Đêm dài đằng đẳng rồi cũng phải nhường chỗ cho ánh bình minh.
Trà My một đêm không ngủ, tiều tụy ngồi yên để người làm trang điểm.
Người làm cẩn thận tô son trét phấn, cứ thế một dâu xinh đẹp đã ra đời.
Đôi mắt khép hờ chầm chậm mở ra, nhìn bản thân trong gương, Trà My vẫn giữ nguyên thái độ hờ hững.
Người con gái trong đó là ai vậy? Phải cô không? Một lớp son, một lớp phấn mà kỳ diệu thế kia hay bởi cô thay da
đổi thịt?
"Tôi có đẹp không?", Trà My bỗng hỏi.
Ba cô người làm nhìn nhau, Trà My cứ lạnh mặt làm họ sợ lắm, không biết phải nói sao cho thỏa đáng.
Họ nhớ Trà My của những ngày đầu mới tới.
Lúc ấy cô hiền lành, thân thiện, khi ở chung họ thấy rất thoải mái.
Nhưng dần dà, Trà My kiệm lời, nụ cười thưa thớt dần, y như những chủ
trong dinh thự này.
"Dạ, cô My đẹp lắm ạ! Em chưa thấy ai đẹp như cô, xinh như công chúa ấy!"
Một trong ba người làm lên tiếng, hai người còn lại nhanh chóng hùa theo:
"Đúng vậy!"
"Cô mà thi hoa hậu là đoạt cương miệng chắc!"
Bọn họ tuy nịnh như cũng không phải nói dối.
Trà My vốn đã có nét sẵn, son phấn vào chỉ là thêu hoa trên gấm.
"Tôi đẹp á? Còn như công chúa?", Trà My bật cười nhìn họ.
Trước đôi mắt sáng như sao, ba người làm không dám cảm thấy mình bị nhìn thấu tận tâm can.
Bọn họ sợ sệt cúi đầu, trong lòng lo lắng Trà My giống như ông Thành, vui buồn thất thường.
"Từ xưa đến nay, hồng nhân đa truân.
Từ phương đông sang phương tây, có công chúa nào không khổ?"
Trà My lẩm bẩm như nói cho họ nghe lại như nhắc nhở chính mình.
Người ta thường chỉ chú ý đến dáng vẻ hào nhoáng, đẹp đẽ bên ngoài còn những góc khuất sau đó mấy ai biết? Thúy Kiều nghiêng thành nghiêng thành thì đã sao? Không phải cũng truân chuyên một đời à? Công chúa cao quý đấy nhưng mấy người sống thọ, mấy người vui?
Trà My lại hỏi họ:
"Mấy cô có biết hôm nay là ngày gì không? Có biết tại sao tôi lại trang điểm như thế này không?"
Người làm nghe thấy lời Trà My nhưng giả điếc, hỏi câu này thật sự là làm khó bọn họ rồi.
Ông Thành không thích kẻ ăn người ở chĩa mỏ vào chuyện của chủ, nghe ít, nhìn ít, cứ lo giữ bổn phận là được.
Áo cưới treo sẵn, làm tóc cô dâu, họ không muốn biết cũng khó.
Chủ lớn chủ bé, cấp bậc dù thua kém nhau vẫn trên cơ họ, chống đối bên nào cũng nguy.
"Nói đi chứ? Câm hết rồi hay tại không xem tôi ra gì?"
Tâm trạng Trà My không tốt, khó tránh giận chó đánh mèo.
Có thể do ngày thường cô xây dựng hình tượng dịu dàng, hiền lành nên khi đột ngột lớn tiếng quát nạt, hiệu quả mang lại càng cao.
"Dạ...!Dạ biết...!A...!Dạ không!"
Cô gái nhỏ tuổi nhất trong ba người làm tuy không khởi đứng gần Trà My nhất nhưng lại ở trước mặt, bị ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào, cô ta kinh hãi nên buộc miệng thốt ra.
Nói xong cô ta liền hối hận không thôi, vội sửa lại.
Hai người làm còn lại oán trách nhìn cô ấy, nếu đến tai ông Thành thì chắc chắn mất việc như chơi.
Chén cơm sắp bị đạp đổ thì ai đâu quan tâm đến việc cảm thông.
"Lúc có khi không, mờ mịt nhỉ? Vậy cũng hay!", nói đoạn
Trà My phất tay, "Ra ngoài!"
Người làm nhanh chóng ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho Trà My.
Cô trầm mặc một hồi lâu, xem thì giờ không còn sớm nữa mới thay váy cưới.
Dưới phòng khách, vợ chồng ông Tuấn và Tú ngồi chờ từ lâu.
Bọn họ ăn mặc tươm tất hẳn hoi, tựa như đi ăn cưới thật.
Ý ông Thành muốn thế, họ không dám trái.
"Sao giờ này còn chưa xuống nữa? Tính đợi người lên cõng hay đợi kiệu tới rước? Biết có lấy được không mà bày đặt!"
Bà Quyên khó chịu bèn lên tiếng oán trách.
vì Trà My, bà ấy bị xoay như dế, còn vô duyên vô cớ bị chửi, cục tức này cứ mắc nghẹn ở cổ, nuốt không trôi.
Trước giờ bà ta chỉ phải đợi một người là ba chồng, còn lại đều là người khác đợi bà.
Không biết từ lúc nào mà cái con nhỏ mồ côi xui xẻo đó bắt đầu trèo lên đầu bà ngồi nữa.
Đã chướng mắt lại cứ phải nhường nhịn, bảo bà làm sao chịu được?
Ông Tuấn nhíu mày bảo vợ:
"Bà có thôi đi không? Cứ bép xép cái miệng ông già nghe được thì chớ mà kêu trời trách đất.
Bà nghĩ là bà nói được con My à?"
Ông bực bội mấy hôm nay khi nhận ra Trà My được ông già xem trọng hơn cả mình.
Hai người họ cá cược với nhau từ hồi nào ông không biết.
Đùng một phát, ông rõ đầu đuôi thì mọi sự đã rồi, nước không phải dâng tới chân nữa mà ngang lỗ mũi hẳn hoi.
Người thừa kế lại bị gạt sang một bên, rõ là ông ấy chả để đứa con này vào mắt.
Bà Quyên chưa bao giờ hiểu chồng, toàn suy bụng ta ra bụng người.
Bà ta bĩu môi, nổi máu xỏ xiên:
"À, à, xót đấy à? Cũng phải, mặt không cắt để qua nhưng cũng đâu xí xóa được nó từ đâu chui ra.
Ôi bác cháu, ôi anh em, ôi tình thân! Tôi khinh cho!"
Phụ nữ nhớ dai, đặc biệt là với những người phụ nữ mà chồng mình để ý.
Chuyện năm xưa dù trôi qua mấy chục năm thì bà ấy vẫn nhớ mãi.
Anh trai lại dòm ngó bạn gái của em trong khi đã có vợ con, chuyện buồn cười nhất trần đời.
Đây là điều duy nhất mà bọn họ có thể qua mặt ông Thành, bà Quyên tự cho là vậy.
Ông Tuấn giận tái mặt:
"Bà im ngay! Cẩn thận cái miệng của bà đó, nhà này không phải chỉ có mỗi mình bà!"
Thứ vợ ngu muội! Bà ta muốn la cho tất cả mọi người đều biết, tới tai ông già mới hả lòng hay sao? Chuyện từ hồi nảo hồi nao, cứ nhai đi nhai lại mãi.
"Ông sắp xuống rồi đấy! Cãi đi rồi nghe chửi sấp mặt, sẵn tiện ăn thêm mấy gậy."
Thấy mẹ mình chưa chịu thôi, Tú cau có lên tiếng.
Trở thành đứa con bất hạnh chứng kiến gia đình cãi vã, anh chàng xị mặt ra.
Hai ông bà già này, sắp xuống lỗ rồi con ngồi cãi nhau, thấy anh chưa đủ nhức đầu chắc?
Quả nhiên nghe nhắc tới ông Thành, bà Quyên hừ lạnh rồi
im bặt.
Là mẹ con với nhau, Tú không thể không cảnh báo:
"Ba nói đúng đó, mẹ bớt kiếm chuyện với con My đi! Tránh voi chả xấu mặt nào!"
Không mà cứ chìa mặt ra ghẹo gan nó nổi điên cắt mất tai thì chịu!
"Mày mà cũng biết nói câu này? Mày đang lo cho mẹ mày hay muốn bảo vệ cô em họ yếu đuối đáng thương đấy con?"
Đến con trai cũng tỏ ý bênh vực Trà My, bà Quyên cảm thấy đố kỵ.
Cái con nhỏ đó rốt cuộc đã cho chồng con bà ăn bùa mê thuốc lú gì?
"Mẹ muốn nghĩ sao thì tùy! Mệt!"
Tú nhắm mắt chán chả buồn giải thích, muốn hiểu sao thì hiểu.
Bà Quyên bị con trai phớt lờ, tức tối quay sang muốn kiếm chuyện với ông chồng.
Ai ngờ đâu ông Tuấn cũng nhắm mắt vờ ngủ như Tú, bà ấy chỉ đành một mình gặm nhắm cục tức.
Trên lầu Trà My đã thay váy cưới xong, với sự giúp đỡ của người làm, cô đi xuống cầu thang, khi tới lầu một lại gặp ông Thành.
Nếu không phải ý trời thì chỉ có thể là ông ấy cố tình, cả hai vế đều là đáp án cô không muốn.
"Đây là lụa đẹp vì người rồi! Người ta bảo không sai mà, ngày cưới cô dâu nào cũng đặc biệt đẹp!", ông Thành đi trước, không tiếc lời khen ngợi.
"Cảm ơn lời khen chân thật của ông ạ!", Trà My không thèm nể mặt.
Cô thì bình thản nhưng người làm theo sau lại không.
Họ trợn mắt nhìn nhau, sợ thay cho Trà My.
Họ làm ở đây mấy năm rồi, còn chưa thấy ai dám nói năng như vậy với ông chủ cả, e là sắp có bão.
Không như họ nghĩ, ông Thành chỉ cười bảo:
"Tâm trạng có vẻ tệ nhỉ? Sao thế? Chưa tới hồi kết mà! Ngày cưới cô dâu phải cười lên đi chứ, không người ta lại tưởng ông ép uyên, ép cưới thì chết."
Trà My đang đi bỗng đứng lại mà không một tiếng báo trước.
Người làm nâng váy đi sau suýt chút nữa đã đâm sầm vào cô.
Tay túm váy run lên, Trà My thấy nặng ngực như bị đá đè, hít thở không thông.
"Con cảm ơn lời nhắc nhở của ông ạ!"
Trà My thay đổi sắc mặt ngay tức thì, nở nụ cười tươi rói.
Người làm trông thấy, líu cả lưỡi, sao lại thay đổi xoành xoạch như hai con người được thế nhỉ??
Ông Thành đầu không ngoảnh lại nhưng dựa vào giọng điệu vui sướng ông cũng đoán được biểu cảm của Trà My.
Gian xảo như thế bảo sao bắt chẹt được mẹ con Tú.
"Ông có quà cho con đấy!"
Ngày đặc biệt phải có quà đặc biệt, món quà do ông nội và chú rể cùng nhau làm thành.
Ông tin chắc Trà My sẽ nhớ suốt đời, đến chết cũng không quên.
"Ông đã lòng vậy thì còn gì bằng, con sẽ chờ xem ạ!"
Trà My biết thừa là ông ấy không có ý tốt.
Trong lòng lại thấy bất an, tim đập liên hồi.
Bước những bậc thang cuối cùng, hai ông cháu xuất hiện trước mắt bà Quyên.
Bà ta há hốc miệng, ngay sau đó lại cảm thấy ghen ghét.
Tuổi trẻ thật tốt, mặc gì cũng đẹp, cũng như công chúa.
"Trà My hôm nay đẹp quá!", bà ấy ghen ghét lại gần Trà My.
Ánh mắt không biết nói dối, sự đố kỵ trong đó đã bán đứng chủ nhân.
"Thế là ngày thường con xấu lắm hay sao bác?"
Trà My ôn hòa cười, tay không nhàn rỗi bắt lấy bàn tay sơn móng đỏ muốn sờ mặt mình.
Cổ tay truyền tới cảm giác đau nhói, bà Quyên chau mày.
Do ba chồng đang đứng bên cạnh, bà ta không dám kêu rên, chỉ đành cố nhịn.
"Nào có, gái mười tám hai mười xinh như hoa, ngày nào chả
vậy!"
Bà Quyên cố gắng giựt tay về nhưng Trà My lại không chịu thả.
Cả hai cứ giằng co như thế, ông Thành gõ gậy giải nguy cho con dâu.
"Giờ lành sắp tới giờ rồi, chúng ta mau đến nhà hàng đi, đừng để nhà trai phải đợi!"
Ông Thành chống gậy đi trước, Trà My buông tay bà Quyên
theo sau.
Một nhà năm người chia ra lên hai xe, Trà My ngồi trên xe Tú cùng vợ chồng ông Tuấn nhìn, ông Thành chiếm cứ hẳn một xe riêng.
Hai xe lần lượt chạy ra khỏi cổng, không chung đường mà rẽ theo hai hướng trái phải đối lập.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hai xe tách nhau, Trà My và ông Thành cách lớp cửa kính nhìn nhau.
Ai cũng quật cường, không muốn chịu thua.
Trà My nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vở kịch sắp bắt đầu rồi, cô cần phải dưỡng sức.
Vở kịch cuộc đời, tuy diễn nhưng lại như không diễn, chân thật mà giả dối.