Ba người có thể nhìn thấy quỷ ảnh trước cửa tiệm, chỉ có Phùng Nghiêm là không nhìn thấy, cậu ta không hiểu sao Vưu Minh lại nói mọi người nín thở, nên vẫn hô hấp như bình thường.
Đám quỷ ảnh đồng loạt nghiêng đầu, vô số con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm bốn người họ.
Hình ảnh quá mức chấn động, ngay cả Vưu Minh cũng nắm chặt tay theo bản năng.
Sao lại có nhiều ác quỷ như vậy?
Thần trí của ác quỷ không thể so được với lệ quỷ, dù bọn chúng có ý thức, nhưng ý thức chỉ phục vụ ác niệm.
Bản năng của chúng chính là hại người.
Khi còn sống phần lớn là lòng mang hận ý mà chết, nhưng không có đối tượng trả thù nhất định, cho nên dù thành quỷ, cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế khiến người sống không dễ chịu, hơn nữa, ác quỷ sẽ không biết tỉnh ngộ, cũng không thể siêu độ.
Ác quỷ và ác quỷ không có cái gọi là hợp tác, không có cái gọi là tình hữu nghị, chứ đừng nói đến tụ tập một chỗ như mở party như lúc này.
Còn là ở trước cửa tiệm này.
Mưa càng lúc càng lớn.
Dương Vinh Bảo nuốt nước miếng, kinh hãi nhận ra xung quanh đây không có một bóng người qua lại, ngay cả một con chim cũng chẳng thấy bay ngang qua.
Bây giờ đang là giờ làm việc, chỗ này cũng không tính là hẻo lánh, sao có khả năng một bóng người cũng không nhìn thấy chứ?
Sắc trời dường như càng thêm âm trầm, rõ ràng đang là ban ngày, lại như thể ban đêm.
Trời âm u chính là như thế, khiến lòng người nặng trịch, không có một chút sức sống nào.
Đám quỷ hồn cứ vậy nhìn chằm chằm đám người Vưu Minh, quỷ không chớp mắt, nên cảnh tượng càng thêm quỷ dị khủng bố.
Lại thêm thời tiết phụ trợ, càng làm người thêm sợ hãi.
Phùng Nghiêm còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh, cảm giác như có người đang nhìn mình.
Phùng Nghiêm không ngốc, thấy ba người Vưu Minh không nhúc nhích, vẻ mặt cũng không đúng, cậu ta như ý thức được gì đó, không dám hé răng nắm chặt lấy tay áo Vưu Minh, khẩn trương đến mức run cả tay.
Vưu Minh tiến về phía trước một bước, che trước người Phùng Nghiêm.
Tuy Vưu Minh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chính cậu cũng không nắm chắc, nhiều ác quỷ như vậy…
Nếu như chỉ có mấy đứa, hoặc mười mấy, cậu còn chắc chắn, dù sao còn có Dương Vinh Bảo và Chu Viễn ở, năng lực của Chu Viễn ra sao cậu cũng biết.
Nhưng hàng trăm hàng ngàn thì…
Vưu Minh nhỏ giọng nói với Chu Viễn và Dương Vinh Bảo: “Tôi dùng thuật che mắt, chúng ta rời đi trước.
”
Không nên đánh trận đấu không nắm chắc.
Vưu Minh nheo mắt, vừa định bấm thủ quyết, đám ác quỷ đã rít gào lao đến.
Sắc mặt Vưu Minh đại biến, chộp lấy tay Phùng Nghiêm.
“Chạy.
” Vưu Minh hô to.
Phùng Nghiêm tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó, Vưu Minh vừa hô chạy, cậu ta lập tức quay đầu bỏ chạy, còn nhanh hơn thỏ.
Dương Vinh Bảo thở dài: “Chúng ta đây là cái vận may gì a, cũng quá xui rồi đi?”
Chu Viễn đã khai thủ hỏa: “Chạy không thoát.
”
Bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Đám quỷ hồn hành động quá nhanh.
Dương Vinh Bảo căm hận nói: “Không nên mang theo thằng nhóc kia.
”
Vưu Minh cởi áo khoác, vứt dù qua một bên.
“Đừng nói nữa, là tôi bấm thủ quyết quá chậm.
”
Lúc quỷ ảnh xông tới mới bấm thủ quyết, cậu đành từ bỏ để Phùng Nghiêm chạy trước.
Phùng Nghiêm là người bình thường, nếu ở lại Vưu Minh mới đau đầu, lúc loạn lên đâu ai dư sức đi bảo vệ Phùng Nghiêm được.
Đám ác quỷ chen chúc nhào đến, Vưu Minh hơi hối hận vì không đem theo dao mổ heo.
Đối phó những ác quỷ này, dao mổ heo chính là vũ khí tốt, sát khí cùng tinh lực mười phần, lại từng được luyện chế qua.
Vấn đề duy nhất chính là dao mổ heo không tiện mang theo, cậu cũng không thể giắt nó trên thắt lưng được.
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo cũng không mang vũ khí, ba người đều đi tay không, thủ hỏa của Chu Viễn vừa phóng ra, cũng chỉ đủ đốt cháy một ác quỷ, vì lửa này thiên âm nên không thể lan rộng, chỉ làm cho đám quỷ càng thêm dữ tợn, đứa trước vừa ngã xuống đứa sau đã lập tức nhào đến.
Dương Vinh Bảo phun máu trong miệng, đánh lui vài ác quỷ, tức giận mắng: “Không ngăn được!”
Quỷ ảnh vừa nhào đến trước mặt Vưu Minh, Vưu Minh còn chưa kịp ra tay, Vân Đồng đã không biết từ chỗ nào nhảy ra, lúc này nó đã trở lại dáng vẻ trẻ con, động tác nhanh nhẹn như khỉ, Vưu Minh ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên Tiểu Phượng cũng đang lơ lửng trên không trung.
Cuối cùng Vưu Minh đã biết rõ Vân Đồng lợi hại hơn Tiểu Phượng bao nhiêu.
Tiểu Phượng còn mang theo thói quen của người, Vân Đồng chiến đấu lại như thú hoang, trong thân thể nhỏ bé ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, hàm răng sắc bén, móng tay như vuốt, ngồi chồm hổm trên đất như dã thú.
Vân Đồng vung trải, đánh cho quỷ hồn tan nát hồn phách.
Nhưng ác quỷ khác không hề sợ hãi, chúng nó điên cuồng đánh về phía Vân Đồng, cắn xé thân thể nó, muốn xé sống hồn phách của nó.
Vưu Minh bấm thủ quyết hỏi Vân Đồng: “Ngươi ổn không? Không được thì liền chạy!”
Vân Đồng hô lớn: “Một đám tiểu lâu la! Không có gì to tát!”
Tuy miệng thoải mái nói vậy, nhưng Vưu Minh biết lúc này Vân Đồng cũng không thoải mái là bao.
Ác quỷ sẽ không kết bè kết lũ, sẽ không hợp tác với nhau, một khi tụ tập cùng một chỗ, liền chứng minh có gì đó hấp dẫn chúng nó.
Năng lượng hàng trăm ngàn ác quỷ tụ hợp không thể khinh thường, Vưu Minh nhớ đến pháp ấn từng xem qua trong sách, cắn răng nói: “Tránh ra!”
Vân Đồng không dám tránh, một khí tránh đi, đám quỷ này có thể lập tức nhào đến trước mặt Vưu Minh.
Tiểu Phượng lơ lửng trên không trung, tận dụng mọi lúc lao vào cắn nát đầu ác quỷ.
Nhưng dù Vân Đồng và Tiểu Phượng mạnh bao nhiêu, dùng ít địch nhiều cũng sẽ kiệt sức.
“Lâm binh đấu giả toàn hàng ngũ ở phía trước!”
Hai tay Vưu Minh chụm lại, kết ra Tồi Phục Chư Ma ấn.
Cằm Dương Vinh Bảo như muốn rơi ra: “… Đây là cái gì?”
Chu Viễn kéo Dương Vinh Bảo đến bên cạnh, ác quỷ vồ hụt, Chu Viễn vừa bấm thủ quyết vừa nói: “Cửu Tự Chân ngôn cùng Mật Tông Thủ ấn.
”
Dương Vinh Bảo: “Tôi biết cái này! Nhưng đây là cái quỷ gì vậy?! Cửu Tự Chân Ngôn là Đạo, Mật Tông Thủ ấn là Phật, mẹ nó đây là kiểu loạn xào gì thế?”
“Dùng loạn cũng tạo được công hiệu, tôi phục rồi…”
Chu Viễn ánh mắt phức tạp nhìn Vưu Minh.
bg-ssp-{height:px}
Người với người quả nhiên bất đồng, hắn vẫn luôn cho rằng mình là thiên tài, hiện tại mới phát hiện người bình thường và thiên tài chênh lệch cỡ nào.
Tồi Phục Chư Ma ấn vừa ra, dưới chân Vưu Minh bốc lửa, như bọt nước không ngừng lan ra xung quanh, hỏa thế mãnh liệt, Vân Đồng và Tiểu Phượng nhanh chóng trốn qua một bên.
Hỏa diễm đi qua nơi nào, ác quỷ nơi đó lập tức rít gào thê thảm.
“Đến chỗ Vưu Minh đi.
” Chu Viễn nắm lấy tay Dương Vinh Bảo, chạy về phía Vưu Minh.
Dương Vinh Bảo bị Chu Viễn lôi kéo, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, vốn lúc nãy đã cắn lưỡi phun máu, bây giờ càng thêm không xong, đau muốn ứa nước mắt, vì sợ đau nên không dám hé răng nói chuyện, chỉ đành dùng ánh mắt căm tức chỉ trích nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn cúi đầu, sững sờ nhìn mặt Dương Vinh Bảo.
Lúc này đã là lúc nào? Cái đồ ngốc bức này còn ở đây làm nũng?
Hai người chạy đến phía sau Vưu Minh, nhờ sự giúp đỡ của Chu Viễn, hỏa diễm dưới chân Vưu Minh càng thêm mãnh liệt, tựa như đám ác quỷ chỉ là nhiên liệu.
Đám ác quỷ dữ tợn nhìn Vưu Minh, muốn xông lại cắn xé cậu nhưng lại không dám, thế mà lại không có đứa nào chạy trốn đi.
Dương Vinh Bảo trốn sau lưng Vưu Minh, sợ hãi nói: “Đám ác quỷ này cũng quá hung tàn rồi đi? Đã như vậy còn không trốn?”
Chu Viễn cũng chau mày: “Có người khống chế, đương nhiên không thể trốn.
”
“Thật sự có người có thể khống chế nhiều ác quỷ như vậy?” Dương Vinh Bảo không tin: “Cho dù là đám lão già kia cũng không ai có thể làm được đâu.
”
Chu Viễn: “Nếu như là quỷ vương thì sao?”
Dương Vinh Bảo: “Anh nói Giang Dư An? Anh ta rỗi việc à? Tìm việc cho bạn trai mình làm?”
Chu Viễn thật muốn thở dài, có lúc Dương Vinh ngu đến làm người khác phát sợ: “Ngoại trừ Giang Dư An, còn có ba quỷ vương khác mà.
”
“Còn có, mấy lão già cậu vừa nói, có cả ông nội và ba tôi đó.
”
Dương Vinh Bảo hừ một tiếng: “Ba anh thì tính cái gì.
”
Chu Viễn không lên tiếng.
Cha Chu Viễn không có thiên phú, địa vị gì ở Chu gia, thậm chí từ khi hắn sinh ra, chi bên bọn họ vẫn không được coi trọng.
Tận đến khi hắn bộc lộ thiên phú, rốt cục mới có thể sinh hoạt như người Chu gia chân chính.
Người bên ngoài ước ao truyền thừa của tộc bọn họ, hâm mộ bọn họ một năm không nhận bao nhiêu đơn hàng vẫn kiếm được bộn tiền.
Lại không biết bên trong Chu gia cũng chia ra năm bảy loại, hơn nữa còn phân cấp độ rõ ràng.
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm, mưa nhỏ dần.
Khi ánh mặt trời ló dạng, ác quỷ mới tranh nhau chạy trốn.
Vưu Minh mở mắt ra, phun ra một ngụm máu.
“Ngọa tào!” Dương Vinh Bảo vội vàng tiến lên đỡ: “Anh không sao chứ? Muốn đến bệnh viện không?”
Vưu Minh lắc đầu, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi: “Không sao.
”
Phun ra một ngụm máu làm cậu thoải mái hơn nhiều.
Vân Đồng cùng Tiểu Phượng bay đến bên cạnh Vưu Minh.
Hai đứa chúng nó hiểu rõ, nếu như vừa rồi không phải có Vưu Minh, hai đứa nó cũng không chống đỡ được bao lâu.
Thế nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều ác quỷ như vậy?
Vưu Minh quay đầu nhìn Vân Đồng: “Giang Dư An đâu?”
Vân Đồng: “Ta không biết…”
Vưu Minh hít sâu một hơi, ho khan hai tiếng: “Không cần phải để ý đến ta, các ngươi đi tìm Giang Dư An trước đi.
”
Vân Đồng và Tiểu Phượng đều nhìn Vưu Minh, không hiểu.
“Kẻ thao túng chúng là quỷ vương.
” Vưu Minh thở hổn hển: “Là nhắm vào Giang Dư An.
”
Tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy để triệu tập ác quỷ…
Vưu Minh chộp lấy tay Vân Đồng, ánh mắt gần như hung ác nhìn nó: “Đi tìm Giang Dư An, mang ta theo, ba quỷ vương kia tới toàn bộ.
”
Vân Đồng rùng mình, cho dù nó mạnh bao nhiêu, cũng chỉ là lệ quỷ.
Sức mạnh của quỷ vương ra sao nó rõ ràng hơn đám người Vưu Minh.
Một quỷ vương đã rất khó đối phó, nói gì đến ba.
Tiểu Phượng lại giành trước một bước nói: “Ta mang ngài đi!”
Nói xong liền chụp lấy vai Vưu Minh.
Vân Đồng nhìn Tiểu Phượng: “Lão đại kêu chúng ta bảo vệ phu nhân!”
Tiểu Phượng nhe răng với Vân Đồng: “Ngươi không hiểu!”
Vân Đồng trợn mắt lên: “Ta không hiểu?”
Tiểu Phượng: “Hiện tại nhất định lão đại muốn nhìn thấy phu nhân!”
Dù sao cũng là nữ nhân, lúc chết cũng đã lớn tuổi, ả hiểu tình cảm hơn Vân Đồng.
Vân Đồng còn muốn nói gì đó, Vưu Minh đã chặn trước: ‘Mang ta đi!”
Vân Đồng cúi đầu, cân nhắc một lúc, sau đó biến thành dáng vẻ trưởng thành, bắt lấy cánh tay Vưu Minh.
Ngay lúc Vân Đồng và Tiểu Phượng muốn mang Vưu Minh đi, Chu Viễn lại đột nhiên nói: “Mang tôi theo đi.
”
Dương Vinh Bảo theo sát phía sau: “Tôi cũng đi.
”
Vân Đồng đang muốn quát hai người, Vưu Minh đã nói: “Chu Viễn đi với tôi, Dương Vinh Bảo ở lại bảo vệ Phùng Nghiêm đi.
”
Dương Vinh Bảo: “Tôi mới không bảo vệ…”
Vưu Minh không có tâm lực cùng Dương Vinh Bảo đôi co, cậu lạnh lùng nhìn Dương Vinh Bảo: “Cậu đi theo cũng chỉ làm vướng tay vướng chân thôi.
”
Dương Vinh Bảo sững sờ, nhìn về phía Chu Viễn.
Chu Viễn: “… Lời thật luôn khó nghe.
”