Bóng tối rất nhanh biến mất, đèn đuốc lại sáng trưng như cũ.
Trà My phản xạ có điều kiện, vội vàng đứng thẳng người lại, mặt đối mặt nhìn Trường Thịnh.
Thân là người chuẩn bị bữa tiệc, Gia Kỳ lập tức đứng ra trấn an mọi người:
"Vừa rồi chỉ là chút trục trặc, hiện tại đã được giải quyết ổn thỏa, mong mọi người đừng để bụng! Hãy tiếp tục vui chơi, khiêu vũ đi nào!"
Tiếng nhạc du dương lại vang lên, ngay sau đó là ánh đèn mờ ảo.
Dẫu sao cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người nhanh chóng chìm đắm vào không lãng mạn lần nữa.
Riêng Trà My thì không, tuy đang mang mặt nạ, đối phương khó mà đoán ra danh tính của mình nhưng cô vẫn xấu hổ.
Tiếp xúc thân mật với một người xa lạ, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ.
Trà My lúng túng giật nhẹ tay lại muốn rời đi.
Trường Thịnh rõ ràng không có ý giữ người thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nắm chặt bàn tay cô không buông.
Khóe môi ông hơi nhếch lên vì đôi mắt phượng xinh đẹp vốn lạnh nhạt giờ bối rối như cún con bị ức hiếp.
Ông thật xấu xa, Trường Thịnh tự lên án bản thân.
Tay bị giữ chặt không đi được, Trà My buộc phải nán lại tiếp tục khiêu vũ.
Trước đó cô còn dám nhìn vào mắt đối phương nhưng hiện tại thì chỉ biết tránh né.
Trà My hối hận vì đã dùng son màu đỏ đô, sau cú va chạm trong bóng tối vừa rồi, trên yết hầu người đàn ông kia nghiễm nhiên xuất hiện một đôi môi sống động.
Người ta thường bảo có tật giật mình, Trà My sợ mọi người xung quanh chú ý đến, cứ liên tục nhìn đông nhìn tây, thân thể lại luôn tìm cách che khuất yết hầu người đàn ông.
Trường Thịnh cảm thấy cô gái này thật ngây thơ, thân thể nam nữ trời sinh đã khác biệt, eo thon lưng mảnh thế này, nếu đứng nép vào người ông thì ai ở phía sau sẽ không phát hiện ra cô ấy.
Đã hóa trang cả rồi, ai cũng như ai, có gì mà ngại?
Trà My cảm nhận được ánh mắt đối phương cứ mãi nhìn mình, càng mất tự nhiên hơn.
Cô chỉ mong sao bản nhạc mau kết thúc để thoát khỏi tình cảnh túng quẫn này.
Và cơ hội đã đến ngay tức khắc, khi bản nhạc đến đoạn cao trào, phái nữ bắt đầu xoay tròn, chuẩn bị đổi bạn nhảy.
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ có ít nhất một người nhìn thấy vết son ở cổ đối phương.
Tuy nhiên Trà My không thể quản quá nhiều, đằng nào cũng bại lộ, sớm muộn thôi.
Không thể không khen tài nghệ thiết kế của Gia Kỳ, bộ đầm này rất tôn dáng.
Trà My duyên dáng xoay tròn, mình hạc xương mai như ẩn như hiện.
Trường Thịnh có ảo giác như trước mắt mình là một con thiên nga đen đang nhảy múa, kiêu sa mà cô độc.
Khi bóng hình động lòng người ấy muốn rời đi, ông theo bản năng giữ lại.
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của người đối diện, Trường Thịnh mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngớ ngẩn gì.
Nhưng sự đã rồi, đâm lao đành phải theo lao, giờ mà buông tay trông càng kỳ quặc hơn.
Vì hành động này mà công cuộc đổi bạn nhảy của một số người xung quanh buộc phải gián đoạn.
Trà My cảm thấy người đàn ông xa lạ này cố tình trêu mình.
Cô xấu hổ chẳng lẽ đối phương không nhận ra? Đàn ông sao lại xấu tính thế?
Ánh mắt Trà My lại thay đổi, từ xấu hổ chuyển thành thẹn quá hóa giận.
Vì không biết người này là ai thế nên cô cũng chẳng dám lộ liễu trở mặt.
Nhưng làm sao Trà My cam lòng, cô đã khó chịu thì nhất định đối phương cũng phải vậy.
Cô chủ động áp sát, thu hẹp khoảng cách, hai thân thể gần như không còn kẽ hở.
Trường Thịnh bất ngờ, theo bản năng nhích người về sau.
Trà My thấy vậy liền đắc ý, quyết tâm tận dụng thời cơ đuổi cùng giết tận, đối phương lùi cô liền thừa thắng xông lên.
Hương bưởi thoang thoảng quanh chóp mũi, Trường Thịnh ngửi vào, cảm thấy rất thư thái.
Bắt gặp sự tinh ranh trong đôi mắt phượng, ông nhanh chóng hiểu ra cô gái này đang trả đũa mình.
Ông là ai chứ, sao có thể thua?
Cả Trà My lẫn Trường Thịnh đều quyết tâm hạ bệ đối phương.
Họ không lên tiếng mà dùng ánh mắt, hành động ra tranh cao thấp.
Tuy nhiên người với người sẽ có cái nhìn khác nhau, trong mắt quần chung xung quanh, hai người chính là có gian tình.
Một nam một nữ thân mật dựa sát, tiến lùi phối hợp cực kỳ ăn ý tuy hai mà như một, lại thêm vết son trên cổ Trường Thịnh, trăm miệng khó cãi.
Khi mềm mại và mạnh mẽ hòa quyện vào nhau, đó không phải là điều tuyệt vời nhất hay sao?
Hai nhân vật chính còn chưa nhận thức được mình đã thu hút sự chú ý của quần chúng, trong mắt họ giờ chỉ có đối phương.
Họ hòa mình vào âm nhạc, đam mê và cháy bỏng.
Trường Thịnh vốn không mấy thích thú với bộ môn khiêu vũ nhưng tại thời khắc này, ông cảm thấy nó cũng không tồi.
Chí ít ra đây là lần đầu tiên ông tìm được một bạn nhảy có thể khiến mình tận hứng như vầy.
Bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc, toàn bộ đèn bật sáng.
Mọi người nhanh chóng tách nhau ra, phút giây ngắn ngủi vừa rồi đã qua qua rồi, sau tất cả, họ chỉ là cá nước chim trời.
Trà My và Trường Thịnh chậm hơn mọi người một nhịp, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trà My gật đầu với bạn nhảy thay lời tạm biệt, sau đó xoay người đi mất.
Trường Thịnh lạnh nhạt nhìn bóng hình yểu điệu ngày càng cách xa mình, trở thành một phần đám đông.
Mắt thấy đã trễ, Trường Thịnh cảm thấy đến lúc mình nên về bèn dạo quanh vài vòng tìm thư ký Trung.
Dù hóa trang, người đàn ông nào cũng ăn mặc như nhau nhưng nhờ đôi giày da cùng đồng hồ trên tay, Trường Thịnh dễ dàng nhận diện, hai món ấy là quà sinh nhật ông tự tay chọn.
Chủ tớ mới tách ra được một lúc, khi hội ngộ không khỏi dở khóc dở cười.
Trái ngược với bầu không khí ồn ào xung quanh, nhân viên kỳ cựu của ông lại đang ăn uống hăng say.
Trường Thịnh thở hắt ra cảm thán, may mà hóa trang không thì ông biết giấu mặt vào đâu? Cái tướng ăn đó y như thể bị bỏ đói mấy hôm rồi.
Trường Thịnh lẳng lặng đi đến bên cạnh thư ký Trung, vỗ nhẹ lên vai.
Đang ăn ngon miệng lại bị phá đám, thư ký Trung ngoái đầu ra sau, nhíu mày khó chịu.
Chỉ là một cái liếc mắt lơ đễnh nào ngờ đổi lấy tác hại không ngờ, suýt chút nữa thì ông đã phun hết đồ ăn trong miệng ra.
Ai đời lại mang theo vết son ở yết hầu đi khắp nơi khoe mẽ, đối phương nhất định là tên nhãi ranh nào đó rồi.
Thư ký Trung không nhịn được, sau khi nuốt hết đống thức ăn liền cười khẽ.
Trường Thịnh thấy thế lãnh đạm lên tiếng:
"Tôi tốt với ông quá nên ông được đằng chân lên đằng đầu à?"
Giọng nói này...
Nụ cười vụt tắt, thư ký Trung vội vàng bỏ cái dĩa trên tay xuống bàn, thẳng sống lưng như học sinh chào cờ, thành khẩn nhận lỗi:
"Tôi sai rồi chủ tịch!"
Sao lại là chủ tịch? Nếu biết trước có chết ông cũng không dám cười.
Chủ tịch hôm nay hóa trang độc đáo thật, vệt son ấy đào đâu ra?
"Đi về!"
Trường Thịnh lãnh đạm bảo, lúc này ông mới chợt nhớ đến vệt son trên cổ, vội lấy khăn tay lau đi.
Sao ông lại quên được nhỉ? Đây là dấu hiệu của tuổi già ư? Ngớ ngẩn làm sao!
Trường Thịnh đi trước, thấy thư ký Trung vẫn còn đứng ngơ ra, không động đậy liền nhắc nhở:
"Ông còn đợi cái gì nữa? Sợ tôi là hàng giả mạo muốn đợi thêm xem có ai chạy tới dắt ông về không hả?"
"À vâng!", thư ký Trung gật đầu theo phản xạ nhưng sau đó liền lắc đầu, "Sao có thể? Chúng ta về thôi chủ tịch!"
Chủ tịch hôm nay sao cáu kỉnh thế nhỉ? Chắc không phải vì ông chú ý đến vết son nên thẹn quá hóa giận đâu nhỉ?
Thư ký Trung tạm gác lại những suy nghĩ vớ vẩn, lẽo đẽo theo sau Trường Thịnh.
Chiếc Rolls-Royce bỏ lại nơi tiệc tùng nhộn nhịp, dần mất hút trong màn đêm tĩnh lặng.
Trường Thịnh đã rời đi nhưng Trà My thì vẫn còn ở lại.
Phần vì vợ chồng ông Tuấn và Tú chưa muốn về, mặt khác là vì còn phải quản Huỳnh Như.
Từ lúc khiêu vũ, sau sự cố ngượng ngùng kia, cô còn tâm trạng đâu mà để ý tới Gia Phúc và Huỳnh Như.
Không biết bọn họ dắt nhau biến tới chỗ nào rồi, cô kiếm mãi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Trà My rẽ vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc.
Cởi bỏ mặt nạ cánh bướm, nhìn bản thân trong gương, mân mê đôi môi đỏ, cô bất giác hừ lạnh.
"Sao mày có thể ngớ ngẩn thế hả Trà My? Đã là lúc nào rồi mà như vậy?", cô lẩm bẩm tự hỏi.
Bây giờ nhớ lại chuyện vừa rồi, Trà My thấy mình xử sự có hơi trẻ con.
Cô hôm nay đã khác, bốn bề thọ địch, bạn thì ít mà địch thì nhiều, mỗi lời nói, cử chỉ đều phải nhất nhất cẩn trọng.
Mang lại mặt nạ, Trà My lại đi ra ngoài tìm người.
Cô dám chắc hai người đó chín phần mươi là đang hú hí với nhau ở đâu đó rồi.
Nếu không phải dính dáng tới lợi ích bản thân thì Trà My chẳng thèm quản.
Trà My men theo hành lang quanh co, đi mãi cuối cùng lại ra tới vườn hoa sau căn biệt thự.
Tuy là ban đêm nhưng nhờ những ngọn đèn được bố trí khéo léo, cô vẫn có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của khuôn viên giới thượng lưu.
Bầu không khí ở đây trong lành, Trà My hít một hơi thật sâu.
Cô còn chưa kịp thở ra thì những âm thanh mờ ám loáng thoáng truyền vào tai.
Nặng nhọc thở hắt ra, Trà My bĩu môi, cái giọng này cô còn lạ gì, xa tận chân trời gần ngay trước mặt hóa ra là có thật.
Trà My túm váy đi về phía phát ra âm thanh, nhẹ nhàng di chuyển như những chú mèo.
Sau cây cảnh được cắt tỉa thành hình rồng, một đôi nam nữ đang ôm nhau hôn hít, đó là người cô cần tìm, chồng tương lai và chị họ.
Gia Phúc quay lưng về phía Trà My, tuy vậy cô vẫn có thể hình dung ra được vẻ mặt đói khát của anh ta.
Trà My nhếch mép cười khinh, lần nào cô đi tìm Gia Phúc cũng đều phát hiện anh ta đang chui lùm núp bụi với gái.
Huỳnh Như đang đắm chìm trong sự âu yếm của Gia Phúc.
Đôi mắt đê mê khi va phải ánh mắt lạnh lùng của Trà My thì Huỳnh Như không khỏi giật mình bừng tỉnh.
Gia Phúc thấy cô khác lạ, bèn hỏi:
"Sao vậy em?"
Anh ta vẫn chưa biết đến sự có mặt của Trà My hay nói đúng hơn từ lúc phát hiện bạn nhảy của mình là Huỳnh Như thì Gia Phúc đã không còn nghĩ tới Trà My nữa rồi.
Bây giờ trong đầu của người đàn ông này chỉ có giường và phụ nữ mà thôi.
Trà My đứng yên tại chỗ, giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình xong lại chỉ về phía Huỳnh Như, ngầm nhắc nhở xong liền lẳng lặng bỏ đi, cô không có nhu cầu xem phim người lớn.
Huỳnh Như tuy rằng không hiểu Trà My có ý gì nhưng đã tỉnh táo lại phần nào.
Cô ta giữ đầu Gia Phúc lại, tránh để anh ta quay về sau.
"Không có gì đâu anh, tại em thấy lạnh thôi! Mình dừng ở đây đi thôi, chỗ này bất tiện quá, khi khác đi anh!", cô ta viện cớ.
"Ừm, khi khác vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà!"
Miếng ăn nuốt vào miệng rồi còn phải nôn ra, tin chắc không riêng gì Gia Phúc mà bất kỳ ai cũng không vui.
Nhưng ngại mặt mũi anh ta vẫn tươi cười, giả vờ làm người quân tử.
Gia Phúc nghĩ mãi mà không hiểu vì sao bầu không khí mờ ám lại vô cớ tan biến như thế.