Dò hỏi hướng đi của Lâm Tùng, Vũ Thiết Phi tìm được quả bom mini gài trong buồng vệ sinh. Trước đó, anh ta đã thuận lợi tìm phá số bom trong những buồng vệ sinh khác.
Vũ Thiết Phi vào buồng vệ sinh trong toa mà Lâm Tùng đã vào trước khi xuống tàu, anh ta nhìn lên quạt thông gió, Vũ Thiết Phi cao ráo, không cần nhón chân cũng với tới cánh quạt, lấy quả bom gài bên trên.
Đây là quả bom cuối cùng.
Vũ Thiết Phi cứ thấy bồn chồn, quá trình tháo dỡ bom quá suôn sẻ khiến anh ta bất an, cảm thấy đối phương không thể nào dùng loại bom dễ phá như vậy.
Loại bom mini này tuy nhỏ nhưng sức công phá rất mạnh, không gỡ được thì toàn bộ hành khách sẽ chết.
Vũ Thiết Phi nhớ lại hiện trường nổ bom, ngoại trừ gạch vỡ ngói vụn thì chẳng còn lại gì, người nhà ôm hài cốt nạn nhân gào khóc, ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không thể được, vì bom nổ thì làm gì còn xác.
Chẳng lẽ hôm nay lại phải giẫm lên vết xe đổ hay sao?
Tại sao bom được gài trên quạt thông gió? Thông gió… không lẽ là khí độc? Nếu mục đích của bọn tội phạm không chỉ là cho phát nổ mà còn giải phóng khí độc thì hậu quả…
Chúng muốn tái hiện khung cảnh địa ngục trần gian sao?
Vũ Thiết Phi nghiến răng, xắn tay áo nghiên cứu quả bom mini.
Chuyên môn của Vũ Thiết Phi là tháo dỡ bom mìn. Những vụ án trước anh ta không nhìn thấy bom nên không thể cứu vãn, nhưng lần này đã tìm được, phải thử xem sao.
Anh là cảnh sát, đây là nghĩa vụ của cảnh sát.
Trán Vũ Thiết Phi đẫm mồ hôi nhưng lòng hừng hực khí thế, anh lấy dao nhỏ.
Quả bom này rất lạ, bề ngoài trông không khác gì bom thường, điểm khác là những con số in trên đường dây.
Cấu tạo khác biệt so với những quả bom đã phá trước đó khiến Vũ Thiết Phi đặc biệt chú tâm.
Tại sao lại đánh số? Có phải bẫy không? Vũ Thiết Phi nghi ngờ bọn tội phạm quấn bom đơn giản như vậy để chúng dễ vô hiệu hóa, nhưng trực giác và kinh nghiệm cho rằng anh không thao tác sai.
Trên thực tế, những quả bom được hẹn giờ năm phút phát nổ trước đó anh đã phá vẫn không nổ, chứng minh trực giác của Vũ Thiết Phi là đúng. Kẻ địch muốn giở trò gì? Hay chúng tưởng cảnh sát sẽ không phát hiện?
Nan đề nằm ở bước cuối cùng, có bảy sợi dây dẫn liên kết với ngòi nổ, chỉ cần Vũ Thiết Phi kéo nhầm hoặc cắt đứt một trong bảy sợi, bom sẽ nổ.
Lúc này, trực giác và vận may quan trọng hơn tất thảy, đành nhắm mắt làm liều thôi.
Vũ Thiết Phi thử cầm lấy sợi dây thứ năm, ngón tay run nhẹ không đổ lấy một giọt mồ hôi, cẩn thận giật khẽ, sợi dây tự tuột ra. Vũ Thiết Phi đột nhiên phát hiện, dù cho anh có cắt đúng dây dẫn, quả bom chắc chắn vẫn sẽ nổ.
Ném đi!
Bây giờ ném bom đi thì nhiều lắm chỉ có một mình anh chết.
Khoảnh khắc rút ngòi nổ, Vũ Thiết Phi có cảm giác như vừa cắt đứt một khối u ác tính, anh dùng hết sức ném quả bom ra ngoài cửa sổ.
Bay xa khoảng ba thước, bom phát nổ, vụn kính vỡ văng lên mặt Vũ Thiết Phi. Anh nghe tiếng hét chói lói, sau đó là tiếng hoan hô.
“Chúng ta được cứu rồi! Anh là người hùng của chúng tôi!”
Người hùng…
Khụ! Còn sống là tốt rồi. Vũ Thiết Phi nhận khăn của người bên cạnh, đang lau mặt thì…
Vũ Thiết Phi ngẩng phắt lên nhìn đèn điện trên đầu.
Sao tự dưng mắt giật dữ vậy?
Tại sao? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi à? Bom đã được dỡ…
Chờ đã!
Nhìn đầu dây dẫn ló ra ngoài đui đèn, Vũ Thiết Phi bỗng nhớ lại cảm giác khi mình giật ngòi nổ. Đó không phải cắt đứt khối u ác tính mà là đánh hồi chuông báo của tử thần!
Anh đã làm gì thế này? Đầu óc Vũ Thiết Phi trống rỗng, đứng dại ra.
Hóa ra anh đã tự cho mình thông minh mà ném bom đi, nó chỉ là vật dẫn, là một kíp nổ điều khiển từ xa. Quả bom mini chỉ là một phần trong chuỗi liên hoàn bom. Số bom thật sự ẩn phía sau, kích nổ quả bom mini chính là giật ngòi nổ của chuỗi liên hoàn bom.
Vũ Thiết Phi sợ tái mặt, nhìn chằm chặp bóng đèn trên đầu, hỏi, “Công tắc nguồn đèn đặt ở đâu?”
“Hả? Đặt ở toa số , nhưng bọn tôi đã dời vào phòng nghỉ của nhân viên cho tiện, sao thế anh cảnh sát?” Mọi người hoang mang, chẳng phải đã phá được bom rồi sao?
Vũ Thiết Phi rẽ đám đông, chạy đến phòng nghỉ của nhân viên.
Bọn tội phạm quá ranh ma, mục đích ban đầu của chúng không phải nhà vệ sinh, mẹ nó! Chúng là lũ điên thích thưởng thức vụ nổ nên mới nghĩ ra cách lắp bom dọc theo tuyến đèn tàu!
Lũ khốn không biết tích đức ắt sẽ chết không toàn thây.
Tuy nhiên, người sắp chết không toàn thây lại là Vũ Thiết Phi và hành khách những tưởng đã thoát nạn.
Họ nghĩ anh là người hùng đã cứu mạng họ, tưởng bom đã được phá nên mừng rỡ hò reo.
Họ không biết anh đã đưa đoàn tàu đến trước lưỡi hái tử thần, vừa rồi Vũ Thiết Phi giật ngòi nổ nên bom đã bắt đầu đếm ngược.
Vũ Thiết Phi sầm mặt vào phòng nghỉ, tìm thấy một vật nằm cạnh công tắc nguồn đóng bụi phía sau rương sắt.
Là bom.
Tim Vũ Thiết Phi thắt lại.
Vũ Thiết Phi kiểm tra quả bom, càng xem càng nóng, cấu tạo không có gì lạ, nhưng mà…
Chơi vầy ai chơi? Tất cả dây dẫn đều cùng một màu.
Vũ Thiết Phi không biết phải xuống tay với sợi nào. Làm thế nào lũ khốn kia ráp được quả bom?
Loại bom tinh vi này yêu cầu quy trình lắp ráp chuẩn xác đến nghiêm ngặt, sai một chút cũng không được, hơn nữa nó đã kết nối với nguồn điện, anh không thể…
Khoan! Vẫn còn sơ đồ!
Tìm được đường sống, Vũ Thiết Phi lập tức lấy sơ đồ lắp đặt ra, vừa nhìn bức vẽ, cõi lòng Vũ Thiết Phi nguội lạnh.
Bấy giờ anh mới hiểu hàm ý của Quách Tiểu Lâm khi nói anh có xem cũng không dùng được.
Không hiểu! Hoàn toàn không hiểu!
Vũ Thiết Phi cầm bản vẽ mà run, máu trong người lạnh đi.
Sơ đồ lắp đặt chỉ có một màu sặc sỡ như đang cười nhạo anh. Vũ Thiết Phi cắn môi, chấp nhận sự thật mình xem không hiểu bản vẽ.
Vũ Thiết Phi nhìn lại quả bom, giật mình nhận ra cơ cấu lắp đặt y hệt như bản vẽ, tất cả dây dẫn đều cùng màu, không thể phân biệt được.
Vũ Thiết Phi dựa vách tường như kiệt sức, chầm chậm trượt dài.
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
Đoàn tàu, bản thân, mọi người… đều tiêu thật rồi.
Vũ Thiết Phi mặt không cảm xúc nhìn quả bom, bị tiếng ồn bên ngoài quấy nhiễu, anh ta sập cửa lại, sau đó nằm trên sàn.
Anh nhớ đến người bạn nằm đường ray tự sát mười bảy năm trước.
“A Hành à, tại sao cậu lại nằm đường ray? Tại sao vậy? Bao nhiêu năm rồi tôi vẫn không hiểu. Cho tôi biết đi, khi ấy cậu đã thấy gì?”
Thấy tàu lửa rầm rập lao đến? Hay thấy cỏ dại um tùm hai bên đường ray?
Người kia không nói gì, chỉ mang theo vinh dự vừa giành được mà nằm đường ray, chôn theo nghi hoặc đời mình.
Vũ Thiết Phi nhớ lại rất nhiều, nhớ ba đời nhà A Hành đều chết do tàu cán, A Hành chính là đời thứ ba. Khác với bố và ông nội mình, A Hành tự nguyện nằm đường ray tự sát. A Hành, rốt cuộc tại sao cậu phải làm vậy?
Vũ Thiết Phi nhớ những tháng ngày hai người làm cộng sự, hai vị cảnh sát nông thôn cùng chung lý tưởng và hoài bão, đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Hai người đã hứa hẹn cùng phá đại án một cách oanh liệt, cùng rời khỏi vùng quê, vươn đến quyền cao chức trọng.
“Tuy bây giờ tôi chưa có thành tích, song tốt xấu gì cũng phải bảo vệ người dân ở đây. Tôi không muốn như bố và ông nội, hồ đồ mà chết dưới bánh xe tàu đâu, ha ha!”
Nụ cười của A Hành như vẫn còn trước mắt, người đã nói một câu như thế lại tự nguyện nằm dưới bánh xe.
Tại sao?
Người thành công trước là cậu, tại sao lại vứt bỏ công tác sắp lên chức, nằm trên đường ray lạnh lẽo.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Vũ Thiết Phi không biết người bình thường nghĩ gì trước khi chết, còn anh, anh chỉ bận tâm bạn thân mình đã nghĩ gì trước khi chết.
Câu chuyện Vũ Thiết Phi đã kể không phải bịa đặt mà chính là trải nghiệm thật của mình.
Đêm đó, A Hành tự sát, cơ thể bị nghiền nát bấy, máu me nhầy nhụa, hệt như đóa hoa hồng bên cạnh, nhuốm đỏ đôi mắt Vũ Thiết Phi.
“A Hành à, tại sao chứ!”
Vũ Thiết Phi cười ra nước mắt, sau đó nói những lời như trăng trối.
“Tiểu Thiết, cậu vẫn dễ mất bình tĩnh như ngày nào.” Âm thanh như đã từng quen biết vang lên.
Vũ Thiết Phi kích động nhổm dậy, thấy phía dưới băng ghế có một cánh tay chậm rãi vươn ra, sau đó là chân…
Một người từ từ bò ra, ném chiếc vớ trong miệng, hất va-li đè trên người mình, chậm rãi đứng lên.
Vũ Thiết Phi biết người này không phải “con người”, vì rõ ràng anh ta đã chết rồi, nhưng thật kỳ lạ, Vũ Thiết Phi không sợ chút nào.
Người đó ngồi xổm trước quả bom, cầm bản vẽ sơ đồ lắp đặt lên xem, bắt đầu tháo gỡ cứ như hiểu rõ sơ đồ vậy. Những sợi dây cùng màu trong mắt Vũ Thiết Phi lần lượt bị cắt theo thứ tự.
Người kia gỡ bom xong, nhẹ nhàng đặt quả bom bên cạnh Vũ Thiết Phi rồi đứng lên, sắp sửa rời đi
“Tại sao! Cho tôi biết tại sao?”
Bình minh đến trễ, nhưng việc gì đến cũng phải đến.
Mặt trời ló dạng, tia nắng đầu ngày rọi vào phòng nghỉ mờ tối, soi sáng gương mặt người kia, ánh vàng dìu dịu tạo cảm giác diện mạo người ấy rất nhạt nhòa.
“Tại sao ư? Là vì… bức sơ đồ này. Hãy sống tốt nhé, con đường của cậu còn dài lắm.”
Nói xong, người kia rời đi, anh ta không mở cửa mà đi xuyên qua cửa.
Vũ Thiết Phi cầm bức vẽ sơ đồ, nước mắt lăn dài.
“A Hành…” Anh ta đau khổ gọi tên người bạn mười bảy năm trước đã tan xác dưới bánh xe tàu lửa, không còn hài cốt mà chôn, chỉ có thể lặng lẽ chôn vùi trong tim mình.
Mưa đêm khiến mọi người có ảo giác bình minh đến muộn, thời điểm đặt chân xuống sân ga, nắng mai rạng rỡ. Hành khách đón nhận những chiếc ôm nồng ấm từ người thân, tận hưởng sự hạnh phúc khi được sống lại.
“Anh cảnh sát, câu chuyện đó… anh đã có đáp án chưa?” Mộc Tử cười hỏi.
“Ừm, tôi nghĩ… mình tìm ra đáp án rồi.” Nhìn bức vẽ trong tay, Vũ Thiết Phi cười khô khốc.
Sau khi tự hỏi, Vũ Thiết Phi rốt cuộc đã hiểu tại sao mình không hiểu sơ đồ này. Người bình thường không thể hiểu, chỉ có người bị mù màu mới xem được sơ đồ, như Lâm Tùng, như Quách Tiểu Lâm, như… A Hành vậy.
Hành động khác thường của Quách Tiểu Lâm khi đứng chờ ngoài buồng vệ sinh đã thức tỉnh anh.
Khi có người sử dụng, tay nắm sẽ chuyển sang màu đỏ, có cực ít người không thể nhìn ra màu đỏ, ví dụ như người mắc bệnh mù màu.
Hai thế hệ trước của nhà họ Giang bị tàu cán chết cũng không phải không có lý do, bởi vì có khả năng họ cũng bị mù màu nên không nhìn ra màu đèn tín hiệu.
Mù màu là bệnh di truyền, A Hành lớn lên trong một gia đình như thế này nên không thể nhận ra sự khác biệt về màu sắc như người bình thường. Không ai chỉ ra giúp cậu ấy, hơn nữa thời xưa mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hơi đâu đi giáo dục con mình thế giới có muôn vàn sắc thái.
A Hành là người mù sắc đỏ.
Năm đó, nạn nhân bị thương nặng đã nói với A Hành rằng, “Thủ phạm mặc áo đỏ.”
A Hành truy bắt hung thủ, nhưng cậu ấy nhận sai màu nên tưởng lầm con tin thành tội phạm.
Cậu ấy nổ súng bắn bị thương con tin, giúp hung thủ chạy thoát, sau đó vì tình huống cấp bách mà phải bắn nổ xe tải. Con tin cùng chiếc xe nổ tung trước đầu tàu.
Cùng lúc ấy, trưởng tàu nghe tiếng nổ bèn thò đầu ra xem xét, bị mảnh vỡ cứa đứt đầu. Thêm một sản phụ bị sảy thai trong đám đông hỗn loạn.
A Hành không hề hay biết, cậu ấy nghĩ mình đã làm việc tốt, nhân chứng kể lại cậu ấy đã giết hung thủ, tuy tàn nhẫn nhưng đó cũng do suy xét đến đại cuộc. Hai nạn nhân chết trên tàu là ngoài ý muốn, các đồng nghiệp đều nói vậy, Cục công an liền khen thưởng cho A Hành, Vũ Thiết Phi đã đưa một đóa hồng nhung – biểu tượng của người hùng cho A Hành.
Đóa hồng nhung là lời ca tụng, là vinh quang cao quý nhất mà A Hành và Vũ Thiết Phi ao ước từ nhỏ, thế nên ngày mà A Hành được công nhận là người hùng, chính anh đã trao đóa hoa cho người bạn thân nhất.
Tất cả chấm dứt khi A Hành nhìn thấy đóa hồng nhung.
“Đây là hoa hồng nhung à? Đây là màu đỏ sao? Là màu đỏ?” Tâm trí Giang Hành dậy sóng, thế giới quan sụp đổ, điều mình tưởng đúng hóa ra là sai, anh…
Anh là kẻ giết người!
Cuối cùng cũng biết mình bị mù màu, A Hành không dám tự thú, thời ấy còn trẻ, chẳng khác nào trẻ con trong ngành, anh không dám kể với ai, thế là…
A Hành nằm đường ray tự sát.
Anh phụ lòng nạn nhân, nhận lầm con tin, liên lụy trưởng tàu và đứa bé đáng thương chưa kịp chào đời.
Lưng anh đeo bốn mạng người, còn thủ phạm thật sự đã trốn mất tăm. Thế mà đòi làm cảnh sát sao? Thế mà còn là con người sao? Sao anh có thể sống tiếp được nữa?
Đường ray rung bần bật khi tàu sắp đến, thân thể A Hành cũng run theo, tự trách cùng ân hận giằng xé tim gan.
“A Hành, tại sao khi ấy cậu lại nằm đường ray? Tại sao vậy? Bao nhiêu năm qua tôi vẫn không hiểu…”
“Cho tôi biết đi, khoảnh khắc cuối cùng, cậu đã thấy gì?”
Khoảnh khắc cuối cùng, anh thấy một màu sắc, trước khi chết, thế giới có màu đỏ.
Đèn tín hiệu cấm thông hành màu đỏ, bầu trời màu đỏ, đèn tàu lửa đang lao đến cũng là màu đỏ.
Cuối cùng anh cũng nhận ra thế giới đơn điệu trước kia là khiếm khuyết.
Đỏ là sắc màu chết chóc.
Trước khi chết, rốt cuộc Giang Hành đã biết màu đỏ thật sự là gì.
Đỏ là sắc màu của máu.
Đây chính là đáp án của câu chuyện, tuy khó tin nhưng vô cùng hợp lý. Chẳng hay các thiên tài có thể đặt chân vào những đại học Mỹ danh giá phải mất bao lâu mới tìm ra sự thật, còn Vũ Thiết Phi…
Anh đã nghĩ suốt mười bảy năm ròng.
“Sếp à, lần này anh lập công lớn rồi! Anh có muốn được thưởng gì không?” Viên cảnh sát mới đến hỏi thăm Đoàn Lâm và Mộc Tử mấy câu rồi chạy đến trước mặt đội trưởng nhà mình.
Họ là cảnh sát phụ trách thu dọn tàn cuộc, thuận tiện chở nhân chứng Đoàn Lâm đến luôn.
“Tôi muốn một đóa hồng nhung.”
“Hoa hồng à? Tại sao?”
“Ha ha, đó là lời khen ngợi cao nhất dành cho người hùng.” Thời đại xưa cũ qua đi, bây giờ người ta chỉ khen thưởng cái gì thực tế như thăng chức.
Mà A Hành đã…
“Tôi muốn để đóa hồng nhung lên đường ray.” Nhìn đường ray đằng xa, Vũ Thiết Phi mỉm cười.
Vũ Thiết Phi gật đầu với Đoàn Lâm, Mộc Tử rồi dứt khoát rời đi, tham gia công việc xử lý tàn cuộc, viên cảnh sát lớ ngớ đi theo đội trưởng.
Mộc Tử cũng định đi, nhưng Đoàn Lâm vẫn còn nhìn phía đường ray, Mộc Tử nhìn theo tầm mắt cậu, thấy một đoàn tàu sắp khởi hành.
“Thế giới là một vòng tuần hoàn không ngừng sinh sôi, đi nào.”
Mộc Tử vỗ đầu Đoàn Lâm, cất bước đi thẳng về phía trước.
Đoàn Lâm gật gù, đuổi theo.
—oo—
Đào Đại Hải núp dưới gầm ghế, ôm chặt giỏ xách của Cảnh Tiểu Mai, trong đầu gã giờ chỉ có cái giỏ nhét đầy tiền mặt này thôi.
Gã ngất xỉu do quá sợ hãi, khi tỉnh lại chỉ thấy bốn bề tối om.
Gã chưa chết à?
Mọi việc cứ thế mà xong rồi sao?
Biết mình còn sống, gã mở cờ trong bụng.
Gã ôm cứng giỏ tiền, thấy mình vẫn còn may mắn lắm. Đào Đại Hải không bò ra ngay mà chỉ duỗi thẳng chân.
Từ hôm nay, gã không cần phải sống chui sống nhủi trộm cắp qua ngày nữa, gã có tiền rồi!
“Chật quá…”
Đúng vậy, chỗ này rất chật, nhưng về sau gã có thể sắm một căn hộ rộng rãi.
“Chật quá…”
Đúng vậy, nhưng gã đã quen rồi…
Đào Đại Hải trợn to mắt.
Gã không hề lên tiếng, gã còn không mở miệng kia mà! Vừa nhận thức được, Đào Đại Hải chợt thấy không khí lạnh tê tái.
Gầm ghế bị chèn kín từ khi nào thế? Đào Đại Hải hoảng sợ xoay đầu sang…
“Chật… chật quá…”
Trong bóng tối, một gương mặt nam giới trắng bệch đập vào mặt Đào Đại Hải.
“Không—”
Gã hét toáng lên, ném giỏ xách, tiền âm phủ vương vãi đầy đất.
Đào Đại Hải tháo chạy, chạy trối chết lâu thật lâu.
Đến khi ngộ ra mình đã nằm dưới gầm ghế toa số , Đào Đại Hải biết mình không trốn được nữa.
Gã chết rồi.
Đào Đại Hải ôm bài vị khắc họ tên thật, ngày sinh ngày mất của mình.
Gã phải đuổi theo tàu lửa, gã muốn tìm người có thể nhìn thấy mình, hỏi tên người đó, khắc tên người đó lên bài vị, lúc ấy gã mới có thể thoát khỏi nơi này.
Phải tìm kiếm, nhất định phải tìm kiếm.
Thế giới là một vòng tuần hoàn.
Vong hồn tìm kiếm người chết mới, sinh sôi không ngừng.
…
..
.
Hết quyển .