Đêm đó trời hạ mưa nhỏ, Vưu Minh mở cửa sổ, một luồng hơi lạnh lẽo ập vào, cậu để chân trần đứng ở ban công, ban công không có mái che, sàn ban công ướt nhẹp, Vưu Minh chỉ mặc bộ áo đơn, vì lạnh mà da gà nổi đầy tay.
Sau khi thức giấc, cậu mới nhận ra chuyện phát sinh tối qua không phải là mơ.
Giang Dư An đi thật.
Vưu Minh nhắm mắt, hít sâu một hơi.
“Tiểu Minh! Ăn cơm!” Tiếng mẹ Vưu vang lên dưới lầu.
Ngồi trước bàn cơm, mẹ Vưu nhìn thấy Vưu Minh chỉ mặc bộ quần áo mỏng, lập tức nói: “Nhanh mặc áo khoác vào, hôm nay nhiệt độ chỉ có mười bốn độ.
”
Tuy đã sớm lập thu, nhưng tiết trời mùa thu chậm trễ bây giờ mới đến.
Vưu Minh cười nói với mẹ: “Trong nhà có máy điều hòa, không lạnh.
”
Mẹ Vưu: “… Ừ há.
”
Ba Vưu ngồi bên cạnh nghẹn cười.
“Đúng rồi, mẹ và ba con tính toán, hay là nhà chúng ta mời thêm một bảo mẫu nữa? Dì Trịnh cũng lớn tuổi rồi, mấy công việc nặng hay phải khom lưng rất vất vả, chúng ta mời thêm người nhỏ tuổi hơn chút.
” Mẹ Vưu nói.
Dì Trịnh đã làm việc ở Vưu gia nhiều năm, mặc dù là quan hệ chủ và người giúp việc, nhưng kỳ thực tình cảm đã sâu.
Vưu Minh: “Con không có ý kiến.
”
Mẹ Vưu kỳ quái nhìn Vưu Minh: “Hôm nay con sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Vưu Minh nhấp một hớp cháo: “Không có, mẹ, ăn cơm xong con ra sẽ ra ngoài.
”
“Được.
” Mẹ Vưu bị dời lực chú ý, nói: “Ngày mười hai tháng sau là sinh nhật ông thông gia, con sắp xếp để trống ngày hôm đó, đừng quên.
”
Vưu Minh ghi chú hôm đó vào di động, nói với mẹ: “Con nhớ rồi.
”
Ăn sáng xong Vưu Minh liền ra ngoài, ghé vào quán ăn dưới tiểu khu mua bữa sáng cho đám Dương Vinh Bảo.
Trên đường nước mưa chưa khô, người đi đường bước chân vội vã, mây đen trên đỉnh đầu còn chưa hoàn toàn tan đi, cũng không ai biết một giây sau trời có đổ mưa tiếp hay không.
Dự báo thời tiết nói có mưa nhỏ đến mưa vừa, Vưu Minh lại quên phải mang dù.
Đi chưa được vài bước, một tiếng sấm rền vang, người trên đường tăng tốc độ, chạy chậm đến trạm xe buýt hoặc tàu điện ngầm.
Vưu Minh đứng ở ven đường chờ xe, mỗi chiếc taxi đi ngang qua đều đã chở khách, cậu lấy di động ra gọi xe, nước mưa lạnh lẽo rơi trên màn hình, gió lạnh thổi qua, thổi bay cả dù của người đi đường.
Thời tiết mùa thu đến muộn, lại cực kỳ hung hãn.
Vưu Minh không gọi được xe, app đặt xe nhắc nhở còn bốn mươi sáu hành khách đang chờ, cậu cũng không muốn quay về nhà lái xe đi, cứ vậy đội mưa đến khách sạn.
Đến nơi, cả người Vưu Minh đã ướt sũng, cậu lại không cảm thấy lạnh.
“Ngọa tào! Anh mới tắm ở ngoài đó hả?!” Dương Vinh Bảo khoa trương la lên.
Tận đến lúc này Vưu Minh mới kinh ngạc nhận ra bản thân đã đứng trước cửa phòng khách sạn.
Cũng may bữa sáng được đóng gói rất kín, không bị ướt nước mưa, mà vẫn còn nóng.
“Ăn đi.
” Vưu Minh đưa bữa sáng ra.
Dương Vinh Bảo theo bản năng nhận lấy, nhìn thấy vẻ mặt Vưu Minh không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao thế?”
Vưu Minh: “Không sao, bên ngoài trời mưa.
”
Dương Vinh Bảo kinh sợ: “Trời mưa?! Tôi chưa dọn quần áo vào! Đó là âu phục tôi bỏ số tiền lớn làm riêng đó!”
Nói rồi vội vàng gọi điện thoại cho sư phụ.
Rất hiển nhiên, chú Trịnh còn chưa thức giấc, không biết trời mưa, Dương Vinh Bảo gấp đến sắp phát điên.
Phùng Nghiêm đi theo Dương Vinh Bảo, dáng vẻ như muốn an ủi nhưng lại không dám.
Phùng Nghiêm dường như đã xem Dương Vinh Bảo như người giám hộ của mình, dùng ánh mắt cùng cử chỉ không bình thường tiếp cận Dương Vinh Bảo, lúc nhìn Dương Vinh Bảo, trong mắt tràn ngập ánh sáng khát vọng.
Dương Vinh Bảo trì độn cực kì, nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Phùng Nghiêm còn đi theo sau mông mình, phiền phức nói: “Nhanh đi ăn sáng, cậu không thấy đói hả?”
Hai mắt Phùng Nghiêm sáng lên, cao hứng nói: “Anh cũng ăn.
”
Dương Vinh Bảo ngồi bên bàn ăn sáng, Chu Viễn thì nằm trên giường gác chân nghịch di động.
“Này, anh có ăn không?” Dương Vinh Bảo hỏi Chu Viễn.
Từ khi Dương Vinh Bảo chuyển ra khỏi biệt thự của Chu Viễn, quan hệ giữa hai người nhạt đi rất nhiều.
Chu Viễn: “Tôi không gọi là ‘này’.
”
Dương Vinh Bảo liếc mắt: “Tôi biết, anh gọi là Sở Vũ Tầm.
”
Chu Viễn: “…”
Chu Viễn xuống giường, ngồi vào bàn ăn sáng.
Vưu Minh ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, cầm đĩa game của Phùng Nghiêm ra nhìn, cái đĩa này nhìn còn cũ kỹ hơn cái đĩa hôm qua, quanh mép đã biến thành màu đen, Vưu Minh vừa đụng vào, đĩa game đã biến thành bột mịn rơi xuống, tựa như bị lửa đốt thành tro bụi.
“Nát!” Dương Vinh Bảo xém chút phun ngụm tương thịt trong miệng ra ngoài, thật vất vả mới nuốt xuống được, chạy tới nói: “Vật này quá tà môn.
”
Vưu Minh cũng có chút đau đầu.
Đến tận bây giờ, bọn họ còn chưa tìm được nhiều manh mối.
“Đến cửa hàng đồ dùng người lớn kia một chuyến nữa.
” Vưu Minh nói: “Xem có thể tìm được gì khác không.
”
“Còn ông chủ đó nữa.
” Vưu Minh hốt đống bụi đĩa nát đổ vào thùng rác, đống bụi nát trong thùng rác cũng nhanh chóng biến mất.
Ăn sáng xong, mưa cũng nhỏ bớt, Dương Vinh Bảo ngại bung dù phiền phức, chỉ đội mũ đi ra ngoài, vẫn là Chu Viễn đưa dù cho Vưu Minh.
Vưu Minh: “Chỉ có hai cây dù à?”
Chu Viễn gật đầu: “Phòng chỉ có hai cây.
”bg-ssp-{height:px}
Vưu Minh: “Tôi và Phùng Nghiêm che một cây, anh cùng Dương Vinh Bảo dùng chung đi.
”
Dương Vinh Bảo đi đằng trước nói: “Tôi không dùng, phiền!”
Nhưng vả mặt luôn là bất ngờ mà đến, vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu, mưa đã rơi nặng hạt, chỉ cần mười mấy giây đã có thể xối ướt người như canh gà.
“Cậu có che hay không?” Chu Viễn đứng bên cạnh Dương Vinh Bảo, để mặc Dương Vinh Bảo bị ướt mưa.
Dương Vinh Bảo hắt hơi một cái, sau đó nhanh chóng chui vào dưới tán dù, miệng xì xầm: “Che chứ, ướt hết người tôi rồi.
”
Phùng Nghiêm dùng chung một cây dù với Vưu Minh, vẻ mặt ghe tỵ nhìn Chu Viễn.
Vưu Minh không nói gì, có phải Phùng Nghiêm thích Dương Vinh Bảo hay không, có muốn theo đuổi Dương Vinh Bảo hay không đều không liên quan đến cậu.
Chuyện của Dương Vinh Bảo và Chu Viễn là thế nào cũng không liên quan đến cậu.
“Dương ca và họ Chu kia bên nhau à?” Phùng Nghiêm đột nhiên hỏi Vưu Minh.
Vưu Minh: “Không biết.
”
Phùng Nghiêm cắn môi hỏi: “Dương ca là gay sao?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không biết.
”
Phùng Nghiêm “Ồ” một tiếng.
Sau đó tự biên tự diễn: “Dương ca là người tốt, mặc dù anh ấy rất hung dữ với tôi, nhưng thực ra tính tình rất tốt.
”
“Tối qua anh ấy còn đưa chăn cho tôi!” Phùng Nghiêm vui vẻ nói: “Còn nói tôi không đắp chăn sẽ bị lạnh.
”
Phùng Nghiêm bỗng nhiên nức nở: “Đây là lần đầu tiên tôi được người khác đối xử tốt như vậy.
”
Vưu Minh gật đầu.
Phùng Nghiêm cứng ngắc nhìn Vưu Minh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy cũng đối tốt với anh như vậy à?”
Vưu Minh nhìn về phía trước, không nhìn Phùng Nghiêm: “Không phải cậu ta.
”
Phùng Nghiêm nhìn Vưu Minh, rõ ràng mặt Vưu Minh không cảm xúc, cậu ta lại có cảm giác Vưu Minh đang rất khổ sở.
Vưu Minh cười với Phùng Nghiêm: “Tôi không muốn nói chuyện.
”
Phùng Nghiêm vội vàng cúi đầu: “Kia, vậy đừng nói.
”
Không biết tại sao, Phùng Nghiêm rất sợ Vưu Minh, dù Vưu Minh chưa từng to tiếng với cậu ta, cũng chưa từng mắng qua, nhưng cậu ta vẫn rất sợ.
Chỉ cần Vưu Minh nhíu mày thôi cậu ta đã không dám nói tiếp nữa.
Phía trước, Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo sóng vai mà đi.
Chiều cao của hai người không chênh lệch lắm, Chu Viễn thì thoạt nhìn gầy hơn một chút, Dương Vinh Bảo thì có da có thịt hơn.
Chu Viễn như đang nói gì đó, sau đó Dương Vinh Bảo vỗ lên vai Chu Viễn.
Phùng Nghiêm đố kị đến đỏ mắt.
Cậu ta gian nan nói: “Vưu ca… Tôi muốn dùng chung dù với Dương ca.
”
Vưu Minh không lên tiếng, Phùng Nghiêm cho là Vưu Minh không đồng ý, nói: “Nếu Dương ca là gay thì tốt quá, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ấy, sau đó cùng anh sống thật tốt.
”
Có lẽ biết Vưu Minh sẽ không trả lời mình, Phùng Nghiêm hấp hấp mũi: “Anh ấy nhất định không vừa mắt tôi.
”
“Khẳng định chê tôi bẩn.
”
Lúc này Vưu Minh mới lên tiếng: “Cậu còn trẻ, con đường tương lai phải đi như thế nào cậu có thể tự mình quyết định.
”
Phùng Nghiêm quay đầu nhìn Vưu Minh, cúi đầu, đến lúc gẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt như có tinh quang: “Tôi hiểu rồi!”
Phía trước, Dương Vinh Bảo đang còn cãi nhau với Chu Viễn, không hề hay biết đằng sau có Phùng Nghiêm coi trọng mình.
“Ông nội anh có đi không?” Dương Vinh Bảo hỏi.
Chu Viễn cầm dù, dù không lớn, nửa người Chu Viễn đã ướt, thế mà Dương Vinh Bảo lại được che rất kín.
Chu Viễn: “Không đi.
”
Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Anh nên khuyên ông ấy về đi, đã lớn tuổi như vậy rồi, không có việc gì tới góp vui làm gì.
”
Chu Viễn liếc nhìn Dương Vinh Bảo: “Ông nội về thì sao?”
Dương Vinh Bảo khó hiểu: “Thì sao cái gì?”
Chu Viễn hỏi: “Cậu sẽ chuyển về lại à?”
Sau khi Dương Vinh Bảo dọn đi, Chu Viễn đột nhiên cảm thấy quá an tĩnh.
Từ trước đến nay Chu Viễn không thích ở chung với người ồn ào như Dương Vinh Bảo, mới đầu còn ghét bỏ không thôi, nếp sống hai người khác nhau, Chu Viễn một ngày tắm hai lần, Dương Binh Bảo thì ba ngày mới tắm một lần, tốc độ tắm thì khỏi phải nói nhanh cỡ nào, tất dơ thì quăng lung tung, chỉ mặc quần lót đi tới đi lui trong nhà.
Chu Viễn vẫn nghĩ Dương Vinh Bảo không nên đầu thai làm người, mà phải đầu thai làm chuột hoặc gián mới đúng, đi tới chỗ nào là tạo ra đống rác tới đó.
Mới đầu Chu Viễn luôn ép mình làm như không nhìn thấy, lâu dần, Dương Vinh Bảo vẫn giữ thói quen ở dơ như chó, Chu Viễn hết chịu nổi phải mua máy giặt riêng chỉ để giặt tất dơ của Dương Vinh Bảo.
Chỉ là từ sau khi Dương Vinh Bảo dọn đi, Chu Viễn đột nhiên cảm thấy không quen.
Nếp sống hơn hai mươi năm cứ thế bị Dương Vinh Bảo làm rối loạn.
Dương Vinh Bảo làm rối loạn cuộc sống của hắn xong lại xách mông rời đi, làm hắn cảm thấy cuộc sống quá mức buồn chán.
Dương Vinh Bảo nhìn Chu Viễn như nhìn đứa bị thần kinh: “Không phải anh vẫn mong sao tôi cút nhanh à? Dọn đi rồi anh lại muốn tôi về lại, đầu óc anh có vấn đề hả?”
Chu Viễn mím môi không lên tiếng.
Dương Vinh Bảo vẫn thế, miệng không phun ra được lời tốt lành gì.
Mặc dù trời mưa, nhưng cửa hàng đồ dùng người lớn vẫn mở cửa, cũng có thể là do trời mưa, mà Vưu Minh phát hiện ra không khí quỷ dị mà lần trước không thấy.
Vưu Minh thầm niệm chú, nhìn lại cửa tiệm, khác với lần trước, dưới bầu trời mây đen che kín, trước cửa tiệm có vô số bóng đen chen chúc, mỗi bóng đen đều đang rít gào muốn xông vào bên trong.
Tựa như một đống bướu thịt tụ tập lại một chỗ, chồng chất, lít nha lít nhít, đầu tròn như bóng cao su, ngũ quan tràn ra chất lỏng màu vàng xanh, giống như một giây sau sẽ nổ tung, khiến người nhìn tê cả da đầu.
Vưu Minh bấm thủ quyết, nói với Dương Vinh Bảo và Chu Viễn: “Nín thở.
”
Đám bóng đen nhìn qua.