Bữa tiệc kỷ niệm ba mươi lăm năm ngày cưới của chủ tịch tập đoàn Gia Hào được tổ chức hoành tráng tại tư gia.
Gia Kỳ - cô con gái lớn đứng ra chuẩn bị hết thảy mọi thứ.
Tuy tổ chức hoành tráng nhưng không phải ai cũng được mời, chỉ gói gọn trong giới thượng lưu và các quan chức cấp cao.
Khách khứa khi tham gia đều phải mặc trang phục do Gia Kỳ gửi đến, nữ mặc đầm dạ hội màu đen, nam mặc áo đuôi tôm, ai cũng phải dùng mặt cánh bướm che mặt.
Mời nhưng có điều kiện đi kèm, nếu không phải cố kỵ vị thế tập đoàn lớn chắc được mấy người đoái hoài.
Trà My nhận được hẳn mấy tấm thiệp, cùng với dăm ba bộ đầm, theo như lời Gia Kỳ thì là vì cảm ơn cô đã gợi ý cho mình.
Lúc nghe thấy điều này, Trà My suýt chút nữa đã phì cười.
Cô chỉ là nói đại thôi, cốt làm sao tìm cách đưa Huỳnh Như vào bữa tiệc để tiếp cận Gia Phúc.
Nếu như ai cũng mang mặt nạ thế thì sẽ có thể qua mặt ông nội và bác trai.
Ý nghĩ vu vơ lại biến thành thật, xem ra trời cũng đứng về phía cô.
"Ra tay hào phóng quá!"
Trà My lấy bộ đầm đen từ trong hộp ra, vừa xem vừa tặc lưỡi cảm thán.
Cô nghe nói khách mời đến gần cả nghìn, số tiền phải bỏ ra cho trang phục không nhỏ đâu.
Mà Gia Kỳ cũng hay, mượn tiệc kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ để đánh bóng tên tuổi nhà thiết kế trẻ.
Trà My vứt đầm lên giường, cô gọi điện cho Huỳnh Như:
"Cô đã nhận được đầm và thiệp chưa?"
"Rồi, rồi! Đẹp lắm!"
Ở bên kia, Huỳnh Như mê mẩn sờ lên chiếc đầm đắt tiền.
Chỉ cần mặc nó vào, đeo mặt nạ lên, cô ta sẽ trở thành công chúa, có thể hiên ngang bước vào căn biệt thự xa hoa.
"Bữa đó ba cô cũng tới đấy, cô phải cẩn thận vào.
Nếu như không cần thiết thì cứ ngậm chặt miệng vào, giả câm, giả điếc."
Ngoại trừ ông Thành ra thì mọi người trong nhà đều tham dự bữa tiệc, Trà My sợ Huỳnh Như sẽ bị lộ, cô ta còn hấp tấp lắm.
Nếu vì một phút lơ là mà bứt dây động rừng, để ông Thành biết được cô giở trò thì có khi ông ta giam lỏng cô cũng nên.
"Biết rồi, cô tưởng tôi ngu chắc! Yên tâm đi, lần này gặp lại có khi anh ta sẽ cắn câu luôn!"
Huỳnh Như đứng trước gương ướm thử bộ đầm, mặt lộ vẻ kiêu ngạo.
Ban đầu cô ta cứ sợ Gia Phúc sẽ không chú ý tới mình nhưng sau lần gặp trước, cô ta tự tin hẳn.
Mọi chuyện dễ dàng hơn cô nghĩ, ánh mắt Gia Phúc nhìn cô đầy thèm khát.
"Đừng tự kiêu! Sói đói thì làm gì có chuyện từ bỏ con mồi, chim phượng cũng được mà gà rừng cũng vậy, ăn sạch sành sanh.
Tôi nói cho cô biết nhé, chỉ cần hơi ưa nhìn thì Gia Phúc đều hứng thú."
Trà My không ngần ngại đánh vỡ mộng đẹp của Huỳnh Như.
Xung quanh Gia Phúc chưa bao giờ thiếu phụ nữ, Huỳnh Như không phải người đầu tiên và tất nhiên cũng không phải cái tên cuối cùng trong danh sách dài dằng dặc ấy.
Khi Trà My vạch ra kế hoạch này, điều khiến cô đau đầu nhất chính là làm sao để Huỳnh Như thành công gả vào nhà Gia Phúc.
Một bên luôn đói, một bên là miếng bánh thơm ngon tự nguyện lao tới, kết quả ra sao từ đầu đã thấy được.
Người trong cuộc vốn thường u mê, Huỳnh Như lại nông cạn, cô có thể yên tâm được sao?
Huỳnh Như mất cả hứng, cô ta cảm thấy Trà My đang chửi xéo, ví mình như gà rừng.
Dù không cam tâm nhưng do ràng buộc lợi ích, cần Trà My giúp sức nên cô ta đành nhún nhường.
"Tôi chỉ là đang vui đùa tí thôi mà, cô cần gì phải nghiêm túc vậy em họ!", Huỳnh Như giả lả.
Trà My còn lâu mới tin, cô khẳng định chắc nịch:
"Đừng vờ vịt, cả đầu cô đều đang đắm chìm trong ảo tưởng hoang đường.
Tỉnh lại đi, thực tế lên!"
Trà My nói xong liền tắt máy nên không có cơ hội nghe được giọng điệu tức giận của đối phương.
Huỳnh Như giận chó đánh mèo ném điện thoại lên bàn trang điểm.
Cô ta còn chưa hả dạ liền vung tay muốn ném tiếp nhưng chợt nhớ đến tầm quan trọng của bộ đầm lại thôi.
Trong sự mong ngóng của Huỳnh Như rốt cuộc cũng tới ngày kỷ niệm ba mươi lăm năm ngày cưới của chủ tịch tập đoàn Gia Hào.
Đó là một chiều tối chủ nhật, khí trời mát mẻ, rất thích hợp để tổ chức tiệc tùng.
Khách khứa khoác lên mình trang phục đồng nhất, từng tốp, từng tốp nối đuôi nhau bước vào không gian lãng mạn mà huyền bí.
Trà My mang chiếc mặt nạ cánh bướm được thiết kế tinh xảo che nửa mặt khoác tay Gia Phúc xen lẫn giữa đám đông.
Do ăn mặc giống nhau nên hầu như không ai nhận ra hai người.
Trà My thích khoảnh khắc này, lặng lẽ lướt qua đời nhau, không cần ngụy trang nói cười, cảm giác rất tốt.
"Xin chào cặp vợ chồng son, hai người đoán xem quý cô xinh đẹp bên cạnh con là ai!"
Gia Phúc đưa Trà My đến gặp ba mẹ.
Là nhân vật chính của bữa tiệc đêm nay, trang phục của vợ chồng ông Hào khác biệt so với mọi người, là màu trắng thay vì màu đen.
"Cái thằng này, lớn rồi mà cứ như con nít, Trà My lại cười cho!", bà Kim - vợ ông Hào, đánh yêu vào tay con trai.
"Bác đừng nói vậy, oan cho con, con nào dám!"
Trà My đi đến bên cạnh bà Kim, nũng nịu thanh minh tuy nhiên trong lòng lại đang vỗ tay tán thưởng.
Bà ấy nói không sai, cô chính là cười vào mặt họ.
Một gia đình mà cả vợ lẫn chồng đều ngoại tình nhưng vẫn khoác lên mình cái vỏ bọc chung thủy, son sắt, thật khôi hài.
Buồn cười chết người hơn nữa là khán giả ai nấy đều tỏ tường thế mà vẫn giả ngu.
Vợ chồng ông ta là ví dụ điển hình cho sự kệch cỡm và dối trá chốn hào môn.
"Bác biết mà, chọc con thế thôi cô bé ngốc!", bà Kim hiền từ cầm lấy tay Trà My.
Lúc này Gia Kỳ từ phía xa đi lại nhắc nhở ba mẹ mình.
Cô ta giục:
"Khách khứa gần như tới đủ cả rồi, ba mẹ lên nói vài câu
đi!"
"Được rồi!"
Vợ chồng ông Hào nghe vậy liền đi ra giữa sảnh, Trà My cùng chị em Gia Phúc nối gót theo sau.
Trà My cẩn thận quan sát mọi người xung quanh để tìm Huỳnh Như nhưng ai cũng giống ai, cô nhìn đến hoa cả mắt.
Chuyện gì cũng có hai mặt, cứ tưởng hay hóa ra dở, cô đã tự bê đá đập chân mình rồi.
Bỗng dưng sau lưng có người khều nhẹ, Trà My nhanh chóng ngoái đầu sang.
Đối phương là phụ nữ, cô ta hết nắm tay rồi thả, lặp đi lặp lại ba lần, là Huỳnh Như.
Trà My lo xa, đã nghĩ tới cảnh này nên đặt ra ám hiệu phòng hờ.
Cô gật đầu với Huỳnh Như, đối phương cũng đáp lại, hành động đúng với kế hoạch, theo sát Trà My đợi khi thời cơ tới sẽ thay mận đổi đào.
Ông Hào một tay cầm lấy mic, tay còn lại thân mật nắm lấy tay vợ, bảo:
"Cảm ơn mọi người đã đến đây chung vui với gia đình chúng tôi.
Cũng cám ơn mọi người chịu nể mặt tôi mà chấp nhận yêu cầu quá quắt của con gái.
Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, mọi người đừng khách sáo, cứ thoải mái vui chơi.
Tôi chỉ có vài lời thế thôi, nhập tiệc nào mọi người!"
"Nhất định!"
Mọi người không hẹn mà đồng loạt nâng ly rượu.
Bữa tiệc bắt đầu, trong nhà ngoài sân đều rộn vang tiếng nói cười.
Những ly rượu thi nhau cạn đáy, phục vụ bận rộn mang thêm.
Trên các bàn dài, đủ loại đồ ăn được bày trí đẹp mắt, mỗi người ăn một ít, chẳng mấy chốc đã vơi đi nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.
Trong khi một số người tụ tập bên ngoài tán gẫu, hoặc bói bài thì phần lớn vẫn ở lại sảnh lớn của căn biệt thự.
Điệu nhạc cổ điển du dương vang lên, các chàng trai cô gái hòa mình vào âm nhạc, cùng nhau khiêu vũ.
Trà My vẫn nán lại sảnh, lẳng lặng nghe vợ chồng ông Tuấn và ba mẹ Gia Phúc vờ vịt khen qua khen lại.
Hai cặp vợ chồng già sau một hồi luyên thuyên liền dắt tay nhau ra giữa sảnh khiêu vũ.
Trà My thấy Gia Phúc đặt ly xuống, đoán chừng chuẩn bị mời mình nhảy.
Trà My nhanh chóng ra hiệu với Huỳnh Như đứng ngay phía sau để cô ta tiến lên còn mình thì lùi xuống, trong tích tắc cả hai đã hoán đổi vị trí cho nhau.
Gia Phúc không biết, anh ta lịch lãm đưa tay ra mời người con gái mà anh ta ngỡ là Trà My.
"Không biết quý cô đây có thể vui lòng nhảy với tôi một bản không?"
Huỳnh Như mừng như điên, tuy nhiên cô ta vẫn nhớ rõ mình đang giả danh Trà My.
Cô ta im lặng nhún chân, ưu nhã nắm lấy tay Gia Phúc thay cho câu trả lời.
Trà My lẩn trong đám đông xem Gia Phúc Và Huỳnh Như thân
mật dựa gần nhau khiêu vũ, thích thú mỉm cười.
Dường như anh ta đã nhận ra mình lầm người rồi thì phải, bình thường Gia Phúc không sỗ sàng giống thế, sẽ giữ khoảng cách và lịch thiệp hơn.
Người đàn ông này đừng nói là thừa kế tập đoàn, dù là thừa kế giang sơn hoàng vị Trà My cũng tìm cách tránh xa.
Trà My nhàn nhã đứng tại chỗ ăn uống tuy nhiên mọi người xung quanh lại bị bầu không khí lãng mạn này ảnh hưởng, kết đôi làm bạn nhảy.
Khéo làm sao cuối cùng chỉ còn mỗi Trà My và người đàn ông là lẻ bóng.
Giữa bao cặp đôi đang ôm nhau lắc lư, cả hai nhìn nhau trong giây lát.
Người đàn ông tiến lại gần Trà My, đưa tay ra ngỏ ý mời.
Với hoàn cảnh này, Trà My không tiện từ chối đành trở thành bạn nhảy.
Cả hai im lặng khiêu vũ, tầm mắt lại thỉnh thoảng giao nhau.
Trà My cảm thấy vóc dáng người đàn ông có chút quen thuộc, hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi.
Trà My không sai, đối phương chính xác có quen biết với cô, đôi bên gặp nhau cũng nhiều lần, là Trường Thịnh.
Ông ấy vốn muốn đứng yên một góc ngờ đâu trời trêu ngươi, tránh đông tránh tây kết cục vẫn phải khiêu vũ.
Trà My không nhận ra Trường Thịnh, đồng dạng Trường Thịnh cũng không nhận ra cô.
Mặt nạ cánh bướm che hết nửa gương mặt, để lộ ra đôi mắt phượng sắc sảo và bờ môi màu đỏ đô.
Đôi mắt ấy rất đẹp và có thần, ông không khống chế được bản thân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.
Bọn họ phối hợp ăn ý, tôi tiến ông lùi, ông tiến tôi lùi.
Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì bất chợt ánh đèn mờ ảo vụt tắt, bóng tối bao trùm khắp sảnh.
Sự việc phát sinh đột ngột khó tránh khỏi làm người hoang mang, có ai đó hoảng loạn khua tay tứ tung đụng vào người Trà My từ phía sau.
Mắt không nhìn thấy gì, cô theo bản năng hét lên một tiếng, trong lòng hoảng sợ.
Đau đớn không ập đến như dự kiến, bàn tay người đàn ông siết chặt, phần nào giúp Trà My đứng vững.
Tuy nhiên cơ thể lảo đảo vẫn theo đà ngã về phía trước.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào da thịt đối phương, Trà My ngây người ra như phỗng.
Trường Thịnh không khá hơn là mấy, yết hầu bất ngờ bị hôn, cảm giác ấm nóng chạy thẳng vào tim.
Ông thế mà bị người ta hôn, hơn nữa còn là phụ nữ xa lạ.