Người ta hay bảo: "Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia".
Trong khi Vy đứng hình vì một phút lỡ lời thì ở tỉnh xa xôi, Tường cũng chuẩn bị trả giá cho quyết định thiếu khôn ngoan của mình.
Nhưng đó là chuyện trong ít phút nữa, còn hiện tại anh chàng vẫn vô tư.
Cuộc sống hằng ngày của Tường vẫn thế, công việc chất cao hơn núi.
Chẳng biết có phải ông già sợ anh rảnh rỗi chạy về thành phố S tìm Tú tính sổ hay không nhưng tập đoàn đột ngột cử người xuống kiểm tra toàn diện tình hình công ty con.
Đối phương dẫu biết Tường là ai nhưng tuyệt không nể nang ngược lại nơi nơi vạch lá tìm sâu.
Tường đã bận nay càng bận hơn, chỉ ước thời gian mỗi ngày kéo dài ra, lại hận bản thân không mọc ra ba đầu sáu tay.
Bận rộn mấy ngày liền cuối cùng việc kiểm tra tra tấn này cũng xong.
Tường đích thân tiễn người ra sân bay, người khác ắt sẽ nghĩ là anh vì nể mặt trụ sở.
Nhưng thật sự thì anh chỉ muốn chắc chắn đội nhóm mặt lạnh đã đi khỏi đây thôi.
"Ôi cái thân khốn khổ của tôi! Nhất định là ông già tôi sai khiến chứ không ai!"
Xe đang trên đường trở về công ty, Tường vừa nới lỏng cà vạt vừa mở miệng than thở.
Truyền nhìn bộ dạng bơ phờ của cậu chủ, cảm thấy đồng tình tuy nhiên anh ta vẫn đứng về phía ông chủ lớn.
Nếu ông ấy không tìm cách bó chân con trai ở đây ngộ nhỡ cậu ấy chạy về thành phố S thì nguy.
Mai mà đêm nọ ông chủ tới kịp lúc bằng không đã có án mạng xảy ra.
Truyền nhớ lại dáng vẻ dọa người của Tường, bất giác rùng mình.
Tường không lạ gì khi Truyền giữ im lặng, người này khá kiệm lời.
Đôi lúc anh thấy lạ, tại sao một người có phần khôn khéo, tuổi còn trẻ lại cam phận làm tài xế quèn, lương ba cọc ba đồng.
Nếu Truyền chịu cố gắng tệ gì cậu ta cũng có được cuộc sống sung túc hơn.
Nhưng sống thế nào là lựa chọn của cá nhân Truyền, Tường không quản được.
Xe giảm dần tốc độ, đổ lại trước cửa công ty SP.
Nghĩ tới những văn kiện đang chờ mình, Tường than nhẹ một tiếng.
Rốt cuộc đến bao giờ thì anh mới được nhàn hạ đây?
Tường không phòng bị gì bước xuống xe thì bất chợt ăn một đấm, cả người lảo đảo.
Truyền sửng sốt, vội vàng lao ra đẩy kẻ tấn công sang một bên, đứng chắn trước mặt bảo vệ cậu chủ nhà mình.
Truyền cảnh giác nhìn ông chú trung niên, chỉ cần đối phương còn dám sấn tới là anh sẽ mạnh tay hạ đo ván ngay.
Có lẽ vì ánh mắt Truyền lạnh lùng quá hoặc do người phụ nữ túm tay cản lại mà ông chú kia chỉ đứng tại chỗ, lớn tiếng mắng:
"Đồ khốn nạn! Mày làm gì con gái tao rồi?"
Cơn choáng váng qua đi, Tường vịn vào vai Truyền để đứng vững.
Đối phương ắt hẳn dùng toàn bộ sức lực cho cú đấm này, đầu lưỡi đã nếm thấy vị tanh của máu.
Giọng nói giận dữ này khá quen tai, Tường nhíu mày cố gắng mở to mắt ra nhìn xem đối phương là ai.
Ngay sau đó anh chỉ còn biết lấy tay đánh vào trán trong sự bất lực.
Là ba của Nghi! Lời hăm họa đêm nào đã thành hiện thực rồi, anh kiếp trước trót thiếu nợ cha con nhà họ sao cứ bị đánh hoài
vậy?
"Chú à, có gì từ từ nói!"
Tường vừa dứt câu là ông Năm đã muốn nhào tới, may mà bà vợ cứng rắn cản lại.
Ông ấy nghiến răng:
"Từ từ để mày chạy biến đi à? Biết vậy tao đánh chết mày ngay lần đầu gặp mặt là được rồi.
Cái bộ dạng rõ là không đàng hoàng, đểu giả!"
Tường bị chửi đến ngu người, anh đã làm gì đâu, sao lại bảo là đểu giả.
Người đi đường bu lại, nhân viên trong công ty ùa ra, hai bên chia nhau vây quanh.
Thấy đám đông chỉ trỏ, Tường vừa định lên tiếng khuyên can mời ông Năm vào trong nói chuyện thì Nghi đã xuất hiện.
"Ba! Sao ba lại ở đây?", Nghi ngơ ngác hỏi.
Ông Năm nhìn thấy con gái mặc đầm bầu, tức đến nói không nên lời:
"Mày...!Mày..."
Trời ơi con ông, nó thế mà mang bầu! Nhất định bị thằng nhóc đểu này lừa rồi!
Ông Năm quay ngoắt sang Tường, mắt trợn trừng như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ngay tại chỗ này.
Trước khi ông kịp làm điều này, Nghi đã nhanh hơn một bước.
Cô nói với ba, giọng gần như khẩn khoản:
"Mình lên văn phòng đi ba, ở đây đông, ba không vì mặt mũi sếp con thì cũng nghĩ cho con!"
Ông Năm tuy nóng tính nhưng được cái thương con, Nghi tỏ ra tội nghiệp làm ông mủi lòng gật đầu.
Tường thầm thở phào, anh vẫy tay ra hiệu, nhân viên tốp năm, tốp ba trở vào công ty làm việc, người qua đường thấy thế cũng tản đi.
Tường nhường gia đình ông Năm đi trước, mình theo sát phía sau.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột, hiện trường hỗn loạn thế nên Tường đã bỏ qua một gương mặt tương đối quen thuộc lẫn trong đám đông.
Trong văn phòng giám đốc SP đang diễn ra tình cảnh ngược đời, chủ phải đứng còn khách thì ngồi.
"Cậu sống cùng con gái tôi có thật không? Cậu nói đi! Rốt cuộc cậu đã dụ dỗ nó làm ra chuyện bại hoại gì!"
Ông Năm đập mạnh tay xương bàn, ly tách theo đó va vào nhau, phát ra tiếng lách ca lách cách.
Tường dù đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị giật mình.
Bị đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm, Tường không dám chậm trễ, vội giải thích:
"Chú à, chú nghe ai thêu dệt vậy? Con và Nghi trong sạch còn hơn từ giấy trắng, ngoài quan hệ chủ - nhân viên, chủ nhà - khách trọ ra thì không còn gì khác!"
Tường rất oan ức, anh dụ dỗ Nghi khi nào chứ? Làm chuyện tốt không được báo đáp thì thôi còn ăn đòn, đạo lý ngược ngạo gì vậy?
"Im đi ranh con! Lời cậu nói tin được chắc?", ông Năm quát.
Tường ức chế ngậm chặt miệng, anh chưa gặp qua người nào vô lý như vậy.
Đập bàn tra hỏi, anh giải thích thì không tin bắt im, ông ấy muốn anh sống sao?
"Ba có phải đã hiểu lầm gì không? Tại sao ba biết con làm ở đây vậy? Ai nói ba biết?", Nghi đứng bên cạnh Tường, nhỏ giọng hỏi.
Ông Năm đanh mặt không trả lời, Nghi bèn cầu cứu mẹ.
Bà Năm mềm lòng liền nói:
"Ba mẹ mấy hôm trước ra ngoài thì gặp chồng con đang ôm ấp người phụ nữ hơn tuổi, ba con tức quá chạy lại đập nó một trận nên thân.
Nó bảo rằng hai đứa đã đệ đơn ly hôn ra tòa, không còn liên quan đến nhau nữa.
Nó còn nói là con chủ động đòi ly hôn, toàn còn chưa xử xong đã chờ không nổi mà dọn về sống chung với người tình!"
Nghi nghe xong, cả giận mắng:
"Quân khốn nạn!"
Cô lúc trước mù mắt mới lấy loại đàn ông hèn hạ này.
Bản thân ngoại tình trước lại không biết hổ thẹn đổi trắng thay đen gieo tiếng xấu lên đầu cô, tráo trở!
Nghi giấu ba mẹ chuyện hôn nhân đổ vỡ vì sợ họ lo nhưng đã đến nước này thì không còn gì phải đắn đo.
Cô đặt tay lên bụng, tủi thân nói rõ:
"Kẻ ngoại tình, không đợi ly hôn xong đã chuyển đến sống cùng người tình là anh ta, chính con bắt gặp tại trận.
Nếu ba mẹ không tin thì con sẽ đưa hình mình chụp lại cho ba mẹ xem.
Anh ta âm thầm bán nhà đi không cho con hay để con bị chủ mới đuổi ra đường giữa đêm hôm.
May mà gặp anh Tường đây, anh ấy thuê con làm việc lại tốt bụng cho ở nhờ.
Con vì sợ ba mẹ buồn lòng nên chưa dám nói ngờ đâu tạo cơ hội cho người ta đổi trắng thay đen!"
"Con đúng là khờ! Tại sao có nhà mà không về?"
Ông Năm vừa giận lại vừa thương.
Nếu không phải hai vợ chồng ông vô tình phát hiện thì con gái còn muốn giấu tới chừng nào? Ba mẹ khi nào mà không bận tâm, lo lắng vì con cái chứ?
"Vậy cái thai này là...", ông Năm nhìn Tường, bỏ lửng vế sau.
"Là của Thanh! Con và Tường mới gặp nhau hơn tháng nhưng cái thai này hơn ba tháng rồi ba ạ! Ba hiểu lầm người ta rồi đấy!", Nghi ưỡn bụng ra cho ba mình thấy rõ.
Vợ chồng già nhìn nhau, ông Năm liếc sang khóe miệng rỉ máu của Tường, ngại ngùng gãy đầu.
Thế hóa ra ông hiểu lầm con người ta ư?
Tường thấy bộ dạng lấm lét của ông Năm, hả hê vô cùng.
Tuy nhiên anh chỉ thầm vui sướng trong lòng.
không dám để lộ ra ngoài.
Sự đau đớn trên mặt nhắc anh phải cẩn trọng.
Đây là ba Nghi chứ không phải Nghi, đụng đến là từ tàn tật tới chết.
"Này thằng nhóc, mọi chuyện đúng như vậy? Cậu tốt thế à?", ông Năm hỏi Tường, giọng đã dịu xuống, không còn hung hãn như trước đó.
Tường vỗ ngực cam đoan:
"Từng câu từng chữ không sao một ly.
Con cam đoan với chú nếu nói dối thì cả nhà con nghèo!"
Trường Thịnh nếu nghe được lời Tường khéo có khi tức chết.
Ông Năm thật ra không tin gì Tường nhưng ông tin con mình.
Nghĩ tới con rể, hai bàn tay ông nắm lại thành nắm đấm, gân xanh lộ rõ.
Đừng để ông tỉm thấy, bằng không ông sẽ đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết.
"Con gái tôi! Sao số con lại khổ thế này!"
Trong văn phòng bỗng vang lên tiếng nấc nghẹn, bà Năm khóc rấm rứt.
Nghi dở khóc dở cười đi lại an ủi mẹ:
"Được rồi, mẹ đừng khóc, con còn chưa khóc mà! Mẹ nên mừng vì con sớm ngày nhận ra bản chất thối nát của anh ta!"
Tường nói thêm vào:
"Đúng vậy, cái cũ không đi làm sao cái mới tới? Dì à theo kinh nghiệm của con tên khốn đó sẽ nhanh chóng bị đá đi thôi, mất cả chì lẫn chài!"
"Theo kinh nghiệm của cậu?", ông Năm lập tức đề cao cảnh giác.
Tường nhận thấy ông Năm nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc lập tức đính chính:
"Chú đừng hiểu lầm! Ý con là theo kinh nghiệm quan sát
cuộc sống thôi!"
Mặt anh trông đểu giả và không đáng tin đến vậy ư? Tường nghi hoặc, nếu chỉ có một mình thì chắc anh đã tìm gương để soi ngay.
"Tốt nhất là vậy!", ông Năm hừ lạnh.
Bà Năm cầm tay con gái, hỏi:
"Rồi thằng Thanh có biết con có bầu không?"
Nghi lắc đầu:
"Không ạ, con giấu nhẹm đi.
Loại người như anh ta thì làm ba ai được? Con của con, con tự nuôi được!"
Cô có tay có chân, dù cực khổ đến mấy cũng cắn răng nuôi con khôn lớn.
So với việc để con có một người cha tồi tệ thì thà không có còn hơn kẻo lại bị dạy hư.
"Ý con vậy cũng hay! Về nhà đi, ba mẹ nuôi! Dẫu sao bây giờ con vẫn còn mang danh nghĩa vợ người ta lại đang bụng mang dạ chửa, sống chung với đàn ông không hay, người ta bàn ra tán vào!", ông Năm nói.
"Dạ, con nghe ba!"
Nghi không có ý kiến gì, sụt sịt nghe theo.
Cô ôm lấy ba mẹ, mắt cay xè.
Tường đứng một bên nhìn cảnh gia đình tình thâm, có chút hâm mộ lẫn ghen tị.
Cha con phải như vậy chứ ai lại như nhà anh, căng thẳng không thua tình hình chính trị Nam - Bắc Hàn.
Tường thở phào nhẹ nhõm cứ ngỡ chuyện này đã xong xuôi mà không biết rằng Tú ở thành phố S xa xôi đang định xía mũi vào.
Tên tay sai sau khi chứng kiến cuộc xô xát vừa rồi lập tức báo tin ngay cho Tú.
Mắt láo liên qua lại chừng vài giây, Tú nói qua điện thoại:
"Mày cứ ở lại tỉnh L chơi thêm ít ngày, đừng về vội, chi phí tao lo.
Tao có việc giao cho mày đây, một việc rất hay ho!"
Tú cười gian, gót chân A-sin của Tường đã nằm trong tay anh ta.
Phen này nhất định phải chơi Tường một vố rõ đau!