Thấy Huỳnh Như nhìn mình như muốn xẻ thịt lột da, Trà My không sợ ngược lại mỉm cười.
Gen của dòng họ Nguyễn đúng là có vấn đề, trồi sụt thất thường.
Cùng nhận gen từ một người nhưng ba cô và ông Tuấn lại chia ra hai hướng, bên cao bên thấp.
Bản thân đã có điểm yếu mà còn đi trêu chọc người khác, tự tìm chết!
"Có gì mà phải nóng? Tôi hẹn gặp là vì muốn giúp cô gạt bỏ hai chữ ấy đi đó chứ.
Vậy nhưng hãy xem thái độ của cô đi, đau lòng quá!"
"Cô nói thật? Cô có cách giúp tôi bước vào dinh thự Thiên Thành?"
Thái độ Huỳnh Như lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cô ta cười tươi hơn hoa, ngả người về trước, cầm lấy tay Trà My.
"Tất nhiên, không thì tôi hẹn cô ra làm gì?"
Tay bị siết chặt, hơi đau, Trà My vừa nói vừa rút tay về.
Cô mới chỉ quăng cần chưa kịp ném mồi mà sao đã cắn câu rồi? Tòa ngục tù dưới vỏ bọc dinh thự xa hoa rốt cuộc có quyền năng gì lại khiến bao người thèm khát? Cuộc đời thật khéo trêu ngươi, người ở trong muốn ra ra chẳng được, người ở ngoài muốn vào, vào chẳng xong.
"Nhưng bằng cách nào? Và tại sao cô lại giúp tôi?"
Huỳnh Như luôn ao ước được rũ bỏ cái danh con riêng, đường hoàng bước vào dinh thự.
Hôm nay cơ hội từ trên trời rơi xuống, chẳng biết thật giả thế nào cô ta cũng quyết chộp lấy, không lãng phí.
"Cách thì tôi đã có.
Tại sao giúp cô à? Nói thẳng ra là giúp người giúp mình thôi! Cô có từng nghe đến cái tên Gia Phúc không?"
Huỳnh Như tất nhiên là biết nếu không thì đã uổng công ăn chơi, kết giao với các cậu ấm cô chiêu khác.
Thành phố S có tam giác đế chế hùng mạnh đồng thời cũng sản sinh ra tam giác người thừa kế.
Gia Phúc rất được săn đón, cô gái nào cũng muốn ngả vào lòng để tìm kiếm một cơ may bước vào gia đình giàu có bậc nhất.
Anh ta đứng đầu trong danh sách những người đàn ông Huỳnh Như muốn tiếp cận nhất.
Dẫu bỏ nhiều công sức nghe ngóng tuy nhiên cho đến giờ cô vẫn chưa có cơ hội, xung quanh anh ta chưa bao giờ thiếu người.
Trà My tự dưng nhắc tới Gia Phúc làm gì, Huỳnh Như thấy khó hiểu bèn hỏi:
"Tôi biết chứ nhưng thế thì sao?"
"Đó là người chồng tương lai của tôi!", Trà My bảo.
Huỳnh Như lại được dịp tức lồng lộn, cô ta đố kỵ ra mặt:
"Cô tốt số quá rồi, khoe khoang!"
Bản thân muốn tới gần còn không được vậy mà Trà My lại có thể dễ dàng lấy được, thật bất công! Thế mà bảo là muốn giúp, câu trước châm chọc, câu sau khoe khoang, tin được không?
"Tôi chưa nói hết lại sồn sồn lên, nhìn tôi giống muốn
khoe lắm ư? Khôn lên giùm cái!", Trà My ghét bỏ ra mặt.
Huỳnh Như nông cạn y như anh trai cùng cha khác mẹ của mình vậy, biết một không biết hai, thấy lợi ích liền mờ mắt.
Kết liên minh cùng cô ta khó mà tránh được rắc rối nhưng được cái dễ kiểm soát.
"Vậy cô muốn gì?", Huỳnh Như không phải người có tính kiên nhẫn.
Trà My nói thẳng:
"Tôi muốn nhường mối hôn sự này cho cô, ý cô sao? Chịu hay không?"
"Đương nhiên là chịu rồi!", Huỳnh Như đồng ý ngay mà không thèm suy nghĩ.
Nếu được gả cho Gia Phúc, coi như nửa đời sau khỏi lo nghĩ.
Với địa vị khi đó, không lý gì lại phải luồng cuối mà có thể đường hoàng bước vào dinh thự Thiên Thành, rồi chẳng ai dám chê cười cô ta nữa.
Chỉ là...!Nghĩ kỹ lại, tại sao Trà My lại nhường mối hôn sự này?
Trà My thấy Huỳnh Như nhìn mình nghi hoặc, cô nói luôn không cần đối phương phải lên tiếng.
"Tôi nhường vì tôi không cần, không muốn.
Gia Phúc bản tính trăng hoa, ăn chơi suốt ngày, nếu cô chịu được thì tôi xin nhường.
Tôi vẫn còn muốn ở lại dinh thự thêm mấy năm nữa giành một chân trong tập đoàn, chiếm vài phần gia
sản."
Đây chỉ là cái cớ để che mắt Huỳnh Như, Trà My không thiết tha gì gia sản.
Thứ cô cần là tự do, là quyền lực khiến những con người toan tính ấy nhận lấy sự trừng phạt thích đáng.
Bọn họ gieo rắc cho cô bao đau khổ, nếu để họ sống nhởn nhơ thì có lỗi với bản thân biết nhường nào.
"Cô cũng tham thật đấy Trà My! Được rồi, tôi sẽ giúp cô được như ý nguyện, Gia Phúc cứ để phần tôi."
Vậy là Huỳnh Như đã đồng ý dẫu biết về con người Gia Phúc.
Trong suy nghĩ của cô ta, đàn ông thành đạt và giàu có thì ai không trăng hoa, quan trọng là họ có cho cô cuộc sống sung sướng hay không.
Sau khi kết hôn, sinh một đứa con trai bảo toàn vị trí là được, vững như kiềng ba chân, không cần sợ mấy chuyện mèo mả gà đồng.
"Nhưng còn ông!"
Tuy nhiên Huỳnh Như vẫn còn điều băn khoăn.
Đó là về ông Thành, ông ấy sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.
Nghe mẹ kể rằng ông cố từng vì say mê người tình đến độ đòi bỏ vợ, chẳng những vậy còn muốn giao hết gia sản cho con trai riêng.
Vì thế nên ông Thành sinh hận, sau này trở thành người đứng đầu rồi chỉ công nhận dòng chính mà thôi.
Từ lúc chào đời đến nay, ông ấy không gặp cũng không công nhận Huỳnh Như là cháu.
"Ông ấy tất nhiên sẽ phản đối nhưng như vậy đã sao? Gạo nấu thành cơm, tất cả mọi người đều biết thì ông ấy cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà gả cô đi thôi! Cô cứ chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ tạo cơ hội cho cô và Gia Phúc gặp gỡ."
"Hay đó! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Huỳnh Như giơ ly rượu vang lên, Trà My mỉm cười cầm ly trà đá cụng ly.
Từ giờ phút này, bọn họ là đồng minh, cùng ngồi trên một chiếc thuyền.
Trà My nhìn bộ dạng đắc ý của Huỳnh Như, ngoài ý muốn phát hiện bản thân nảy sinh cảm giác hưng phấn.
Hóa ra đây là cái vui của kẻ đi săn.
Từ giờ cô cũng đi săn nhưng dưới lớp vỏ bọc của một con mồi.
Sau khi đạt thành giao kèo với Huỳnh Như, Trà My đi đến bệnh viện Nhân Ái.
Cô muốn gặp Luân, con tim yếu ớt in hằn bao vết thương cần được vỗ về.
Nhìn gương mặt hốc hác của em trai mà lòng cô đau nhói.
Mệt mỏi ôm lấy Luân, Trà My thủ thỉ:
"Giờ chị chỉ còn lại mỗi mình em thôi, em không được bỏ chị mà đi đâu đấy ngốc ạ!"
Cô đã từng có tất cả, có gia đình, có người yêu nhưng giờ đây chỉ còn mỗi em trai.
Luân là lý do cuối cùng để cô bấu víu sống tiếp, để tranh đấu.
"Nếu một ngày nào đó em tỉnh lại, tuyệt đối không được sợ chị đâu đấy.
Chị không muốn làm người xấu nhưng người ta không tha cho chị, chị chỉ là tự bảo vệ mình thôi!"
Mặc dù bác sĩ đã nói tỷ lệ Luân tỉnh lại rất thấp nhưng Trà My vẫn ôm ấp hy vọng.
Chút ít phần trăm nhỏ nhoi đó đã thắp lên khát vọng sống cho cô.
Bằng không thì sau chừng ấy tổn thương cô đã ngã quỵ không thể gượng dậy nổi.
Trà My rất sợ một ngày nào đó em trai tỉnh lại, khi phát hiện chị gái không còn như trong ký ức sẽ hoảng sợ xa lánh.
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì cô biết phải làm sao?
"Luân à, em đừng ngủ nữa con heo lười! Em dậy đi, dậy mà bảo vệ chị đi, người ta hè nhau ức hiếp chị em đây này!"
Mặc cho Trà My uất ức oán trách, Luân vẫn cứ nằm yên bất động.
Chàng thiếu niên mười bảy tuổi đã từng thoăn thoắt giành bóng trên sân trường, đã từng tự tin đứng trước bao người hùng biện nay chìm vào giấc ngủ say.
Cuộc đời ngắn ngủi, không lẽ cậu ấy cứ để tuổi xuân phí hoài thế ư?
Vào một buổi chiều nọ, Vy bỗng ưng nổi hứng bảo với Trường Thịnh sẽ mua mới hết rèm cửa, khăn trải bàn.
Trường Thịnh đã quá quen với tính cách thất thường của con gái, không nói nhiều tự giác đưa thẻ.
Thế là cô nà vui vẻ nhảy chân sáo đi mua sắm, trả lại bầu trời bình yên cho ba mình làm việc.
Vy cứ nghĩ rằng mình đi tầm một tiếng là tậu xong hết.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã đánh giá cao khả năng tự kiềm chế trước cái đẹp của bản thân.
Sản phẩm trên thị trường quá đa dạng về mẫu mã, cái nào cũng đẹp, Vy ngụp lặn trong đó, càng lựa càng hoa mắt.
Thế là từ một giờ công cuộc sắm sửa kéo dài thành ba giờ và chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Vất vả một hồi, cuối cùng Vy cũng chịu thanh toán.
Tài xế đi theo xách đồ mệt đến thở không ra hơi, ngược lại nhân viên cười không khép được miệng.
"Chú ra xe cất đồ trước đi rồi kiếm gì đó ăn, có gì con gọi sau!"
Vy mỉm cười hối lỗi nhét tiền vào túi áo tài xế.
Cô vòng vo tới lui ở trung tâm thương mại lâu như vậy còn bắt người ta theo sau chịu khổ, tội lỗi quá.
Tài xế đi rồi, cô lại dạo quanh qua mấy cửa hàng quần áo cho nam.
Cũng lâu rồi cô không mua đồ cho hai người đàn ông ở nhà.
Nhớ tới anh trai, Vy bất giác thở dài.
Cả tháng hơn mà gọi cho cô lẹo tẹo được vài cuộc, cô lại không dám chủ động gọi, sợ làm phiền.
Ông anh trai ngốc, lạ nước lạ cái, ăn uống ngủ nghỉ có được không?
Vy vừa đi vừa nghĩ, bỗng dưng hai mắt cô sáng rỡ.
Vy ba chân bốn cẳng chạy ùa vào một cửa hàng chuyên bán đồ nam.
Ở phía ngoài cô đã nhìn thấy vài bộ quần áo rất phù hợp với vóc dáng cao ráo của ba và anh, đó là một bộ vest màu đỏ đô cùng chiếc áo sơ mi.
"Đây rồi!"
Vy vui sướng lật xem quần áo trên tay mà không để ý tới ánh mắt hằn học đang nhìn mình chằm chằm.
Chất liệu tốt, kiểu dáng đẹp, cô rất ư hài lòng.
Tính Vy nhanh - gọn - lẹ, một khi đã vừa ý liền mua ngay.
"Này!"
Khi Vy định đi sang quầy thu tính tiền bỗng bị gọi với lại.
Lúc này cô mới nhận ra bên cạnh mình còn có người khác.
"Có chuyện gì vậy?", Vy quay đầu lại hỏi.
Cô gái mặc đầm dây màu đỏ chống nạnh, thái độ cau có:
"Cô không biết coi trước ngó sau à? Tùy tiện xông đến lấy đồ của người ta, bất lịch sự!"
Thấy cô ta nhìn chằm chằm vào quần áo trên tay, Vy liền hiểu ra là cô ta cũng muốn mua mấy món này.
Nhưng như vậy thì đã sao, không đời nào Vy nhường.
"Cô này ngộ, đồ treo trên giá, ai nhanh tay thì thuộc về người đó.
Đồ có phải nằm trên tay cô đâu mà là của cô! Não bị úng à?", Vy cứng rắn đáp trả.
Cô không phải người thích gây chuyện nhưng nếu đối phương cứ vác xác tới thì đừng trách cô sao buông lời khó nghe.
"Cô, cô nói ai não bị úng hả?"
Cô gái đầm đỏ tức giận hét lên.
Cô ta lao về phía Vy, xem chừng muốn đánh nhau.
Vy nhanh nhẹn né sang một bên, làm hại cô ta mất đà, suýt chút nữa đã ngã dúi dụi ra sàn may
mà có người đỡ.
Vy nhìn người đàn ông bỗng xuất hiện diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sắc mặt tức thì tối sầm lại.
Thành phố S tưởng lớn hóa ra nhỏ như lỗ mũi, đi mấy bước lại gặp người quen.
Kẻ thù đụng mặt nhau, đôi bên đều ngứa mắt.