Gặp gỡ Nghi cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Nhờ vậy Tường đã thành công tìm thấy đường ra.
Lúc tận mắt trông thấy chiếc xe không đáng mấy đồng mà anh bỏ mặc ven đường, ông Năm đực mặt ra hồi lâu.
Tuy ông không hiểu biết lắm nhưng đoán chắc xe này không rẻ, xe hơi giá làm gì dưới vài trăm triệu? Thế là hình tượng của Tường có chút thay đổi, từ côn đồ nghèo khổ chuyển sang công tử bột ăn chơi trác táng.
Việc đầu tiên Tường làm sau khi về đến khách sạn nằm ngay trung tâm tỉnh L là tuyển tài xế.
Ngạn ngữ có câu không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, anh không muốn trải qua những tình cảm hãi hùng như bị chó rượt, dọa ma, đánh ngất thêm lần nào nữa.
Với mức lương hậu hĩnh, Tường tin chắc thể nào cũng đầy người ứng tuyển.
Vấn đề quan trọng nhất đã giải quyết xong, Tường ăn vội tô phở, sau đó tắm rửa, leo lên giường nằm ngủ.
Nhà ông Năm không có nệm, chỉ dùng tấm chiếu trải trên bộ ngựa.
Anh sinh ra ngậm thìa vàng, quen chăn ấm nệm ấm, không tài nào ngủ được.
Nằm một đêm, trằn trọc mãi, sáng ra nhức hết cả người, cảm giác như bị xe cán qua.
Tường ngủ một giấc, lúc tỉnh lại mặt trời đã lặn, phố thị lên đèn tự khi nào.
Màn hình điện thoại biểu thị đã tám giờ, Tường ảo não gãy đầu.
Nhưng may là anh chưa ngủ đến trưa ngày mai, bằng không sẽ rắc rối.
Thử nghĩ xem, giám đốc mới được điều về ngày đầu tiên nhậm chức lại đến trễ, nhân viên bắt chước theo thì phải làm sao?
"Ông già tính toán cũng vừa vặn quá chứ!", Tường lẩm bẩm đi vào nhà vệ sinh.
Ba anh tuy bắt đi ngay nhưng lại dặn rằng hai ngày sau hẵng đến công ty.
Lúc nghe thấy điều này, Tường tuy thấy quái dị nhưng cũng không để ý gì nhiều, giờ đây ngẫm lại chỉ biết cảm thán.
Nếu không phải bản thân mù đường chính hiệu chắc Tường sẽ cho rằng ba mình giở trò.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tường theo thói quen thức dậy sớm.
Tuy nhiên do mặt mũi còn bầm tím, lại không thông thuộc địa hình, anh đành hít đất tại phòng thay vì chạy bộ như mọi khi.
Tây trang chỉn chu, đầu tóc gọn gàng, Tường bình thản ngồi đợi tài xế mới đến.
Đó là một người đàn ông đeo kính, dáng vóc cao lớn.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lục tung trí nhớ nhưng không nhớ được, Tường quyết định vứt nó sang một bên.
"Chào cậu, tôi là Truyền!", đối phương mỉm cười chào hỏi.
Tường khẽ gật đầu chào lại:
"Chào anh, tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đừng trễ nãi thời gian là được! Việc chính của cậu là lái xe, tuy nhiên không phải lúc nào tôi cũng đi ra ngoài, bình thường cậu sẽ giúp tôi lo chuyện cơn nước.
Thời gian ngoài giờ hành chính tôi sẽ trả thêm cho."
"Cậu yên tâm, tôi sẵn sàng có mặt hai mươi bốn trên bảy!", Truyền khẳng định bằng giọng chắc nịch.
Nụ cười của đối phương trông cứ ngộ nghĩnh thế nào ấy nhỉ? Tường hơi nghi hoặc nhưng cũng không để bụng mấy.
Anh nhìn đồng hồ, thấy gần tới giờ, bèn bảo:
"Chúng ta đi thôi!"
"Dạ!"
Tường đi trước, Truyền lẽo đẽo theo sau.
Khi cả hai xuống tới sảnh, trông thấy người đàn ông mặt mũi buồn xo lặng lẽ đến gần mình, đắc ý nháy mắt.
Ngay lập tức anh ta bị đối phương lườm nguýt.
Truyền càng cao hứng hơn, chỉ muốn bật cười thành tiếng.
Đừng ai bảo tài xế dễ làm, để có được vị trí này, Truyền và người cộng sự lâu năm thiếu điều tàn sát lẫn nhau.
Cuối cùng thì anh cũng có thể ngang nhiên tò tò theo cậu chủ, không cần thậm thụt lén lút nữa, hạnh phúc khôn xiết.
Công ty SP là chi nhánh của tập đoàn Blue Diamond ở tỉnh L.
Giám đốc trước vì có thái độ gian dối trong quản lý đã bị sa thải.
Có lẽ do tuyển nhầm người lãnh đạo, công ty này mở được gần một năm nhưng doanh số không mấy khả quan.
Khi Tường đến công ty còn chưa đến bảy giờ, cách giờ anh nói với phó giám đốc một tiếng rưỡi.
Anh không phải quên mà có chủ đích đến sớm.
Anh muốn xem thử xem nhân viên ở đây kỷ luật thế nào.
Anh giả vờ là khách hàng, lôi tờ báo ra che khuất mặt, ngồi chờ ở sảnh.
Thời gian chậm rãi trôi, bầu không khí yên tĩnh dần trở nên ồn ào.
Người qua kẻ lại tuy chú ý đến người ngồi ở sảnh nhưng chỉ nhìn lướt qua, lo tám chuyện với người bên cạnh.
Chủ đề họ nói khóe làm sao chín phần mười đều dính tới giám đốc mới, Tường nghe ù cả hai tai.
Anh không ngờ bản thân lại nổi tiếng đến vậy, từ gia thế đến ngoại hình, tất tần tật đều bị người bàn luận rôm rả.
"Giám đốc mới nghe nói cũng đẹp trai lắm!"
"Đương nhiên, người thừa kế tập đoàn làm sao xấu được?"
"Này, quan trọng là anh ta còn độc thân, ai mà cao tay hốt được con rùa vàng thì sung sướng cả đời!"
"Chuyện này ai không biết? Mấu chốt là may mắn rơi trúng đầu ai thôi!"
...
Nhân vật chính ngoài cái nhướng mày ra thì không có quá nhiều biểu cảm nhưng người bên cạnh lại khác.
Những mơ mộng viễn vông của các cô nàng mới buồn cười làm sao, Truyền như coi tấu hài.
Với tính tình cậu chủ nhà mình, anh ta đâu dám thể hiện thái độ gì, cố gắng giữ mặt đơ nhất có thể.
Tường ngồi đó đến bảy rưỡi, kết quả vẫn thấy nhân viên ra vào.
Kỷ luật ở đây chắc bị vứt vào sọt rác từ lâu rồi.
Xung quang bỗng dưng ồn ào hẳn, một nhóm đàn ông mặc tây trang từ ngoài bước vào.
Tường dù chưa gặp phó giám đốc lần nào nhưng đã nói chuyện qua điện thoại, nhận ra được.
Hạ thấp tờ báo xuống, đập vào mắt Tường là hai lẳng hoa to đùng được đặt giữa sảnh.
"Mau, đặt ở đó!"
"Đúng rồi!"
"Sắp đến giờ rồi, khẩn trương lên!"
Bọn họ bận rộn như con quay chỉnh chỗ này, sửa góc kia, trong mắt Tường không khác gì mấy tên hề.
Gấp tờ báo lại, anh ném mạnh lên bàn, cố tình lớn tiếng mắng:
"Nhảm nhí!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tường, phần lớn chưa hiểu được tình huống, tỏ ra ngơ ngác.
Phó giám đốc thì khác, sau giây phút kinh ngạc, anh ta vội bước đến, cười toe toét tiếp đón:
"Giám đốc, anh đến khi nào sao không nói một tiếng? Tôi còn lo anh lạ nước lạ cái đó!"
"Cảm ơn anh Xuân đã quan tâm! Tôi đến đây trước giờ đi làm để rồi được chiêm ngưỡng nề nếp của công ty mình.
Rất tuyệt vời!", Tường nói với thái độ đùa cợt.
Xuân gấp gáp muốn giải thích:
"Giám đốc, cái này..."
"Theo tôi quan sát ngoại trừ bảo vệ và lao công, không ai
đi làm đúng giờ.
Trừ tiền lương một ngày, lấy nhân viên làm bậc cơ bản tính lên, theo đó mà nhân hệ số trừ tiền!"
Tường không phải tuýp người sẽ dành thời gian ngồi nghe những lời bao biện.
Anh đứng dậy, đi thẳng lên lầu, khi lướt qua lẳng hoa, không quên nhắn nhủ:
"Tôi không có nhu cầu, công ty càng không, ai đặt thì tự người đó chi trả!"
Sắc mặt mọi người trong sảnh ai nấy đều lộ vẻ khiếp đảm, họ không thể tin được trong nháy mắt tiền lương đã âm đi hết một khoảng.
Thật là sơ suất khi chỉ chăm chăm chú ý đến ngoại hình, gia thế mà bỏ quên tính cách.
Ngày đầu đã vậy thì mai sau biết sống làm sao?
Linh cảm của mọi người không sai, trong vòng một buổi sáng, toàn bộ nhân viên của công ty đã lên bờ xuống ruộng mấy phen vì Tường.
Nhìn bọn họ cuống cuồng chạy tới chạy lui, tay mang đầy sổ sách, vị giám đốc mới nhậm chức vẫn thấy chưa đủ.
Yêu cầu của anh có cao siêu gì đâu, chẳng qua là đám người này ngày thường tham ăn biếng làm giờ mới hoảng lên.
Nếu đã ra tay đánh đòn phủ đầu thì phải làm cho tới nơi tới chốn, gặp anh, coi như họ xui.
Ngày lại qua ngày, trong khi thế giới bên ngoài vẫn rộn rã tiếng nói tiếng cười thì nội bộ SP lại mang tâm trạng ví như bị người yêu đá.
Vừa đau vừa tức, cuối cùng chỉ có thể gặm nhắm một mình.
Đối mặt với những gương mặt sợ sệt, Tường càng thêm ghét bỏ.
Đúng là người của chi nhánh nhỏ không thể so với nhân tài ở tập đoàn.
Ông già anh thật thâm thúy, SP nói trắng ra là nồi xào bần sắp thiu, nghiệp vụ yếu kém, nội bộ rối ren, tài chính bất ổn.
Có lẽ ông ấy muốn nhìn thấy cảnh anh thất bại ê chề đây mà.
Sống theo ý ai đó không phải ý kiến hay, bản tính háo thắng chưa khi nào cho phép Tường cúi đầu chịu thua trước ba mình.
Sân chơi này, anh nhất
định sẽ làm chủ bằng được!
Thành phố S.
Chiều hôm nay Trà My có hẹn với vài cô tiểu thư.
Cuộc sống hào môn kể ra không có nhiều lựa chọn lắm, hầu như chỉ xoay quanh mua sắm và làm đẹp.
Bọn họ mang theo nụ cười chuẩn mực, khoác lên mình hàng hiệu xa xỉ, cùng nhau bước vào trung tâm thương mại.
"Trà My cô thấy cái nào đẹp hơn? Màu đen hay màu trắng?", một cô gái ăn vận theo phong cách gợi cảm hỏi Trà My.
Nhìn hai bộ váy áo trên tay cô ta, Trà My ra chiều đắn đo:
"Cái này khó nha, trắng thanh lịch còn đen thì kiêu sa, hay là lấy cả hai đi?"
"Được đó, đúng ý tôi!", cô ta vui vẻ gật đầu, sau đó lại chạy sang bên kia xem đầm.
Trà My chỉ cười không nói, trong lòng vừa buồn cười lại xen lẫn trống trải.
Khi mua đồ, bọn họ sẽ không hỏi cái nào hợp với bản thân mà ngược lại chăm chăm xem có đẹp không.
Đẹp thôi có ích gì? Thật lãng phí!
"Á! Này cô làm gì vậy? Mắt để trên đầu hả?"
Bỗng dưng nghe thấy tiếng quát nạt, là của cô tiểu thư kia.
Hình như có người va vào cô ta thì phải, Trà My tò mò đi qua.
"Xin lỗi quý khách! Tôi không cố tình!"
"Dĩ nhiên là cô phải nói mình không cố tình rồi chẳng lẽ lại thừa nhận?"
"Không...!Tôi không cố ý thật mà..."
Mặc cho nữ nhân viên rối rít xin lỗi, cô ta vẫn không chịu bỏ qua, tìm đường bắt bẻ.
Trà My thỉnh thoảng lại gặp tình cảnh này, thái độ thản nhiên.
Chỉ là khi nhìn thấy người liên tục cúi đầu xin lỗi, Trà My sững người, là Dung, bạn cô.
Từ lúc tốt nghiệp, bọn họ chưa có cơ hội gặp nhau, sao lại hội ngộ trong hoàn cảnh trớ trêu như vầy?
Bảo Trà My bàng quan nhìn bạn mình bị mắng, cô không làm được.
Đi đến bên cạnh cô tiểu thư đang nổi xung thiên, Trà My tỏ ra lo lắng:
"Sao vậy? Có gì từ từ nói, đâu cần phải lớn tiếng."
"Tôi cũng có muốn đâu, chỉ tại mấy cái phường tạp nham cứ dây vào tôi ấy chứ.
Trà My, cô xem đi, giày của tôi còn bị dơ nữa đấy, hỏng hết cả tâm trạng!", cô ta chỉ tay về phía đôi giày cao gót màu trắng của mình.
Giọng điệu chanh chua Trà My không ưng bụng, cô kề sát tai đối phương, nửa khuyên nửa nhắc nhở:
"Tôi biết là cô không vui nhưng mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cô không thấy đang có người cầm điện thoại phát trực tiếp sao?"
Cô tiểu thư nhìn ra cửa, quả thật thấy được hai cô gái trẻ đang nhìn vào điện thoại nói nói cười cười.
Dạo trước có người quay lại video cô ta mắng chửi tài xế, đăng lên mạng, lùm xùm một khoảng thời gian.
Giờ tạm lắng xuống, nếu lại gây chuyện thêm nữa, coi như cô ta xong đời với ba mình.
"Coi như cô may mắn, đi đứng cũng không ra hồn, đồ nghèo kiết xác!", cô tiểu thư liếc xéo Dung xong hậm hực bỏ đi.
Trà My dù muốn nhưng không tiện nán lại, trước khi đi, cô chỉ kịp nói nhỏ với Dung một câu.
Tiêu tốn thêm hơn cả tiếng mới dứt ra khỏi đám tiểu thư kia, Trà My vội vàng chạy lên sân thượng của trung tâm thương mại.
Dung có vẻ đã tan ca, áo thun quần jean thay cho đồng phục.
Không còn dáng vẻ tươi cười như trước, Dung buồn bã nhìn Trà My.
Ánh mắt ấy khiến Trà My lúng túng:
"Dung, bà vẫn ổn chứ?"
"Nhã nói mà tôi không tin, My, bà thay đổi thật rồi!"
Dung vào làm ở cửa hàng thời trang cũng được hai tháng, tình huống như hôm nay không phải lần đầu.
Rõ ràng là cô tiểu thư đó không nhìn đường, chạy đâm sầm vào cô.
Lỗi nằm ở người ta nhưng khách hàng là thượng đế, nạn nhân như cô chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt xin lỗi.
Dung thấy uất ức chứ nhưng điều khiến cô đau lòng nhất là thái độ của bạn mình.
Cô và Trà My chơi với nhau ngót nghét đã bốn năm, sự thản nhiên trước những lời mạt sát vừa rồi khiến cô tổn thương.
Ngày tốt nghiệp gia đình Trà My xảy ra biến cố, sau đó cô ấy gần như biến mất, Dung cùng Nhã rất lo lắng.
Vài hôm trước, Nhã bỗng nói với cô là đã gặp Trà My khi đang làm phục vụ ở nhà hàng.
Nhã đã định chào nhưng Trà My lại làm như không quen, đi lướt qua không khác gì người xa kẻ lạ.
Dung bán tín bán nghi, hôm nay tận mắt thấy mới biết đó là sự thật.
"Dung, không phải đâu, bà nghe tôi giải thích đi!"
"Không cần đâu, bà lo mà sống tốt với bạn bè thượng lưu của bà đi!"
Trà My muốn giải thích nhưng Dung không nghe, lạnh lùng bỏ đi.
Trà My đứng trên sân thượng, dõi mắt nhìn theo bạn đi xa, chua chát bật cười.
Người ta chỉ tin vào cái họ thấy mấy ai hiểu được nỗi khổ của cô?
Mắt cay xè, Trà My ngước mắt nhìn lên bầu trời chiều ảm đạm, cố không để nước mắt tuôn rơi.
Cô đã chọn em dù cho có phải cắt đứt với bạn bè, giờ họ vứt bỏ cô cũng công bằng thôi.