Tỉnh L, ánh mặt trời ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Tường áo quần chỉnh tề, cẩn thận hé cửa ra, nhìn vào căn phòng đối diện.
Sau đêm ăn khuya ấm cúng trong hẻm nhỏ, Nghi tạm thời vào ở cùng khách sạn với anh, phòng đối diện.
Tường bị đánh hai lần rồi, chim sợ cành cong, anh chủ động tránh né để giảm thiểu nguy cơ trút đòn lần ba.
Không ngờ tới anh cũng có lúc phải thậm thụt như kẻ trộm thế này, Tường thở dài than thở.
Thấy ngoài hành lang không ai, Tường vội vàng chạy ào tới thang máy.
Bình thường Nghi dậy sớm lắm, anh đợi cô ấy đi rồi mới đi làm.
Nhưng hôm nay không hiểu sao đợi mãi chưa thấy người, anh đành làm liều đi trước, còn nấn ná nữa sẽ trễ giờ mất.
Khi cửa thang máy vừa đóng thì Nghi ló đầu ra khỏi phòng.
Cô bụm miệng cười ngặt nghẽo, đàn ông thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ to xác.
Cười xong Nghi lại thấy có lỗi, nếu không vì cô thì người ta đâu sợ bóng sợ gió như thế.
Thật không thể tin được là cô đã đánh anh ta những hai lần, nghiệt duyên gì đây chứ?
Khẽ lắc đầu Nghi chậm rãi đi đến thang máy.
Sở dĩ mỗi ngày cô đều ra ngoài vì phòng trọ, nhà đã bị tên chồng bội bạc bán mất, cô không còn chỗ nương náu, khách sạn chỉ là tạm thời, làm sao ở lâu dài được.
Thật ra Nghi có thể về với ba mẹ tuy nhiên cô vẫn chưa biết phải nói với họ thế nào.
Bảo rằng con gái họ bị người chồng trông hiền như đất phản bội, đến nhà cũng mất sao?
Ba mẹ già rồi, đâu thể để họ lo nghĩ vì cô mãi.
Tay đặt lên bụng sờ nhẹ, Nghi như được tiếp thêm sức mạnh.
Ở đây đang chứa đựng một sinh mệnh bé nhỏ, đến vào thời điểm nhạy cảm nhất.
Nhưng không sao, trên tất cả là con cô, ba nó thế nào cũng mặc, trẻ nhỏ vô tội.
Ngày tháng sau này định sẵn sẽ khó khăn muôn trùng, mẹ đơn thân có bao giờ là dễ.
Dinh thự Thiên Thành.
Trà My đi dọc theo cầu thang, đến trước phòng sách ở lầu một.
Cô kiểm tra lại quần áo, đầu tóc một lượt, thấy đâu ra đó mới gõ cửa.
Không biết ông nội muốn gặp cô vì lý do gì? Đối mặt với ông ấy, Trà My luôn bất an, mỗi lần gặp cứ như đi đánh trận, không dám lơ là.
"Vào đi!", tiếng từ bên trong vọng ra.
Trà My đẩy cửa bước vào thấy ông Thành đang đứng luyện chữ.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên đặt chân vào đây cảnh tượng cũng y vậy, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua ai ngờ đã ba tháng hơn, thời gian trôi nhanh quá.
"Đến rồi à? Ngồi đi, đợi ông một lát!", ông Thành không ngẩng đầu, mắt dán lên giấy, chuyển động theo từng nét bút.
"Dạ, con đứng được rồi ông!"
Câu hỏi không nhất thiết phải có câu trả lời, một số lời mời được gọi là mời lơi.
Đối diện với con người thâm sâu khó đoán, mỗi lời nói, câu chữ của họ chúng ta phải mổ xẻ nhiều chiều.
Ông đang đứng mà cháu lại ngồi, ra thể thống gì, tôn ti trật tự ở đâu? Ông nội cô đúng là vui tính, cứ thích bẫy con cháu mình.
Trà My im lặng đứng một bên, sống lưng thẳng tắp.
"Một lát" của ông Thành đúng là khác người, hẳn cả tiếng đồng hồ.
Chân Trà My bắt đầu tê rần, tuy vậy cô vẫn cắn răng chịu trận, không để lộ ra.
Khi Trà My đến cực hạn, người hơi nghiêng ngả thì ông Thành mới gác bút.
"Sang đây ngồi nói chuyện với ông!"
Ông chống gậy ngồi xuống bàn trà trong phòng, giả như không thấy Trà My đang khó khăn nhấc chân di chuyển.
Con bé này đúng là cứng đầu y chang ba nó, thà chết cũng không chịu thua.
Thú vị!
"Ba mẹ con nay đã không còn, ông thì như đèn sắp cạn dầu, biết trời gọi lúc nào.
Vậy nên ông muốn nhân khi còn khỏe mạnh minh mẫn mà lo liệu cho con tới nơi tới chốn."
Trà My vừa ngồi xuống đã nghe mấy câu này, thiếu điều nhảy dựng lên.
Tuy cô đã lường trước nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
"Ông và bác con cũng chọn được vài người, dòm trước ngó sau thấy Gia Phúc thích hợp nhất, môn đăng hộ đối, hai đứa tuổi tác không xê xích nhiều, ý con thế nào?"
Ông Thành hỏi ý nhưng ngữ điệu lại giống thông báo hơn.
Trong suy nghĩ của ông, sắp xếp này rất thỏa đáng, không lý nào để từ chối.
Liên hôn, trở thành liên minh, đánh bại Trường Thịnh, sảy cánh bay lượn trên vùng trời thành phố S, một kế hoạch quá đỗi hoàn hảo.
Trà My biết bản thân không nên và không có quyền từ chối, ăn cơm chúa phải múa tối ngày.
Nhưng nếu buông xuôi, nửa đời sau coi như bỏ, Gia Phúc là kẻ trăng hoa, sao có thể vì một tờ hôn thú mà chùng chân? Cô lúc ấy như những oán phụ thời xưa, ôm con khóc mờ mắt chờ chồng quay về, nghĩ đã thôi đã thấy kinh khủng.
Phí hoài tuổi xuân cho một tên đàn ông tồi, chết dần chết mòn trong căn biệt thự xa hoa, đáng sao? Đêm đêm phòng không gối chiếc hoặc là ngửi đủ loại nước hoa, son phấn phụ nữ từ chồng, người vợ nào vui?
"Con biết là không nên nhưng con không muốn thưa ông!", Trà My nghiêm túc bày tỏ thái độ.
Biết là khó khăn nhưng cô không thể từ bỏ.
Ngày ba mẹ mất, nhìn em bất động nằm trên giường, một nửa linh hồn cô cũng chết theo.
Dẫu vậy một nửa linh hồn còn lại vẫn đang sống, nó thôi thúc Trà My phải đấu tranh.
"Ồ! Ông không nghe lầm chứ? Con không đồng ý?", giọng ông Thành tức thì trầm xuống, đôi mắt chim ưng nheo lại.
Con bé này chắc đã quên mất vị trí của mình là ở đâu.
Uổng công ông còn nghĩ Trà My thông minh hóa ra cũng ngu xuẩn như cha con Tú.
Trà My cảm thấy nguy hiểm đang bao trùm lấy mình, cô sợ.
Giá mà cô có thể bỏ chạy khỏi đây nhỉ? Gạt ý nghĩ hoang đường và nhụt chí ấy qua một bên, cô nhìn thẳng vào mắt ông Thành, trịnh trọng gật đầu:
"Vâng, ông không nghe lầm, con đã có người con thương, không thể lấy Gia Phúc được!"
Ông Thành đặt chung trà xuống bàn, ngả người dựa lên ghế, mười ngón tay đan vào nhau nhìn Trà My.
Bầu không khí trở nên khác thường, Trà My hiểu, giông bão đang ùn ùn kéo tới, chực chờ giáng xuống.
Cô im lặng, thời điểm này, chờ đợi là lựa chọn khôn ngoan nhất.
"Con từ chối Gia Phúc vì cậu bạn trai quen ba năm sao? Yêu đúng người thì là tình yêu, còn sai người chúng ta gọi đó là tuổi trẻ.
Trà My, con phải nghĩ cho kỹ kẻo mai sau hối hận không kịp!"
Ông Thành cuối cùng vẫn phải lên tiếng, bằng không đợi Trà My có mà sang năm.
Ông cầm chung trà úp ngược xuống, đổ hết nước đi, tâm trạng không tốt, trà cũng đổi vị, giữ làm gì.
Cha nào con nấy, dăm ba cái tình yêu vớ vẩn, ông không muốn nghe lại bài ca sống chết yêu đương năm xưa.
"Khải chỉ là một phần thôi ạ.
Gia Phúc là sự lựa chọn tốt nhất với ông chứ với con thì không.
Lý do là gì con nghĩ ông quá thông thái để hiểu ạ!", Trà My không để bản thân yếu thế.
Điều kiện tiên quyết để bước vào một cuộc tranh luận là không được sợ hãi, nếu sợ thì lý luận kiểu gì?
Ông Thành bật cười, tất nhiên chẳng phải vì vui.
Sau hơn hai mươi năm, ông ngồi đây, trong căn phòng này, vướng mắc vấn đề hôn nhân.
Có khác thì khác ở chỗ chuyển từ đời cha sang đời con.
Ông ngọt nhạt khuyên:
"Một phó phòng quèn cho con được cái gì? Năm năm nữa, mười năm nữa chắc gì đã mua nổi cái nhà tử tế? Có khi cậu ta quen con là vì gia cảnh phía sau đấy thôi! Ông sống lâu, trải sự đời nhiều, cảnh đĩa đeo chân hạc sống bám váy đàn bà ông thấy không ít.
Trà My, con đừng để bị dắt mũi!"
"Tương lai ai nói trước được ạ? Hầu hết các vĩ nhân đều bị xem thường trước khi bước lên đỉnh vinh quang, không phải sao ông? Khải có tài, lại chăm chỉ, thành công là sớm muộn thôi.
Chúng con quen nhau ba năm rồi, một khoảng thời gian khá dài, đủ để con hiểu tính tình anh ấy."
Họ quen nhau trước khi thân phận thật sự của ba cô lộ ra ngoài, nếu giờ nghi ngờ thì bất công cho Khải biết bao.
Trong mắt người có tiền ắt hẳn đều tự động lắp thêm động cơ bôi xấu mọi đối tượng bị đưa vào tầm ngắm.
"Con tự tin quá nhỉ? Nên nhớ ông bà xưa đã bảo đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.
Được rồi, ý con muốn vậy ông cũng không cấm cản, ép dầu, ép mỡ ai nỡ ép duyên đúng không?", ông Thành cười hiền.
Trà My theo lý nên vui sướng nhảy cẫng lên nhưng cô không vui nổi.
Sau bao ngày chung đụng, cô còn lạ gì tình thân của những con người sống trong cái dinh thự này.
Không có việc cho tặng gì hết, mọi thứ đều được đặt lên bàn cân trao đổi, đơn giản thế thôi!
Không để Trà My phải chờ lâu, ông Thành nói tiếp:
"Nhưng mà ông có điều kiện, nói ra cũng không hẳn là vậy, vì con chung quy mới là người được lợi.
Nếu chúng ta đều nhất mực trung thành với ý kiến của mình thì chúng ta cá cược đi, một ván định thắng thua.
Con thắng, ông không ép con, sau này dù con muốn kết hôn với ai cũng được.
Nhưng nếu thua thì con phải răm rắp nghe lời ông."
Ông Thành ngừng lại tầm vài giây như để cho Trà My kịp tiếp thu những lời mình vừa nói rồi mới hỏi:
"Ý con sao? Con dám cá ván này không?"
Trà My không lên tiếng, mắt rũ xuống cố che giấu tâm tình của chủ nhân nó.
Cô động lòng nhưng bên cạnh đó cũng thấy bất an.
Gừng càng già càng cay, người làm ăn lão làng có khác, tính toán làm sao đường nào cũng bất lợi cho cô.
Nếu không đồng ý, hiển nhiên cô vẫn phải lấy Gia Phúc.
Còn đồng ý, liệu có chắc cô sẽ thắng? Người ta thường chọn giữa lợi và hạ, đến phiên cô lại là chọn cái nào ít bất lợi hơn, tuyệt cú mèo nhỉ?
Trong đầu hiện lên hình bóng của Khải, Trà My đắn đo.
Cô tự hỏi nếu Khải biết được mình bị ông cháu cô đem ra đánh cược sẽ như thế nào.
Anh sẽ giận cô lắm nhỉ? Trong tình yêu, không ai muốn bị thử thách cả, xét về một mặt nào đó, việc này đồng nghĩa với sự nghi ngờ.
Nếu là cô, cô cũng không muốn nhưng...!Với tình thế hiện tại, cô buộc phải chấp nhận cá cược.
Khải, mong anh hãy tha lỗi cho sự ích kỷ của em.
Em làm tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc chúng mình thôi!
"Con đồng ý ạ!", Trà My cuối cùng đã lên tiếng.
"Tốt lắm!", ông Thành cười bảo.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, ông biết thế nào Trà My cũng sẽ đồng ý.
Ngựa non háu đá, phải để nó giẫm lên đinh, lên cọc nhọn máu chảy đầm đìa thì nó mới khôn ra, khắc sâu hai chữ an phận vào đầu.
Cứ chạy theo tình yêu mù quáng đi, yêu nhiều chừng nào, bị vứt bỏ càng đau chừng ấy.
Ông không phải người ông vô tình chỉ là đang dạy cháu gái bài học đường đời thôi.
Sống phải biết điều, biết vị trí mình ở đâu, đó là điều cơ bản đúng không?