Trà My dựa theo định vị Tú gửi sang chạy đến quán bar Paradise.
Đậu xe bên vệ đường, cô bất an đi vào trong.
Trà My không phải chưa từng đến mấy nơi thế này tuy nhiên số lần chỉ gói gọn trên đầu ngón tay.
Âm thanh hỗn tạp làm cô nhức cả đầu, ánh đèn mờ ảo cũng gây nhiều trở ngại, Trà My loay hoay mãi vẫn không tìm được Tú.
Vài ba người đàn ông cầm ly rượu bước đến làm quen, cô đều khéo léo từ chối.
Trà My không hay biết rằng, ở bàn tròn nằm trong góc phòng, Tú và bạn bè lại đang quan sát mình.
Tú thấy rất thú vị, vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt như nhà quê lên phố đó mới đúng với cô em họ.
Trà My phải tỏ ra sợ hãi, dè chừng thay vì ung dung xuất hiện trước mặt mẹ con anh.
Khách thì nên biết điều với chủ nhà, đúng không?
Phía xa, Trà My dần mất kiên nhẫn, ngay khi cô định gọi điện cho Tú thì có người phục vụ bước đến, hỏi:
"Thưa cô, cô có phải đến để đón cậu Tú về không?"
"Đúng vậy! Xin cho hỏi anh họ tôi đang ở đâu?"
Trà My vội hỏi lại mà quên mất một vấn đề, làm sao phục vụ biết cô đến đón Tú.
Anh chàng phục vụ chỉ đợi có thế, đưa tay mời Trà My:
"Xin mời cô theo tôi, cậu Tú đang ở trong phòng VIP, cậu ấy đợi lâu lắm rồi!"
"À vâng!"
Trà My không nghĩ nhiều theo chân người phục vụ đi lên lầu.
Bọn họ vòng qua hành lang, rẽ trái rồi rẽ phải mấy bận.
Trà My cảm thấy hình như đối phương cố tình dắt mình đi lòng vòng.
Phục vụ bỗng dừng lại, chỉ vào căn phòng đóng chặt cửa trước mặt:
"Thưa cô, đã tới rồi!"
Nói xong anh ta nhanh chóng đi mất, hành lang trống trải chỉ còn lại mỗi Trà My.
Cô gõ cửa, không ai trả lời, cô bèn gõ lại lần nữa, kết quả vẫn y cũ.
Thấy thế, Trà My đành vặn nắm cửa bước vào, có lẽ Tú đợi lâu đã ngủ quên rồi chăng.
"Em yêu, nãy giờ em đi đâu vậy?"
Bất thình lình Trà My bị một người đàn ông ôm lấy, mùi rượu cùng thuốc lá xộc vào mũi.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô chỉ có thể dựa theo phản xạ đẩy đối phương ra.
Tuy nhiên người này cầm tay níu kéo, người cứ dán sát lại khiến cô càng hoảng.
"Anh lầm người rồi! Mau buông tôi ra!"
"Lầm gì mà lầm không biết! Em yêu của anh thơm đến vậy
mà, cho anh hôn cái coi, nhớ em muốn chết!"
"Buông tôi ra! Anh đừng lại gần, cách xa tôi ra!"
"Thôi nào cục cưng! Lại đây!"
"Hôm nay còn bày đặt chống cự, lại đây mấy anh thương!"
Trong phòng không chỉ có một mà cả đám đàn ông, dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Trà My.
Cô đã bao giờ gặp phải cảnh này, vừa tức vừa sợ.
Bọn họ như sói đói muốn ăn tươi nuốt sống con mồi vây quanh Trà My.
Những lời cô nói không khác gì gió thoảng bên tai, chẳng ai để tâm.
Bị dồn vào đường cùng, Trà My đành dùng đến vũ lực.
Cô dùng hết sức bình sinh đá mạnh vào hạ bộ tên đàn ông đang cầm tay mình.
Ăn đau, đối phương lập tức buông tha Trà My, lấy tay che chắn hạ bộ, mặt nhăn nhó rên rĩ.
"A!"
"Con khốn, mày làm gì vậy?"
Thấy đồng bọn bị đá, mấy tên còn lại mắng chửi Trà My, vẻ
mặt ai nấy đều bặm trợn dạ người.
Không để bọn họ có cơ hội đến gần mình, Trà My nhanh tay cầm lấy chai bia trên bàn, đập thẳng vào đầu kẻ vừa lớn tiếng.
Tên đó lảo đảo suýt ngã, máu từ đỉnh đầu chảy xuống trán, mặt ngơ ra như không thể tin vào những gì vừa diễn ra.
Bầu không khí bỗng im lặng khác thường, Trà My có ảo giác tiếng hít thở dồn dập của mình vang vọng khắp phòng.
Cô run run nắm chặt phần đầu chai bia, chỉa những gai nhọn sắc bén về phía đối phương.
Cô tiến tới, ánh mắt kiên định, lạnh lùng quát:
"Ai? Ai muốn tới?"
Điếc thì không sợ súng, tới bước này rồi, cô còn gì phải sợ nữa? Đối với kẻ hung hăng, mình phải hung hăng hơn, thắng thua nằm ở ai liều hơn thôi!
Đám đàn ông kia ái ngại nhìn nhau, Trà My tiến, bọn họ liền lùi.
Tú chỉ bảo bọn họ đùa giỡn hù dọa một chút, ai ngờ được cô gái này lại phản ứng lớn thế.
Đối phương nghe đâu là em họ của Tú, người nhà tập đoàn Thiên Thành họ chọc không nổi.
Trà My xem thái độ, cảm thấy họ có điều băn khoăn, mặc kệ vì lý do gì, đây là cơ hội thoát ra.
Cô cảnh giác liếc nhìn, từ từ lùi về phía cửa, chân vừa bước ra tới hành lang liền xoay người chạy.
Trong lúc hấp ta hấp tấp, Trà My đụng phải người khác, hung khí trên tay rớt xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh.
Không dám chần chừ, cô vội xin lỗi rồi chạy biến đi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn mảnh vỡ gần sát chân mình, tặc lưỡi.
Phụ nữ thời nay thật nguy hiểm!
Trà My với trạng thái hoảng loạn lái xe đi thẳng, đến khi chắc chắn cách xa quán bar rồi mới dừng lại.
Cô gục đầu lên vô lăng, tay run lẩy bẩy, ngón trỏ không biết bị miểng chai cắt trúng tự bao giờ, rớm máu.
Tiếng nức nở vang lên, nước mắt thi nhau trào ra, chưa lúc nào cô thấy tủi thân như thế này.
Trà My cắn chặt môi phẫn uất, Tú, nhất định là do tên đó giở trò!
"Đồ khốn!"
Sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy?
Trà My tức giận đánh mạnh vào vô lăng, chống cằm nhìn ra ngoài, xung quanh không một bóng người, cô càng tủi thân hơn.
Không gian rộng lớn đến thế, cô chỉ có màn đêm bầu bạn.
Cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục còn khủng khiếp gấp trăm ngàn lần hơn kẻ sinh ra ở địa ngục.
Trà My được nuôi lớn bằng hạnh phúc và giờ cô đang phải nếm vị đắng bù lại cho chừng ấy năm ba mẹ bảo bọc.
Trà My bỗng bật cười, xe cô đậu ở ngã tư vậy mà cô lại không thấy được con đường của riêng mình.
Nhà biến mất rồi, giờ chỉ còn lại chiếc lồng giam sơn son thếp vàng mà thôi!
Ánh mắt Trà My đờ đẫn và ảm đạm, cô vươn tay rút vài tờ khăn giấy lau nước mắt.
Trầm mặc chốc lát, đợi bản thân bình tĩnh trở lại, cô xoay vô lăng.
Cô bỗng thấy nhớ em trai quá, muốn gặp ngay bây giờ.
Xe băng băng đi trên đường, rất nhanh liền đến bệnh viện Nhân Ái.
Từ ngày được đưa vào cho đến giờ, Luân vẫn luôn ở đây.
Hai giờ sáng rồi, theo lý người ngoài không thể vào, trừ trường hợp cấp cứu.
Tuy nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, Trà My hiện tại là khách hàng mang lại thu nhập lớn cho bệnh viện mà.
Trà My biết ý, cẩn thận di chuyển, không muốn làm phiền đến người khác.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh làm người bên trong hết hồn.
Trà My ngại ngùng xin lỗi:
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý!"
Cô bị quản gắt gao, không có thời gian đến thăm em nên đã thuê người chăm sóc thay.
Bệnh viện tư, dịch vụ gì cũng có, chỉ sợ bạn không tiền.
Thoạt đầu cô cứ lo lắng này nọ, sợ người ta hời hợt với em mình nhưng về sau thì yên tâm, tiền nào của nấy, nhân viên được đào tạo bài bản, làm việc rất chuyên nghiệp.
Anh chàng điều dưỡng viên xua tay:
"Không sao đâu!"
Anh ta kiểm tra các chỉ số của Luân, sau khi xác nhận bình thường liền ra ngoài, chừa lại không gian riêng cho Trà My.
Cô không vội ngồi xuống, cẩn thận rửa tay sạch sẽ mới sang xoa bóp chưa tay cho Luân.
"Em sướng nhất rồi nhé! Có bao nhiêu là người phục vụ, đến chị cũng phải ra tay xoa bóp, chắc đang đắc ý lắm chứ gì?", cô trêu Luân.
Câu hỏi chìm vào hư không, Trà My không lạ gì.
Cô thuần thục giúp Luân tập vật lý trị liệu ở tay và chân, làm xong tất cả các động tác thì sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trà My cầm lấy bàn tay gầy gò của Luân, âu yếm vuốt ve gò má cậu.
Cô thủ thỉ:
"Em nhất định phải khỏe lại đấy, chị làm tất cả đều vì em.
Nếu em cứ nằm mãi thế này, chị biết phải làm sao đây?"
Cô mệt mỏi gục lên bả vai Luân, mắt đỏ hoe.
Bước vào dinh thự xa hoa đó, chí ít ra Trà My đã học được một kỹ năng mà ba mẹ và cả trường lớp không dạy được, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Với tư thế không mấy thoải mái, Trà My ngủ quên lúc nào không hay.
Khi cô giật mình sựt tỉnh thì kim giờ đã chỉ số năm.
Trà My thầm than một tiếng, vội vàng phóng xe như bay rời khỏi bệnh viện chạy về dinh thự.
Giờ vẫn còn sớm, chỉ có người làm lục tục thức dậy lo quét tước, chuẩn bị bữa sáng.
Họ dùng ánh mắt thương hại nhìn theo bộ dáng vội vã của Trà My.
Đêm qua họ nghe tiếng cự cãi, một hồi sau bà Quyên còn gọi xuống hỏi Trà My đi đâu rồi, thái độ hậm hực lắm.
Giờ Trà My trở về, thể nào cũng ăn chửi cho xem.
Đấy, cũng là máu mủ mà có sướng đâu.
Trà My không hay biết gì, cô vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy bà Quyên ngồi trên giường mình, mặt hằm hằm.
"Bác Hai!", Trà My nhỏ giọng gọi, chậm rì rì lại gần.
Bà Quyên lườm Trà My, ném gối về phía cô, quát:
"Cô đi đâu cả đêm không về? Cô xem đây là cái chợ cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả cô My?"
"Dạ, con xin lỗi bác Hai!"
Còn không phải nhờ ơn con trai ưu tú của bác sao?
Câu nói ấy Trà My giữ trong lòng, cô không dám tránh, để mặc cho gối đập vào người, lửa cháy khôn ngoan thì đừng
đổ thêm dầu.
Cô đoán chắc ông bác mình lại qua đêm ở ngoài, bà Quyên phòng không gối chiếc nên giận chó đánh mèo.
Với kinh nghiệm một tháng mấy qua, Trà My có thể thấy được kết cục tồi tệ đang chào đón mình.
Quả nhiên, bà Quyên chỉ tay ra cửa, hét lên:
"Cô đi quỳ trước bàn thờ cho tôi, không đúng mười hai giờ trưa thì không được đứng dậy!"
"Dạ, con biết rồi!"
Trà My ngoan ngoãn nghe theo, để bà Quyên ở lại với cơn ghen.
Nền gạch lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt làm cô rùng mình.
Ánh mắt cô rũ xuống, chứa đựng bao nỗi niềm, không cam tâm, uất ức nhưng chiếm phần lớn lại là bất lực.
Một chiếc lá nhỏ bé chẳng may bị gió cuốn đi, có thể chống lại sao?