“Anh Trịnh à, hôm nay nắng đẹp, anh có muốn ra ngoài đi dạo không?” Nữ y tá tầm bốn mươi gõ cửa bước vào, hỏi bệnh nhân nam ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên giường, chị đặt dụng cụ xuống, vén màn cửa sổ.
“A! A!” Trịnh Bảo Nhân hốt hoảng bịt mắt, y không thấy ánh sáng đã lâu, cứ có cảm giác mình sẽ bị ánh nắng thiêu rụi.
“Tôi không chiều anh như mấy cô y tá nhỏ đâu, con người sao lại sợ ánh mặt trời chứ? Muốn tránh nắng thì chờ nằm quan tài rồi tính.”
Mặc kệ phản ứng của Trịnh Bảo Nhân, y tá tháo tấm màn cũ xuống, treo màn mới lên, thay màn xong cũng không kéo lại, thậm chí còn mở cửa sổ ra cái khe nhỏ.
“Họ úm anh kỹ quá, anh kêu không vén màn thì không vén màn, đòi không mở cửa sổ thì không mở cửa sổ, tôi thì khác nhé, coi như anh không ra ngoài phơi nắng thì cũng phải hé cửa cho nắng chiếu vào phòng chứ. Phải rồi, y tá Tiểu Ngô chăm sóc anh nghỉ bệnh, từ giờ tôi sẽ phụ trách, tôi họ Trần, anh gọi chị Trần được rồi.”
Không như những y tá trẻ mới ra trường, cô y tá trung niên này nói chuyện không nể nang ai cả.
Nắng vàng trải trên sàn trắng, phủ lên giường và thân mình y, cuối cùng mắt cũng quen với ánh sáng, Trịnh Bảo Nhân hoảng hốt nhận ra mình không hóa thành tro, cơ thể vẫn còn độ ấm.
Người trong quan tài không thấy mặt trời…
Hai chữ “quan tài” y tá nói khiến Trịnh Bảo Nhân không kiềm được run bắn.
Hóa ra y còn sống.
Trịnh Bảo Nhân có ảo giác mình đã chết vào đêm ấy, ma quỷ bò ra khỏi mộ, kéo y xuống địa ngục thế mạng.
Nhưng bây giờ y có thể phơi nắng, y vẫn chưa chết.
Chờ y tá đi rồi, Trịnh Bảo Nhân thở phào, chậm rãi bước đến bên cửa sổ để nắng chiếu lên mình, y nhắm mắt đứng trong nắng. Ngày thứ sáu mươi từ khi vào viện, rốt cuộc Trịnh Bảo Nhân cũng chịu chủ động nhìn ánh mặt trời.
Trịnh Bảo Nhân từ từ hồi phục, y không tự nhốt mình trong phòng bệnh, thỉnh thoảng còn ra ngoài tản bộ, nhưng cảnh sát có hỏi gì y cũng không hé răng.
Ngày nào cũng có cảnh sát đến thẩm vấn, họ nghĩ y biết Triệu Kim Khôi chết như thế nào, nhưng y thật sự không biết thì làm sao nói cho người khác hiểu?
Hơn nữa… y không thể nói. Trịnh Bảo Nhân không nhớ gì về chuyện đêm đó, ký ức như tia nắng chói chang rọi qua khe cửa, nhưng y biết đó không phải ánh nắng, mà là ác mộng.
Y phủ màn che đậy ký ức, dường như chỉ cần khẽ vén ra là y sẽ nhớ lại tất cả, nhớ đến người kia.
Trịnh Bảo Nhân mở rộng cửa sổ, hít không khí trong lành, nhịp tim dần ổn định.
Hôm nay cảnh sát vẫn không có thu hoạch gì, Trịnh Bảo Nhân thơ thẩn đi đến bức tường.
Trên tường không treo đồ trang trí, chỉ đặt một bể cá cao bằng nửa người do y tá Trần nhờ người khiêng vào, trong bể thả vài con cá vàng rất bình thường nhưng có thể cân bằng độ ẩm trong phòng. Trịnh Bảo Nhân cho cá ăn rồi quay lại bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Phòng bệnh của y ở tầng năm, tầng càng cao càng ít bệnh nhân nên cảnh sát xếp cho y vào đây ở, phía bên trái có một tòa nhà thấp hơn.
Tòa lầu ba tầng màu xám hình như cũng là dãy phòng bệnh, nhưng vì kết cấu nên nắng không rọi đến, các phòng lúc nào cũng thả màn, chỉ có đúng một phòng vén màn ra.
Bệnh nhân trong phòng đó là một người phụ nữ, vào viện tầm ba tháng trước, vì giường bệnh được đặt sát cửa sổ nên ngày nào Trịnh Bảo Nhân cũng thấy bóng lưng nhỏ gầy và mái tóc dài của cô ta.
Trịnh Bảo Nhân rảnh rỗi không có gì làm, mỗi ngày cho cá ăn xong thì đi nhìn cửa sổ phòng bệnh kia, không phải y để ý người phụ nữ đó, chỉ là nhìn mãi thành thói quen thôi.
Người phụ nữ kia bị cụt hai tay, Trịnh Bảo Nhân quan sát một tuần mới nhận ra, dù nắng gắt cỡ nào cô ta cũng không thể kéo màn che, đúng là đáng thương. Y còn để ý thấy không có ai vào thăm cô ta, chỉ có bác sĩ đến khám và y tá đưa đồ ăn.
Thảo nào cô ta hồi phục chậm như vậy…
Gương mặt cô ta băng bó kín mít, Trịnh Bảo Nhân thầm nghĩ rốt cuộc cô ta phải gặp tai nạn thảm khốc cỡ nào mới thành ra thế này.
Mới đầu Trịnh Bảo Nhân quan sát cô ta vì buồn chán, một tháng sau, y ngờ ngợ phát hiện phòng bệnh đó có điểm kỳ lạ.
Ba tháng sau, một ngày nọ, Trịnh Bảo Nhân ứng phó qua loa với cảnh sát, cho cá ăn, sau đó theo thói quen nhìn phòng bệnh trong tòa nhà màu xám thì thấy có hai người xuất hiện.
Lần đầu tiên y thấy người phụ nữ đó bước xuống giường, tuy là do được người ta đỡ, nửa tiếng sau, người phụ nữ được đưa về, Trịnh Bảo Nhân chú ý lúc này cô ta đã có đủ hai tay nhưng cũng bị băng vải quấn kín.
Chẳng lẽ vừa rồi cô ta ra ngoài để lắp tay giả? Có phải hơi bị nhanh không?
Nhìn bóng lưng cô ta, Trịnh Bảo Nhân cứ thấy lấn cấn trong lòng, thế nên y tiếp tục quan sát, thời lượng quan sát từ nửa tiếng một ngày tăng thành nguyên ngày.
Tối đến, chuyện lạ xảy ra.
Trịnh Bảo Nhân nhớ lúc ấy tầm giờ, đó là thời gian bệnh viện không cho người vào thăm nữa, thế nhưng có một người đàn ông vào phòng của cô ta, hắn đưa cô ta đi, mười phút sau lại đưa cô ta về.
Cuối cùng Trịnh Bảo Nhân cũng biết tại sao mình lấn cấn, không phải cô ta!
Người phụ nữ nằm trên giường từ sáng nay đến trước khi người đàn ông kia đến không phải người mà Trịnh Bảo Nhân đã quan sát ba tháng qua. Người vừa được dìu về mới đúng là cô ta.
Tuy vóc dáng tương tự, nhưng y chắc chắn mình không nhận lầm.
Trịnh Bảo Nhân có cảm giác mình đã biết một bí mật nguy hiểm, nhìn lại người phụ nữ, Trịnh Bảo Nhân tự dưng hoảng loạn, y thả màn xuống.
Một tuần sau đó, Trịnh Bảo Nhân không đến gần cửa sổ nữa, y tá Trần thấy hành vi của y có gì đó kỳ quái nhưng cũng không nói gì.
Sau một tuần nữa, chờ khi Trịnh Bảo Nhân lấy đủ can đảm nhìn sang phòng bệnh kia thì trên giường đâu còn ai nữa.
Giường bệnh để trống, không thấy người phụ nữ kia đâu.
Có ba trường hợp, một là cô ta đã ra viện, hai là cô ta đổi phòng khác, ba là cô ta…
Hai chữ “đã chết” quanh đi quẩn lại trong đầu Trịnh Bảo Nhân, y có cảm giác cơn ác mộng bắt đầu rục rịch, muốn nuốt sống mình…
Từ đó về sau, y không bao giờ lại gần cửa sổ nữa, dù cho nắng ấm thế nào.
Cuộc sống lẳng lặng trôi đi, ngoại trừ bị giam cầm thì sống trong bệnh viện cũng chẳng có gì bất tiện. Có người giặt đồ, đưa cơm, viện phí cũng do cảnh sát trả, y chỉ phải giả ngu khi gặp cảnh sát mỗi ngày thôi.
“Trịnh Bảo Nhân, anh vẫn không có gì muốn nói với chúng tôi sao?”
Người thẩm vấn hôm nay là một cảnh sát tầm tuổi mình, y mới gặp lần đầu. Tuy nhiên, nhìn thái độ của những cảnh sát khác thì đối phương tuy còn trẻ nhưng e là địa vị khá cao.
Trịnh Bảo Nhân quan sát vị cảnh sát này, vẫn im lặng, ánh mắt dời qua bể cá.
“Cấp trên tới mà cứ khinh khỉnh, ánh mắt anh như vậy là thiếu tôn trọng!”
Cấp dưới nổi giận đùng đùng, chứng tỏ vị cảnh sát đối diện không đơn giản, cơ mà… theo lý thuyết thì y chưa gặp người này bao giờ…
Trịnh Bảo Nhân thận trọng đánh giá đối phương, đối chiếu với hình ảnh trong đầu.
“Sao thế? Nhìn anh… không lẽ chúng ta từng gặp nhau ở đâu à?”
Vị cảnh sát mỉm cười, xoay người lấy tệp tư liệu trong tay cấp dưới. Trong khoảnh khắc đó, Trịnh Bảo Nhân bừng tỉnh, nhớ ra mình đã gặp người này!
“Anh là người đưa người phụ nữ kia ra khỏi phòng bệnh…” Trịnh Bảo Nhân vừa nói xong đã hối hận, vị cảnh sát kia thoạt nhìn bình tĩnh nhưng ánh mắt rực lửa.
Sát khí! Trong một thoáng, Trịnh Bảo Nhân có cảm giác người này muốn giết mình!
Vị cảnh sát lập tức nhoẻn cười, “Có à? Nhưng đây là lần đầu tôi đến bệnh viện, mà anh gặp tôi hay chưa không quan trọng, điều tôi muốn biết là đêm đó anh đã gặp chuyện gì?”
Ánh mắt vị cảnh sát trầm lặng như nước, lại sắc bén như rắn rình mồi.
Trịnh Bảo Nhân lại im lặng.
“Tôi… nếu tôi nói tôi không thấy gì hết, các người có tin không?” Trịnh Bảo Nhân chợt nói.
Khác với những cấp dưới bộp chộp nóng nảy, phản ứng của vị cảnh sát này rất điềm nhiên.
“Anh cứ nói, biết đâu tôi sẽ tin, cũng như anh không quen tôi nhưng lại có ký ức về tôi vậy, tôi phải nghe rồi mới phán đoán được chứ.”
Cách nói của đối phương rất giảo hoạt, tuy hắn nhấn mạnh là y nhận lầm người, nhưng Trịnh Bảo Nhân khẳng định người đàn ông y thấy hôm đó đúng là vị cảnh sát cấp cao này.
Vì y lỡ lời bảo mình nhìn thấy hắn, vị cảnh sát liền nổi ý giết người.
Trịnh Bảo Nhân bồn chồn, cúi đầu nói, “Tôi… các anh cũng biết tôi làm nghề gì rồi, tôi đến đó trộm mộ, trên đường gặp một cậu thanh niên đeo đồ cổ trên người, tôi nổi lòng tham, thế nên… đào ra xác chết, tôi tá hỏa… tôi thật sự không thấy gì hết, xin hãy tin tôi.”
“Vậy anh đã trộm cái gì?” Vị cảnh sát kia bình tĩnh hỏi.
“Không… chỉ đào ra xác chết…”
Đây là câu trả lời rõ ràng nhất mà y có thể tiết lộ, Trịnh Bảo Nhân cúi gằm mặt, mãi đến khi cảnh sát ra về.
—oo—
“Vậy anh đã trộm cái gì?”
Câu hỏi đó vẫn văng vẳng bên tai, nghe tiếng đóng cửa, Trịnh Bảo Nhân sợ hãi nhìn bể cá.
Mấy con cá vàng bơi qua bơi lại trong bụi rong, vì ngày nào y cũng cho ăn nên con nào con nấy béo múp, đáy bể lăn lóc mấy hòn sỏi nhiều màu, Trịnh Bảo Nhân nhìn chòng chọc góc bể…
Trong đó có một chiếc nhẫn không hề bắt mắt, không nhìn kỹ sẽ không thấy chiếc nhẫn nằm lẫn trong sỏi.
“Vậy anh đã trộm cái gì?”
“Không… chỉ đào ra xác chết…”
Và chiếc nhẫn này.
Đây là chiếc nhẫn trên ngón tay “thứ đó”, là bằng chứng cho thấy đêm ấy không phải ác mộng.
—oo—
“Không hổ là anh Trương! Bốn người bọn em thay phiên thẩm vấn mà y không chịu mở miệng, anh vừa ra trận là y khai tất tần tật!”
“Khai tất tần tật? Khai gian cũng có ích gì đâu!” Nghe cấp dưới nịnh nọt, Trương Hiểu Lượng chỉ cười khẩy, “Đào ra xác chết rồi bị dọa? Có ai trộm mộ mà sợ xác chết không? Mà y còn muốn trộm xác trong cái thôn đầy thi thể. Hừ!”
Trương Hiểu Lượng ngẩng lên nhìn cửa sổ phòng bệnh của Trịnh Bảo Nhân, sau đó nhìn tòa nhà ba tầng màu xám, cười sượng ngắt.
Bị thấy rồi sao? Chết tiệt! Sao hắn không ngờ đến việc có người sát vách rình xem chứ? Nhưng dù Trịnh Bảo Nhân thấy cũng chưa chắc đã biết hắn làm gì, rốt cuộc chuyện này là sao?
Nghĩ thế, ánh mắt Trương Hiểu Lượng trở nên nguy hiểm, đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông.
“Alo? Trương Hiểu Lượng nghe đây.” Hắn tiếp điện thoại bằng giọng điệu công tác, nghe đối phương báo cáo, Trương Hiểu Lượng nhíu chặt đôi mày.
“Chuyện gì vậy anh Trương?” Qua kính chiếu hậu, thấy nét mặt cấp trên khác thường, cậu cảnh sát lái xe thuận miệng hỏi.
“Quả nhiên… vụ án này có điều kỳ quái.” Trương Hiểu Lượng nhìn ra cửa sổ.
“Hả?”
“Hôm qua chúng ta đã phát lên truyền hình thông báo tìm người thân của những thi thể, cậu nhớ không? Vừa rồi trong Cục gọi cho tôi, báo là có một người phụ nữ họ Tống đến nhận diện, nói chuyện lấp liếm rất đáng nghi, bà ta không tìm thấy người thân trong xấp ảnh chụp, còn hỏi một câu rất lạ.”
“Hỏi gì?”
“Bà ta hỏi “Còn gì nữa không? Thật sự chỉ có nhiêu đây thôi à?”” Trương Hiểu Lượng thuật lại.
“Chuyện này thì… khác thường ở đâu?” Cấp dưới vẫn không hiểu.
“…” Trương Hiểu Lượng không trả lời, hắn nhớ hôm mà hắn đến tìm Vương Nhất Hàm, chú ta thành khẩn nhờ hắn cho người đến thôn đào xác một lần nữa, dù không nói rõ nhưng có lẽ Vương Nhất Hàm cũng cho rằng còn thiếu một thi thể.
Có lẽ đó là thi thể bị Đoàn Nhuận Chi trộm đi.
Không chừng người phụ nữ họ Tống cũng đang tìm thi thể đó…
Sau khi nhận cuộc điện thoại, Trương Hiểu Lượng cũng không hiểu vì sao mình nghĩ như vậy. Dáng vẻ quái dị của Vương Nhất Hàm khi nhắc đến bộ thi thể đó vẫn rõ mồn một trước mắt, Trương Hiểu Lượng chợt nổi máu tò mò với nó.
Tại sao Đoàn Nhuận Nhi mang xác nữ ấy đi? Tại sao Vương Nhất Hàm trở nên khác thường khi nhắc đến nó? Tại sao người phụ nữ họ Tống cho rằng số lượng thi thể không đủ?
Trương Hiểu Lượng châm một điếu thuốc, bấm số trong Cục, “Tôi là Trương Hiểu Lượng, phiền các cậu điều tra lai lịch người phụ nữ đến nhận xác hồi chiều nay, tra xong thì đưa tư liệu cho tôi, càng nhanh càng tốt!”
—oo—
Tống Thục Nhàn lấy một tảng thịt heo trong tủ lạnh, định xắt nhỏ thì nhớ lại những hình ảnh mình xem lúc chiều, sau đó thấy buồn nôn, thế là cất thịt vào lại tủ lạnh.
“Ủa? Hôm nay nhà mình ăn chay hả?” Hàn Tâm Nặc cắn đũa, rõ là bất mãn với bàn thức ăn.
“Ăn chay tốt cho sức khỏe, hơn nữa… con không thích thì tự đi mà nấu.” Tống Thục Nhàn lạnh lùng nói, thành công khiến Hàn Tâm Nặc nghẹn họng.
Con trai một tuần mới về nhà một lần, nếu là bình thường thì Tống Thục Nhàn sẽ nấu những món mặn mà cậu thích nhất, nhưng hôm nay…
Tống Thục Nhàn xem quá nhiều ảnh chụp xác chết nên thấy thịt là muốn ói.
“Thục Nhàn, chiều nay em đi đâu vậy? Anh gọi về nhà không ai bắt máy…” Đang ăn, chồng của Tống Thục Nhàn – Hàn Thủ Sinh thuận miệng hỏi, nào ngờ Tống Thục Nhàn phản ứng rất gay gắt.
“Em đi ra ngoài bộ không được sao?”
“Không, không phải vậy, anh chỉ hỏi cho biết thôi, em lớn tiếng như thế chẳng lẽ là chột dạ…”
“Chột dạ con khỉ!” Tống Thục Nhàn mất hứng ăn, ném đũa, qua phòng khách xem TV.
Thấy mẹ nổi giận, Hàn Tâm Nặc ngậm đũa hỏi nhỏ ba mình, “Dạo này mẹ có chuyện gì hả ba? Ba nhìn kìa, mẹ mà coi bản tin tài chính kinh tế! Mọi hôm mẹ chỉ coi Món ngon mỗi ngày thôi mà?”
“Haiz, ba cũng không biết mẹ con bị gì, từ hôm qua là thấy kỳ kỳ rồi. Mẹ con chỉ có mỗi mình con, sau này con thường xuyên về thăm bà ấy đi, còn không thì tìm bạn gái sinh cháu cho bà ấy.”
“Ba à, con mới tốt nghiệp thôi mà! Nhất định là mẹ đến tuổi mãn kinh rồi! Cơ mà nhắc mới nhớ, anh về rồi đó ba.”
“Hả? Anh con… Đoàn Lâm à?” Hàn Thủ Sinh ngẩn người, sau đó dò hỏi, “Về khi nào? Về làm gì?”
“Hồi chiều anh nhắn tin cho con, chưa nói là về làm gì.”
“Nó có nói nghỉ chân ở đâu không?”
“Không ạ, ba nè, nhà mình còn phòng trống, ba nói anh về đây ở đi, con biết ba cũng muốn gặp anh mà.”
Hàn Thủ Sinh nghe thế thì thừ người, khẽ gật đầu, thấy vợ ngồi thả hồn trên sofa, Hàn Thủ Sinh đặt bát đũa xuống, “Rồi, ba cũng ăn xong rồi, luật cũ, đứa nào ăn chậm nhất rửa chén.”
“Ơ? Ba ăn gian! Ba nói chuyện với con nên con mới quên ăn cơm…”
Hàn Thủ Sinh cười với con trai, từ tốn ngồi xuống bên cạnh vợ cùng xem TV. Sau khi con trai về, không khí trong nhà sinh động hẳn lên, ba người cười nói đến giờ ngủ.
“Ta nói chứ, dạo này em cứ như người mất hồn, nhớ con à? Nhớ nó thì nó về rồi kia kìa.” Hàn Thủ Sinh nằm trên giường, vừa đọc báo vừa làm như lơ đãng bắt chuyện với vợ.
“…” Tống Thục Nhàn không trả lời.
“Em này… Tâm Nặc nói anh nó cũng về, trong nhà còn phòng trống, em có muốn gọi anh nó về ở mấy hôm không? Cũng tiện để con thân cận với em…” Hàn Thủ Sinh ra vẻ tự nhiên, vừa ngẩng đầu thì bị biểu cảm của vợ làm hoảng hồn.
Tống Thục Nhàn giương mắt trừng ông, ánh mắt khiến ông phải rùng mình.
“Anh muốn nó tới đây “thân cận” với em? Anh… anh nhớ nó thì cứ nói thẳng, con của người đàn bà kia…” Tống Thục Nhàn ôm đầu, như nhớ ra điều gì.
Tại sao? Tại sao con của người đàn bà kia muốn quay về? Tại sao?
Nhìn bộ dạng của vợ, Hàn Thủ Sinh khép tờ báo lại, “Không muốn cho nó về thì nói, đừng có lúc nào cũng người đàn bà này người đàn bà nọ, mẹ của nó có tên tuổi đàng hoàng!” Hàn Thủ Sinh hơi giận, kéo chăn nằm vật xuống.
Tống Thục Nhàn chậm rãi buông tay, ánh mắt vô hồn nhìn vào gương, bà ta thấy mình đã thành một người phụ nữ già nua, nhìn như điên dại.
“Ngày mai… anh cứ gọi thằng bé đến đây.” Tống Thục Nhàn nhẹ giọng nói với chồng, sau đó kéo chăn lăn về phía bên kia giường.
Hai vợ chồng nằm cách một khoảng, chỗ trống chính giữa vừa đủ cho một người nằm.