Văn phòng chủ tịch tập đoàn Blue Diamond, Trường Thịnh sau khi biết được việc làm hay ho của Trà My, không khỏi nhướng mày.
"Cô gái này đúng là biết cách làm khó người khác, tốt xấu đan xen, phải đánh giá thế nào mới đúng với con người cô ta?"
Trà My như thế này bảo sao Vy lên tiếng bên vực.
Có sự lương thiện bất bình trước cái xấu đồng thời cũng mang theo những toan tính, làm sao mà hai thái cực đối lập ấy cùng tồn tại trong một con người được nhỉ?
"Chủ tịch quả nhiên tinh tường, nhìn người không sai.
Cô ta làm việc rất cẩn thận, biết tận dụng cây cối để che giấu hung khí, nếu không phải người của chúng ta để mắt tới khi chẳng đời nào phát hiện được."
Thư ký Trung đưa mũi tên cho Trường Thịnh.
Ông ấy rốt cuộc đã hiểu vì sao chủ tịch lại đánh giá cao Trà My rồi, làm việc đủ cẩn thận, đủ thâm hiểm, đủ dứt khoát.
Trường Thịnh cầm lấy mũi tên lật tới lật lui xem, bật cười bảo:
"Sao mà cô ta có thể nghĩ ra chuyện này vậy? Ông nghĩ con cáo già kia có đoán ra không?"
"Hẳn là không, Trà My đã tạo ra bằng chứng ngoại phạm rồi.
Vả lại rõ ràng người có động cơ lớn nhất không phải cô ta!"
Thư ký Trung không chắc lắm nhưng theo ông nghĩ là vậy.
Mũi dùi hiện tại đang chỉa vào cậu chủ nhà họ, ai lại liên tưởng tới Trà My.
"Bằng chứng ngoại phạm? Trà My đem Gia Phúc ra làm lá chắn?", Trường Thịnh suy đoán.
Thư ký Trung lại lần nữa cảm thán khả năng suy luận của ông chủ nhà mình.
Ông gật đầu kể rõ:
"Đúng vậy! Ban đầu Trà My hẹn Gia Phúc cùng đi chơi sau lại vờ có việc bận rời đi trước đẩy Huỳnh Như ra cho cả hai cơ hội tằng tịu với nhau."
"Đây mới là giọt máu chính thống của dòng họ Nguyễn!", Trường Thịnh tán thưởng.
Lòng dạ đàn bà sâu còn hơn động không đáy, tính toán cẩn thận từng đường đi nước bước.
Cũng may là Trà My phận gái, lại ở thế đối đầu với ông Thành chứ nếu ông cháu họ hợp mưu thì rắc rối to.
Trường Thịnh dùng sức bẻ gãy mũi tên, căn dặn thư ký Trung:
"Tìm chỗ nào kín đáo vứt nó đi!"
"Vâng, chủ tịch yên tâm!"
Thư ký Trung cầm lại mũi tên gãy đôi, ông biết phải xử lý như thế nào mà.
Chuyện thứ nhất đã xong ông liền nói đến chuyện sau:
"Chủ tịch, đã tìm ra người của ông Tuấn cài vào, là một người trong nhóm chịu trách nhiệm về dự án thành phố biển.
Tôi có cần..."
"Không, cứ để mọi chuyện xảy ra đúng theo ý ông Tuấn đi!", Trường Thịnh lắc đầu.
Thư ký Trung lấy làm khó hiểu:
"Nhưng như vậy làm sao chúng ta giành được dự án này?"
"Ông đừng lo tôi đã có suy tính cả rồi, ông cứ y vậy mà làm.
À đúng rồi, cái vụ tranh chấp đất khung chung cư Bình Điền ấy, ông làm to lên cho tôi, to chừng nào tốt chừng đó.
Không thể để bọn họ rảnh rỗi chỉa mũi nhọn vào con trai tôi được!"
Tú xảy ra chuyện, kẻ tình nghi lớn nhất không ai khác ngoài Tường.
Để phòng hờ bất trắc, Trường Thịnh quyết định ra tay trước.
"Tôi sẽ căn dặn vệ sĩ tăng cường cảnh giác bảo vệ cậu Tường và cô Vy!"
Trường Thịnh đã bảo thế thì thư ký Trung không còn gì phải băn khoăn.
Trường Thịnh nhìn vào mũi tên trên tay, bỗng dưng nhớ tới lần đầu gặp Trà My.
Như Trà My đã nghĩ, Tú không chết được, chỉ phải vào viện ở vài hôm.
Ba mẹ anh ta nóng ruột hét cả lên, ông Tuấn nhất mực cho rằng là Tường ném đá giấu tay.
Ông cay cú lắm, muốn trả thù thay con tuy nhiên chưa kịp hành động thì đã bị ba mình ngăn lại.
"Ba, sao ba lại cản con? Thằng Tường rõ là không coi con ra gì!", ông Tuấn tức tối oán trách.
Ông Thành không những không khuyên giải mà còn dội thêm gáo nước lạnh.
Ông ấy ngẩng đầu, hỏi ngược:
"Anh là cái thá gì? Ai là người sợ run tay chỉ vì một câu nói của ba nó? Khi đó tôi tưởng như anh đổi ba mới rồi ấy chứ! Anh nghĩ sao về việc dọn sang biệt thự Blue Moon ở hẳn hả anh Tuấn?"
Ông Tuấn câm nín, ngọn lửa trong lòng bị dập tắt ngay tức thì.
Nhớ lại chuyện cũ, ông xấu hổ sờ mũi, ông cũng có muốn như vậy đâu, tất cả là do phản xạ cả thôi.
"Vẫn còn biết xấu hổ à? Tôi tưởng anh chai mặt từ đời nào rồi!", ông Thành ghét bỏ ra mặt, uống một ngụm trà ông nói tiếp, "Bằng chứng đâu anh nói thằng Tường làm?"
"Cái này...!Nhưng không phải nó thì còn ai trồng khoai đất này nữa ba?"
Tuy không bằng không chứng nhưng ông Tuấn đinh ninh vậy.
Tú vừa ra tay làm hại người phụ nữ của Tường thì mấy ngày sau liền gặp nạn, quá rõ còn gì.
Ngay lập tức ông Tuấn ăn chửi:
"Lại mất não nữa à? Anh muốn kiếm chuyện với thằng Tường thì cứ việc, tôi không xen vào để thử xem Trường Thịnh có tiến anh về chầu trời không! Cửa đó, mở ra đi đi!"
Ông Thành chỉ tay về phía cửa nửa như khích lệ nửa như thách thức.
Thấy con trai sắc mặt thay đổi hơi tái đi, ông ta liền cười lạnh.
Đúng là chỉ được cái to xác, gan còn bé hơn gan tôm mới nói đã sợ mất mật.
Ông có thể trông cậy gì ở đứa con này?
"Tôi đã cho người điều tra rồi, không thấy có gì đáng nghi thôi thì cứ nghĩ như đây là nghiệp thằng Tú phải trả khi làm điều ác đức.
Giờ phút này hai nhà bất hòa, Tường bị hiềm nghi nhiều nhất Trường Thịnh sẽ không để con trai làm loạn đâu."
Lời này rất có lý, ông Tuấn cảm thấy bản thân suy nghĩ nông cạn quá rồi.
Điện thoại trong túi quần rung lên, là người ở công ty gọi tới.
Ông Tuấn nghe xong thì cả kinh, vội báo với ba mình:
"Ba, xảy ra chuyện lớn rồi! Không biết từ đâu mà cánh nhà báo biết chuyện tranh chấp đất đai khu chung cư Bình Điền lại còn khui cả vụ hỏa hoạn nữa.
Bây giờ thông tin tràn ngập các mặt báo, bên ủy ban ban ngành đều biết cả."
Là người trải qua nhiều thăng trầm, ông Thành vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Ông ngẫm nghĩ một chốc liền bảo:
"Có thể việc này liên quan tới cha con Trường Thịnh, anh lo mà giải quyết đi!"
"Nhưng bằng cách nào chứ ba?"
Ông Tuấn đã có một quyết định hết sức sai lầm.
Ngay lập tức ông ta rước lấy ánh mắt lạnh lùng của người đứng đầu tập đoàn Thiên Thành.
"Chút chuyện nhỏ này mà anh cũng phải hỏi tôi? Cái chức tổng giám đốc của anh chắc nên đổi người rồi!"
"Ba, con đã biết phải làm thế nào rồi!", ông Tuấn vội vàng rời đi.
"Cha nào con nấy!", ông Thành nhỏ giọng mắng.
Lời này nghe cứ kỳ quái thế nào, có lẽ trong lúc nóng giận ông ấy đã buột miệng chăng?
Ông Tuấn thì có thể nghĩ được cách gì cao siêu ngoài việc dùng tiền lo lót chứ.
Cách làm việc này tuy thiếu khôn ngoan nhưng được cái hiệu quả nhanh cấp kỳ, tin tức rùm ben được đè xuống ngay.
Tường ở tỉnh L xa cách vốn đã cho người để ý đến cha con ông Tuấn nhờ vậy chụp được vô số hình ảnh quan thương cấu kết.
Anh lập tức sai người tung bằng chứng ra, làm ông Tuấn lại khốn đốn phen nữa.
Nhìn kẻ thù chạy đôn chạy đáo, Tường không hề thấy vui.
Như vậy vẫn chưa đủ, anh nhất định phải khiến những con người đó trả giá đắt.
Chuyện con trai làm không qua mắt Trường Thịnh được tuy nhiên ông chỉ âm thầm dọn sạch mọi sơ hở của Tường mà thôi.
Trường Thịnh thấy đây cũng là một cơ hội tốt để con trai nhận rõ bộ mặt thật của giới thượng lưu và những cơn sóng ngầm bên dưới.
Kiếp người ngắn ngủi, chớp mắt tóc cũng đã bạc.
Ông bảo vệ con được nhất thời chứ làm sao kéo dài cả đời chi bằng để nó tự xông pha, nếm hết đắng cay ngọt bùi.
Không học không thành tài, không cạnh tranh lấy đâu ra kinh nghiệm.
Tường cũng như Trà My, bị dồn ép mãi đến đường cùng liền đem chai chữ "nhẫn tâm" đặt vào lòng.
"Chủ tịch không có ý kiến gì về chuyện tình cảm của cậu Tường sao?"
Thư ký Trung biết chuyện nhà là cấm kỵ của Trường Thịnh chuyện nhà của mình nhưng chủ tớ cận kề bao năm, ông không thể làm ngơ.
Trường Thịnh hiểu được tấm lòng của ông ấy, khẽ lắc đầu:
"Tại sao phải có ý kiến chứ? Nó yêu ai thì cứ lấy người đó, tâm đầu ý hợp chẳng phải quá tốt sao? Năm ấy tôi căn cơ chưa đủ mạnh lại vì ơn nghĩa mới có cuộc hôn thương mại này, nay tôi hùng bá một phương lý nào để con mình thiệt thòi?"
Làm cha mẹ ai mà không muốn dành hết mọi điều tốt cho con? Ông là thương nhân thành đạt, là người mưu mô thủ đoạn nhưng trên tất cả cũng chỉ là một người cha.
"Sẽ có lúc cậu ấy hiểu được tấm lòng của chủ tịch thôi!", thư ký Trung không biết nói gì ngoài câu an ủi quen thuộc.
Đây có lẽ là lý do ông một mực trung thành với Trường Thịnh, lắm toan tính nhưng chưa bao giờ bạc đãi những người thân cận.
"Biết cũng được, không biết cũng tốt! Cha con với nhau cần gì phải tính toán chi li?", Trường Thịnh cười nhạt.
Cha con bọn họ hiểu lầm chồng chất, một lời khó nói hết.
Mà ông thì không muốn làm tổn thương con trai, có những chuyện, những việc qua rồi cứ để nó qua đi, tiếng xấu chụp trên đầu nhiều năm cũng quen, giờ gỡ xuống có khi lại thấy trống trải.
Sau bao ngày thảnh thơi, mọi việc xung quanh diễn ra theo như ý muốn thì hôm nay, Trà My không vui nổi.
Cô có mặt tại văn phòng thám tử của Công, nghe những gì anh ta nói, cô như chết điếng.
"Lặp lại những gì anh vừa nói!", Trà My ra lệnh.
Công cảm thấy sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, một lần nữa nói lại những gì được sai khiến.
"Tôi đã tìm thấy kẻ lái xe gây tai nạn nhưng hắn ta chết rồi, xe bị mất thắng đâm vào cột điện chết tươi.
Trước khi chết hắn có đến một ngôi nhà ở ngoại ô mà căn nhà đó là của bác cô.
Cả ông và bác cô đều tới gặp tên đó, nghe đâu lúc hắn đi ra trên tay có rất nhiều tiền."
"Xem ra là một cái chết hạnh phúc!"
Trà My nghiến răng, mắt nổi đầy tơ máu.
Bọn họ vậy mà lại liên quan tới kẻ hại chết ba cô, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa cả ba là gì?
Nỗi căm hận ập đến như vũ bão, Trà My bị cảm xúc lấn át lý trí, cô đi thẳng một mạch ra ngoài.
Cô phải trở về, ba mặt một lời hỏi ông cho ra nhẽ.