Thành phố S bắt đầu lên đèn, Trà My chầm chậm đi đến phòng khách.
Trước tiên thu dọn bãi chiến trường mình gây ra sau đó lau sạch sofa và bàn rồi ngồi xuống xử lý vết thương trên người.
Chân không đi đường, lòng bàn chân bị trầy xước nhiều chỗ, Trà My đổ oxy già lên rửa sạch, đau rát đến tê tái.
Tuy vậy cô không kêu la nửa lời, chỉ hít mạnh, chân mày hơi nhíu lại.
Đau mãi đau đến mệt nhoài, ngày qua ngày, cô cũng dần quen, chút ít này không là gì.
Loay hoay một hồi cuối cùng cũng xử lý xong, Trà My trực tiếp nằm ườn trên ghế sofa.
Gác tay lên trán, cô nhìn lên trần nhà, cả người rơi vào trầm mặc.
Một lát sau Trà My rướn người vớ lấy điện thoại trên bàn gọi đi.
Cô gọi Tú, anh ta không ngờ tới sẽ nhận được điện thoại từ Trà My.
Tú đang vui vẻ ăn mừng vì nghĩ rằng Trà My đang lang thang trên con đường nào đó với bộ dạng thảm hại gặm nhắm nỗi đau.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tú là tắt máy đi, đừng nghe.
Nhưng lý trí và vành tai lại nhắc nhở anh ta nên nghe.
"Đem ví tiền tới cho tôi! Cả cơm nữa!", giọng điệu của Trà My chính là ra lệnh chứ không phải nhờ vả.
Tú vò đầu bứt tóc:
"Nhưng làm sao tôi biết ví cô vứt ở đâu, rồi cô đang ở đâu nữa! Cô kiếm người khác không được à?"
Đùa nhau chắc? Anh ta là cái máy định vị hay sao mà biết cô ta đang ở đâu.
Giờ này còn có tâm trạng ăn uống, lạ lùng chưa.
Theo lẽ thường có khi Trà My phải nhảy sông tự tử mới đúng.
Đúng là người phụ nữ đáng sợ!
"Tôi muốn kiếm anh đấy thì làm sao hả anh họ? Anh có ý kiến gì? Không muốn?"
Tú đúng là đồ ngốc, Trà My thầm sỉ vả.
Nếu cô có thể gọi ai khác thì gọi anh ta để làm gì?
"Tôi nào dám chứ, đây là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ đem cơm tới ngay.
Nhưng mà...", Tú ngập ngừng, "Ví của cô ở chỗ nào tôi thật sự không biết!"
Trà My chỉ điểm:
"Ở nhà hàng, anh đến đó mà lấy xong thì đem qua căn nhà của ba mẹ tôi! Ba mươi phút!"
"Hả? Ba mươi gì?", Tú không hiểu.
Trà My nhắc nhở:
"Thời gian dành cho anh! Tâm trạng của tôi không được tốt, anh biết mà, đừng cho tôi cơ hội để hợp thức hóa mọi hành động.
Tôi không được kiên nhẫn cho lắm!"
Tú nhẩm tính vị trí trong đầu, sau đó liền la oai oái:
"Không được, không kịp, ngắn quá cô cho thêm chút thời gian đi!"
Quán bar anh ta đang ngồi cách nhà hàng hơi xa, căn nhà hai tầng của Trà My cũng không gần, đi lại e là hơn ba mươi phút.
Tú khổ sở van xin nhưng lại quên mất mình đang nói chuyện với ai, Trà My đâu phải tuýp người sẽ đồng cảm với mình.
"Hai mươi!", Trà My lạnh lùng chốt hạ.
"Đừng, đừng, ba mươi, tôi đi, đi ngay!", Tú không dám trả giá nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Tú lao ra khỏi quán bar như một cơn gió mặc cho chúng bạn ngơ ngác, í ới gọi theo.
Chơi cái quái gì nữa, bà nội của anh ta lại hiển linh, dám chậm trễ có trời mới biết số phận này rồi sẽ trôi dạt về đâu.
Trong khi Tú gấp gáp như đứng đống lửa như ngồi đống than thì Trà My lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thành quả của việc chạy thục mạng là Tú đã đến súng giờ.
Tuy nhiên anh ta lại đứng trước cửa, chần chừ không dám vào.
Căn nhà gần như chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách, y như những ngôi nhà trong phim kinh dị.
Tú thử vặn nắm cửa, thấy không khóa liền mở cửa.
Anh ta ló đầu vào trong nhà, lớn tiếng thông báo:
"Tôi tới rồi!"
Không một lời hồi âm.
Tuy sợ nhưng sự hiếu kỳ đã thắng thế, Tú nhẹ chân bước vào.
Dáo dác nhìn khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Trà My đâu, Tú nhíu mày nghi hoặc.
Có lẽ nào đợi lâu quá nên cô ta đổi ý rồi? Anh ta đã cực khổ chạy tới kia mà, dẫu gì cũng nên thông báo một tiếng.
Chân bỗng dưng bị vỗ nhẹ, Tú hoảng hồn hét lớn.
Trà My nằm trên ghế sofa dài, ghét bỏ bịt tai lại.
Cô quát khẽ:
"Có ngậm miệng ngay đi không hay muốn tôi cắt dứt dây thanh quản?"
Cái loại đàn ông gì mà nhát gan, chạm nhẹ đã hét ầm lên.
Cô ăn thịt anh ta chắc? Hét nhức cả đầu!
Tú nhận ra giọng Trà My, vội cúi xuống, thấy Trà My đang nhìn mình.
Có lẽ Trà My khóc rất nhiều, mắt sưng húp cả lên nhưng không thể vì thế mà xem thường, sự lạnh lùng ẩn giấu trong đó làm anh ta lạnh sống lưng.
"Phản xạ tự nhiên thôi!", Tú gượng cười.
Trà My không quan tâm đến, cô nhìn qua mấy túi nhỏ trên tay Tú, hỏi:
"Đủ không?"
"Tất nhiên là đủ rồi! Đồ ăn! Ví tiền!"
Tú để đồ trong tay lên bàn còn nịnh nọt bày cơm ra sẵn, có mực xào, khổ qua hầm, cá chiên và salad, khá thịnh soạn.
Mùi thức ăn thơm phức quanh quẩn ở chóp mũi, cá bọng đói của Trà My không cưỡng lại được, vui mừng co bóp dữ dội như nhắc nhở chủ.
Lúc này cô mới nhận ra từ sáng đến giờ mình chưa ăn gì, thảo nào cả người vô lực.
"Đi ăn mừng vì tôi bị bỏ rơi hả?"
Trà My ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa phụ nữ trên người Tú, đoán chắc anh ta đang vui với đám bạn bè không ra gì.
Cô nghĩ ba người còn lại có khi đang mở tiệc ăn mừng trong dinh thự cũng nên.
Một người đàn bà ghét cay ghét đắng, hai người đàn ông rắp tâm lợi dụng, họ đúng là
thay đổi định nghĩa người thân.
"Không có! Tôi đây chính là đang mượn rượu giải tỏa tâm trạng, thấy cô bị đối xử như vậy tôi cũng buồn lây chứ.
Chúng ta là anh em họ, thân như tay chân."
Tú nói dối không chớp mắt, đem ba tấc lưỡi ra ba hoa nịnh nọt.
Anh ta thật sự khâm phục Trà My, nói đâu trút đó, là con giun trong bụng anh ta chắc.
Thấy Trà My đau khổ như vậy, Tú tất nhiên vui chết đi được, nhanh chóng tụ tập bè lũ ca hát, nhảy múa.
Trà My chống tay ngồi dậy, cười khẩy:
"Thân như tay chân? Chính là tay tôi chân anh?"
Lừa người! Tên ngốc này nghĩ là có thể qua mặt cô bằng mấy lời nói vớ vẩn này sao? Thấy bộ dạng đau khổ điên cuồng vì bị vứt bỏ, bọn họ không vui đến mất ngủ thì thôi lấy đâu ra chuyện buồn lây.
Bị nói mát, Tú ngoài việc đứng một bên cười trừ ra cũng không dám lại buông lời ba hoa.
Cô em họ này bây giờ như con nhím đang xù lông vậy, động tới liền bị thương.
"Anh về được rồi!", Trà My đuổi khách, Tú cứ đứng bên cạnh, cô ăn không vô.
"Em họ à em không về nhà sao? Như vậy ông và mọi người sẽ lo lắm!", Tú vờ vịt quan tâm.
Thực ra là anh ta muốn thăm dò xem Trà My định làm gì tiếp theo.
Chịu đả kích lớn tới vậy, nếu ở chung một chỗ thì quá nguy hiểm.
"Tạm thời tôi không muốn về dinh thự, anh đừng có nốc cho lắm rượu vào rồi nhắc tới đã gặp tôi trước mặt ông.
Không thì đừng trách tôi!"
Trà My dặn thế chỉ là không muốn bộ dạng suy sụp đau thương mình vừa xây dựng bị sụp đổ thôi.
Còn việc cô đây thì chắc chắn ông Thành đã đoán được từ sớm.
Cô có còn nơi nào để nương náu ngoài căn nhà này nữa đâu, dễ như toán lớp một.
"Nhất định! Nhất định!"
Tú chuồn lẹ trong vòng một nốt nhạc.
Trà My nói với theo:
"Đóng cửa giùm cái!"
Đồ ăn Tú mua đến quá nhiều, một mình Trà My ăn không hết, cô ăn được non nửa hộp cơm liền gác đũa.
Chuyện cơm nước đã xong, cô bắt đầu thu dọn.
Lòng bàn chân bị thương, đi lại có đôi chút bất tiện.
Trà My khó nhọc đi lên lầu, muốn về phòng riêng tìm một đôi giày, cô không thể chân trần ra ngoài được.
May là khi đi cô chỉ đem theo vài bộ quần áo, bằng không thì rắc rối.
Giày thể thao đã lâu không mang, bụi đóng một lớp, Trà My tìm khăn giấy lau sơ.
Ngồi trên giường, cô gọi cho số điện thoại lạ mới lưu gần đây.
Khi bên kia vừa nghe máy, cô nói ngay:
"Chúng ta gặp nhau đi, nếu bỏ lỡ cô sẽ hối hận cả đời đấy!"
Đối với sự nghi ngờ của người bên kia về danh tính, cô bình thản bảo:
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể cô gả vào hào môn, đường hòa bước vào giới thượng lưu!"
Quả nhiên đối phương đồng ý ngay tức thì.
Trà My tắt máy, lót một lớp khăn giấy trên đế giày sau đó mới mang giày vào.
Chịu đựng đau rát, cô tập tễnh xuống nhà, đeo thêm khẩu trang rồi ra ngoài.
Ban đêm rất thích hợp để săn
mồi, không đúng sao?
Khi Trà My tới chỗ hẹn đã thấy đối phương chờ sẵn.
Xem ra điều kiện cô đưa ra quá hấp dẫn làm người ta gấp không chịu được.
"Cô tới sớm hơn tôi tưởng!"
Trà My ngồi xuống, đối diện với người con gái mặc đầm ngắn cũn cỡn.
Cô ta chính là Huỳnh Như, con gái riêng của ông Tuấn, lớn hơn Trà My vài tuổi.
Cô ta từ đầu tới chân đều toàn là hàng hiệu, bản tính ham hư vinh tương đối cao.
"Cô chính là người đã gọi cho tôi sao? Cô là ai?"
Huỳnh Như chưa từng gặp qua người trước mặt lần nào, cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao đối phương lại có được số điện thoại và muốn gặp mình.
Bề ngoài của cô ta trông tiều tụy nhưng tinh thần lại trái ngược hoàn toàn, rất vững vàng.
"Tôi là Trà My, ba chị con lớn, ba tôi con út, chúng ta là họ hàng với nhau cả thôi!"
Trà My không hề có ý định che giấu thân phận, đằng nào cũng sẽ có ngày chạm mặt, giấu nhất thời chứ làm sao giấu được cả đời.
Huỳnh Như có nghe mẹ nói qua về chuyện ông nội từ mặt người con út.
Biết Trà My mồ côi cha mẹ phải nương tựa ông, cô ta liền cho rằng những lời Trà My nói trong điện thoại chỉ là lừa bịp, chủ yếu muốn gặp mình.
"À, ra là cô.
Cô tìm tôi có việc gì? Chúng ta chưa gặp nhau lần nào, không thân đâu đừng có mà nhờ vả gì đó!", Huỳnh Như khinh thường liếc xéo.
Trà My không để bản thân thua thiệt, liền đáp trả:
"Tất nhiên là cô không thể gặp được tôi rồi! Con riêng đời nào có thể đặt chân vào dinh thự Thiên Thành, đúng không?"
"Cô nói cái gì đấy?"
Huỳnh Như tức giận quát, đối phương rõ ràng cố tình hiểu sai ý mình.
Từ khi sinh ra cho tới giờ, hai chữ "con riêng" đã chụp sẵn lên đầu, khiến cô ta nhiều lần bị người ta chê cười.
Những người đó là con nhà gia thế, cô không đụng được.
Còn Trà My chẳng là cái thá gì, dựa vào đâu dám cạnh khóe? Huỳnh Như quyết tâm phải dạy dỗ người em họ này một phen.