Trà My đợi mãi không thấy Vy đến giúp bèn thúc giục:
"Vy, cô sao vậy? Con gái với nhau không cô có gì phải ngại, mau đến đây đi!"
Trà My cứ nghĩ là Vy ngại mà đâu biết rằng người khó khử lại chính là ba của cô nàng.
Trường Thịnh ngày thường là việc quyết đoán tuy nhiên giờ lại chần chừ.
Tuy nhiên khi rèm che dần được kéo sang một bên để lộ vóc dáng mảnh mai mặc áo yếm cùng chân váy thì ông không thể đứng yên được nữa, buộc phải chạy vội tới giữ lại.
Tấm lưng nhẵn nhụi gần trong gang tấc, Trường Thịnh nào dám nhìn thẳng, đành phải nghiêng đầu tránh đi.
Cô gái này cũng quá lơ là rồi!
Cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, Trường Thịnh bỗng ngửi thấy hương bưởi.
Ông nhớ rõ ở đây và cả xung quanh nữa đều không có bưởi nào, thế thì mùi này từ đâu ra? Lẽ nào là từ người cô gái này?
"Vy!"
Trường Thịnh thấy đối phương đứng sau lưng mình nhưng lại không chịu ra tay giúp đỡ liền phải nhắc nhở.
Chuyện đã đến nước này, Trường Thịnh buộc lòng phải đóng vai con gái bằng không để cô gái này phát hiện ra dù có trăm miệng cũng khó thanh minh.
Ông cẩn thận vươn tay, cố không để chạm vào da thịt đối phương.
Lúc này Trường Thịnh có lý do chính đáng để quan sát cô gái xa lạ từ phía sau.
Càng nhìn Trường Thịnh càng thấy quen, khá giống với cô gái cùng mình khiêu vũ hôm nọ.
Mối áo đã được mở, Trường Thịnh lập tức lùi về sau, nhìn sang chỗ khác, không quên kéo rèm lại.
Khoảnh khắc Trà My quay đầu lại vừa khéo cả người Trường Thịnh đã được rèm che lại.
Nghe tiếng bước chân rời đi, cô không nghĩ gì nhiều, lại quy cho Vy thấy ngại.
Trường Thịnh cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó đi thừa một mạch ra trước cổng khu nghỉ dưỡng.
Ông lên xe, yêu cầu tài xế rời đi ngay tức khắc.
Tài xế phát hiện vẻ mặt ông chủ mình có gì đó hơi lạ nhưng không dám nhiều lời, vâng dạ nghe theo.
Vy từ đầu tới cuối hoàn toàn không biết ba mình đã ghé qua đây.
Sau khi thu dọn mọi thứ cho vào giỏ xách, cô quay lại gian phòng xem Trà My thế nào rồi.
Khi Vy bước vào phòng thì Trà My đã thay đồ xong, bắt đầu tẩy trang.
Thấy Vy, Trà My cười trêu:
"Cô quay lại rồi à? Tôi còn tưởng cô đi luôn ấy chứ!"
"Tại sao phải đi luôn?", Vy ngơ ngác hỏi lại.
Phản ứng này trong mắt Trà My lại biến thành muốn lấp liếm cho qua.
Do nghĩ vậy nên cô chỉ cười xòa, nói sang chuyện khác:
"À, không có gì, ai bảo cô trét lên mặt tôi bao nhiêu là phấn, tẩy mãi chưa xong này!"
"Để tôi làm cho!"
Vy tin lời Trà My không nghi ngờ gì, chủ động đi qua giúp một tay.
Chẳng mấy chốc lớp phấn trên mặt đã biến mất, lộ ra làn da mịn màng trắng sáng đáng ghen tị, công việc người mẫu nghiệp dư của Trà My cứ thế kết thúc.
Trà My vất vả cả sáng cứ tưởng là có thể dùng khoảng thời gian còn lại để nghỉ ngơi.
Nhưng không, ông trời đã lên sẵn lịch trình cho cô cả rồi, đó là những chuỗi ngày dài phải ngụp lặn trong bi kịch.
Vào buổi chiều, Trà My nhận được một cuộc điện thoại từ người cô mới thấy qua hai lần nhưng lại ấn tượng hơn cả Vy.
Sửa soạn đơn giản, Trà My đi đến chỗ hẹn.
Nhìn đối phương lộ vẻ xanh xao khác hẳn với hình ảnh xinh tươi ngày trước, cô cảm thấy bình thản lạ thường.
Thật khó để cô thương xót cho người con gái đã ăn nằm và có con với bạn trai mình.
"Cô tới sớm nhỉ?"
Trà My ung dung ngồi xuống vị trí đối diện Ngọc.
Rốt cuộc thì bạn gái ngoài sáng, người tình trong tôi vẫn phải gặp nhau.
"Cô biết tôi? Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ!"
Ngọc nghi hoặc hỏi, cô ta nhìn Trà My bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Ngọc bất ngờ trước thái độ của Trà My, nếu đã biết cô ta là ai sao lại bình thản như vậy.
"Đúng vậy! Nhưng tôi đã thấy cô rồi và theo một phép nhiệm màu nào đó cô đã có được số điện thoại và không mấy ngạc nhiên khi tôi xuất hiện.
Cuộc sống đúng là một tổ hợp kỳ khôi!"
Trà My mỉm cười, mắt cong như trăng rằm.
Ngọc chột dạ, vội tránh né, mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng.
"Ai kêu cô tới? Ông tôi?", Trà My hỏi.
Mặt Ngọc tức thì tái lại như chứng minh suy đoán của Trà My là chính xác.
Cô cười giễu, cười cho tình ông cháu sâu nặng.
Ông Thành suốt ngày ở trong phòng nhưng lại muốn quản quá nhiều, thế mà lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, giả dối.
"Cô tìm tôi có việc gì?"
Trà My đi thẳng vào vấn đề, cô không muốn lãng phí thời gian chỉ để ngồi đây ngắm nhau.
Cô phải thừa nhận là mình không được thoải mái lắm khi gặp Ngọc.
Nó làm cô nhớ đến người khác, một người đã rũ bỏ sự tin tưởng và tình yêu để bay sang chân trời khác.
"Tôi tìm đến để đòi lại cha cho con mình!", Ngọc đường hoàng nói.
Trà My cảm thấy người đối diện đầu đã bị úng nước mất rồi.
Cô có phải tác giả bào thai đâu, muốn thì bay sang nước ngoài đi chứ.
"Xin nhắc nhở rằng Khải có chân, anh ta bây giờ đang vi vu ở trời Tây.
Chuyện hai người tôi không liên quan, đừng làm phiền tôi!"
"Nhưng..."
Ngọc còn muốn cãi, Trà My liền lên tiếng chặn họng:
"Nhưng nhị cái gì? Cô vẫn muốn bắt đền tôi à? Nên hiểu rằng cô là có lỗi với tôi chứ không phải tôi có lỗi với cô, đừng có ăn ngang nói ngược như thế cô gái ạ!"
Tuy có danh có phận nhưng Trà My chưa bao giờ nghĩ sẽ làm ra những chuyện đại loại như đánh ghen.
Ba mẹ không dạy cô cư xử như vậy và chính bản thân Trà My cũng không muốn.
Có lửa mới có khói, một bên tình bên kia dẫu không nguyện nhưng ỡm ờ thì mới ra chuyện được.
Một cuộc tình ba người sai, Khải sai vì không kiên định, Ngọc sai khi cố giành giựt hạnh phúc của người khác còn cô thì không đủ sức để giữ chân người đàn ông của mình.
"Tôi cũng không muốn nhưng Khải đi mất rồi, mẹ con tôi biết phải làm sao?"
Có lẽ do mang bầu nên Ngọc đa sầu đa cảm, nháy mắt đã khóc thút thít trông tội nghiệp vô cùng.
Mọi người xung quanh chú ý đến, bắt đầu chỉ trỏ về phía hai người.
Tất nhiên tiếng xấu Trà My lãnh còn Ngọc thì thành công đắp nặn hình tượng tội nghiệp.
Dù nhận phải những ánh mắt trách móc nhưng Trà My không để tâm.
Sau khi phục vụ bưng nước tới cô thoải mái uống mấy ngụm giải khát sẵn tiện xem đối phương diễn trò.
Cô đau nhiều, khóc nhiều, chỉ bằng vài giọt nước vất vả lắm mới nặn ra được sao có thể đả động tới cô?
Ngọc khóc mãi cũng mệt, thấy Trà My không có động thái gì đành phải tự nín.
Ngọc nhìn Trà My, thầm nghĩ người con gái này sao lại hành xử khác thường như vậy?
Lỗ tai được thanh tịnh, lúc này Trà My mới lên tiếng:
"Tôi đánh giá cao quyết định không bỏ con của cô tuy nhiên đã giữ lại thì nên có bộ dáng của người làm mẹ.
Tôi không biết ông tôi đã dùng cách gì, đưa ra điều kiện gì sai cô hẹn tôi nhưng đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi nhắc cô, đừng có lởn vởn trước mặt tôi! Bằng không..."
Trà My chợt dừng lại, chồm người về trước, nhỏ giọng thì thầm:
"Bằng không tôi sẽ cho cô biết như thế nào gọi là sống không bằng chết!"
Đôi mắt sắc lạnh làm Ngọc hoảng sợ, cô ta theo bản năng dựa sát vào thành ghế.
Ông cháu nhà này ai cũng đáng sợ như nhau, đều thích dọa người.
Đã hợp tính đến vậy tại sao lại nghịch nhau?
Trà My mở ví lấy hết tiền ra, giữ lại một tờ polime màu xanh nước biển kẹp vào menu, số kia cô đẩy hết về phía Ngọc.
Ngay khi Ngọc ngơ ngác nhìn mình, Trà My liền nói rõ ý đồ:
"Đây coi như tiền mừng đầy tháng cho đứa trẻ, tôi mừng trước.
Hoặc chăng nếu cô còn xem nhẹ lời tôi thì cũng có thể coi như tiền phúng viếng!"
Trà My cầm túi xách đứng dậy bước đi, cô không muốn lãng phí thời gian.
Ngọc vội cầm tay cô, cản lại:
"Nhưng ông cô bắt tôi phải tìm đến cô, làm cô đau khổ vì bị phản bội!"
Ông Thành đã dùng quyền lực chèn ép công việc của ba mẹ Ngọc, bắt cô ta làm theo ý mình.
Ngọc không còn con đường nào khác đành nghĩ sẵn vô số lời cay độc tìm đến Trà My.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Trà My bình tĩnh vượt xa khỏi dự đoán, bắt thóp cô ta từ đầu đến cuối.
Ông Thành chắc chắn sẽ không hài lòng với kết quả này, cô ta phải làm sao đây?
"Đó là chuyện của cô!"
Cô ta khổ sở vậy cô không khổ sao? Thương người rồi ai thương mình? Đi tới bước đường này cũng do cô ta tự chuốc lấy, đừng trách người khác.
Trà My hờ hững nhún vai, lạnh lùng gạt tay Ngọc bỏ đi.
Ngọc bất lực nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo, ngó qua lại thấy xấp tiền trên bàn, buồn bực chửi bậy.
Ông cháu nhà này chỉ giỏi làm khó người khác, cô đã hiểu thế nào gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Ngọc ngồi trầm tư hồi lâu, bỗng dưng hai mắt sáng lên.
Cô ta cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, sau sự lo âu trên mặt dần mất đi.
Tập đoàn Blue Diamond, văn phòng chủ tịch.
Trường Thịnh vẫn ngồi ở chiếc ghế thuộc về riêng mình.
Ông đang mất tập trung, bản kế hoạch trên tay mãi vẫn chưa lật sang trang mới.
Trường Thịnh biết điều này, biết cả nguyên nhân.
Ông phân tâm không phải vì tấm lưng thắt đáy lưng ong mà do chợt nhận ra đối phương giống Trà My năm, bảy phần.
Nếu đúng là Trà My thì...
Trường Thịnh đóng bản kế hoạch lại, tay vừa nhấc điện thoại bàn lên, còn chưa kịp gọi thì thư ký Trung đã gõ cửa bước vào.
Ông khẽ cười, đây chính là tâm linh tương thông sao?
Thư ký Trung đã quá quen với những nụ cười chỉ có Trường Thịnh mới hiểu nổi.
Ông đi đến bên cạnh Trường Thịnh, nhỏ giọng báo cáo:
"Chủ tịch, Ngọc vừa gọi cầu cứu bảo là bị kẹp giữa ông cháu ông Thành!"
"Ngọc là ai?", Trường Thịnh hỏi, ông hoàn toàn không có ấn tượng về cái tên này.
Thư ký Trung nhắc nhở:
"Chính là cô gái chúng ta đã tìm để quyến rũ Khải!"
Trường Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã nhớ ra, ông bảo:
"Ông cứ liệu mà làm nhưng nhớ phải khéo tránh để ông Thành biết cô ta và chúng ta có liên hệ!"
"Vâng, chủ tịch yên tâm!"
Thư ký Trung cung kính gật đầu, Trường Thịnh lúc này mới căn dặn:
"Ông cho người điều tra xem dạo này Trà My có quen biết ai khác không? Điều tra thật kỹ vào, không được bỏ sót một ai!"
"Vâng, tôi sẽ sai người làm ngay!"
Thư ký Trung không hiểu nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh.
Sau khi ông rời đi trong phòng chỉ còn mỗi Trường Thịnh.
Nhìn tấm ảnh gia đình trên bàn, ánh mắt Trường Thịnh lộ vẻ hung ác.