Ánh nắng dần lụi tàn, phía chân trời xa xăm từng đàn chim dàn hàng bay về tổ, cảnh tượng vừa bình yên lại hơi ảm đạm.
Trà My ngồi trên xích đu dưới gốc cây, mặt lộ vẻ xa xăm dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
"Tách!"
Vy giơ máy ảnh lên, kịp thời bắt lấy khoảnh khắc ấy.
Trà My sực tỉnh, quay sang nhìn Vy, thái độ hiền hòa chứ không phiền giận vì cô chưa hỏi ý đã chụp trúng mình.
Trà My càng như thế Vy càng thấy ngại.
Cô nàng nhớ tới ban sáng, sau khi lỡ chạm trúng nỗi đau của chủ nhà, cứ ngỡ sẽ bị đuổi khéo ai ngờ được tạo điều kiện chụp hình cả ngày.
Vy gặp qua nhiều loại người hiếm ai tốt tính được như Trà My.
"Tôi không cố ý đâu, tại cô ngồi đây, đẹp quá cho nên tôi không kìm lòng được!", Vy le lưỡi, tinh nghịch giải thích.
"Vinh hạnh cho tôi quá! Có đẹp cũng do cô khéo lựa góc, chụp đúng lúc ấy mà!", Trà My khiêm tốn đáp.
Vy nhìn hình đắn đo mấy bận cuối cùng cũng quyết tâm nói ra suy nghĩ trong đầu.
Cô dè dặt thỉnh cầu:
"Trà My này, cô có thể làm mẫu ảnh cho tôi không? Chỉ một
buổi thôi là được!"
Ý tưởng này xuất hiện trong đầu Vy ngay khi cô gặp Trà My.
Khí chất trầm buồn này không phải cứ diễn là được, cô vốn trung thành với cảm xúc chân thật, nếu bỏ qua cơ hội này thì tiếc quá.
Phải mà bây giờ Trà My mặc vào những bộ quần áo thời xưa, đứng tựa bên ô cửa sổ ắt hẳn sẽ trên cả tuyệt vời.
Trà My lắc đầu từ chối:
"Rất tiếc là tôi không thể giúp cô được! Tôi vốn không thích chụp ảnh lắm nay càng không có tâm tình, mong cô
thông cảm cho!"
Trà My đứng dậy đi vào trong nhà, Vy thất vọng nhìn theo.
Kết quả này cô đã đoán được nhưng vẫn buồn khi nghe thấy.
Những tấm ảnh tuyệt vời cứ thế tan biến, Vy không cam tâm.
Biệt thự Blue Moon, hai cha con Trường Thịnh đang dùng cơm.
Trường Thịnh nhìn con gái ủ rủ nên hỏi han:
"Con làm sao thế Vy? Rong ruổi một ngày bên ngoài nên bệnh rồi đúng không? Để ba gọi bác sĩ đến khám!"
Vy cản lại:
"Không cần đâu ba, con khỏe như trâu ấy, có bệnh tật gì đâu!"
Trường Thịnh gắp cho con gái một miếng thịt kho, Vy bỏ vào trong miệng nhai như nhai kẹo cao su.
Trường Thịnh bị chọc cười:
"Thế không bệnh thì sao lại uể oải không chút sức sống?"
Vy ngày thường như mặt trời nhỏ, luôn tươi cười hiếm khi buồn bực.
Ông tò mò không biết vì nguyên do gì có thể khiến con mình héo hon.
Vy đẩy bát cơm sang một bên, trực tiếp gục đầu lên bàn.
Cô vừa nhai cơm vừa nói:
"Con đây là vỡ mộng đó ba hiểu không? Ôi ý tưởng của con, tuyệt phẩm của con, chưa kịp triển khai đã chết non trong trứng nước, đáng thương quá đi mất!"
Vy càng nghĩ càng không cam tâm, chẳng mấy khi cô tìm thấy cảm hứng muốn chụp một bộ hình mang hơi hướng hoài cổ.
Nhưng Trà My đã từ chối, cô làm thế nào được?
"Con nói rõ ra xem, ba giúp con nghĩ cách!", Trường Thịnh thật sự không hiểu.
"Thì đại khái là con đã gặp được một cô gái, sau đó liền nảy ra ý tưởng chụp một bộ ảnh.
Tuy nhiên con vừa mở lời đã bị từ chối! Từ chối trong lịch sự!"
Vy ước gì Trà My có thái độ khác, viện lý do khác, đằng này cô ấy nói thẳng là không có tâm trạng, Vy muốn thuyết phục nhưng nào biết nói gì.
Trường Thịnh cảm thấy chuyện này không có gì gọi là to tát cả.
Ông bảo:
"Thì con tìm người khác!"
Trên đời này đâu phải lúc nào cũng anh tình tôi nguyện,
chính ông đây thời còn trẻ cũng bị đối tác từ chối đấy thôi.
Trái cây chín ép thường chua, thế gian rộng lớn không sợ không tìm được người thứ hai chỉ sợ không tìm.
"Không! Cô ấy rất đặc biệt!"
Vy lắc đầu nguầy nguậy, với cô, Trà My là ứng cử viên duy nhất.
Không phải ý tưởng chọn Trà My mà chính Trà My tạo nên nó, người khác dù đẹp hơn đi nữa thì cũng khó lòng khơi gợi cảm hứng của cô.
Vy yêu và tâm huyết với nghề nhiếp ảnh, hoặc là chỉn chu nhất có thể hoặc cất xó.
"Vậy thì con thuyết phục cô gái kia đi!"
Là một người kinh doanh, Trường Thịnh rất mau lẹ trong việc đưa ra lựa chọn.
Vy nghe mà rầu, cô nhăn tít mặt như ăn phải khổ qua, mếu máo:
"Con cũng muốn vậy nhưng bằng cách nào chứ ba?"
Vy dẫu sao cũng đã hai mươi lăm, Trường Thịnh tuy thương con nhưng ông phải thừa nhận có những biểu cảm trẻ thơ không còn phù hợp với con gái mình nữa.
Trường Thịnh dừng đũa, với sự từng trải xen lẫn chút trêu đùa, ông bày kế cho con:
"Việc này còn phải hỏi ư? Một, ba đóng vai sứ giả đi
thuyết phục thay con.
Hai, con tận dụng cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo kiên trì thuyết phục để người ta động lòng!"
"Nhưng con có biết ăn nói đâu, nói dài, nói dai lại thành ra nói dở!", Vy khổ sở bộc bạch.
Nếu như cô biết nói lời ngon ngọt thì đã có nhiều bạn bè chứ không một người một thế giới giữa chốn hào môn này rồi.
"Con có đấy!", Trường Thịnh khẳng định, "Con cứ đem bộ dạng mè nheo với ba và anh trai đi thuyết phục người ta là được ngay!"
"Người ta nhỏ tuổi hơn con đó ba, ba cứ xúi dại!"
Nghĩ tới cảnh mình xem Trà My như mẹ mà nhõng nhẽo, Vy sởn hết gai ốc.
Cô mà làm thế có khi vừa há miệng đã ăn đập không chừng.
Trường Thịnh xua tay bảo:
"Ba nói thật! Con cứ làm đi nếu không được thì ba xung phong làm người mẫu cho con chụp hình xem như đền bù!"
Gương mặt trầm buồn của Trà My thay bằng vẻ cương nghị của ba mình, Vy lập tức lắc đầu nguẩy nguậy:
"Thôi, con xin ba, con không muốn biến ba thành trò cười đâu!"
Chụp hình ba cô? Chuyện này Vy dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Chụp thì chắc chắn sẽ có người quan tâm nhưng như vậy khác nào tuyên bố với công chúng mối quan hệ giữa hai người.
Cô không muốn những tấm ảnh sau đó bị đưa ra triển lãm thương mại, tán thưởng thì ít mà nịnh bợ thì nhiều.
"Trò cười? Ba con ít nhất cũng lên bìa tạp chí danh giá đó!", Trường Thịnh vờ dỗi.
Ông là ai chứ, người muốn chụp ảnh xếp hàng dài vậy mà lại bị nhiếp ảnh gia ở nhà ghét bỏ.
"Ba có nghĩ tới bộ dạng mình lúc đóng giả các cô gái thời xưa chưa? Con nghĩ nếu tung ra bộ ảnh ấy thì mọi người sẽ vỡ mộng về ba đó!", Vy nghiêm túc khẳng định.
"Cái này..."
Trường Thịnh bí từ, điều này ông không cãi được.
Vy sau khi được ba động viên, gỡ rối, cô liền thoát khỏi trạng thái ủ rũ.
Ông bà ta có dạy "nước chảy đá mòn", cô quyết ý học theo mong là có thể làm Trà My mủi lòng.
Cách thức thuyết phục của Vy làm Trà My dở khóc dở cười.
Mỗi ngày đối phương sẽ gửi một đoạn tin thuyết phục đến cho cô, nói đông nói tây chung quy vẫn là mong cô làm mẫu ảnh.
Đã được những giải thưởng nào, cuộc thi hiện tại uy tín ra làm sao đều được cô nàng đưa ra bằng chứng cụ thể để chứng minh mình không phải lừa đảo.
Một tuần trôi qua, mỗi ngày đều đặn nhận được những mẫu tin đáng yêu ấy, Trà My cũng dần xiêu lòng.
Dạo gần đây sóng yên biển lặng, ông Thành chưa có động thái gì còn Gia Phúc thì đang mê mẩn Huỳnh Như, cô đâm ra rảnh rỗi, tìm cớ ra ngoài vẫn tốt hơn nhốt mình ở đây.
Khi Trà My gọi điện báo tin cho Vy, cô nàng mừng rỡ hét lớn, âm lượng gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.
Điều này thế mà lại mang lại tiếng cười cho Trà My, nụ cười hiếm hoi sau những ngày dài đau buồn xen lẫn toan tính.
Tại sao cùng là con người với nhau mà có người chỉ cần một điều nhỏ cũng có thể vui cười hớn hở trong khi số khác trong đầu toàn mưu mô.
Trà My đã từng là kiểu người thứ nhất và giờ cô đang trở thành loại người thứ hai.
Cô bỗng nhận ra một điều, cuộc sống đôi khi chỉ là sự lựa chọn giữa đi săn và bị săn.
Vy không phải ưu sầu như Trà My, cô nàng hạnh phúc lăn qua lộn lại trên giường.
Sau đó cô nàng chạy ùa sang phòng ba mình, muốn cùng ông chia sẻ niềm vui.
"Ba ơi! Ba ơi!"
Người chưa thấy nhưng Trường Thịnh đã nghe thấy tiếng trước, vội vàng gom ảnh trên bàn giấu vào ngăn kéo.
Đó là những hình ảnh mấy không hay ho về đời sống phóng túng của ông Tuấn, Trường Thịnh không muốn con gái nhìn thấy.
Ông vừa đẩy ngăn kéo lại thì vừa hay Vy cũng vào tới.
"Ba ơi! Cô ấy đồng ý rồi!"
Vy chạy tới ôm chầm lấy ba mà khoe.
Trường Thịnh không quan tâm cô gái kia đồng ý hay không, chỉ cần con ông vui là được.
"Ba đã bảo mà!", Trường Thịnh cưng chiều véo má Vy.
"Ba con là giỏi nhất!", Vy nịnh.
Nói đoạn Vy thỏ thẻ:
"Ba à, ba cho con mượn khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô của ba dùng tạm nha! Nó trông như mấy ngôi nhà thời xưa ấy, phù hợp với chủ đề con muốn chụp."
Trường Thịnh có tiếc gì, ông đồng ý ngay:
"Con cứ việc dùng!"
"Con cảm ơn ba! Yêu ba nhất!"
Vy vui vẻ hôn lên má Trường Thịnh sau đó tung tăng chạy về phòng.
Hiện tại cô phải chuẩn bị nhiều thứ, bối cảnh, trang phục, sợ là đêm nay thức khuya nhưng không sao, cô rất hạnh phúc với sự vất vả này.
Khu nghỉ dưỡng của Trường Thịnh nằm ở ngoại ô, tránh khỏi khói bụi và sự xô bồ của trung tâm thành phố.
Kiến trúc bên trong được xây dựng theo kiểu hoài cổ của các thế kỷ trước.
Trường Thịnh không phải người xây nên, ông mua lại từ chủ cũ khi đối phương vỡ nợ.
Vy chuẩn bị mất mấy ngày, sau khi mọi thứ đâu vào đây liền đưa Trà My đến.
Cả hai đặt chân vào khu nghỉ dưỡng vào buổi sáng, trời xanh mây trắng.
Không có những tòa nhà chọc trời, không khói bụi ô nhiễm, ở đây nhìn đâu cũng là màu xanh của cây.
Hai cô gái không hẹn mà đồng thời hít một hơi thật sâu.
Khi nhận ra hành động của đối phương, họ bật cười nhìn nhau.
Trà My không thích lề mề, Vy đồng dạng, vậy nên họ rất nhanh liền bắt đầu vào công việc.
Giây trước Trà My còn là cô gái thời hiện đại thế mà chớp mắt liền hóa thân thành tiểu thư thời xưa.
Áo Nhật bình, áo tấc, áo giao lĩnh,...!Trà My thay đến hoa cả mắt.
Máy ảnh bấm hoạt động liên hồi, những tấm ảnh hoàn hảo từ góc chụp, bối cảnh đến nhân vật cứ thế ra đời.
Nhờ tinh thần làm việc nghiêm túc của hai bên, theo đúng lời Vy hứa, lúc mặt trời đứng bóng thì buổi chụp hình cũng kết thúc tốt đẹp.
"Cô cứ từ từ thay đồ đi nhé Trà My, để tôi ra ngoài thu dọn quần áo!", Vy nói.
"Cô cứ đi đi, tôi thay xong sẽ ra phụ cô một tay!", Trà My hứa hẹn.
Vy cười cười không nói, cứ thế đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Trà My bước vào sau rèm đã được hai người vây lại trong góc, bắt đầu thay đồ.
Ở đây ngoài cô và Vy ra thì không còn ai khác vậy, Trà My cũng đã kiểm tra kỹ càng, thấy an toàn nên chẳng lo sợ gì.
Quần áo thời xưa tuy không phải quá rườm rà nhưng cách mặc lại khác biệt so với ngày nay, tạo nên kha khá phiền toái cho Trà My.
Mấn đội đầu, giày và áo ngoài đã được cởi ra, để sang một bên riêng áo yếm thì cô cởi mãi không xong, có lẽ Vy cột hơi chặt.
"Kẹt!"
Cửa bị đẩy vào phát ra âm thanh kẽo kẹt, kèm theo đó la tiếng bước chân ngày càng gần.
Trà My mặc nhiên cho rằng là Vy, tay với ra ngoài rèm vẫy nhẹ đồng thời lên tiếng:
"Vy, cô mau lại đây giúp tôi với!"
Nhưng Trà My đã lầm, người vừa bước vào không phải Vy mà là ba của Vy, Trường Thịnh.
Biết con gái hôm nay chụp hình tại đây, ông ấy lại có công việc ở gần, thấy đã đến giờ cơm trưa liền ghé qua định rước con đi ăn luôn thể.
Trường Thịnh nghe trong phòng có tiếng động, cứ ngỡ là Vy nên mới bước vào nào ngờ lại nhận nhầm.
Đối phương coi như quen biết với con gái, phen này khó xử rồi đây! Trường Thịnh xoa trán thầm than, tiến không được lùi không xong chỉ đành đứng tại chỗ.