoài; trong phòng lớn, ngoại trừ giữ lại Hoa Dung Nguyệt, còn lại tất cả mọi người chạy tới sau đó đều bị đám người Quý Hải ngăn ở ngoài phòng.
Trên giường lớn màu đỏ, chăn gấm uyên ương đẹp đẽ quý giá vô song!
Nhưng lúc này lại bị máu tươi nhuộm đỏ, có vẻ có chút đen; Phượng Khuynh Thành nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người Chu Nhan, lúc nàng thấy rõ miệng vết thương do bị ám khí cùng lợi đao chém trên thân thể mỹ lệ của nàng ấy thì dù nàng có bình tĩnh, cũng 'ba' một tiếng bóp nát chai thuốc bột trong tay, ngón tay nhịn không được không ngừng run rẩy!
Từ đầu tới cuối, Hoa Dung Nguyệt đều là ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa quỳ ở một bên, nước mắt, lặng yên không một tiếng động chảy xuống!
Phú Đậu thu thập đủ loại bình bình lọ lọ từ các nơi trong phủ, mang tới một chậu nước ấm sạch sẽ; tất cả đều bị Phượng Khuynh Thành hạ lệnh đặt ở bên ngoài bình phong, không có sự cho phép của nàng, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào.
Vết thương nặng nhất trên người Chu Nhan chính là chỗ bị chém nơi bả vai, liền thất một đường vết rách dữ tợn, từ bả vai gần như kéo dài tới ngực của nàng, nửa cánh tay thiếu chút nữa bị tháo xuống, máu loãng không ngừng tuôn ra bên ngoài, bắp thịt phình ra mềm nhũn, xấu xí không dám để cho nhiều người nhìn thấy.
Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy khóe miệng Phượng Khuynh Thành cứng nhắc đem đủ các loại thuốc bột cầm máu rắc lên trên người Chu Nhan, tiếp đó lại cầm khăn màu trắng không ngừng đè lại miệng vết thương đang chảy máu của nàng, tuy rằng tay chân lôn xộn, nhưng bộ dạng bình tĩnh này của nàng ta dường như làm cho người nhìn thấy được hi vọng.
"Là ai? ... Là ai tổn thương nàng thành như vậy?" Sắc mặt Hoa Dung Nguyệt tái nhợt, hai tay chống xuống đất nhìn nhìn Chu Nhan vô tri vô giác nằm trên giường.
Phượng Khuynh Thành cũng không quay đầu lại, nói thẳng: "Hai nhóm người, nhóm thứ nhất thực dễ nhận thấy là chưa bao giờ xuất hiện, nhìn đao pháp và thân thủ không giống nhân sĩ Đại Chu; nhóm thư hai... Hẳn là người kia!"
Hoa Dung Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt, tay chống xuống đất chậm rãi siết thành quyền, vốn là ngón tay trắng noãn đột nhiên như là chứa đựng sức lực bóp nát ngàn vàng, bị nắm chặt khanh khách rung động.
"Không cần hành động thiếu suy nghĩ, Dung Nguyệt!" Phượng Khuynh Thành không quay đầu lại cũng biết vẻ mặt hắn lúc này gần như muốn giết người.
Hoa Dung Nguyệt cúi thấp đầu, giấu đi ánh mắt giết người làm cho người ta sợ hãi của mình: "Hắn đã đáp ứng ta... Sẽ nhượng bộ!"
Phượng Khuynh Thành chợt giống như là nghe thấy được chuyện cười, giễu cợt hai tiếng: "Ngươi cũng nên trưởng thành một chút, tin tưởng lời của người kia, một ngày nào đó ngay cả mạng ngươi cũng đánh mất!"
Phía sau thật yên tĩnh làm cho tim Phượng Khuynh Thành đập nhanh một chút, lúc thở ra quay đầu nhìn lại, thấy hắn thành thành thật thật quỳ ở phía sau, thở dài, nói : "Yên tâm, ta sẽ không để cho Chu Nhan chết!"
Kinh thành đêm nay, nhất định là không có người nào có thể ngủ yên giấc!
Trong ngự thư phòng, cả đêm sáng choang!
Một cái bóng đen bao hàm một thân lệ khí từ ngoài cửa sổ xông tới, trong khoảnh khắc đó Chiêu Quang đế không chút để ý đặt ly trà trong tay xuống bên cạnh: "Trẫm không biết nguyên nhân, ngươi cũng biết trẫm tò mò muốn xem Chu Nhan rốt cuộc che giấu bí mật gì mà không dám để người ngoài biết được, tuy rằng trong lúc này điều tra a Nhan có chút không lý trí, nhưng trẫm càng nghĩ lại càng hoài nghi, cảm giác như mình bị chơi xỏ! Vốn hắn chính là người quan trọng đi theo trẫm, nhưng không ngờ một đám gia hỏa khác có tâm tư giống chúng ta cũng đi theo dõi hắn, không cẩn thận bị phát hiện xúc động mà ra tay, người của chúng ta cũng chỉ là không cẩn thận làm hắn bị thương mà thôi, không chết được là được!"
Nói xong những chuyện này, Chiêu Quang đế lười biếng ngẩng đầu, vừa muốn đưa lưng cững ngắc quay lại liền thấy Huyễn Ảnh lộ ra một nụ cười ý vị xâu xa!
Đột nhiên ——
Một đạo ngân quang được ánh lửa soi sáng lên trong đại điện, tiếp theo 'xoẹt' một tiếng!
Một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn chủy thủ 'ba' một tiếng vững vàng ghim ở chỗ Chiêu Quang đế ngồi trước long án!
Ngân quang dày đặc, giống như độc xà nhả tinh chặt chẽ nhìn chằm chằm con mồi bị nó hù dọa!
Chiêu Quang đế 'a' một tiếng thét chói tai, trán đổ mồ hôi lạnh, theo ngân quang lóe ra chói lọi, 'xoạch' một tiếng nhỏ!
Tiểu tử này, chẳng lẽ là muốn giết hắn sao?
Đại điện im lặng, tĩnh mịch làm cho lòng người sợ hãi! Gió lạnh thổi tới, mang theo dấu hiệu sóng to gió lớn đến đây, áp lực ngay cả mở miệng thở mạnh một hơi cũng không dám!
Sống lưng cứng ngắc của Huyễn Ảnh chậm rãi thả lỏng, hắn di chuyển chân trái, chậm rãi xoay người, kim quang lóng lánh trước hai má da thịt dữ tợn của hắn, nhưng không che được cặp mắt thị huyết cuồng bạo kia; rõ ràng là giận tới cực điểm, nhưng giọng nói lại vẫn trong trẻo dễ nghe như trước kia: "A! Thật xin lỗi! Trượt tay!"
Khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) nói xong, hắn liền sải bước đi qua phía Chiêu Quang đế ngồi trên long ỷ.
Cả người Chiêu Quang đế căng cứng, ngực trống rỗng líu lưỡi nhìn người đang lười nhác đi qua; nhưng là lần đầu tiên, vị đế vương này cảm nhận được cái chết hóa ra cách mình gần như vậy!
Bởi vì sợ hãi, thân mình hắn không thể không một chút một chút dựa vào phía sau; bởi vì sợ hãi nam nhân sống trong bóng tối này, cửu ngũ chí tôn hắn lại có thể không có tiền đồ dựa sát lưng vào trên long ỷ lạnh lẽo, trong mắt đầy vẻ sợ hãi!
Huyễn Ảnh tựa như không nhìn thấy Chiêu Quang đế hoảng sợ, ngón tay thon dài gần như nắm chặt lấy lưỡi đao đâm sâu vào trong Long án, bỗng nhiên dùng sức hung hăng nhổ ra bên ngoài, nhẹ nhành rút thanh chủy thủy tinh mỹ nhỏ nhắn ra!
Huyễn Ảnh nhìn kỹ chủy thủ cầm trong tay, con ngươi nhấp nháy, mang theo ý cười: "Thứ này vốn là bằng hữu tặng cho ta dùng khi ăn thịt, không ngờ vào lúc này lạo lao ra dọa hoàng thượng; nghe nói này thanh chủy thủ là tác phẩm đắc ý một đời danh tượng thiết dực (thợ rèn sắt có tiếng) lúc tuổi còn trẻ, ngay cả là bảo bối như vậy, nếu như vướng víu không nghe lời, lúc nên hủy tuyệt đối không thể lưu; ngươi nói là ý này sao? Hoàng thượng? !"
Chiêu Quang đế mở to hai mắt nhìn, cổ họng sít chặt, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Huyễn Ảnh thì ngay cả một chữ đều nói không nên lời!
Huyễn Ảnh cũng không đợi Chiêu Quang đế trả lời thuyết phục, chỉ là làm trò trước mặt vị đế vương trẻ tuổi này, đặt chủy thủ ở lòng bàn tay; sau đó hai tay đột nhiên hợp lại, chỉ nghe thấy 'ba' một tiếng! Nguyên bản chủy thủ còn đầy đủ ngay cả một chỗ hổng cũng không có đang nóng lên ở trong lòng bàn tay Huyễn Ảnh, hóa thành bột mịn, không còn sót lại chút gì!
Chiêu Quang đế lúc này thậm chí có một suy nghĩ, coi như Huyễn Ảnh giết hắn ở trong này, hắn cũng sẽ giống như cái chuôi chủy thủ vô giá này, chết ngay cả đến thi hài hoàn chỉnh cùng không còn!
Huyễn Ảnh làm trò hủy thanh chủy thủ kia trước mặt Chiêu Quang đế, sau đó nhẹ nhàng phủi phủi tay, ngay cả chào hỏi cũng không lập tức đi về hướng cửa sổ, nhưng lúc nhảy qua cửa sổ, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, hai mắt giống như báo săn, gắt gao khóa lại hai mắt đang lóe ra bật định của Chiêu Quang đế: "Lần sau, ta không muốn nghe thấy tin tức hắn bị thương nữa!"
Lời kia còn chưa nói xong, đã không thấy hắn nữa!
Mắt Chiêu Quang đế ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngây người giống như chìm vào màn đêm!
Đột nhiên bị gió lạnh từ bên ngoài thổi qua, lúc này mới phát hiện, phía sau sớm đã bị mồ hội lạnh làm cho ướt nhẹp!
Bàn tay to bắt đầu nắm thành quyền đặt ở đầu gối, hắn không có không chắc chắn, Huyễn Ảnh chỉ là làm trò trước mặt hắn, hắn ta là ở cảnh cáo hắn, không cho phép động vào Chu Nhan!
Có thể làm cho Ám Môn môn chủ sinh khí lớn như vậy bảo hộ người, có thể làm cho hắn ta không ngại thiếu chút nữa cùng hắn trở mặt, động đao làm trò; Chu Nhan đối với hắn mà nói, tuyệt đối là đặc thù tồn tại vô cùng đặc biệt!
Nghĩ đến đây, Chiêu Quang đế chợt cười ra tiếng, khóe miệng nhếch lên độ cong bắt đầu chậm rãi tản ra: "Cuối cùng ngươi cũng đã lòi đuôi cáo, Hoa Dung Nguyệt!"
...
Mà lúc này, trong khách quán
Một bóng người mặc áo choàng màu đen linh hoạt tránh đi toàn bộ cấm vệ quân tuần tra đồng thời, giống như Tiểu Miêu nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng Xích Vũ Hoàng tử.
Xích Vũ Hoàng tử mới vừa trải qua một hồi chém giết, lúc này đang chuẩn bị cởi áo ra tắm rửa; chợt nghe thấy phía sau có động tĩnh, lập tức cảnh giác xoay người, đoản đao bên hông cũng được hắn lập tức rút ra!
Áo choàng màu đen ở ánh đèn lưu ly óng ánh chậm rãi bị bắt lấy, tiếp theo, lộ ra một dung nhan thanh lệ thoát tục đạp vào mắt Xích Vũ Hoàng tử, nhìn hắn kinh diễm đồng thời, cũng yên tâm thu lại đoản đao, khóe miệng mang theo ý cười, nói : "Vài năm không gặp, thân thủ của Đoan phi nương nương, thật sự là càng thêm lão luyện!"
Người được áo choàng kim tuyến vây kín đúng là Đoan phi nương nương Nhạc Tần ganh đua vinh sủng với Hoàng hậu Thương Linh nở hậu cung, nhưng giờ phút này, vốn là dung nhan yêu kiều như hoa lại mang theo nồng đậm hung tàn, rất nhanh trên gân xanh liền xuất hiện trên nắm tay: "Là ngươi an bài hắc y nhân giết hắn? Là ngươi muốn Tiết Ưng ra tay thiếu chút nữa phế đi cánh tay của hắn?"
Xích Vũ Hoàng tử hoảng sợ nói : "Nương nương đang nói nhảm gì thế? Bổn hoàng tử cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết, làm sao có thể thiết kế bẫy để cho chính mình nhảy vào bên trong? Chu Nhan hắn tinh trung vì nước, vì bảo hộ sứ giả đến từ bên ngoài như ta đây bất đắc dĩ dấn thân vào nguy hiểm bảo hộ bên cạnh ta khỏi hắc y nhân, ta không cảm kích thì thôi, làm sao còn tổn thương tính mạng hắn? Làm như vậy, chẳng phải ta ngay cả cầm thú cũng không bằng sao?"
Nhạc Tần cười lạnh "Xích Vũ, ngươi thật sự ngay cả cầm thú cũng không bằng!"
Nghe thấy lời này, Xích Vũ Hoàng tử biến sắc, rốt cục thu hồi tươi cười suốt ngày treo trên mặt; cùng đối diện nữ nhân nho nhỏ này, giằng co đứng dậy!