Các học trò không có cơ hội vào phòng làm việc của giáo sư, thứ nhất do Đoàn Nhuận Chi quá lập dị, phần đông học trò còn ước không có quan hệ với ông ta, mà muốn tìm ông ta cũng chẳng dễ dàng.
Thứ hai là trong phòng Đoàn Nhuận Chi bày rất nhiều bình ngâm nội tạng người, vừa rồi còn bổ sung thêm một cái xác nên càng ít ai dám vào. Hơn nữa, Đoàn Nhuận Chi cũng không chào đón học trò đến tìm ông.
Nhưng Vương Nhất Hàm vẫn muốn vào căn phòng đó, căn phòng có “Thư Giai”.
Trước đó một thời gian, Vương Nhất Hàm nhạy bén phát hiện giáo sư có gì đó là lạ, cách cửa phòng làm việc, Vương Nhất Hàm thường xuyên nghe tiếng đối thoại, mà cũng không hẳn là đối thoại, bởi vì chỉ nghe mỗi giáo sư Đoàn nói chuyện, và… đối tượng còn lại dường như là Thư Giai.
Nói chuyện với một cái xác?
Chưa hết, Vương Nhất Hàm nghe một đàn em nữ kể là giáo sư thường đến chỗ cô làm thêm để mua quần áo phụ nữ.
Hôm ấy, Vương Nhất Hàm không nhịn được nữa, nhân lúc Đoàn Nhuận Chi đi họp, Vương Nhất Hàm lẻn vào phòng ông, và phát hiện một chuyện kinh hoàng.
Là Thư Giai.
Người phụ nữ mặc quần áo mới ngồi trên ghế kia không phải Thư Giai thì còn là ai đây?
Thư Giai không thở, cô ta nhắm mắt ngồi đó như một con búp bê. Nếu bỏ qua lồng ngực không phập phồng thì Vương Nhất Hàm thật sự cho rằng cô ta là người sống.
Vương Nhất Hàm hoảng hốt, sao lại như vậy?
Từ hôm giải phẫu Thư Giai đến nay ít nhất cũng qua ba tháng rồi, nhưng Thư Giai không hề có dấu hiệu phân hủy, hoàn toàn không có một chút tổn hại.
Vương Nhất Hàm run run bước đến kiểm tra mạch đập của Thư Giai.
Im ắng… cổ tay Thư Giai không có dấu hiệu của mạch đập.
Cô ta đúng là người chết.
Nhưng trông cô ta vẫn rất tươi tắn, không thối rữa, không cứng còng, da thịt mềm mại y hệt người sống.
Vương Nhất Hàm kịp chạy đi trước khi Đoàn Nhuận Chi về, người phụ nữ trong căn phòng đó đã trở thành khối u ác tính ăn sâu vào lòng Vương Nhất Hàm.
Từ đó trở đi, Vương Nhất Hàm nổi hứng thú với văn phòng của Đoàn Nhuận Chi, nhưng tần suất làm việc của Đoàn Nhuận Chi rất điên cuồng, rất ít khi ra khỏi phòng, Vương Nhất Hàm không có cơ hội đột nhập. Cuối cùng Vương Nhất Hàm không nhịn được, canh nửa đêm leo tường vào trường, định cạy cửa, nào ngờ cửa không khóa.
Vương Nhất Hàm không thấy Thư Giai đâu cả, chỉ gặp giáo sư Đoàn giận dữ gào la.
“Là cậu! Cậu đưa cô ấy đi phải không?” Chỉ trích đổ xuống đầu, cổ bị siết chặt, Vương Nhất Hàm choáng váng.
Mình? Cô ấy?
“Giáo sư… em chỉ quên đồ thôi… vô tình thấy cửa văn phòng còn mở…”
Vương Nhất Hàm nhanh trí tìm lý do che đậy, Đoàn Nhuận Chi nới lỏng tay, suy sụp ngồi xuống ghế.
“Thư Giai… biến mất rồi.”
Đêm ấy, Vương Nhất Hàm được nghe về bí mật về Thư Giai.
“Không thối rữa, cứ như đang ngủ… người phụ nữ đó quá thần kỳ. Phải hai tháng sau tôi mới phát hiện, lúc thay thuốc ngâm, tôi nhận ra Thư Giai không hề có dấu hiệu phân hủy, da cũng không đổi màu, vẫn giữ nguyên tình trạng hoàn hảo như khi mới bỏ vào bình. Tôi bèn lấy cô ta ra ngoài, cô ta hệt như con búp bê sống.
Lần đầu tiên tôi mới gặp thi thể như vậy, tôi không kiềm được… tôi biết mình đang trở nên khác thường nhưng không thể khống chế bản thân. Tôi từng thử rạch da cô ta, vết thương tự động khép miệng hệt như người sống, ngoại trừ không thở thì Thư Giai chẳng khác nào một người đang sống.
Nhưng trong thời gian này, tôi phát hiện có người lục lọi văn phòng nên tôi đến canh. Không ngờ vừa mở cửa thì không thấy Thư Giai đâu cả! Có ai đó đã lấy trộm cô ta!”
Nói đến đây, Đoàn Nhuận Chi trở nên cuồng dại như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích, ông ta nôn nóng đi tới đi lui.
Vương Nhất Hàm nảy ra một ý nghĩ quái lạ.
“Giáo sư à, có khi nào là… Thư Giai tự bỏ đi không?”
Một câu như sấm giữa trời quang bổ xuống Đoàn Nhuận Chi, cũng đánh trúng người hỏi là Vương Nhất Hàm.
Nếu độ ngạc nhiên của câu hỏi này chỉ được xem như giông tố, thì vào một buổi sáng ba tháng sau, khi Thư Giai xuất hiện trong văn phòng của Đoàn Nhuận Chi, ấy mới là gió lốc mạnh nhất trong lịch sử.
Lần này quay lại, trên ngón tay Thư Giai đeo một chiếc nhẫn, không những thế, cô ta còn mang thai.
Không lâu sau, giáo sư Đoàn biến mất, cùng mất tích là người chết có thai – Thư Giai.
—oo—
Vương Nhất Hàm nhớ đó cũng là lúc chú ta hình thành thói quen nói chuyện với thi thể.
Một cái xác không thối rữa, có thể đi lại, thậm chí còn mang thai… chuyện lạ khó tin đó xảy ra ngay trước mắt, thỉnh thoảng nhớ lại, Vương Nhất Hàm còn nghĩ có lẽ đó chỉ là giấc mộng hoang đường, mãi đến cái ngày đào ra những thi thể kia.
Vương Nhất Hàm không tin Đoàn Nhuận Chi sẽ bỏ Thư Giai, chú ta nghĩ nếu Thư Giai không ở bên cạnh Đoàn Nhuận Chi thì hẳn cũng được chôn cất rồi. Nhưng sự thật cho thấy không phải như vậy…
“Thư Giai à, lần này cô lại lang thang ở đâu thế?” Nhìn chiếc nhẫn, Vương Nhất Hàm lẩm bẩm.
Chẳng lẽ cô ta lại mang thai nên quay trở về?
Chờ đã! Mang thai? Vương Nhất Hàm nghĩ đến một giả thiết đáng sợ.
Tại sao mình không nhận ra? Tại sao mình hoàn toàn không nghĩ đến?
Trương Hiểu Lượng có nhắc đến cháu ngoại của Đoàn Nhuận Chi, là một thanh niên tên Đoàn Lâm, vừa đúng tuổi, khi đó Vương Nhất Hàm nghe còn giật mình.
Lẽ nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Vương Nhất Hàm luống cuống, định điều tra số điện thoại của Đoàn Lâm thì di động trên bàn đổ chuông.
“Alo, xin chào, tôi là Đoàn Lâm…’
—oo—
“Quả nhiên không ổn.”
Nhìn vùng đất sau núi bị cảnh sát chăng dây phân cách, Đoàn Lâm thầm than.
Ngày bà Vương gọi đến rồi đột ngột cúp máy, Đoàn Lâm bất chấp xin nghỉ để về quê. Nhớ lời bà Vương dặn trước đó, Đoàn Lâm vốn không muốn gọi Mộc Tử đi cùng nhưng Mộc Tử tự đi theo.
“Lúc quyết định anh cũng phải dựa vào tôi thôi.”
Câu nói sặc mùi tự tin của cậu ta tuy ngứa đòn, nhưng Đoàn Lâm lại không thể phản bác.
Mà nghĩ lại, quả thật Đoàn Lâm vẫn luôn được cậu ta giúp đỡ hết lần này đến lần khác.
Trên tàu lửa, Đoàn Lâm thức trắng một đêm, vừa xuống tàu liền chạy về nhà, nào ngờ khu vực đó đã bị cảnh sát phong tỏa. Hỏi thôn dân dưới núi thì họ toàn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu.
Đoàn Lâm biết mình và ông ngoại là người ngoài thôn nên không được thôn dân tín nhiệm, đối với cậu, họ không xa lánh, cũng không thân cận, nhưng thái độ chưa bao giờ lãnh đạm như thế này. Chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa chuyện đó còn liên quan đến ông cháu cậu.
“Chờ trời tối rồi lẻn ra sau núi vậy.”
Nhìn nhân viên cảnh sát phụ trách giám sát, Đoàn Lâm nhíu mày.
Bà Vương cùng những người khác còn ở mặt sau núi, không thể vào núi từ chính diện, nhưng Đoàn Lâm biết đường tắt.
Kiên nhẫn chờ đêm xuống, cảnh sát nới lỏng canh gác, Đoàn Lâm và Mộc Tử nhanh chóng chạy ra sau núi, sau đó…
Đoàn Lâm chết sững.
Những dãy nhà quen thuộc đã biến mất, chỉ còn mảnh đất bằng bốc mùi hôi thối.
“Sao lại thành thế này? Bên đó là nhà bác Trương, kế bên là nhà chị Dương, nhà bà Vương…”
Nhà bà Vương ở ngay dưới chân cậu.
Đoàn Lâm bàng hoàng nhận ra nơi mình từng hiểu rõ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mọi người đi đâu cả rồi? Đoàn Lâm cau mày, quả nhiên đã xảy ra bất trắc.
—oo—
Đoàn Lâm bất ngờ khi được ba mời về nhà ở, mà cậu cũng không có chỗ đi nên đành phải đến nhà ba. Ánh mắt mẹ kế nhìn cậu rất lạ, lúc ba không có nhà, Đoàn Lâm cũng không ra khỏi cửa.
Cứ tiếp tục như vầy không phải cách, một buổi chiều nọ, Đoàn Lâm sực nhớ đến cuộc gọi hôm ấy của bà Vương, bèn lấy di động ra lục lại dãy số đó.
Sao cậu lại quên mất việc này nhỉ? Số mà bà Vương gọi rõ ràng là số di động, cậu có thể tìm bà Vương thông qua số này.
Đoàn Lâm mang tâm tình kích động bấm gọi vào dãy số kia.
“Alo, xin chào, tôi là Đoàn Lâm.”
“Hả?”
Giọng đối phương vừa run vừa kinh ngạc, là giọng đàn ông, Đoàn Lâm cũng sửng sốt.
“Cho hỏi mấy ngày trước có bà cụ nào dùng số máy của anh không? Tôi có chuyện gấp cần hỏi bà ấy…”
“Cái gì? Đây là di động cá nhân của tôi, tôi đâu có…” Ở đầu dây bên kia là Vương Nhất Hàm đang giải phẫu, chỉ e chú ta mới là người ngạc nhiên nhất.
“Cậu là Đoàn Lâm? Là cháu ngoại của giáo sư Đoàn Nhuận Chi à?”
“Ông ngoại của tôi đúng là Đoàn Nhuận Chi, nhưng ông ấy đâu phải giáo sư gì.”
Dứt lời, hai bên im lặng.
Vương Nhất Hàm nhìn chiếc nhẫn trong tay, như đã hạ quyết tâm, chậm rãi lên tiếng, “Tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ chuyện này, nhưng tôi đang làm việc, nếu được thì cậu hãy đến địa chỉ này…”
Vương Nhất Hàm đọc địa chỉ Cục công an rồi cúp máy, nhắm mắt.
Nhìn kỹ sẽ thấy tay Vương Nhất Hàm đang run, dù biên độ rất nhỏ nhưng không thể ngừng được.
Vương Nhất Hàm sắp được thấy cậu ta rồi, răng chú ta đánh lập cập, không biết vì chờ mong hay sợ hãi.
giờ phút chiều, Đoàn Lâm và Mộc Tử đến địa chỉ người trong điện thoại nói, hai người bất ngờ, đó là Cục công an.
Nhớ đến hôm thẩm vấn, Đoàn Lâm hơi do dự, thầm nghĩ chẳng lẽ bà Vương bị cảnh sát bắt? Ý nghĩ đó lóe lên, Đoàn Lâm liền bước vào Cục để làm rõ nguyên nhân.
Đoàn Lâm hỏi nhân viên trong Cục vị trí của tòa nhà màu xám, ánh mắt nhân viên cảnh sát nhìn cậu hơi quái dị, không hiểu tại sao Đoàn Lâm muốn đến đó. Chờ khi thấy tòa nhà màu xám, Đoàn Lâm mới hiểu tại sao nhân viên kia nhìn mình như vậy.
Đây là phòng pháp y.
Đoàn Lâm rất nhạy với mùi xác chết, dù gì hồi nhỏ cậu cũng thường xuyên xử lý thi thể cùng ông ngoại. Ông ngoại rất kiên nhẫn, rất dịu dàng với thi thể, cho nên Đoàn Lâm không sợ xác chết, chỉ là đột ngột đến đây mà chưa chuẩn bị tinh thần nên hơi khó chịu, hơn nữa…
“Chào cậu, tôi là Vương Nhất Hàm.” Một người đàn ông mặc áo blouse trắng có vẻ đã chờ rất lâu, vừa thấy hai người thì lập tức ra đón, Đoàn Lâm vươn tay ra, ai dè đối phương lại cầm tay Mộc Tử.
“Chú nhận sai người rồi, bên này mới là Đoàn Lâm.” Mộc Tử nhìn người đàn ông bắt tay mình, đánh mắt qua Đoàn Lâm, đối phương ngượng ngùng quay qua bắt tay Đoàn Lâm.
“Xin lỗi! Tôi nhìn diện mạo nên nhận lầm…” Vương Nhất Hàm cười bồi, Đoàn Lâm nghe vậy thì nhíu mày.
Diện mạo? Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử, cậu thừa nhận Mộc Tử đẹp hơn mình nhiều, chẳng lẽ chú này tưởng rằng cậu vốn phải đẹp? Mẹ cậu mất từ lâu, cậu cũng không có ảnh của mẹ, nhưng ba cậu còn sống, hay là chú ta quen ba mình?
“Chú… biết ba tôi à?” Đoàn Lâm hỏi, ai ngờ đối phương nghe thế thì biến sắc.
“Cậu có ba hả? À! Xin lỗi! Tôi bất lịch sự quá.” Chú ta kinh ngạc, sau đó bối rối xin lỗi.
Đoàn Lâm im lặng, người này có gì đó là lạ.
“Chú Vương à, tôi đến đây để làm rõ chuyện bà Vương. Chú xem này, điện thoại của tôi có lưu, vào giờ phút chiều ngày bốn tháng Hai, số di động của chú gọi vào máy tôi, nhưng người gọi là bà Vương nhà tôi.”
Vương Nhất Hàm nhìn lịch sử cuộc gọi trong máy Đoàn Lâm, thấy có số mình thì ngẩn người.
“Sao lại…”
Nhìn thời gian của cuộc gọi, Vương Nhất Hàm chợt nhớ ngày hôm đó vào phòng giải phẫu thì thấy màn hình điện thoại mình sáng lên như vừa có người sử dụng…
Vương Nhất Hàm mở điện thoại lục nhật ký cuộc gọi đi rồi so với Đoàn Lâm, số máy, thời gian gọi, thời lượng đối thoại hoàn toàn trùng khớp.
Nhưng Vương Nhất Hàm chắc chắn mình không thực hiện cuộc gọi đó.
“Hôm đó chú để điện thoại ở đâu?” Mộc Tử đột ngột hỏi.
“Tôi… lúc đó tôi đang làm…” Vương Nhất Hàm ngơ ngác, nhiều lúc chú ta ngại vướng víu nên không cất điện thoại trong người mà thường bỏ trong phòng giải phẫu.
“Tôi nghĩ chú nên kiểm tra lịch làm việc.”
Vương Nhất Hàm bừng tỉnh, bèn lấy tệp tư liệu trong ngăn kéo, lật lại ngày bốn tháng Hai, thấy công tác hôm đó là chú ta giải phẫu một xác nữ chừng tuổi, chết từ mười tám năm trước.
“Bà Vương!” Đoàn Lâm thảng thốt, Vương Nhất Hàm giật mình nhìn Đoàn Lâm, thấy cậu nhìn chòng chọc tệp tư liệu trong tay mình.
“Không…”
Đoàn Lâm giật tệp tư liệu của Vương Nhất Hàm, siết tấm ảnh mà các chuyên gia dựa vào hình dáng xương sọ để dựng lại gương mặt người chết, cậu run giọng, “Người này… là bà Vương, là người dùng di động của chú gọi cho tôi…”
Thấy một già một trẻ sững sờ nhìn nhau, Mộc Tử đổi khách thành chủ, dùng dụng cụ có sẵn trong văn phòng tự rót cà phê cho cả ba.
Đoàn Lâm không uống cà phê, chỉ lật tư liệu, lẩm bẩm, “Đây là bác Trương, trên mặt bác có vết bớt rất to. Đây là chị Dương, chị ấy luôn đeo chiếc vòng tay này, chưa bao giờ tháo xuống…”
Tất cả người trên tư liệu đều là người quen của Đoàn Lâm, là hàng xóm, là bậc cha chú đã ở cùng cậu từ nhỏ. Tự dưng nói với cậu họ là người chết, cậu phải tiếp thu như thế nào?
“Hóa ra… mọi người đều đã chết…”
Đoàn Lâm buông tệp tư liệu, ngẩng đầu nhìn Mộc Tử, “Ngay từ đầu cậu đã biết rồi sao?”
Mộc Tử chỉ nhìn cậu, không nói không rằng.
“Cậu… không sợ à?” Vương Nhất Hàm chợt hỏi.
Sau khi hiểu ý Đoàn Lâm, Vương Nhất Hàm không nhịn được nhìn xung quanh, tưởng tượng những thi thể này còn có thể đi lại nói chuyện, gan dạ như chú ta cũng bắt đầu thấy sợ.
“Không, tôi không sợ. Họ đều là người tốt.” Đoàn Lâm nhìn ảnh chụp bà Vương, nhớ bà lão hiền lành chăm sóc mình từ nhỏ vốn đã chẳng còn trên đời, Đoàn Lâm không kiềm được rơi nước mắt.
“Cậu… có biết thứ này không?”
Nghe giọng Vương Nhất Hàm ngập ngừng, Đoàn Lâm thấy chú ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn.
“Ủa?” Đoàn Lâm sờ lên cổ theo bản năng, tháo xuống một sợi dây chuyền, ba người châu đầu nhìn, trên dây chuyền có lồng một chiếc nhẫn giống như đúc với chiếc nhẫn trong tay Vương Nhất Hàm.
“Gì thế này!” Vương Nhất Hàm và Đoàn Lâm cùng giật mình.
“Tôi còn tưởng này là nhẫn của mình, chú tìm thấy nó ở đâu vậy?” Đoàn Lâm hỏi, ánh mắt khóa chặt Vương Nhất Hàm có vẻ chột dạ.
“Tôi… hôm qua, lúc giải phẫu thì tôi phát hiện chiếc nhẫn nằm trong tay người này…” Vương Nhất Hàm bước đến một chiếc giường, kéo vải trắng xuống.
Đoàn Lâm thấy một xác nam, tuy đã được khâu lại nhưng mặt vẫn sưng phù do bị ngâm nước.
“Tôi từng gặp người này rồi.” Quan sát một hồi, Đoàn Lâm nhìn qua Mộc Tử.
“Ừ, gặp trên tàu lửa, tên này đi cùng một người đàn ông nữa, hình như chung nhóm.” Mộc Tử gật đầu, xác minh suy đoán của Đoàn Lâm.
“Phải người này không?” Vương Nhất Hàm đưa ra tấm ảnh chụp một người đàn ông, thấy hai người gật đầu, Vương Nhất Hàm thở dài, “Hai người này… chết rồi.”
“Hả?” Đoàn Lâm ngẩn ra, nhìn xác nam trên giường, “Chết như thế nào?”
“Hai người này là trộm mộ, xác nam trên giường chết đuối trong bệnh viện hôm qua, đồng bọn của y đã chết bốn tháng trước nhưng mấy ngày trước mới được tìm thấy, địa điểm phát hiện xác là ở… phía sau Phần Lĩnh.”
“Sao?” Đoàn Lâm kinh ngạc, chợt hỏi, “Khoan đã, chú nói họ là trộm mộ?”
Thảo nào lần đầu gặp họ, cậu lại ngửi được mùi xác thối. Lúc thấy miếng ngọc bà Vương cho cậu, họ còn muốn tìm đến Phần Lĩnh, khi ấy cậu còn thấy họ quái lạ, nhưng nếu đã là trộm mộ thì không khó hiểu, họ hỏi cậu vị trí Phần Lĩnh là để đào mộ.
“Thôi rồi! Chắc chắn họ đã đào mộ mẹ của tôi!” Đoàn Lâm đứng bật dậy, cậu nhận ra mình vừa mất khống chế, bèn chờ hai giây để tỉnh táo, cúi xuống nhìn gương mặt xanh mét của Vương Nhất Hàm.
“Hai chiếc nhẫn là một cặp, nghe nói là nhẫn cưới của ba mẹ tôi, sau khi mẹ mất, ba đưa tôi một chiếc, còn nhẫn của mẹ… ông ngoại nói là chôn theo mẹ. Bây giờ chiếc nhẫn ở đây, tức là mộ của mẹ tôi đã bị người ta đào lên.”
Đoàn Lâm sốt sắng giải thích, nào ngờ hai người đều mang nét mặt quái lạ.
Lát sau, Vương Nhất Hàm lên tiếng, “Nói vậy là… Thư Giai… quả nhiên đã quay lại…” Đúng là giáo sư Đoàn Nhuận Chi đã giấu Thư Giai, mãi sau này Thư Giai bị hai tên trộm mộ đào lên.
“Sao chú biết tên mẹ tôi?”
Nghe câu hỏi của Đoàn Lâm, Vương Nhất Hàm biết mình đã đoán đúng.
“Anh có năng lực tạo thực thể cho linh hồn, vậy thì mẹ anh có thể làm xác chết sống lại cũng có gì lạ đâu.”
Nhìn hai người mặt dại cả ra, Mộc Tử thong thả nói, “Bây giờ bà ấy quay lại, rốt cuộc mục đích là lành hay dữ, nhìn trước mắt thì có lẽ…”
Theo ánh mắt Mộc Tử, Đoàn Lâm nhìn Trịnh Bảo Nhân trên giường mổ, lòng chùng xuống.
Là dữ!
“Chúng ta… phải đưa bà ấy quay về.” Đoàn Lâm hắng giọng, cậu nói xong cũng thấy lạ, lần đầu tiên gặp mẹ bằng hình thức như vậy… hơn nữa, người mẹ đã sinh cậu ra… có phải là người không?
Đoàn Lâm không biết, nhưng cậu biết một điều, nếu không mau tìm được Thư Giai thì hậu quả khôn lường.
Cậu nhớ lời nhắn nhủ của bà Vương rằng cậu không được quay về, nếu không sẽ bị tìm thấy. Bị tìm thấy? Bị ai tìm thấy? Là mẹ sao?
Đoàn Lâm nhìn chiếc nhẫn, chẳng lẽ đây là nguyên nhân? Mẹ muốn tìm lại thứ thuộc về mình ư?
“Mẹ tôi chôn ở Phần Lĩnh khiến thôn bà Vương sống lại, nếu Trịnh Bảo Nhân chết vì gặp mẹ tôi, vậy thì nơi mẹ tôi đang ở chỉ có thể là…”
Bệnh viện Huệ Nhân.