Nơi Tú bảo Trà My đến là một khách sạn có tiếng ở thành phố S - Hương Xuân.
Xung quanh đây có nhiều chỗ ăn chơi, nếu Tú say rượu vào đây nghỉ tạm cũng hợp lý.
Dặn dò tài xế vài câu, Trà My một mình đi vào.
"Chào cô, tôi đến đón anh Tú ở phòng , tôi là em họ anh ấy!", Trà My nói với nhân viên ở quầy tiếp tân.
Nhân viên hình như đã được dặn trước, không làm khó gì liền đưa cho Trà My chìa khóa:
"Chìa khóa đây thưa cô, thang máy ở bên phải ạ!"
"À vâng, cảm ơn cô!"
Trà My cầm chìa khóa bước vào thang máy, vừa đi vừa thắc mắc.
Cô đến đón người chứ đâu phải ở lại, đưa chìa khóa làm gì?
"Ting!"
Tốc độ di chuyển của thang máy rất nhanh, Trà My không có nhiều thì giờ để suy nghĩ.
Cô bước ra ngoài, cả hành lang sang trọng không có một bóng người.
Cực chăng đã, Trà My đành đi dọc theo hành lang tìm phòng.
Đứng trước phòng , Trà My lịch sự gõ cửa:
"Cốc! Cốc!"
"Anh Tú, em đến đón anh về đây! Anh mau mở cửa đi!"
Đáp lại cô là sự im lặng, Trà My gõ thêm vài lần nữa kết quả cũng y thế.
Giờ này đã trễ, cô lo sẽ làm phiền đến những người khác nên lấy chìa khóa phòng tự xử.
"Tách!"
Tiếng mở khóa tuy nhỏ nhưng lại nổi bật giữa không gian yên tĩnh.
Trà My không vội bước vào, cô mở chạm vào màn hình điện thoại, nhấn nút gọi cho dãy số mình đã soạn trước đó.
Xong xuôi cô mới mở tung cửa, ngó vào, bên trong tối om như mực, căn bản không thấy gì.
Sự cảnh giác được đẩy lên mức tối đa, Trà My nhỏ giọng thăm dò:
"Anh Tú, em đến rồi, mình về thôi! Anh Tú!"
Vẫn không thấy Tú trả lời, Trà My càng bất an.
Cô với tay lên tường bật đèn lên, phát hiện trong phòng không người.
Chân mày hơi nhíu lại, cô nghi hoặc tự hỏi Tú định chơi trò gì.
Bất thình lình cửa phòng đóng lại, nghe tiếng khóa cửa vang lên, Trà My giật mình xoay người.
Hai mắt trợn trừng đầy kinh hoàng, cô cảnh giác lùi về sau.
Trong phòng này xuất hiện thêm một người nữa từ khi nào?
"Ông là ai? Tú đâu?", Trà My nghe thấy giọng mình run
run, cô cầm chặt điện thoại trong tay.
"Ông cái gì chứ? Gọi anh là được rồi, hai đứa mình cách nhau có bao nhiêu tuổi đâu!"
Người đàn ông lạ mặt chính là phó chủ tịch tỉnh.
Đúng là tuổi tác đôi bên cách nhau không nhiều, trên dưới vài tuổi đấy nhưng phải xem là so với ai, nếu với anh em ông Tuấn thì đúng.
Mặt ông ta đỏ bừng như, đứng cách nhau gần hai mét Trà My vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Bị ánh mắt không đứng đắn quan sát từ trên xuống dưới, cô tưởng như bản thân là con tôm, con cá nằm trên dĩa đợi người thưởng thức.
"Ba mẹ tôi dạy phải biết tôn trọng người lớn tuổi.
Tú đâu? Anh ta đi đầu rồi? Là anh ta kêu tôi tới rước mà, bảo anh ta ra đây!", Trà My vừa nói vừa nhìn quanh, hòng tìm đường thoát thân.
Tại sao cô cứ phải đối mặt với chuyện này hoài thế nhỉ?
"Thằng Tú nó nghỉ ở phòng khác rồi em ạ.
Nếu em đã đến đây rồi chi bằng ở lại một đêm với anh, anh có nhiều thứ muốn dạy em lắm, anh họ em đã đồng ý rồi, em đừng lo!"
Phó chủ tịch tỉnh trút bỏ bộ mặt đạo mạo ngày thường, không ngại nói ra mấy lời khiếm nhã.
Trong chặng đường lăn lộn chốn quan trường, ông ta gặp rất nhiều người phụ nữ.
Người con gái trước mặt tuy không phải đẹp nhất nhưng lại là có địa vị cao nhất.
Rượu vào thì lời ra, ông ta chỉ nhất thời nổi hứng đề cập đến ai ngờ Tú lại đồng ý thật.
Phen này ông ta hời rồi, không biết mấy cô tiểu thư nhà danh giá có mùi vị gì đây?
Trà My như bị tạt một chậu nước lạnh, đoán được là một chuyện, chính tai nghe được lại là chuyện khác.
Cô ước gì Tú có mặt ngay tại lúc này, cô sẽ không do dự mà tặng anh ta một cái tát.
Tiếc nỗi Tú đã trốn ở đâu mất tăm nhưng chẳng sao, vẫn có chừa lại đồng bọn kia mà.
"Cảm ơn lòng tốt của ông, tôi phải đi về, tránh ra đi!"
Trà My giận dữ ném túi xách về phía trước, đập trúng người đối phương.
Phó chủ tịch tỉnh xụ mặt xuống ngay, không ai vui nổi khi bị đánh cả, đặc biệt trong bối cảnh nhạy cảm thế này thì khác nào tỏ ý chống đối.
Ông ta đá văng túi xách, loạng choạng nhào tới muốn ôm lấy Trà My.
Cô nhanh nhẹn né người tránh đi khiến đối phương ôm hụt, mất đà suýt té.
"Sao em lại như vậy? Không ngoan chút nào! Mau, lại đây cho anh ôm cái đi, anh thương em thì mới giúp nhiều cho anh họ em chứ!", ông ta tuy giận nhưng sớm đã thông thuộc đường đi nước bước dụ dỗ phụ nữ.
Cứ ngon ngọt trước đi, đợi đến lúc lừa được len giường còn không phải tùy ông ta định đoạt sao? Gặp mấy em ngoan ngoãn nhiều rồi giờ đổi hướng sang mèo hoang cũng hay đó chứ.
Đêm nay chắc vui lắm đây!
"Hãy tự trọng! Tôi không có người anh nào đáng tuổi ba mình cả!", Trà My lạnh lùng vạch rõ ranh giới.
Chân âm thầm lùi về sau, mắt thấy cách cửa không xa, cô xoay người chạy đi.
Trà My nhanh nhưng phó chủ tỉnh kinh nghiệm dày dặn, sớm đã tính trước sai người khóa ở ngoài rồi.
Trà My đập cửa trong vô vọng, mắt toát lên sự tuyệt vọng.
Ai, ai có thể cứu được cô đây?
"Lại đây, anh thương em mà!"
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đồ đểu cán, đồi bại!"
Tên phó chủ tịch tỉnh nhào tới ôm lấy Trà My, đi về phía giường.
Trà My kịch liệt vùng vẫy, tay đấm chân đá, dù vậy vẫn nắm chặt điện thoại.
Ngay khi bị ném lên giường, cô bật dậy nhanh như lò xo, quơ quào mọi thứ ném vào tên đầu hói tinh trùng xông não.
Chăn gối tuy cồng kềnh nhưng không có sức công kích, chỉ như phủi bụi.
Khi những đồ vật trên giường bay hết cũng là lúc Trà My bị cơ thể đàn ông nằm đè lên.
Gương mặt đáng tuổi ba không ngừng áp sát hôn hít khiến Trà My tởm lợm muốn ói.
Lấy tay che mặt mình, cô hét lên bằng chất giọng hoảng loạn:
"Tránh xa tôi ra! Ông không được làm bậy, gia đình tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"
"Cô bé, ba mẹ em chết rồi, ai sẽ quan tâm chứ? Anh họ em đã đem em tặng cho anh, anh đây có gì phải sợ nữa? Ngoan đi, anh vui em cũng vui, đôi bên cùng có lợi."
Giờ phút này ông ta không quan tâm gì ngoài việc nên xơi tái con mèo hoang này như thế nào.
Phụ nữ chỉ được cái mạnh miệng, mấy người dám công khai mình bị xâm hại? Cháu gái chủ tịch tập đoàn Thiên Thành dù có cái gan đó thì ông nội cô ta cũng không cho phép.
Nhà giàu ngại mặt mũi, làm dữ một chút rồi sau cùng cũng cho qua thôi.
Bị chọc trúng chỗ đau, Trà My lặng người đi, quên cả phản kháng.
Đúng vậy, gia đình cô không còn nữa, tan nát hết cả rồi, sẽ không ai bảo vệ cô nữa.
Đám người ông Thành làm sao có thể gọi là gia đình được, đến người ngoài còn hiểu điều này nữa là.
Mắt phượng phiếm hồng, Trà My cố không để bản thân bật khóc.
Khóc làm gì, không còn người thương yêu, khóc ai xem, ai đau lòng, ai dỗ dành? Không ai cả, cô chỉ có một mình thôi!
Tay buông lỏng, điện thoại theo đó rơi ra.
Gương mặt vốn đang hoảng loạn bỗng bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt Trà My trở nên lạnh lùng.
Tên đàn ông đầu hói mụ mị chưa nhận ra sự khác thường của người con gái, không ngừng hôn hít.
Bàn tay hư hỏng sờ mó khắp nơi, thậm chí còn xé áo để tiện bề mơn trớn da thịt mịn màng.
Quả nhiên tiểu thư nhà giàu có khác, người chỗ nào cũng thơm.
Áo bị xé rách, da thịt tiếp xúc với hơi lạnh điều hòa phả ra, Trà My theo phản xạ rùng mình.
Tầm mắt chuyển từ đỉnh đầu thưa tóc sang đầu tủ cạnh giường, bàn tay Trà My nắm chặt.
Cô chỉ có mỗi một cơ hội thôi!
Chân từ từ cong lại, bất thình lình dùng đầu gối thúc mạnh vào giữa hai chân người đàn ông.
Cảm giác đau đớn ập đến, ông át cong người lại, hai tay ôm lấy hạ bộ.
Đam mê nhục dục tạm lắng xuống, ông ta hung ác nhìn Trà My, mắt đỏ ngầu.
"Xoảng!"
Ông ta còn chưa kịp mở miệng chửi rủa thì đã lãnh trọn bình hoa thủy tinh.
Trà My dồn hết sức vào cú đánh này, thế nên không lạ gì khi ông ta choáng váng ngã vật xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu mở lớn vì kinh ngạc dần dần khép lại.
Máu từ đầu ông ta chảy ra, in ga nệm trắng tinh những vết đỏ diễm lệ.
Trà My lẳng lặng nhìn ông ta, một giây, hai giây rồi ba giây, cô bỗng gào thét:
"Á! Đừng mà! Xin ông đấy! Dừng lại đi!"
Cô vừa điên cuồng la hét vừa lảo đảo đi xuống giường, vơ lấy những vật dụng bằng thủy tinh, sành, sứ ném mạnh xuống sàn.
Đã vậy Trà My còn tự tay xé quần áo trên người, trông cô càng thảm hại hơn.
"Xoảng! Xoảng!"
"Á! Đừng mà! Đừng!"
Tiếng la hét uất nghẹn, tiếng vải bọ xé toạt và âm thanh đổ bể trộn lẫn vào nhau, tạo nên một bản hòa tấu tệ hại tra tấn người nghe.
Trà My cầm lấy điện thoại, hét thẳng vào loa, sau đó không chút do dự ném thẳng vào tường.
"Bốp!"
Thành quả của vụ va chạm cường độ mạnh là trên màn hình điện thoại xuất hiện vài vết nứt sau đó tắt ngóm.
Trà My đờ đẫn nhìn căn phòng hỗn độn như bãi chiến trường, không nói không rằng ngồi bệt xuống sàn.
Xắn tay áo lên, cô trực tiếp áp cánh tay mình lên những mảnh vỡ sắc nhọn.
Máu nhanh chóng chảy ra.
thế mà cô dường như không cảm nhận được.
Dùng bàn tay nhuốm máu, Trà My chà lên quần áo rồi cả mặt mình.
Đầu hơi niểng sang một bên như đang nghĩ ngợi, đầu ngón tay chạm vào gò má, cô à lên một tiếng, tựa hồ hiểu được vấn đề.
Tay vung lên, theo sau âm thanh vang dội, gò má liền ửng đỏ.
Lặp đi lặp lại chừng vài lần, đến khi khoang miệng có mùi máu tanh thì Trà My mới chịu thôi.
Ngắm nhìn người con gái thảm hại trong gương, Trà My vậy mà lại cười.
Thoạt đầu là cười mỉm sau biến thành cười lớn, một điệu cười man dại, chua chát đến cực điểm.
Chính bản thân Trà My cũng không rõ vì sao mình lại cười nữa.
Có lẽ cô không nên cười thì phải nhưng biết làm sao được, không khóc được đành cười thôi!
Dáng vẻ của Trà My hiện tại trông vừa điên dại lại khiến người khác chua xót.
Tất nhiên đó là cảm nhận của số đông không bao gồm Trường Thịnh.
Cách một màn hình, ông mỉm cười đầy ý vị nhìn ngắm Trà My.
Ông đã sai khi đánh giá thấp cô gái nhỏ, con tốt này hóa ra ẩn chứa nhiều biến số đến vậy.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không chỉ thịt nát xương tan mà đôi cánh thiên thần cũng nhuốm màu đen.
Tận hưởng niềm vui trên nỗi đau của người khác, có vẻ mất nhân tính quá nhỉ? Ông phải làm gì với tật xấu này đây?