Tiêu Bắc nhướng nhướng mi, chỉ duy nhất một căn phòng trên một tầng lầu, quả nhiên rất giàu.
Lam Minh chỉ vào tường, hạ giọng nói bên tai Tiêu Bắc, “Rất nhiều dấu tay đen!”
Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn vào bên tường một chút, làm gì có dấu tay đen nào, rất sạch sẽ là đằng khác!
Liền thắc mắc hỏi, “Làm gì có?”
Lam Minh ngoắc gọi cậu, ý bảo cậu đi tới.
Tiêu Bắc đi qua, đột nhiên bị Lam Minh ôm chầm lấy rồi…
“Anh làm gì vậy!” Tiêu Bắc xoa xoa miệng giãy ra lườm hắn, lúc này mà còn có lòng dạ hôn tới hôn lui?!
“Nhìn lại xem.” Lam Minh hôn Tiêu Bắc xong thì chỉ về phía tường, ý bảo cậu hãy nhìn một lần nữa.
Tiêu Bắc vừa nhìn thì sửng sốt.
Cậu dụi dụi mắt, liền thấy trên vách tường vừa nãy còn trắng tinh bây giờ hiện ra một vài dấu tay, hình dạng kỳ lạ móng tay sắc nhọn, khắc trên vách tường có chút vặn vẹo. Móng vuốt đen kịt, hình dạng phân bố khiến người ta tưởng tượng nó có thể là do thứ gì đó ra sức cào nát tường mà tạo thành.
Tiêu Bắc nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng nhìn không thấy.
Lam Minh liếm liếm môi, cười hỏi, “Có muốn thấy thêm nhiều hơn nữa không?”
Tiêu Bắc che miệng căm tức lườm hắn.
Lam Minh cười gian.
Tiêu Bắc nhìn hành lang từ trước ra sau, phát hiện trái phải không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào đang đóng chặt, “Làm sao bây giờ đây? Không thấy được bên trong? Hay là lại cảm ứng thêm chút nữa?”
“Bắc Bắc, ngươi xem bản thân mình như cửa cảm ứng à?” Lam Minh giơ tay ấn chuông cửa, “Gọi cửa thì dùng chuông.”
Leng keng~~
“A!” Tiêu Bắc sốt ruột, “Sao anh lại…”
Đồng thời, bên trong truyền ra giọng nói của Vương Thiên Hoa, “Ai đó?!”
“Làm sao bây giờ?!” Tiêu Bắc sốt ruột, kéo Lam Minh định chạy, “Mau trốn đi!”
“Trốn cái gì.” Lam Minh không chịu đi, còn ấn thêm lần nữa.
“Anh…” Tiêu Bắc tức giận, người này cứ thích làm trái ý mình.
Nhưng đã muộn, đã có thể nghe được tiếng người hô to sau cánh cửa, “Tới ngay!”
“Tới, chạy mau!” Tiêu Bắc kéo Lam Minh bỏ chạy.
“Sợ gì chứ.” Lam Minh túm Tiêu Bắc lại không cho cậu đi.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, Vương Thiên Hoa ló đầu ra, liếc mắt thấy được Tiêu Bắc và Lam Minh thì kinh ngạc mở to hai mắt.
Tiêu Bắc đang suy nghĩ nên mượn cái cớ gì để qua loa, tròng mắt Lam Minh đột nhiên biến thành màu vàng, sau khi nhìn vào mắt Vương Thiên Hoa… Vương Thiên Hoa lập tức hai mắt đờ ra đứng tại chỗ không động đậy.
Tiêu Bắc thấy dáng vẻ của anh ta giống như đột nhiên mất đi ý thức, đảo mắt bất mãn lườm Lam Minh —— Anh lại dùng chiêu này nữa.
Lam Minh nhún nhún vai, lúc này chợt nghe bên trong có người hỏi, “Anh Thiên Hoa, là ai vậy?”
Giọng nói này là một người con gái, Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nghĩ mình giống như biến thái.
Theo một trận tiếng bước chân truyền đến, có một cô gái đi ra.
Cô gái này đại khái khoảng mười mấy tuổi? Thanh thuần tú lệ, Tiêu Bắc tự nhủ, ai cha, kim ốc tàng Kiều… tuổi tác có phải hơi nhỏ chút hay không?
“Các người là ai?” Cô gái nọ sau khi thấy được Tiêu Bắc và Lam Minh thì bị dọa sợ, lại thấy Vương Thiên Hoa đứng tại cửa bất động, kinh hãi kêu lên, “Thiên Hoa! Anh Thiên Hoa anh làm sao vậy?”
Tiêu Bắc và Lam Minh sửng sốt, “Anh Thiên Hoa?”
Lam Minh sờ sờ cằm, “Quan hệ tế nhị.”
“Cứu mạng!” Nữ sinh nọ bắt đầu kêu to, vừa kéo Thiên Hoa đang đứng đờ chạy vào trong…
“Ê.” Tiêu Bắc giật giật Lam Minh, “Nghĩ cách đi.”
Lam Minh đành phải đổi màu mắt rồi nhìn cô nàng một cái, hai cặp mắt còn chưa kịp đối diện, nữ sinh nọ đã kéo Vương Thiên Hoa vào phòng, đóng cửa!
Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu —— Chuyện gì xảy ra?
“Đây không phải quỷ, là con người.” Lam Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, “Có thể là nhầm hay không?”
“Vậy dấu tay quỷ trên tường giải thích như thế nào?” Tiêu Bắc hỏi hắn.
“Ách…”
“Cô ta gọi Vương Thiên Hoa là anh Thiên Hoa, có thể là thân thích hay không?” Lam Minh tựa bên tường nhìn Tiêu Bắc, “Ngươi không quen biết à?”
“Thiên Hoa là con một, lại nói, cô gái này nhìn hơi quen quen…” Tiêu Bắc nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái, “A!”
“Thế nào?”
Tiêu Bắc hình như đã nhớ ra được, “Dư Khải có một cô em gái! Gọi là Tiểu Ngọc, nhớ hình như dáng vẻ cũng giống như thế. Lúc trước còn là một tomboy, sao lại biến thành người đẹp thế này?” Tiêu Bắc nghĩ, lại tiếp tục ấn chuông cửa.
Bên trong truyền ra tiếng cô gái kinh hoàng quát tháo, “Các người đi mau, tôi đã báo nguy rồi!”
Tiêu Bắc bất đắc dĩ liếc nhìn Lam Minh, “Tiểu Ngọc, anh là Miêu Tiêu Bắc này, còn nhớ anh không?”
…
Bên trong tạm thời không có thanh âm.
“Lúc bọn anh còn đi học em chỉ là một cô nhóc, cả ngày lẽo đẽo theo anh trai, không nhớ à?!”
Tiêu Bắc lại đấm lên cửa vài cái, cùm cụp một tiếng… cửa lại mở ra lần nữa.
Tiểu Ngọc ló đầu ra nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một hồi, “A! Tiêu Bắc!”
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, “Là anh là anh.”
“Đã lâu không gặp nha!” Tiểu Ngọc vội mời bọn họ tiến vào, “Em còn tưởng người xấu, đến hại anh Thiên Hoa.”
“Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi.” Tiêu Bắc cười hỏi, “Anh của em không phải Dư Khải sao, tại sao hôm nay là Thiên Hoa rồi?”
“Ách…” Trên mặt Tiểu Ngọc hơi ửng đỏ, “Em học ở trường đại học gần đây, anh em hiện giờ đã làm ăn rất lớn, mua nhà cho em ở, bất quá anh ấy không ở bên cạnh em, là anh Thiên Hoa chăm sóc cho em, nên em gọi anh ấy là anh thôi…”
Tiêu Bắc nhìn sang Lam Minh.
Lam Minh thờ ơ nhún vai —— Mặt đỏ bừng như thế, biết ngay quan hệ không đơn giản rồi.
“Đúng rồi, anh Thiên Hoa bị làm sao vậy? Tại sao không động đậy gì cả?” Tiểu Ngọc sốt ruột.
“Khỏi nhanh thôi mà.” Tiêu Bắc muốn giải thích, đã thấy Lam Minh vươn tay búng một cái bên tai Tiểu Ngọc… Tiểu Ngọc cũng lập tức trở nên ngốc lăng, nhìn chằm chằm Tiêu Bắc và Lam Minh.
“Uy.” Tiêu Bắc nổi giận, đẩy Lam Minh một cái, “Anh làm vậy có khiến người ta bị ngốc đi không đó?”
“Sao thế được.” Lam Minh nhìn trời, “Ngươi hỏi nàng vấn đề đi, ta tìm xem có gì khả nghi hay không.” Nói rồi bước vào tìm kiếm xung quanh.
Tiêu Bắc đành hỏi Tiểu Ngọc, “Tiểu Ngọc, em…”
“Ngươi hỏi trọng điểm đi, không cần khách sáo đâu.” Lam Minh mở ra ngăn tủ bên tường, vừa nói, “Cô ta hiện giờ đã lâm vào trạng thái ngủ sâu, không hề phòng bị. Vô luận ngươi hỏi cái gì cô ta cũng sẽ trả lời đầy đủ không hề giấu diếm!”
“Thật không?” Tiêu Bắc bèn hỏi, “Tiểu Ngọc à, quan hệ của em và Thiên Hoa là gì?”
“Tình nhân…” Tiểu Ngọc lên tiếng, mặt không biểu tình trả lời.
Lam Minh nhướng mi một cái —— Thấy chưa?!
Tiêu Bắc nghĩ có chút mất đạo đức, hỏi Lam Minh, “Như vậy không tốt lắm đâu, thấy bỉ ổi lén lút thế nào ấy.”
“Chậc.” Lam Minh lắc đầu, “Thì ngươi cứ hỏi đi, còn không phải vì tốt cho cô ta sao, nếu thật sự bị quỷ triền thân, ai trong bọn họ cũng đừng hòng sốt sót.”
Tiêu Bắc ngẫm lại thấy cũng phải, đành phải hỏi tiếp, “Vậy… em có biết cậu ta vốn đã có tình nhân hay không?”
“Biết.” Tiểu Ngọc gật đầu, “Nhưng anh Thiên Hoa không thích cô ta, ở bên cô ta chỉ là trách nhiệm.”
Tiêu Bắc nhíu mày, “Vậy anh hai em thì sao? Có biết chuyện hai người hay không?”
Tiểu Ngọc lắc đầu, “Anh ấy phản đối!”
“Tại sao?” Tiêu Bắc nghi hoặc, theo lý mà nói Thiên Hoa và Dư Khải là bạn tốt mà.
“Bởi vì anh hai vẫn hoài nghi, cái chết của anh Tiền Lương với Thiên Hoa có liên quan với nhau, cho nên không cho bọn em tới lui.”
Tiêu Bắc sửng sốt, Lam Minh cũng quay đầu lại ngoắc gọi Tiêu Bắc, “Nè, Bắc Bắc, xem cái này!”
Tiêu Bắc đi qua, Lam Minh đã tìm được một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung của Thiên Hoa và Tiền Lương.
Trong ảnh, hai người đứng trước một cánh cửa bằng kính mờ, sau cánh cửa đó, có một bóng đen, cao bằng một người, ở sau lưng Tiền Lương, cũng không biết đó là một người hay là một bộ quần áo.
Tiêu Bắc cầm ảnh chụp quay lại hỏi Tiểu Ngọc, “Anh hai em không phải đang cùng Thiên Hoa điều tra nguyên nhân cái chết của Tiền Lương sao? Dựa theo lời em, không lẽ bọn họ đang bất hòa lẫn nhau sao?”
“Đúng là không hợp nhau, cũng chưa hề liên lạc lại, ai tra đường nấy, nếu như để anh ấy biết em và Thiên Hoa lén lút gặp gỡ, nhất định sẽ mắng em chết mất.” Tiểu Ngọc trả lời, “Nghe nói trước khi Tiền Lương chết đã gọi điện cho anh hai em, bảo anh ấy cẩn thận Thiên Hoa, cho nên anh hai em đã trở mặt thành thù với Thiên Hoa, lúc lễ tang còn đánh nhau một trận.”
Tiêu Bắc vừa nghe thì càng khó hiểu, nhìn sang Lam Minh —— Ngày đó lão Tiếu nói tới lễ tang, cũng không nhắc về chuyện này!
Lam Minh cũng thấy kỳ quặc… lúc này, hắn lại tìm ra được một tấm ảnh chụp của Tiểu Ngọc, đưa đến cho Tiêu Bắc xem.
Tiêu Bắc nhìn thoáng qua thì cả kinh —— Đây là ảnh chụp chung của Tiểu Ngọc và một cô gái.
Cô gái trong ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, khá đẹp, chỉ là giữa trán có một cổ yêu mị.
Có rất nhiều dạng con gái đẹp, có người thanh thuần điệu đàng, cũng có người lãnh diễm cao quý.
Trong mắt Tiêu Bắc, mặc kệ tướng mạo thế nào, chỉ cần ăn mặc đúng mực, tâm địa thiện lương tự tin, đều sẽ đẹp theo một kiểu phong tình đặc biệt.
Mà cô gái chụp chung ảnh với Tiểu Ngọc, Tiêu Bắc nghĩ đây là loại hình giống như Đát Kỷ, hại nước hại dân, tuy đẹp nhưng tâm địa xấu xa.
“Người này là ai?” Tiêu Bắc cảm thấy khá giống với cô gái ở trong hình ảnh hiện ra trong đầu cậu lúc nãy, đương nhiên, chỉ có ánh mắt mà thôi, dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn không giống.
“Cô ấy gọi La Lâm, là hôn thê của anh hai em, chị dâu tương lai của em.” Tiểu Ngọc trả lời, “Lúc trước anh Tiền Lương còn cùng anh hai em theo đuổi cô ấy, sau đó anh Tiền Lương chết, anh em rất đau lòng, quyết định buông tay… nhưng La Lâm có thể đã bị anh hai em làm cho cảm động, nên đã hẹn hò với anh ấy.”
Tiêu Bắc gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, còn Lam Minh thì lại nhíu mày.
Lúc trước Phong Tiểu Vũ rõ ràng đã nói, Tiền Lương thầm mến Tiêu Bắc rất nhiều năm…
Loại động vật con người này thật thú vị, không chiếm được thì thường xem điều đó là tốt nhất. Kiểu người như Tiêu Bắc, quả thật là loại hình có thể khiến người ta vì không chiếm được nên ngày ngày trằn trọc không yên. Người như thế kỳ thực rất đáng giận, bề ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nội tại thì khờ khạo chất phác, càng như thế càng có thể sinh ra một loại cảm giác chông chênh.
Loại chông chênh này, hình thành một loại vẻ đẹp, là cấm dục.
Lực hấp dẫn do cấm dục tạo thành thường dẫn đến hai loại kết quả, hoặc là nhu nhược dõi theo từ xa, hoặc là hung tàn cướp đoạt.
Lam Minh nhìn tấm ảnh chụp nọ, trong lòng cười thầm —— Không đâu! Trên người cô gái này không hề có chút cảm giác cấm dục nào, chỉ đẹp đẽ một cách thô thiển, quan điểm thẩm mỹ của con người không đơn giản cải biến như thế, Tiền Lương không thể nào coi trọng ả được! Ở đây hẳn là có điểm nào đó không ổn.
“Về cái chết của Tiền Lương, các người rốt cuộc biết được bao nhiêu?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi về vấn đề chính.
“Anh Thiên Hoa nói, Tiền Lương là bị ma hại chết, không phải người làm hại, anh ấy đang đuổi theo đầu mối này.” Tiểu Ngọc nói tiếp, “Nhưng anh hai vẫn khinh thường điểm này, anh ấy nói anh Thiên Hoa có tật giật mình mới có thể đưa ra kết luận sai lầm như thế.”
Tiêu Bắc buông ảnh chụp xuống, giơ tay xoa huyệt thái dường, thở dài, thật phiền! Một đám bạn thân sao tự nhiên lại biến thành như vậy?!
“Khi mọi người gặp chuyện không may sao không đến tìm anh.” Tiêu Bắc thì thào tự nói.
“Không phải, anh hai thường hay nhắc tới anh.” Tiểu Ngọc trả lời, “Anh ấy và anh Tiền Lương thường hay đi xem anh diễn xuất, chỉ là không liên hệ với anh thôi.”
“Tại sao?” Tiêu Bắc có chút không vui, tại sao lại khách sáo như vậy, làm anh em nhiều năm, đã đến nhà hát, chỉ cần đến hậu trường là có thể gặp mặt mà, vậy mà lại không đến.
“Em không biết, giữa anh Tiền Lương và anh hai em hình như có bí mật nào đó, về anh, em từng nghe bọn họ nói.”
“Bí mật gì?”
“Không biết cụ thể.” Tiểu Ngọc lắc đầu.
Lam Minh biết đại khái là chuyện Tiền Lương thầm mến Tiêu Bắc, nên cũng không truy hỏi, cầm lên một tấm ảnh chụp còn lại trong tay Tiêu Bắc, đưa cho Tiểu Ngọc nhìn, hỏi, “Biết người đứng sau cửa này là ai không?”
Tiểu Ngọc nhìn nhìn, có chút nghi hoặc, “Nơi đó làm gì có người? Đây là anh Tiền Lương chụp ở trong nhà.”
“Địa chỉ của cậu ta?” Tiêu Bắc lấy giấy bút.
Tiểu Ngọc viết địa chỉ cho Tiêu Bắc, “Căn nhà này vẫn để trống, người nhà của anh ấy quá đau lòng, sau khi xử lý tang sự xong thì liền di cư ra nước ngoài, căn nhà đó vẫn không ai ở.”
Tiêu Bắc đọc địa chỉ xong, hỏi Lam Minh, “Tiếp theo làm gì?”
Lam Minh tiến tới nhìn vào mắt của Tiểu Ngọc một hồi, Tiểu Ngọc liền yếu ớt ngã xuống, tựa bên cạnh Vương Thiên Hoa.
“Đi thôi.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc đi.
“Cứ đi như vậy thôi sao?” Tiêu Bắc lo lắng về tình huống của hai người.
“Trong vòng năm phút đồng hồ sẽ tỉnh, cho nên chúng ta phải đi cho nhanh.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc rời đi, không quên nói rõ, “Yêm tâm, chờ khi bọn họ tỉnh lại, sẽ không nhớ được gì cả.”
…
Đi xuống lầu.
Tiêu Bắc và Lam Minh cùng đi trên đường, chuẩn bị đến địa chỉ nhà của Tiền Lương tìm manh mối.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc rầu rĩ không vui, cũng không biết nên an ủi thế nào, nhân loại chính là phiền phức như thế, tuổi thọ ngắn mà còn coi trọng các loại tình cảnh bè bạn nhàm chán, khiến cho hầu như cả đời đều bị tình cảm làm cho rối ren, hoặc là vui như điên, hoặc là buồn vui ly hợp.
Đi tới đi tới, Tiêu Bắc thấy rất nhiều người qua đường đều nhìn mình, còn có vài người che miệng cười.
“Gì vậy?” Tiêu Bắc thắc mắc, cúi đầu nhìn… liền thấy chỗ áo trước bụng mình phình to lên.
“A!” Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, kéo cổ áo nhìn vào trong.
Cổ Lỗ Y đang ôm eo Tiêu Bắc, há cái miệng nhỏ xíu ngủ say sưa, còn thường hay chóp chép chóp chép cái miệng.
“Ngủ hồi nào vậy?” Tiêu Bắc với tay nâng bụng, nghĩ như vậy nhìn thật kỳ cục, bèn cùng Lam Minh trốn vào trong một ngõ nhỏ không người.
Lam Minh lại huýt sáo một tiếng, Sphinx bay tới, tiến vào trong ngõ nhỏ, miệng ngậm cái balo to mà Tiêu Bắc thường đeo trên lưng.
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, đem Cổ Lỗ Y bế ra khỏi áo bỏ vào trong balo để nó tiếp tục ngủ, vừa vỗ đầu Sphinx, “Thật săn sóc.”
Sphinx lập tức hưng phấn muốn bổ nhào tới trả lễ… Lam Minh đạp nó một phát, đuổi nó về trước!
Sau đó, hai người cùng nhau lái xe tới bên ngoài căn nhà trọ mà Tiền Lương lúc sinh tiền đã ở.
“Số 7 tầng 11.” Tiêu Bắc nhìn địa chỉ, “Hẳn là đang bỏ trống.”
Lam Minh cùng cậu đi vào, loại nhà trọ này được quản lý theo hình thức khách sạn. Dưới lầu có một quản lý viên đang ngồi, thấy hai người đi vào bèn hỏi hai người tìm ai thuận tiện đăng ký một chút, Lam Minh nhìn cô ấy một cái… cô gái lập tức cứng ngắc, bất động.
Tiêu Bắc theo Lam Minh vào thang máy.
“Những quản lý viên đặt ở chỗ này chỉ để trưng bày thôi.” Lam Minh ấn nút lên lầu 11.
“Đụng tới người như anh, để một tên võ biền ở đây cũng chỉ là trưng bày.” Tiêu Bắc tức giận trả lời.
Lam Minh bật cười, nhìn Tiêu Bắc một hồi rồi tiến tới hỏi, “Ngươi rất khẩn trương à?”
Tiêu Bắc không lên tiếng.
“Tại sao khẩn trương?”
Lúc Lam Minh đặt câu hỏi, thang máy đã một tiếng dừng ở lầu 11.
Hai người bước ra cửa thang máy ngẩng đầu nhìn, đều há to miệng… Trên tường đầy rẫy nhưng dấu vân tay đen đúa, còn có vết tích năm ngón cào xé… trong dấu tay đen kịt đó, có một loạt chữ màu đỏ lem luốc như vết máu chảy dài —— Die!
.
Lát post bàng quan, chờ một tí =__=
À mà thôi, lười biếng quá để mai post bù, giờ đi ngủ =__=ll
_________________________