Trong khi nội bộ những gia tộc lớn ở thành phố S bắt đầu xuất hiện những cơn sóng ngầm thì ngược lại Vy vẫn ăn no, ngủ kĩ, mỗi ngày đều tận gửi niềm vui cuộc sống.
Cô tự nhận mình may mắn hơn những cậu ấm cô chiêu nhà khác.
Tuy là con gái của chủ tịch tập đoàn lớn nhưng cô không bị ép uổng điều gì ngoài một số điều cần thiết để bảo đảm an toàn.
Với Vy, Trường Thịnh là người ba tuyệt vời nhất.
Từ nhỏ, anh em họ muốn học cái gì, học ở đâu, hoàn toàn dựa vào sở thích, ý nguyện của chính mình.
Con nhà hào môn mấy ai được vậy?
Sinh ra đã ở vạch đích lại được ba yêu thương tạo điều kiện tung tăng bay nhảy thế nên không lạ gì khi đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn lông bông, không có công việc ổn định.
Thật ra cô cũng từng xin việc, đúng với lĩnh vực nhiếp ảnh mình theo học tuy nhiên chẳng được mấy ngày thì nghỉ.
Môi trường ở đó loạn quá, Vy không muốn diễn kịch nói xấu người này, bới móc người kia.
Giới thượng lưu đã đủ chiêu trò rồi, Vy quá chán ngán lòng người giả dối.
Khi cô bảo muốn thôi việc, hai người đàn ông ở nhà vốn như chó với mèo vậy mà lại đứng cùng chuyến tuyến gật đầu.
Họ nói nếu cô muốn thì sẽ mở hẳn một studio lớn, Vy bác đi ngay.
Tính cô tùy hứng, sáng nắng chiều mưa, làm chủ phải tính toán suy nghĩ nhiều lắm, cô không kham nổi.
Thế là dưới sự chiều hư của ba và anh trai, Vy trở thành nhiếp ảnh gia tự do, làm vì đam mê.
Ba đã bảo rồi, nhà họ lắm tiền nhiều của, chỉ sợ cô không tiêu chứ không sợ tiền hết.
Hôm nay lại là một ngày nhàn hạ, sáng sớm khi thức giấc Vy chợt nhận ra mình đã ăn không ngồi rồi ở nhà quá lâu vậy nên cô quyết định sẽ ra ngoài.
Khác với các cô tiểu thư khác, Vy chọn cách ăn mặc tối giản, không màu mè quần ống rộng màu đen phối với áo thun T - shirt cùng màu, chân mang giày thể thao màu trắng.
Đầu đội nón kết, tay cầm máy ảnh, mang thêm ba lô nhỏ trên vai, Vy cứ thế xuất phát đi tìm cảm hứng.
Vy không thích những phố xá đông đúc hay những nơi sang trọng, các bức ảnh của cô chủ yếu xoay quanh cuộc sống bình dị, dân dã.
Thay vì ngồi trên xe hơi đắt tiền, cô đi xe máy, rong ruổi trên mọi nẻo đường, vào tận hang cùng ngõ hẻm.
Những chuyến đi phượt ngắn ngủi mà ngẫu hứng thế này không phải lúc nào cũng có thu hoạch.
Từ sáng tới chiều mà máy ảnh vẫn chưa tìm được cơ hội làm việc.
Vy dừng xe lại bên đường, ỉu xìu uống nước.
Hiếm khi cô có tinh thần làm việc thế mà ý trời lại muốn ở không, đúng là bất công.
Vy thất vọng tràn trề rẽ sang một con đường khác để trở về nhà.
Rong ruổi một ngày, trên mặt toàn khói bụi, trong người cũng mệt mỏi.
Hiện tại Vy chỉ muốn được ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó đặt lưng lên chiếc giường mềm mại nằm nghỉ.
Xe chạy được một đoạn, bỗng dưng Vy thắng gấp, hai mắt vốn ảm đảm giờ sáng rỡ.
Thì ra ông trời vẫn rất yêu thương cô, ông ấy chẳng qua muốn cô hiểu được thế nào gọi là khổ tận cam lai thôi.
Cuối cùng thì cô cũng tìm được cảnh đáng để lưu giữ rồi.
Một căn nhà hai tầng giả gỗ, hiện đại nhưng có nhiều góc tạo cảm giác cổ xưa.
Vy đi đến bên cạnh hàng rào trồng toàn hoa, ngó vào trong sân nhà, thấy có cả xích đu bằng cây, cô thích thú chụp liền mấy tấm.
Giữa chốn phố thị xô bồ, căn nhà này lại toát lên sự bình yên.
Cô rất tò mò về những người sống bên trong, ắt hẳn họ sẽ tốt tính và thân thiện lắm.
Dinh thự Thiên Thành.
Sau bữa cơm chiều, Trà My về phòng, ôm một quyển sách ngồi cạnh cửa sổ.
Lật giở mới được mấy trang thì bị một cuộc gọi làm gián đoạn, là người hàng xóm gọi đến.
Khi quyết định về dinh thự sinh sống, Trà My không nỡ để căn nhà của mình bị bỏ hoang nên nhờ hàng xóm trông hộ.
Lo sợ nhà bị hư hại gì, cô vội nghe máy.
"Dạ, con nghe đây ạ!"
"Ơ thế sao dì? Dạ được chứ! Không vấn đề gì! Dì đọc số đi ạ!"
Trà My vừa nghe điện thoại vừa tìm vội cây bút viết lại một dãy số, sau khi hỏi han qua lại thì cô mới tắt máy.
Nhìn dãy số xa lạ trên giấy, sự lo âu đã biến mặt, Trà My trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường thấy.
Uổng công cô sợ bóng gió sợ gió, thì ra là có người lạ muốn xin vào nhà chịu ảnh thôi.
"Chụp ảnh à? Tại sao không?", Trà My lẩm bẩm.
Thời gian vô tình, hôm nay cảnh còn người mất, mai sau cô già, tường cũng mọc đầy rêu phong.
Vậy nên chi bằng nhân cơ hội này lưu giữ lại trạng thái hiện tại.
Trà My gọi cho nhiếp ảnh gia kia, chuông đổ mấy bận mới bắt máy.
Cô nghĩ chắc đối phương đang phân vân xem có nên nghe hay không.
Thời đại bây giờ ấy à, lừa đảo, tiếp thị, đủ loại cả.
Đúng như Trà My suy đoán, Vy nằm trên giường phân vân mãi.
Nhưng may là cuối cùng cô ấy vẫn nghe, bằng không đã lỡ mất cơ hội chụp ảnh rồi.
"Xin chào, không biết ai vậy?", Vy lịch sự hỏi, mang theo sự đề phòng.
Giọng nói mềm mại truyền vào tai, Trà My bất giác cũng nhỏ giọng:
"Chào cô, cô có phải Vy không? Tôi là chủ nhà mà cô muốn xin chụp hình đây!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi là Vy đây! Không biết ý cô thế nào? Tôi không có ý đồ gì chỉ là thấy nhà cô nên thơ quá, muốn được thăm thú chụp vài tắm thôi!", Vy vui sướng ngồi bật dậy.
"Nếu cô rảnh thì sáng mai chúng ta gặp nhau.
Nếu nói chuyện ổn thỏa thì tôi nghĩ có thể dẫn cô đi tham quan ngay sau đó!"
Vy hấp tấp giải thích như vậy làm Trà My thấy buồn cười.
Cô đã nói gì đâu, đối phương lo xa quá rồi.
"Thật ư? Cảm ơn cô nhiều!", Vy vui lắm.
Cầu được ước thấy, cô coi như thỏa lòng.
"Không có gì, mai gặp ở nhà tôi, chào cô!"
Điện thoại cúp rồi nhưng tiếng cười vui vẻ vẫn loang thoáng bên tai.
Trà My tự hỏi điều này có gì to tát mà đối phương lại sung sướng đến vậy.
Có lẽ đối phương là một cô gái hồn nhiên, không lo không nghĩ.
Đêm ngày giao nhau trong gang tấc, chớp mắt trời lại sáng.
Vy hiếm khi dậy sớm khiến Trường Thịnh kinh ngạc một phen.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của ba, Vy thật sự thấy ngượng.
Cô chỉ là hay ngủ nướng thôi mà, âu cũng do nhàn quá.
Cô như vậy phải xem lại là ai đã chiều hư.
Khi Vy tới chỗ hẹn thì cánh cổng vốn khóa chặt đã mở sẵn, bên trong nhà vang lên tiếng động, mơ hồ thấy được bóng dáng một người con gái.
Vy dè dặt đi vào, lúc cô đứng trước bậc thềm thì vừa hay người kia ngoái nhìn ra ngoài.
Sa vào đôi mắt phượng ẩn chứa nỗi buồn man mác, Vy quên bén việc phải chào hỏi.
Đối phương rõ ràng cách cô chưa đến hai mét mà lại tưởng như xa tận chân trời, hư ảo khó nắm bắt.
"Cô là Vy đúng không? Mời vào!"
Trà My ra dáng chủ nhà, cười mỉm mời khách vào.
Vy sực tỉnh, bối rối bước vào trong.
Ngoài dự đoán, cô ngửi thấy mùi ẩm mốc, xem ra chủ căn nhà xinh đẹp này không thường về.
"Chào cô, tôi là Vy, một nhiếp ảnh gia tự do! Ngày hôm qua tôi có chạy xe ngang, thấy nhà đẹp trong sân lại có xích đu nên muốn được chụp vài tấm."
"Xích đu à?"
Giọng Trà My có phần hoài niệm, xích đu trong vườn là do ba tự tay đóng cho cô.
Ba rất khéo tay, thường đục đẽo tạo nên những món quà tặng cô.
Trong sân có một cây me lớn, biết cô thích vui chơi ở đó liền làm một cái xích đu bằng cây treo ở đó.
Cô ngày một lớn, xích đu cũng được đổi mới nhiều lần, nếu Trà My nhớ không lầm thì cái hiện tại là cái thứ chín rồi.
"Sao vậy? Tôi nói gì sai ư?", Vy không hiểu thấy Trà My có vẻ buồn bèn hỏi.
Trà My lắc đầu, khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh.
Cô rót ly nước mời khách, đồng thời giải thích ngắn gọn:
"Đó là do ba tôi tự làm tặng tôi, ông ấy khá khéo tay nhỉ?"
"Quá khéo luôn đấy! Ông ấy có phải là thợ mộc không?"
Vy thành thực gật đầu, xích đu kia thật sự rất đẹp, được chạm trổ tỉ mỉ, có tiền chưa chắc mua được.
Nếu đặt nó ở trong một căn nhà cổ kính thì càng hợp hơn.
Người ba đó chắc chắn là yêu thương con gái mình lắm.
Trà My cười xòa phủ định:
"Không, ba tôi chỉ là một người kinh doanh thôi!"
Và là một người chồng, người cha mẫu mực!
Vy không cố ý nhìn ngó lung tung, tuy nhiên do ngồi đối diện với Trà My nên hiển nhiên sẽ trông thấy ảnh gia đình treo trên tường.
Vy muốn tìm chủ đề để trò chuyện, bèn hỏi:
"Trong tấm ảnh phía sau chắc ba người kia chắc là ba mẹ và em cô rồi.
Họ không sống ở đây sao?"
Người hỏi vô tâm nhưng chính vì vậy lại đâm trúng chỗ đau của người nghe.
Trà My cứng người lại, khóe môi cong cong hạ xuống trong thầm lặng.
Đối diện với đôi mắt hồn nhiên của đối phương, cô bối rối không biết phải làm sao.
So với thuở đầu sợ loại người giả dối, cay nghiệt, cố tình chọc ngoáy vào vết thương lòng giờ cô ám ảnh những câu nói vô tư này hơn.
Người ta không có ác ý, cô muốn nổi giận cũng không có cớ.
Vy quan sát sắc mặt của người đối diện liền biết chắc mình đã lỡ lời.
Cô ngẫm lại mấy lời vừa rồi vẫn không hiểu mình sai ở đâu, nó rất bình thường mà hoặc có lẽ chủ nhà ghét bị hỏi về đời tư.
"Tôi xin lỗi!", Vy dè dặt lên tiếng.
Dù không rõ nguyên nhân gì nhưng cứ xin lỗi trước đã, lời nói đâu mất tiền mua.
"Xin lỗi gì chứ, cô có lỗi gì đâu, tại tôi chưa quen thôi!", Trà My cười khan.
"Hả?", Vy vọt miệng.
Cô ấy cảm thấy khó hiểu, mấy lời này nghe cứ kỳ lạ làm sao.
Trà My nhìn Vy, nói:
"Họ sẽ không trở về căn nhà này nữa đâu! Ba mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn, riêng em tôi cần phải ở lại bệnh viện dài hạn!"
"Xoảng!"
Ly nước trên tay Vy rơi thẳng xuống sàn, dù giày bị ướt nhưng Vy không bận tâm.
Cô thật muốn đánh chết mình, thiếu gì chủ đề sao lại đụng đến vết thương lòng của người ta.
Thì ra nỗi buồn man mác ẩn giấu trong đôi mắt có nguồn gốc như vậy.
So với người quặn quại kêu khóc, người nín nhịn gắng gượng càng đáng thương hơn.