Tường không ở lại thành phố S mà về tỉnh L ngay trong đêm.
Trường Thịnh lo có bề gì sơ suất nên cho tài xế cầm lái.
Tường vùi đầu vào công việc như điên như dại.
Ông Năm có gọi điện báo tin Nghi đã khỏe, được ra phòng bệnh.
Tường mừng nhưng chưa dám đến thăm, anh không biết phải ăn nói làm sao với cô.
"Cậu chủ, đã trưa quá rồi, ăn cơm thôi cậu!"
Truyền thấy đã một giờ trưa, cơm canh trên bàn nguội cả nhưng Tường vẫn chưa động đến bèn nhắc.
Từ chuyến đi mây về gió đến thành phố S, Tường không nói gì tới anh ta cả làm Truyền cứ nơm nớp lo sợ.
"Cậu quản tôi?"
Tay cầm bút của Tường khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Truyền, đối phương lập tức cúi đầu né tránh.
Tường đứng dậy đi đến trước mặt Truyền, khen một câu:
"Ba tôi đúng là có mắt nhìn người!"
"Cậu chủ..."
Truyền không rõ ý Tường muốn thế nào.
Tường vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, xua tay đuổi người.
"Ra ngoài đi! Rầy tai quá!"
Tường cầm đũa bắt đầu dùng cơm trưa.
Truyền không dám nhiều lời, hơi cúi đầu chào Tường rồi đi ra ngoài.
Sau bao ngày trốn tránh thì cuối cùng Tường vẫn vào thăm Nghi, đó là cả một quá trình đấu tranh tư tưởng.
Bác sĩ bảo rằng cô hồi phục tốt, nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa thì có thể xuất viện.
Tường đến vào buổi chiều, Nghi đã ăn cơm xong, đang nằm nghỉ trên giường.
Trong phòng bệnh VIP chỉ có mỗi mình cô, vợ chồng ông Năm không thấy đâu chắc họ đi ăn hoặc chạy về lo liệu việc nhà.
Nhìn vào đôi mắt u buồn của người con gái, anh không biết nói gì.
Cô ốm đi nhiều, nhập viện mấy ngày, gò má cũng hóp cả lại.
"Ông chủ cuối cùng cũng đến rồi! Tôi cứ đợi anh mãi đấy!"
Nghi gượng cười trêu Tường chứ thật lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nhưng sự đã rồi, cô không thể làm mọi người bên cạnh lo lắng.
Sau cơn mưa trời lại sáng, cô sẽ ổn thôi!
"Cô nhớ tôi đến thế cơ à?"
Tường muốn cười để phối hợp với Nghi nhưng anh không thể.
Đặt giỏ trái cây to đùng xuống đầu tủ, anh ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh giường.
"Đương nhiên rồi! Tôi lo rằng anh sẽ đổi ý không thanh toán tiền viện phí.
Phòng VIP mắc lắm, tôi nghèo thế này làm sao trả nổi, còn đang tính phải trốn viện bằng cách nào đây!", cô hóm hỉnh nói.
"Vớ vẩn! Cô nằm viện hít mùi cồn riết rồi mục não à?"
Tường muốn tìm lời nào đó để an ủi Nghi nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lời nói ra lại cứ như chửi xéo.
Tường chau mày, chỉ hận cái miệng mình nhanh nhảu quá.
Nghi đã quen với thói xấu khẩu xà tâm phật này của anh không hờn giận gì ngược lại còn bật cười khanh khách.
Bỗng dưng cô thôi cười, hai tay giữ lấy mặt Tường, lẩm bẩm:
"Sao tôi nhập viện mà anh còn ốm hơn tôi vậy ông chủ? Có chuyện gì với anh à? Cười lên cái nào!"
Bẵng đi mấy hôm mới gặp lại, không hiểu sao Nghi thấy Tường còn buồn bã và suy sụp hơn cô.
Thật phi lý, cô mới là người sảy thai kia mà!
"Ừ thì cười!"
Tường cố nở một nụ cười tuy nhiên còn khó coi hơn khóc.
Anh im lặng nhìn Nghi hồi lâu, cuối cùng chịu không nổi nữa mà ôm chầm lấy cô ấy.
"Xin lỗi cô! Tôi xin lỗi!", giọng Tường nghe mới bất lực làm sao.
Nghi bất ngờ, cô không hiểu gì cả, người cứ đờ ra mặc cho Tường ôm lấy.
Cảm nhận được bả vai anh khẽ run, cô đặt tay lên lưng anh vỗ về.
"Anh sao thế hử? Công việc nhiều quá nên áp lực đúng không?"
"Không!", Tường khẽ lắc đầu, anh ước gì mọi chuyện chỉ có thế thì tốt biết mấy.
"Thế thì tại làm sao anh lại khóc nhè như thế này?"
Đối mặt với sự ân cần của Nghi, Tường càng thêm tự trách.
Trong giây phút này, anh muốn thú nhận tất cả lỗi lầm nhưng sau tất cả nó chỉ là ý nghĩ.
Anh không dám!
Tường nhớ lại những lời ba nói với mình trước khi trở về tỉnh L.
Ông ấy bảo:
"Hãy coi như không biết gì, đừng dại dột thú nhận, nó chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi.
Quên nó đi, chuyện của một giây trước cũng đã là quá khứ, con người chúng ta cần sống cho hiện tại và tương lai!"
Lần đầu tiên sau bao năm cha con bất hòa Tường nghe theo lời ba dạy.
Anh không tán đồng nhưng rõ ràng đây là giải pháp tốt nhất vào lúc này.
"Xin lỗi vì đã không bắt được kẻ xấu làm hại cô! Tôi thật là vô dụng, cứ trơ mắt nhìn hắn ung dung tự tại, xin lỗi!"
Tường đã nói ra một nửa sự thật, tự anh cho là vậy.
Nghi không biết đầu đuôi câu chuyện thế nên cô mới có thể an ủi ngược lại anh.
"Không sao! Không sao! Đó không phải lỗi của anh! Thôi thì chắc tại tôi và đứa bé này không có duyên làm mẹ con!"
Nghi nói mà không giấu được sự buồn tủi.
Tòa án lương tâm lại phán xét Tường, anh chỉ biết ôm chặt lấy người con gái nhỏ bé như muốn gửi vào đó những cảm giác ăn năn, tự trách.
Ở thành phố S, không khí trong biệt thự Blue Moon mấy ngày qua u ám vô cùng.
May sao hôm nay có dấu hiệu khởi sắc nhờ vào tin tốt của Vy.
Bộ ảnh chụp của cô ấy đã đoạt giải nhất cuộc thi.
Vy mừng lắm, khoe ngay với ba mình.
"Ba ơi! Con đoạt giải nhất rồi! Con có giỏi không ba?",
Vy ôm chầm lấy ba, nũng nịu hỏi.
"Giỏi! Con gái ba là giỏi nhất!"
Trường Thịnh chưa bao giờ tiếc lời khen với con gái.
Thấy Vy thân mật dựa vào mình, ông thầm thở phào.
Trường Thịnh cứ lo con gái sẽ bị dáng vẻ hung dữ đêm nọ dọa mà nảy sinh khoảng cách.
Thật ra thì Vy có sợ nhưng cô ấy tin vào sự yêu thương dành cho mình hơn.
Cô không hỏi đến chuyện đêm đó, ba đã muốn giấu cô cố bới móc làm chi.
"Ảnh đây ba xem đi! Đẹp đúng không ba? Con có nhìn sai đâu!"
Vy đưa mấy tấm hình mình chụp cho Trường Thịnh xem.
Trong hình là Trà My với những bộ quần áo thời xưa, cả người toát lên nét đài cát, kiêu sa.
"Rất đẹp, đẹp từ bối cảnh đến người!", Trường Thịnh không thể dối lòng được.
"Ba con vậy mà khen lấy khen để chứng tỏ con tài lắm đúng không?", Vy tinh nghịch nháy mắt.
Trường Thịnh chỉ tay vào trán con gái:
"Tài thì cũng có tài đó nhưng may nhiều hơn.
Con có biết đây là ai không hả?"
Vy vắt óc suy nghĩ, sau khi chắc chắn mình chưa gặp Trà My bao giờ mới hỏi:
"Ai ạ?"
"Cháu gái ông Thành, con gái của người con trai út đã đoạn tuyệt quan hệ.
Cô ta không phải người đơn giản, ba mong con tránh tiếp xúc!"
Trường Thịnh nói thẳng không dám vòng vo, sợ con gái hiểu sai ý mình.
Biết là Trà My quen với Vy do tình cơ, con gái lại chủ động liên hệ nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, tương lai khó nói.
"Ba, cô ấy rất tốt tính mà, có phải ba hiểu lầm gì không?"
Vy tỏ ý bênh vực Trà My, không phải cô nghi ngờ ba mình nhưng cô đã tiếp xúc với Trà My, cảm thấy nhân phẩm đối phương không có gì đáng để chê trách.
Trà My hóa ra lại là cháu gái ông Thành, thảo nào Vy nghe tên thấy quen quen.
Cô cảm thấy thương cho Trà My, người trong căn nhà đó ghê gớm lắm, chỉ tính riêng Tú thôi cũng đủ phiền.
Một người con gái tốt tính như vậy hợp với cuộc sống bình yên thay vì chốn hào môn nhiều cạm bẫy tranh đấu này.
"Ba không nói Trà My xấu tính nhưng trong đầu cô ta chứa những toan tính vượt ngoài tầm hiểu biết của con đấy! Biết người biết mặt chứ làm sao biết lòng, nghe ba đi Vy!"
Trường Thịnh không phủ nhận Trà My là người lương thiện nhưng đó là trong quá khứ kìa, hiện tại chỉ còn cái vỏ.
Ông rất ích kỷ, con gái người khác ông có thể lợi dụng tuy nhiên con ông thì người khác đừng hòng đụng tới.
"Dạ, con biết rồi!"
Vy buồn bã đáp, cô còn định mời Trà My đi ăn mừng nhưng đà này đành thôi vậy.
Chắc trời định sẵn cô phải cô độc không bạn không bè rồi.
Tập đoàn Thiên Thành lúc nào cũng bận rộn với những dự án mới.
Tuy đang dồn lực tập trung vào thành phố biển nhưng cũng không bỏ bê các hạng mục khác.
Tú làm việc rất năng nổ hòng thay đổi hình ảnh xấu, khiến ông tin tưởng.
Tất nhiên đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất cấp dưới ôm đồm công việc chạy như điên trong khi anh ta nhởn nhơ đi theo cưỡi ngựa ngắm hoa.
Hôm nay lại là một ngày làm màu, Tú theo đoàn đến khảo sát khu vui chơi bỏ hoang chuẩn bị cho việc triển khai xây dựng dự án mới.
Trong khi mọi người bàn luận rôm rả thì Tú buồn chán đi lòng vòng.
Ai nấy đều không vui nhưng thân làm công ăn lương, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
Tú đi được một lúc thì chán không chịu nổi bèn gọi cho đám bạn để lên lịch hẹn chơi bời tối nay.
Tú nói chuyện rất hăng say hoàn toàn không phát hiện có người theo dõi mình.
Ẩn sau cây cối rậm rập ở gò đất cao bên cạnh khu vui chơi là Trà My.
Cô không đi tay không mà mang theo bộ cung tên thể thao.
Thuần thục lắp mũi tên vào, Trà My giương cung, xem ông anh họ là bia ngắm bắn.
Đúng là dạo này Tú không kiếm chuyện với cô nhưng cô lại ngứa mắt tên khốn này.
Phụ nữ bụng mang dạ chửa cũng xuống tay cho được, lương tâm chắc hẳn bị rớt vào hầm cầu rồi.
Báo ứng biết chừng nào mới tới? Thôi thì để cô thay trời hành đạo vậy, dạo này cô khá rảnh.
Mũi tên nhắm thẳng vào hạ bộ của Tú, Trà My thật sự muốn cắt đứt đường con cháu của anh họ ở đây.
Tuy nhiên đây vẫn chưa phải lúc, cô còn cần Tú làm việc cho mình.
Trà My bất đắc giương cao cung tên, tạm thay đổi mục tiêu.
Tú rất biết chọn chỗ chết, ngay trên đầu anh ta là một khối cầu lớn được kết bằng đèn led nhỏ.
Nơi đây bỏ hoang đã lâu, kim loại gỉ sét, gió thổi qua có thứ gì rơi rớt cũng dễ hiểu mà nhỉ?
Mắt phượng khẽ nheo lại, khóe môi cong lên đắc ý, Trà My đếm thầm đến ba liền buông tay.
Mũi tên lo vút đi, không phụ sự kỳ vọng của chủ, chuẩn xác làm đứt mối nối hoen gỉ sau đó bay thẳng về phía trước, cuối cùng mắc lại ở chạc cây.
Tú nghe tiếng xé gió, theo bản năng ngước đầu lên nhìn.
Hai mắt anh ta trừng lớn, điện thoại tuột khỏi tay, rơi trên lớp cỏ dại xanh tốt.
Tú vội chạy đi nhưng tiếc thay đã muộn, khối cầu rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
"Á!"
Tiếng hét kinh hoàng của Tú đã bị khối cầu nuốt chửng.
Trà My sau khi thấy thân thể dưới đống dây nhợ đổ nát còn cựa quậy được liền lặng lẽ thu dọn đồ rời đi.
Khối cầu ấy được mỗi cái to còn lại ngoài khung sắt ra thì không có gì đáng nói nữa.
Tú không chết được!