Buổi sáng, trời xanh mây trắng.
Dù mặt trời đã lên cao, Trà My vẫn lười biếng nằm ườn trên giường.
Cô có thể làm gì được khi mà chân đã bị bong gân? So với việc nhảy lò cò đi khắp nhà thì nằm yên đây tốt hơn nhiều.
Vả lại, cô đã bảo vệ xong luận văn ra trường, giờ là lúc nghỉ ngơi.
Trà My cũng không ngủ nướng được lâu hơn, có lẽ ý trời hoặc vì chịu thua nỗi tương tư mà Khải - anh bạn trai đang đi công tác ở nước ngoài gọi điện về.
Trà My chộp lấy điện thoại ngay khi nó vừa reo nhưng cô chợt khựng lại, đợi đến hồi chuông thứ ba mới nghe.
Cô phải tỏ ra có giá chứ!
"Em nghe đây? Sao thế anh?"
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông trẻ tuổi bật cười vờ trách:
"Này người đẹp, người yêu gọi cho nhau thì có thể vì chuyện gì? Ai là người hứa tối hôm qua sẽ gọi điện cho anh? Anh đi bàn công việc về đến tối muộn mà vẫn cố thức chờ em đó biết không?"
Quen nhau đã ba năm, Khải phần nào hiểu được tính cách bạn gái, rõ là cũng nhớ anh nhưng cứ phải làm giá.
Tối qua đợi mãi mà Trà My không gọi, anh rất lo lắng, thấy cũng trễ muốn gọi lại sợ làm phiền nên thôi giờ thì coi như yên tâm rồi.
Bị bạn trai hỏi tội, Trà My biết mình có lỗi, ngượng ngùng nhận sai:
"Em xin lỗi! Em đã muốn thế đâu, chỉ tại hôm qua gặp chuyện xui xẻo, tối về em loay hoay một chút, ngủ quên lúc nào không hay!"
"Em gặp chuyện gì? Có sao không?"
Thấy giọng Khải đầy lo lắng, Trà My như nếm mật.
Cô trấn an anh:
"Cũng không tới nỗi nào, chỉ là em bị mắc kẹt trong thang máy, xui phải biết anh ạ.
Nó cứ rung lắc chao đảo, em ngã tới ngã lui cuối cùng thì bong gân mất tiêu!"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, khi Trà My lầm tưởng bạn trai đã tắt máy rồi bỗng nghe tiếng thở dài:
"Em đúng là không để anh an tâm được chút nào! Tại sao anh vừa vắng mặt thì em lại xảy ra chuyện hả?"
"Ơ, anh nói ngộ, em làm sao biết được? Tại xui thôi, có phải em muốn đâu!"
Trà My cũng muốn biết lý do lắm, hai mươi hai tuổi đầu, hôm qua là lần đầu tiên gặp sự cố khi đi thang máy.
Cô mà có tài bói toán, nhất định sẽ lội cầu thang bộ cho lành.
Tối qua ngủ Trà My còn mơ thấy bị nhốt trong đó thêm lần nữa, chỉ mỗi mình cô, kêu khan cả tiếng không ai cứu.
Nhắc tới vụ án ngày hôm qua, Trà My bỗng nhớ ra một việc.
Cô trịnh trọng thông báo:
"Em nói cho anh biết nhé, quà sinh nhật của anh đã được sung công rồi.
À mà có lẽ em cũng không thể nhảy lò cò ra sân bay đón anh đâu."
"Tại sao quà của anh lại bị sung công?", Khải khó hiểu, mỗi khi tới ngày sinh nhật của anh, Trà My đều chuẩn bị quà cơ mà.
"Thì em bị mắc kẹt chung với một chú kia, chính chú đã đỡ để em không bị ngã đập đầu, vậy nên em đem quà mua cho anh tặng luôn chú ấy rồi."
Quần của cha, áo của em trai không thể lấy, vậy nên cô đành ủy khuất người yêu.
Váy áo phụ nữ thì dù có tặng, người ta cũng không lấy đâu.
"Cảm ơn bạn gái yêu quý đã cho hay, anh hạnh phúc chết mất!"
"Xì!"
Khải bất lực lắc đầu, uống một ngụm cà phê để tỉnh táo đầu óc.
Bạn gái anh là một người linh hoạt, lúc chững chạc, khi lại y như những cô gái mới lớn.
Hãy xem cách mà cô ấy cười trên nỗi đau của anh đi, nên làm gì đây?
"Cốc! Cốc!"
Có người gõ cửa, Trà My vội ngẩng lên, sau đó bẽn lẽn nói với Khải:
"Mẹ lên, em tắt máy trước nhé!"
"Ừ, em lo nghỉ ngơi đầy đủ nhé, nhớ có gì phải gọi báo anh một tiếng!"
"Dạ, em biết rồi!"
Có được câu trả lời từ bạn gái, Khải mới yên tâm tắt máy.
Nhìn tài liệu la liệt trên bàn, anh cố trợn to mắt, thầm động viên mình.
Bầu trời Nhật Bản cũng đẹp không kém quê nhà, Khải lại tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Ở phòng Trà My.
Bà Trang bưng mâm trái cây và ly nước ép vào phòng, đặt lên bàn cạnh giường.
Bà ấy mỉm cười nhìn con gái, nửa trêu nửa thật hỏi:
"Anh anh em em ngọt xớt nhỉ? Chừng nào cưới đây cô?"
Trà My xấu hổ ôm lấy cánh tay mẹ nhõng nhẽo:
"Mẹ này, cứ trêu con! Con còn nhỏ lắm mẹ nỡ gả con đi sao? Nói trước bước không qua, tụi con vẫn chưa có ý định đó đâu!"
Cô mới hai mươi hai, Khải thì hai mươi tám, đang độ tuổi muốn lập nghiệp, kết hôn không thích hợp cho lắm.
Quen nhau ba năm, thật sự cũng không phải khoảng thời gian quá dài, ai cũng nghĩ họ hợp nhau nhưng thực chất thỉnh thoảng hai người họ vẫn cãi nhau ỏm tỏi cả thôi.
Bà Trang gõ nhẹ lên trán con gái:
"Mẹ còn không phải vì lo cho con sao? Khải cũng được, con không lo cột chặt, mai mốt mất lại trách mẹ khóc cha."
"Hấp tấp hỏng việc! Con gái mẹ cũng không phải không thể gả đi được!"
Trà My không cho là đúng, duyên đến duyên đi, biết đâu mà lần? Một khi tình cạn, lòng người thay đổi, giấy kết hôn hay con cái cũng vô nghĩa, thuận theo tự nhiên thì hơn.
Chuyện đó ít nhất cũng phải để cô có công việc ổn định cái đã, sống dựa vào người khác không tốt.
"Được rồi, mẹ cãi không lại con.
Chẳng hay công chúa muốn ăn gì để bà già này làm cho?"
"Cái gì cũng được, món nào mẹ nấu chả ngon.
Mẹ là bà già thì con phải làm sao chứ? Ra đường ai cũng nhận lầm mình là hai chị em đó!", Trà My ôm mẹ nịnh nọt.
Làm người có ai không thích được khen, bất chấp thật giả, nghe thấy đều mát mặt.
Bà Trang tuy trong lòng vui như trẩy hội nhưng lại sĩ diện, giả vờ nghiêm túc.
"Đừng có ba hoa! Mẹ cô già rồi, làm sao so được với gái mười tám, hai mươi?"
"Con nói thì bảo ba hoa, sao ba nói mẹ liền cười tít mắt? Có cần phân biệt đối xử thế không người đẹp?"
Trà My không ngại vạch trần, giọng có chút ghen tị.
Cô rất ngưỡng mộ ba mẹ mình, từ khi bắt đầu có nhận thức, Trà My chưa thấy họ lớn tiếng cãi cọ lần nào, mỗi ngày đều ngọt ngào khiến người ta phát hờn.
Chắc hẳn không chỉ riêng cô, ai cũng muốn một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như vậy.
"Ờ thì, ba con khác, con khác, không giống nhau!"
Nghe con gái nhắc tới chồng, bà Trang mỉm cười e thẹn.
Dù đã lấy nhau hai mươi năm hơn nhưng bà vẫn cứ ngượng ngùng như ngày đầu gặp gỡ.
Trà My cầm ly nước ép, uống một miếng, tặc lưỡi lắc đầu:
"Ôi tình yêu loài người! Mẹ tha cho con đi, con sắp ngộ độc đường rồi!"
Cam ép chua muốn nhức răng nhưng vẫn không thể chống lại bầu không khí ngọt lịm này.
Đôi lúc Trà My hoài nghi mình làm sao mà lớn lên an toàn thay vì chết chìm trong hũ mật.
Bà Trang bị trêu đỏ bừng mặt, mắng yêu:
"Con với chả cái! Mẹ đi xuống đây, cần gì gọi mẹ nhé bé cưng!"
"Dạ!"
Trà My ngoan ngoãn lên tiếng, cô ôm lấy dĩa trái cây, bắt đầu hành trình ăn hại của mình, ai rồi cũng tới lúc phải bị đạp ra đường đời bươn chải, được dịp làm biếng thì nên tận dụng.
Một giờ sáng, phòng Trà My vẫn sáng đèn.
"Ôi, cái lưng đáng thương của tôi!"
Trà My đặt laptop sang một bên giường, vươn vai than thở.
Cô có cảm tưởng, cột sống mình hiện tại không khác gì mấy cây cà chua bị héo, rũ xuống mắc thương.
Ngồi làm việc không đúng tư thế nó khổ thế đấy!
Xoa nhẹ đôi mắt, cô thu dọn mấy cuốn từ điển và laptop, tùy tiện đẩy hết vào tường.
Dịch suốt mấy tiếng đồng hồ, thế mà chưa được nửa quyển sách, kiếm tiền đúng là không dễ dàng.
Trà My khá thích thú với ngôn ngữ nên chọn học chuyên ngành phiên - biên dịch.
Từ năm nhất, cô đã lân la khắp các diễn đàn, trang web, hội nhóm để tìm kiếm cơ hội dịch thuật.
Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng khó khăn nhưng về sau quen việc, tích lũy được kha khá kinh nghiệm, Trà My ra trường cũng tự tin phần nào.
Trà My tắt đèn rồi, nằm xuống trùm mền rồi thế nhưng chung quy vẫn phải bật dậy.
Cô đói bụng!
Thật nghiệt ngã, Trà My vừa thở than vừa khổ sở lê lết cái chân què của mình xuống bếp, đoạn đường chẳng có bao nhiêu nhưng cô cứ ngỡ cả thế kỷ đã trôi qua.
Thiết nghĩ ăn mỳ xong, quay lên chiếc bụng lại kêu cho xem.
Khi Trà My rón rén đi ngang phòng ba mẹ, cô nghe thấy tiếng vọng ra.
Chuyện lạ có thật, giờ này bình thường họ đã ngủ từ lâu, sao hôm nay lại nổi hứng làm cú đêm? Vì tò mò, phần vì hết nhảy lò cò nổi nữa, cô áp tai vào cửa nghe ngóng.
"Hôm nay ông già tìm anh!"
"Ba tìm anh? Có chuyện gì sao anh?"
"Hừ! Có chuyện gì tốt chứ? Ông ta muốn anh về nhà!"
"Vậy ý anh sao?"
"Đương nhiên là không rồi, về đó chính là tự nhảy vào chảo dầu, một nhà bốn người chúng ta đang sống rất hạnh phúc mà, anh không ngốc.
Cứ để mặc lũ lang sói ấy tự tranh giành cấu xé nhau đi!"
...
Người bên trong phòng còn nói tiếp nữa nhưng Trà My không có hứng nghe.
Ông già ba đề cập tới chính là người ông mà cô chưa gặp lần nào.
Ba mẹ không nhắc nhiều nhưng Trà My rất phản cảm với ông nội.
Lý do cũng đơn giản, ông không ủng hộ cuộc hôn nhân của ba mẹ vì mẹ xuất thân bình dân không như ba con nhà giàu.
Nếu không phải ba nhất quyết bảo vệ tình yêu, dứt áo ra đi chắc có khi Trà My không được thấy ánh mặt trời.
Ông đoạn tuyệt quan hệ cha con từ dạo đó, đến nay cũng hơn hai mươi năm chứ ít gì.
Hôm nay bỗng dưng tìm đến, rõ là có mưu đồ.
Trà My buồn bực bĩu môi trở về phòng, nằm trên giường, cô lại nghĩ linh tinh.
Nghĩ mãi, mí mắt nặng dần, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Một đêm này, Trà My dường như mơ thấy ác mộng, cựa quậy chẳng yên.
Sáng ra, cô không nhớ được gì, chỉ cảm thấy người vô cùng uể oải, nước mắt thấm ướt bên gối.
Cảm giác bất an vụt thoáng qua, quá nhanh, Trà My còn chưa kịp nhận ra đã biến mất.
Khoảnh khắc trước khi sóng thần ập đến, đôi lúc bình yên đến lạ.