Giữa lòng thành phố hoa lệ không thể thiếu các nhà hàng sang trọng.
Người có tiền ra vào thường xuyên cảm thấy nhàm chán còn người thường thì ao ước mãi.
Ba mẹ Khải lần đầu được ngồi trong một phòng bao đắt đỏ dù trước mặt đủ món ăn được bày trí đẹp mắt cũng không có
tâm trạng thuởng thức.
Bà Quyên nhìn họ cứng ngắc ngồi đó như tượng gỗ, bực dọc cầm ly rượu vang uống hai ngụm liền.
Đúng là lũ nhà quê, đi đâu cũng chỉ tổ mất mặt, nếu
có thể gả Trà My cho họ thì tốt rồi.
"Tôi hẹn gặp anh chị ra đây là có chuyện muốn nói!"
Giọng không mấy thân thiện phối hợp cùng chân mày được vẽ bén ngót làm tăng thêm phần dữ dằn cho bà Quyên.
Ba mẹ Khải cảm thấy sợ, có ảo giác như người trước mắt đến đòi nợ.
Bữa trước còn đứng về phía họ sao hôm nay lại quay ngoắt thế kia? Họ đã làm gì khiến bà ấy phật lòng chăng?
"Chúng tôi không biết mong chị dạy cho!", mẹ Khải nhỏ nhẹ bảo.
Bà Quyên cũng thừa sức đoán được câu trả lời, nếu bọn họ hiểu thì làm gì dám đi hỏi cưới Trà My.
Bà mỉm cười, một nụ cười khinh thường:
"Dạy thì tôi sao dám nhưng xin được chỉ cho anh chị được rõ.
Nói thẳng luôn là gia đình chúng tôi không muốn gả Trà My.
Mây tầng nào đáp mây tầng đó, tụi nhỏ căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau."
Bà xoay nhẹ bàn tròn, những món ăn được dịp chạy mấy vòng, như những người mẫu trên sàn diễn, phô trương vẻ đẹp riêng.
Cặp vợ chồng hiền lành còn đang ngơ ngác lại nghe thấy bà Quyên hỏi:
"Một bữa ăn thế này tốn gần nửa tháng lương của cậu Khải đấy.
Nhưng với chúng tôi thì đôi khi chỉ gọi cho vui.
Trà My trước kia là lục bình trên sông còn giờ là chim hạc, với không tới đâu!"
Bàn về khoảng cay nghiệt thì mấy ai qua được bà Quyên, người phụ nữ này đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Ba Khải mặt đỏ lên phần vì bị xúc phạm phần vì xấu hổ.
Ví Trà My như hạc thế khác nào ám chỉ con ông là đĩa.
Cả đời cơ cực dãi dầu, ông rất đỗi tự hào về con trai, vậy mà người ta lại rẻ rú coi khinh.
Ông nghi lắm mà, làm sao lúc bàn chuyện cưới xin lại đồng ý dễ dàng đến thế.
không phải họ quá giàu nên xem nhẹ tiền nong, căn bản sẽ không có đám cưới nào ở đây cả.
Người có tiền đều ăn nói hai lời vậy ư?
"Nhưng hôm bữa ông cụ nhà chị không nói vậy? Có hiểu lầm gì chăng? Cần gì chị cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng!", mẹ Khải tuy bất bình nhưng vì hạnh phúc con trẻ mà nhẫn nhịn.
"Thứ chúng tôi cần nếu nhà mấy người có thì chúng ta đâu cần phải nói đến chuyện này.
Ba chồng tôi nói vậy chẳng qua là cho Trà My vui thôi chứ đã có sẵn chỗ ưng ý cho con bé rồi!"
Bà Quyên tới tối qua mới biết là ba chồng muốn gả Trà My cho người thừa kế tập đoàn Gia Hào sau một hồi gặng hỏi ông chồng trăng hoa.
Đã ghét cay ghé đắng một người nhưng phải hai tay dâng món hời cho, ngoài tức điên ra thì không còn gì để diễn tả.
Trà My gả sang đó, chuột sa hủ nếp, địa vị tăng lên, mai này dù đi đâu cũng có thể ngồi cùng bàn với bà.
Chỉ nghĩ tới đây thôi là bà khó ngủ cả đêm.
Cảm giác ghen tỵ như nuốt chửng bà, hai cha con họ lo cho Trà My như thế vậy Tú thì sao? Tú đầu ba mươi mà chẳng thấy họ đả động tới chuyện tìm vợ, từng tuổi này không lo để đến ngoài năm mươi hay sao?
"Bốp!"
Dù là thỏ thì bị ức hiếp cũng sẽ cắn người, ba Khải vốn hiền lành chất phác không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng lên.
Ông giận dữ quát:
"Khinh người quá đáng! Chúng tôi không phải tên hề mua vui cho kẻ trơ tráo ăn nói hai lời như mấy người!"
"Ông! Thôi! Nhịn đi!", bà vợ nắm lấy tay chồng khuyên.
Ba Khải giựt tay ra, giọng lớn hơn:
"Nhịn cái gì mà nhịn! Họ đã leo lên đầu lên cổ mình rồi bà biết không?"
"Ôi trời! Mạnh miệng nhỉ? Lỡ mà đổ bể gì có đền nổi không đó?", bà Quyên chế giễu.
Tuy bất ngờ về hành động đập bàn nhưng lại chẳng sợ, so với ba chồng, ông ta chả là gì.
Bà làm dâu mấy mươi năm, sức chịu đựng sớm đã nâng cao.
"Không muốn gả sao lại đồng ý, hình cưới tụi nhỏ cũng đã chụp, nhà hàng cũng đặt xong cả rồi!"
Ba mẹ Khải không hiểu được suy nghĩ nhà gái.
Trước mặt đồng ý, sau lưng lại phản đối, không chỉ họ mà Trà My dám chừng cũng bị xoay như chong chóng.
Bà Quyên thái độ dửng dưng:
"Thì hủy thôi, có gì đâu!"
Cầm ly rượu lắc nhẹ, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên ly, bà nói thêm:
"Hủy hôn đi, trong âm thầm, đừng để Trà My biết.
Nếu thuận theo, tương lai của con hai người sẽ rất rộng mở, ngược lại tự hiểu lấy."
Hai vợ chồng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn bà ấy.
Làm như thế này thì Trà My mới giống tên hề hơn, gia đình giàu có đối xử với con cháu đều khác người vậy sao?
Tại tập đoàn Thiên Thành, đang trong giờ làm việc người đông như kiến cỏ, Khải chỉ là một trong số đó.
Sau khi ra ngoài bàn hợp đồng với khách hàng, anh vừa trở về, mới ngồi nghỉ chưa được bao lâu đã nhận được cuộc gọi thế là anh lật đật chạy đi.
Không biết có chuyện gì mà ông Tuấn lại muốn gặp, chắc là liên quan tới đám cưới.
Lúc Khải bước vào văn phòng tổng giám đốc đã thấy cha con ông Tuấn ngồi đợi sẵn.
Tú nhìn anh bằng ánh mắt hả hê, chí ít là Khải cảm giác vậy, thầm cảnh giác.
Tú chuyên môn đem người khác ra chơi đùa, không thể chủ quan.
"Mau lại đây ngồi đi, sứa thành người một nhà cả rôi, câu nệ làm gì.", ông Tuân ngoắc tay rất nhiệt tình, ra dáng trưởng bối hiền từ.
Tú ngồi cạnh vốn đang cao hứng bỗng nhiên chân bị đá một cái rõ đau.
Mày nhăn tít lại, anh ta mới há miệng chưa kịp rên thành tiếng liền phải ngậm chặt vì ánh mắt cảnh cáo của ba mình.
Ông già nhẫn tâm thật, thiếu điều muốn
đá gãy chân anh mới vừa lòng.
Khải là người ngoài cuộc, không chú ý đến hai cha con mắt đi mày lại, anh ngồi xuống trong sự hồ nghi.
Trên bàn có tờ giấy, Khải lơ đễnh lướt qua, chẳng để trong lòng.
Chuyện trong tích tắc là vậy nhưng không qua mắt ông Tuấn được.
Ông ta cười thầm, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
"Hai đứa đã chụp hình cưới xong chưa?"
"Dạ, rồi thưa tổng giám đốc, chiều mai là lấy được."
Khải không giấu được niềm hạnh phúc, cưới được người thương mừng một, suýt mất giữ được mừng tới mười.
Trong đầu bỗng xuất hiện bóng dáng Trà My, nụ cười chợt tắt.
Khi đang chụp hình cưới, Trà My đã hỏi anh một câu rằng bản ngã con người nặng bao nhiêu.
Khải không hiểu tại sao Trà My lại hỏi vậy nhưng vẫn chiều lòng trả lời.
Anh bảo bản ngã là thứ vô hình nên không đong đếm đo lường.
Trà My nghe xong không phủ định cũng chẳng khẳng định, mắt nhìn xa xăm nói với anh thế này:
"Tưởng vô hình đó nhưng thật ra lại hữu hình.
Tuy không có hình dạng nhưng có thể nhìn thấy, không mùi vị mà vẫn có thể cảm nhận, không phát ra tiếng nhưng âm thanh lại luôn ẩn giấu quanh ta đợi ngày phá kén chui ra."
Quen nhau ba năm, lần đầu Khải mới nghe thấy Trà My nói chuyện kiểu triết lý mơ hồ.
Lúc đó anh đã muốn hỏi rõ nhưng cô lại than mệt nên anh không đào sâu.
Giờ nghĩ lại, Trà My hôm ấy có gì đó khác lạ, suốt buổi chụp hình cô hay mất tập trung, cười cũng gượng gạo.
"Này, có cần lộ liễu tới vậy không?"
Bả vai bị đánh một cái, lực tay không nhẹ, Khải quay sang bên phải, đập vào mắt là nụ cười gian xảo.
Tú dường như không ý thức được mình vừa ra tay mạnh bạo, ung dung tự tại vắt chéo chân châm điếu thuốc.
Khải sớm đã quen với tính khí của người này, lặng lẽ nhích người ra xa, không buồn đôi co.
"Người một nhà sao còn xưng hô xa lạ thế, cứ gọi bác là được.
Hôm nay bác gọi con tới là để báo tin vui!"
Ông Tuấn đúng lúc lên tiếng, thu hút sự chú ý của Khải.
Ông ta cầm tờ giấy đặt trên bàn nãy giờ, đưa qua.
Khải nhận lấy, nội dung trên đó khiến anh mừng như điên, đây là quyết định thăng chức.
Giám đốc, anh được bổ nhiệm làm giám đốc, cuối cùng ngày này cũng tới!
Nhưng mà...
Ánh mắt Khả dừng lại ở một chỗ, niềm vui mới chớm nở không được trọn vẹn.
Tập đoàn bổ nhiệm anh làm giám đốc cho chi nhánh ở nước ngoài.
"Sao lại ủ rũ thế em rể? Anh đây mới chỉ là phó giám đốc thôi đấy mày được hẳn ghế giám đốc mà còn than thở.
Tham vừa thôi ông!"
Tú khoác vai Khải, mang bộ dáng cà lơ phất phơ diễn cảnh anh em thân thiết.
Những gì anh ta nói Khải thấy sao mà buồn cười quá.
Phó giám đốc ở trụ sở tập đoàn và giám đốc chi nhánh chức vụ ai cao hơn còn phải nghĩ sao.
"Em nào dám mơ cao chẳng qua sắp kết hôn nên...", Khải ngập ngừng.
Ý anh thế nào mọi người đều hiểu, chính là không bỏ được cô vợ đi đến đất khách quê người đây mà.
Tú giựt lấy tờ giấy, cuộn lại đánh lên đùi, ghét bỏ bảo:
"Lo cái gì? Trà My sống sờ sờ ra đó, có bốc hơi đâu mà sợ?"
Nếu là ngày trước, đời nào có chuyện anh ta phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn này.
Nhưng nay đã khác, đừng nói giám đốc ở chi nhánh, dù là chức vụ cao hơn mình anh ta cũng phải nói hết lời để Khải mắc câu.
Nhớ tới những gì nghe được ban nãy, Tú thấy thương hại đôi uyên ương, ngỡ là được toại nguyện nên duyên giai ngẫu nào ngờ chỉ là vọng tưởng.
Gừng càng già càng cay, Tú rất hào hứng chờ xem bộ dạng đau khổ của Trà My.
"Nhưng...", Khải thật sự không thể bỏ lại Trà My.
Thấy Khải vẫn còn do dự, ông Tuân ngọt nhạt khuyên:
"Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên đầu.
Mà anh lo cái gì, có ai bảo đi liền đâu, cưới xong đi vẫn được, không gấp, cứ chuẩn bị từ từ!"
"Dạ!"
Khải nghe vậy yên tâm không ít, nếu được vậy coi như vẹn cả đôi đường.
Đường công danh rộng mở, hôn nhân hạnh phúc, mấy ai viên mãn được như anh?
Khải đắm chìm trong niềm vui, không nhìn thấy cha con ông Tuấn nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.
Tú liếc mắt sang bên cạnh, xem Khải tác phong đứng đắn, cảm thấy hào hứng.
Làm ai đó chỉn chu thì khó chứ con biến trai ngoan thành đứa bê tha ăn chơi là nghề của anh.
Khải thì trụ được mấy ngày nhỉ?