“Cừu? !”
Mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm con cừu bự.
“Ngươi…” Lúc này vẻ mặt bé cừu lại càng khiếp sợ, nó trợn mắt nhìn Tiêu Bắc nói không lên lời, mọi người cuối cùng cũng biết động vật trợn mắt há mồm là như thế nào.
“Cừu biết nói!” Hi Tắc Nhĩ hét lên.
“Cừu biết nói!” Khế Liêu cũng hét theo: “Là đực!”
Tiếu Hoa đập hắn: “Đực cái thì liên quan gì!”
“Không có.” Khế Liêu rất nghiêm túc nói: “Nhưng cừu phần lớn đều là đực, có ria mép, cừu cái thì lông cong hơn.”
Mọi người không thể không xoay qua nhìn hắn.
Tiếu Hoa nhìn hắn: “Sao cậu biết?”
“Trưởng lão trong tộc nói vậy mà.” Khế Liêu trả lời.
Ngẩn người nửa ngày, Tiếu Hoa đột nhiên xoa đầu Khế Liêu: “Cậu thật đáng yêu.”
Mắt Khế Liêu lập tức đỏ lên (bị xem là con nít. Giận~!) Tiêu Bắc vội kéo Tiếu Hoa ra, giờ không phải lúc!
Sphinx thì khó hiểu, lần đầu tiên thấy mình nói chuyện, đám người này hình như đâu kích động như vậy. Nó bước tới, chào hỏi với con cừu nọ: “Quả nhiên là ngươi, nhiều năm không thấy, không nghĩ tới ngươi còn chưa chết, vẫn sống tốt.”
“Linh hồn chủ nhân còn biến mất thì sao ta có thể chết được, ngược lại ngươi con sư tử háo sắc này sao còn chưa chết.” Con cừu có vẻ rất khinh bỉ Sphinx, không đếm xỉa đến mọi người, chạy về phía Tiêu Bắc, quỳ xuống: “Chủ nhân, ta cuối cùng cũng tìm được ngài, ta chờ đợi giờ khắc này đã quá lâu rồi, chủ nhân.”
“Khóc!” Hi Tắc Nhĩ vẻ mặt không thể tin được.
“Đúng đúng!” Khế Liêu cũng gật đầu : “Cừu biết khóc!”
Tiêu Bắc nhìn con cừu biết nói một lúc lâu… Nói thật, cậu lớn lên ở thành phồ, lần đầu tiên thấy một con cừu thật béo ú như này, hơn nữa lông còn xoắn thành từng cuộn, thoạt nhìn rất mềm! Mà nó gọi mình là gì nhỉ… chủ nhân?
Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, lại không kiềm chế được đưa tay sờ lông nó, quả nhiên: “Lông dê nguyên chất đúng là rất khác!”
Khoé miệng Spnix và Lam Minh vô thức co giật, gần đây Bắc Bắc rất lạnh nha!
Con cừu ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, mới đầu là ngạc nhiên sau đó minh bạch: “Thì ra là thế, là luân hồi, chủ nhân từ bỏ thân phận của mình, thì ra là thế…”
“Này.” Lam Minh cắt ngang nó lẩm bẩm, hỏi: “Ngươi chính là gã nhiếp ảnh gia tên Kells?”
Lam Minh còn chưa hỏi xong, con cừu quay lại thấy hắn đột nhiên nhảy dựng lên, chắn trước mặt Tiêu Bắc, trừng Lam Minh gào rú: “Ngươi… Ngươi cũng sống lại! Tên ác ma, cút xa một chút, không được xuất hiện trước mặt chủ nhân.”
Lam Minh nhìn trời, móc móc lỗ tai, có vẻ không phải lần đầu tiên bị thế.
Cổ Lỗ Y vẫn luôn ngồi trên vai Tiêu Bắc, nghiêng đầu nhìn con cừu, nó nhích tới thì thầm với Tiêu Bắc _ Bắc bắc, cừu mập quá !
Tiêu Bắc cũng gật đầu : “Ừh.”
“Chủ nhân, sao ngài có thể đi cùng đám ác ma này?” Con dê lại quay sang khuyên bảo Tiêu Bắc: “Chúng đang lừa ngài, giống như khi đó muốn hại chết ngàii!”
“Ê!” Sphinx nhíu mày: “Ngươi nói cho rõ, ai hại chết Đại Tế Ti? Già rồi nên hồ đồ hả?”
“Ta già?!” Ngạc nhiên là con cừu có vẻ rất để ý tuổi tác: “Ta già thì chẳng lẽ ngươi trẻ?”
“Ta nhìn quả thực trẻ hơn người, cũng không dong dài như ngươi!” Sphinx và con cừu này dường như trước kia có chút hiềm khích, bắt đầu cãi nhau thiếu i ốt (aka ngu).
Khế Liêu hỏi Lam Minh: “Ai vậy?”
Lam Minh ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, cậu không nhớ hắn?”
Tiêu Bắc lắc đầu: “Lần đầu tiên tôi thấy cừu sống.”
“Chủ nhân! Là ta! Đặc Lạp Cổ Lạp (Telagula).” Con cừu khẩn trương nhìn Tiêu Bắc, có chút kích động.
“Cái gì kéo?” Tiêu Bắc cảm thấy tên thật khó đọc, Cổ Lỗ Y sờ cằm tiếp tục xem xét, đột nhiên quay sang cười tủm tỉm với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, thịt cừu!” (Tk : thịt cừu nướng có vẻ ngon lắm ấy * chảy nước miếng *)
Khế Liêu cũng lộ ra hàm răng sắc nhọn: “Đúng là không tệ…”
“Uy!” Con cừu gọi là Đặc Lạp Cổ Lạp hung dữ nhảy lên : “Các ngươi dám vô lễ với ta, các ngươi… đám tiểu quỷ chết tiệt”
Bạch Lâu hỏi Lam Minh: “Tôi từng nghe tới cái tên Đặc Lạp Cổ Lạp này, theo truyền thuyết hắn là trí giả có từ thời thượng cổ, hắn biết rất nhiều, cơ hồ nắm gữ toàn bộ tri thức, đồng thời hắn còn phụ trách nuôi dưỡng mỗi một thế hệ Đại Tế Ti!”
“Đúng vậy.” Sphinx gật đầu: “Bất quá đây chẳng qua cũng chỉ là trong truyền thuyết, kỳ thật hắn so với cừu nuôi để nướng cũng không khác lắm, miệng thúi hơn một chút.”
Mặt Đặc Lạp Cổ Lạp nháy mắt tái đi, vẻ mặt trở nên hung ác: “Các ngươi…”
“Được rồi.” Sphinx ngáp một cái: “Không ai ép Bắc Bắc phải làm cái gì, ngươi cũng không cần ồn ào. Linh hồn tái sinh cũng không phải cùng là một người, cứ để tự nó đi.”
Đặc Lạp Cổ Lạp cũng bất đắc dĩ, hắn đi đến trước mặt Tiêu Bắc: “Ta vốn chỉ muốn tìm chủ nhân, không nghĩ lại tiện nghi đám ma quỷ các ngươi.”
“Uy!” Khế Liêu nhìn nó nhe răng: “Ngươi đừng cứ mở miệng ngậm miệng lại một tiếng ma quỷ, còn ngươi là cái gì?”
“Ta là Thần tộc tôn quý, trí tuệ giả. Bây giờ Lang Vương lại để cho một tên hỗn huyết làm! Đúng là hữu vi nhân luân … à không phải, lang luân!” (hữu vi nhân luân : trái luân lí)
Đặc Lạp Cổ Lạp nói chuyện rất cay nghiệt, mắt Khế Liêu hơi nheo lại, Tiếu Hoa sờ cằm: “Không bằng thịt nó làm một nồi hầm cách thủy luôn đi.”
“Đồng ý…” Bọn Hi Tắc Nhĩ, Bạch Lâu gật đầu, Cổ Lỗ Y cũng vui vẻ vỗ tay.
Đặc Lạp Cổ Lạp cảnh giác lui đến cửa ra vào, nhìn mọi người chằm chằm.
Tiêu Bắc hỏi Lam Minh: “Nó là bạn kiếp trước của tôi?”
“Là tùy tùng.” Sphinx giải thích cho Tiêu Bắc: “Trí giả từ nhỏ đã được định là tùy tùng Đại Tế Ti, bất quá tính cách cổ hủ, cứ xem hắn như một lão già hồ đồ là được!”
Đặc Lạp Cổ Lạp hung dữ trừng Sphinx.
“A!” Tiêu Bắc minh bạch, đi qua vỗ nhẹ đầu Đặc Lạp Cổ Lạp: “Vậy không được không lễ phép với bạn của ta như vậy, nói chuyện cũng không được cay nghiệt như vậy.”
“Bắc Bắc.” Lam Minh nhỏ giọng nhắc nhở: “Kiếp trước cậu so với nó còn cay nghiệt hơn gấp trăm lần.”
Tiêu Bắc há hốc vẻ mặt ngạc nhiên: “Đại Tế Ti đáng ghét vậy sao?”
“Ừh!” Lam Minh gật đầu: “Cho nên mới nói hiện tại đáng yêu hơn.”
“Đừng nghe hắn nói bậy!” Đặc Lạp Cổ Lạp vội vàng cãi lại: “Chủ nhân, ngài trước kia chính là hóa thân cao quý, là sự tồn tại của thần, đừng pha trộn với đám ác ôn này nữa!”
“Lại mắng người.” Tiêu Bắc giật lông nó, cảm khái _ êm quá đi! Mềm mềm, lấy làm gối chắc chắn sẽ rất thoải mái.
“Chủ nhân!” Đặc Lạp Cổ Lạp có vẻ rất đau.
“Đặc Lạp Cổ Lạp.” Tiêu Bắc cảm thấy cãi nhau vậy cũng quá vô nghĩa, nếu nó là trí giả vậy nhất định biết rất nhiều chuyện, bàn chính sự tốt hơn: “Chúng ta vào ngồi nói chuyện được không? Có một số việc ta muốn hỏi ngươi.”
“Đương nhiên chủ nhân, ngài cứ việc phân phó, không cần khách khí với ta.” Đặc Lạp Cổ Lạp dẫn bọn Tiêu Bắc vào.
Tiếu Hoa nhỏ giọng hỏi Khế Liêu: “Nó như này thì chụp ảnh kiểu gì? Dùng chân sao?”
Khế Liêu bật cười: “Nó cũng giống Spinx, đều có thể biến thành hình người, chỉ là hai tên đó cũng già rồi, nên cảm thấy đi đường bằng bốn chân an toàn hơn.”
“A!” Tiếu Hoa gật đầu: “Vậy có hầm cách thủy cũng không ăn được, quá già rồi!”
Khế Liêu biết Tiếu Hoa còn đang tức vụ vừa rồi Đặc Lạp Cổ Lạp nói móc mình, vỗ vai anh: “Không cần để ý, lời khó nghe hơn tôi còn từng nghe qua, suy nghĩ của người khác đâu cấm được.”
Tiếu Hoa nghe hắn nói thế, trong lòng lại càng khó chịu. Trước từng nghe Bạch Lâu nói, trong Thần Ma giới, hỗn huyết thật sự rất bị kỳ thị. Hỗn Huyết bình thường chia làm lưỡng chủng, siêu hỗn huyết và thấp hỗn huyết.
Thấp hỗn huyết phần lớn là thành phần thấp kém, loại hỗn huyết này rất ngốc, ở Thần Ma giới là đối tượng bị nô dịch, rất nhiều Thần Ma xem thấp hỗn huyết như nô lệ thậm chí là thức ăn, địa vị so với nhân loại còn thấp hơn.
Mà siêu hỗn huyết, giống như Lam Minh, Khế Liêu thì có pháp lực cường đại vượt qua cả Thần Ma cấp cao. Quan trọng nhất là tính cách khó nắm bắt, càng khiến cho bọn họ khác biệt, có vẻ đặc biệt đơn độc lại tiềm lực vô hạn, làm đại đa số Thần Ma phải dè chừng.
Bởi vậy, Thần ma hỗn huyết từ khi còn bé đã thường xuyên bị xa lánh và khi dễ, ai mà ngờ Thần Ma giới cũng lưu hành chuyện vì ghen tị mà phân biệt đối xử chứ.
Mọi người đi vào đại sảnh, vừa mới vào phòng đã bị một cỗ mùi nấm mốc ập tới.
“Oa… đã bao lâu rồi ngươi không quét dọn vậy?” Sphinx nhịn không được bịt mũi.
“Vậy mới giữ cho tư liệu còn nguyên!” Đặc Lạp Cổ Lạp bất mãn hừ một tiếng: “Người thô lỗ đúng là người thô lỗ, cái này gọi là mùi tri thức!”
Mọi người cũng nhịn không được giật giật mí mắt, hoá ra mùi tri thức chính là mùi nấm mốc.
Căn phòng rất cao, bốn vách tường là kệ, xếp đầy các loại tư liệu, nhưng phần lớn đều là bản viết tay trên da dê hoặc thẻ tre.
“Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?” Sphinx giật mình hỏi.
“Từ sau khi cùng chủ nhân tách ra ta vẫn luôn đợi ở đây.” Đặc Lạp Cổ Lạp tiếc nuối nói: “Ta cho rằng một trăm năm sau chủ nhân có thể thức tỉnh, không nghĩ tới ngài lại không chọn hồi sinh, mà là luân hồi… nên đã bỏ lỡ.”
“Tại sao ngươi lại trốn ở đây?” Lam Minh cảm thấy nghi hoặc về vị trí biệt thự.
“Ngươi quả nhiên đã bị phong ấn đến ngu.” Đặc Lạp Cổ Lạp không bỏ qua bất kì cơ hội nào khiêu khích Lam Minh: “Ta đương nhiên muốn tìm cửa.”
“Cửa?” Lam Minh sững sờ.
“Ngươi là nói nơi này có cửa thông đến thế giới khác?” Khế Liêu cũng giật mình.
Tiêu Bắc và Tiếu Hoa liếc nhau, cửa thì có gì lạ.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Tiêu Bắc tiếp tục ngáp, lúc này trong đầu nó đều là mùi thịt cừu nướng thơm ngào ngạt.
“Năm đó tất cả cửa dẫn đến thế giới khác đều đã đóng lại!” Bạch Lâu nhíu mày: “Không có khả năng lại mở ra !”
“Vẫn còn một cái bị giấu gi.” Khi Đặc Lạp Cổ Lạp nói lời này về sau, có chút uể oải: “Năm đó sau khi cuộc đại chiến Thần Ma kết thúc, Lam Minh bị phong ấn, chủ nhân biến mất… tất cả cửa cũng đóng lại. Vũ Dạ tập được tôn làm Thánh vật là do ngoại trừ bản thân nó ghi lại tất cả ma chú trân quý, còn do một vai trò đặc biệt của nó, chính là chìa khóa.”
“Chìa khóa? !” Tiêu Bắc lần đầu nghe tới.
“Theo lý mà nói, tất cả Vũ Dạ tập là chìa khóa đều bị đưa đến nhân loại giới, nên một khi cửa đóng lại, Thần Ma ở thế giới khác không thể thông qua chìa khóa mở cửa.” Đặc Lạp Cổ Lạp nói tiếp: “Chỉ là, một quyển Vũ Dạ tập đã bị sót lại thế giới khác, dẫn đến một cánh cửa không thể đóng lại. “
Sphinx cũng ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên lực lượng hắc ám ở thế giới mới từ cánh cửa đó xâm nhập vào nơi này, làm ô nhiễm trường năng lực, vô số địa linh bị ảnh hưởng chết, năng lượng mất cân bằng nghiêm trọng phải không?!”
Đặc Lạp Cổ Lạp gật đầu, nhìn mọi người: “Các ngươi thật đúng là rất nhàn nhã. Không bao lâu nữa, nhân loại sắp gặp đại tai hoạ, đến lúc đó cả nhân loại giới sẽ bị thế giới khác xâm chiếm, thời đại viễn cổ lại diễn ra. Bất quá cũng không sao, lấy năng lực của các ngươi, đến thế giới khác cũng vẫn là bá chủ một phương, nói không chừng còn có thể khơi mào một trận đại chiến Thần Ma mới, sau đó lại hủy diệt vài bộ tộc. Dù sao giết chóc cũng vĩnh viễn không ngừng lại.”
“Ngươi đang nói gì vậy?” Tiêu Bắc nghe mà hết cả hồn: “Thế giới khác cái gì? Đại chiến cái gì!”
Đặc Lạp Cổ Lạp ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc: “Chủ nhân, chỉ có ngài mới có thể ngăn lại!”
“A?” Tiêu Bắc không hiểu.
“Dùng Phong ấn chú tạm thời phong ấn cửa lại, sau đó đến thế giới khác tìm Vũ Dạ tập đem về đây! Như vậy, cửa sẽ đóng cửa. Nếu không, không bao lâu nữa, nhân loại sẽ trở thành một phần của lịch sử!”
“Phong ấn thế giới khác?” Tiêu Bắc mờ mịt, mỗi một từ đối với cậu mà nói đều rất xa xôi rất mơ hồ, cậu căn bản không biết phải làm như thế nào.
“Nhưng nếu như cửa luôn mở…” Bạch Lâu đột nhiên hỏi: “Thì vì sao lúc này năng lượng mới tràn ra? Là có người đang cản trở sao?”
Bạch Lâu hỏi một câu, Spnix và Lam Minh cũng cảm thấy nghi hoặc.
Đặc Lạp Cổ Lạp nở nụ cười: “Quỷ sư quả nhiên rất khôn khéo, không gạt các ngươi, thế giới khác hiện tại cũng không yên ổn, các loại lực lượng cổ quái và băng nhóm đang tụ tập, có vẻ chuẩn bị muốn đại chiến một hồi. Bất quá trước mắt có một tin khiến cho người khác tương đối vui mừng chính là _ vô luận là bên nào đều chưa có được bản Vụ Dạ tập bị giấu!
“Sao ngươi biết?” Tiêu Bắc hỏi.
“Những Thần Ma còn lưu lại hiện nay đều là tới đây trước khi cửa đóng lại, còn những kẻ khác, trừ phi có chìa khóa, bằng không không thể đi qua cửa! Bản Vũ dạ tập bị thất lạc ở thế giới khác trở thành ràng buộc duy nhất liên kết hai hai giới!” Đặc Lạp Cổ Lạp trả lời: “Nói cách khác, nếu như lực lượng hắc ám bên kia có được bản Vũ dạ tập đó, thì có thể dẫn hàng triệu Thần Ma từ thế giới khác ra khỏi cửa, đến lúc đó…”
“Oa!” Khế Liêu nghe đến đây cũng nhe răng: “Vậy Địa Cầu sẽ khác gì lò mổ!”
“Chủ nhân!” Đặc Lạp Cổ Lạp lại đến trước Tiêu Bắc: “Ngài nhất định phải ngăn cản chuyện này xảy ra! Bây giờ năng lượng tràn ra càng lúc càng nhiều, rất nguy hiểm!”
“Ta…” Tiêu Bắc bối rối, phải làm sao bây giờ?
“Cửa ở đâu, dẫn chúng ta đi!” Lam Minh đạp Đặc Lạp Cổ Lạp một cước, bảo nó mau dẫn đường, đừng dài dòng.
Đặc Lạp Cổ Lạp tâm không cam lòng không nguyện, dẫn bọn Lam Minh đi về phía sau. Qua cửa sau biệt thự, có một khe núi, dọc theo sơn đạo đen kịt đi xuống, rất nhanh trước mắt mọi người xuất hiện một toà lâu đài.
Đến gần nhìn kĩ, Tiêu Bắc nhận ra pho tượng phía trước toà thành này và pho tượng trong mộng giống hệt: “Chính là chỗ này!”
“Đây là con đường duy nhất để dẫn tới cánh cửa thông đến thế giới khác!” Đặc Lạp Cổ Lạp đi qua, mở cửa lâu đài.
Bên trong lâu đài tối như mực lại xuất hiện một hành lang rực rỡ thật dài.
“Phía dưới có khói đen toả ra!” Tiêu Bắc chỉ về phia cuối hành lang, mọi người nhìn qua, phát hiện quả nhiên _ có khói đen, này là lực lượng hắc ám tràn ra sao.
“Chủ nhân, tất cả tư liệu và đồ vật năm đó của ngài ta đều giữ gìn rất cẩn thận!” Đặc Lạp Cổ Lạp đi tới thì thầm với Tiêu Bắc: “Ngài có muốn đi nhìn một chút không, nói không chừng có thể khôi phục trí nhớ… Ai nha.”
Nó còn chưa nói xong, đã bị Lam Minh đá một cước: “Ta nói rồi, đây không phải Đại Tế Ti nhà ngươi, hắn gọi Miêu Tiêu Bắc!”
“Ta chỉ nhận thức linh hồn chủ nhân!” Đặc Lạp Cổ Lạp tức giận nói: “Tên ác ma ngươi lại đang có âm mưu gì! Đừng quên ngươi đã làm những gì. Xú Lam Minh!”
“Cô?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu khó hiểu _ Lam Minh trước kia có tiếng xấu sao?
Tiêu Bắc thì thật ra không để ý lắm, dù sao Lam Minh cũng đã sống nhiều năm như vậy, mình chỉ mới biết hắn một thời gian ngắn. Bất quá những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là những quá khứ kia không liên quan đến mình! Cũng như quá khứ của mình và hiện tại không quan hệ.
“Đặc Lạp Cổ Lạp.” Tiêu Bắc đi qua vỗ đầu con cừu: “Đem ghi chép của Đại tế ti trước đến cho ta nhìn một chút đi, cả những thứ hắn đã dùng luôn nha.”
“Vâng!” Đặc Lạp Cổ Lạp vui vẻ chạy đi lấy .
Khế Liêu có chút hưng phấn: “Nói vậy là chúng ta sẽ đế thế giới khác hả? Tôi còn chưa tới đó bao giờ đâu! Bên đó hẳn là còn có người của Lang tộc!”
“Tôi cũng chưa!” Hi Tắc Nhĩ cũng rất hưng phấn: “Cửa thông đến thế giới khác ở Địa ngục bị Lucifer khóa lại rồi, hắn nói bên kia có rất nhiều người xấu!”
“Này không phải đi du lịch đâu.” Sphinx bất đắc dĩ, nếu nơi đó vẫn như trước kia, cá ăn tiền Lam Minh chết cũng không muốn đặt chân lên. Nhưng nếu lần này không đi thu hồi Vũ Dạ tập đóng cửa thì một không thể tránh khỏi một đợt hạo kiếp, Lam Minh sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Đêm đó, mọi người ở lại biệt thự của Đặc Lạp Cổ Lạp, Tiêu Bắc bắt đầu đọc ghi chép của Đại Tế Ti. Toàn là chữ cổ, nhưng kỳ quái là cậu có thể xem hiểu.
Lam Minh cùng mọi người đi thu thập hành lý và chuẩn bị dụng cụ, hành trình đến thế giới khác lần này phỏng chừng sẽ rất nguy hiểm.
Tiêu Bắc đọc sách mệt thì thiếp đi một chút, sau khi tỉnh lại uống một ngụm cà phê rồi chuẩn bị xem tiếp. Bên cạnh, Đặc Lạp Cổ Lạp thừa dịp bọn Lam Minh không ở, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, sao ngài lại ở cùng tên Lam Minh kia? Hắn sẽ hại ngài!”
Tiêu Bắc nhìn nó, đặt sách xuống, ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Đặc Lạp Cổ Lạp.”
“Vâng?”
“Ta không phải Đại Tế Ti, ta là Miêu Tiêu Bắc, những chuyện trước đâyta đều không nhớ rõ, bọn Lam Minh đều là bạn của ta, ngươi không nên nói bọn họ như vậy.”
“Nhưng bọn họ là ác ma! Bản chất của ác ma vốn không bao giờ thay đổi, lừa gạt và độc ác…”
“Ta không muốn nghe những lời này!” Tiêu Bắc lắc đầu: “Ta tin tưởng bọn họ.”
“Chủ nhân…”
“Còn nữa, từ nay về sau gọi ta Tiêu Bắc hoặc là Bắc Bắc.” Tiêu Bắc tiếp tục vỗ cái đầu đầy lông mềm mại của nó: “Đừng gọi chủ nhân nữa.”
“Nhưng…”
“Đặc Lạp Cổ Lạp.” Tiêu Bắc đột nhiên trầm mặt, vuốt ve cái lỗ tai của nó: “Một câu đừng để ta lặp lại hai lần, ngươi không muốn biến thành sườn nướng thật phải không?”
“A…” Đặc Lạp Cổ Lạp hút một ngụm khí lạnh, thấy Cổ Lỗ Y trên vai Tiêu Bắc tham lam không chút ý tốt nhìn mình, đành phải ủy ủy khuất khuất nằm sấp bên chân Tiêu Bắc thở dài.
“Ừ.” Tiêu Bắc hài lòng vỗ đầu sủng vật mới của mình: “Ngoan.”
Bên ngoài cửa sổ, Sphinx đang nhìn lén khóe miệng giật giật, quay qua nhìn Lam Minh bên cạnh: “Bắc Bắc không đơn giản a, dám đem trí giả lâu đời nhất của thế giới khác nuôi như sủng vật.”
Lam Minh nhướn mi: “Còn phải nói, dẫn Bắc Bắc đến thế giới khác đảm bảo sẽ rất thú vị.”