Đắn đo nửa ngày trời, Hồ Tứ cảm thấy lời chào này cũng không tệ, thầm kiêu ngạo vì trí thông minh của mình học tập thật nhanh nha.
Nàng đối với pháp thuật của người này vô cùng có hứng thú.
- Phan Ngọc – tuy rằng không quá nguyện ý nhưng Phan Ngọc vẫn trả lời.
- Phan Ngọc? – Hồ Tứ nghe xong thật cao hứng.
Phan An – Tống Ngọc là 2 đại mĩ nam mà nàng ái mộ, trước mắt hiện giờ lại là cực phẩm của cực phẩm đại mĩ nam mang tên ghép 2 người, làm nàng thêm hưng phấn.
Phan Ngọc cũng thực giật mình, tiểu yêu tinh này rõ ràng khác thường mà, nghe tên hắn không những không sợ hãi mà còn có biểu hiện quái dị hưng phấn.
Hay nàng không biết thân phận của hắn?
Phát hiện này đủ khiến hắn nhất thời giật mình.
- Tiểu hồ ly có phải thực sợ hãi khi nghe tên bổn thiếu gia ta?
- Sợ hãi? Ta vì sao phải sợ hãi? – Hồ Tứ có chút mơ hồ.
Sau một lúc lâu, Hồ Tứ không nghe tiếng trả lời, cảm thấy có chút kỳ quái. Nó hếch cái mũi nhỏ kiêu ngạo lên ngó Phan Ngọc, sau đó bỗng kêu lên một tiếng, lông tơ dựng đứng cẩ người chao đảo lui về phía sau, đụng vào tường không thể lui.
Cái chân nhỏ bé run run chỉ vào Phan Ngọc:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm gì, hắc hắc, rất nhanh ngươi sẽ biết!
Phan Ngọc áp sát gương mặt điên đảo chúng sinh vào Hồ Tứ, trên mặt nở nụ cười giả dối xảo quyệt nhìn Hồ Tứ dáng vẻ sợ hãi.
- Ngươi tên xấu xa biến thái này, mau buông ta ra! Thả ra! Cứu mạng, cứu mạng……..
- Haha, không nghĩ tới ngươi còn có thế nói như vậy, hiện tại còn xinh đẹp hơn hồi nãy.
Phan Ngọc đối với dáng vẻ hoảng sợ của nàng mà lấy làm đắc ý.
Chỉ là tiểu hồ ly đáng thương nhà ta bị trói buộc bởi sợ dây nhỏ còn thắt hình nơ con bướm, thân mình run rẩy, một đôi mắt ngây thơ hoảng sợ đang nhìn Phan Ngọc không rời một giây.
Nàng thực không dám tưởng tượng, hắn sẽ làm gì mình.
Nhìn Hồ Tứ sợ hãi, Phan Ngoc âm thầm kiêu ngạo, thuận tay đem nàng ôm lên giường, cởi giày leo lên giường.
Tuy là giường cứng không thoải mái, nhưng cho dù có phải ở miếu hoang, hắn cũng quyết không để cho bản thân mình chịu thiệt.
Ở dưới, Hồ Tứ đụng đầu vào tường, đau đến trợn mắt, trong lòng sớm hỏi thăm mười tám đời nhà Phan Ngọc.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thở đều như đang ngủ, cố gắng cúi thấp đầu, lần đầu tiên cái miệng chua ngoa vô dụng của nàng phát huy tính năng chửi người, chỉ là vẫn có điểm sợ hãi.
Rón rén bước ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy đến đầu giường, nàng vốn định đi nhưng nghĩ lại thấy ấm ức muốn bùng phát, vô duyên vô cớ bị trói nửa ngày!
Thiếu chút nữa thì bị giết, thật uổng công nàng sinh ra là một cửu vĩ hồ ly!
Bên gối Phan Ngọc có một túi da, Hồ Tứ nhìn hắn hay sờ sờ trong khi ngủ như là có vật quan trọng lắm trong đó.
Hay cho một Phan Ngọc!
Không làm thì thôi, đã làm phải cho hắn biết sẽ trả giá thế nào khi đụng vào nàng, haha.
Oa, ngân phiếu, thật nhiều ngân phiếu nha!
Hồ Tứ mở mắt trợn tròn rồi cười nghiêng ngả.
Tuy nàng chưa tới nhân gian nhưng nàng vẫn biết, chỉ cần có ngân phiếu là có thể tung hoành khắp nơi, nhưng không có thì đừng nghĩ chuyện đi đâu nửa bước.
Quay đầu lại nhìn Phan Ngọc, Hồ Tứ vẻ mặt đắc ý khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Để xem lần này, ai sợ ai!
***
Mất ngân phiếu khiến Phan Ngọc thực chật vật.
Những thứ giá trị bên người hắn đều bị quán trọ khấu vào tiền thuê phòng cùng tiền cơm, cả mấy con ngựa tốt của hắn cũng không tránh khỏi.
Bước ra quán trọ Vân Lai, hắn chân chính trở thành kẻ trắng tay, trừ bỏ một thân y phục thỳ nửa cắc bạc hắn cũng không có.
Tiểu hồ ly chết tiệt!
Ngửa đầu lên trời rống giận, chỉ tay lên trời, hắn thề chỉ cần làm cho hắn gặp lại tiểu hồ ly kia, chắc chắn sẽ lột da rút gân nó, lấy đuôi làm mũ làm thành bộ đồ hồ ly!
Phan Ngọc vừa đi vừa rủa thầm, không để ý tới mình đã chạy ra ngoại thành.
Đời này hành tẩu bao lâu nay, chưa bao giờ hắn chịu qua loại cơn giận này đi.
Trước mắt, xuất hiện một miếu thờ lâu năm chưa tu sửa, trên đại điện, tượng La Hán đổ rạp sang một bên, mạng nhện dày đặc, bụi đất bay mù mịt.
Phan Ngọc đang muốn tìm một nơi sạch sẽ nghỉ ngơi thì bên tai bỗng nghe được một trận âm thanh truyền đến, trong lòng vừa động, hắn không tiếng động đi tới phía sau mấy bức tượng la hán.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Phía sau bức tượng, tiểu hồ ly Hồ Tứ đang cười đến nghiêng ngả, cơ bản không nghe ra điều gì bất thường.
Bỗng thân mình như có người nhấc lên, kinh hoàng nhìn lại, âm thầm sợ hãi.
Phan Ngọc nhìn đến vật nhỏ dưới thân, 2 mắt như có điện:
- Tốt, ngươi tiểu yêu tinh chết tiệt! Dám trộm đồ của ta!
Thầm kêu không ổn, Hồ Tứ đem hết toàn lực giãy khỏi trói buộc của Phan Ngọc, Nhưng nàng không tu luyện đạo hạnh tới nơi tối chốn, như thế nào là đối thủ của Phan Ngọc.
Chủy thủ lạnh như băng từ từ lướt qua mặt của nàng:
- Nghe nói bước đầu tiên lột da là phải làm ở phía trên, trước tiên ở giữa lông mày rạch 1 đường, khoét 1 đường. Sau đó đổ nước thủy ngân vào, thịt của ngươi dần dần sẽ bị thối rữa từ trong ra ngoài. Tốt! Như vậy ngươi sẽ phải chịu đau đớn rất lâu. Ta cho tới bây giờ chưa có nhìn qua vẻ mặt Hồ Ly khi bị tra tấn như thế nào, hôm nay ta liền được đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt)! Ha ha.
Phan Ngọc tươi cười dị thường tà ác, Hồ Tứ sợ hãi trừng đôi mắt to.
Dần dần, đôi mắt to nước mắt trào ra mãnh liệt.
Phan Ngọc gặp qua không ít bộ dạng yêu quái khóc lóc, cầu xin hắn tha mạng, nhưng chỉ khiến cho hắn càng thêm chán ghét.
Nhưng khi đối mặt với đôi mắt to của Hồ Tứ, nước mắt của nàng, không hiểu vì sao tâm Phan Ngọc đột nhiên mềm mại, cũng không hiểu sao, mỗi lần đối mặt với tiểu hồ ly kia, luôn luôn có một cảm giác rất kì lạ…
- Khóc, khóc có ích lợi gì? Khóc cỏ thể làm ta buông tha ngươi sao? Đừng có nằm mơ!
Phan Ngọc quát lớn tiếng, để che dấu sự luống cuống ban nãy của mình.
- Đại hiệp, à không, đại nhân, người đại nhân có đại lượng, buông tha ta đi mà! Ta chỉ là tiểu hồ ly, không có đạo hạnh gì, ngươi sẽ không chấp nhặt với ta đi! Ô, ô..
Hồ Tứ khóc thật là thương tâm, từ nhỏ tới lớn, chưa từng có người nào dọa qua nó.
Phan Ngọc tuy rằng rất đẹp, tuy rằng thực vừa với thẩm mĩ của nàng, nhưng trong lời nói của hắn đầy lãnh ý làm đáy lòng nàng cảm thấy sợ hãi nha.
Thần quỷ sợ ác nhân, Phan Ngọc lúc này cảm thấy hơi động lòng, dù sao đối tượng cũng chỉ là một tiểu hồ ly yếu đuối, nhu nhược.
Bỏ Hồ Tứ ra, Phan Ngọc bắt đầu đi tìm ngân phiếu của mình.
Hoàn hảo, mọi thứ vẫn còn.
Để lại ngân phiếu vào túi da, đúng là trong người có tiền, trong lòng mới yên.
Chỉ có một ngày, Phan Ngọc đã lĩnh hội thật sâu thế nào là không có tiền trong người.
- Ô ô ô!
Phan Ngọc mải kiểm tra ngân phiếu, đối với việc Hồ Tứ khóc không thèm để ý.
Trong lòng đang tính toán việc quan trọng nhất là phải đi thuê một chiếc xe ngựa. Chỉ cần nghĩ tới chiếc xe ngựa đã bị phá hủy kia, tâm nhắc nhở là không được đau.
Về phần bộ rượu kia, ai, là do hắn không có tiền trả, kết quả là phải bồi thường cho quán trọ.
Hôm nào đó, nhất định phải “hỏi thăm” quán trọ này!
Rõ ràng là lừa bịp tống tiền, nào có quán nào tính tiền đắt như vậy!
Phan Ngọc lúc ấy ngân lượng không có, đầu óc cũng không sáng suốt, thế nên không ngờ điểm ấy.
Lúc này ngân phiếu ở đây, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn. Thế nên mới bắt đầu suy nghĩ lại.
- Ô ô ô!
Trong chốc lát, Hồ Tứ khóc lớn hơn trước, còn cố gắng gào to hơn.
Phan Ngọc bình sinh yêu nhất chính là tiền, sợ nhất là mẹ hắn, vấn đề đau đầu nhất chính là không thể gặp người khác khóc.
Cái đầu nhỏ nhắn của Hồ Tứ cúi thấp, trên khuôn mặt toàn là nước mắt. Bộ lông mượt mà giờ dính toàn bụi, do có cả nước mắt nên bám vào bộ lông tuyết trắng của nàng.
Trông thật là nhem nhuốc.
Hai chân nhỏ phía trước ôm mặt, nước mắt theo tiểu móng vuốt tràn ra ngoài, trông thật thương tâm.
Thái dương Phan Ngọc run rẩy, hắn không biết chính mình thật giống như một đứa ngốc, ngồi trong ngôi miếu đổ nát này nghe tiểu hồ ly khóc. Xoa xoa huyệt thái dương, hắn nói:
- Thôi, đừng khóc nữa.
- Ô ô ô!
- Dừng!
Phan Ngọc không thể nhịn được nữa, quát to một tiếng. Âm lượng đủ để át tiếng khóc của tiểu Hồ Tứ lại.
- Không được khóc nữa, mau đứng lên cho ta. Nếu còn khóc, ta liền đem ngươi đến phía sau núi cho sói ăn!
Hồ Tứ toàn thân run run, mở to hai mắt, hoảng sợ trừng mắt nhìn hung thần ác sát Phan Ngọc.
Phan Ngọc âm thầm đắc ý, xem ra chiêu này thật hữu dụng, biết vậy đã sớm sử dụng cho rồi.
- Ngươi làm ta sợ, còn muốn lột da ta, ngươi còn muốn đem ta cho sói ăn. Ngươi, ngươi, ngươi là đồ đại phối đản! Ô ô ô, ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!
Lúc này Hồ Tứ lăn lộn trên mặt đất, Phan Ngọc hoàn toàn choáng váng.
Đừng nói là hồ ly, ngay cả người hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy đi.
- Dừng lại, dừng, ta, ta chỉ hù dọa ngươi thôi. Ta không lột da ngươi nữa, không hủy dung ngươi nữa, không đem ngươi cho sói ăn nữa. Ngoan, đừng khóc!
Phan Ngọc dỗ ngọt an ủi Hồ Tứ, ngay cả chính hắn cũng không rõ, đối với một kẻ làm mình bị thương, phá hỏng xe của hắn, trộm tiền của mình, mà giờ hắn lại phải ăn nói khép nép an ủi.
- Thật sự? Ngươi không cần da của ta, cũng không đem ta cho sói ăn? – Hồ Tứ lau cái mũi nhỏ, hỏi Phan Ngọc.
- Khụ, ta Phan Ngọc có bao giờ nói dối? Thật sự, thật sự!
Hồ Tứ tâm buông lỏng, nhẹ nhàng tới bên chân Phan Ngọc cọ cọ. Rồi lùi lại lấy đà nhảy lên vai Phan Ngọc, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Được.
Nói ra khỏi miệng, Phan Ngọc hận không thể đánh chính mình hai cái bạt tai.
Vừa muốn phát hỏa, nghiêng đầu nhìn lại đôi mắt ngập nước màu đen của Hồ Tứ, nội tâm lại mềm nhũn.
Thôi bỏ đi.
Sau đó, một người, một hồ ly bước nhanh chân hướng ra khỏi miếu hoang.
Mặt trời dần ngả về tây, một người một hồ, ở dưới ánh đỏ của hoàng hôn, tại vùng hoang vu không nhanh không chậm tản bộ.
Hơn nữa người nam nhân kia còn lầm bà lầm bầm, mặc cho ai nhìn đến cảnh tượng như vậy, đều đã trừng rớt cả tròng mắt.
- Náo loạn cả nửa ngày, ta còn không biết tên của ngươi là gì?
- Hồ Tứ.
- Hồ Tứ?
Phan Ngọc có chút buồn cười.
- Ta hỏi tên của ngươi!
- Người ta khi sinh ra đã gọi như vậy rồi! – Hồ Tứ như vậy nhưng cảm thấy rất tốt.
- Ngươi bao tuổi rồi?
- Còn kém mười năm, là ta tròn 3000 tuổi.
Phan Ngọc nghe xong chợt lảo đảo.
- Ý của ngươi là, người đã hai nghìn chín trăm chín mươi tuổi?
- Đúng vậy.
Phan Ngọc không dám tin vào lỗ tai mình.
- Ông trời! Ngươi hẳn là đã hơn hai ngàn năm tuổi! Vậy không phải pháp lực của ngươi rất cao thâm sao?
Hồ Tứ hổ thẹn cúi cái đầu nhỏ, lấy đuôi che lấp khuôn mặt
- Ta đến bây giờ tới biến hình người cũng không thể. Trưởng lão nói, nếu ta ở ba nghìn năm tuổi mà không tránh được thiên kiếp, liền không bao giờ cho ta về nhà nữa!
Kỳ thật trưởng lão chân ý là muốn Hồ Tứ hết ăn rồi lại nằm này có thể phấn chấn lên, chịu khó tu luyện pháp thuật.
Làm sao có thể để Hồ Tứ không biết chút pháp thuật nào mà lưu lạc bên ngoài được.
Ba ngàn tuổi, thiên lôi kiếp.
Phan Ngọc trong đầu chợt lóe lên:
- Ngươi là Cửu vĩ yêu hồ, Đồ Sơn tộc, đúng không?
Hồ Tứ bỏ cái đuôi đang che khuôn mặt nhỏ nhắn ra, vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò nhìn Phan Ngọc.
- Đúng vậy! Ta là cửu vĩ hồ, ngươi cũng biết tộc chúng ta sao?
- Ha ha ha, ngươi có tám cái đuôi.
Vụt!
Phan Ngọc vừa dứt lời, móng vuốt nhỏ của Hồ Tứ liền vươn đến.
Nếu không phải Phan Ngọc tay mắt lanh lẹ, một phen bắt lấy Hồ Tứ, không thì khuôn mặt tuấn mĩ của hắn đã bị hủy trong tay Hồ Tứ rồi.
- Thả ta xuống, thả ta xuống! Tám cái đuôi thì sao chứ? Hiếm thấy yêu quái lắm sao? Chưa thấy qua tám cái đuôi của cửu vĩ hồ sao?
- Cửu vĩ hồ, Cửu vĩ hồ, đương nhiên là sẽ có chín cái đuôi, thì ra ngươi không thể biến thành người, vẫn là một kẻ không có pháp thuật! Ha ha ha ha!
Phan Ngọc cười đến không kịp thở, Hồ Tứ thì tức giận tới giương nanh múa vuốt.
Nếu không phải đuôi bị nắm, chỉ sợ trên mặt Phan Ngọc đã toàn là ma trảo của nàng rồi.
Lúc này Phan Ngọc ở trong lòng Hồ Tứ không còn là ngọc thụ lâm phong như lúc trước nữa, mà là một nam nhân đáng ghét nhất mà nàng từng gặp.