Tập đoàn Blue Diamond, văn phòng chủ tịch.
Trường Thịnh rời mắt khỏi máy tính, cầm lấy những tấm ảnh người thư ký thân cận vừa mang vào.
Ông Trung vẫn như mọi khi, lẳng lặng đứng yên, đợi chủ mình lên tiếng.
Người con gái trong hình chính là Trà My, bức ảnh được chụp lại vào chiều hôm qua, khi cô gặp Dung trên sân thượng.
Xem ảnh rồi thì phải dành lời khen cho thợ chụp, toàn bắt được những khoảnh khắc đắt giá.
Đôi mắt ngân ngấn nước như xuyên qua cả không gian và thời gian, nhìn thẳng vào Trường Thịnh.
"Kỹ năng chụp ảnh này con bé Vy còn chưa đạt tới đâu!", Trường Thịnh nói với thư ký.
Ông Trung khéo léo đáp lời:
"Đâu, chỉ tại người mẫu ăn ảnh lại đang trĩu nặng tâm sự thôi!"
Trường Thịnh gật đầu:
"Không có nét diễn nào có thể vượt qua sự thật được."
Ông đặt xấp ảnh chụp xuống bàn, mắt vẫn dán vào đó.
Trong lòng có chút khó chịu, thật lạ, vì sao thế? Phải chăng do cô gái này bằng tuổi con mình nên khiến bản năng của môt người cha trỗi dậy? Nếu thật vậy thì cũng chẳng ích gì, ông sẽ không nương tay với người ngoài.
"Hãy xem ánh mắt này đi ông Trung, nó là kết hợp hài hòa giữa ba mẹ.", giọng Trường Thịnh pha lẫn sự hoài niệm.
Thư ký Trung tiến về trước một bước, nhìn qua tấm ảnh, đồng tình:
"Thật vậy, có sự mạnh mẽ của ba lại ẩn chứa nét dịu dàng của mẹ, chỉ là ngày càng ảm đạm, không còn ngập tràn sức sống như lúc đầu."
"Như vậy không tốt sao?", Trường Thịnh cười hỏi.
Đây chính là kết quả ông muốn, dần phá hủy đi ánh mặt, vùi tâm hồn đang rỉ máu vào chỗ tối tăm lạnh giá.
Đau càng nhiều nhớ càng kỹ, quyết tâm mới kiên định, như vậy mới không làm hỏng ván cờ hay.
"Mọi thứ tôi kêu ông chuẩn bị, ông làm tới đâu rồi?"
"Đâu vào đấy cả rồi thưa chủ tịch, chúng ta hành động ngay chứ?", ông Trung cung kính hỏi ý.
Trường Thịnh lắc đầu:
"Còn chưa đến lúc, cứ thủng thẳng lo việc râu ria.
Hãy để cha con ông Thành đẩy cô ta đến bước đường cùng, khi đó những thứ kia mới thật sự phát huy giá trị.
Mồi ngon hay không còn tùy thời điểm quăng cần."
Trà My vẫn mau nước mắt tức là cô ta còn trông đợi sự an ủi từ ai đó.
Ông sẽ giúp cha con nhà kia một tay, phá hủy nốt bờ vai cuối cùng.
Ba năm yêu đã là gì, một khi Trường Thịnh này muốn, không gì có thể chạy khỏi lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ, xin lỗi vì đã đem niềm an ủi sau cùng của cháu đi nhóm lửa.
Trường Thịnh kéo từ ngăn tủ ra bật lửa, ung dung đốt hết xấp hình trên bàn, gạt tàn ở chỗ ông chỉ có mỗi công dụng ấy.
Nhìn gương mặt Trà My bị ngọn lửa bao trùm, biến thành đống tro tàn, Trường Thịnh mới hỏi:
"Thằng Tường thế nào rồi?"
"Rất tốt thưa chủ tịch, ngày đầu tiên đi làm đã chấn chỉnh tác phong, mọi người ở đó đều sợ hãi cậu ấy!", ông Trung nói đúng như những gì báo cáo.
"Trò vặt! Ông bà dạy rồi, anh hùng là anh hùng rơm, ta cho mồi lửa hết cơn anh hùng! Người ở đó có ai ăn chay đâu, vờ sợ cho nó vui thôi, đợi khi nó lơ là liền cắn một cái, chết tươi."
Trường Thịnh chỉ hỏi thư ký cho có lệ, tính nết con trai mình ra làm sao, ông nằm lòng.
Tường rất háo thắng, thế nên điều đầu tiên nó sẽ săm soi, chộp ngay lỗi sai để đánh đòn phủ đầu.
Tiếp đến sẽ dùng nhiều cách đàn áp đối phương, đến khi họ thuần phục mới thôi.
Phương án này không tồi nhưng nếu non tay bị đối phương bắt bài thì coi như xong.
Phó giám đốc ở SP - Xuân là cháu của ông Lẫm, lắm mưu nhiều kế.
Tay giám đốc trước vì dính bẫy mà phải bắt tay biển thủ tiền công ty.
Trường Thịnh đang háo hức chờ xem con trai giải quyết như thế nào.
Bất kể thế nào, Tường chỉ có thể thắng, hơn nữa phải là thắng đẹp, thắng toàn diện.
Hất cẳng một phó giám đốc ở chi nhánh nhỏ nhoi đâu đáng nói, quan trọng nằm ở chỗ tạo được cái uy khiến Hội đồng quản trị kiên dè, bằng không mai sau bọn họ sẽ ngọ nguậy muốn leo lên đầu con ông.
"Chủ tịch không lo sao? Tên Xuân kia toàn dùng thủ đoạn hèn hạ.", thư ký Trung thắc mắc.
Người đứng đầu tập đoàn lời ít ý nhiều bảo:
"Cứ coi như cho nó đi trại hè!"
Trường Thịnh không phải người sợ mạo hiểm, tuy nhiên ông luôn mạ hiểm trong giới hạn cho phép.
SP dù trong dù đục, chung quy chỉ là bể cá ông nuôi.
Tường có lẽ sẽ thua nhưng ba nó thì không.
Tỉnh L, buổi tối.
Tường hiện tại đang có mặt ở một vũ trường theo lời mời của Xuân và và thành phần cốt cán.
Anh thừa hiểu họ có dụng ý khác nhưng vẫn gật đầu, tại sao không?
Mân mê ly rượu trên tay, nhìn bọn họ tay ôm tay ấp các tiếp viên, vui sướng hát hò, Tường nhớ lại buổi trưa.
Khi xung quanh ai nấy đều đi ăn, anh vẫn làm việc tại văn phòng, bỗng có người gõ cửa.
Đó là Quý, một người đàn ông còn trẻ, chắc bằng tuổi với Tường.
Anh ta đảm nhiệm những vị trí quan trọng mà chỉ là nhân viên tầm thường.
Ngay từ lần đầu trông thấy, Tường đã thầm tiếc cho Quý.
Đối phương có năng lực, xứng đáng được chức vụ cao hơn.
Không như phần đông rụt rè e sợ, khi đối mặt với Tường, Quý khá bình tĩnh.
Anh ta nghiêm túc nhắc nhở Tường:
"Giám đốc, anh phải cẩn thận với bè lũ của phó giám đốc đấy.
Bằng không, dù có là người thừa kế tập đoàn thì cũng khó thoát khỏi vũng bùn.
Hãy lấy giám đốc trước ra làm gương!"
Quý nói xong thì cúi đầu rời đi, không nán lại thêm một giây nào nữa.
Tường đang buồn ngủ tức thì tỉnh cả người, không phải vì sợ mà vì hưng phấn.
Cái chi nhánh nhỏ này cũng thú vị thật, kịch tính như phim.
"Giám đốc, anh chịu đi cùng làm tôi mừng lắm! Chúng ta cụng ly nào!", Xuân lại gần mời rượu.
Dưới ánh đèn mờ, những thớ thịt trên mặt Xuân làm Tường phát ngán.
Có lẽ trong vài ngày nữa, hẳn là anh sẽ tránh xa các món chế biến từ thịt heo.
Vì mục đích riêng, Tường chịu khó phối hợp, nâng ly cùng Xuân.
"Uống cho ngày tháng hợp tác sau này của chúng ta!"
Sắc mặt mấy người đàn ông rõ ràng sượng ra, giám đốc mới thật tâm lý, ngụm rượu trong miệng khó nuốt đến lạ.
Xuân miễn cưỡng uống cạn, cầm cục xí ngầu bảo:
"Mọi người, hay là chúng ta chơi tung xí ngầu đi, ai nhỏ nhất thì uống!"
"Được, được!"
Mọi người nhiệt tình hưởng ứng, Tường thoáng thấy được Xuân nháy mắt ra hiệu với đồng bọn.
Trò chơi này nhất định không đơn giản!
Xuân hài lòng nhìn quanh, sau đó ngập ngừng hỏi Tường:
"Giám đốc, còn anh?"
Tới rồi! Tường liếc sơ qua mấy chai rượu bày la liệt trên bàn, cầm ly rỗng trên tay Xuân ném sang một bên, đổi thành ly lớn hơn.
Anh tùy tiện chọn đại hai chai rượu khác nhãn hiệu, đổ vào ly đó.
Xong xuôi cả rồi, Tường mới lên tiếng hỏi ngược lại:
"Chơi như vầy mới kích thích, thế nào, có ai theo tôi không?"
Mấy cái tên ngớ ngẩn này, khi anh ăn chơi bọn họ đang ở đâu chứ?
"Tất nhiên sẽ theo đến cùng rồi!", Xuân đi đầu trả lời.
Xí ngầu liên tục được tung, những bốn hợp rượu bắt đầu ra lò.
Các tiếp viên sớm đã say khướt, gục xuống tại chỗ chừa lại không gian cho đám đàn ông tranh cao thấp.
Mặt ai nấy đều đỏ ửng, Tường ba lần tung trúng một nốt, uống một bụng rượu.
Đôi mắt anh lộ vẻ đờ đẫn, xem chừng đã say, nãy giờ anh thua cũng kha khá.
Xung quanh gục hết, chỉ còn mỗi Tường và Xuân.
Xuân bá cổ Tường, thủ thỉ chèo kéo:
"Giám đốc, mừng anh nhậm chức, tôi đã chuẩn bị quà cho anh.
Bảo đảm không vô nghĩa như lẳng hoa kỳ trước."
"Thế à? Quà gì? Hức! Cho xem cái nào!", Tường nói xong liền im bặt, gục đầu lên bàn.
Xuân cũng say không kém ai ở đây, anh ta xoa trán, cố mở to mắt gọi điện thoại.
Ngay sau đó quản lý vũ trường liền có mặt, Xuân bảo với ông ta:
"Chăm sóc thằng này cho tốt, lựa mấy em còn nguyên nhãn, thuốc thang đầy đủ vào!"
"Tôi đã làm bao lần rồi, anh còn chưa yên tâm sao?"
Ông ta mỉm cười gian xảo, ngoắc tay ra hiệu với nhân viên phục vụ, để họ dìu Tường đi theo mình.
Hai mắt Tường nhắm nghiền, anh cảm nhận có thể mình lúc thì nghiêng sang trái, khi lại ngã sang phải, sau cùng bị vứt lên thứ gì đó mềm mại, chắc là nệm.
Quản lí đưa hai viên thuốc cho nhân viên, ra lệnh:
"Cho nó uống!"
"Dạ!"
"Hầu hạ cho tốt, sáng ra nhớ diễn cho thật vào, hỏng chuyện của tao thì mày đừng có trách!", tên quản lí nhìn cô gái đứng cạnh giường, gằn giọng cảnh cáo.
"Dạ, tôi biết rồi!", cô gái sợ sệt gật đầu.
Phục vụ nắm lấy cằm Tường, bóp chặt hòng nhét thuốc vào.
Tuy không phải dạng ăn chơi đàn đúm nhưng Tường có thể đoán được đái khái ý đồ, chắc là định dàn cảnh mây mưa rồi quay video uy hiếp.
Tường đánh mạnh vào bàn tay đang bóp cằm mình, phục vụ theo phản xạ rụt tay về.
Anh chậm rãi ngồi dậy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Biểu cảm của tên quản lí khá đặc sắc, làm việc xấu bị bắt tại trận, mặt tái đi rồi.
Tường ung dung đi qua kẹp cổ tên quản lí, bước chân rất vững vàng, không giống người chút nào.
Anh đưa viên thuốc ra, nửa đùa nửa thật hỏi:
"Cái gì đây? Kẹo hả?"
Tên quản lí cười cười:
"À, cái này..."
"Suỵt!", Tường đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu đối phương im lặng rồi nói tiếp, "Đừng có mà vờ vịt với ông đây, tính tình tôi không tốt đâu! Có vẻ ông đã bắt tay với tên Xuân làm nhiều lần rồi nhỉ? Dùng phụ nữ trục lợi, gài bẫy người khác, lương tâm bỏ đâu?"
"Quý khách say rồi, nói gì tôi không hiểu!", tay quản lí giả ngu.
Tường nghe vậy cười khẩy, tay kẹp cổ dùng thêm chút sức, cơ bắp cường tráng tiếc thay lại phải ẩn mình dưới lớp áo sơ mi.
Quản lí khó chịu, vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng không ăn thua.
"Chén cơm của ông tôi không muốn đập, đừng có ép tôi, hiểu không? Tên Xuân là phó giám đốc, còn tôi là giám đốc.
Đoàn luật sư của Blue Diamond dư sức tặng ông vé một chiều bóc lịch.
Thay vì khiến Văn Tường tôi phật lòng, ông nên chấp nhận đề nghị sau đây.
Ngày mai ông ở đâu là tùy vào ông cả thôi!"
Những mờ ám trong các quán bar, vũ trường, hộp đêm, Tường biết hết.
Tuy nhiên anh không thể vạch trần, bởi dây mơ rễ má trong đó phần lớn đều dính tới hào môn.
Cuộc sống này trắng đen đôi khi lẫn lộn, đừng cố phân biệt rạch ròi mà chi, hại nhiều hơn lợi.
"Thế chẳng hay đề nghị của quý khách là gì?", quản lí thận trọng thăm dò, lời cảnh cáo này hoàn toàn có cơ sở để tin.
Trước khi lưu lạc đến tỉnh L, ông ta bon chen ở thành phố S.
Trong giới ăn chơi ở đó lưu truyền quy tắc ngầm ba không.
Thứ nhất, không tiết lộ ồn ào hào môn với báo chí.
Bất kể mắt thấy, tai nghe chuyện gì, sống để bụng chết mang theo, số phận những kẻ tọc mạch rất thê thảm.
Thứ hai, không làm phật lòng người thừa kế Thiên Thành.
Tính tình Tú vốn nham hiểm, thù dai, đắc tội coi như tương lai vứt qua ô cửa sổ.
Điều thứ ba, cũng chính là giai thoại nổi tiếng nhất, không tính kế hãm hại con của chủ tịch Blue Diamond.
Theo như lời kể thì nhiều năm về trước, vì thù oán trên thương trường, công ty đối thủ đã bày kế dụ hai người con của ông Thịnh đến quán bar.
Mộ phục vụ đã tiếp tay, bỏ thuốc lắc vào đồ uống của họ, sau đó báo cảnh sát bắt giữ, khi ấy cả hai chưa đủ tuổi thành niên.
Trường Thịnh nổi trận lôi đình, tận dụng mọi mối quan hệ chèn ép đối thủ, vẻn vẹn một tuần buộc phải tuyên bố phá sản.
Phục vụ tiếp tay số phận không tốt đẹp hơn là bao, ngồi tù hết mấy năm.
Nếu dừng lại ở đó thì có gì đáng nói, y vừa mãn hạn tù, ra hôm trước thì bữa sau lại bị tóm vì vì tàng trữ ma túy.
Ai có não liền hiểu vì sao thôi, e là cả đời y đều phải bóc lịch.
Trường Thịnh còn cao tay ở chỗ tẩy trắng cho con cái mình.
Đoàn luật sư hùng hậu của Blue Diamond đã thành công chuyển hướng vụ án từ trẻ vị thành niên sử dụng chất cấm sang triệt phá đường dây mua bán chất cấm.
Con ông ấy nghiễm nhiên trở thành nạn nhân, không tổn hại dù chỉ là một cọng tóc.
Quản lí không ngờ mình sẽ được gặp mặt người thừa kế Blue Diamond ở tỉnh L tầm thường này, là phúc hay họa đây? Nếu biết trước thân phận đối phương, cho vàng ông cũng từ chối, tên khốn Xuân hại chết ông rồi!
"Ông đã biết mà còn hỏi, muốn giỡn với tôi sao? Thỉnh thoảng tôi không có nhiều kiên nhẫn diễn trò đâu, hiểu không?"
Tường úp ngược bàn tay, viên thuốc rơi xuống, nó vừa mới chạm vào sàn nhà, chưa kịp phóng lên đã bị giày da đắt tiền giẫm nát.
Ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ngạo nghễ quan sát những người còn lại.
"Tôi nhất định sẽ làm quý khách hài lòng!"
Quản lí liếc nhìn sườn mặt góc cạnh của anh, âm thầm nuốt nước bọt.
Làm việc với đám nhà giàu thật khổ, luôn bị kẹp giữa.
Gì thì gì, đầu tiên cũng phải nghĩ cho mình, thân ai người nấy giữ.