- Ta có ý tốt giúp ngươi, ngươi vì sao quay lại phản ta?
- Hừ, ngươi cũng không hỏi người ta xem, ta Mạc Thanh Lam là con người như thế nào? Cho dù là phủ Đài đại nhân cũng còn phải nể mặt ta ba phần! Trong kinh thành, các trưởng lão cũng chịu ơn của ta, nếu không phải nữ quỷ quấy phá, ta sẽ không bị buộc đến bị nhốt ở trong phòng không ra. Hừ, vốn dĩ ta thực cảm kích ngươi ra tay chế trụ nữ quỷ, nhưng ngàn vạn lần ngươi không nên muốn độc chiếm chiếc gương đồng kia.
Gương đồng?
Hồ Tứ không hiểu bọn họ muốn nói gì, chỉ biết thân thể Phan Ngọc nóng ran lại run rẩy, nàng đã muốn sợ tới mức hoang mang.
- Ha ha, thì ra vốn dĩ ngươi làm đều là vì gương đồng.. khụ khụ…. – Phan Ngọc cười lạnh, ho khan một tiếng.
- Không sai, là vì gương đồng. Nếu không phải ngươi muốn lấy nó đi thì ta cũng sẽ không động thủ.
Một phen bắt lấy tay áo Phan Ngọc, lạnh lùng nói:
- Nói, ngươi giấu nó ở đâu?
- Ha ha, ta không có giấu nơi nào, ngươi thử tìm xem! – Phan Ngọc nhếch môi cười lạnh:
- Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không kiếm được sao? Ta đã lục soát hết chỗ ngươi ở nhưng không thấy gì! Nói đi! Nếu không ta cho ngươi chết không có chỗ chôn thân. Mạc Thanh Lam ta có hàng trăm loại biện pháp, cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết không xong! Ngươi vẫn nên nói ra, ta liền tốt bụng thả ngươi đi.
Hồ Tứ cảm thấy thật đau đầu.
Thì ra thật có nữ quỷ. nhưng vì sao bọn họ đều không chết, vấn đề này thì nàng không rõ.
- Haha, ngươi cho là ngươi có thể chạm đến được chiếc gương kia sao? Ngươi cho là ngươi có đủ bản lĩnh để hưởng dụng bảo vật của người khác sao? Ngươi cho là người trong thiên hạ đều nhìn không thấu dã tâm của ngươi sao? Nằm mơ! Ha ha!
Mạc Thanh Lam giận run người, nhưng hắn đoán được gương đồng đang trong tay Phan Ngọc nên tạm thời kiềm chế:
- Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tha cho ngươi.
Phan Ngọc lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin ngươi sao? Ta thực không nghĩ tới, vì gương đồng ngươi giết muội phu cùng cháu trai, bức tử muội muội của ngươi! Chỉ sợ thế gian này, không ai có thế ác độc như ngươi!
- Ha ha.
Mạc Thanh Lam lộ vẻ sầu thảm, cười:
- Không sai. là ta giết bọn họ, thì như thế nào? Mạc gia ta tuy không phải trong sạch nhưng không phải ai ta cũng giết! Ta giết là giết yêu tinh, cũng không phải người, ai có thế trách ta chứ?
- Yêu tinh thì sao? Bọn họ cũng không mang tai hoạ lại cho nhà ngươi, chỉ sợ ngươi nhìn thấy cái gương này cùng vàng bạc châu báu, thấy hơi tiền nổi máu tham, lấy cớ sát yêu chiếm lấy bảo vật của muội phu ngươi, có phải vậy hay không?
Mạc Thanh Lam cười tà ác.
- Không sai! Khi lần đầu tiên nhìn thấy gương đồng, ta đã nghĩ vì sao một yêu tinh lại có đồ tốt như thế? Nó không xứng đáng có được! Chỉ có ta mới có thể làm chủ nhân của gương đồng, nó không xứng, nó không xứng! Nếu không phải muội muội ta bảo vệ hắn thì ta đã sớm giết được nó.
- Cho nên ngươi lừa bọn họ, đưa cho muội muội ngươi hắc ưng rồi dụ đi vào gian phòng kia. Hắc ưng là khắc tinh của hồ yêu, cho dù hồ yêu lợi hại thế nào cũng khoanh tay chịu chết, huống hồ ngươi tìm đến là vua của loài ưng. Tại gian phòng kia, ngươi chỉ vì gương đồng, trơ mắt nhìn muội phu cùng cháu ngoại bị đâm thủng ruột xuyên tim mà chết, có phải vậy không?
Mạc Thanh Lam khuôn mặt dữ tợn, quát:
- Không sai! Ta nhìn thấy bọn chúng bị đâm xuyên tim, ta thật muốn nhìn thấy máu tươi của họ hiện ra trong gương. Ha ha, bộ dáng như thế ngươi cũng nên thưởng thức qua một lần đi.
Phan Ngọc bỗng nhiên thở dài :
- Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Vì sao ngươi hạ ta nhiều độc như vậy ta còn chưa ngã xuống?
Mạc Thanh Lam nghe vậy liền cả kinh.
Hắn tâm tư nhạy bén, tâm địa ngoan độc, chính là nhắc tới gương đồng hắn mới có thể sơ sót. Bên cạnh thủ hạ đã không còn, người lại thấy hoa mắt.
Phan Ngọc đã cách xa hắn cả vài trượng, khí tức thản nhiên an nhàn, nào có nửa điểm trúng độc.
Phan Ngọc đem hồ Tứ che chở phía sau, cười nói:
- Mạc gia nếu không phải ta sớm phòng bị thì có lẽ sẽ giống như ngươi nói.
Mạc Thanh Lam tức đến nghiến răng nghiến lợi, Mạc công tử cùng Mạc phu nhân đứng ở trong phòng, không ra tiếng tựa như không để ý tới những chuyện đang phát sinh trước mặt.
- Người tới.
Một tiếng hô lên, mười mấy tên gia đinh cầm dao lóe lên vây quanh Phan Ngọc cùng Hồ Tứ , ánh đao lóe ra, chạy quanh không ngừng.
- Xem ra Mạc gia là muốn dùng sức đoạt bảo vật.
- Hừ, khi ta tung hoành giang hồ thì ngươi vẫn còn bú sữa mẹ! Đưa gương ra, ta có khả năng tha ngươi một con đường sống, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!
- Phan Ngọc ta cuộc đời này ghét nhất phải chịu uy hiếp của kẻ khác! Nếu ngươi dùng lời lẽ tốt đẹp, ta có thể giúp ngươi một chút, nhưng mà…
Phan Ngọc đảo mắt nhìn quét qua xung quanh.
- Ngươi càng như thế này, ta càng không thể đưa.
- Nếu đã như thế, đừng trách ta không khách khí!
Vung tay lên, bọn gia đinh cầm đao chém tới, cũng không thấy Phan Ngọc có động tác gì, nhưng nghe thấy một trận đập phá, thanh âm ối, á vang lên liên tiếp.
Đảo mắt qua một cái, gia đinh nằm đầy đất, Phan Ngọc lôi kéo tay Hồ Tứ nhảy đến trên tường, chợt lóe lên rồi không thấy bóng người đâu nữa.
Hồ Tứ bị Phan Ngọc gắt gao lôi kéo, bên tai gió thổi vù vù, chạy vội một phen. Đi tới một chỗ trống trải, Phan Ngọc mới dừng lại.
Đến nơi, Hồ tứ ngồi dưới đất, thở hổn hển.
- Chạy… chạy trốn nhanh như vậy, ta, ta sợ theo không kịp!
- Còn không chạy nhanh lên sao? Muốn chết hả?
- Ta thấy ngươi lợi hại như vậy, Mạc gia kia dù có nhiều thủ hạ cũng chẳng làm gì được ngươi, sợ cái gì chứ? – Hồ Tứ có chút khó hiểu.
Một cái gõ đầu thật mạnh giáng xuống trên đầu Hồ Tứ. Đánh cho nàng phải hô đau, Phan Ngọc mới thỏa mãn mỉm cười:
- Đều nói Hồ Ly linh mẫn, có thể thấy trước được đại nạn. Như thế nào mà ta gặp phải ngươi, tiểu mơ hồ!
Đại nạn? Hồ Tứ có chút không hiểu lời nói của Phan Ngọc.
Lúc này trời cũng đã ngả chiều, sẽ không có đại nạn gì đi?
Đang trong lúc suy nghĩ lung tung, một trận gió lớn thổi qua, vạt áo bay phần phật.
Trong gió có cỗ khí xơ xác tiêu điều.
Vạn dặm xa xôi bỗng có mây đen vần vũ kéo tới, dày đặc, so với thời tiết ngày hôm qua chỉ có hơn chứ không kém.
Thật khó hiểu hết sức.
Một đạo tia chớp theo mây đen đánh xuống, xẹt qua trường không, đánh đúng ở Mạc gia trang.
Tia chớp liên tiếp đánh xuống, sấm vang lên làm lỗ tai Hồ Tứ đều đã muốn điếc.
Hồ tộc vốn sợ sét đánh, lúc này nàng sợ tới mức trốn sau lưng Phan Ngọc, ôm lấy chân hắn, dù chết cũng không buông tay.
- Ha ha, phóng hỏa!
Phan Ngọc lấy tay che nắng, nhìn xa xa Mạc gia trang ở trên không đang tỏa ra rất nhiều khói đen.
Khóe môi tươi cười so với băng còn lãnh hơn, từ trong lòng lấy ra một tấm gương đồng, đem kính đối mặt với cảnh tượng thôn trang chìm trong biển lửa:
- Hãy nhìn xem, thôn trang của ca ca ngươi. Nơi mà hắn đã tạo nghiệt, rất nhanh sẽ bị diệt trừ.
Mặt kính khẽ nổi lên tầng gợn sóng, Phan Ngọc cười nói:
- Nhiều pháp sư như vậy đã tới đó, họ ở nơi nào nữa chứ? Đều chôn ở gian phòng phía dưới kia đi. Cho rằng ta không biết sao? Từ một khắc kia, lúc ta bước chân vào gian phòng, ta cũng đã biết hết mọi chuyện.
Vỗ về mặt kính, động tác ôn nhu như nước:
- Nơi đó oan hồn nhiều lắm, ta biết là ngươi vô tội. Kỳ thật, ngươi chính là khẩu xà tâm phật, ngươi chỉ là muốn cho ca ca của mình thương tâm, ngươi muốn cho hắn nếm thử việc mất đi người thân – con cái là như thế nào, giống như nỗi đau của ngươi, đúng không? Những pháp sư này, là ca ca của ngươi muốn hóa giải điệu câu dặc kính lệ khí mời đến. Kết quả, bọn họ thấy được gương đồng, đều bị nó mê hoặc, đều muốn sở hữu nó. Là ca ca của ngươi giết những người đó, nương theo danh nghĩa của ngươi, đúng hay không?
Một đạo bạch quang ôn nhu phủ trên mặt gương đồng, ánh sáng kia dần dần ngưng tụ thành hình người, ánh sáng chợt lóe, một nữ tử áo trắng xuất hiện ở phía trước Phan Ngọc.
Hồ Tứ lúc này mở to đôi mắt, rõ ràng phát hiện nữ tử này cũng nữ tử đêm qua trong mộng là cùng một người – Mạc Sầu, nghĩ lại cảnh tượng đêm qua, nàng liền sợ hãi.
- Phan công tử nói rất đúng.
Mạc Sầu liễm tay áo thi lễ, tuy rằng diện mạo giống nhau, nhưng về khí chất thì nàng với nữ quỷ kia hoàn toàn khác biệt.
Xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu, cử chỉ ung dung:
- Mười năm trước, Mạc Sầu xuất giá, lại đúng ngày xuất giá đó gặp phải cường đạo. Nếu không phải được tiện phu cứu, ta khả năng sớm đã chết oan chết uổng. Kỳ thực, ta rất hối hận. Nếu lúc ấy ta chết, chàng còn có thể tự do tự tại sống ở trong núi rừng, cũng không phải vì ta mà chết. Chàng là yêu cũng được, là ma cũng được, ta cuối cùng vẫn là người của chàng.
Giống như đang nhớ lại khoảng thời gian trước kia, Mạc Sầu khuôn mặt tái nhợt hiện lên một khắc tang thương.
- Hắn như thế nào mà có được câu dặc kính?
- Chàng cũng là ngẫu nhiên mà có được nó. Bất quá, chàng dặn ta không được nhìn vào gương đồng. Bời vì kính này có thể mê hoặc được lòng người, đưa người ta đến với ảo ảnh nó tạo ra. Về câu dặc kính, phu quân trước khi chết đã hạ chú với nó, ta đối với việc này cũng không thèm để ý. Ta chỉ muốn cùng hắn sống hết cuộc đời còn lại, chúng ta đã trải qua cùng nhau một khoảng thời gian tốt đẹp. Chàng đối với ta tốt lắm. Sau đó, khi ta sinh đứa bé ra, bởi vì rời nhà đã lâu, ta tưởng niệm ca ca, tẩu tẩu cùng chắt nhi. Phụ mẫu ta mất sớm, là ca tẩu nuôi nấng ta lớn lên. Ta nghĩ nói cho bọn họ, rằng ta đã tìm được người tốt với ta cả đời. Ta không nghĩ sẽ sống lén lút bên cạnh chàng mãi như vậy. Trùng hợp thay, phu quân của ta nói cho ta biết, chắt nhi muốn thành hôn.
- Ngươi liền nhân cơ hội này trở về, nhưng không ngờ lại đưa tới thảm kịch cho chính mình.
- Đúng vậy. Cũng tại ta sơ sẩy, ta đem câu dặc kính cùng lễ vật mừng trong đó cùng nhau đưa tới, bị ca ca của ta nhìn đến, vì thấy mặt gương đồng, hắn, hắn dám giết trượng phu cùng con của ta.
Nước mắt trong suốt chảy theo hai gò má, giống như ánh sáng ngọc kim cương, phát sáng loe lóe:
- Hắn mặc dù không giết ta, nhưng tâm của ta đã sớm thành tro tàn. Thầm nghĩ, ta nên đi theo gia đình của ta. Khi ta chết, ta còn tưởng rằng hồn đã xuống tới âm phủ, không nghĩ tới, vừa mới tỉnh lại, ta bỗng dưng ở trong kính. Suốt ba năm nay, ta ở trong đó nhìn thấy ước mơ của bao nhiêu người qua câu dặc kính, bọn họ đều cùng có một sắc mặt khi nhìn gương, thật là kinh tởm. Ta nhìn bọn họ chết vì ham muốn, ta nhìn ca ca đi những bước mà không có đường về
- Cho nên ngươi liền trả thù Mạc Thanh Lam?
- Ta chỉ muốn cho hắn nếm qua tư vị đau khổ khi sống không có người yêu thương. Dù sao, là hắn đem ta nuôi lớn. Chẳng qua, uy lực của câu dặc kính quả thật rất lớn, ta ở trong đó cũng dần dần đánh mất chính mình. Nhìn không rõ cái gì là thật, cái gì là hư ảo. Đêm qua, ta đã bị gương ảo làm cho mê hoặc, ta nghĩ, có lẽ khi đó ta mới là chình mình, có lẽ ta vốn là chủ nhân của nó.
- Kính không đáng sợ, đáng sợ là lòng người. Nếu không phải khắc cuối cùng, ta thấy nước mắt của ngươi, chỉ sợ ngươi không thể đứng ở đây lúc này.
Mạc Gia Trang hỏa diệm điên cuồng thiêu đốt, không ai có thể chạy thoát.
Hồ Tứ đang nhìn hỏa diệm, bỗng có rất nhiều bóng dáng du hồn nhảy lên, hướng bọn họ mà bay tới. Nàng hét lên một tiếng, chỉ vào bóng đen:
- Có cái gì đang bay lại đây!
Phan Ngọc đứng ra phía trước ngăn Mạc Sầu.
Câu dặc kính bắn ra một đạo hào quang ngũ sắc, bao phủ lấy bóng đen.
Vô số gương mặt thê lương xuất hiện trong đó, tựa hồ muốn tránh thoát hào quang trói buộc, lại vô luận như thế nào cũng không trốn được.
Hào quang đột nhiên chợt lóe sáng, sau đó biến mất.
Hồ Tứ dụi dụi mắt, làm sao có chuyện kì dị vậy chứ?
Phan Ngọc vỗ về gương:
- Là dục vọng yêu hận làm cho gương đồng biến thành yêu, gương đồng ngàn năm, nếu bị hủy, ta thực có điểm luyến tiếc.
- Vật tà gì đó, tốt nhất nên bị hủy! – Hồ Tứ lầm bẩm
- Mạc cô nương, hồn của ngươi cùng câu dặc kính dung hợp lâu năm. Chỉ sợ ta hủy đồng kính, hồn phách của ngươi cũng vì vậy mà biến mất. Không bằng như này, ta giao nó cho ngươi. Dù sao, tướng công của ngươi là chủ nhân của nó, ngươi nên giữ lại nó thì hơn.
Mạc Sầu vuốt ve mặt kính.
Tách, tách.
Một giọt nước mắt rơi xuống:
- Đa tạ công tử đem nó cho ta, ta nghĩ, ta biết mình nên làm như thế nào…
Xoay người hướng sơn trang đi đến, hỏa diễm đã muốn thiêu đốt cả bầu trời.
Ngọn lửa vô tình liếm vào góc áo của nàng, thiêu cháy cả mái tóc dài của nàng.
Nàng ôm gương đồng, nhắm mắt lại, mặt dán trên mặt kính lạnh như băng.
Trong tâm trí, nàng thấy được tướng công cứu nàng trong tay cường đạo, nàng đang vô cùng hoảng sợ.
Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười, là tia cười trấn an, khiến tâm của nàng hồi hộp.
Bị nàng nhìn thấy thân yêu khí, làm cho cường đạo rời đi, hắn kéo hỉ khăn của nàng xuống.
Ôn nhu gọi nàng là nương tử, hắn ôm con của bọn họ.
Hắn bồi nàng chơi diều, làm đu dây.
Vì nàng mà rơi lệ, vì nàng mà vui vẻ.
Hắn đối với nàng. thủy chung như một, trân trọng nàng.
Nhưng mà, hạnh phúc quá ngắn, chỉ vì cái chết mà chia lìa.
**
- Cô nương, chớ sợ. Ngươi đã an toàn rồi, ngươi tên gì?
Đối mặt với ánh mắt ôn nhu, lòng của nàng chợt say:
- Mạc Sầu.
**
- Không sai, ta là hồ yêu. Bất quá, ta chưa bao giờ hại con người. Ngươi đã biết, vậy liền đi thôi. Ta không ngăn cản ngươi.
Nàng ôm lấy hắn, khóc:
- Yêu cũng tốt, người cũng tốt. Ta sinh ra là người của chàng. Chết là quỷ của chàng. Cuộc đời này, cuộc đời này, ta không bao giờ rời chàng nửa bước.
***
- Nhất bái thiên địa…
- Nhị bái cao đường….
- Phu thê giao bái….
- Từ nay về sau, nàng sẽ là nương tử của ta. Tuy rằng sinh mệnh của ta rất dài, nhưng lúc này ta xin thề với trời, ngày nào nàng chết, chính là lúc ta tuyệt mệnh. Ta tuyệt sẽ không sống lâu hơn nàng một ngày. Yên tâm đi, Mạc Sầu, ta sẽ cho nàng mỗi ngày đều là hạnh phúc, vĩnh viễn không có ưu tư.
Trên khuôn mặt Mạc Sầu hiện lên nụ cười ôn nhu, nàng ôm chặt gương đồng:
- Tướng công, thiếp tới đây!
Lại là một lần sấm rền vang.
Lập tức, mưa tầm tã rơi xuống, dập tắt đại hỏa tang thương kia,
Thật giống như nước mắt của Mạc Sầu.
Tình, theo người tới thiên trường địa cửu.