Con mắt đen thần bí mở ra trên trán Thôn Phệ Chủ, ở sâu bên trong dường như có hắc động vô tận đang xoay chuyển, một sự thần bí khó lường lan tỏa.
- Tổ Phù chi nhãn?
Thập Vương Điện thấy vậy sắc mặt kịch biến, kêu lên:
- Ngươi đã không còn nhục thể sao có thể thi triển Tổ Phù chi nhãn?
Thôn Phệ Chủ cưởi quỷ dị, không nói lời nào, chỉ thấy con mắt thần bí khẽ chớp. Cả không gian đột nhiên tối sầm, thậm chí nguyên lực trong không gian cũng tràn về phía con mắt thần bí.
Chỉ trong mấy giây là năng lượng trong không gian biến mất sạch sẽ, con mắt thần bí trên trán Thôn Phệ Chủ ngày càng thâm sâu và nguy hiểm.
- Tổ Phù chi nhãn, thôn phệ quang tuyến!
Thôn Phệ Chủ khẽ nói, con mắt hơi nhắm lại, rồi một tia hắc quang bằng cỡ ngón tay bắn ra.
Hắc quang bắn ra, tất cả cùng nhìn thấy không gian dần vỡ tan dần rơi xuống như kính vỡ vậy.
Tốc độ của tia sáng nhanh không thể hình dung, dù là Thập Vương Điện cũng chỉ thấy hắc quang lóe qua rồi thân thể không kìm được mà run lên. Ở thời Viễn Cổ, không biết có bao nhiêu Dị Ma Vương đã chết vì tia sáng tựa tử thần này. Thậm chí đến hắn cũng từng nếm mùi tử vong từ nó.
Không ngờ sau bao năm cảm giác ấy vẫn khiến hắn phải run rẩy.
Thập Vương Điện đột nhiên mở to mắt, mặt đầy vẻ hung hăng, ma khí cuộn trào rồi hắn gầm lên một tiếng:
- Thiên ma la sinh môn!
Bùm!
Ma khí nhanh như chớp hội tụ lại phía trước hắn biến thành một cái cánh cửa to vạn trượng. Trên cửa phủ đầy phù văn, tỏa ra một thứ năng lượng tà ác đến cực điểm.
Vút!
Hắc quang cũng đã bắn tới và lao thẳng lên cánh cửa đen kia.
Hai bên va chạm nhưng không hề phát ra âm thanh kinh người nào, cũng không có sóng năng lượng khủng khiếp lan tỏa. Mọi người sững sờ nhìn cánh cửa đen tĩnh lặng, rồi đồng tử của tất cả cùng co lại.
Từng vết rạn nứt dần lan tỏa trên cánh cửa, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
- Á!!!
Vào khoảnh khắc cánh cửa nổ tung, một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên từ phía sau. Ma khí rối loạn, chỉ thấy thân thể Thập Vương Điện nổ tung.
- Thập Vương Điện!
Hai dị ma còn lại sắc mặt kịch biến, ánh mắt đầy sự sợ hãi. Chúng biết rõ thực lực của Thập Vương Điện, thế nhưng vẫn không địch lại được Thôn Phệ Chủ. Xem ra trong số dị ma, thì cũng chỉ có ba vị đại nhân ấy là có thể kháng cự lại Thôn Phệ Chủ mà thôi.
Mấy người Chúc Lê thấy thế đều mừng rỡ vô cùng.
Thôn Phệ Chủ thấy ma khí rối loạn thì chau mày, rồi khẽ thở dài vẻ tiếc nuối:
- Thôn Phệ Chủ!
Ma khí nhu động, tiếng gầm thét đầy oán độc vang lên, rồi ma khí lại hội tụ thành một đạo ma ảnh. Chính là Thập Vương Điện, chỉ có điều gương mặt có phần tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Vẻ mặt Thôn Phệ Chủ lạnh lùng nhìn Thập Vương Điện, con mắt thần bí lại lấp lánh hắc quang.
- Thôn Phệ Chủ, đây có lẽ là lần xuất hiện cuối cùng của ngươi. Ngươi cứ đợi đấy, trời đất này cuối cùng sẽ nằm trong tay dị ma bọn ta. Rồi tất cả sinh linh sẽ thành nô lệ của bọn ta, ha ha ha!
Thập Vương Điện cười khảy, vung tay lên, ma vụ lan tỏa bao trùm lấy hai tên Dị Ma Vương kia rôi biến mất.
Thôn Phệ Chủ thấy ba kẻ kia trốn mất thì con mắt trên trán cũng dần biến đi.
- Thôn Phệ Chủ đại nhân, tại sao lại thả cho chúng đi?
Chúc Lê thấy thế, lưỡng lự một chút rồi không kìm được hỏi. Rõ ràng Thập Vương Điện có địa vị khá cao trong Dị Ma tộc, nếu thả hắn thì đúng là thả hổ về rừng
- Dù sao ta cũng đã chết, muốn giết hắn không đơn giản.
Thôn Phệ Chủ khẽ lắc đầu, nói với vẻ đáng tiếc. Ngài biến hôm nay để Thập Vương Điện chạy mất sau này sẽ có nhiều cường giả mất mạng, nhưng khốn nỗi lực bất tòng tâm, hôm nay buộc chúng đi cũng đã không dễ rồi.
Chúc Lê, Liễu Thanh đều thầm thở dài, đúng là đáng tiếc.
- Không gian này sắp nổ tung rồi, các ngươi mau chóng rời đi đi!
Thôn Phệ Chủ nói.
- Vâng!
Nghe vậy mọi người vội cung kính đáp lời.
- Thôn Phệ Chủ đại nhân, không biết Cửu Phong, Thái Thượng trưởng lão của bọn ta ở đâu?
Mục Địch đại trưởng lão của Cửu Phụng tộc ngập ngừng hỏi.
Thôn Phệ Chủ nhìn hắn rồi vung tay, một đạo hắc quang bắn ra từ trong Thôn Phệ Thần Điện rồi biến thành nhân ảnh, chính là Cửu Phụng tộc lúc này gương mặt có phần tái nhợt.
Cửu Phong vừa xuất hiện thì thấy thân ảnh quen thuộc của Lâm Động, tức giận gầm lên:
- Mục Địch, bắt tên tiểu tử này cho ta!
- Hừ!
Thôn Phệ Chủ hừ lạnh, thân thể Cửu Phong lập tức run lên kịch liệt, ánh mắt tràn lên sự sợ hãi, hắn cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố đang đè lên mihf.
- Đại trưởng lão, vị này là Thôn Phệ Chủ đại nhân.
Mục Địch vội nói nhỏ, trán toát mồ hôi. Tuy Cửu Phụng tộc có địa vị rất cao trong Cửu Phụng tộc, nhưng người trước mặt đây là tuyệt đại mãnh nhân lật tay là giết được hai Dị Ma Vương. Cửu Phụng tộc không thể đắc tội được.
Sắc mặt Cửu Phong trắng đen lẫn lộn, một lúc sau mới cười khan cúi đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
- Sau này Lâm Động sẽ là người nhận truyền thừa của ta. Nếu các ngươi còn gây rắc rối, sau này hối hận thì đừng trách ta.
Thôn Phệ Chủ nhìn Cửu Phụng tộc lạnh lùng nói.
Sắc mặt Cửu Phong tái đi, lão có ngạo khí thế nào thì cũng không dám biểu hiện trước mặt Thôn Phệ Chủ, vội gật đầu. Có câu nói này của Thôn Phệ Chủ, sau này lão phải suy nghĩ kỹ một chút, hơn nữa, có lẽ Lâm Động, người được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ cũng không thể đắc tội được.
- Dị ma tiềm phục, trời đất này rồi sẽ có một trận đại chiến, tổ bị lật, lẽ nào trứng còn nguyên?
Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài rồi nhìn sang bốn người Chúc Lê, Liễu Thanh, Mục Địch, Côn Uyên nói:
- Bốn người các ngươi đã chạm tới Luân Hồi, hôm nay gặp nhau coi như có duyên, ta tặng các ngươi một tạo hóa vậy.
Bốn người nghe thế trước tiên sững người rồi lập tức mừng rỡ.
Thôn Phệ Chủ cong tay búng ra bốn chùm sáng bắn thẳng vào bốn người.
- Đây là một chút cảm ngộ về Luân Hồi. Hy vọng các ngươi lĩnh ngộ được và thật sự bước vào tầng thứ đó.
Bốn người Chúc Lê nhắm mắt, gương mặt có chút trầm tư, một lúc sau họ mới cảm kích cung kính cúi người hành lễ với Thôn Phệ Chủ.
- Các ngươi có lẽ có chút quan hệ với Lâm Động, nể tình hắn giúp hậu nhân của ta nên ta cũng giúp các ngươi một chút.
Thôn Phệ Chủ nhìn sang Tiểu Điêu, Tiểu Viêm và Thiên Long Yêu Soái, vung tay lên, những chùm sáng huyền diệu bắn vào người họ.
Mấy người Tiểu Điêu quanh người có hắc quang bao quanh, rồi ánh sáng thu hết vào trong cơ thể.
- Đa tạ Thôn Phệ đại nhân!
Thiên Long Yêu Soái kích động đến run người, Tiểu Điêu và Tiểu Viêm tốt hơn một chút, nhưng vẫn cung kích ôm quyền với Thôn Phệ Chủ.
- Hy vọng những điều ta làm có thể cống hiến một chút cho đại chiến sắp tới. Chỉ có điều lần này lão sư không có, chỉ đành dựa vào bản thân các ngươi bảo vệ sinh linh trong trời đất này thôi.
Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài, rồi không nói gì thếm, biến thành hắc quang bay vào trong Thôn Phệ Thần Điện. Sau đó một quầng sáng đen dần lan tỏa bao phủ lấy toàn bộ cường giả.
Mọi người dường như nhìn thấy trong quầng sáng còn có một thứ gì đó huyền diệu không thể nói thành lời đang lặng lẽ chui vào cơ thể. Tuy mức độ huyền ảo không thể bằng thứ đã cho mấy người Chúc Lê, Tiểu Điêu, nhưng cũng là một chất dẫn. Chỉ cần những cường giả này có cơ duyên thì chưa biết chừng sẽ tiến thêm một bước…
Món quà này với những cường giả kia mà nói đùng là quý giá hơn bất cứ món bảo bối nào.
- Cung tiễn đại nhân!
Tất cả cường giả đều vô cùng cảm kích, đều quỳ một chân xuống nhất tề hô vang.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Chúc Lê nhìn Thôn Phệ Thần Điện dần thu hắc quang về, khẽ thở dài rồi nói:
- Lâm Động có cơ duyên này đúng là phúc phận quá lớn. Có điều ta thấy e là cũng cần không ít thời gian cho truyền thừa này.
Tiểu Điêu gật đầu, giờ cũng chỉ còn cách về Tứ Tượng Cung chờ trước đã.
- Đi thôi.
Mấy người Tiểu Điêu nhìn Thôn Phệ Thần Điện một cái rồi cũng quay người bay đi. Nhưng khi sắp ra khỏi không gian này họ đều không kìm được quay lại nhìn, đại điện chơ vơ trên đỉnh núi.
Trực giác mách bảo họ rằng, khi Lâm Động xuất hiện chắc chắn sẽ có thực lực kinh người. Lúc đó…
- Đợi khi ngươi xuất quan, chúng ta sẽ trở về Đông Huyền Vực!
Ánh mắt Tiểu Điêu lóe hàn quang, hai tay siết chặt lại.
Nguyên môn lão cẩu, món nợ năm đó cuối cùng ba huynh đệ ta cùng về đòi ngươi!
Trong Thôn Phệ Thần Điện, hắc quang lấp lánh, thân ảnh Lâm Động hiện ra, rồi một đạo hắc quang bắn ra từ trong cơ thể hắn, bây giờ hắn cũng lấy lại được quyền khống chế thân thể mình.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn về Thôn Phệ Chủ đang ngồi phía trước với ánh mắt chấn dộng. Vừa rồi tuy Thôn Phệ Chủ khống chế cơ thể nhưng hắn vẫn nhận biết được hết tình hình trận chiến.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được thực lực của Thôn Phệ Chủ lại khủng bố đến mức độ đó. Đó là hai Dị Ma Vương tương đương với cường giả Luân Hồi Cảnh cơ mà. Thế nhưng chỉ trong hơn chục giây là đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Thủ đoạn đó thật sự còn cao hơn Thanh Trĩ tiền bối một bậc.
Đó là thực lực của Bát chủ Viễn Cổ sao?
- Thế nào? Rất kinh ngạc à?
Thôn Phệ Chủ thấy Lâm Động như vậy, cười nói.
- Cùng là Luân Hồi Cảnh tại sao ngài lại mạnh như vậy?
Lâm Động do dự một chút rồi hỏi.
- Luân Hồi Cảnh cũng phân biệt mạnh yếu, chỉ là cường giả bình thường không biết mà thôi.
Thôn Phệ Chủ bình thản nói:
- Cường giả mới bước vào Luân Hồi Cảnh chỉ có thể được coi là Luân Hồi Cảnh phổ thông, ví dụ như hai Dị Ma Vương bị ta giết chính là thuộc tầng thứ ấy.
- Tuy cường giả Luân Hồi Cảnh lợi hại, nhưng họ cũng sợ một thứ.
- Luân Hồi Kiếp?
Lâm Động khẽ nói, hắn cũng có nghe qua về thứ này.
- Ừm.
Thôn Phệ Chủ gật đầu:
- Trong Luân Hồi Cảnh có ba tầng Luân Hồi Kiếp, vượt qua mỗi tầng thực lực sẽ khác biệt một trời một vực so với tầng trước. Đương nhiên Luân Hồi Kiếp cũng vô cùng đáng sợ, phần lớn cường giả Luân Hồi Kiếp đều chết ở đó.
- Rất nhiều cường giả Luân Hồi Cảnh dù đã đạt đến mức có thể xung kích Luân Hồi Kiếp nhưng vẫn không dám thử, vì bước một bước rất có khả năng sẽ bị diệt vong.
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, khiến cả cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cũng phải sợ, xem ra Luân Hồi Kiếp thật sự rất đáng sợ.
- Để có được sức mạnh đương nhiên sẽ có nguy hiểm đi kèm, đó là đạo lý vĩnh hằng bất biến.
Thôn Phệ Chủ cười:
- Từ thời Viễn Cổ đến này, cũng không có nhiều người yên lành vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.
- Chắc tiền bối đã vượt qua rồi đúng không?
Lâm Động cười.
- Bát chủ Viễn Cổ đều vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp, nhưng trong tám người bọn ta, thực lực lớn nhất là tiểu sư muội.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Băng Chủ sao?
- Tiểu sư muội là đệ tử được lão sư thu nhận muộn nhất, nhưng thiên phú kinh người nhất. Năm đó, sau khi muội ấy bước vào Luân Hồi, trong không đến một năm đã bắt đầu vượt Luân Hồi Kiếp, hơn nữa…
Nói đến đây, gương mặt Thôn Phệ Chủ thoáng qua vẻ khâm phục:
- Muội ấy vượt qua cùng một lúc cả ba tầng.
- Cùng một lúc ba tầng?
Lâm Động sững người, ánh mắt hiện vẻ kinh hãi.
- Đúng vậy, Luân Hồi Kiếp khủng bố dị thường, vượt qua một tầng đã là không dễ, vượt một lúc ba tầng càng đáng sợ hơn. Khí phách và năng lực của tiểu sư muội đến ta cũng không bì kịp.
Thôn Phệ Chủ cảm thán.
Lâm Động gật đầu, chẳng trách mà Băng Chủ được Phù Tổ coi trọng như vậy, thiên phú và sự gan dạ đó thực sự hiếm thấy.
- Thế Phù Tổ đại nhân thuộc tầng thứ nào?
Lâm Động tò mò hỏi. Vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp đã là cường giả đỉnh phong thật sự trong trời đất, còn Phù Tổ hiển nhiên đã vượt qua tầng thứ ấy.
- Sau Luân Hồi là Tổ Cảnh.
Sắc mặt Thôn Phệ Chủ trịnh trọng, khi nói đến hai chữ cuối cùng, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm nghị.
- Tổ Cảnh?
Thôn Phệ Chủ gật đầu:
- Nhìn từ thời Viễn Cổ đến giờ, chỉ có mình lão sư đạt đến mức độ đó. Còn làm thế nào để đạt được thì ta cảm ngộ vạn năm cũng chưa hiểu được.
Đến đây Thôn Phệ Chủ lại cười:
- Đương nhiên, nếu dễ dàng cảm ngộ được thì đám dị ma kia đâu dám ra tay với chúng ta?
- Trong đám dị ma, có lẽ chỉ có Dị Ma Hoàng của chúng xuất thể mới sánh ngang được với lão sư.
- Dị Ma Hoàng? Trong trận đại chiến năm đó có xuất hiện Dị Ma Hoàng sao?
Lâm Động chép miệng.
Thôn Phệ Chủ gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, tay khẽ vuốt ngực, nói:
- Năm đó, ta suýt chút nữa chết trong tay Dị Ma Hoàng, cũng may lão sư ra tay cứu.
Lâm Động có phần hoảng hốt, hắn không thể tưởng tượng được hai vị này gặp nhau thì sẽ gây ra cảnh tượng hủy thiên diệt địa thế nào.
- Tiên tổ, sau đó thì sao?
Côn Linh nãy giờ vẫn yên lặng nghe hai người nói không kìm được khẽ hỏi.
- Sau đó…
Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài:
- Trong một lần lão sư quyết chiến với Dị Ma Hoàng, thiêu đốt Luân Hồi, phong ấn Dị Ma Hoàng bị trọng thương trong khe hở Vị Diện. Cuối cùng phong ấn khe hở ấy lại, cắt đứt đường xâm nhập của Dị Ma tộc. Như thế chúng ta mới chiến thắng.
Lâm Động trầm mặc, dù không trải qua trận chiến năm ấy nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thảm liệt ấy. Trận đại chiến ấy dù giành được chiến thắng cuối cùng nhưng phải trả giá quá đắt.
- Dị Ma tộc ngay từ khi sinh ra đã mạnh hơn chúng ta.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Tiền bối không cần phải tự hạ thấp mình, tuy chúng có ưu thế hơn nhưng chúng ta cũng không phải yếu ớt. Chúng có Dị Ma Hoàng thì chúng ta cũng có cường giả Tổ Cảnh, không hề thua kém chúng.
Lâm Động nghiêm mặt.
Thôn Phệ Chủ hơi khựng người rồi cười, bá khí lại tỏa ra:
- Ngươi nói không sai, năm đó ta đã dám ra tay với Dị Ma Hoàng, sao phải sợ chứ? Có điều, muốn đạt đến trình độ của lão sư thì không phải dễ.
- Ta không tin Dị Ma Hoàng của chúng cũng dễ dàng xuất hiện.
Thôn Phệ Chủ gật đầu cười:
- Dị Ma Hoàng năm đó bị lão sư đánh trọng thương phong ấn lại, chứ biết chừng đến giờ đã bị tiêu diệt rồi. Chúng ta cũng không phải sợ đám dị ma đó.
- Tuy hiện giờ trong trời đất này dị ma tiềm phục khắp nơi, có thể hành động bất cứ lúc nào. Nhưng tiểu sư muội bọn họ cũng Luân Hồi chuyển thế, chỉ cần họ tỉnh lại thì dị ma sẽ chẳng dám làm gì.
Lâm Động nghe thế, ánh mắt có phần phức tạp, nếu Băng Chủ tỉnh dậy thì không phải sẽ…thay thế ý thức của Ứng Hoan Hoan sao?
Thiếu nữ có bím tóc đen dài, tay cầm đàn, nhanh nhẹn hoạt bát khiến lòng hắn ấm áp năm đó sắp biến mất sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Động không kìm được siết tay lại, trong lòng thấy nhói đau.
Thôn Phệ Chủ thấy Lâm Động bỗng nhiên không nói gì, dường như hiểu được điều gì đó, khẽ nói:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, thường thì luân hồi chuyển thế kiếp này sẽ là chủ đạo…
Lâm Động cười khan, đương nhiên hắn biết Thôn Phệ Chủ đang an ủi hắn, chỉ có điều Băng Chủ có thể trong trường hợp thông thường sao? Thực lực của nàng ấy đến Thôn Phệ Chủ cũng phải nhận thua một bậc, nếu nàng chuyển thế thì ai sẽ giữ ý thức chủ đạo? Điều này rất khó nói.
- Giờ nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, vẫn nên làm tốt việc của mình đã.
Thôn Phệ Chủ nói đầy thâm ý:
- Chỉ khi có đủ sức mạnh thì ngươi mới thay đổi được điều gì đó.
- Vãn bối thụ giáo.
Lâm Động trầm giọng nói, đúng là giờ có nghĩ nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng nâng cao thực lực lên.Hắn chưa bao giờ nhận thua, dù đối thủ lần này là Băng Chủ đến Thôn Phệ Chủ cũng phải thấy không bằng, hắn cũng không hề sợ hãi.
Cho dù hy vọng nhỏ nhoi thế nào hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ! Hắn sẽ cướp Ứng Hoan Hoan trở về!
Lâm Động siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự kiên nghị.
- Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa…
Thôn Phệ Chủ khẽ cười, ngài nhìn xung quanh có phần lưu luyến, ánh mắt dừng lại ở Lâm Động và colu:
- Lát nữa ta giao truyền thừa cho hai ngươi, nhưng hãy nhớ kỹ, tiếp nhận truyền thừa cũng có mạo hiểm rất lớn. Ta truyền lại cho các ngươi cảm ngộ cả đời ta về Luân Hồi. Côn Linh có huyết mạch của ta, có lẽ sẽ giữ được sự tỉnh táo, còn Lâm Động thì dễ bị lạc hhướng. Một khi mất phương hướng trong Luân hồi thì sẽ mãi mãi không có cơ hội tỉnh lại.
Nói đến đây, sắc mặt Thôn Phệ Chủ vô cùng ngưng trọng. Lâm Động cũng gật đầu trịnh trọng, hắn cũng không bất ngờ trước rủi ro ấy, muốn có sức mạnh phải trả giá, đó là điều đương nhiên.
- Vì thé, trong truyền thừa, Linh Nhi hãy tận lực bảo vệ cho Lâm Động tỉnh táo. Hai người sẽ có liên quan chặt chẽ với nhau, một người xảy ra chuyện người kia sẽ bị ảnh hưởng.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Hai người chuẩn bị đi, ta cũng động thủ đây. Còn thành bại thế nào phải xem các ngươi thôi.
Hai người Lâm Động gật đầu, sắc mặt có phần ngưng trọng, cùng ngồi xuống, tâm thần dần bình tĩnh lại.
Thôn Phệ Chủ thấy thế, giang hai tay ra, cảm nhận trời đất này một lần nữa, sắc mặt có phần quyết luyến, một lúc lâu sau, thân thể dần cong lại, hắc quang tỏa ra biến thành một cái hắc động khổng lồ.
Hắc động xoay chuyển, rồi giống như một cái miệng lớn dần nuốt lấy Lâm Động và Côn Linh.
- Tiếp theo phải dựa vào các ngươi thôi. Hy vọng truyền thừa của ta sẽ không biến mất tại đây…
Hắc động xoay chuyển, chỉ có giọng nói của Thôn Phệ Chủ vang vọng trong không gian, cuối cùng dần biến mất, vị cường giả đỉnh phong cuối cùng cũng tiêu tan.