Tất cả chân tướng đều mang theo một cỗ mùi máu tươi trút xuống trước mắt, cứ như bức màn cửa nặng nề đột nhiên kéo xuống, hết thảy trên sân khấu đều không hề lưu lại mà hiện ra trước mặt người xem hoàn toàn không chút chuẩn bị.
Alex cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc đang xem một vở kịch trường phái hoang đường tàn khốc. Anh là người xem, cũng là người không có quyền lên tiếng nhất, anh không cách nào tham dự vào quá khứ của Maurice Norman, đối với cơn ác mộng này hoàn toàn bất lực. Anh phát hiện mình đã làm một chuyện rất đáng ghét, giống như lấy dao đem vết thương đã khép miệng một lần nữa khoét ra, lại chân tay luống cuống nhìn nó đổ máu không ngừng.
Hiện giờ anh và Morris, họ dùng phương thức vô pháp vãn hồi nhất tham dự vào cuộc sống của đối phương, cũng không thể phỏng đoán được kết cục cuối cùng.
Alex nhẹ nhàng hỏi người đàn ông mắt xanh này: "Anh đã sớm phát hiện hung thủ là James, đúng không? Là vào lúc nào?"
"Hẳn là từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt....... " Maurice Norman suy nghĩ một chút, "Còn nhớ khi ấy cậu cho tôi xem một ít ảnh hiện trường không?"
"Ừa, khi ấy tôi muốn anh xác nhận thủ pháp nghi lễ của hung thủ có phải bắt chước Salome hay không. Tôi không rõ anh từ đâu nhìn thấu được manh mối?"
Maurice Norman đột nhiên tìm ra một tờ giấy và cây bút, sau đó viết nhóm chữ. Cảnh thám tóc đen cầm tờ giấy sang, nhất thời cả người cứng đờ ——
"Em rốt cuộc đã hôn được môi anh."
Nét chữ tương tự hung thủ đến cơ hồ không cách nào phân rõ được xuất hiện trên tờ giấy trắng tinh, loại nét bút bén nhọn này cùng nét móc giống nhau cho dù cố gắng bắt chước cũng rất khó giống được như thế.
Người đàn ông mắt xanh cười nói với Alex: "Là tôi dạy James viết chữ."
Cảnh thám máu lai cảm thấy ngực khó chịu, anh siết chặt tờ giấy kia, hỏi: "Nói vậy anh ngay từ đầu đã biết cậu ta là sát nhân, anh vẫn luôn biết!"
"Không, Alex." Tiến sĩ Norman bi thương lắc đầu, "Không phải như vậy...... Từ sau lần hỏa hoạn đó, James mất tích, mọi người đều cho rằng nó đã chết, nhưng tôi không tin, tôi cho rằng nó vẫn còn sống. Cậu biết chỗ kỳ diệu của huyết thống đó, cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của người thân, cũng không có bất luận khoa học nào có thể giải thích được. Tôi vốn chỉ tưởng rằng nó đang sống ở một nơi nào đó tôi tìm không được, nhưng khi cậu cầm bức ảnh xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhìn nét chữ này liền nghĩ tới nó đầu tiên. Alex, hai người không có liên quan gì không có nét chữ giống nhau đến vậy, huống chi còn có liên quan đến lời thoại của Salome."
"Hóa ra anh tích cực tiếp xúc với cảnh sát là nguyên nhân này."
"Đúng vậy. Khi ấy vừa vặn xảy ra vụ án dược sĩ bị giết, vì thế tôi liền cùng cậu đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy nét chữ thứ hai nó lưu lại. Lúc đó trong lòng tôi càng chắc chắn hơn, dường như lại có hy vọng, tôi nghĩ: Người này có lẽ chính là James, tôi có thể tìm được nó rồi."
"Morris, nó đã giết người......"
"Đúng vậy, tôi hiểu. Tôi cũng từng hoảng sợ một phen, nhưng mà, cảnh quan, cậu phải hiểu, khi biết con trai mình còn sống, hơn nữa ở cùng một thành phố với mình, nỗi vui sướng khi mất nay có lại cùng khiển trách phạm tội so sánh, chắc chắn là cái trước mãnh liệt hơn."
Alex không phản bác, anh biết đây quả thật là cảm tình bình thường của con người, nhưng tim anh lại trầm xuống: "Về sau anh tiếp cận tôi là để thu được nhiều thông tin hơn, đúng không?"
Trên mặt Maurice Norman lộ ra vẻ bất an, nhưng y không hề lảng tránh vấn đề này. "Tôi không muốn phủ nhận mới đầu quả thực là thế. Tôi muốn so với cảnh sát nhanh hơn một bước xác định hung thủ là James, sau đó tìm được nó, như vậy có thể ngăn cản nó giết người, cũng có thể bảo vệ nó, mà cách duy nhất chính là tiếp cận cậu. Nhưng mà, Alex ——" Người đàn ông tóc nâu nhạt đột nhiên cầm thật chặt tay cảnh thám máu lai, "Tôi rất hối hận đã làm như vậy, bởi vì tôi cư nhiên trong quá trình này phát hiện cậu thật sự rất có sức quyến rũ. Tôi đã nói mình thích cậu, đây không phải lời nói dối."
Alex tự giễu cong khóe miệng, trong ánh mắt lam sẫm của anh có chút thương cảm và oán hận: "Không...... Morris, anh không nói thế, nếu đổi lại là tôi, có khả năng cũng sẽ lựa chọn như thế."
"Nhưng đây đều là nói thật!" Người đàn ông mắt xanh nâng cao giọng hỏi ngược lại, "Nếu không tại sao tôi lại phải kể hết tất cả cho cậu biết chứ?"
Hai người im lặng hồi lâu, Alex nhìn người bên cạnh, hỏi: "Được rồi, Morris...... Bắt đầu từ khi nào anh......thích tôi?"
Tiến sĩ mỉm cười suy nghĩ một chút: "Có lẽ là lúc cậu kể cho tôi nghe về Daniel. Khi ấy trong lòng tôi nói: Người đàn ông này so với mình tưởng còn thiện lương hơn, cậu ấy và mình giống nhau đều là một người cha. Cậu gặp những chuyện bất công khiến cậu trở nên yếu ớt lại mẫn cảm, nhưng cậu vẫn cứ nỗ lực thích ứng với cuộc sống, đem những áy náy và yêu thương này che giấu đi, cẩn thận bảo vệ đứa con của cậu. Alex, việc cậu không mong nhất là Daniel biết tính hướng của cậu? Tôi hiểu cảm giác này, cũng giống như tôi vẫn luôn lo lắng James sẽ biết quan hệ của tôi và mẹ —— Mặc dù nó vẫn biết....... Nhưng cậu thì khác, cảnh quan, trên thực tế trừ vợ trước của cậu ra, cậu không có lỗi với bất cứ ai cả."
Người đàn ông tóc đen không đáp lại, nhưng không giãy khỏi tay tiến sĩ. "Ừ, tiếp tục nói đi, Morris." Anh yêu cầu, "Kế tiếp anh đã tìm được cậu ta sao?"
"Không, Alex, nhưng nó tìm được tôi."
"Tôi không hiểu ý của anh......"
"Còn nhớ chúng ta đến tham gia buổi giảng đạo của cha xứ Oliver không? Lúc ấy tôi tưởng rằng nó sẽ ở trong đó, nhưng tôi sai rồi. Nó không hề đến giáo đường đúng giờ, nó đến muộn, mà lúc ấy tôi đang cùng cha xứ biện luận. Nó nhìn thấy tôi, cũng nhìn thấy cậu."
Alex chợt nhớ tới lời Emily Davidson nói ——
"...... Nhân tố mấu chốt thay đổi suy nghĩ của hung thủ kia không cách nào xác định được, có lẽ là người nào đó, có lẽ là chuyện gì đó, có lẽ gã nhìn thấy những từ ngữ của ký giả lúc đọc báo, thậm chí có khả năng là gã nằm mơ thấy........ Tính ngẫu nhiên này rất lớn."
"Alex, anh ngẫm lại xem, khi gã đưa tới thánh giá mất đầu, người nhận được chính là anh; Sau đó đưa tới CD...... Gã chỉ định người nhận bưu kiện là anh. Điều này làm tôi hoài nghi gã thậm chí có khả năng đặt mục tiêu cụ thể trên người anh."
Người đàn ông tóc đen nhất thời tỉnh ngộ, anh chợt ý thức được mình có lẽ đã tránh được nguy hiểm thế nào: "Đêm hôm đó thanh niên đưa pizza cho tôi chính là James, đúng không?"
Maurice Norman hơi khó xử gật đầu: "Tôi sau khi phát hiện thánh giá Chúa Giê-su mất đầu kia mới hiểu được nó đã nhìn thấy chúng ta, nhưng tôi thật không ngờ nó sẽ đi tìm cậu, tôi vốn tưởng rằng nó sẽ phải liên lạc với tôi."
Alex nghĩ đến phản ứng hờ hững của Maurice Normna ngay tại khoảnh khắc ba người gặp nhau tối hôm trước, nhịn không được có chút gay gắt trào phúng nói: "Không ngờ diễn xuất của anh tốt như vậy, tiến sĩ, cho dù nhìn thấy người mình tìm đã lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, anh vẫn như cũ có thể gắng giữ tỉnh táo, giả vờ chưa từng phát sinh chuyện gì cả."
"Tha thứ cho tôi, cảnh quan." Người đàn ông mắt xanh cười khổ nói, "Tôi chỉ muốn bảo vệ nó, tôi không thể để cậu nhìn ra nó có vấn đề, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ cậu nữa, tôi không muốn cậu bị thương tổn, cho nên khi ấy tôi đành phải giả vờ điềm nhiên như không mà tách hai người ra."
"Sau đó anh đi tìm cậu ta sao?"
"Đương nhiên, tôi chạy đến mấy quán thức ăn nhanh lớn lớn nhỏ nhỏ khắp New York, nhưng cậu có thể tưởng tượng, muốn dựa vào một bộ đồng phục tìm được nó có dễ gì đâu. Tôi ở trên mạng tra tìm thật lâu, nhưng ngay khi tôi đã tìm được quán thức ăn nhanh 'Mario — Pedro', cậu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến giúp cậu phân biệt CD nó đưa tới. Lúc các cậu phát hiện địa chỉ của Peter Palmer, tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm."
"Bởi vì anh biết James không có ở đó, đúng không?"
"Đúng vậy, nó làm thuê ở quán thức ăn nhanh, căn bản không có khả năng trả tiền thuê loại nhà trọ ở khu vực này. Cậu không phải từng tra được số di động của nó sao? Tôi từng lén gọi thử cho nó, nhưng từ khi các cậu bắt đầu truy tìm dãy số kia, nó không mở máy nữa. Tôi đành phải đến quán thức ăn nhanh 'Mario — Pedro' tìm nó, nhưng tôi còn chưa ra khỏi cửa nó đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói muốn giết một người, hơn nữa sẽ ra tay trước mặt Chúa; Nó còn nói muốn giết cậu...... Alex, tôi thật sự bị dọa sợ!"
"Cậu ta nói thế nào?"
"Nó nói nó hận tôi....... Cũng hận cậu. Nó đã thiết kế xong bẫy rập, muốn cho cậu...... Nổ tung thành mảnh nhỏ!"
Alex nhất thời nghĩ đến trải nghiệm lần nổ mạnh đó của mình cùng mười mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động: "Cho nên anh liều mạng gọi điện thoại cho tôi, phải không, Morris?"
Người đàn ông mắt xanh gật đầu: "Tôi căn bản luống cuống, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thầm muốn xác nhận cậu có an toàn hay không. Nhưng tôi tỉnh táo nghĩ lại lời của nó, phát hiện nó từng nói muốn trước mặt Chúa giết một người nữa, tôi nghĩ có lẽ cạm bẫy nó thiết lập tại giáo đường St. John, vì vậy liền chạy sang đó, không ngờ......"
"Không ngờ cư nhiên vừa vặn cứu cha xứ, đúng không?"
Maurice Norman chán nản cúi đầu, thấp giọng nói: "Tôi đánh nó, Alex. Khi tôi chứng kiến thương thế của nó gây ra cho cha xứ, nỗi phẫn nộ và khiếp sợ của tôi so ra còn kém xa nỗi sợ mất đi cậu! Bởi vì nếu nó muốn giết cha xứ, vậy bẫy rập thiết kế cho cậu nhất định ở nơi khác, tôi không biết cậu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thật sự sợ hãi cực kỳ! Lúc đoạt dao của nó, cổ tôi bị thương, sau đó nó chạy. Tôi đuổi theo ra ngoài, muốn bắt nó nói cho tôi biết cậu ở đâu, có xảy ra chuyện gì không. Dưới tình thế cấp bách tôi căn bản không lo lắng xem thương thế của cha xứ. Nhưng James đã chạy thoát, chờ tôi trở lại giáo đường nghe thấy có người đang báo cảnh sát, vì vậy liền lén lút rời đi."
Alex có chút tiếc nuối nghĩ, nếu y tới cạnh cửa phòng nghỉ, hoặc dừng lại lâu hơn chốc nữa, sẽ nhìn thấy mình miệng phun máu tươi ngã xuống, vậy y nhất định sẽ ở lại, công tác truy xét sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. "Sau đó thế nào?" Alex hỏi, "Kế đó anh đến bệnh viện?"
"Đúng vậy, tôi gọi cho bà Bolton nói tôi thay cô ấy bầu bạn với Daniel, cho nên cô ấy rất yên tâm rời đi. Lúc tôi tới bệnh viện chàng thủy thủ nhỏ của cậu đã ngủ gà ngủ gật được một lát, nó căn bản không biết tôi đến lúc nào.......Sau đó tôi ở bệnh viện thấy tin thời sự, tôi đoán cậu không bị thương trong vụ nổ, mãi đến khi cậu gọi lại cho tôi tôi mới yên lòng."
Thì ra là thế......
Alex hít một hơi thật sâu: Hiện giờ rất nhiều thứ trước sau đều từ từ liên kết lại, cả vụ án đã trồi lên mặt nước, nhưng cảnh thám tóc đen lại cảm thấy trong lòng càng nặng nề. Anh phải đi bắt hung thủ, nhưng việc này sẽ có ý vị thế nào với Maurice Norman đây? Mà quan hệ của hai người họ, chắc chắn cũng sẽ vì chuyện này mà trở nên vô pháp vãn hồi.
Anh thống khổ nhắm mắt lại, nghĩ đến người làm cha như Morris, nghĩ đến con mình, lại nghĩ tới Dennis Shaun, hắn cũng có một đứa con, một đứa con gái....... Còn có Edward Bant, anh ta vốn sắp kết hôn, anh ta cùng vợ có thể có rất nhiều con cái......
Alex một lần nữa mở mắt, Maurice Norman đang nhìn chăm chú vào anh, trong đôi mắt xanh biếc không lộ ra ý tứ căng thẳng và khẩn cầu —— Y tựa hồ hiểu được việc này đối với Alex mà nói không hiệu quả, y đang đợi người đàn ông này sử dụng chức trách của cảnh sát.
Alex buông tay Maurice Norman ra, đứng dậy. Anh từ phía trên nhìn người đàn ông tóc nâu nhạt, nói: "Cậu ta từ sau khi chạy thoát khỏi giáo đường hẳn là vẫn thấy được tin tức, tôi không sao, cậu ta sẽ không từ bỏ ý định. Tôi phải bắt được cậu ấy trước khi cậu ta hại thêm người khác. Anh phải nói cho tôi biết tin tức về cậu ta, tiến sĩ."
"Nếu tôi nói tôi cũng không biết hành tung của nó, cậu tin không?"
"Tôi tin, nhưng tôi cũng tin cậu ta sẽ tiếp tục liên lạc với anh, nói cho tôi biết số máy cậu ta dùng, chúng tôi sẽ truy xét."
"Tôi xóa rồi." Người đàn ông mắt xanh lắc đầu, "Hơn nữa tôi có thể nghe ra được, đó là một trạm điện thoại công cộng, các cậu tìm cũng vô dụng."
Alex nheo mắt lại: "Việc này không quan trọng, cảnh sát sẽ có biện pháp. Nhưng tôi muốn biết, anh có phải muốn tiếp tục bao che cho cậu ta không.......Morris, bốn người đã bị giết, sẽ còn tiếp tục nữa."
"Tôi không biết, Alex. Tôi căn bản không biết nên làm gì bây giờ?" Người đàn ông quay đầu về nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay của y nắm thật chặt thành đấm, "Nói cho tôi biết, nếu là cậu, cậu làm thế nào đưa ra được lựa chọn chính xác?"
Không khí bên trong từ từ đông cứng lại, không ai nói gì nữa, tiếng hít thở của hai người đàn ông trở thành thanh âm duy nhất ở nơi này. Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động của Alex đột nhiên vang lên, tiếng chuông chói tai khiến họ cũng không hẹn mà cùng nhíu mày.
Cảnh thám tóc đen xoay người bấm nút nghe, che giấu vẻ khó xử của mình.
"Alex....... Chúa ơi!" Trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ khóc nức nở.
"Fanny!" Anh con lai ngoài ý muốn hỏi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mau tới bệnh viện đi, Alex, van anh........Daniel nó......Nó bị người ta mang đi rồi!"
Mặt của cảnh thám tóc đen nhất thời trở nên trắng bệch, anh siết chặt điện thoại trong tay, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, đáy lòng nhất thời toát ra một suy đoán đáng sợ. Tiếng khóc của Fanny không ngừng truyền tới từ đầu bên kia, khiến anh càng thêm bất an, anh miễn cưỡng an ủi vợ trước vài câu, sau đó cam đoan mình sẽ tới ngay lập tức.
Maurice Norman đứng phía sau anh, kinh ngạc nhìn sắc mặt đáng sợ của anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Alex như tượng gỗ đóng điện thoại, sau đó quay đầu: "........James của anh, đã mang Daniel đi rồi."
Chiếc Ford cũ dùng tốc độ không giống bình thường băng qua khu vực nội thành, sau đó đậu ở cửa bệnh viện, hai người đàn ông thần sắc bối rối từ phía trên nhảy xuống, chạy băng băng về hướng khu nằm viện, sau đó dừng lại trước cửa một phòng bệnh nhi. Một vài y tá và bệnh nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc và bất mãn nhìn họ chằm chằm, nhưng họ hoàn toàn không để ý đến, trực tiếp mở cửa đi vào.
Fanny Bolton đang ở trong phòng nôn nóng bất an qua qua lại lại, cô rối trí xoắn xuýt ngón tay, dường như đang kiệt lực nhịn xuống nước mắt. Bên cạnh một y tá và một bác sĩ đang đứng, còn có bảo vệ. Họ đều cau mày, nhưng không có cách nào trấn an cô. Vừa nhìn thấy Alex và Maurice Norman, Fanny lập tức nhào sang bắt lấy quần áo họ.
Người mẹ này không đầu không đuôi kêu: "Chúa ơi, Alex....... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Tỉnh táo chút, Fanny!" Người đàn ông tóc đen để cô ngồi xuống, "Em gọi cảnh sát chưa?"
"Chưa! Em lo là bắt cóc......Hơn nữa, anh không phải là cảnh sát sao?"
Alex không để ý tới sự chỉ trích nhàn nhạt trong giọng nói này, lại hỏi: "Em làm thế nào phát hiện Daniel mất tích?"
Cô gái tóc vàng cố gắng bình tĩnh, nhớ lại nói: "Em định xế chiều hôm nay đón nó xuất viện, vì vậy muốn đi giải quyết thủ tục xuất viện, sau đó bác sĩ Lincohn ——" Người đàn ông để râu kia gật đầu với họ, "—— Ông ấy nói cho em biết một vài kiến thức điều dưỡng sau bệnh, bọn em một bên tán gẫu một bên trở về phòng bệnh. Em thay quần áo cho Daniel xong, bảo nó đợi trong phòng bệnh dọn dẹp đồ chơi của mình, nhưng mà....... Nhưng mà bọn em vào lại phát hiện nó không có đó nữa. Em tưởng rằng nó chạy ra ngoài chơi, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được nó, sau đó y tá nói cho em biết, nó từng nói chuyện với một người đàn ông ở cầu thang.......Ôi, trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
"Người đàn ông kia bộ dáng thế nào?"
"Khoảng chừng 5 feet 10 inches." Y tá da đen hồi đáp, "Mặt mũi anh ta rất bình thường, đội nón kết, mặc khoác màu tím thanh niên bây giờ thích dùng. Anh ta trò chuyện với đứa trẻ rất vui vẻ, tôi tưởng rằng họ quen nhau."
"Ước chừng là vào lúc nào?"
"Một giờ trước."
Fanny Bolton xoa xoa mắt, từ trên giường cầm lấy thứ gì đó đưa cho Alex: "Anh xem này!"
Đó là một con gấu Teddy mập mạp, đầu gục xuống, cổ bị giựt ra một lỗ hổng, lộ bông độn trắng.
Alex nhất thời cảm thấy đáy lòng xẹt qua một trận rùng mình, anh ngẩng phắt đầu nhìn Maurice Norman, trong ánh mắt người nọ tràn ngập khiếp sợ và lo lắng!
"Thám trưởng Li." Bảo vệ vóc người khôi ngô đi tới nói với Alex, "Chúng tôi đề nghị bà Bolton báo cảnh sát, nhưng bà ấy kiên trì muốn thông báo ngài trước —— Cha của đứa bé. Chúng tôi điều tra máy quay theo dõi của bệnh viện, người đàn ông kia đã mang theo đứa bé rời đi một giờ trước, đây là dụ dỗ hay bắt cóc chúng tôi không cách nào xác định được, tôi nghĩ nên lập tức báo cảnh sát."
Alex gật gật đầu: "Đúng vậy...... Đúng vậy...... " Anh lấy điện thoại di động ra, miễn cưỡng trấn định lại tâm tình, sau đó gọi điện cho lão Bob. Ông da đen mập mạp bên kia đầu dây nổi trận lôi đình, thề phải bắt được "tên khốn đó" trừng trị một trận, hơn nữa an ủi Alex cảnh sát New York đều toàn lực ứng phó. Cảnh thám tóc đen suy yếu nói tiếng "Cám ơn", xin bác sĩ và y tá chăm sóc cho Fanny Bolton, rồi nói với bảo vệ, "Tôi muốn xem máy quay."
"Đương nhiên rồi, thám trưởng."
Đứng bên cạnh, Maurice Norman đột nhiên vội vàng nói: "Alex, cho tôi đi với."
Cảnh thám tóc đen nhìn y, chứng kiến người đàn ông này đầu tóc bù xù cùng quần áo dúm dó —— trong ấn tượng của Alex, y trước sau đều quần áo chỉnh tề tựa hồ chưa bao giờ chật vật như vậy, trong đôi mắt đỏ bừng còn toát ra một loại tình tự áy náy và lo lắng đan xen. Alex nhớ tới cảnh tượng y ở dưới đèn cùng mình trông nom Daniel ngủ, trong lòng không khỏi mềm nhũn một ít. Anh đang muốn gật đầu, lại một tràn chuông điện thoại vang lên, mọi người đều thoáng sửng sốt, rất nhanh phát hiện thanh âm này là từ trong túi của Maurice Norman truyền tới.
Người đàn ông mắt xanh vội vàng đặt điện thoại bên tai, nhưng lập tức lộ ra nét mặt cổ quái. Y chậm rãi đưa điện thoại cho Alex:
"Tìm cậu......"
Tất cả chân tướng đều mang theo một cỗ mùi máu tươi trút xuống trước mắt, cứ như bức màn cửa nặng nề đột nhiên kéo xuống, hết thảy trên sân khấu đều không hề lưu lại mà hiện ra trước mặt người xem hoàn toàn không chút chuẩn bị.
Alex cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc đang xem một vở kịch trường phái hoang đường tàn khốc. Anh là người xem, cũng là người không có quyền lên tiếng nhất, anh không cách nào tham dự vào quá khứ của Maurice Norman, đối với cơn ác mộng này hoàn toàn bất lực. Anh phát hiện mình đã làm một chuyện rất đáng ghét, giống như lấy dao đem vết thương đã khép miệng một lần nữa khoét ra, lại chân tay luống cuống nhìn nó đổ máu không ngừng.
Hiện giờ anh và Morris, họ dùng phương thức vô pháp vãn hồi nhất tham dự vào cuộc sống của đối phương, cũng không thể phỏng đoán được kết cục cuối cùng.
Alex nhẹ nhàng hỏi người đàn ông mắt xanh này: "Anh đã sớm phát hiện hung thủ là James, đúng không? Là vào lúc nào?"
"Hẳn là từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt....... " Maurice Norman suy nghĩ một chút, "Còn nhớ khi ấy cậu cho tôi xem một ít ảnh hiện trường không?"
"Ừa, khi ấy tôi muốn anh xác nhận thủ pháp nghi lễ của hung thủ có phải bắt chước Salome hay không. Tôi không rõ anh từ đâu nhìn thấu được manh mối?"
Maurice Norman đột nhiên tìm ra một tờ giấy và cây bút, sau đó viết nhóm chữ. Cảnh thám tóc đen cầm tờ giấy sang, nhất thời cả người cứng đờ ——
"Em rốt cuộc đã hôn được môi anh."
Nét chữ tương tự hung thủ đến cơ hồ không cách nào phân rõ được xuất hiện trên tờ giấy trắng tinh, loại nét bút bén nhọn này cùng nét móc giống nhau cho dù cố gắng bắt chước cũng rất khó giống được như thế.
Người đàn ông mắt xanh cười nói với Alex: "Là tôi dạy James viết chữ."
Cảnh thám máu lai cảm thấy ngực khó chịu, anh siết chặt tờ giấy kia, hỏi: "Nói vậy anh ngay từ đầu đã biết cậu ta là sát nhân, anh vẫn luôn biết!"
"Không, Alex." Tiến sĩ Norman bi thương lắc đầu, "Không phải như vậy...... Từ sau lần hỏa hoạn đó, James mất tích, mọi người đều cho rằng nó đã chết, nhưng tôi không tin, tôi cho rằng nó vẫn còn sống. Cậu biết chỗ kỳ diệu của huyết thống đó, cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của người thân, cũng không có bất luận khoa học nào có thể giải thích được. Tôi vốn chỉ tưởng rằng nó đang sống ở một nơi nào đó tôi tìm không được, nhưng khi cậu cầm bức ảnh xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhìn nét chữ này liền nghĩ tới nó đầu tiên. Alex, hai người không có liên quan gì không có nét chữ giống nhau đến vậy, huống chi còn có liên quan đến lời thoại của Salome."
"Hóa ra anh tích cực tiếp xúc với cảnh sát là nguyên nhân này."
"Đúng vậy. Khi ấy vừa vặn xảy ra vụ án dược sĩ bị giết, vì thế tôi liền cùng cậu đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy nét chữ thứ hai nó lưu lại. Lúc đó trong lòng tôi càng chắc chắn hơn, dường như lại có hy vọng, tôi nghĩ: Người này có lẽ chính là James, tôi có thể tìm được nó rồi."
"Morris, nó đã giết người......"
"Đúng vậy, tôi hiểu. Tôi cũng từng hoảng sợ một phen, nhưng mà, cảnh quan, cậu phải hiểu, khi biết con trai mình còn sống, hơn nữa ở cùng một thành phố với mình, nỗi vui sướng khi mất nay có lại cùng khiển trách phạm tội so sánh, chắc chắn là cái trước mãnh liệt hơn."
Alex không phản bác, anh biết đây quả thật là cảm tình bình thường của con người, nhưng tim anh lại trầm xuống: "Về sau anh tiếp cận tôi là để thu được nhiều thông tin hơn, đúng không?"
Trên mặt Maurice Norman lộ ra vẻ bất an, nhưng y không hề lảng tránh vấn đề này. "Tôi không muốn phủ nhận mới đầu quả thực là thế. Tôi muốn so với cảnh sát nhanh hơn một bước xác định hung thủ là James, sau đó tìm được nó, như vậy có thể ngăn cản nó giết người, cũng có thể bảo vệ nó, mà cách duy nhất chính là tiếp cận cậu. Nhưng mà, Alex ——" Người đàn ông tóc nâu nhạt đột nhiên cầm thật chặt tay cảnh thám máu lai, "Tôi rất hối hận đã làm như vậy, bởi vì tôi cư nhiên trong quá trình này phát hiện cậu thật sự rất có sức quyến rũ. Tôi đã nói mình thích cậu, đây không phải lời nói dối."
Alex tự giễu cong khóe miệng, trong ánh mắt lam sẫm của anh có chút thương cảm và oán hận: "Không...... Morris, anh không nói thế, nếu đổi lại là tôi, có khả năng cũng sẽ lựa chọn như thế."
"Nhưng đây đều là nói thật!" Người đàn ông mắt xanh nâng cao giọng hỏi ngược lại, "Nếu không tại sao tôi lại phải kể hết tất cả cho cậu biết chứ?"
Hai người im lặng hồi lâu, Alex nhìn người bên cạnh, hỏi: "Được rồi, Morris...... Bắt đầu từ khi nào anh......thích tôi?"
Tiến sĩ mỉm cười suy nghĩ một chút: "Có lẽ là lúc cậu kể cho tôi nghe về Daniel. Khi ấy trong lòng tôi nói: Người đàn ông này so với mình tưởng còn thiện lương hơn, cậu ấy và mình giống nhau đều là một người cha. Cậu gặp những chuyện bất công khiến cậu trở nên yếu ớt lại mẫn cảm, nhưng cậu vẫn cứ nỗ lực thích ứng với cuộc sống, đem những áy náy và yêu thương này che giấu đi, cẩn thận bảo vệ đứa con của cậu. Alex, việc cậu không mong nhất là Daniel biết tính hướng của cậu? Tôi hiểu cảm giác này, cũng giống như tôi vẫn luôn lo lắng James sẽ biết quan hệ của tôi và mẹ —— Mặc dù nó vẫn biết....... Nhưng cậu thì khác, cảnh quan, trên thực tế trừ vợ trước của cậu ra, cậu không có lỗi với bất cứ ai cả."
Người đàn ông tóc đen không đáp lại, nhưng không giãy khỏi tay tiến sĩ. "Ừ, tiếp tục nói đi, Morris." Anh yêu cầu, "Kế tiếp anh đã tìm được cậu ta sao?"
"Không, Alex, nhưng nó tìm được tôi."
"Tôi không hiểu ý của anh......"
"Còn nhớ chúng ta đến tham gia buổi giảng đạo của cha xứ Oliver không? Lúc ấy tôi tưởng rằng nó sẽ ở trong đó, nhưng tôi sai rồi. Nó không hề đến giáo đường đúng giờ, nó đến muộn, mà lúc ấy tôi đang cùng cha xứ biện luận. Nó nhìn thấy tôi, cũng nhìn thấy cậu."
Alex chợt nhớ tới lời Emily Davidson nói ——
"...... Nhân tố mấu chốt thay đổi suy nghĩ của hung thủ kia không cách nào xác định được, có lẽ là người nào đó, có lẽ là chuyện gì đó, có lẽ gã nhìn thấy những từ ngữ của ký giả lúc đọc báo, thậm chí có khả năng là gã nằm mơ thấy........ Tính ngẫu nhiên này rất lớn."
"Alex, anh ngẫm lại xem, khi gã đưa tới thánh giá mất đầu, người nhận được chính là anh; Sau đó đưa tới CD...... Gã chỉ định người nhận bưu kiện là anh. Điều này làm tôi hoài nghi gã thậm chí có khả năng đặt mục tiêu cụ thể trên người anh."
Người đàn ông tóc đen nhất thời tỉnh ngộ, anh chợt ý thức được mình có lẽ đã tránh được nguy hiểm thế nào: "Đêm hôm đó thanh niên đưa pizza cho tôi chính là James, đúng không?"
Maurice Norman hơi khó xử gật đầu: "Tôi sau khi phát hiện thánh giá Chúa Giê-su mất đầu kia mới hiểu được nó đã nhìn thấy chúng ta, nhưng tôi thật không ngờ nó sẽ đi tìm cậu, tôi vốn tưởng rằng nó sẽ phải liên lạc với tôi."
Alex nghĩ đến phản ứng hờ hững của Maurice Normna ngay tại khoảnh khắc ba người gặp nhau tối hôm trước, nhịn không được có chút gay gắt trào phúng nói: "Không ngờ diễn xuất của anh tốt như vậy, tiến sĩ, cho dù nhìn thấy người mình tìm đã lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, anh vẫn như cũ có thể gắng giữ tỉnh táo, giả vờ chưa từng phát sinh chuyện gì cả."
"Tha thứ cho tôi, cảnh quan." Người đàn ông mắt xanh cười khổ nói, "Tôi chỉ muốn bảo vệ nó, tôi không thể để cậu nhìn ra nó có vấn đề, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ cậu nữa, tôi không muốn cậu bị thương tổn, cho nên khi ấy tôi đành phải giả vờ điềm nhiên như không mà tách hai người ra."
"Sau đó anh đi tìm cậu ta sao?"
"Đương nhiên, tôi chạy đến mấy quán thức ăn nhanh lớn lớn nhỏ nhỏ khắp New York, nhưng cậu có thể tưởng tượng, muốn dựa vào một bộ đồng phục tìm được nó có dễ gì đâu. Tôi ở trên mạng tra tìm thật lâu, nhưng ngay khi tôi đã tìm được quán thức ăn nhanh 'Mario — Pedro', cậu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến giúp cậu phân biệt CD nó đưa tới. Lúc các cậu phát hiện địa chỉ của Peter Palmer, tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm."
"Bởi vì anh biết James không có ở đó, đúng không?"
"Đúng vậy, nó làm thuê ở quán thức ăn nhanh, căn bản không có khả năng trả tiền thuê loại nhà trọ ở khu vực này. Cậu không phải từng tra được số di động của nó sao? Tôi từng lén gọi thử cho nó, nhưng từ khi các cậu bắt đầu truy tìm dãy số kia, nó không mở máy nữa. Tôi đành phải đến quán thức ăn nhanh 'Mario — Pedro' tìm nó, nhưng tôi còn chưa ra khỏi cửa nó đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói muốn giết một người, hơn nữa sẽ ra tay trước mặt Chúa; Nó còn nói muốn giết cậu...... Alex, tôi thật sự bị dọa sợ!"
"Cậu ta nói thế nào?"
"Nó nói nó hận tôi....... Cũng hận cậu. Nó đã thiết kế xong bẫy rập, muốn cho cậu...... Nổ tung thành mảnh nhỏ!"
Alex nhất thời nghĩ đến trải nghiệm lần nổ mạnh đó của mình cùng mười mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động: "Cho nên anh liều mạng gọi điện thoại cho tôi, phải không, Morris?"
Người đàn ông mắt xanh gật đầu: "Tôi căn bản luống cuống, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thầm muốn xác nhận cậu có an toàn hay không. Nhưng tôi tỉnh táo nghĩ lại lời của nó, phát hiện nó từng nói muốn trước mặt Chúa giết một người nữa, tôi nghĩ có lẽ cạm bẫy nó thiết lập tại giáo đường St. John, vì vậy liền chạy sang đó, không ngờ......"
"Không ngờ cư nhiên vừa vặn cứu cha xứ, đúng không?"
Maurice Norman chán nản cúi đầu, thấp giọng nói: "Tôi đánh nó, Alex. Khi tôi chứng kiến thương thế của nó gây ra cho cha xứ, nỗi phẫn nộ và khiếp sợ của tôi so ra còn kém xa nỗi sợ mất đi cậu! Bởi vì nếu nó muốn giết cha xứ, vậy bẫy rập thiết kế cho cậu nhất định ở nơi khác, tôi không biết cậu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thật sự sợ hãi cực kỳ! Lúc đoạt dao của nó, cổ tôi bị thương, sau đó nó chạy. Tôi đuổi theo ra ngoài, muốn bắt nó nói cho tôi biết cậu ở đâu, có xảy ra chuyện gì không. Dưới tình thế cấp bách tôi căn bản không lo lắng xem thương thế của cha xứ. Nhưng James đã chạy thoát, chờ tôi trở lại giáo đường nghe thấy có người đang báo cảnh sát, vì vậy liền lén lút rời đi."
Alex có chút tiếc nuối nghĩ, nếu y tới cạnh cửa phòng nghỉ, hoặc dừng lại lâu hơn chốc nữa, sẽ nhìn thấy mình miệng phun máu tươi ngã xuống, vậy y nhất định sẽ ở lại, công tác truy xét sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. "Sau đó thế nào?" Alex hỏi, "Kế đó anh đến bệnh viện?"
"Đúng vậy, tôi gọi cho bà Bolton nói tôi thay cô ấy bầu bạn với Daniel, cho nên cô ấy rất yên tâm rời đi. Lúc tôi tới bệnh viện chàng thủy thủ nhỏ của cậu đã ngủ gà ngủ gật được một lát, nó căn bản không biết tôi đến lúc nào.......Sau đó tôi ở bệnh viện thấy tin thời sự, tôi đoán cậu không bị thương trong vụ nổ, mãi đến khi cậu gọi lại cho tôi tôi mới yên lòng."
Thì ra là thế......
Alex hít một hơi thật sâu: Hiện giờ rất nhiều thứ trước sau đều từ từ liên kết lại, cả vụ án đã trồi lên mặt nước, nhưng cảnh thám tóc đen lại cảm thấy trong lòng càng nặng nề. Anh phải đi bắt hung thủ, nhưng việc này sẽ có ý vị thế nào với Maurice Norman đây? Mà quan hệ của hai người họ, chắc chắn cũng sẽ vì chuyện này mà trở nên vô pháp vãn hồi.
Anh thống khổ nhắm mắt lại, nghĩ đến người làm cha như Morris, nghĩ đến con mình, lại nghĩ tới Dennis Shaun, hắn cũng có một đứa con, một đứa con gái....... Còn có Edward Bant, anh ta vốn sắp kết hôn, anh ta cùng vợ có thể có rất nhiều con cái......
Alex một lần nữa mở mắt, Maurice Norman đang nhìn chăm chú vào anh, trong đôi mắt xanh biếc không lộ ra ý tứ căng thẳng và khẩn cầu —— Y tựa hồ hiểu được việc này đối với Alex mà nói không hiệu quả, y đang đợi người đàn ông này sử dụng chức trách của cảnh sát.
Alex buông tay Maurice Norman ra, đứng dậy. Anh từ phía trên nhìn người đàn ông tóc nâu nhạt, nói: "Cậu ta từ sau khi chạy thoát khỏi giáo đường hẳn là vẫn thấy được tin tức, tôi không sao, cậu ta sẽ không từ bỏ ý định. Tôi phải bắt được cậu ấy trước khi cậu ta hại thêm người khác. Anh phải nói cho tôi biết tin tức về cậu ta, tiến sĩ."
"Nếu tôi nói tôi cũng không biết hành tung của nó, cậu tin không?"
"Tôi tin, nhưng tôi cũng tin cậu ta sẽ tiếp tục liên lạc với anh, nói cho tôi biết số máy cậu ta dùng, chúng tôi sẽ truy xét."
"Tôi xóa rồi." Người đàn ông mắt xanh lắc đầu, "Hơn nữa tôi có thể nghe ra được, đó là một trạm điện thoại công cộng, các cậu tìm cũng vô dụng."
Alex nheo mắt lại: "Việc này không quan trọng, cảnh sát sẽ có biện pháp. Nhưng tôi muốn biết, anh có phải muốn tiếp tục bao che cho cậu ta không.......Morris, bốn người đã bị giết, sẽ còn tiếp tục nữa."
"Tôi không biết, Alex. Tôi căn bản không biết nên làm gì bây giờ?" Người đàn ông quay đầu về nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay của y nắm thật chặt thành đấm, "Nói cho tôi biết, nếu là cậu, cậu làm thế nào đưa ra được lựa chọn chính xác?"
Không khí bên trong từ từ đông cứng lại, không ai nói gì nữa, tiếng hít thở của hai người đàn ông trở thành thanh âm duy nhất ở nơi này. Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động của Alex đột nhiên vang lên, tiếng chuông chói tai khiến họ cũng không hẹn mà cùng nhíu mày.
Cảnh thám tóc đen xoay người bấm nút nghe, che giấu vẻ khó xử của mình.
"Alex....... Chúa ơi!" Trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ khóc nức nở.
"Fanny!" Anh con lai ngoài ý muốn hỏi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mau tới bệnh viện đi, Alex, van anh........Daniel nó......Nó bị người ta mang đi rồi!"
Mặt của cảnh thám tóc đen nhất thời trở nên trắng bệch, anh siết chặt điện thoại trong tay, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, đáy lòng nhất thời toát ra một suy đoán đáng sợ. Tiếng khóc của Fanny không ngừng truyền tới từ đầu bên kia, khiến anh càng thêm bất an, anh miễn cưỡng an ủi vợ trước vài câu, sau đó cam đoan mình sẽ tới ngay lập tức.
Maurice Norman đứng phía sau anh, kinh ngạc nhìn sắc mặt đáng sợ của anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Alex như tượng gỗ đóng điện thoại, sau đó quay đầu: "........James của anh, đã mang Daniel đi rồi."
Chiếc Ford cũ dùng tốc độ không giống bình thường băng qua khu vực nội thành, sau đó đậu ở cửa bệnh viện, hai người đàn ông thần sắc bối rối từ phía trên nhảy xuống, chạy băng băng về hướng khu nằm viện, sau đó dừng lại trước cửa một phòng bệnh nhi. Một vài y tá và bệnh nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc và bất mãn nhìn họ chằm chằm, nhưng họ hoàn toàn không để ý đến, trực tiếp mở cửa đi vào.
Fanny Bolton đang ở trong phòng nôn nóng bất an qua qua lại lại, cô rối trí xoắn xuýt ngón tay, dường như đang kiệt lực nhịn xuống nước mắt. Bên cạnh một y tá và một bác sĩ đang đứng, còn có bảo vệ. Họ đều cau mày, nhưng không có cách nào trấn an cô. Vừa nhìn thấy Alex và Maurice Norman, Fanny lập tức nhào sang bắt lấy quần áo họ.
Người mẹ này không đầu không đuôi kêu: "Chúa ơi, Alex....... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Tỉnh táo chút, Fanny!" Người đàn ông tóc đen để cô ngồi xuống, "Em gọi cảnh sát chưa?"
"Chưa! Em lo là bắt cóc......Hơn nữa, anh không phải là cảnh sát sao?"
Alex không để ý tới sự chỉ trích nhàn nhạt trong giọng nói này, lại hỏi: "Em làm thế nào phát hiện Daniel mất tích?"
Cô gái tóc vàng cố gắng bình tĩnh, nhớ lại nói: "Em định xế chiều hôm nay đón nó xuất viện, vì vậy muốn đi giải quyết thủ tục xuất viện, sau đó bác sĩ Lincohn ——" Người đàn ông để râu kia gật đầu với họ, "—— Ông ấy nói cho em biết một vài kiến thức điều dưỡng sau bệnh, bọn em một bên tán gẫu một bên trở về phòng bệnh. Em thay quần áo cho Daniel xong, bảo nó đợi trong phòng bệnh dọn dẹp đồ chơi của mình, nhưng mà....... Nhưng mà bọn em vào lại phát hiện nó không có đó nữa. Em tưởng rằng nó chạy ra ngoài chơi, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được nó, sau đó y tá nói cho em biết, nó từng nói chuyện với một người đàn ông ở cầu thang.......Ôi, trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
"Người đàn ông kia bộ dáng thế nào?"
"Khoảng chừng feet inches." Y tá da đen hồi đáp, "Mặt mũi anh ta rất bình thường, đội nón kết, mặc khoác màu tím thanh niên bây giờ thích dùng. Anh ta trò chuyện với đứa trẻ rất vui vẻ, tôi tưởng rằng họ quen nhau."
"Ước chừng là vào lúc nào?"
"Một giờ trước."
Fanny Bolton xoa xoa mắt, từ trên giường cầm lấy thứ gì đó đưa cho Alex: "Anh xem này!"
Đó là một con gấu Teddy mập mạp, đầu gục xuống, cổ bị giựt ra một lỗ hổng, lộ bông độn trắng.
Alex nhất thời cảm thấy đáy lòng xẹt qua một trận rùng mình, anh ngẩng phắt đầu nhìn Maurice Norman, trong ánh mắt người nọ tràn ngập khiếp sợ và lo lắng!
"Thám trưởng Li." Bảo vệ vóc người khôi ngô đi tới nói với Alex, "Chúng tôi đề nghị bà Bolton báo cảnh sát, nhưng bà ấy kiên trì muốn thông báo ngài trước —— Cha của đứa bé. Chúng tôi điều tra máy quay theo dõi của bệnh viện, người đàn ông kia đã mang theo đứa bé rời đi một giờ trước, đây là dụ dỗ hay bắt cóc chúng tôi không cách nào xác định được, tôi nghĩ nên lập tức báo cảnh sát."
Alex gật gật đầu: "Đúng vậy...... Đúng vậy...... " Anh lấy điện thoại di động ra, miễn cưỡng trấn định lại tâm tình, sau đó gọi điện cho lão Bob. Ông da đen mập mạp bên kia đầu dây nổi trận lôi đình, thề phải bắt được "tên khốn đó" trừng trị một trận, hơn nữa an ủi Alex cảnh sát New York đều toàn lực ứng phó. Cảnh thám tóc đen suy yếu nói tiếng "Cám ơn", xin bác sĩ và y tá chăm sóc cho Fanny Bolton, rồi nói với bảo vệ, "Tôi muốn xem máy quay."
"Đương nhiên rồi, thám trưởng."
Đứng bên cạnh, Maurice Norman đột nhiên vội vàng nói: "Alex, cho tôi đi với."
Cảnh thám tóc đen nhìn y, chứng kiến người đàn ông này đầu tóc bù xù cùng quần áo dúm dó —— trong ấn tượng của Alex, y trước sau đều quần áo chỉnh tề tựa hồ chưa bao giờ chật vật như vậy, trong đôi mắt đỏ bừng còn toát ra một loại tình tự áy náy và lo lắng đan xen. Alex nhớ tới cảnh tượng y ở dưới đèn cùng mình trông nom Daniel ngủ, trong lòng không khỏi mềm nhũn một ít. Anh đang muốn gật đầu, lại một tràn chuông điện thoại vang lên, mọi người đều thoáng sửng sốt, rất nhanh phát hiện thanh âm này là từ trong túi của Maurice Norman truyền tới.
Người đàn ông mắt xanh vội vàng đặt điện thoại bên tai, nhưng lập tức lộ ra nét mặt cổ quái. Y chậm rãi đưa điện thoại cho Alex:
"Tìm cậu......"