Đám người Lâm Ngữ còn đến sớm hơn Vưu Minh dự tính, còn Giang Dư An vẫn chưa đến.
Vưu Minh đứng bên cửa sổ nhìn đám người Lâm Ngữ, móc di động ra.
“Bọn chúng đến.
” Vưu Minh đặt di động xuống, cúi đầu nhìn xuống lầu, vừa lúc Lâm Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Vưu Minh nhoẻn miệng cười.
Lâm Ngữ sững sờ, nhếch miệng theo.
“Sư phụ, cậu ta cười cái gì thế?” Đồ đệ khó hiểu hỏi.
Lâm Ngữ nhún vai: “Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây? Cười thì cứ cười thôi, mất miếng thịt nào đâu?”
Đồ đệ xoa xoa cánh tay: “Con chỉ là cảm thấy có chút hoảng hốt.
”
Một đồ đệ tiến lên nhấn chuông cửa Vưu gia.
Đám đồ đệ phía sau bị hành động này dọa sợ: “Nhấn chuông cửa làm gì?”
Đồ đệ nhấn chuông vẻ mặt mờ mịt: “Không nhấn chuông cửa… Thì sao đi vào được?”
“Mày ngốc à?” Đồ đệ tóc vàng nắm áo đồ đệ đầu húi cua lui về sau, ngẩng đầu chỉ lên lầu: “Nhảy lên.
”
Tóc húi cua: “Sư huynh, lực bật nhảy của anh tốt hơn em, môn nhảy cao của em không qua.
”
Tóc vàng trợn trắng mắt: “Pháp thuật pháp thuật! Tao phải nói với mày bao nhiêu lần nữa đây hả?!”
Tóc húi cua sờ ót, chậm chạp đáp: “Há, em quên mất.
”
Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên Vưu Minh còn rất kinh ngạc, đám người Lâm Ngữ nào giống người sẽ đi bằng cửa chính, đến khi nhìn qua máy theo dõi trước cửa, thấy không có ai, mới cảm thấy đây mới là bình thường.
Lúc này đám người Chu Viễn cũng đã trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Lại nói, Vưu Minh còn chưa thấy thiên sư đấu pháp bao giờ, lão già họ Mạnh lần trước thì không tính, lão không được xem là thiên sư.
Lâm Ngữ đi ra từ Lâm gia, là thiên sư thế gia chính thống, tuy Lâm gia nói không cho hắn học pháp thuật, nhưng Lâm gia có âm thầm chỉ dạy cho hắn hay không thì chỉ có người Lâm gia mới biết.
Vưu Minh đi đến hành lang trên lầu hai, vì lộ thiên, còn thường lên đây ngồi, có khi còn nướng BBQ, ba Vưu thích tự mình nướng tuy lần nào cũng cháy khét, trừ ông ra thì không ai tình nguyện ăn.
Ai lại thích ăn thịt khét đen, cắn vào trong miệng liền vỡ vụn, vị thì không khác gì ăn than chứ?
Tóc vàng đứng ở ban công, chẹp miệng, đầy vẻ khinh bỉ: “Đây chính là nơi ở của kẻ có tiền, so sánh thì chỗ chúng ta chính là xóm nghèo.
”
Đám đệ tử im lặng không nói, bọn họ theo chân sư phụ chạy đôn chạy đáo không thể đi kiếm tiền, chỉ có thể ở khi nhà cũ sắp di dời kia, ngay cả điện nước cũng là khi có khi không, chỉ có sư phụ mới được ở phòng sang trọng còn đám đệ tử vọ họ phải chen chúc mấy người một phòng.
Sở dĩ bọn họ nhập môn là vì muốn kiếm tiền để cuộc sống tốt hơn nửa đời sau không phải vất vả.
Kết quả sau khi nhập môn lại càng ngày càng nghèo, ngay cả số tiền dành dụm cũng phải móc ra dùng.
Nếu không phải sư phụ thật sự có chân tài thực học, lòng dạ còn độc ác, thì bọn họ đã sớm rời đi.
Tóc húi cua đi tới chỗ lò nướng, thèm nhỏ dãi nói: “Nướng thịt.
”
Đám sư huynh đệ phía sau không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Lần ăn thịt nướng trước giống như đã là từ kiếp trước.
Lúc này Lâm Ngữ nói: “Giải quyết xong chuyện này các ngươi muốn gì cũng có, đi thôi.
”
Đám đồ đệ theo chân Lâm Ngữ đi vào trong.
Tóc húi cua liên tục ngoái đầu nhìn lò nướng, nhỏ giọng nói với tóc vàng: “Lần trước em nhìn thấy trên mạng, cái lò nướng này tận mấy ngàn lận đó.
”
Tóc vàng tàn bạo nói: “Người có tiền chết tiệt!”
“Cái lò nướng đó là mua trên mạng, có sáu trăm sáu mươi tám tệ thôi, chưa tới một ngàn.
” Giọng nói của Vưu Minh đột nhiên vang lên, khiến cả đám giật nảy mình.
Tóc húi cua còn ngốc ngốc nói: “Vậy còn tạm, không phải rất đắt, chúng ta cũng mua một cái đi, tự mình nướng rẻ hơn ra bên ngoài ăn.
Đám người chúng ta ăn ngoài cũng phải tốn năm, sáu trăm rồi.
”
Tóc vàng tát tóc húi cua một cái, tóc húi cua mê man ngẩng đầu, phát hiện chủ nhà đang đứng trước mặt.
Lâm Ngữ vén màn cửa cửa lên, nở nụ cười với Vưu Minh đang đứng cách mình chỉ khoảng hai bước: “Vưu tiên sinh, mạo muội làm phiền, thứ lỗi.
”
Lần này Vưu Minh đã được thấy Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ có một đôi mắt hồ ly, dù không có biểu cảm cũng khiến người khác cảm thấy hắn có rất nhiều chủ ý xấu, hắn mặc sơn phục màu lam, người vừa gầy vừa lùn, nhưng khí thế làm người khác không dám xem thường, da hắn không tốt lắm, đứng cách một khoảng Vưu Minh vẫn có thể thấy rõ trên mặt hắn toàn là rỗ.
“Sao Lâm tiên sinh không mang đồ đệ đi bằng cửa chính?” Vưu Minh cười hỏi: “Không mời mà tới, có vẻ không hay lắm đâu?”
Lâm Ngữ híp mắt: “Vưu tiên sinh biết ta?”
Vưu Minh gật đầu: “Lần trước bị ngài chiêu hồi, may mắn được ngài thả về, nếu không lúc bày tôi cũng không thể đứng đây nói chuyện với ngài rồi.
”
Lâm Ngữ mím môi, sau đó cười nói: “Là ta coi thường Vưu tiên sinh, dưới tình huống đó mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh.
”
“Xem ra lần này chúng ta đến đây, ngài đã sớm chuẩn bị xong.
”
Vưu Minh: “Các người tới nhanh quá, tôi cũng chưa chuẩn bị kịp, chỉ là có một vấn đề muốn thỉnh giáo.
”
Lâm Ngữ: “Nói thẳng đi.
”
Vưu Minh hỏi: “Nếu sau này ngài không sử dụng pháp thuật được nữa, thì đĩa game chết người kia sẽ không còn xuất hiện nữa chứ?”
Lâm Ngữ cười rộ lên: “Vưu tiên sinh nói đùa, trừ phi ta chết bằng không ta không có khả năng không thể sử dụng pháp thuật.
”
Lâm Ngữ xoa chuỗi tràng hạt trên cổ tay, ánh mắt sắc bén nhìn Vưu Minh.bg-ssp-{height:px}
“Người trẻ tuổi.
” Lâm Ngữ nhẹ giọng nói: “Ta lấy thân phận người từng trải khuyên ngươi một câu, đôi lúc đừng nên quá đề cao chính mình.
”
Lâm Ngữ lui về phía sau một bước.
Vưu Minh lại vào lúc bước lên, bắt lấy cánh tay Lâm Ngữ, cậu cao to hơn Lâm Ngữ, sức lực cũng mạnh hơn, dễ dàng ấn Lâm Ngữ lên tường, tay còn lại thì ấn chặt chuỗi hạt trên cánh tay hắn.
Đám đồ đệ của Lâm Ngữ ngây ngẩn cả người.
Không phải nói thiên sư đều dựa vào đấu pháp sao? Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Vật lộn?
Tóc vàng vừa định niệm chú, phía sau đột nhiên bị đánh mạnh.
Tóc vàng ngã nhào ra đất, quay đầu nhìn lại, đám sư huynh đệ không khá hơn là bao, đều bị tiểu nhân đánh lén.
Tóc vàng há miệng, chưa kịp nói gì đã bị nhét tất thối vào miệng.
Tóc vàng trợn trừng mắt, trên mặt hiện rõ bốn chữ ‘sống không bằng chết’.
Chú Trịnh cúi đầu, nói với tóc vàng: “Thật ngại quá, ta không tìm thấy WC, không có khăn mặt, cậu chịu khó dùng tạm cái tất này đi, ta mới thay ngày hôm trước đó.
”
Tóc vàng đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Dương Vinh Bảo đồng tình nói: “Sư phụ, tất người mới mang một tiếng, mà uy lực đã có thể sánh ngang mùi rác thối rồi.
”
Chú Trịnh: “Ha ha ha ha, con cũng quá khoa trương rồi, đừng chọc ta cười.
”
Vẻ mặt Dương Vinh Bảo phức tạp: “Người có thể nhận rõ sự thật được không vậy… Là thối thật, không có giỡn với người.
”
Chu Viễn đánh ngã hết đám đệ tử, nhìn hai thầy trò không đáng tin bên cạnh, lại quay đầu thấy Chu lão đang túm đầu một tên đệ tử nện lên tường, sâu sắc cảm thấy học tán thủ quả nhiên không phải vô dụng.
“Không có cơ hội niệm chú thì các người chính là phế vậy.
” Chú Trịnh làm lơ đồ đệ mình, châm chọc tóc vàng.
Tóc vàng bị thối đến sắp ngất đi.
Lâm Ngữ bị Vưu Minh áp chế, hắn cười lạnh nói: “Thiên sư lại dùng thủ đoạn này.
”
Vưu Minh nhìn vào mắt hắn: “Dù là thủ đoạn gì, chỉ cần dùng được, thì chính là thủ đoạn cao siêu.
”
Lâm Ngữ cười nhạo: “Ngươi cho rằng chỉ thế này đã có thể áp chế được ta?”
Vưu Minh mặt vô biểu tình: “Nếu cách này vô dụng, thì giờ ngươi đâu thế này.
”
Lâm Ngữ cắn chặt răng.
Thực ra, kiến thức cơ bản của hắn không tốt lắm, Lâm gia không muốn dạy pháp thuật cho hắn, pháp thuật bên ngoài uy lực lại không lớn, hắn chính là dựa vào đồ vật thu tháp được.
Tỷ như Hắc linh, tỷ như chuỗi tràng hạt đeo trên tay, tràng hạt này tổng cộng có mười hai hạt, mỗi hạt châu đều là một âm hồn.
Lại tỷ như huyết châu mà hiện tại đang nằm trong tay Vưu Minh, vốn đó là đồ vật của hắn, lại bị nữ quỷ kia trộm đi.
Lâm Ngữ càng nghĩ càng giận, hắn vì huyết châu không tiếc xuất ra bốn trong số mười hai âm hồn.
Bốn âm hồn chỉ có một trở lại.
Hắn bỏ ra vốn liếng lớn như vậy, lại không lấy lại được huyết châu.
Lâm Ngữ âm trầm nói: “Ngươi không nên được nước lấn tới, bây giờ giao huyết châu ra, ta sẽ suy xét tha mạng cho.
”
Vưu Minh lắc đầu: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, cho dù ta tự mình nuốt huyết châu vào bụng, cũng sẽ không giao ra.
”
Lâm Ngữ: “Vậy các người đi chết hết đi.
”
Nói xong, Lâm Ngữ lập tức đẩy Vưu Minh ra, cơ bắp trên cánh tay phình to bất thường, gân xanh che kín, thân thể vốn nhỏ gầy bỗng nhiên to ra, cần cổ to bằng đầu, cơ nhục trên mặt nhô lên lồi lõm, như biến thành quái vật mặt người.
Tóc vàng cuối cùng cũng phun được cái tất trong miệng ra, cười to: “Các người chết chắc rồi!”
“Sư phụ muốn ra tay!”
Vưu Minh nắm chặt huyết châu, sẵn sàng đón địch.
Đám người Chu Viễn không quan tâm đến đồ đệ Lâm Ngữ, mọi người đều nhìn ra được, Lâm Ngữ không dạy cho đám đồ đệ bản lĩnh gì ra hồn.
Tác dụng của đám đồ đệ này, có lẽ chỉ là giúp hắn làm vài việc không thể lộ ra ngoài.
Lâm Ngữ đứng tại chỗ, chân của hắn đã nổ tung giày, tay cầm chuỗi tràng hạt.
“Chiêu lấy tên ngươi! Hiện!”
Chín âm hồn từ chuỗi tràng hạt thoát ra ngoài, chín âm hồn vừa xuất hiện trời đất lập tức tối sầm, âm phong từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Dương Vinh Bảo trốn ra sau Chu Viễn.
Chu Viễn: “…”
Chú Trịnh không dám tin nhìn đồ đệ, nhỏ giọng nói: “Có phải con đã quên ta mới là sư phụ của con? Muốn trốn cũng nên trốn sau mông ta mới đúng chứ?”
Dương Vinh Bảo: “Con sợ người thả rắm!”
Chú Trịnh: “… Lúc nãy nói chân ta thối, giờ lại lo ta thả rắm, Dương Vinh Bảo, con ngứa da rồi đúng không?”
Dương Vinh Bảo nắm chặt vạt áo Chu Viễn: “Con đã lớn rồi! Người không thể đánh con!”
Chú Trịnh: “Ta nhổ vào! Lông còn chưa mọc đủ mà dám nói mình đã lớn!”
Dương Vinh Bảo vừa muốn phản bác, Chu Viễn đã nói trước: “Mọc đủ rồi, tôi làm chứng cho cậu ta.
”
Mọi người: “…”
—— Lâm Ngữ bị ngó lơ hét lớn: “Các người đừng quá đáng!”
“Đều con mẹ nó nhìn lão tử đây!”