[Mèo con thích ăn @ Cá chua ngọt, thế nên người nào đó biến thành cái dạng này, trông cũng không tệ lắm ] 【Hình đính kèm: Một con cá sốt chua ngọt bày trên đĩa Thanh Hoa(1) 】
“Đại đại đại thần, anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Cuối cùng sau ba tháng mười một ngày, đại thần cũng nhớ tới weibo mọc đầy cỏ dại này rồi! Tui bị cảm động!”
“Oa! Đại thần trù nghệ thật cao! @ Cá chua ngọt thoạt nhìn thật ngon miệng!”
“Chảy nước miếng – ing ~~ Đại thần thật xấu, cư nhiên lấy mỹ thực để mê hoặc dân chúng, tui vừa mới ăn một cái banh ga tô chocolate mà lại đói bụng rồi ~~o(>_<)o~~”
“…”
“A a a a lẽ nào @ Cá chua ngọt mới là tình yêu đích thực của đại thần! Lăn, không nên a~~~ Mạc Tiểu Ly của nhà tui phải làm sao đây TAT”
“ LS(2), cậu đã thành công vạch trần điểm mấu chốt rồi! Tui nói tui thế nào lại bị @ Cá chua ngọt ngược tới rồi ~~o(>_<)o~~”
“…”
Triệt để lạc đề.
Tô Lam ôm lap vui vẻ xem thay Tạ tiên sinh xem comment, Tạ Tấn Xuyên ngồi ở bên canh thay cậu lọc xương cá, thấy cậu biểu tình phong phú cũng nhìn thoáng qua, cười: “Cả một đám nhóc suốt ngày suy diễn lung tung~”
“Quả nhiên là đại thần a… Comment nhiều như vậy, Em xem đến đau tay.” Tô Lam bĩu môi, “Mau bóp vai cho em đi, mỏi muốn chết!”
Tạ Tấn Xuyên đút cho cậu một miếng thịt cá, sau đó đến bóp vai cho cậu, thoáng thấy một comment nói rằng rất hâm mộ mèo con nhà đại thần liền cười, “Lão tử trở thành thiếp thân người hầu của meo con thích xù lông suốt ngày kiêng ăn, có thể không hạnh phúc sao!”
Tô Lam cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “ Anh thích hầu hạ hay không thì tùy, em còn không thèm ấy chứ! Ôi chao, bên trái nữa, bóp bên trái nữa… Ân, thoải mái~”
“Là anh cam tâm tình nguyện hầu hạ em được hay không, em tìm ở đâu ra một người đàn ông vừa ôn nhu vừa biết chăm sóc như anh?” Tạ Tấn Xuyên trước khi gặp gỡ Tô Lam cũng đã từng quen với vài người khác, chỉ là cũng không giống như đối với Tô Lam hết mực chiều chuộng.
Đại khái là bởi vì Tô Lam rất đẹp đi, đẹp đến mức anh nguyện ý sủng cậu, Tạ Tấn Xuyên mê mẩn nhìn sườn mặt Tô Lam.
Vai Tô Lam bị bóp có chút đau, trong mũi khẽ hừ một tiếng: “Điểm nhẹ!”
Tạ Tấn Xuyên lấy đi laptop trong tay cậu, nghiêm túc nói một câu, “Tô Tô, ăn cơm trước.”
Tô Lam cầm đũa lên, thấy trước mặt là một chén thịt cá đã được lọc hết xương liền hạnh phúc cười rạng rỡ, “Tạ tiên sinh, em thực sự rất thích anh!”
“Có bao nhiêu thích? Hôn một cái chứng minh anh xem nào!”
“…Không biết xấu hổ!”
Nhưng mà Tô Lam vẫn đỏ mặt “chụt” một cái trên mặt anh, giải thích: “OK, con dấu sở hữu của Tô Lam.”
Sau khi ăn xong, Tô Lam mặc tạp dề lóc cóc rửa bát, Tạ Tấn xuyên ngồi ở sô pha phòng khách xem tạp chí, thỉnh thoảng ngắm nhìn thân ảnh vui vẻ kia.
Nửa tiếng sau, Tô Lam sờ sờ cái bụng tròn trịa, từ nhà bếp đi ra, nước mắt lưng tròng, “Thôi xong rồi, meo meo, em có cảm giác em bị tăng cân!”
Tạ Tấn Xuyên tà ác vuốt cằm tưởng tượng tới hình ảnh Tô Lam mang thai, sau đó mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, sau này sẽ không bao giờ tiếp nhận… sinh tử văn nữa.
Tô Lam không biết điều Tạ tiên sinh đang nghĩ, thấy anh không nói gì, khẳng định mình đã bị ghét bỏ rồi! Thế là cậu tức bước tới đánh móc sau gáy anh.
“Cẩn thận.”
“Ách… Cẩn thận cái gì?”
Tô Lam bị Tạ Tấn Xuyên gắt gao ôm siết trong lòng không khỏi có chút hối hận, “Em, em làm anh giật mình sao?”
“…” Lẽ nào lại nói rằng cận thận baby trong bụng em sao…
Tạ Tấn Xuyên rút rút khóe miệng, một tay cầm lấy chùm chìa khóa, một tay kéo tay Tô Lam, “Đi ra ngoài tản bộ nào, cả ngày em cứ ru rú trong nhà có hại cho sức khỏe lắm.”
“Em mỗi sáng sớm đều muốn đi chạy bộ mà! Là tại ai mỗi sáng đều động dục, lăn qua lăn lại xong thần khí thanh sáng mà đi chứ —— Mẹ nó vì cái quái gì mà em phải nằm trên giường đến tận trưa mới dậy được chứ!”
“Phản kháng không có hiệu quả!”
“…”
“Ba——“
Đóng cửa, Tạ Tấn Xuyên thuận lợi che miệng Tô Lam, “Hư——- Ra ngoài thì nhỏ giọng một chút.”
“Mẹ nó anh còn không cho em nói! Ngày hôm đó không còn cách nào khác! Em—-“
“Tạ tiên sinh, Tô tiên sinh, đi ra ngoài à?” Cửa thang máy mở, lộ ra một ông gia khuôn mặt hiền từ.
Tô Lam ngay lập tức ngậm miệng, ngượng ngừng giật giật tay, Tạ Tấn Xuyên ngược lại rất bình tĩnh, lôi kéo Tô Lam vào thang máy, “Cận lão tiên sinh, đã lâu không gặp, cháu với Tô Tô ăn xong muốn đi bộ tiêu hóa thức ăn.”
Cận lão cười cười, “Thanh niên là nên chăm chỉ vận động, ha hả.”
Tối mùa hạ gió muộn mát mẻ, lùa tới khiến cổ họng Tô Lam có chút khó chịu.
Người sống trong tiểu khu không nhiều lắm, Tạ Tấn Xuyên muốn nắm tay Tô Lam, nhưng Tô Lam hết nhìn đông lại ngó tay, không quá nguyện ý, khẩn trương nói, “Vạn nhất bị ai nhìn thấy thì làm sao?”
Tạ Tấn Xuyên thẳng thắn vòng tay ôm thắt lưng cậu, “Thấy thì làm sao? Cứ thoải mái như bình thường đi.”
“Nếu bị nhìn thấy, bọn họ có thể không dám ở trước mặt anh nói cái gì, nhưng sẽ ở sau lưng mắng anh…” Tô Lam có chút lo lắng đẩy anh ra, “Buông ra!”
Tạ Tấn Xuyên nghe, trong lòng ấm áp, “Tô Tô, em đang lo cho anh à?”
“Nói lời vô nghĩa, em không lo cho anh thì lo cho ai?” Tô Lam vuốt vuốt khóe môi, cầm lấy tay anh, “Quên đi, cứ nắm tay đi.”
Mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Lam lấy điện thoại trong túi áo Tạ Tấn Xuyên, cùng anh đưa lưng về phía ánh dương tàn, nghiêng đầu về phía anh, tươi cười xán lạn.
“Tách tách ——“
“Ngô, để em đặt làm hình nền cho anh nhé!”
Tạ Tấn Xuyên xoa xoa đầu cậu, “Tùy em thích là được.”
“Coi như anh thức thời, nếu mà dám không đồng ý thì anh chết chắc!”
Tô Lam đổi màn hình xong rồi thì mở album ảnh ra xem, phát hiện bên trong đều ảnh bình thường cậu hay chụp chơi, có ảnh Tạ Tấn Xuyên đang ngủ, ảnh Tạ Tấn Xuyên nấu cơm trong nhà bếp, ảnh anh làm việc trong thư phòng… Còn lại chính là ảnh cậu tự chụp = =!!! Tô Lam ép khóe môi đang muốn giương lên, tắt máy cất lại vào trong túi anh, “Rảnh rỗi thì xem album ấy.”
Tạ Tấn Xuyên chậm rãi nói, “Em không biết anh mỗi ngày đều xem sao.”
“…Tốt, lần sau em sẽ chụp ảnh mới.” —— Đỏ mặt.
Tạ Tấn Xuyên nhìn cậu bất giác lấy tay xoa xoa bụng, liền hỏi: “Còn đói bụng?”
Tô Lam xù lông: “Anh sao không hỏi có phải em ăn no đến đau bụng hay không?”
Tạ Tấn Xuyên chỉ cười mà không nói. Tô Lam giãy dụa một lúc lâu, kéo kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Tạ tiên sinh, không bằng trở về lại… nấu mì cho em ăn đi?”
“Em có thể hối lộ anh.”
Cái này đơn giản, “Hôn một cái nhá?”
“Chỉ một cái?”
“… Vậy thì, ba cái! Không thể hơn nữa.”
“Có thể không làm.” Tạ Tấn Xuyên chậm rãi trở về, “Dù sao thì phải làm một đêm a.”
“…Vô sỉ.”
“E hèm—-“
Tô Lam chạy theo sau, đỏ mặt nói, “Một đêm thì một đêm…”
—— Cái bụng này thật không chịu nổi mà.
Tạ Tấn Xuyên làm xong thì vui vẻ trở về thư phòng, Tô Lam ăn mà nhịn không được rơi lệ, meo meo cậu cư nhiên vì một bát mì mà bán mình! Đúng là hạ giá mà!
Nhìn về phía cánh cửa, Tô Lam run người, giờ mà chạy trốn khẳng định càng thê thảm hơn!
Meo meo!
Một đêm dù là ngắn hay dài thì bình minh cũng tới.
Cả căn phòng bừa bộn.
Tô Lam khẽ nhấc mí mắt. Cậu lúc này nằm trên tơ tằm mềm mại, mặt gối lên vòm ngực rộng lớn của người nào đó, có vẻ như, có vẻ như, cậu chảy nước miếng = =!!! Meo meo!
“Tô Tô, còn muốn sao?”
“…Nếu anh còn được!”
Tô Lam vươn đầy lưỡi liếm liếm ngực anh, tiếp theo liền bị Tạ Tấn Xuyên xoay người đặt ở dưới thân, thắt lưng mới khẽ động đã đau nhức lợi hại, Tô Lam nho nhỏ kêu một tiếng. Ánh mắt Tạ Tấn Xuyên nóng cháy mà nguy hiểm, nhưng mà cuối cùng anh chỉ nhìn chằm chằm người dưới thân, dùng cằm cọ cọ cần cổ vẫn còn đầy dấu hôn xanh tím, thanh âm khàn khàn nhưng ôn nhu, “Anh ôm em đi tắm.”
Nằm ở trong bồn tắm lớn, Tô Lam tay trái nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tạ Tấn Xuyên, thoải mái mà ngáy khò khò.
Tạ Tấn Xuyên hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, cười nhẹ, “Ở đây mà cũng có thể ngủ, xem ra em đã thực sự mệt chết rồi…”
Vì vậy mọi người sáng sớm đã thấy được một status weibo cực ôn nhu của đại thần:
[Vừa mới tắm rửa cho mèo con xong, hôm qua quả nhiên đã cho mèo con ăn đến no → → bế lên khá nặng rồi, hiện tại lại cùng nhau phơi nắng.] 【Hình đính kèm: Bầu trời tràn ngập ánh nắng.】
“Đại thần buổi sáng tốt lành! Phơi nắng gì gì đó thực ấm áp!”
“Giờ mới biết là đại thần nuôi mèo con, cảm thấy đại thần thực dễ thương!”
“Đại thần! Cầu hình của mèo con aaaaaaaa ~~~”
“Tui cũng muốn xem mèo con của đại thần! Nhất định là vô cùng dễ thương!”
“Thứ lỗi cho tui sửa một chút → → Mèo con của đại thần thực ra là một mỹ thiếu niên → Đêm qua bị đại thần như vầy như vầy. Vì vậy sáng nay đại thần tắm cho mỹ thiếu niên → Hiện tại đại thần ôn nhu ôm mỹ thiếu niên phơi nắng dưới ánh dương ấm áp! Ôm mặt chạy trốn ~~~~(>_<)~~~~”
“Đồng ý với LS! *thổ huyết*”
“*Thổ huyết*”
Tô Lam không khỏe nhíu nhíu mày, sau có cảm giác có người giúp cậu che đi ánh nắng chói mắt, mở mắt ra —-
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Tạ Tấn Xuyên mỉm cười, “Tô Tô, hôm nay là cuối tuần.”
“Meo meo! Tốt, vậy thì tính sổ chuyện tối qua!”
“Đói bụng chưa, có muốn ăn chút cháo không?”
Tạ tiên sinh rất chi là ôn nhu, cháo trắng thơm ngào ngạt, Tô Lam vừa xù lông trong nháy mắt ngoan ngoãn —- meo meo, lần nào cũng bị mỹ thực dụ dỗ!
[Diễn đàn xã đoàn kịch truyền thanh Thiên hạ sanh ca]
Hỉ Oa: Buổi sáng tốt lành!
Mạc Ly: Buổi sáng tốt lành!
Mạc Ly:Ngày hôm qua có thực nhiều người @ tui, còn gọi tui là mèo con → → thế giới này bị làm sao vậy?
Hỉ Oa: Đại thần ôn nhu → → bị một vị hủ nữ nào đó manh thổ huyết! Không bao giờ… dám nhìn thẳng vào Mạc Tiểu Ly nữa!
Tương Tiểu Vũ: Mèo con chính là mỹ thiếu niên ╮(╯▽╰)╭
Cá chua ngọt: Đêm qua còn bị đại thần như vầy như vầy ╮(╯▽╰)╭
Tiểu miên dương: Sau đó còn được đại thần ôn nhu giúp tắm giặt sạch sẽ, còn được ôm vào ngực đi ngắm thái dương ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: Ai mà vào mùa hè còn đi phơi nắng?
Quân lâm thiên hạ: …
Kỳ An: Đại thần?
Quân lâm thiên hạ: Tôi cùng với mèo con của tôi.
Tạ Tấn Xuyên bình tĩnh bắt được cái gối mèo con ném tới, nhìn Tô Lam nổi giận đùng đùng đóng sập cửa thư phòng, suy nghĩ xem có hay không nên up thêm một cái status weibo, ví dụ như, mèo con lại xù lông? Weibo kun vạn năng xin hãy nói cho tôi biết cách trấn an mèo con xù lông?
Hỉ Oa: Nhào vào đại thần
Quân lâm thiên hạ: Thực khổng lồ tôi đỡ không được.
Tương Tiểu Vũ: A ha ha ha ha ha ha ha ~~ Đại thần, đại thần, tui rất nhẹ, anh có thể tiếp được tui nha!
Hỉ Oa: ~~o(>_<)o~~
Quân lâm thiên hạ: Tôi tình nguyện để cậu té ngã xuống đất cũng không muốn bị huynh đệ chém hai đao.
Cười mà không nói: Huynh đệ tốt.
Mưa mùa hạ: Đại thần chỉ đỡ Mạc Tiểu Ly thôi các bạn trẻ con mẫu giáo ạ!
Mạc Ly: Ôm mặt
Quân lâm thiên hạ: cái này không cần phải lo lắng.
Mạc Ly: Tiếp tục ôm mặt
Cá chua ngọt: Đại thần mèo con nhà anh, số đo ba vòng và ngoại hình như nào?
Quân lâm thiên hạ: đang xù lông.
Mưa mùa hạ: Xù lông gì gì đó cực kì manh =w=
Tô Lam một mình ôm gối nghĩ rằng mình trúng kế rồi! Cậu lại lạch cạch gõ số!
“Tít tít tít tít—–“
Âm thanh của QQ vang lên, Tô Lâm nhấn mở, là tin nhắn của Tạ tiên sinh:
Quân lâm thiên hạ: Vuốt lông
Kỳ An: ╭(╯^╰)╮
Quân lâm thiên hạ: Đều đã chuẩn bị tốt gối cho em ném rồi, kết quả em lại không tới
Kỳ An: Em là độc nhất vô nhị!
Quân lâm thiên hạ: Em thế nào lại gọi là Kỳ An anh muốn gọi em là Tô Tô thì phải làm sao bây giờ?
Kỳ An: Khi đặt tên lại đúng lúc mẹ gọi nói đã tới chùa cầu phúc cho em, em lười động não, mà anh lại không chịu giúp em nghĩ ~~o(>_<)o~~ (Kỳ an: cầu an)
Quân lâm thiên hạ: *vuốt cằm* đã lâu không có đi thăm mẹ vợ, Tô Tô, cuối tuần này chúng ta về thăm đi?
Kỳ An: Là mẹ chồng ╭(╯^╰)╮
Kỳ An: Em vừa đăng nhập vào weibo của anh. Anh cư nhiên lấy sinh nhật em làm password, em đoán được đó O(∩_∩)O~
Quân lâm thiên hạ: Tin anh đi, tài khoản ngân hàng chắc chắn không dùng mật mã này.
Kỳ An: Em cũng không phải ngốc như vậy ~~o(>_<)o~~
Quân lâm thiên hạ: Khụ, Lịch sử của IE (3) có ghi lại…
Kỳ An: Anh dám không tin em.
Kỳ An: Được rồi, chúng ta nuôi mèo con có được không?
Quân lâm thiên hạ: Gọi một tiếng “chồng ơi” nghe thử coi.
Kỳ An: Quay đầu ╭(╯^╰)╮
Quân lâm thiên hạ: Vợ, mau chuẩn bị chống nắng, chúng ta đi đón con trai về nhà nào XDD
Tô Lam từ nhỏ có chút dị ứng với nắng, lúc này vừa qua một giờ, mặt trời lên cao, phơi nắng lâu sẽ khiến cả người cậu đỏ bừng. Khi Tô Lam đội mũ lưỡi chai, Tạ Tấn Xuyên đã ở dưới cầu thang chờ cậu, người này ra ngoài luôn mặc tây trang, cũng không sợ nóng, nhưng mà hôm nay mặc một thân bạch sắc, không thể không nói Tạ Tấn Xuyên thoạt nhìn đẹp trai ngây người!
Tạ Tấn Xuyên thấy cậu mặc áo T-shirt trắng thì nhíu nhíu mày, một bên lấy áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam mặc vào cho cậu, “Em sao không chịu nhớ rõ đối xử tốt với tay chân em?”
Tô Lam vươn hai tay làm bộ cầu mưa, híp mắt cười: “Đều không phải đã có anh nhớ kỹ sao!”
“…” Tạ Tấn Xuyên không nói gì, kéo vành mũ của cậu xuống, “Đi thôi.”
Tô Lam nhào tới trên lưng anh, “Anh cõng em đi.”
——————-
Thứ nhất, H của tui đâu
Thứ hai, sau này ai kiếm được chồng như anh Xuyên thì thông báo cho chị em gato với nhá.
Thứ ba, nhiều đoạn hơi khó hiểu, mình đã cố gắng diễn đạt theo những gì mình hiểu. Mọi người góp ý nhé.
*Chú thích:
(1) Cá sốt chua ngọt:
Đĩa Thanh Hoa: Chính là đĩa làm bằng sứ Thanh Hoa.
(2) LS: lầu trên (lóushàng)
(3) IE: Internet explorer.