“Đã trễ thế này hẳn là không có tân sinh viên đâu. Nhan Sâm sư huynh cùng đi liên hoan đi?” Thu Yến chỉ vào đồng hồ đeo tay nói, đã hơn chín giờ tối rồi.
Một nam sinh cao tuấn nho nhã đang chăm chú kiểm tra tư liệu của tân sinh viên, nói: “Hệ kiến trúc Lương Tương Vũ, hệ luật Ngô Kiệt… Còn thiếu vài người, các em cứ đi liên hoan đi, anh ở chỗ này chờ thêm một lát.”
Thu Yến than: “Anh đúng là sư huynh phụ trách đầy tâm huyết a, chúng em đi trước đây, sẽ mua đồ ăn khuya về cho anh.”
“Cảm ơn.” Nhan Sâm ngồi lại, lấy điện thoại ra quả nhiên có một tin nhắn, “Ba mẹ em cư nhiên bỏ em ở trước cửa trường rồi về nhà! Em em em hình như không tìm được điểm chiêu sinh…” Dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt thiếu niên với đôi mắt to đáng thương hề hề, anh trả lời, “Mù đường đúng là mù đường, bàn chiêu sinh to lù lù ngay cổng vậy mà em có thể không nhìn thấy, hiện bên cạnh có cái gì?”
“Ân… Một, một thân cây? Ừ, là một cái cây, bên cạnh có có một siêu thị sinh viên, anh mau tới đón em TAT”
Nhan Sâm bất đắc dĩ, cậu rõ ràng mang kính, thế nào chỉ cách anh có mười thước mà vẫn không thấy. Nhưng anh rốt cuộc vẫn phải đi qua, thiếu niên vừa thấy anh thì thương cảm hề hề xòe tay ra, “Hành lỳ nặng chết đi được, tay của em rộp hết cả lên rồi.”
Lòng bàn tay thiếu niên nguyên bản trắng nõn, bây giờ quả nhiên đỏ rực, bên trên còn có mấy nốt rộp. Nhan Sâm thương tiếc nhận hành lý của cậu, “Thế nào lại không chờ anh ở cửa trường?”
Thiếu niên hừ một tiếng, “Mẹ em nói lên đại học phải dựa vào sức mình, không cho phép lại dính chặt vào anh—— Nhan Sâm đại sư huynh.”
“Em nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh, anh tiêu hóa không nổi.” Nhan Sâm từ trong túi áo lấy ra kẹo đưa cho cậu, quả nhiên thiếu niên nhìn thấy kẹo, mặt mày đều rạng rõ hẳn lên, “Nhan ca ca! Anh đối với em thật tốt!”
Nhan Sâm bị một tiếng “Nhan ca ca” làm cho lạnh run cả răng, thế nhưng thấy ngón tay thiếu niên bóc giấy gói kẹo, đưa lên lưỡi liếm liếm, sau đó lại cẩn cẩn dực dực gấp giấy gói lại, cảm thấy vô cùng ngọt ngào…
Mang theo Lương Tương Vũ tới ký túc xá, ba bạn cùng phòng của cậu đều biểu đạt sự tôn kính vô cùng đối với học trưởng, cộng thêm thân thiện với bạn mới, thế nhưng nhìn ván giường đóng bụi dày ba thước, không hề có ra giường được chuẩn bị sẵn, cộng thêm tiểu hài tử đang ngáp ngắn ngáp dài, Nhan Sâm cảm thấy huyệt Thái Dương đang giật.
Lương Tương Vũ thương cảm hề hề túm góc áo Nhan Sâm, “Ca… Bằng không, em tới ký túc xá của anh ngủ một đêm? Em đảm bảo sẽ không ngáy, không nói mớ, không chảy nước miếng lên gối của anh!”
Nhan Sâm anh trời sinh làm mẹ của Lương Tiểu Vũ rồi!
Nhan Sâm thở dài, “Lấy kem đánh răng, bàn chải với khăn mặt đi!”
“Không, không có…” Lương Tiểu Vũ rụt cổ, “Dùng, dùng của anh là được rồi mà! Em không ngại đâu!”
Nhan Sâm nhìn đồng hồ, được rồi, đã mười rưỡi, cửa hàng cũng đóng cửa rồi…
Bời vì hai người học cùng một hệ nên ký túc của Nhan Sâm ở ngay trên lầu của Tương Tiểu Vũ, thấy Nhan Sâm mang theo một thiếu niên trong veo như nước như thế trở về, cả phòng cười vang, “Ai nha, Nhan đại sư huynh, đêm xuân ngắn ngủi vậy mà cậu lại không mang theo một tiểu học muội nũng nịu trở về!”
Lương Tiểu Vũ kéo tay Nhan Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Ký túc của các anh còn có thể đưa nữ sinh về sao?”
Nhan Sâm cười mà không nói, đưa Lương Tương Vũ vào phòng rửa mặt, “Đồ rửa mặt của anh đều ở đây, đừng lề mề, mau tẩy rửa đi.”
“Nga.” Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, trên bàn chải đánh răng mang theo mùi thơm ngát đặc biệt của thanh niên, một người mặt dày như cậu mà cũng đỏ mặt.
Chờ Lương Tương Vũ đi ra, Nhan Sâm đã trải xong giường, ngồi ở trước bàn viết gì đó, thấy cậu đi qua thì đưa cho cậu bộ áo ngủ, “Thay áo ngủ ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”
“Nga, được.”
Thiếu niên lại vào phòng rửa mặt, Vệ Hầu ở giường bên cạnh Nhan Sâm cười nói, “Nha nha nha, hài tử này sao lại nghe lời như con dâu nuôi từ bé thế này!”
Nhan Sâm lật trang mới, cũng không ngẩng đầu lên, “Chơi trò chơi của cậu đi.”
Áo ngủ của Nhan Sâm so với Lương Tương Vũ mà nói thì lớn hơn một sô, cổ tay áo dài che khuất hết cả đầu ngón tay, áo ngủ còn tản mát mùi nắng, nhất định là Nhan mụ mụ đã phơi nắng rất nhiều.
Lương Tương Vũ chủ động bò lên giường, cẩn cẩn dực dực nằm thẳng, quay sang nhỏ giọng nói với Nhan Sân ở bên cạnh, “Ca, chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau, chụp tấm ảnh up lên weibo có được không?”
Tuy rằng Tương Vũ thân hình rất nhỏ nhắn xinh xắn, Nhan Sâm một tay cũng có thể ôm chặt cậu, thế nhưng giường đơn của trường đối với hai người vẫn là có chút chật, Lương Tương Vũ chủ động lôi kéo anh nhích lại gần cậu, bởi vậy, chân hai người đều dựa vào nhau, Tương Vũ khó chịu, dứt khoát vắt chân lên chân Nhan Sâm.
Nhan Sâm hít một hơn, chợt nghe tách tách một tiếng, Lương Tương Vũ đã chụp ảnh rồi, trên ảnh có hai người đắp chung một cái chăn mỏng, đầu tựa vào nhau, giống như là vợ chồng tình thâm lưu luyến.
Tương Tiểu Vũ:Ngày đầu tiên ở trường học được cùng ai đó đồng sàng cộng chẩm *ôm mặt* hảo xấu hổ anh anh anh ~~~~ P/s: áo ngủ của người nào đó nóng quá @ Cười mà không nói.
Fan 1: Vừa mở weibo đã bị ân ái của hai người chọc mù mắt a a a! @ Cười mà không nói Anh mau tới cởi áo của vợ thân yêu đi a a!
Fan 2: Cởi ra sẽ không nóng nữa~~
———— Từ khi Lương Tương Vũ phát hiện ra ca ca thanh mai trúc mã ở nhà bên chơi võng phối, còn là đại thần lấp lánh, vì vậy cũng theo vào giới võng phối, đồng thời còn thấy thú vị, lại buộc Nhan Sâm chụp các loại ảnh, phát lên weibo các loại stt ân ái, thành CP chính thức trong mắt fan.
Hừng đông, năm giờ, Nhan Sâm bị ép tới không thở nổi phải mở mắt, thấy một đầu tóc mềm mại đang úp sấp trên ngực mình, thiếu niên hơn nửa thân thể đều đặt trên người anh, ngực có chút ẩm ướt, chắc chắn là người nào đó lại chảy nước miếng rồi.
Nhan Sâm trong lòng thở dài, cẩn cẩn dực dực xuống giường, thay xong quần áo thì ra ngoài chạy bộ. Chờ anh mua đồ rửa mặt quay lại ký túc, chỉ thấy Lương Tương Vũ vẫn còn ngủ, không khỏi buồn cười gọi cậu dậy.
Hội chào đón tân sinh viên mãi mà không hết, hội trưởng hội học sinh Nhan Sâm không thể tránh khỏi bị Lương Tương Vũ oán giận, những lúc thế này, anh thường lặng lẽ đưa kẹo cho cậu.
Qua quân huấn, thiếu niên thành thục hơn không ít, khóe mắt đuôi mày đều có thể so với ánh dương quang ấm áp, Nhan Sâm đứng ở cửa nhìn cậu mặc quân phục rằn ri nhảy từ trên xe xuống, bỗng nhiên có loại cảm giác con trai mình đã trưởng thành.
Không đợi cậu đi tới, bỗng nhiên có một người bám lấy tay anh: “Hóa ra sư huynh ở chỗ này, hôm nay là sinh nhật em, mời khách, sư huynh cũng không thể từ chối nha!”
Nhan Sâm nhìn nữ sinh này, “Là Thu Yến a.”
Thu Yến vội buông tay anh, “Buối tối sáu giờ, gặp ở Hồng Phúc, không được muộn nha!”
Chờ cô đi rồi, Lương Tương Vũ mời chậm rì rì đi tới bên người Nhan Sâm, kỳ quái hỏi: “Ca… Bạn gái anh?”
“Chỉ là một tiểu sư muội ngốc nghếch thôi, đừng nghĩ nhiều.” Nhan Sâm định cầm tay cậu, kết quả bị lờ đi, Lương Tương Vũ hừ một tiếng: “Cái gì gọi là suy nghĩ nhiều, rõ ràng là trong lòng anh có quỷ.”
Nhan Sâm thở dài, dừng vấn đề này lại, “Đi thôi, cùng anh đi chọn quà, hôm nay là sinh nhật con gái người ta.”
Kết quả khi tới shop quà tặng rồi, thiếu niên quay sang trầm trồ mấy món quà hình thù kỳ quái: “Oa! Cái chén hình cái mông này thật đẹp! Ai ai! Con lợn nái này thật đẹp!”
Người bán hàng nhìn thấy mắt thẩm mỹ của thiếu niên thật khó chữa liền chuồn mất, Nhan Sâm sờ sờ đầu cậu hỏi: “Em thích hay không thích cô ấy? Nếu như không thích, anh nói với cô ấy một tiếng, hôm nay chúng ta không đi cũng được.”
“Không có a… chờ một chút —– anh định mang em theo cùng ăn?”
“Đó là đương nhiên, em là đệ đệ của anh, vừa mới lên đại học, anh sao có thể bỏ mặc em đi bồi người khác chứ?” Nhan Sâm dùng tay kia chuẩn bị gọi điện thoại, Lương Tương Vũ ngăn cản, “Đừng đừng đừng, anh đừng để người ta chửi chết em, anh không thấy người ta thích anh thế nào sao!”
Nhan Sâm ngừng một chút: “Anh không dự định tìm bạn gái ở đại học.”
Thiếu niên lại bịt chặt tai mình, “Ca, em còn là tiểu hài tử đó, anh nói những thứ này, em muốn đỏ mắt.”
Nhan Sâm nở nụ cười, tiện tay cầm một con gấu bông ra tính tiền.
Năm giờ buối tối đó, Tương Tiểu Vũ update weibo ——- Cười Cười cư nhiên đi sinh nhật nữ sinh khác! Các người mau giúp tôi đánh hắn!
Nhan Sâm muốn cùng Lương Tương Vũ đi cho quen vườn trường, đang đi ở thao trường thì tiện tay xem weibo, thấy được stt này, làn gió thổi tóc thiếu niên phất nhẹ, thoạt nhìn dịu ngoan nhu thuận như vậy, anh trong vô thức rất thích ở bên cạnh cậu.
Hai người cùng nhau chủ dịch cũng đã hơn mười bồ, đã nói không biết bao nhiêu lần câu anh yêu em, chẳng biết có bao nhiêu là thích, hơn nữa, đại khái chính anh cũng không chắc chắn, huống hồ là Lương Tương Vũ anh nâng niu, cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan?
Khi đi được hai vòng, Nhan Sâm kinh ngạc phát hiện ra tay mình bị người kia cẩn cẩn dực dực nắm lấy, chỉ thấy thiếu niên ngẩng đầu chăm chú nói: “Em không thích con gái thích anh, chỉ cần em thích anh là đủ rồi, em càng thích anh nói anh thích em hơn.”
Nhan Sâm sủng nịch sờ sờ đầu cậu: “Được.”
[Toàn văn hoàn]
10/11/2013: Chính thức đặt dấu chấm hết cho bản edit. Trong quá trình edit còn nhiều sai sót, mong các bạn thông cảm. Xin chân thành cảm ơn những bạn đã, đang và sẽ yêu thích [Chuyện xấu CP]. Cảm ơn các bạn đã khoan dung cho sự kém cỏi của mình! Hân hạnh được gặp lại các bạn ở các bản edit khác.
Snail2618