Trà My ở lại nhà mình gần một tuần lễ mới trở về dinh thự Thiên Thành.
Xe vừa vào cổng thì diện thoại Trà My đã reo, là ông Thành gọi kêu cô lên phòng sách.
"Sân nhà có khác, nhanh ghê!", Trà My nhỏ giọng cười khẩy.
Nhìn khung cảnh đã gắn bó với mình mấy tháng qua, cô hỏi tài xế:
"Trong mấy ngày con đi vắng ở đây chắc không xảy ra chuyện gì đâu hả chú?"
Tài xế trả lời theo đúng sự thật, không dám thêm bớt:
"Dạ, cũng có đó cô My, cậu Tú xảy ra chuyện, bị người ta
trùm cần xé lên đánh!"
"Có chuyện này luôn sao?"
Trà My hơi bất ngờ, mấy hôm nay cô không cần đến Tú nên đâu gọi réo gì.
Chắc ông trời ngứa mắt vì cái thói ngang tàn và bản chất xấu xa của Tú.
Tuy trong lòng lấy làm hả hê nhưng ngoài mặt cô vẫn giả đò quan tâm:
"Thế anh họ con làm sao rồi chú? Có nguy hiểm gì không?"
"Cô My cứ yên tâm, cậu Tú không sao rồi nhưng vẫn còn phải ở bệnh viện theo dõi vài hôm."
Tài xế bị đánh lừa, trong mắt ông, Trà My là người tốt tính nhất trong năm người chủ cả.
Nói năng nhẹ nhàng, cư xử hòa nhã, không bao giờ trút giận lên đầu kẻ ăn người ở.
Một cô gái như thế lại lọt vào nơi đây, quả là đáng thương.
"Phải nhập viện vậy là không nhẹ đâu? Chú có biết ai đánh anh ấy không?", Trà My dò hỏi.
Tài xế tắc lưỡi:
"Đúng vậy, bị đánh đến ngất mà cô, cả người bầm dập, trông thảm lắm, nghe đâu còn nứt mấy cây xương sườn.
Tại sao bị đánh thì tới cậu ấy còn không biết nữa, đi bar chơi cái vậy."
"À, ngộ ghê hé chú!"
Trà My cười cười kết thúc câu chuyện ở đây.
Cô không tin là Tú vô tội, nhất định là anh ta giành gái hoặc đại loại uống say gây sự nên mới bị trả thù.
Xe dừng trước tòa nhà chính, Trà My đi thẳng lên phòng sách.
Dọc đường đi cô gặp không ít người làm, thấy họ tò mò nhìn mình, Trà My cười mỉm gật đầu.
Mãi tới khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa phòng sách, họ mới thu hồi tầm mắt.
Không hiểu sao nhưng họ cảm thấy Trà My có gì đó lạ lắm, khác với ngày trước.
Ngồi trong phòng sách quen thuộc, trước mặt là bàn cờ vây đêm nọ, Trà My bình thản chơi một ván cùng ông Thành.
Tất nhiên là cô lại thua chỉ sau vài phút ngắn ngủi.
"Đi ra ngoài nghỉ dưỡng một tuần cả người cũng khác hẳn, phá kén hóa bướm rồi! Kiểu tóc mới khá đẹp đó chứ!", ông Thành thổi nhẹ chung trà nóng, cười nói.
Bàn tay đang nhặt cờ khựng lại, Trà My ngẩng đầu nhìn ông Thành.
Cô hoài nghi sâu sắc liệu ba mình là con ruột hay do ông nhặt về.
Cha con gì mà tính cách đối lập nhau như nước với lửa.
Nhưng cũng may vì ba thừa hưởng có chọn lọc không thì chị em cô hỏng người.
Hơn ai hết ông ấy phải rõ vì sao mái tóc dài ngang eo lại được tỉa ngắn đi một gang
tay chứ.
"Hóa bướm hay không thì cũng ở trong vườn cây của dinh thự, bay đi đâu được nữa đúng không ông?"
"Hiểu ngay từ đầu có phải hơn không, nước mắt con chí ít
đã không phải tuôn rơi vô ích.
Con cứ tận hưởng thú vui cuộc sống, chờ đợi tới ngày làm cô dâu được bao người ngưỡng mộ là được rồi!"
Ông Thành tin chắc Trà My đã nhận được bài học thích đáng, sẽ ghi nhớ tới già.
Bẵng đi một tuần, cả người ốm đi, tinh thần không được tốt, kiểu tóc cũng đổi.
Xem ra người ta nói không sai, phụ nữ khi đau buồn sẽ cắt tóc.
Tại sao thế nhỉ? Một sở thích quái lạ, thật khó hiểu!
"Dám chơi dám chịu, đã thua mất rồi biết làm sao được? Nhưng mà cũng không thể thoải mái quá, biết đâu tai họa từ trên trời giáng xuống như anh họ thì khổ!"
Trà My nhắc khéo tới Tú, muốn từ chỗ ông xem thử có thể nghe được tin tức gì không.
Ông Thành hài lòng vì câu trước nhưng tới câu sau liền thay đổi sắc mặt.
Ông ta hừ lạnh:
"Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, mới về cũng biết rồi.
Nghĩ vậy cũng tốt, đừng để ra đường buông thả ăn chơi rồi ôm đầu máu nhập viện mà không biết hung thủ hay nguyên cớ do đâu!"
Nhắc tới Tú là ông Thành lại nhức hết cả đầu.
Đi chơi mà cũng không xong vậy có thể làm được chuyên gì ra hồn? Ông đúng là vô phúc, con với chả cái, đứa ngu thì gây họa bắt ông đi thu dọn, đứa nào khôn lại chống đối, không chịu nghe lời bắt ông phải tốn công đàn áp.
Nghe thì có vẻ ông Thành cũng không biết chuyện nhưng sự thật thế nào thì chỉ có ông ấy mới rõ.
Trà My coi như gió thoảng bên tai, chẳng tin.
Nhân lúc nước dục, cô tận dụng cơ hội thả câu, mượn giọng điệu hài hước để chọc tức ông ta:
"Dạ, ông nói phải, không cẩn thận ngộ nhỡ về chầu trời hết thì lại không còn ai bưng ly hương cho ông! Tình cảnh đó nghĩ thôi mà đã thấy thê lương."
Ông Thành vừa uống trà, nước nghẹn giữa lưng chừng, khó khăn lắm mới nuốt xuống.
Đây là kiểu ăn nói xấc láo, theo lý ông nên trách mắng.
Nhưng đó là với ông cháu thông thường, còn với ông cháu nhà này lại khác.
Tầm quan trọng của con cháu, tình thân trong lòng ông Thành đôi khi cũng như cây bút lông trên bàn, cây này hỏng rồi thì mua cây khác thế vào.
Ông không nổi giận đùng đùng ngược lại thấy lo chắc vì có tật giật mình.
Nhìn vào đôi mắt phượng ác ý, ông chợt nhận ra một vấn đề quan trọng mà bản thân đã bỏ sót bấy lâu nay.
Đứa cháu gái này có tiếng có miếng, nếu để Trà My biết được chuyện tày đình mà thằng con lớn của ông làm ra, nhất định nó sẽ gây nên sóng to gió lớn.
"Thê lương? Từ này không hợp với một nơi xa hoa và một con người có cuộc đời vinh quang như ông.
Trà My, con phải nhớ chú cách dùng từ của mình đấy!", ông Thành nhắc nhở.
"Vinh quang? Đúng nhỉ, là con nói sai rồi, con xin lỗi ông ạ, mong ông bỏ qua.
Giờ con xin phép, chắc là con phải quà cáp vào thăm anh họ thôi kẻo không anh ấy lại trách con."
Trà My hoảng hốt như thể lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Cơ mặt rất chuyên nghiệp nhưng ánh mắt thì không chịu phối hợp cho lắm, một mảnh thanh tỉnh.
Miệng thì bảo xin phép tuy nhiên Trà My đã đứng dậy đi về phía cửa mất rồi, rõ ràng cô chẳng xem ông Thành ra gì.
"Đi đi!"
Ông Thành cũng không chấp hoặc nói đúng hơn là không còn tâm trạng để chấp nhất.
Ông nhìn theo bóng lưng Trà My, một việc hiếm, cảm giác bị bỏ lại phía sau là điều ông ghét nhất.
Nhớ ngày đầu bước vào căn phòng này, tấm lưng mảnh mai đó hơi khom xuống, bất an khép nép nhưng sau từng ấy chuyện, sau khi khiêu khích ông và phải trả giá thế mà nó lại thẳng tăm tắp, ngược ngạo làm sao.
Đã quen cảnh ai nấy đều luồn cúi, gặp Trà My như vậy, ông Thành không rõ nên vui hay nên buồn.
Trà My sau khi gặp ông Thành liền đi thăm Tú, đi ngay.
Tùy tiện mua một giỏ trái cây trên đường đồng thời còn chuẩn bị thêm cả hoa nữa, rất bài bản.
Tú ăn chơi phung phí thành tính, nằm viện tất nhiên cũng phải lựa chỗ đắt đỏ.
Trà My xuất hiện trong phòng bệnh khi anh ta đang hăng say mắng chửi kẻ đánh mình đồng thời ra lệnh cho đám bạn thân không ra gì truy lùng kẻ đó.
Nhìn thấy Trà My, Tú quên luôn cả điếu thuốc đã đưa đến bên miệng.
Có vài tên tham dự vào vụ lừa Trà My đến vũ trường trêu đùa, bọn họ mới ồ lên cười cợt nhã liền bị Tú đá đít đuổi về.
Cả đám bạn bè không hiểu có chuyện gì nhưng cũng nghe theo, ai nhiều tiền người đó có quyền.
"Em họ, sao em lại đến đây?", Tú mỉm cười nịnh nọt.
Nếu đám bạn bè vừa rời đi thấy được bộ dang này chắc mắt tròn mắt dẹt.
"Đến đây thì anh nghĩ tôi làm gì? Đừng có hỏi ngu giùm cái, bị đánh xong mất não rồi à? Tôi tiếng trước vừa về dinh thự thì tiếng sau đã nhớ tới anh, thấy tôi thương anh không?"
Trà My đặt giỏ trái cây lên bàn, còn bó hoa thì ném vào người Tú.
Nhìn bó hoa trên tay, khóe miệng Tú giựt giựt.
Đi thăm bệnh mà mua hoa cúc với hoa huệ, cô ta chính xác là muốn trù anh ta chết đúng không?
Tú gượng cười:
"Em cần gì phải vội thế, từ từ cũng được mà!"
Trà My nghiêm túc lắc đầu, tuy nhiên những lời nói ra thì chỉ khiến người nghe tức hộc máu.
"Phải vội chứ, không thì anh xuất viện về nhà mất tiêu rồi, tiếc lắm! Ai biết lần sau anh bị đánh có còn cơ hội nằm viện nữa không?"
"Đúng hé!"
Tú chỉ muốn ném bó hoa vô bản mặt làm bộ làm tịch của Trà My thôi.
Xem cô ta ngây thơ chưa kìa, nếu mà tắt tiếng đi ghép đoạn âm thanh quan tâm thắm thiết vào thì hợp phải biết.
Anh ta tức tối cầm điếu thuốc rít mạnh.
Khi chuẩn bị há miệng phà khói ra thì Trà My lại lên tiếng:
"Ấy ấy, đừng có nhả khói ra nha! Anh tự tử thì đừng có kéo theo tôi chứ! Chết có đầu tư nhưng quá trình hơi lâu đấy, sao nhảy cửa sổ từ phòng này xuống cho lẹ?"
Ở trong bệnh viện mà vẫn hút thuốc, ý thức của con người này chắc sớm vứt ngoài bãi rác.
Ban nãy Trà My vừa ra khỏi thang máy vừa hay gặp hai người điều dưỡng than phiền với nhau.
Tuy họ không nhắc tên họ nhưng cô vẫn đoán được.
Cậu ấm tập đoàn lớn nhất nhì thành phố S, tính cách ngang tàn, bị đánh nhập viện mới đây chắc hẳn chỉ có Tú thôi.
Người này hút thuốc miết, họ khuyên nhưng không được đành mắt nhắm mắt mỏ cho qua.
Họ buông xuôi nhưng Trà My thì không, cô ghét chúa thể loại mất ý thức này.
"Khụ! Khụ!"
Tú bị sặc, ho rũ rượi, nước mắt cũng chảy ra cả rồi.
Trà My nghe đầy lỗ tai, ghét bỏ cầm lấy trái táo trong giỏ quà nhét vào miệng Tú.
"Yên tĩnh rồi này! Nhập gia tùy tục, ở bệnh viện thì phải biết giữ bầu không khí sạch cho lỗ tai, lỗ mũi hiểu không?"
Tú chứng minh mình vẫn còn não, vội vàng tìm gạt tàn dập điếu thuốc đi.
Không muốn anh ta hút thuốc thì cứ nói đại đi, có cần trù dập nhau đến vậy không? Mỗi lần ho xương sườn lại ẩn ẩn đau, khổ lắm chứ đùa!
"Em họ à, rốt cuộc em tìm anh có việc gì?"
Nếu không thì về giùm cái! Câu này chính là câu mà Tú muốn nói nhưng anh ta chỉ có thể hét trong lòng.
"Thì trước là thăm anh sau muốn nhờ vả một chuyện!", Trà My ngồi xuống bên cạnh Tú, mỉm cười.
"Em cứ nói!", Tú nào dám mặt nhăn mày nhó.
"Anh chắc cũng biết chuyện ông và bác muốn gả tôi cho Gia Phúc rồi chứ?", Trà My hỏi.
Tú gật đầu, Trà My thấy thế liền nói tiếp:
"Rất may là Gia Phúc cũng phong lưu trăng hoa như anh cho
nên tôi muốn biết xem chồng tương lai của mình mỗi ngày ăn chơi thế nào đó, anh họ chắc sẽ giúp được em họ mà
nhỉ?"
"Đương nhiên! Đương nhiên!"
Bị chửi xéo nhưng Tú vẫn phải cười, anh ta muốn tức chết rồi.
Phụ nữ đúng là không thể tin được, hôm trước còn đau khổ vì tình mà nay lại muốn kiểm soát người đàn ông khác, tốc độ dứt tình chắc cũng ngang ngửa ngựa chạy.
Trà My không quản Tú nghĩ gì, cô chỉ cần biết mình đã có được thứ mình muốn.
Cô của ngày trước có thể tự tin đứng trước bao người thuyết trình thì cô của hôm nay sẽ không e sợ cái nhìn của người khác.