Thành phố S tốc độ phát triển rất nhanh, những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm.
Nhưng dù có cao hơn những tòa nhà cũ bao nhiêu thì người trong giới kinh doanh cũng hiểu đó chỉ là về mặt hình thức.
Vùng trời này sớm đã bị ba ông lớn Thiên Thành - Gia Hào - Blue Diamond nắm gọn trong tay, tạo thành kiềng ba chân vững chắc.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, ông Tuấn đang tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, giống như đã ngủ.
Ông ta đã ngoài năm mươi, trên mặt hằn vết tích thời gian, tóc có vài sợi bạc.
Tay gõ nhẹ lên bàn theo quy luật thỉnh thoảng khựng lại, có vẻ ông ta đang rối trí.
Khó mà hiểu được, với vị trí dưới một người trên cả ngàn người, còn có điều gì khiến người thừa kế tập đoàn đau đầu.
"Xoảng!"
Bất chợt, ông ấy gạt hết mọi thứ trên bàn, ly nước thủy tinh chạm mạnh vào sàn, nhanh chóng vỡ nát.
Đôi mắt nham hiểm hé mở, ông Tuấn chầm chậm đi đến bên cửa kính.
Bên ngoài trời trong vắt, không có lấy một gợn mây trái ngược với tâm trạng ông Tuấn hiện tại.
"Lại thay đổi? Ông già khốn kiếp!", ông ta nói như rít qua kẽ răng.
Thô bạo nới lỏng cà vạt, đôi mắt nham hiểm đảo quanh.
Ông Tuấn cụp mắt nhìn xuống khung cảnh dưới đường với khoảng cách ba mươi tầng lầu.
Xe cộ, người, tất cả mọi thứ đều nhỏ bé như hạt đậu, cảm giác đứng trên cao nhìn xuống mới tuyệt vời làm sao.
Ông từ khi chào đời chính là ở vị trí khiến người khác phải ngước nhìn, thế nên sẽ không bao giờ có chuyện ông chấp nhận bị ai đó đè đầu cưỡi cổ đâu!
Rút điện thoại ra, ông Tuấn gửi đi một tấm ảnh sau đó gọi điện, lạnh lùng ra lệnh cho người bên kia:
"Mày giết người trong hình cho tao, giá cả không thành vấn đề.
Mày dùng cách nào cũng được, càng nhanh càng tốt!"
Thật không thể tin được là ông ta vừa sai ai đó giết người mà vẻ mặt lại thản nhiên.
Một doanh nhân thành đạt thường xuyên tài trợ các chương trình từ thiện sao có thể thốt ra điều kinh khủng ấy? Phải chăng đây chỉ là lời bông đùa với bạn hay nó quá bình thường với ông ta?
Ông Tuấn tắt điện thoại, vuốt tóc, nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mắt đầy tham vọng.
Lẽ ra ông nên làm điều này sớm hơn mới phải, chỉ có người chết mới không thể tranh giành bất kỳ thứ gì.
Vị trí này là của ông, người thừa kế Thiên Thành có một và chỉ một.
"Em ơi xong chưa?"
Trong phòng khách căn nhà hai tầng khang trang, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề nhìn đồng hồ, gọi với vào phòng thúc giục vợ.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của con gái, họ không thể đến trễ được.
Vợ ông rõ thức từ sớm nhưng không hiểu kiểu gì, con gái đã đến trường trước thế mà giờ vẫn còn chưa xong.
"Em xong rồi đây, anh cứ hối miết, còn sớm mà, Trà My đã nói rồi, đông người, lâu lắm mới tới con nó lên nhận bằng!"
Bà Trang hờn dỗi từ trong phòng đi ra, ông chồng bà cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng cứ hối hơn chạy giặc.
Bà sửa soạn là vì ai? Còn không phải vì cha con bọn họ sao? Lời đàn ông quả nhiên nhẹ như lông vũ, chẳng mấy chốc đã bay tít tận chân trời.
Ngày xưa cứ luôn miệng thề thốt anh sẽ đợi em dù cho sông cạn đá mòn, giờ thì cũng đợi mà thái độ này nọ.
Làm vợ chồng hơn hai chục năm, ông Tâm sao không hiểu vợ mình lại hờn dỗi.
Ông đi đến thơm lên gò má vợ, dỗ dành:
"Thôi mà, anh sai, anh sai được chưa? Anh còn không phải sợ đến trễ sao? Em cũng không phải không biết con gái mình khoái hờn dỗi giống ai?"
Bà Trang xấu hổ đánh nhẹ vào ngực chồng:
"Cái anh này, lỡ con thấy thì sao?"
"Dạ thì thôi chứ sao!"
Một cậu nhóc dáng người cao ráo, mặt mũi tuấn tú từ trên lầu đi xuống, cười tủm tỉm đáp lời.
Cậu diện áo sơ mi trắng, quần tây như ba mình, trông không khác gì các nam chính trong truyện tranh.
Luân chính là kết tinh tình yêu thứ hai, chung số phận với chị gái, từ nhỏ đến lớn cậu cứ bị nhồi đường sống qua ngày.
Luân tin chắc rằng mình sớm đã bị bệnh tiểu đường về mặt tinh thần.
"Khụ! Con xuống rồi đấy à? Con trai gì mà cứ lề mà lề mề!"
Ông Tâm tằng hắng che lấp sự xấu hổ, nói đoạn ông quay sang bảo vợ, giọng dịu dàng hẳn:
"Mình đi thôi em, còn phải ghé mua hoa nữa đấy!"
"Dạ!"
Hai vợ chồng anh anh em em đi đằng trước, Luân lẽo đẽo theo sau.
Cậu khẽ lắc đầu, tự xót thương cho phận mình.
Ba mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn.
Không được, cậu phải nhanh chóng chấm dứt chuỗi ngày độc thân.
Mười bảy năm rồi, quá sức chịu đựng.
Khi ba người lên xe đi mất, không hề biết rằng tấm ảnh gia đình treo trên tường ở phòng khách bỗng dưng rơi xuống.
Tiếng động làm chú mèo hoang đang lảng vảng bên hiên nhà hốt hoảng, vội lao vào bụi cây chạy trốn.
Trên đường lớn, giữa những phương tiện đang hối hả lưu thông, chiếc xe hơi màu đỏ mận nổi bật hẳn.
Luân ngồi băng ghế sau, khá khổ sở với bó hoa vừa mua, nó to suýt che khuất cả người cậu.
Luân không dám cựa quậy gì nhiều, sợ làm dập hoa.
Bà Trang nhìn con trai khổ sở, dở khóc dở cười, trách:
"Mẹ đã nói mà con không nghe, kêu người ta gói nhỏ lại có phải tiện hơn không?"
"Không được, như vầy mới hoành tráng.
Con phải đè bẹp khí thế của anh rể tương lai."
Luân nghiêng đầu sang một bên, cố gắng để mẹ thấy mặt mình.
Hai vợ chồng ông Tâm nghe cậu nói, bật cười thành tiếng.
Bà Trang lườm chồng:
"Con trai anh đấy, không sai một tí nào!"
Bà nhớ hồi xưa chồng cũng dùng cách tương tự đuổi khéo những chàng trai theo đuổi mình.
Không hiểu trong đầu con trai đang nghĩ gì, bạn trai của chị chứ có phải tình địch đâu, hơn thua cái nỗi gì?
"Đương nhiên rồi, con anh không giống nết anh thì giống nết ai?", ông Tâm đắc ý nhướng mày.
Tiếng cười lại vang lên, bỗng dưng xe chao đảo, làm mọi người theo quán tính nhào về trước.
Ông Tâm trấn tĩnh nhìn gương chiếu hậu, mặt đanh lại.
Bà Trang sau khi quay ra sau kiểm tra, thấy Luân không sao mới hỏi chồng:
"Có chuyện gì thế anh?"
"Có người đâm vào xe mình!"
Ông Tâm vừa nói xong thì đuôi xe lại bị đâm mạnh lần nữa, chao đảo.
Ông cau chặt mày, dặn vợ con:
"Hai mẹ con ngồi chắc vào, để ba tăng tốc!"
Đối phương dường như cố tình, ngoài đường bao nhiêu xe, tại sao lại liên tiếp đâm vào xe ông? Có mục đích gì?
Như để chứng minh suy đoán của ông Tâm là đúng, khi ông tăng tốc thì chiếc xe hơi màu đen phía sau cũng tăng tốc theo.
Một đỏ một đen cứ giằng co, các phương tiện giao thông khác thấy không ổn, vội vàng tấp vào lề.
Người đi đường hoang mang, đang ban ngày mà cũng dám đua xe nữa sao?
Ông Tâm không phải dân đua xe, đó là một điều bất lợi, chí ít nó đúng trong hoàn cảnh hiện tại.
Dù ông tăng tốc tới cỡ nào thì đối phương vẫn bám sát.
Những cú đâm ngày một mạnh hơn, cộng thêm xe đang tăng tốc, mức độ chao đảo càng dữ dội.
Ông biết như vầy là không ổn nhưng đâu còn cách nào khác.
Nếu giảm tốc độ hoặc dừng lại, khả năng cao xe kia sẽ đâm chết họ, phải làm sao mới tốt đây?
Điều ông lo sợ đã xuất hiện, khi xe chạy gần đến ngã tư, mắt thấy có container từ tuyến đường bên tay phải đang rẽ vào, ông Tâm vội bẻ lái tấp vào lề.
Xe màu đen phía sau thế mà lại thừa nước đục thả câu, quyết tâm dồn ông vào chỗ chết, tăng tốc tông mạnh vào đuôi xe.
Ông Tâm cố gắng giữ vững tay lái, đạp thắng nhưng vô nghĩa, xe đâm thẳng vào rào chắn bên đường.
Biết không thể nào tránh khỏi, ông Tâm buông tay lái, nhoài sang ghế phụ, che chắn cho vợ.
Đau đớn ập đến, mọi thứ trước mắt ông mờ dần đi.
Những gì còn lại sau cùng trong trí nhớ là mùi xăng, mùi máu và âm thanh rên rỉ của vợ con.
Tại trường Đại học Quốc gia thành phố S, không khí vô cùng náo nhiệt.
Hàng trăm ngàn sinh viên khoác lên mình bộ áo tốt nghiệp, ai nấy tươi cười rạng rỡ.
Trà My là một trong số đó, cô đang cùng bạn bè chụp ảnh kỉ niệm.
Bỗng dưng ngực đau nhói, Trà My suýt chút thì nhăn mặt.
Cô cố cười, đợi sau khi chụp hình xong liền đi sang một bên.
Trong long cứ bồn chồn, không biết có chuyện gì xảy ra không?
Cô vừa mới lấy điện thoại ra, chưa kịp làm gì thì nó đã đổ chuông.
Là ba gọi đến, Trà My nhanh chóng nghe máy.
"Con nghe đây ba..."
"Xin chào cô, chúng tôi gọi từ bệnh viện Nhân Ái, chủ điện thoại gặp tai nạn xe, bị thương rất nặng..."
Những lời này như sét đánh ngang tai, Trà My ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ cứ nhòe đi.
Tai cô ù đi, người bên kia nói gì cô không nghe rõ.
Chân vô thức nhấc lên, nước mắt hai hàng, cô lảo đảo đi về phía cổng.
Phản ứng khác lạ của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của bạn bè.
Mọi người vây quanh Trà My, một trong đó lo lắng hỏi:
"Sao thế Trà My?"
"Ba mẹ mình gặp tai nạn, mình phải đến Nhân Ái!"
Cô đờ đẫn trả lời, sau đó nấc nhẹ, vội vàng đẩy họ ra, hốt hoảng chạy đi.
Trà My đến bệnh viện Nhân Ái như thế nào chính cô cũng không nhớ rõ chỉ nhớ mang máng bản thân vấp ngã vài ba lần.
Lạ thay là cô không thấy đau, cứ té lại lồm cồm đứng dậy, quá trình ấy lặp đi lặp lại, quần áo trên người lấm lem hết cả.
Khi Trà My bước vào khoa cấp cứu, một khung cảnh ám ảnh trong suốt cả cuộc đời đã xuất hiện ngay trước mắt.
Ba mẹ và em trai đều đang nằm trên cáng, hôn mê, người họ đầy máu.
Trà My không thể chấp nhận được sự thật này, quá tàn nhẫn.
Chân mềm nhũn, cô chống tay lên tường tìm điểm tựa.
Hóa ra cũng có lúc cô căm ghét màu đỏ đô mình yêu thích.
Tại sao việc kinh khủng này lại xảy ra? Có phải cô đang mơ không? Sáng này họ còn cùng cô ăn sáng, vui đùa cơ mà.
Ai đó làm ơn hãy đánh thức cô khỏi cơn ác mộng đi!