Trà My đã từng nhìn thấy những cô gái khóc tức tưởi ngoài đường vì bị phản bội, thất tình.
Cô lúc ấy ngoài chút thương xót ra thì không để trong lòng.
Thế gian rộng lớn, cá nước chim trời gặp nhau, ngay cả tên còn không biết, nếu ưu phiền mới là chuyện lạ.
Cuộc sống vô thường, nay Trà My lâm vào tình cảnh còn thảm hại hơn người ta.
Đổi vị trí, trở thành người trong cuộc, cảm nhận khác ngay.
Dù không có gương nhưng Trà My biết bộ dạng mình hiện tại tệ hại lắm.
Trời không mưa, đang buổi ban trưa, một người phụ nữ đầu bù tóc rối mặc áo cưới dính máu, bị đồ ăn vấy bẩn lang thang trên đường, nói tỉnh táo bình thường ai tin nổi? Chính cô còn không chắc là mình có điên hay không nữa mà.
Mười một giờ trưa, thành phố S bước vào giờ cao điểm, trên đường người xe qua lại đông như kiến cỏ.
Trà My xuất hiện như một sinh vật lạ, cô đi tới đâu mọi người xung quanh nhìn đến đấy.
Họ muốn tiến đến quan tâm hỏi han nhưng khi bắt gặp gương mặt lạnh lùng của cô lại chùn chân.
Đáng thương lại đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, quan tâm không được, xì xầm không xong, khó xử vô cùng.
Trên con vỉa hè, Trà My tập tễnh bước đi.
Giày cao gót rơi tự khi nào, cô không rõ cũng chẳng quan tâm.
Lòng bàn chân bị đá nhọn làm trầy xước, rớm máu vậy mà Trà My không nhíu mày lấy một lần.
Trái tim cô đau hơn, nó đang phải thoi thóp cố giành lấy sự sống.
"Thật là mỹ lệ!"
Trường Thịnh vừa cầm ống nhòm dõi theo Trà My vừa tán thưởng, thản nhiên như tham dự mấy buổi triển lãm tranh.
Thư ký Trung ngồi cạnh tò mò rướn người nhìn thử, cảm thấy khó hiểu.
Nhìn trước ngó sau ngoài hai chữ thảm hại ra cũng chỉ có đáng thương, mỹ lệ ở chỗ nào? Do khiếu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác hay tại chủ tịch có vấn đề?
"Tôi chán ông thật đấy ông Trung!", Trường Thịnh ghét bỏ.
"Chủ tịch à, phí cả một buổi sáng thế là đủ rồi, chúng ta không thể nhìn tiền lọt qua kẽ tay được!"
Vô duyên vô cớ bị chủ ghét bỏ thư ký Trung cũng đành chịu.
Ông không có hứng thú với việc theo đuôi, còn hàng trăm việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Thân là nhân viên trung thành, ông có nhiệm vụ phải lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi không thiếu mấy đồng bạc lẻ ấy.
Có vài cái hợp đồng cỏn con mà không xử lý xong thì các nhá tài của chúng ta nên nhận nốt tháng lương cuối rồi biến đi là vừa!"
Trường Thịnh phàm đã quyết việc gì thì sẽ khó mà thay đổi.
Ông không thiếu tiền, một tỷ phú không thể thiếu vài tờ tiền giấy được.
Mất thì kiếm, lọt lại bắt về, dễ thôi ấy mà.
Nhưng chuyện vui nhà ông Thành thì khác, trăm năm mới có một thuở, đâu phải lúc nào con cáo già cũng ngờ nghệch mài dao giùm người ta.
"Nhưng chẳng phải chúng ta đã xem xong kịch vui rồi sao chủ tịch? Cô ta đi lang thang có gì hay? Nên về thôi!"
Thư ký Trung vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ.
Trường Thịnh phát mệt, từ sáng giờ những càm ràm này cứ phát liên tục bên tai.
Ông bỏ ống nhòm xuống, bất lực than phiền:
"Ông thật mâu thuẫn, lúc tôi làm việc ông khuyên nên nghỉ ngơi.
Đến khi tôi nghỉ ngơi ông lại một hai kêu đi làm việc.
Tôi phải làm thế nào thì mới vừa lòng ông?"
"Chủ tịch nói thế là oan cho tôi, tôi nào dám sai bảo gì.
Nhưng rõ là chúng ta đang phí thì giờ, ai biết cô ta định đi tới bao giờ, nhàm chán!"
Thư ký Trung cũng cứng đầu không thua gì Trường Thịnh, nhất thời tạo nên tình thế giằng co.
Hai người đàn ông ở độ tuổi ngũ tuần, cốt cán của tập đoàn lớn lại đang trừng mắt nhìn nhau.
Nhưng dù thế nào thì Trường Thịnh vẫn chiếm phần hơn, bằng không thì vị trí hai bên sớm đã đảo ngược.
"Hồi nãy mà kịch hay cái gì? Ông Thành quan tâm đến đoạn giữa còn tôi thì chỉ cần đoạn cuối thôi.
Ông đã bao giờ thấy vở kịch nào mà kết cục nằm ở giữa chưa?", Trường Thịnh hỏi.
Thư ký Trung nghi hoặc:
"Cô ta như nổi điên đập phá vậy mà vẫn chưa phải kết cục?"
Vậy kết thúc thật sự sẽ khủng bố như thế nào? Không thể xem thường phụ nữ được, thân thể ốm yếu ấy thế mà phá nát cả căn phòng.
Trường Thịnh như nhớ tới gì đó, lắc đầu:
"Đó chưa gọi là điên đâu! Ông nhìn ra cô ta đang diễn sao?"
"Diễn? Không giống! Trông đau khổ thật sự mà!", thư ký Trung không cho là vậy.
Ông theo Trường Thịnh lăn lộn mấy mươi năm, loại người nào không gặp qua, ai thật ai giả ông phân biệt được.
"Thì tôi có nói cô ta giả tạo đâu, diễn nhưng diễn trong sự chân thật! Cô ta cố tình đập phá để ông Thành xem, đó chưa phải bộ dạng suy sụp thật sự."
Khi đám người ông Thành quay đi, Trà My đã ngoái nhìn theo, ánh mắt cô ta thống khổ nhưng cũng đầy toan tính.
Nếu không nhờ camera giấu trong các lẳng hoa chắc Trường Thịnh đã bỏ lỡ như ai.
Trà My đang tận dụng cảm xúc thật để diễn, mới đáo để làm sao! Có lẽ cô ta muốn mọi người tin rằng mình đã chịu đả kích nặng nề, hoàn toàn mất
khống chế từ đó làm ông Thành giảm bớt sự đề phòng.
"Thật sự có việc đó? Xem ra tôi sơ suất rồi!"
Thư ký Trung hơi bất ngờ, ông vậy mà bị một con nhóc qua mặt.
Nên khen cô ta quá tài tình hay trách ông đã già? Ông cảm thấy lo, nắm giữ một quân cơ thế này không phải quá nguy hiểm sao?
"Vậy nên để tránh bỏ sót chúng ta càng phải đi theo cô ta!", Trường Thịnh lại cầm ống nhòm lên quan sát Trà My.
Lời này như hồi chuông cảnh tỉnh, thư ký Trung nhận ra mình đã bị Trường Thịnh dắt mũi, ông bất lực đỡ trán.
Nói tới nói lui cũng chỉ là cái cớ, dù ai tài cỡ nào thì chủ tịch nhà ông vẫn là nhất.
Trà My cứ bước đi trong vô định mãi tới khi cô nhìn thấy khung cảnh quen thuộc mới nhận ra mình thế mà lại đi về căn nhà cũ.
Cô theo thói quen sờ tìm túi áo muốn lấy chìa khóa nhưng váy cưới thì làm gì có túi, điện thoại cầm trên tay là thứ duy nhất cô mang theo.
Trà My cũng không hoảng, cô khom người đẩy chậu hoa trước cửa ra, lấy chùm chìa khóa bên dưới.
Vì cô và em trai thường hay bỏ quên chìa khóa nên ba mới nghĩ ra cách này.
Cửa vừa mở ra, mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Trà My chạm nhẹ vào khung hình treo trên tường, như dự kiến thấy một lớp bụi dính vào tay.
Không có người dọn dẹp phải vậy thôi, trách làm sao được.
Đảo mắt nhìn khắp căn nhà một lượt, sống mũi cay cay.
Nơi đây ngày trước tràn ngập tiếng cười giờ chỉ còn mỗi mình cô, cô đơn, quạnh quẽ.
Trà My muốn đi sâu vào trong nhưng mới đi được mấy bước đã ngã sõng soài ra sàn.
Có lẽ rong ruổi cả một chặng đường dài, đôi chân đã quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Cô không thèm đứng dậy, cứ vậy nằm sấp ở phòng khách, mặc kệ sàn nhà đóng bụi.
Việc gì phải đứng dậy, ở đây chỉ có mỗi mình cô, ai chê cười được.
Hai bả vai run run, tiếng khóc nức nở dần xuất hiện.
Cô thật sự rất đau lòng, rất rất đau! Cô đau vì câu nói không là gì, vì thái độ vô tình của Khải.
Nhưng đó chỉ là một phần, cô đã đoán được anh sẽ thay lòng với mình, sớm muộn gì cũng bỏ rơi.
Chính cảm giác bất lực mới chiếm phần hơn, cuộc đời của cô nhưng cô lại không thể làm chủ, mọi thứ đều xảy ra theo chiều hướng mà trời muốn, ông
Thành muốn.
"Ba ơi! Mẹ ơi!"
Nước mắt lăn dài trên má, Trà My nỉ non kêu thành tiếng, nỗi nhớ nhung và uất ức đan xen với nhau.
Cô nhớ gia đình mình, muốn được gặp họ, cảm nhận cái ôm nồng thắm.
Cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi đến cực độ.
Ở trong tòa dinh thự đó Trà My căn bản không thể nổi, dẫu suy sụp cũng phải gắng gượng để bảo toàn chút tôn nghiêm cuối cùng.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Trà My đập mạnh xuống sàn liên hồi.
Cô gắng sức đứng dậy nhưng chân lại vô lực nên đành chật vật nửa bò nửa quỳ di chuyển tới cái bàn đặt giữa phòng khách.
Kéo ngăn tủ ra, Trà My lục lòi hồi lâu rồi cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn, một cây kéo.
Cầm cây kéo giơ lên trước mặt, cô trút giận lên mái tóc vô tội.
"Á! Tôi không phục! Tôi không cam tâm!"
Từng lọn tóc rơi xuống, vương vãi khắp nơi, trên tay,
trên người Trà My và cả trên sàn nhà.
Cô có bao nhiêu không cam tâm ai biết được?
Khi mái tóc dài xinh đẹp bị cắt nham nhở thì Trà My đổi sang váy cưới trên người.
Thấy kéo không làm nên tro trống gì, cô tức giận ném nó đi thay vào đó dùng tay, tiếng vải vóc bị xé thi nhau vang lê.
Nếu bộ dạng đập phá ở nhà hàng là con sư tử bị thương mà gầm gừ thì hiện tại cô chỉ là con thỏ nhỏ tuyệt vọng khóc lóc, yếu đuối đến không ngờ.
Trường Thịnh đứng nép sau cánh cửa khép hờ nhìn người con gái đang quằn quại bên trong, hài lòng mỉm cười.
Ông chính là muốn xem xem Trà My đã tổn thương đến độ chín mùi hay chưa.
Phải đau đớn tới tận cùng thì khi làm việc mới có thể dứt khoát vô tình được.
So với lúc Trà My lang thang trên đường, Trường Thịnh thích bộ dạng lúc này hơn.
Một con thiên nga trắng mắc kẹt trong lồng giam đầy gai nhọn, thương tích đầy mình, nó đang vẫy vùng tuyệt vọng.
Đôi cánh bị bẻ gãy mất rồi, để có thể bay lượn trên bầu trời lần nữa, cô ta buộc phải tự mọc ra đôi cánh đen.
Trường Thịnh cẩn thận khép cửa, rời đi trong âm thầm như lúc đến.
Xem vậy là quá đủ, ông đáng tuổi cha Trà My, có những thứ nên tránh đi.
Trà My không hề hay biết đến sự có mặt của Trường Thịnh, cô vẫn cứ điên cuồng xé váy đến độ lộ cả da thịt.
Nằm giữa một đống vải vóc bị xé vụn, cô mệt mỏi khóc nghẹn rồi cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã về chiều.
Lững thững gắng gượng đi vào nhà tắm, dưới dòng nước lạnh lẽo, mọi bụi bẩn trên người đều bị rửa trôi.
Ánh mắt Trà My đã bình lặng lại như thường, như mặt hồ phẳng lặng.
Trà My nhìn vào trong gương, quan sát chính mình.
Quá trình trưởng thành rất đau khổ, bước đệm đầu tiên là mất đi sự non nớt, ngây thơ.
Cô nghĩ là trong tương lai mình sẽ ngày càng lạnh lùng hơn, sau cùng lòng dạ cứng như đá.