Những ngày tiếp theo sau khi trở về dinh thự Trà My thật sự làm y như lời ông Thành nói, hưởng thụ thú vui cuộc sống.
Ngày thì cô đi mua sắm các cô tiểu thư khác, đêm lại tụ tập tiệc tùng, cuộc sống rất phong phú.
Trong một tuần Trà My vắng mặt, ông Thành cùng ông Hào đã lui tới.
Đôi bên không nói thẳng nhưng là người làm ăn, đầu óc nhanh nhạy, đôi bên đều hiểu ý.
Việc liên hôn coi như đã được quyết định, tần suất Gia Phúc lui tới đưa Trà My đi chơi ngày càng nhiều.
Cô thường sẽ đồng ý nhưng thỉnh thoảng lại từ chối.
Đó không phải do cô tự ý mà do ông Thành bảo thế.
Trà My thấy khó hiểu, đây là chơi chiêu lạt mềm buộc chặt sao?
Hôm nay Trà My vừa mới thức dậy, tập yoga chưa được mấy phút thì Gia Phúc đã gọi tới.
Bạn anh ta vừa mua một tòa biệt thự sang trọng nên mở tiệc tân gia chiêu đãi mọi người.
"À dĩ nhiên là phải tới chứ! Trước lạ sau quen, ngày tháng sau này không phải mọi người càng thân thuộc hơn sao?"
Gia Phúc hiểu ý cô, cười vang.
Cả hai lại nói thêm vài câu nhảm nhí mới tắt máy.
Tùy ý vứt điện thoại sang một bên, Trà My thong thả tiếp tục bài tập của mình, sức khỏe là quan trọng nhất.
Khi Huỳnh Như nhận được điện thoại từ Trà My là chuyện của hai tiếng sau.
Từ hôm gặp mặt, cô ta cứ đợi tin suốt, đứng ngồi không yên.
"Cô rốt cuộc cũng nhớ tới tôi rồi đấy em họ!", Huỳnh Như trách ngầm.
Trà My không thích nghe giọng điệu này, cô nhắc nhở:
"Được rồi đấy chị họ, chị mà còn như thế này thì tôi không ngại kiếm người khác đâu.
Ngoài đường có hàng tá người muốn được thế chỗ đấy, thử không?"
Không thẹn là người một nhà, từ ông Tuấn rồi Tú và giờ
thêm Huỳnh Như, nói năng cứ như thể cao hơn người khác một bậc.
Cô không gọi đấy thì làm gì được cô? Bọn họ là đồng minh dựa trên lợi ích chứ không phải bạn bè thân mà gọi điện nói chuyện phiếm hằng ngày, khi nào cần thì liên lạc thôi chứ.
Huỳnh Như lập tức xuống nước:
"À, thì tôi giỡn xíu thôi mà, làm gì căng thế? Cô gọi tôi có phải là cơ hội tới rồi không?"
Huỳnh Như bản tính cao ngạo, thật tình không muốn nhún nhường ai.
Nhưng cô ta biết rõ địa vị bản thân thấp lại xấu hổ nên phải chịu cảnh khom lưng uốn gối.
Rõ ràng là vai lớn thế mà vì hai chữ con riêng bị Trà My xem thường, thích thì gọi, buồn thì bỏ xó, Huỳnh Như không cam tâm.
Cô ta nhất định sẽ leo lên cành cao làm phượng hoàng khiến cho tất cả mọi người phải ngước nhìn.
"Trò đùa khá nhàm đó! Cô đoán đúng rồi, từ đống đồ tôi gửi hôm bữa cô lựa ra một bộ coi được đi, đừng có thiếu vải hay màu mè quá.
Chuẩn bị sẵn sàng đi để chiều gặp người trong mộng, địa chỉ tôi sẽ nhắn sau."
Buổi tiệc ngày hôm nay là cơ hội tốt để Huỳnh Như và Gia Phúc gặp mặt.
Với một con người trăng hoa như anh ta, chuyện tiếp cận không phải khó.
"Tôi biết rồi, cô không cần phải dạy!", Huỳnh Như hằn học tắt máy.
Trà My bày đặt lên mặt dạy đời ai chứ, cô sinh sớm hơn không lẽ mấy chuyện ăn mặc sửa soạn lại thua sao?
"Cái này còn phải nói sao?"
Trà My nhìn màn hình điện thoại biểu thị cuộc gọi đã kết thúc, lẩm bẩm oán trách.
Tuy là không gặp bà chị họ này được mấy lần nhưng cô có những tấm hình thám tử chụp lại, xem xong liền mất hết cảm giác thèm ăn.
Dáng người không tệ, mặt cũng xinh thế mà cứ thích khoác lên mình mấy bộ quần áo kỳ quặc.
Bộ thì như bánh da lợn, bộ không khác gì quả ớt chuông, thách thức khiếu thẩm mỹ mọi người xung quanh.
Cô không nhắc nhở, để Huỳnh Như đem vẻ ngoài dở hơi đó xuất hiện thì phí công.
Thời gian trôi rất nhanh, sáng đó mà thoắt cái đã tới chiều.
Trà My ngồi ở bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương, tay cầm chì kẻ chân mày bỗng khựng lại.
Từng là người trung thành với áo thun, quần jean, khi ra ngoài chỉ thoa chút son mà nay có thể dành hẳn nửa tiếng, một tiếng chăm chút vẻ bề ngoài.
Cô cười giễu, ai rồi cũng khác cả thôi.
Cửa sổ mở toang, nhờ vậy cô có thể nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ dưới sân.
Trà My biết Gia Phúc đã đến, nhìn qua đồng hồ, không quá bất ngờ khi thấy đã gần năm giờ.
Hẹn bốn giờ nhưng trễ một tiếng mới thấy người, có lẽ anh ta không có khái niệm thời gian.
Xịt thêm nước hoa, Trà My thướt tha đi xuống lầu.
Gia Phúc nhìn thấy cô thì cười tươi như hoa, mở miệng khen không ngớt.
"Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp! Em cứ như thế này làm sao anh nỡ cho người đàn ông khác nhìn thấy em chứ Trà My?"
"Anh lại nữa rồi, chọc em hoài!", Trà My cười khanh khách, đánh yêu vào tay Gia Phúc.
Cô phải kiềm chế lắm mới không mạnh tay đó chứ.
Mồm năm miệng mười, ăn nói khoác lác.
"Anh là con người thành thật, làm gì biết chọc ghẹo ai, em đừng hiểu lầm anh!"
Gia Phúc mở cửa xe cho Trà My, sau đó mới ngồi vào ghế lái.
Chiếc Porsche màu trắng kiêu ngạo chạy đi mang theo bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Đã tham dự vô số bữa tiệc, những căn biệt thự xa hoa không còn lạ lẫm với Trà My, cô nhìn đến phát ngán.
Khi hai người có mặt tại bữa tiệc tân gia, khắp nơi trong căn biệt thự rộng lớn đã đầy người.
"Cậu đúng là con ma chuyên đi trễ đó người anh em! Tôi còn sợ tớ phút cuối cũng không thấy được mặt cậu đấy.
Như vậy thì rắc rối rồi, đồ tốt chuẩn bị cho cậu biết làm sao đây?"
Chủ căn biệt thự từ trong đám đông đi lại đón tiếp cả hai, lên tiếng oán trách.
Trà My biết người này, anh ta là Định, tương đối thân với Gia Phúc, Trà My cho là vậy.
Cô thường hay thấy họ khoác cổ bá vai rủ rỉ mỗi bận tiệc tùng.
"Cái người này, đồ tốt gì chứ, nói cái gì vậy không biết.
Anh mời thì dù trời có sập xuống tôi cũng phải đến cho bằng được!"
Gia Phúc nháy mắt với bạn ra hiệu, lúc này Định nhìn sang Trà My, hơi mất tự nhiên tằng hắng.
Anh ta uống một ngụm rượu che giấu bối rối, nói với Trà My:
"Thì ra đây là nguyên nhân khiến bạn tôi cứ đến trễ miết.
Em My xinh như này gặp anh chắc anh chỉ muốn xây cung vàng điện ngọc giữ em bên trong không để ai khác chiêm ngưỡng!"
"May mà hai người làm bạn với nhau không thì sẽ là một thiếu sót của trời đất, suy nghĩ, cả lời nói nữa, tuy hai mà một, y đúc hà.
Thôi, em đi kiếm gì đó ăn, đã cất công sang đây ké cơm mà để bụng rỗng thì anh mang tiếng chết.
Hai người cứ tự nhiên, đồ tốt của cánh mày râu em không can dự vào đâu!", Trà My che miệng cười duyên.
Tuy Trà My không biết cụ thể "đồ tốt" trong miệng Định là gì nhưng ắt hẳn cũng gói gọn ở mấy thứ gái gú, rượu chè, cờ bạc.
Định và Gia Phúc thoáng đơ người vì ánh mắt tinh tường của cô.
Khi họ bình tĩnh trở lại thì người con gái mặc váy hoa đã lẩn vào đám đông.
Định vỗ vai Gia Phúc:
"Đáo để đó nha ông bạn! Cẩn thận đi!"
"Ông cũng không xem người ta là con gái nhà nào, cành vàng lá ngọc nào phải cỏ dại ven đường.
Tuy nhiên Trà My rất hiểu chuyện, cô ấy biết nhưng không bao giờ xen vào đời sống riêng của người khác."
Gia Phúc gạt tay Định, lên tiếng bênh vực Trà My.
Từ lúc người lớn hai bên ngỏ ý muốn kết thông gia, anh thường xuyên lui tới đưa đón với Trà My.
Cuộc sống của anh vẫn như thường, thoải mái, tự do, không hề có cảm giác tù túng.
Cô chưa bao giờ khó chịu về sự xuất hiện của những người phụ nữ bên cạnh hay việc anh tiệc tùng thâu đêm.
Đây mới là người vợ lý tưởng chứ, Gia Phúc dành nhiều sự ưu ái cho Trà My.
"Đừng chủ quan, cá ăn kiến, kiến ăn cá đó.
Thà là không biết còn biết nhưng không quản mới đáng sợ!"
Định nhắc nhở, anh ta cảm thấy Trà My không đơn giản.
Gia Phúc nhún vai từ chối bình luận thêm, đã không cùng suy nghĩ có nói thêm tới sáng cũng thế thôi.
Trà My ở trong đám đông như cá gặp nước, thuận lợi hòa nhập.
Được một lúc điện thoại trên tay rung lên cô liền đi ra cổng.
Huỳnh Như tới rồi, cô phải ra đón không thì không vào được.
Ngoài cổng Huỳnh Như mặc đầm cúp ngực, vừa phô bày được thể hình nóng bỏng lại không quá thô tục, Trà My cảm thấy rất vừa lòng.
Cô đi đến nói với bảo vệ:
"Đây là bạn của tôi, tôi đứng ra đảm bảo cô ấy có thể vào chứ?"
Bảo vệ biết Trà My là cháu gái chủ tịch tập đoàn Thiên Thành nên không dám khinh suất, vội gật đầu:
"Tất nhiên là được chứ! Cô My đâu cần phải cất công ra đây, nếu biết quý cô đây là bạn của cô, tôi đã mời vào trong ngay rồi, mong cô My tha lỗi! Xin mời!"
"Anh có lỗi gì tại tôi cả mà, gửi anh chút lòng thành!"
Trà My nhanh tay dúi mấy tờ tiền vào túi áo đối phương, sau đó dắt Huỳnh Như vào trong.
Bảo vệ đợi người đi xa, thò vào túi lấy tiền ra đếm, cười không ngậm được.
"Cô cũng oai phong quá!", Huỳnh Như nhỏ giọng nói, ghen tỵ rành rành.
Trà My không chấp chỉ bảo:
"Nếu chúng ta thành công thì cô cũng sẽ được như vầy hoặc thậm chí còn hơn!"
Hai người đứng nép trong một góc, Trà My ngó nghiêng bốn phía tìm kiếm bóng dáng Gia Phúc.
Huỳnh Như nghe xong càng thêm quyết tâm gả vào hào môn, chỉ có như vậy thì cô ta mới có thể đường hoàng ngẩng mặt mà đi.
"Ở bên kia!", Trà My chỉ tay về phía xa, Gia Phúc cùng
Định đang bị hàng tá cô gái bao vây.
"Việc tiếp theo là của cô, hãy nhớ mục tiêu của cô là gì, gả cho anh ta chứ không phải trở thành đồ xài một lần rồi vứt!", Trà My đưa ly rượu trên tay cho Huỳnh Như, không
quên căn dặn.
"Tôi hiểu mà!"
Huỳnh Như cầm ly rượu bắt chước dáng vẻ của Trà My bước đi, trong lòng phấn khởi.
Cô ta cuối cùng cũng có hội thâm nhập vào tầng lớp thượng lưu.
Nhớ lời Trà My, Huỳnh Như không vội tiếp cận Gia Phúc mà ngược lại bắt chuyện với mọi người xung quanh.
Một hồi sau, dòng người đưa đẩy, cô ta đã đến gần mục tiêu.
Liếc mắt nhìn người đứng đâu lưng lại với mình, Huỳnh Như một mặt nói cười, mặt khác thúc nhẹ cù chỏ.
Đối phương mất đà, nghiêng về trước, ngã vào người Gia Phúc, ly rượu trên tay hất thẳng lên mặt anh ta.
Huỳnh Như tận dụng lúc đám đông kinh ngạc âm thầm di chuyển, đứng sang một bên, tỏ vẻ không liên can.
"Ơ, anh Phúc, em không cố ý đâu, em xin lỗi!"
Cô gái bị Huỳnh Như đem đi làm đá lót đường hoảng sợ giải thích.
Cô ta quay về sau, hét lên:
"Là ai? Ai thúc cù chỏ vào người tôi?"
"Được rồi! Phiền quá đi mất!", Gia Phúc bực bội quát.
Cả
người dính dính thật sự rất khó chịu, anh cần phải thay đồ tắm rửa ngay.
gia Phúc mới đi được hai bước đã phải dừng lại vì có người chặn đường.
"Anh lau mặt trước cái đã!"
Huỳnh Như đưa khăn giấy qua, cố trấn tĩnh.
Gia Phúc liếc nhìn người con gái xa lạ trước mặt, lộ vẻ nghi hoặc.
Huỳnh Như lại đưa tay cao thêm chút, tựa như nhắc nhở.
Lúc này anh ta mới nhận lấy, Huỳnh Như không nán lại thêm mà thong thả rời đi chẳng qua lại như vô tình mà hướng vòng một đẫy đà về phía Gia Phúc.
Tay cầm khăn hơi khựng lại, ánh mắt anh ta lộ vẻ đê mê nhìn theo.
Phụ nữ có dáng người nóng bỏng rất dễ thu hút phái nam, Gia Phúc cũng không ngoại lệ.