Beta: Ngược Ái.
Chiêm chiếp, chiêm chiếp.
Tiếng chim hót thanh thúy cứ mãi quanh quẩn bên tai, Phan Ngọc xoa xoa lỗ tai, trách tiểu điểu nhi đang hót kia.
Bất quá, chú chim kia càng hót lớn, càng hót càng trong trẻo.
Sau đó, lại có chú chim từ đâu bay tới, bắt đầu hót đối, nhưng lại chọc giận Phan Ngọc, hắn lập tức ngồi dậy, hét lớn:
- Con chim chết tiệt, kêu la cái gì! Còn không cho người ngủ sao!
- Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!
Đang muốn nằm xuống, vạt áo một phen bị người nhéo.
Thân mình một trận đau đớn, Phan Ngọc choáng váng, khó khăn chịu đựng, hắn trợn mắt hét lớn:
- Ngươi véo cái gì, còn véo nữa, ta đánh ngươi!
Hồ Tứ vừa mừng vừa sợ, ôm cổ Phan Ngọc, khóc nói:
- Phan Ngọc, ngươi rốt cục cũng khôi phục lại bình thường! Tối hôm qua làm ta sợ muốn chết!
Tối hôm qua?
Phan Ngọc gãi gãi đầu, đem Hồ Tứ đẩy sang một bên:
- Tối hôm qua gặp cái quỷ quái gì?
- So với quỷ quái còn đáng sợ hơn đó! Phan Ngọc, ngươi vẫn là cái dạng này mới tốt, tối hôm qua, ngươi, một chút cũng không giống ngươi! Đúng là hù chết ta! Thực sợ ngươi không biến trở lại, đa tạ trời đất, ngươi cuối cùng khôi phục! Xem ra biện pháp kia thật đúng là dùng được.
Khôi phục?
Phan Ngọc sờ sờ đầu, động động cánh tay, không có gì khác thường:
- Khôi phục cái gì? Ta không phải uống dược sao? Đầu cũng không nóng.
- Di, ngươi, ngươi, ngươi không nhớ rõ sao?
Hồ Tứ giọng the thé nói, giọng điệu lo sợ nghi hoặc.
Phan Ngọc bị hỏi hồ đồ, cố gắng suy tư, nhưng chỉ nhớ tới sau khi uống xong dược, hắn thật sự là rất mệt, vừa cảm giác tỉnh lại liền đến bây giờ, lắc đầu:
- Ta uống dược xong liền ngủ, vẫn ngủ thẳng đến lúc bị ngươi đánh thức.
Vạt áo căng thẳng, còn chưa chờ Phan Ngọc kịp phản ứng, Hồ Tứ làm nhiều việc cùng lúc, giáng xuống trên mặt hắn hai cái bạt tai, trên khuôn mặt trắng trẻo nhất thời hiện lên hai dấu tay hồng hồng.
Hồ Tứ còn muốn đánh tiếp, cổ tay đã bị bắt được, Phan Ngọc giận dữ hét:
- Mới sáng sớm, ngươi phát điên cái gì? Tại sao đánh ta!
Hồ Tứ toàn thân phát run:
- Ta, ta chỉ là muốn cho ngươi nhớ tới, không có ý tứ khác.
- Nhớ tới cái gì? Làm vậy là giúp người ta nhớ sao? Ngươi đánh ta một cái, ta liền đánh ngươi mười, ngươi thử xem!
Đối mặt với hung thần ác sát Phan Ngọc, nếu là trước kia, Hồ Tứ tất nhiên khóc lớn, nhưng hiện tại làm cho Phan Ngọc không dự đoán được là Hồ Tứ chẳng những không khóc, ngược lại vui mừng quá đỗi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười như xuân hoa nở rộ:
- Ngươi cuối cùng đã hiểu được! Không có việc gì, nghĩ không ra cũng không sao, quan trọng là ngươi cuối cùng cũng đã khôi phục bình thường.
- Khôi phục bình thường, có ý tứ gì?
Lời nói Hồ Tứ làm cho Phan Ngọc không nghĩ ra được.
- Chuyện tối hôm qua, ngươi thật sự một chút cũng không nhớ?
- Ta không phải đang nằm ở trên giường sao? Chẳng lẽ…
Phan Ngọc nhớ tới một chuyện:
- Chẳng lẽ ta mộng du?
Hồ Tứ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Ai, Phan Ngọc, ta thực không nghĩ sẽ nói cho ngươi biết. Bất quá, xem ngươi hoàn toàn không có ấn tượng chuyện tối qua, ta sẽ nói. Kỳ thật, sự tình đêm qua là như thế này…
Trong viện có một loại hòe thụ cao lớn, có con chim nhỏ đứng ở trên cây đang khoái hoạt chải vuốt sợi lông chim, bỗng nghe trong phòng phát ra tiếng nổ, nó sợ tới mức vội vàng phất cánh bay đi mất.
Rầm!
Cửa phòng mở lớn, một người từ trong phòng đi ra.
Rầm!
Một cái chậu từ trong phòng bay ra, ở trên người người nọ
- Ôi, đầu của ta má ơi!
Hồ Tứ quát to một tiếng, không nghĩ tới Phan Ngọc tính tình lại như thế.
Chẳng lẽ bị lời nói của nàng kích thích đến tính tình đại biến?
Bất quá, Hồ Tứ nhớ tới đêm qua Phan Ngọc thâm tình chân thành, bộ dáng ôn nhu vạn phần, nhịn không được tủm tỉm cười trộm.
Tuy rằng hiện tại hắn tính tình không tốt, nhưng so với đêm qua, thật là tốt hơn nhiều lắm.
Nhảy lên cây, Hồ Tứ từ trong cành lá rậm rạp ngó xuống phía dưới xem. Phan Ngọc đứng dưới tàng cây, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng, chỉ vào Hồ Tứ:
- Ngươi xuống dưới!
Hồ Tứ bĩu môi:
- Xuống dưới làm cái gì, cho ngươi đánh sao? Thiên tài mắc mưu! Hừ, ta nói cho Phan Ngọc ngươi biết, ngươi dám đụng đến một ngón tay của ta lần nữa, ta liền đi ra ngoài, đem bộ dáng đêm qua của ngươi nói cho người trong thiên hạ nghe! Đến lúc đó, xem ai đẹp mặt!
Rắc rắc.
Phan Ngọc bẻ một nhánh cây, hai tay bóp nát, nhánh cây biến thành tro bụi :
- Ngươi nói bậy! Đều là ngươi nói dối! Ngươi dám đi ra ngoài nói lung tung, ta cho ngươi cùng nhánh cây này chung một kết cục!
Hồ Tứ vẫn chưa bị dọa, bẻ một nhánh cây, cười đến dị thường vui vẻ:
- Tiểu Phan Ngọc nha, tiểu Phan Ngọc, đường đường thiên sư tróc yêu, lại cởi sạch y phục nhảy nhót! Ha ha, ngươi xem ta có dám nói hay không!
Phan Ngọc tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không có cảm giác vừa tỉnh lại cả người vô lực, hắn đã sớm đem Hồ Tứ từ trên cây bắt xuống, thế nào còn để nàng nói hưu nói vượn.
Tuy rằng hiện tại khí lực đã hồi phục chút ít, nhưng muốn lên cây, lại phải mất chút công phu.
Nhìn thấu Phan Ngọc chỉ là con hổ giấy, Hồ Tứ thêm cao hứng, dựa lưng vào thân cây, nhếch chân lên vắt chéo, miệng ca tiểu khúc:
- Ta chỉ là một tiểu hồ ly, một tiểu hồ ly chỉ khoái hoạt.
Ta muốn nhìn mỹ nam mỹ nữ, lạp lạp lạp!
Hiện tại Hồ Tứ quả thực thật là rất vui, đáng tiếc, lão thiên gia nhất định không quen nhìn hình dáng cao hứng của nàng.
Răng rắc – nhánh cây gãy.
Rầm! Bịch!
Hồ Tứ đang cao hứng nhất thời từ trên cây rớt xuống.
Không nghĩ tới đau đớn, Hồ Tứ dè dặt mở mắt ra, cách trong gang tấc, một đôi con ngươi bảo quang lưu động sáng ngời, trên mặt đó có hai bóng người nho nhỏ.
Hồ Tứ cẩn thận quan sát , bóng người trong con ngươi không phải nàng thì là ai!
Chủ nhân của ánh mắt càng tới gần hơn, gần đến mức Hồ Tứ có thể cảm thấy nhiệt khí của hắn, đôi môi hồng nhuận đột nhiên làm cho nàng nhớ tới đêm qua đã hôn, mặt bất chợt đỏ lên.
Lúc ấy rất sợ hãi, đến nỗi hoàn toàn không cảm giác.
Hiện tại nhớ lại, liền trở thành cảm giác khó quên nhất hiện ra trong đầu của nàng, có muốn quên thế nào cũng đều không được.
- Haha, có biết ta sẽ đối với ngươi như thế nào không?
Phan Ngọc cười tủm tỉm cực kì hiền lành, Hồ Tứ bị tươi cười của hắn biến thành tiểu hồ đồ, ngây ngốc lắc đầu:
- Không biết!
Phan Ngọc càng cười đến vui vẻ:
- Ngươi nhất định không thể tưởng tượng được.
Bịch.
Mông bị ném mạnh xuống đất, một lát sau, Hồ Tứ thất thanh kêu to.
Nhìn nàng nhếch miệng nhe răng thống khổ kêu, Phan Ngọc cất tiếng cười to, vỗ vỗ đầu Hồ Tứ.
- Tiểu Tứ, cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm.
Chính thời điểm đó, một nha hoàn tiến vào viện, nói Hạ Lan Hiên thỉnh Phan Ngọc đi dùng đồ điểm tâm.
Phan Ngọc nói đáp ứng rồi cho người lui xuống dưới, trước khi đi sờ sờ đầu Hồ Tứ, lấy khăn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ:
- Ngoan ngoãn chờ ta. Chúng ta lập tức có thể rời đi khỏi người này, không được chạy loạn, nếu không, ta cũng không thể nào cứu được ngươi.
Phan Ngọc tới đại sảnh, Hạ Lan Hiên chờ ở đó từ lâu, đã dùng xong đồ điểm tâm.
Hắn phân phó đồng tử dâng trà xanh, Phan Ngọc cầm ly trà lên, mùi thơm ngát phác mũi, có chút nồng, nhẹ nhàng thổi, nói:
- Hạ huynh, quấy rầy mấy ngày, ta còn có việc trong người, không tiện ở lâu, ta…
Hạ Lan Hiên đánh gãy lời nói của hắn:
- Phan huynh phải đi, chẳng lẽ do tiểu đệ chiêu đãi không chu toàn, chọc giận khiến ngươi không vui?
- Nào có, Hạ huynh đối ta vô cùng tốt, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, chỉ là…
- Chỉ là vô luận ta lưu ngươi như thế nào, ngươi đều phải đi, đúng không?
Thấy Phan Ngọc gật đầu, Hạ Lan Hiên nhẹ nhàng cười, thân mình ngả về sau, biểu tình kỳ quái.
- Chúng ta đã bao nhiêu lâu không gặp?
Phan Ngọc giật mình, ý niệm trong đầu thay đổi thật nhanh, không biết vì sao hắn yêu cầu, nhẹ đáp:
- Ba năm.
- Thì ra lại nhanh như vậy, đảo mắt đã qua ba năm. Chắc ngươi còn nhớ rõ ba năm trước đây đã có chuyện gì giữa đêm mùa hạ chứ?
Giữa đêm mùa hạ?
Từ này giống một đạo thiên lôi xoẹt qua trong đầu, Phan Ngọc đương nhiên nhớ rõ đêm đó.
Đêm đó, hắn luôn không muốn nhớ lại.
- Nhớ rõ lời đã nói. Ngươi hẳn là sẽ không quên lời ngươi nói với ta!
Hạ Lan Hiên ý vị thâm trường cười cười, xem Phan Ngọc đáp lại như thế nào.
Thì ra là vậy, Phan Ngọc hít sâu một hơi, nói:
- Lời nói của ta đương nhiên có nghĩa.
- Được! Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh. Phan huynh, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, tiểu đệ lúc này có một chuyện phải cầu ngươi.
Nghe xong Hạ Lan Hiên nói, trên mặt Phan Ngọc liền trở nên tối sầm.
- Ngươi lại muốn ta làm loại sự tình này?
- Như thế nào, rất khó xử sao? Ta biết ngươi nhiều quy củ, thu bạc cũng nhiều, bất quá, ta hẳn là ngoại lệ đi.
- Ta không làm chuyện trái đạo trời!
- Điều này sao kêu trái ý trời được? Trảm yêu trừ ma, không phải là thiên chức của chúng ta sao? Huống hồ, ta biến thành bộ dáng như thế, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, không phải sao?
Xiết chặt cái chén trong tay, khớp xương đều biến trắng, Phan Ngọc tức giận tới căng thẳng.
Nhưng vào lúc này, một tiểu đồng trên đường nhỏ cúi đầu tiến vào, trong tay cầm theo hồ lô, đổ vào trong ấm trà lục chút nước, sau đó đứng ở bên cạnh Hạ Lan Hiên.
Trầm ngâm thật lâu, sau đó Phan Ngọc lạnh lùng cười:
- Ngươi làm như vậy, sẽ làm bị trời khiển trách.
- Trời phạt?
Hạ Lan Hiên ngạo nghễ cười lớn:
- Nhìn xem bộ dáng ta hiện tại, ta sợ gì trời phạt!
Tay kéo vạt áo, thân mình hiện ra ở trước mặt Phan Ngọc, Phan Ngọc cả kinh hít một hơi khí lạnh, sao vẫn là thân thể người?
Hạ Lan Hiên dường như không có việc gì, che áo lại, một lần nữa ngồi trở lại:
- Ta như vậy đã giằng co suốt ba năm, hiện tại còn chuyển biến xấu. Phan huynh, ta cũng không muốn bức ngươi, làm hay không làm, phải xem ý tứ của ngươi. Hắc hắc, nhân sinh trăm năm, ta bất quá là sớm chết vài năm, này cũng không có gì. ngươi muốn làm hay không, là tự do của ngươi, ta không có quyền can thiệp. Bất quá, đại danh Phan Ngọc nếu nói không giữ lời, chỉ sợ ngươi… hắc hắc.
Cười lạnh mấy tiếng, cúi đầu uống trà.
Đi đến phía trước cửa sổ, cây hoa nhài bắt đầu nở hoa.
Đóa hoa trắng noãn tản mát ra hương khí ngọt ngào, ngón tay ngọc khẽ ôn nhu mềm mại chạm vào đóa hoa, cúi đầu thưởng thức.
- Hạ huynh, thú vui của ngươi cũng thật đặc biệt.
- Thú vui? Là ý gì?
Thời điểm Phan Ngọc sờ đóa hoa nhỏ, Hạ Lan Hiên đã thực mất hứng.
Chỉ là hắn tận lực khắc chế, thật vất vả mới không có phát hỏa, chính là thanh âm đã không còn bình tĩnh, mang theo một chút run run.
- Người xưa có câu: thứ của ngươi, liền nhất định là của ngươi, không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng không được.
Hạ Lan Hiên cười cười nói:
- Phan huynh lời nói thật là có lí.
- Hạ huynh thích hoa cỏ, điều này không có gì đáng trách. Chỉ là trăm hoa ngàn hương, tựa hồ có chút thiên vị.
- Cái gì thiên vị? Ta không rõ.
- Khuôn viên muôn hồng nghìn tía, Hạ huynh không chớp mắt nhìn bông hoa nhỏ, chẳng lẽ bông hoa này có vấn đề sao?
Phan Ngọc tươi cười, trông không có ý tốt:
- Chỉ sợ là thật có vấn đề.
Vừa nói, vừa cầm trà nóng trong tay đặt bên bông hoa nhỏ.
Nghe thấy một tiếng nữ tử thét chói tai, Hạ Lan Hiên ánh mắt nhíu lại, tâm kêu không tốt.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại không gian yên tĩnh.
Phan Ngọc không thấy bóng người, xa xa truyền đến tiếng:
- Hạ huynh, tiểu đệ đáp ứng rồi, ha ha ha ha!
Hạ Lan Hiên ngón tay run run nâng lên đóa hoa đã biến hình, giọng căm hận nói:
- Phan Ngọc, chờ việc này xong, ta nhất định phải tìm ngươi báo mối thù hôm nay!